Trương Hải đọc hết ba cảnh giới đầu thì đưa ra kết luận: ba cảnh giới này đều là lĩnh ngộ thiên phú có trong huyết mạch, phân biệt là thiên phú của người khủng long, thiên phú của chủng tộc và thiên phú của bản thân mình. Không biết ba cảnh giới còn lại sẽ là thế nào.
Cảnh giới thứ tư là “Phản Tổ cảnh”: đây là một cảnh giới cực kỳ quan trọng, cũng cực kỳ nguy hiểm. Phản Tổ cảnh là một quá trình thay đổi huyết mạch của chính mình, làm huyết mạch dần trở về nguyên bản giống như tổ tiên: thuần chính và mạnh mẽ. Trong suốt quá trình, việc thay đổi huyết mạch tuy có thể làm cho tất cả các thiên phú mạnh lên hàng chục lần nhưng cũng vô cùng đau đớn, thậm chí còn có thể làm hại tính mạng khi “phản tổ”.
Cảnh giới thứ năm gọi là “Thần Thông cảnh”: đây là cảnh giới dùng để tự sáng tạo ra thần thông. Các thần thông này đều không có trong huyết mạch mà là do người ta tự sáng tạo ra dựa trên cơ sở của các kỹ năng đã được lĩnh ngộ. Trong Thần Thông cảnh này, người khủng long sẽ chính thức ngộ được các thần thông phi thiên độn địa, thậm chí là dời non lấp biển cũng không chừng. Theo quan niệm của khủng long giới thì các thiên phú đều do tổ tiên truyền lại, vì thế mà muốn sáng tạo thì trước hết phải mang trong người huyết mạch của tổ tiên.
Cảnh giới thứ sáu là “Hóa Long cảnh”: Tổ tiên của người khủng long là khủng long, nhưng không mấy ai biết, khủng long lại chính là huyết mạch đã suy thoái của loài rồng. Hóa Long cảnh trên cơ bản giống như Phản Tổ cảnh, tiếp tục thay đổi huyết mạch, thay đổi để trở thành long tộc chính thức, nhưng trong cả quá trình đó còn có thể ngộ ra được những chiêu thức của long tộc, những thần thông kinh khủng và phương pháp tu luyện của long tộc mạnh mẽ. Có thể nói Hóa Long cảnh là kết hợp của các cảnh giới trước lại với nhau, hơn nữa lại còn tăng cường độ lên gấp bội.
Tư liệu về Hóa Long cảnh cũng khá mơ hồ bởi vì người ta rất ít nhìn thấy người như thế trên đời, có lẽ là có tồn tại nhưng không xuất hiện trước mắt người khác! Còn về cảnh giới thứ bảy thì gần như không có tư liệu gì, thậm chí còn có người cho đó chỉ là một truyền thuyết, không có thật. Tài liệu này cũng nêu ra giả thuyết được nhiều người tin nhất: hóa thành rồng, siêu thoát nhân gian, trở thành “thần tiên” chính thức.
Thần tiên!
Không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy hai từ thần tiên!
Ở khủng long giới này có truyền thuyết về các anh hùng, nhưng mà không có một câu chuyện nào về thần tiên cả, vì thế mà hai chữ thần tiên dường như cực kỳ trừu tượng, thậm chí ngay cả người đã tu luyện đến cảnh giới cực cao cũng chưa biết được thần tiên thực sự là như thế nào.
Trong lòng Trương Hải thì lại nghĩ khác, hắn nghĩ rằng thần tiên có khi là thật, thậm chí còn không ít, chỉ là không ai biết họ ở đâu mà thôi, thậm chí có khi người bên cạnh mình là một vị thần tiên cũng không biết chừng, bởi vì thần tiên muốn qua mắt người thường thì quá dễ.
