Đừng từ bên dưới nhìn lên, núi thu dường như không có cây cối gì nhiều, chỉ có những đồng cỏ hiu hắt, kèm với đó là một vài cây cao héo úa, vẫn còn những chiếc lá vàng lay lắt trên cành cây.
Khí hậu ở khủng long giới, hay nói cho chính xác là ở Bạo quốc, khí hậu nơi đây không phân biệt rành rọt giữa bốn mùa. Theo kiến thức mà Trương Hải còn nhớ thì vào thời gian hàng chục triệu năm trước, thế giới này chỉ tràn ngập hơi lạnh và băng giá, đến sau này, khí hậu biến đổi nhiều lần và dần ấp áp lên, mới phân ra được hai mùa nóng và lạnh như thời điểm mà Trương Hải đang sống.
Có thể nói, xuân hạ thu đông, bốn mùa này chỉ là thứ trong truyền thuyết, nó chỉ thực sự tồn tại ở chốn thần tiên, tồn tại trong tưởng tượng của mọi người mà thôi. Chứ thực sự người thường không mấy ai có duyên được hưởng thụ thứ khí hậu ấy cả. Mấy người Trương Hải sở dĩ không ngạc nhiên khi nhìn thấy bốn chữ xuân hạ thu đông ấy là do trong động này đã quá kỳ lạ rồi, thêm vài thứ trong truyền thuyết vào cũng đâu có sao đâu.
Trương Hải cất từng bước lên trên núi Thu, trong này có ghi là Nhãn Động, xem ra phải chú ý bảo vệ đôi mắt, mấy động trước đã chịu hành hạ đủ rồi, đôi mắt lại là thứ cực kỳ yếu ớt trên cơ thể người, nếu để tổn thương thì có khi thành di chứng vĩnh viễn.
Ngọn núi này không phải là quá dốc, ít ra cũng không có nhứng vách núi dựng đứng, chỉ cần đi bộ dần dần là cũng có thể tới nơi. Nhưng sự hùng vĩ của nó làm Trương Hải phải choáng váng, ngọn núi này ít nhất cũng phải cao đến hơn bốn ngàn mét, nhưng điều kỳ lạ ở chỗ là trên đỉnh của nó không hề có một chút tuyết trắng nào, dường như là từ chân núi tới đỉnh núi, khí hậu không hề thay đổi vậy.
Hắn đã đi được nửa giờ, nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì bất thường cả, điều đó chẳng những không làm cho Trương Hải an tâm mà còn làm cho hắn càng thêm cảnh giác. Làm gì có chuyện hời hợt dễ dàng như thế? Có thể sẽ có thử thách dễ như vậy nhưng chắc chắn nó sẽ không xuất hiện ở nơi quái đản này!
Quả nhiên, Trương Hải vừa tiến thêm một bước nữa thì dị biến xảy ra.
Chỉ bước thêm một bước, đột nhiên trên bầu trời tối sầm lại, Trương Hải nhìn xung quanh, nhưng dường như tất cả ba ngọn núi kia đã biến mất từ lúc nào. Trong sự bao la bất tận của trời đất, chỉ còn một mình hắn đang đứng trên bãi cỏ của ngọn núi này mà thôi.
Tiếng gió rít gào vang lên! Không có mưa… chỉ có từng cơn gió mát lạnh tạt vào người hắn. Nhưng cơn gió này không làm cho Trương Hải cảm thấy buốt giá, nhưng lại cho hắn cái cảm giác cắt da cắt thịt. Là “cắt da cắt thịt” theo nghĩa đen, từng ngọn gió này không hiểu sao lại cực kỳ sắc bén, thỉnh thoảng rít qua lưng Trương Hải làm cho hắn có cảm giác lạnh sống lưng vậy.
Gió cũng thổi tung từng chiếc lá vàng héo úa rơi rụng trên núi, làm chúng cuốn vào nhau phất phới trong cơn cuồng phong. Ánh mắt của Trương Hải co rút lại, bởi vì cơn cuồng phong này đã che lấp hoàn toàn tầm nhìn của hắn, bây giờ, hắn cảm thấy mình cũng chẳng khác gì những chiếc lá kia, trôi nổi, phiêu du bên trong cơn cuồng phong này vậy.
