Grao grao…
Hàn Kỳ Lân liên tục gào rống, từ ba cái sừng của nó bắt đầu lóe ra từng đợt u quang, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống từng đợt, từng đợt, khiến cho Cún phía đối diện có cảm giác hít thở không thông.
Chết rồi!
Hàn Kỳ Lân chết tiệt, chưa gì đã dám giở thần thông ra chiến đấu! Nó bị điên, điên nặng rồi!
Chiêu sấm sét vừa rồi của Cún cũng chỉ là một đòn bình thường, mới mang dáng dấp của thần thông lôi hệ một chút thôi, chứ chưa thể gọi là thần thông giống như Sóng Âm Động Hồn nó sử dụng trước đây được.
Cún bây giờ chẳng qua chỉ biết kết hợp thêm một chút lôi điện vào trong cái làn sóng âm ấy, làm tăng uy lực của Sóng Âm Động Hồn, vì thế mà trước đây, các trưởng lão nhà họ Trương mới tưởng nó là Thần Thông Trung Cảnh, nhưng thực ra không phải, nó mới chỉ sắp đột phá mà thôi!
Suy
Một tiếng vang rất nhỏ, nhưng tiếng vang ấy lại làm cho Cún sợ hãi, chỉ thấy từ cái sừng của Hàn Kỳ Lân, một đạo khí hơi lờ mờ bắn thẳng ra, ập về phía đối thủ. Nếu Cún bị trúng phải đòn này thì toàn bộ các cơ năng trong thân thể sẽ bị đóng băng sạch, ngay cả linh hồn cũng sẽ nhiễm hàn, vô cùng nguy hiểm.
Cún đập cánh một cái đã tránh khỏi được chiêu này, nhanh chóng liệng sang một bên, lại bắn một quả lôi cầu thẳng xuống dưới, đáng tiếc, Hàn Kỳ Lân không thèm né tránh, lao thẳng đầu vào lôi cầu và phá tan nát nó ra.
Suy
Lại một đạo hàn khí nữa bắn tới, âm thanh vô cùng nhỏ bé nhưng lại cứ như búa tạ đập vào con tim nhỏ bé của Cún, làm nó hoảng hốt không thôi. Thân hình to lớn của nó liệng qua liệng lại liên tục, nhưng càng ngày càng thấy lực bất tòng tâm.
Nơi đây là môi trường Bắc Cực, tuy rằng chỗ này không lạnh lắm, nhưng vẫn là địa bàn của con Hàn Kỳ Lân này. Ngay từ lúc giao chiến, nó đã biết cách dẫn dắt cái lạnh của môi trường, tác động lên người Cún từng chút từng chút một, khiến thể lực của Cún tiêu hao nhiều hơn gấp bội.
Chỉ là… thần thông đâu sao mãi không thấy?
Chạy!
Cơ hội duy nhất để chạy, không chạy thì chờ đến bao giờ?
Không do dự gì nữa, Cún đập cánh một cái, quay người bỏ chạy thẳng.
Hàn Kỳ Lân phía sau chợt híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên giống như cười nhạo. Cún chưa chạy được mấy mét đã chợt thấy vài đợt hàn khí từ phương hướng trước mặt tập kích tới. Nó không biết những thứ này ở đâu ra, nhưng nó biết, không né tránh thì ăn đủ!
Cún nhấc người một cái, phương hướng bay đã từ phương song song với mặt đất chuyển thành hướng thẳng lên trời, nhưng một đạo hàn khí đã xuyên qua chiếc cánh trái của nó, để lại một vết rách nhỏ xíu xiu. Nhưng từ vết rách ấy, một luồng hàn khí quỷ dị đang lan tràn ra xung quanh, làm cho màu cánh của Cún bắt đầu chuyển thành màu tái xanh, vừa nhìn đã thấy lạnh ngắt rồi.
Gào…
Hàn Kỳ Lân lại gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
Từ trên trời, hàng loạt khối băng nhọn bắt đầu xả xuống, giống như mưa rào vậy. Mỗi một khối cũng phải có kích thước hơn một mét, nếu bị vài khối đâm vào người thì chỉ có chết!
Cún vô cùng hoảng sợ, nó nhanh chóng lật người, mặc kệ khí huyết bị tổn hao thế nào cũng phải đảo ngược hướng, bay chéo xuống dưới, hy vọng thoát ra khỏi khu vực bị băng nhọn bao vây.