Trương Hải đã buông tập tài liệu xuống, nhưng hắn không nói gì mà vẫn cứ ngẩn ngơ ra đó, Trương Linh Tuyền đành phải lên tiếng:
- Sao rồi? Em đã đọc được những tư liệu này, vậy thì theo em mình đạt được đến trình độ nào rồi? Tại sao em lại có thể phát ra lửa được
Thực ra Trương Linh Tuyền cũng tự đoán là thực lực của Trương Hải cũng xấp xỉ Biến Thân cảnh, nàng chỉ không hiểu được tại sao hắn lại có thể phát ra lửa mà thôi, bởi vì đó là một trong các thiên phú Chủng Tộc cảnh! Trương Hải cũng chỉ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Em chắc cũng chưa đến được Biến Thân cảnh đâu! Chỉ là em biết sử dụng một vài tiểu xảo mà thôi. Nếu cô không tin thì em có thể biểu diễn lại cho cô xem.
Trương Linh Tuyền nghe đến hai chữ “tiểu xảo” thì hơi nhíu mày, nhưng sau đó thì nàng tò mò nói:
- Vậy thì em cứ biểu diễn đi! À à… khoan đã, có sợ làm cháy phòng này không?
Trương Hải lắc lắc đầu:
- Không sợ đâu! Em cũng chỉ biểu diễn sơ qua chứ xảo thuật này bây giờ không làm lâu như hôm qua được!
Trương Linh Tuyền nghe thế thì gật đầu, Trương Hải cũng bình tĩnh quay người lúi húi một chút, dường như là đang chuẩn bị cái gì đó. Lúc sau hắn quay người, giơ hai tay ra như không có gì đặc biệt cả, sau đó thì xoa xoa hai tay vào nhau, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng. Trương Linh Tuyền cũng hứng thú nhìn nhìn, Trương Hải đột nhiên nói “Chú ý!” sau đó thì hai tay đột nhiên tách nhau ra, một dải lửa đỏ cũng theo đó mà nối liền giữa hai tay, làm căn phòng sáng rực lên, nhưng không được bao lâu đã tắt ngúm.
Trương Linh Tuyền nhìn đi nhìn lại, một lúc sau mới chú ý đến cổ tay Trương Hải cố làm lộ ra, bên trong đó hình như có vật gì là lạ. Trương Hải thấy ánh mắt của nàng thì mỉm cười, lấy hai vật ở trong tay áo ra. Đó là một vật kỳ lạ, hình như làm từ mủ của cây bạch xỉ đã đông đặc lại, có tình đàn hồi rất tốt, vật đó có hình một cái ống nhỏ, ở bên dưới thì hơi phình ra, trên đỉnh thì lại nhỏ hẹp. Trương Hải bóp nhẹ một cái, từ trong đồ vật kia chợt phun ra một dòng chất lỏng, tốc độ cũng khá cao nhưng chỉ vừa đi được một đoạt ngắn đã cháy bùng lên, tạo thành ngọn lửa y như lúc nãy.
- Cái đồ này làm từ nhựa bạch xỉ, bên trong chứa tinh dầu hỏa xỉ, tinh dầu này chỉ cần ma sát với không khí mạnh một chút là cháy ngay, thường được dùng để châm lửa, làm chất đốt bên trong nhà. Kết hợp hai thứ này là có thể tạo ra một ngọn lửa rồi, hôm qua em chẳng qua là dùng chút tiểu xảo này thôi!
Trương Linh Tuyền cảm thấy hơi thất vọng, cứ nghĩ là có gì đặc biệt chứ? Nhưng dù sao thì nàng cũng nhìn trúng Trương Hải ở khả năng chiến đấu, bởi vì trước đó thì Phạm Đức Linh đã là một học sinh mà nàng muốn tập trung đào tạo rồi, không ngờ thằng nhóc này có thể đánh bại Đức Linh, điều đó chứng tỏ nó cũng rất có năng lực.
Trương Hải tạm thời vẫn phải ở lại y xá nên Trương Linh Tuyền chưa sắp xếp thêm cho hắn gì nữa, hắn cũng cúi đầu chào rất lễ phép rồi đi ra.