Không những thế, mặc dù Trương Hải đã híp mắt lại nhưng cơn gió kia còn mang theo bụi đất, mạnh mẽ tạt vào mắt hắn làm Trương Hải không thể không nhắm chặt mắt lại. Thân hình hắn lắc lư, cố gắng tiến từng bước lên phía trước trong cơn giông tố. Mặc dù Trương Hải không nhìn thấy phương hướng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận độ dốc ở dưới chân, xác định phương hướng cho bản thân mình.
Cơn gió này cực kỳ bất ổn, lúc thổi ngược, lúc thổi xuôi, không hề có một quy tắc nào. Lúc nó thổi ngược, Trương Hải có lần suýt nữa trượt chân lăn xuống núi, khi nó thổi xuôi, hắn phải chật vật chống đỡ để không ngã nhào về phía trước.
Dần dần, Trương Hải cũng đã ngộ ra cách ứng phó. Tâm thần của hắn tập trung đến cực độ, khi mà gió thổi ngược, hắn ngửa người ra sau rồi nằm hẳn xuống đất, tránh đi cơn cuồng phong phía trước. Khi gió thổi xuôi, hắn thuận theo gió mà làm mình tiến lên phía trước nhanh chóng.
Đây là Nhãn Động, bây giờ Trương Hải mới hiểu được ý nghĩa của cái tên đó. Không phải là làm tổn thương tới con mắt, mà là làm cho người ta có mắt mà không thể dùng, lạc lối trong không gian. Trong thâm tâm Trương Hải thầm lo lắng, người mà hắn nghĩ đến đầu tiên là Dương Thanh Kỳ, hắn thực sự lo, không biết nàng có bị trở ngại gì quá sức hay không?
Lúc này, trong trái tim Trương Hải chợt tuôn ra một dòng ấm áp, giống như đang an ủi hắn vậy. Hắn cảm thấy giống như bàn tay ôn nhu của Dương Thanh Kỳ đang vuốt ve hắn, làm cho tâm tình của hắn trở lại với bình an. Hắn biết, hai người có một sự tâm linh tương thông cực cao, mặc dù bị cách trở nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn thông qua mối liên kết này. Trương Hải thở phào, ít nhất, hắn cũng biết là nàng còn an toàn.
Còn mấy người kia không biết có sao không nữa? Mặc dù đã hơi yên lòng về Dương Thanh Kỳ nhưng Trương Hải cũng không thể hoàn toàn không bận tâm về những người khác. Không chỉ là vì sự thành bại của mỗi người sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm, mà còn vì tình bạn mà mấy người dành cho nhau nữa.
Một cơn gió mạnh mẽ đẩy cho Trương Hải loạng choạng lui về sau vài bước! Lúc này hắn mới cười khổ, chính bản thân mình cũng còn đang vướng mắc ở đây, sao lại còn có tâm tình đi lo cho người khác chứ? Phải nghĩ cách vượt qua chỗ này cái đã.
Làn gió chung quanh vẫn cứ mạnh mẽ như vậy, không cho Trương Hải một chút tầm nhìn nào. Trời thì tối đen, bụi cát thì bay tán loạn trong gió, nhưng cái cây nghiêng ngả giống như sắp đổ, nhiều lúc làm cho Trương Hải phải kinh hoàng tránh né khi nghe thấy những âm thanh rắc rắc ghê rợn.
Hắn cũng đã thử thần thức của dây chuyền, quả nhiên, hắn có thể nhìn một chút, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là “một chút” mà thôi. Trong làn bụi này, tầm nhìn của hắn có thể xa được khoảng năm mét xung quanh, đó cũng đã tốt lắm rồi. Hơn nữa, Trương Hải cũng không dám nhìn quá lâu, bởi vì như thế sẽ làm tinh thần lực của hắn hao sạch, đến lúc đó nằm vật ra đây thì ai chịu trách nhiệm chứ?
