Khước Lục

Chương 32 - Chương 31

/50


Mô hình dự thi làm được 80% thì Diệp Kính nói dự án có vấn đề.

Lúc đó, Diệp Kiều Lục đang khom người dán mô hình cây cầu lớn xuống, nghe thấy câu Diệp Kính nói liền đứng thẳng lên, “Thật không?”

Diệp Kính trả lời cô một cách lạnh lùng.

Cô vội vàng nhảy từ trên bàn xuống, “Thật ra cũng tạm được mà…” Một đám hộ hình nằm rải rác, chồng lên nhau ở dưới chân cầu vượt, đã rất ngay ngắn thẳng hàng rồi.

Trâu Tượng sải bước đến bên cạnh, “Tạm cái quái gì. Cứ nộp lên như bài tập bình thường mà được hả? Thi đua mà nói, phải tăng thêm cảm giác kinh diễm.”

Diệp Kiều Lục chau mày, Trâu Tượng nói rất có lý. Cô xem thiết kế này lâu quá nên lối suy nghĩ trở nên cố chấp rồi.

“Hôm nay nghỉ ngơi đi.” Diệp Kính thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Diệp Kiều Lục gật đầu, đeo túi sách lên lưng, cũng đi về theo Diệp Kính.

Hai người bọn họ đi rồi, không hiểu sao Ngô Thiên Dã và Thang Ngọc lại cãi vã ầm ĩ khiến Trâu Tượng đau cả đầu, cho nên cậu ta cũng vội vàng trốn mất tăm.

Ngay sau đó, Ngô Thiên Dã không cẩn thận đụng phải bàn, mô hình bị rơi xuống đất, những khối vuông nhỏ tan tác trên mặt đất.

Thành quả bận rộn suốt 5 ngày của mọi người quay về con số 0.

Chuyện này đã khiến nội bộ nhóm xảy ra mâu thuẫn. Hai bên đối lập nhau vẫn là Ngô Thiên Dã và Thang Ngọc.

Diệp Kiều Lục thấy mô hình bị phá hủy, chỉ oán trách vài câu chứ cũng không nóng giận gì nhiều. Dù sao thì có làm rơi hay không cũng vẫn phải làm lại một lần nữa.

Diệp Kính lạnh lùng liếc Ngô Thiên Dã một cái rồi lại trầm mặc.

Trâu Tượng thì coi như đây là việc không liên quan đến mình, an ủi vài câu giả tạo.

Ngô Thiên Dã và Thang Ngọc lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Ngô Thiên Dã không hề kiêng nể: “Ai ngờ cậu tới tham dự cuộc thi mà vẫn còn cám dỗ Diệp Kính.”

Thang Ngọc không kìm nén nổi phẫn nộ, quay phắt người đi nhanh ra khỏi phòng học.

Diệp Kiều Lục kinh ngạc quát, “Cậu nói bậy cái gì vậy.”

Ngô Thiên Dã hừ lạnh một cái.

Cô nhìn Diệp Kính.

Diệp Kính đang cầm bút máy vẽ dự án, đáy mắt toát lên vẻ lười biếng không quan tâm.

Cô lại nhìn Trâu Tượng.

Cậu ta thể hiện ra dáng vẻ mình chỉ là quần chúng đến xem náo nhiệt.

Cô nghiêm mặt lại, “Ngô Thiên Dã, cậu đi tìm Thang Ngọc về đi.”

“Còn lâu mình mới đi.” Ngô Thiên Dã ngồi xuống. “Tâm tư của cậu ấy cũng không để lên thiết kế đâu. Bài tập lớn được điểm cao cũng do hưởng hào quang của Diệp Kính thôi.”

Cô đi đến bên cạnh Diệp Kính, “Diệp Kính, cậu nghe thấy không?”

Diệp Kính ngừng bút, cô đang tỏ vẻ muốn kéo cậu xuống nước mà.

“Ngô Thiên Dã nói Thang Ngọc được điểm cao là vì cậu.”

Diệp Kính giương mắt nhìn cô, “Không phải.”

Diệp Kiều Lục vừa lòng với câu trả lời này, quay về phía Ngô Thiên Dã, “Thấy chưa, cậu đã đuổi người ta đi rồi mà còn nói xấu người ta.”

Ngô Thiên Dã chán nản, không hát nổi lên bài nào nữa, đành phải xoay người chạy ra ngoài.

Trâu Tượng cười cười nhìn Diệp Kiều Lục, bắt chước giọng điệu của cô: “Thấy chưa, cậu đã đuổi người ta đi rồi, chỉ còn lại ba người chúng ta thì phải làm thế nào?”

“Để mình suy nghĩ xem.” Diệp Kiều Lục nhấp môi, sau đó ngồi lên ghế dựa rồi ghé vào bàn, “Diệp Kính, cậu biết không? Chúng ta cùng gặp khó khăn rồi.” Cậu luôn luôn không để ý đến chuyện bên ngoài, thiếu thốn tình cảm bạn bè.

Diệp Kính cúi mắt, “Không biết.”