Vừa ra khỏi cửa Trương Hải đã thở phào một hơi, hôm qua giở ma pháp ra nhưng không sợ lộ sơ hở chính là do hắn đã có cái đạo cụ này che chắn. Lúc trước hắn cũng tập thử một số ma pháp trong thiên thứ nhất ở nhà, và không tránh khỏi việc bị Bi nhìn thấy. Hơn nữa Bi lại còn bắt hắn dạy, Trương Hải hết cách, dạy thì không được nhưng hắn lại biết dùng mấy trò lừa gạt, học tập mấy ông ảo thuật gia kiếp trước qua mắt thằng em mà thôi. Nhưng mà lúc nãy mang ra lòe bịp Trương Linh Tuyền thì nàng cứ nhìn chằm chằm vào, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua tấm màn của hắn vậy, may mà cuối cùng nàng cũng không hỏi thêm, chứ nàng mà chỉ ra được một sự khác biệt của đặc điểm giữa trò lừa hôm nay và ma pháp hôm qua thì hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào nữa.
Trương Hải cũng không nghĩ nhiều, qua được cửa này rồi thì cứ bình tĩnh, về phòng tu luyện một chút đã rồi hẵng nói.
Hắn chạy nhanh về y xá, lúc này phòng của hắn đang được một cô y sĩ dọn dẹp, thấy hắn về thì cô y sĩ trẻ quay lại nhìn một chút, sau đó lại tiếp tục hoàn thành nốt công việc của mình:
- Em chờ một chút nhé, chị dọn sắp xong rồi!
Trương Hải cũng gật đầu, dù sao thì người ta đang dọn phòng này vì chức trách nhưng chẳng phải là dọn cho hắn ở hay sao? Cô y sĩ kia thấy hắn đứng đó chờ đợi thì chợt mở miệng tán gẫu đôi chút:
- À! Còn phải cám ơn em hôm qua đã khuyên Phạm Đức Linh giúp chị! Chị đã làm nhiều cách nhưng không khuyên được nó ăn cháo, nhưng hôm qua em vừa vào một lúc thì tinh thần của Đức Linh đã bình phục gần như hoàn toàn, tinh thần phấn chấn lên nhiều. Nếu bạn ấy cứ như thế này thì có thể khỏi hoàn toàn trước thời hạn nữa.
Trương Hải nghe thấy thế thì cũng mỉm cười gật đầu, lại còn đưa tay ra gãi gãi sau gáy như không dám nhận. Thực ra trong lòng hắn lúc này cũng đang chờ thằng kia bình phục, hình như sau ngày hôm đó Trương Hải đã bớt đi một phần ác cảm với Phạm Đức Linh, một phần là vì từ nay Đức Linh sẽ không còn khinh bỉ hắn nữa, một phần là vì hắn thấy được Đức Linh cũng là một kẻ thẳng thắn, biết chấp nhận thắng thua, không cay cú nhiều. Sau khi thua cuộc cũng không quá chán nản mà lại lựa chọn tiếp tục phấn đấu để vượt qua chướng ngại phía trước, con người có phẩm chất ấy cũng khá đáng để người ta tôn trọng.
Tất nhiên đó cũng là nhận định chủ quan của Trương Hải, còn sự thực thế nào thì phải để thời gian đưa ra đáp án. Tâm tư và nhân phẩm của một con người không bao giờ có thể đoán định chắc chắn chỉ dựa vào một hai lần tiếp xúc cả.
Cô y sĩ kia sau khi dọn dẹp xong thì mỉm cười đi ra ngoài, Trương Hải nhìn nhìn theo bóng lưng kia mà lại nhớ về mẹ. Cô gái ấy cũng khá giống Đỗ Kim Hoa, không phải là dung mạo hay dáng người mà là khí chất, một khí chất rất ôn nhu, hiền từ. Sau này có khi tìm vợ cũng phải tìm một người như thế, không thấy ông bố đang hưởng ôn nhu tới chết mê chết mệt hay sao?
Bất giác trên môi Trương Hải nở một nụ cười mỉa, mới bé tí mà đã tơ tưởng vợ với con, cũng không biết mình bị sao nữa, hay là bắt đầu… dậy thì rồi? Kể cũng đúng, gần đây tóc tai trên đầu và trên người cũng khá phát triển, chắc cũng sắp “lĩnh ngộ” được công pháp sinh con rồi.