Trương Hải nghĩ thế nên chỉ dám dùng một hai giây, sau đó ngừng lại ngay. Trong hai giây đó, hắn cũng đã kịp nhìn tình huống xung quanh một chút, xác định được hướng tiến lên cho mình. Trong đầu hắn không ngừng suy tưởng về tình cảnh xung quanh, khả năng phác thảo cảnh vật ở trong đầu hắn bây giờ đã thành thạo, trong vòng năm trượng này, từng cành cây, ngọn cỏ đều bị hắn nắm chắc trong bàn tay mình.
Trương Hải cứ thế tiến lên, thỉnh thoảng lại sử dụng dây chuyền một chút để xác định tình huống. Dần dần, hắn lại cảm thấy thích ứng với hoàn cảnh này, không thấy quá khó chịu nữa.
Nhưng mà Trương Hải đi mãi, đi mãi vẫn không đến được đỉnh. Hắn đã đi rất lâu, nhưng cái cảm giác dưới chân và cả tầm nhìn làm cho hắn cảm thấy mình vẫn đang ở lưng chừng núi vậy, còn rất xa mới có thể đạt được đến đích.
Cảm giác kỳ quái trong lòng ngày càng mạnh, Trương Hải cảm thấy giống như mình đang bị trêu đùa vậy, hắn không thể tù mù như thế này nữa. Trương Hải chịu đựng sự hao tổn mạnh mẽ khi dùng thần thức, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lực của mình vào chiếc dây chuyền, chỉ thấy ánh sáng ba màu rực rỡ đã bắt đầu phát ra, ánh sáng ấy dường như có năng lượng, phá bỏ sự tăm tổi của không gian này, mở ra một con đường sáng cho Trương Hải.
Lông mày của Trương Hải nhíu lại, hắn đã nhìn rõ con đường trước mặt, đó cơ bản không phải là đường lên núi, mà là một con đường “vòng quanh” núi. Hắn vẫn có cảm giác như đang trèo lên cao, nhưng đó chỉ là một sự xảo diệu khi lợi dụng sự độ dốc của núi mà thôi.
Rất rõ ràng, ở đây cũng đã được thiết lập những pháp tắc nhất định, Nhãn Động, tức là làm cho người ta không thể nhìn được đường đi phía trước, làm cho người ta lạc lối giữa ngọn núi này.
“Rắc!” Một âm thanh giòn tan vang lên, nếu là lúc trước, hắn chỉ nghĩ là mình đã giẫm vào một cành khô, nhưng bây giờ, khi mà không gian chung quanh đang hiển lộ rõ mồn một trong mắt, Trương Hải chợt kinh hãi về những gì nằm trên mặt đất này.
Là xương!
Có xương người, có xương khủng long, chắc đều là chằn tinh mới vào được đến đây! Nhưng tất cả đều đã là những khúc xương mục nát, rời rạc. Từng ngọn gió đang thổi bay những khúc xương đó đi, làm tán loạn một nơi. Những kẻ đã chết đó thật sự rất thảm, đến xương cốt cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Chung quanh cũng không nhiều xương lắm, chỉ có vài khúc, số còn lại có lẽ đã bị tiêu tán trong cái sự hỗn độn của cuồng phong này rồi.
Chợt, ánh mắt của Trương Hải nhìn vào một cái hang ở lưng chừng núi, đó là một cái động rất kỳ lạ, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy, cửa hang có hình dạng của miệng một con mãnh thú. Điều làm trương hải kinh hãi, đó là… đầu một con hổ!
Là một con hổ rõ ràng, là con hổ ở trong mộng giới, trong kiếp này hắn chưa nhìn thấy con vật như thế bao giờ.
Trương Hải do dự một chút, cuối cùng tiến về phía cái háng ấy! Tinh thần lực của hắn không còn nhiều, nếu cứ cố cầm cự thế này thì cũng sớm trở thành một trong những bộ xương ở nơi này mà thôi.
Mất một thời gian ngắn, Trương Hải đã đi được đến đó. Tinh thần của hắn lúc này cũng mệt lắm rồi, ngồi thở dốc một chút, lại tĩnh tâm để phục hồi tinh thần. Sau đó hắn mới bắt đầu đánh giá tình hình chung quanh.