“Vậy thì để mình phân tích cho cậu nghe.” Cô cúi xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trời sắp tối rồi, bọn mình đi ăn cơm trước đã. Lần này mình mời cậu.”

Trâu Tượng giơ tay, “Mình cũng muốn được mời.”

Cô nghiêng đầu nhìn cậu, “Chờ mình phân tích với Diệp Kính xong rồi cậu đến.”

Diệp Kính ném cho Trâu Tượng một ánh mắt lạnh lẽo.

Dường như Trâu Tượng lại ngửi thấy mùi hoa quế phảng phất đâu đây, thấy được thiếu niên sói dữ dưới ánh trắng. Một hồi ức không thể nói là tốt đẹp. Cậu mỉm cười, “Bỏ đi, mình vẫn nên tìm một mỹ nữ đi chung.”

--

Diệp Kiều Lục nói là mời khách nhưng Diệp Kính cũng chẳng ôm mong đợi gì.

Hai người đi đến quầy hàng ở khu phố ẩm thực.

Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, ngoài phòng bếp ra thì chỉ bày được hai bàn bốn người. Bên ngoài dựng một cái lều thô sơ để bày mấy bàn còn lại.

Trời tối hẳn, Diệp Kính thấy một đàn muỗi bay xung quanh cô, nhiều nhất là ở chỗ cánh tay để trần.

Diệp Kiều Lục tìm chỗ ngồi bên ngoài, lấy khăn giấy ra lau ghế nhựa rồi đưa cho Diệp Kính ngồi. “Tay nghề của ông chủ không tồi. Một mâm rau xào thịt, mười đồng. Một phần rất lớn, đủ cho một người ăn.” Cô cúi đầu bổ sung, “Tất nhiên cậu đừng khách khí, muốn ăn gì cứ ăn, nhất định phải ăn no.”

“Ừ.”

Cô ngâm nóng bát đũa cho cậu, “Mình thấy cậu ăn quá ít, mặt của cậu nhìn cũng không to bằng mình.”

Ánh mắt Diệp Kính rơi trên gương mặt tròn của cô, “Mặt to là một chuyện rất đáng tự hào sao?”

Cô không để tâm đến lời nói của cậu, nhe răng cười, tự tin nói: “Mẹ nói ngũ quan của mình to nên mặt phải to mới tôn lên được. To lớn đó, cậu hiểu không?”

Diệp Kính nhìn đi chỗ khác, mặc kệ cô.

Diệp Kiều Lục nói: “Có điều, ban nãy ý của mình là, cậu phải ăn nhiều cơm. Ở đây cơm miễn phí.”

Diệp Kính hiểu rõ, cái gọi là mời khách này, ai cũng chỉ mười đồng.

Cô gọi hai món rau xào thịt, sau đó chạy tới phía trước nồi cơm múc đầy ba chén to cơm. Quay về lại chỗ ngồi, cô để hai chén ở trước mặt Diệp Kính, “Cậu ăn nhiều một chút.”

“Cậu ăn một chén có đủ không?”

“Mình không bê nổi bốn chén.” Vì thế cô lại đi múc thêm hai chén cơm đầy nữa.

Đến lần thứ hai ngồi xuống thì bóng dáng của Thang Ngọc đang xách váy tiến vào tầm mắt của cô.

Diệp Kiều Lục không hề nghĩ ngợi mà giơ tay lên vẫy vẫy, “Thang Ngọc.”

Thang Ngọc giật mình quay đầu lại, cô hơi bất ngờ khi nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Diệp Kính. Trong lòng cô hiện lên hình ảnh của tiên nhân hạ phàm.

Diệp Kiều Lục nở một nụ cười xán lạn rực rỡ, “Chỉ có một mình cậu sao?”

“Đúng vậy.” Thang Ngọc chậm rãi đi tới.

Diệp Kiều Lục kéo ghế nhựa bên cạnh qua, rồi lại lấy khăn giấy lau hai lần, sau đó mới xếp lại ngay ngắn, “Vậy thì ngồi chung đi.”

Thang Ngọc gật đầu, nhẹ nhàng vén váy lên rồi ngồi xuống ghế nhựa. Cô quay về hướng Diệp Kính cười cười.

Cậu ta chỉ nhìn hai chén cơm trước mặt, không trả lời Thang Ngọc.

Diệp Kiều Lục hỏi Thang Ngọc: “Thời gian cuộc thi không còn nhiều lắm, ngày mai cậu có quay lại nhóm không?”

Thang Ngọc do dự một hồi lâu, “Ngô Thiên Dã cho rằng mình không có tư cách dự thi.”

“Cậu ta nói bừa.” Diệp Kiều Lục nói, “Thầy giáo cũng đã chỉ đích danh chúng ta tham dự cuộc thi, lời của Ngô Thiên Dã có thể đáng tin hơn lời của thầy giáo sao?”

Thang Ngọc cười lễ độ, “Kỳ thật, thiết kế của mình có vẻ không có gì đặc sắc.”

“Không đâu.” Diệp




/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status