Hắn không nghĩ lăng nhăng nữa, khóa chặt cửa, kéo rèm lại rồi ngồi xuống đất, bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần lực để cảm nhận linh khí giống như lúc nãy.
Lần này không ngờ còn thuận lợi hơn, hắn chỉ vừa ngồi một lúc đã có thể cảm nhận được những dòng năng lượng đang lưu chuyển trong không khí. Trong mộng cảnh kia hắn đã vài lần thông qua “người ấy” để cảm nhận được thứ này, nhưng mà trong mộng cảnh thì linh khí khá thưa thớt, ít ỏi, tại sao ở đây lại nhiều đến kinh dị như vậy chứ?
Mà chẳng sao! Nhiều thì chẳng phải tu luyện càng nhanh hay sao? Tên trong mộng cảnh kia tu luyện mất hơn mười năm… có khi mình tu luyện năm năm đã đuổi kịp hắn rồi… Nghĩ đến đó nội tâm Trương Hải trở nên kích động một chút, cơ thể hắn cũng vì thế mà hơi xao động làm linh khí xung quanh trở nên hỗn loạn. Trương Hải nhanh chóng ổn định tâm tình lại, vận hành công pháp giống như trong Tam Huyền Điển Bí. Không lâu sau, từng dòng linh khí ổn định lại rồi tràn vào cơ thể hắn, làn da của Trương Hải được khống chế để mở lỗ chân lông bên trên các huyệt đạo ra hết cỡ, tạo con đường cho linh khí đi vào.
Trương Hải cứ tu luyện như vậy, nhưng mà công pháp của hắn cũng có một nhược điểm, đó chính là do lợi dụng tinh thần cưỡng ép thân thể tu luyện nên sẽ rất nhanh mệt mỏi. Dù thân thể có sảng khoái do linh khí nhưng đầu óc chắc chắn sẽ dần mê đi, không giống với những luyện khí sĩ chân chính, càng tu luyện thì càng thần thanh khí sảng.
Trương Hải mặc dù cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ nhàng, lâng lâng nhưng mà đầu óc của hắn cũng ngày càng nặng, lại hơi đau nhức. Một lúc sau hắn không chịu nổi nữa mà ngã lăn ra đất, chìm vào giấc ngủ say.
Cảnh giới thứ tư là “Phản Tổ cảnh”: đây là một cảnh giới cực kỳ quan trọng, cũng cực kỳ nguy hiểm. Phản Tổ cảnh là một quá trình thay đổi huyết mạch của chính mình, làm huyết mạch dần trở về nguyên bản giống như tổ tiên: thuần chính và mạnh mẽ. Trong suốt quá trình, việc thay đổi huyết mạch tuy có thể làm cho tất cả các thiên phú mạnh lên hàng chục lần nhưng cũng vô cùng đau đớn, thậm chí còn có thể làm hại tính mạng khi “phản tổ”.
Cảnh giới thứ năm gọi là “Thần Thông cảnh”: đây là cảnh giới dùng để tự sáng tạo ra thần thông. Các thần thông này đều không có trong huyết mạch mà là do người ta tự sáng tạo ra dựa trên cơ sở của các kỹ năng đã được lĩnh ngộ. Trong Thần Thông cảnh này, người khủng long sẽ chính thức ngộ được các thần thông phi thiên độn địa, thậm chí là dời non lấp biển cũng không chừng. Theo quan niệm của khủng long giới thì các thiên phú đều do tổ tiên truyền lại, vì thế mà muốn sáng tạo thì trước hết phải mang trong người huyết mạch của tổ tiên.
Cảnh giới thứ sáu là “Hóa Long cảnh”: Tổ tiên của người khủng long là khủng long, nhưng không mấy ai biết, khủng long lại chính là huyết mạch đã suy thoái của loài rồng. Hóa Long cảnh trên cơ bản giống như Phản Tổ cảnh, tiếp tục thay đổi huyết mạch, thay đổi để trở thành long tộc chính thức, nhưng trong cả quá trình đó còn có thể ngộ ra được những chiêu thức của long tộc, những thần thông kinh khủng và phương pháp tu luyện của long tộc mạnh mẽ. Có thể nói Hóa Long cảnh là kết hợp của các cảnh giới trước lại với nhau, hơn nữa lại còn tăng cường độ lên gấp bội.