Cái hang này không chịu ảnh hưởng nhiều của cuồng phong bên ngoài, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bụi đất xương cốt lá cây các thứ đang cuồn cuộn ngoài kia, thỉnh thoảng mới có một số thứ tạt vào trong này. Nhưng mà Trương Hải đang ngồi sâu trong hang nhưng không bị ảnh hưởng gì.
Trong này cũng không có nhiều ánh sáng, nhưng thần thức của Trương Hải đã vận dụng được bình thường, vẫn có thể quan sát tình hình chung quanh được.
Trong này… đầy xác khô! Một vài bộ xác không hề phân hủy mà khô quắt lại, trông như là thây ma vậy, còn một vài bộ đã biến thành xương trắng, mục nát không kém gì bên ngoài hang cả.
Trương Hải hít sâu một hơi cho bản thân bình tĩnh lại, trong này… nhiều xác khô quá! Nhưng mà… tại sao mấy động trước không thấy? Hay là những động trước cũng có nhưng đã bị tiêu hủy theo thời gian rồi?
Trương Hải còn đang nghĩ miên man thì một số thứ đã làm cho mắt hắn sáng ngời.
Y phục trên mấy cái xác này vẫn còn khá hoàn chỉnh, theo hắn thì là loại trang phục khá sang quý, chứng tỏ những kẻ này cũng có chút địa vị, liệu có không gian trữ vật hay không?
Trương Hải tìm không gian trữ vật trên người những cái xác này một chút những không thấy, sau đó cất bước đi vào bên trong. Hắn nghĩ nếu như có không gian trữ vật thì cũng bị kẻ khác vơ hết rồi, chỉ là… có khi kẻ vơ vét đó cũng táng thân bên trong, chẳng phải tất cả là của hắn hay sao?
Trương Hải vì kích động mà quên mất, nếu những kẻ kia có thể chết, chẳng lẽ hắn lại dễ dàng mà sống như thế hay sao? Nếu có Dương Thanh Kỳ ở đây thì nàng đã nhéo tai hắn chửi cho một trận vì cái tội thấy tiền là quên cả mạng, đúng là đồ đầu đất!
Khí hậu ở khủng long giới, hay nói cho chính xác là ở Bạo quốc, khí hậu nơi đây không phân biệt rành rọt giữa bốn mùa. Theo kiến thức mà Trương Hải còn nhớ thì vào thời gian hàng chục triệu năm trước, thế giới này chỉ tràn ngập hơi lạnh và băng giá, đến sau này, khí hậu biến đổi nhiều lần và dần ấp áp lên, mới phân ra được hai mùa nóng và lạnh như thời điểm mà Trương Hải đang sống.
Có thể nói, xuân hạ thu đông, bốn mùa này chỉ là thứ trong truyền thuyết, nó chỉ thực sự tồn tại ở chốn thần tiên, tồn tại trong tưởng tượng của mọi người mà thôi. Chứ thực sự người thường không mấy ai có duyên được hưởng thụ thứ khí hậu ấy cả. Mấy người Trương Hải sở dĩ không ngạc nhiên khi nhìn thấy bốn chữ xuân hạ thu đông ấy là do trong động này đã quá kỳ lạ rồi, thêm vài thứ trong truyền thuyết vào cũng đâu có sao đâu.
Trương Hải cất từng bước lên trên núi Thu, trong này có ghi là Nhãn Động, xem ra phải chú ý bảo vệ đôi mắt, mấy động trước đã chịu hành hạ đủ rồi, đôi mắt lại là thứ cực kỳ yếu ớt trên cơ thể người, nếu để tổn thương thì có khi thành di chứng vĩnh viễn.
Ngọn núi này không phải là quá dốc, ít ra cũng không có nhứng vách núi dựng đứng, chỉ cần đi bộ dần dần là cũng có thể tới nơi. Nhưng sự hùng vĩ của nó làm Trương Hải phải choáng váng, ngọn núi này ít nhất cũng phải cao đến hơn bốn ngàn mét, nhưng điều kỳ lạ ở chỗ là trên đỉnh của nó không hề có một chút tuyết trắng nào, dường như là từ chân núi tới đỉnh núi, khí hậu không hề thay đổi vậy.