Nhưng…
Khi Cún lao xuống bên dưới thì thấy nơi đó đang hình thành từng đợt hàn khí chuyển lưu, xoáy chặt vào nhau như một cơn cuồng phong vậy. Hàn khí vốn đã là thứ lạnh cắt da cắt thịt, nhưng bây giờ di chuyển giống như gió thế này thì càng tăng thêm sự đáng sợ của nó.
Cún cảm thấy sợ…
Hàn Kỳ Lân là một trong những loại chằn tinh khắc chế tộc của nó, vì thế nó cũng có một số hiểu biết về Hàn Kỳ Lân. Trong đó, có một thần thông áp chế tộc Pretanodon đến cực hạn, cũng là chiêu mà tộc của Cún sợ nhất.
Băng Thiên Tuyết Địa!
Chiêu thức này là thần thông được ngộ ra khi song tu hai trường phái là “Thân - Khí”, nói chính xác thì là song tu Hàn - Băng. Nói trên lý thuyết, tu hồn không sợ tu thân, bởi vì trước khi kẻ tu thân công kích được thì linh hồn hắn đã bị phá tan nát rồi!
Nhưng song tu Thân - Khí thì lại khác, khí đạo đã áp đảo được hồn lực, người tu hồn chỉ còn lại khối thân thể yếu ớt, vô pháp chống lại uy lực của tu thân, nếu trúng một chiêu thì rất có thể tan xương nát thịt.
Tộc Pretanodon có hồn lực mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại bị Hàn khí của Hàn Kỳ Lân áp chế. Dòng xoáy bên dưới chính là Hàn khí tinh thuần được điều động liên tục, chèn ép vào nhau mà trở thành cơn lốc. Bởi vì hàn khí này lưu chuyển, cuốn theo sương khói các kiểu, khá giống bão tuyết nên người ta mới gọi là “tuyết địa”, còn “băng thiên” thì dễ hiểu rồi!
Thân thể của Cún là thân chằn tinh, tuy rằng mạnh hơn người khủng long tu hồn không ít, nhưng nó cũng không thể nào chịu được uy lực của hàng loạt băng nhọn trên trời găm xuống.
Cún có vẻ tuyệt vọng…
- Sao rồi, nhóc! Tuyệt vọng sớm thế à? - Đột nhiên, một giọng nói bình thản vang lên!
- Đại ca! Lần này có khi em sai rồi! Nhẽ ra không nên ra mặt vì anh, Hàn Kỳ Lân này nguy hiểm quá!
- Sặc… - Trương Hải đang truyền âm trân trối, cuối cùng cười khổ một tiếng:
- Đừng nói nhảm nữa, còn một cách cứu chú đấy!
Hai mắt của Cún sáng lên, gấp gáp hỏi:
- Cách gì?
- Tĩnh tâm cảm nhận đi! Chúng ta chỉ có ba giây, hai cái mạng, một chiêu thức! Thất bại thì không những chỉ chú dẹo, mà anh cũng dẹo theo luôn đấy!
- Đại ca… - Cún thầm cảm động…
- Cảm nhận đi! - Trương Hải không nói nhiều nữa mà quát lên!
Cún im bặt, nhắm mắt lại cảm nhận sự biến hóa. Lúc này, Trương Hải không biết đã đứng trên lưng nó từ lúc nào, khuôn mặt tái xanh lại vì sự lạnh giá xung quanh, mà cũng có khi là vì đang hao tâm tổn sức làm chuyện gì đó.
Chỉ thấy, hai tay Trương Hải đang đặt trên lưng Cún, thần thái chăm chú như sư ông nhập định, trên tay đang lóe lên vài điểm sáng đỏ rực như máu. Người khác có lẽ sẽ nói đây là hỏa lực, nhưng Trương Hải thì biết, đó chính là lực lượng tu thân tinh thuần, nhưng cũng hỗn độn, lực tu thân của Trương Hải đã bao hàm tất cả các hệ, kể cả kim mộc thủy hỏa thổ gì đó, lực lượng này có thể diễn hóa ra bất cứ hệ nào, mà cũng có thể tồn tại ở dạng hỗn độn, không là hệ nào cả.
Cún cảm nhận!
Nó chợt thấy trong người mình có một dòng khí lưu truyền vào, đang chậm rãi hút lấy năng lượng của nó, chuyển hóa thành năng lượng của dòng khí lưu, sau đó lại chảy dọc theo thân thể nó với một lộ tuyến kỳ lạ.
Cún không phản kháng.
Nó biết đây là cái gì rồi!
Thứ này gọi là Phụ Sủng! Là chiêu thức kết hợp giữa người và sủng vật của mình.