Tư liệu về Hóa Long cảnh cũng khá mơ hồ bởi vì người ta rất ít nhìn thấy người như thế trên đời, có lẽ là có tồn tại nhưng không xuất hiện trước mắt người khác! Còn về cảnh giới thứ bảy thì gần như không có tư liệu gì, thậm chí còn có người cho đó chỉ là một truyền thuyết, không có thật. Tài liệu này cũng nêu ra giả thuyết được nhiều người tin nhất: hóa thành rồng, siêu thoát nhân gian, trở thành “thần tiên” chính thức.
Thần tiên!
Không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy hai từ thần tiên!
Ở khủng long giới này có truyền thuyết về các anh hùng, nhưng mà không có một câu chuyện nào về thần tiên cả, vì thế mà hai chữ thần tiên dường như cực kỳ trừu tượng, thậm chí ngay cả người đã tu luyện đến cảnh giới cực cao cũng chưa biết được thần tiên thực sự là như thế nào.
Trong lòng Trương Hải thì lại nghĩ khác, hắn nghĩ rằng thần tiên có khi là thật, thậm chí còn không ít, chỉ là không ai biết họ ở đâu mà thôi, thậm chí có khi người bên cạnh mình là một vị thần tiên cũng không biết chừng, bởi vì thần tiên muốn qua mắt người thường thì quá dễ.
Trương Hải đã buông tập tài liệu xuống, nhưng hắn không nói gì mà vẫn cứ ngẩn ngơ ra đó, Trương Linh Tuyền đành phải lên tiếng:
- Sao rồi? Em đã đọc được những tư liệu này, vậy thì theo em mình đạt được đến trình độ nào rồi? Tại sao em lại có thể phát ra lửa được
Thực ra Trương Linh Tuyền cũng tự đoán là thực lực của Trương Hải cũng xấp xỉ Biến Thân cảnh, nàng chỉ không hiểu được tại sao hắn lại có thể phát ra lửa mà thôi, bởi vì đó là một trong các thiên phú Chủng Tộc cảnh! Trương Hải cũng chỉ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Em chắc cũng chưa đến được Biến Thân cảnh đâu! Chỉ là em biết sử dụng một vài tiểu xảo mà thôi. Nếu cô không tin thì em có thể biểu diễn lại cho cô xem.
Trương Linh Tuyền nghe đến hai chữ “tiểu xảo” thì hơi nhíu mày, nhưng sau đó thì nàng tò mò nói:
- Vậy thì em cứ biểu diễn đi! À à… khoan đã, có sợ làm cháy phòng này không?
Trương Hải lắc lắc đầu:
- Không sợ đâu! Em cũng chỉ biểu diễn sơ qua chứ xảo thuật này bây giờ không làm lâu như hôm qua được!
Trương Linh Tuyền nghe thế thì gật đầu, Trương Hải cũng bình tĩnh quay người lúi húi một chút, dường như là đang chuẩn bị cái gì đó. Lúc sau hắn quay người, giơ hai tay ra như không có gì đặc biệt cả, sau đó thì xoa xoa hai tay vào nhau, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng. Trương Linh Tuyền cũng hứng thú nhìn nhìn, Trương Hải đột nhiên nói “Chú ý!” sau đó thì hai tay đột nhiên tách nhau ra, một dải lửa đỏ cũng theo đó mà nối liền giữa hai tay, làm căn phòng sáng rực lên, nhưng không được bao lâu đã tắt ngúm.
Trương Linh Tuyền nhìn đi nhìn lại, một lúc sau mới chú ý đến cổ tay Trương Hải cố làm lộ ra, bên trong đó hình như có vật gì là lạ. Trương Hải thấy ánh mắt của nàng thì mỉm cười, lấy hai vật ở trong tay áo ra. Đó là một vật kỳ lạ, hình như làm từ mủ của cây bạch xỉ đã đông đặc lại, có tình đàn hồi rất tốt, vật đó có hình một cái ống nhỏ, ở bên dưới thì hơi phình ra, trên đỉnh thì lại nhỏ hẹp. Trương Hải bóp nhẹ một cái, từ trong đồ vật kia chợt phun ra một dòng chất lỏng, tốc độ cũng khá cao nhưng chỉ vừa đi được một đoạt ngắn đã cháy bùng lên, tạo thành ngọn lửa y như lúc nãy.