Hắn đã đi được nửa giờ, nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì bất thường cả, điều đó chẳng những không làm cho Trương Hải an tâm mà còn làm cho hắn càng thêm cảnh giác. Làm gì có chuyện hời hợt dễ dàng như thế? Có thể sẽ có thử thách dễ như vậy nhưng chắc chắn nó sẽ không xuất hiện ở nơi quái đản này!
Quả nhiên, Trương Hải vừa tiến thêm một bước nữa thì dị biến xảy ra.
Chỉ bước thêm một bước, đột nhiên trên bầu trời tối sầm lại, Trương Hải nhìn xung quanh, nhưng dường như tất cả ba ngọn núi kia đã biến mất từ lúc nào. Trong sự bao la bất tận của trời đất, chỉ còn một mình hắn đang đứng trên bãi cỏ của ngọn núi này mà thôi.
Tiếng gió rít gào vang lên! Không có mưa… chỉ có từng cơn gió mát lạnh tạt vào người hắn. Nhưng cơn gió này không làm cho Trương Hải cảm thấy buốt giá, nhưng lại cho hắn cái cảm giác cắt da cắt thịt. Là “cắt da cắt thịt” theo nghĩa đen, từng ngọn gió này không hiểu sao lại cực kỳ sắc bén, thỉnh thoảng rít qua lưng Trương Hải làm cho hắn có cảm giác lạnh sống lưng vậy.
Gió cũng thổi tung từng chiếc lá vàng héo úa rơi rụng trên núi, làm chúng cuốn vào nhau phất phới trong cơn cuồng phong. Ánh mắt của Trương Hải co rút lại, bởi vì cơn cuồng phong này đã che lấp hoàn toàn tầm nhìn của hắn, bây giờ, hắn cảm thấy mình cũng chẳng khác gì những chiếc lá kia, trôi nổi, phiêu du bên trong cơn cuồng phong này vậy.
Không những thế, mặc dù Trương Hải đã híp mắt lại nhưng cơn gió kia còn mang theo bụi đất, mạnh mẽ tạt vào mắt hắn làm Trương Hải không thể không nhắm chặt mắt lại. Thân hình hắn lắc lư, cố gắng tiến từng bước lên phía trước trong cơn giông tố. Mặc dù Trương Hải không nhìn thấy phương hướng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận độ dốc ở dưới chân, xác định phương hướng cho bản thân mình.
Cơn gió này cực kỳ bất ổn, lúc thổi ngược, lúc thổi xuôi, không hề có một quy tắc nào. Lúc nó thổi ngược, Trương Hải có lần suýt nữa trượt chân lăn xuống núi, khi nó thổi xuôi, hắn phải chật vật chống đỡ để không ngã nhào về phía trước.
Dần dần, Trương Hải cũng đã ngộ ra cách ứng phó. Tâm thần của hắn tập trung đến cực độ, khi mà gió thổi ngược, hắn ngửa người ra sau rồi nằm hẳn xuống đất, tránh đi cơn cuồng phong phía trước. Khi gió thổi xuôi, hắn thuận theo gió mà làm mình tiến lên phía trước nhanh chóng.
Đây là Nhãn Động, bây giờ Trương Hải mới hiểu được ý nghĩa của cái tên đó. Không phải là làm tổn thương tới con mắt, mà là làm cho người ta có mắt mà không thể dùng, lạc lối trong không gian. Trong thâm tâm Trương Hải thầm lo lắng, người mà hắn nghĩ đến đầu tiên là Dương Thanh Kỳ, hắn thực sự lo, không biết nàng có bị trở ngại gì quá sức hay không?
Lúc này, trong trái tim Trương Hải chợt tuôn ra một dòng ấm áp, giống như đang an ủi hắn vậy. Hắn cảm thấy giống như bàn tay ôn nhu của Dương Thanh Kỳ đang vuốt ve hắn, làm cho tâm tình của hắn trở lại với bình an. Hắn biết, hai người có một sự tâm linh tương thông cực cao, mặc dù bị cách trở nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn thông qua mối liên kết này. Trương Hải thở phào, ít nhất, hắn cũng biết là nàng còn an toàn.