- Cái đồ này làm từ nhựa bạch xỉ, bên trong chứa tinh dầu hỏa xỉ, tinh dầu này chỉ cần ma sát với không khí mạnh một chút là cháy ngay, thường được dùng để châm lửa, làm chất đốt bên trong nhà. Kết hợp hai thứ này là có thể tạo ra một ngọn lửa rồi, hôm qua em chẳng qua là dùng chút tiểu xảo này thôi!
Trương Linh Tuyền cảm thấy hơi thất vọng, cứ nghĩ là có gì đặc biệt chứ? Nhưng dù sao thì nàng cũng nhìn trúng Trương Hải ở khả năng chiến đấu, bởi vì trước đó thì Phạm Đức Linh đã là một học sinh mà nàng muốn tập trung đào tạo rồi, không ngờ thằng nhóc này có thể đánh bại Đức Linh, điều đó chứng tỏ nó cũng rất có năng lực.
Trương Hải tạm thời vẫn phải ở lại y xá nên Trương Linh Tuyền chưa sắp xếp thêm cho hắn gì nữa, hắn cũng cúi đầu chào rất lễ phép rồi đi ra.
Vừa ra khỏi cửa Trương Hải đã thở phào một hơi, hôm qua giở ma pháp ra nhưng không sợ lộ sơ hở chính là do hắn đã có cái đạo cụ này che chắn. Lúc trước hắn cũng tập thử một số ma pháp trong thiên thứ nhất ở nhà, và không tránh khỏi việc bị Bi nhìn thấy. Hơn nữa Bi lại còn bắt hắn dạy, Trương Hải hết cách, dạy thì không được nhưng hắn lại biết dùng mấy trò lừa gạt, học tập mấy ông ảo thuật gia kiếp trước qua mắt thằng em mà thôi. Nhưng mà lúc nãy mang ra lòe bịp Trương Linh Tuyền thì nàng cứ nhìn chằm chằm vào, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua tấm màn của hắn vậy, may mà cuối cùng nàng cũng không hỏi thêm, chứ nàng mà chỉ ra được một sự khác biệt của đặc điểm giữa trò lừa hôm nay và ma pháp hôm qua thì hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào nữa.
Trương Hải cũng không nghĩ nhiều, qua được cửa này rồi thì cứ bình tĩnh, về phòng tu luyện một chút đã rồi hẵng nói.
Hắn chạy nhanh về y xá, lúc này phòng của hắn đang được một cô y sĩ dọn dẹp, thấy hắn về thì cô y sĩ trẻ quay lại nhìn một chút, sau đó lại tiếp tục hoàn thành nốt công việc của mình:
- Em chờ một chút nhé, chị dọn sắp xong rồi!
Trương Hải cũng gật đầu, dù sao thì người ta đang dọn phòng này vì chức trách nhưng chẳng phải là dọn cho hắn ở hay sao? Cô y sĩ kia thấy hắn đứng đó chờ đợi thì chợt mở miệng tán gẫu đôi chút:
- À! Còn phải cám ơn em hôm qua đã khuyên Phạm Đức Linh giúp chị! Chị đã làm nhiều cách nhưng không khuyên được nó ăn cháo, nhưng hôm qua em vừa vào một lúc thì tinh thần của Đức Linh đã bình phục gần như hoàn toàn, tinh thần phấn chấn lên nhiều. Nếu bạn ấy cứ như thế này thì có thể khỏi hoàn toàn trước thời hạn nữa.