Còn mấy người kia không biết có sao không nữa? Mặc dù đã hơi yên lòng về Dương Thanh Kỳ nhưng Trương Hải cũng không thể hoàn toàn không bận tâm về những người khác. Không chỉ là vì sự thành bại của mỗi người sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm, mà còn vì tình bạn mà mấy người dành cho nhau nữa.
Một cơn gió mạnh mẽ đẩy cho Trương Hải loạng choạng lui về sau vài bước! Lúc này hắn mới cười khổ, chính bản thân mình cũng còn đang vướng mắc ở đây, sao lại còn có tâm tình đi lo cho người khác chứ? Phải nghĩ cách vượt qua chỗ này cái đã.
Làn gió chung quanh vẫn cứ mạnh mẽ như vậy, không cho Trương Hải một chút tầm nhìn nào. Trời thì tối đen, bụi cát thì bay tán loạn trong gió, nhưng cái cây nghiêng ngả giống như sắp đổ, nhiều lúc làm cho Trương Hải phải kinh hoàng tránh né khi nghe thấy những âm thanh rắc rắc ghê rợn.
Hắn cũng đã thử thần thức của dây chuyền, quả nhiên, hắn có thể nhìn một chút, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là “một chút” mà thôi. Trong làn bụi này, tầm nhìn của hắn có thể xa được khoảng năm mét xung quanh, đó cũng đã tốt lắm rồi. Hơn nữa, Trương Hải cũng không dám nhìn quá lâu, bởi vì như thế sẽ làm tinh thần lực của hắn hao sạch, đến lúc đó nằm vật ra đây thì ai chịu trách nhiệm chứ?
Trương Hải nghĩ thế nên chỉ dám dùng một hai giây, sau đó ngừng lại ngay. Trong hai giây đó, hắn cũng đã kịp nhìn tình huống xung quanh một chút, xác định được hướng tiến lên cho mình. Trong đầu hắn không ngừng suy tưởng về tình cảnh xung quanh, khả năng phác thảo cảnh vật ở trong đầu hắn bây giờ đã thành thạo, trong vòng năm trượng này, từng cành cây, ngọn cỏ đều bị hắn nắm chắc trong bàn tay mình.
Trương Hải cứ thế tiến lên, thỉnh thoảng lại sử dụng dây chuyền một chút để xác định tình huống. Dần dần, hắn lại cảm thấy thích ứng với hoàn cảnh này, không thấy quá khó chịu nữa.
Nhưng mà Trương Hải đi mãi, đi mãi vẫn không đến được đỉnh. Hắn đã đi rất lâu, nhưng cái cảm giác dưới chân và cả tầm nhìn làm cho hắn cảm thấy mình vẫn đang ở lưng chừng núi vậy, còn rất xa mới có thể đạt được đến đích.
Cảm giác kỳ quái trong lòng ngày càng mạnh, Trương Hải cảm thấy giống như mình đang bị trêu đùa vậy, hắn không thể tù mù như thế này nữa. Trương Hải chịu đựng sự hao tổn mạnh mẽ khi dùng thần thức, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lực của mình vào chiếc dây chuyền, chỉ thấy ánh sáng ba màu rực rỡ đã bắt đầu phát ra, ánh sáng ấy dường như có năng lượng, phá bỏ sự tăm tổi của không gian này, mở ra một con đường sáng cho Trương Hải.
Lông mày của Trương Hải nhíu lại, hắn đã nhìn rõ con đường trước mặt, đó cơ bản không phải là đường lên núi, mà là một con đường “vòng quanh” núi. Hắn vẫn có cảm giác như đang trèo lên cao, nhưng đó chỉ là một sự xảo diệu khi lợi dụng sự độ dốc của núi mà thôi.
Rất rõ ràng, ở đây cũng đã được thiết lập những pháp tắc nhất định, Nhãn Động, tức là làm cho người ta không thể nhìn được đường đi phía trước, làm cho người ta lạc lối giữa ngọn núi này.
“Rắc!” Một âm thanh giòn tan vang lên, nếu là lúc trước, hắn chỉ nghĩ là mình đã giẫm vào một cành khô, nhưng bây giờ, khi mà không gian chung quanh đang hiển lộ rõ mồn một trong mắt, Trương Hải chợt kinh hãi về những gì nằm trên mặt đất này.
Là xương!
Có xương người, có xương khủng long, chắc đều là chằn tinh mới vào được đến đây! Nhưng tất cả đều đã là những khúc xương mục nát, rời rạc. Từng ngọn gió đang thổi bay những khúc xương đó đi, làm tán loạn một nơi. Những kẻ đã chết đó thật sự rất thảm, đến xương cốt cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Chung quanh cũng không nhiều xương lắm, chỉ có vài khúc, số còn lại có lẽ đã bị tiêu tán trong cái sự hỗn độn của cuồng phong này rồi.
Chợt, ánh mắt của Trương Hải nhìn vào một cái hang ở lưng chừng núi, đó là một cái động rất kỳ lạ, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy, cửa hang có hình dạng của miệng một con mãnh thú. Điều làm trương hải kinh hãi, đó là… đầu một con hổ!
Là một con hổ rõ ràng, là con hổ ở trong mộng giới, trong kiếp này hắn chưa nhìn thấy con vật như thế bao giờ.
Trương Hải do dự một chút, cuối cùng tiến về phía cái háng ấy! Tinh thần lực của hắn không còn nhiều, nếu cứ cố cầm cự thế này thì cũng sớm trở thành một trong những bộ xương ở nơi này mà thôi.
Mất một thời gian ngắn, Trương Hải đã đi được đến đó. Tinh thần của hắn lúc này cũng mệt lắm rồi, ngồi thở dốc một chút, lại tĩnh tâm để phục hồi tinh thần. Sau đó hắn mới bắt đầu đánh giá tình hình chung quanh.
Cái hang này không chịu ảnh hưởng nhiều của cuồng phong bên ngoài, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bụi đất xương cốt lá cây các thứ đang cuồn cuộn ngoài kia, thỉnh thoảng mới có một số thứ tạt vào trong này. Nhưng mà Trương Hải đang ngồi sâu trong hang nhưng không bị ảnh hưởng gì.
Trong này cũng không có nhiều ánh sáng, nhưng thần thức của Trương Hải đã vận dụng được bình thường, vẫn có thể quan sát tình hình chung quanh được.
Trong này… đầy xác khô! Một vài bộ xác không hề phân hủy mà khô quắt lại, trông như là thây ma vậy, còn một vài bộ đã biến thành xương trắng, mục nát không kém gì bên ngoài hang cả.
Trương Hải hít sâu một hơi cho bản thân bình tĩnh lại, trong này… nhiều xác khô quá! Nhưng mà… tại sao mấy động trước không thấy? Hay là những động trước cũng có nhưng đã bị tiêu hủy theo thời gian rồi?
Trương Hải còn đang nghĩ miên man thì một số thứ đã làm cho mắt hắn sáng ngời.
Y phục trên mấy cái xác này vẫn còn khá hoàn chỉnh, theo hắn thì là loại trang phục khá sang quý, chứng tỏ những kẻ này cũng có chút địa vị, liệu có không gian trữ vật hay không?
Trương Hải tìm không gian trữ vật trên người những cái xác này một chút những không thấy, sau đó cất bước đi vào bên trong. Hắn nghĩ nếu như có không gian trữ vật thì cũng bị kẻ khác vơ hết rồi, chỉ là… có khi kẻ vơ vét đó cũng táng thân bên trong, chẳng phải tất cả là của hắn hay sao?
Trương Hải vì kích động mà quên mất, nếu những kẻ kia có thể chết, chẳng lẽ hắn lại dễ dàng mà sống như thế hay sao? Nếu có Dương Thanh Kỳ ở đây thì nàng đã nhéo tai hắn chửi cho một trận vì cái tội thấy tiền là quên cả mạng, đúng là đồ đầu đất!
/183
|