Trương Hải nghe thấy thế thì cũng mỉm cười gật đầu, lại còn đưa tay ra gãi gãi sau gáy như không dám nhận. Thực ra trong lòng hắn lúc này cũng đang chờ thằng kia bình phục, hình như sau ngày hôm đó Trương Hải đã bớt đi một phần ác cảm với Phạm Đức Linh, một phần là vì từ nay Đức Linh sẽ không còn khinh bỉ hắn nữa, một phần là vì hắn thấy được Đức Linh cũng là một kẻ thẳng thắn, biết chấp nhận thắng thua, không cay cú nhiều. Sau khi thua cuộc cũng không quá chán nản mà lại lựa chọn tiếp tục phấn đấu để vượt qua chướng ngại phía trước, con người có phẩm chất ấy cũng khá đáng để người ta tôn trọng.
Tất nhiên đó cũng là nhận định chủ quan của Trương Hải, còn sự thực thế nào thì phải để thời gian đưa ra đáp án. Tâm tư và nhân phẩm của một con người không bao giờ có thể đoán định chắc chắn chỉ dựa vào một hai lần tiếp xúc cả.
Cô y sĩ kia sau khi dọn dẹp xong thì mỉm cười đi ra ngoài, Trương Hải nhìn nhìn theo bóng lưng kia mà lại nhớ về mẹ. Cô gái ấy cũng khá giống Đỗ Kim Hoa, không phải là dung mạo hay dáng người mà là khí chất, một khí chất rất ôn nhu, hiền từ. Sau này có khi tìm vợ cũng phải tìm một người như thế, không thấy ông bố đang hưởng ôn nhu tới chết mê chết mệt hay sao?
Bất giác trên môi Trương Hải nở một nụ cười mỉa, mới bé tí mà đã tơ tưởng vợ với con, cũng không biết mình bị sao nữa, hay là bắt đầu… dậy thì rồi? Kể cũng đúng, gần đây tóc tai trên đầu và trên người cũng khá phát triển, chắc cũng sắp “lĩnh ngộ” được công pháp sinh con rồi.
Hắn không nghĩ lăng nhăng nữa, khóa chặt cửa, kéo rèm lại rồi ngồi xuống đất, bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần lực để cảm nhận linh khí giống như lúc nãy.
Lần này không ngờ còn thuận lợi hơn, hắn chỉ vừa ngồi một lúc đã có thể cảm nhận được những dòng năng lượng đang lưu chuyển trong không khí. Trong mộng cảnh kia hắn đã vài lần thông qua “người ấy” để cảm nhận được thứ này, nhưng mà trong mộng cảnh thì linh khí khá thưa thớt, ít ỏi, tại sao ở đây lại nhiều đến kinh dị như vậy chứ?
Mà chẳng sao! Nhiều thì chẳng phải tu luyện càng nhanh hay sao? Tên trong mộng cảnh kia tu luyện mất hơn mười năm… có khi mình tu luyện năm năm đã đuổi kịp hắn rồi… Nghĩ đến đó nội tâm Trương Hải trở nên kích động một chút, cơ thể hắn cũng vì thế mà hơi xao động làm linh khí xung quanh trở nên hỗn loạn. Trương Hải nhanh chóng ổn định tâm tình lại, vận hành công pháp giống như trong Tam Huyền Điển Bí. Không lâu sau, từng dòng linh khí ổn định lại rồi tràn vào cơ thể hắn, làn da của Trương Hải được khống chế để mở lỗ chân lông bên trên các huyệt đạo ra hết cỡ, tạo con đường cho linh khí đi vào.
Trương Hải cứ tu luyện như vậy, nhưng mà công pháp của hắn cũng có một nhược điểm, đó chính là do lợi dụng tinh thần cưỡng ép thân thể tu luyện nên sẽ rất nhanh mệt mỏi. Dù thân thể có sảng khoái do linh khí nhưng đầu óc chắc chắn sẽ dần mê đi, không giống với những luyện khí sĩ chân chính, càng tu luyện thì càng thần thanh khí sảng.
Trương Hải mặc dù cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ nhàng, lâng lâng nhưng mà đầu óc của hắn cũng ngày càng nặng, lại hơi đau nhức. Một lúc sau hắn không chịu nổi nữa mà ngã lăn ra đất, chìm vào giấc ngủ say.
/183
|