Khi dùng Phụ Sủng, người chủ nhân có thể lợi dụng sức mạnh của sủng vật thể thực hiện chiêu thức của bản thân. Nhưng chủ nhân cũng phải trả giá, bởi vì dùng lực lượng của sủng vật, không phải lực lượng của mình nên rất dễ bị phản phệ, trọng thương. Sủng vật có tu vi cao hơn chủ nhân càng nhiều thì sự phản phệ này càng mạnh.
Hơn nữa, nếu chủ nhân mà có tu vi quá kém, thì làm sao chiêu thức có sự đặc sắc được? Dùng sức mạnh của sủng vật chỉ là một sự lãng phí, hại mình hại người. Chiêu thức phát huy không được vài thành lực lượng của sủng vật, đã thế còn bị phản phệ nặng nề.
Vì thế, khi thấy Trương Hải làm động tác này, Cún cũng vô cùng lo lắng. Nếu như chiêu thức của hắn không ra gì, vậy thì cả hai người tiêu chắc rồi.
Dù sao thì Cún cũng đã gần đến Thần thông trung cảnh, còn Trương Hải cùng lắm mới chỉ là Tự Giác trung cảnh mà thôi!
Nhưng bây giờ chỉ còn ba giây, không còn lựa chọn nữa rồi.
Cún thả lỏng thân thể, không khống chế gì nữa mà để ý thức của Trương Hải điều khiển bản thân. Còn nó thì chuyên tâm cảm thụ chiêu thức kia, bởi vì, đây là một cơ hội lĩnh ngộ rất khó có được.
Một giây!
Cún cảm thấy dòng khí lưu kia bắt đầu chảy nhẹ nhàng trong cơ thể nó, giống như một dòng suối nhỏ đang vuốt ve thân thể người con gái tắm suối vậy…
Hai giây!
Dòng khí lưu bắt đầu phân tán ra thành nhiều nhánh, sau đó lại hội tụ ở một điểm, va chạm nhau mãnh liệt, làm cho Cún thấy cực kỳ đau đớn.
Ba giây!
Các dòng khí lưu đã không còn chảy xuôi nữa, mà lại di chuyển theo quỹ đạo hình xoắn ốc, cuối cùng xoắn cái nơi tập trung lại thành một dòng xoáy cuồng bạo, đang điên cuồng hấp thu năng lượng trong người của cún, liên tục chuyển hóa, liên tục lớn mạnh, làm cho Cún có cảm giác sắp kiệt sức.
- Thiên… Ma… Đại… Hóa!
Âm thanh văng vẳng vang lên trong đầu của Cún, tinh thần nó chấn động, bởi vì nó có cảm giác, dường như tất cả năng lượng trong cơ thể mình đều bị rút sạch ra ngoài để phát động chiêu thức này. Đó là tất cả năng lượng đó! Chính Cún cũng chưa dùng được một chiêu thức nào tiêu hao triệt để thế này, rốt cuộc đại ca dùng chiêu gì vậy?
Cún căng thẳng, nhưng nó đâu biết, đại ca cũng căng thẳng kém gì nó đâu?
Đây là lần đầu tiên Trương Hải dùng thử chiêu này, nhưng không ngờ lại phải dùng Phụ Sủng để thi triển trên người Cún, đúng là bất đắc dĩ!
Chiêu này là Thiên Ma Đại Hóa, là thần thông được phát triển dựa trên cơ sở ban đầu là Dạ Xoa Ấn!
Dạ Xoa hóa Thiên Ma, nhân thần cùng phẫn nộ!
Đây chính là nhận xét miêu tả về Thiên Ma Đại Hóa trong Tam Huyền Điển Bí! Kiếp trước, Trương Hải cũng đã nghiên cứu rất lâu về chiêu này, nhưng vẫn chưa thể sử dụng vì vấn đề tu vi, đến bây giờ cũng chỉ là lần đầu thử nghiệm!
Ngoài thực tế.
Thân thể màu tím của Cún đang tỏa ra từng đợt hào quang quỷ dị, sau đó, từng dòng hoa văn cũng cổ quái không kém bắt đầu lan tràn, cả người của Cún tràn ngập kim tuyến và hắc tuyến, đôi mắt cũng trở nên đỏ lòm, đầy vẻ ma quái.
Một luồng áp lực kinh khủng phát tán ra xung quanh. Áp lực của Cún thậm chí còn lớn gấp rưỡi lúc trước. Quan trọng là, luồng áp lực này làm cho Hàn Kỳ Lân kiêng kỵ.
Áp lực đang đè nén thân thể nó, khiến da thịt nó đau đớn, xương cốt vang lên từng tiếng răng rắc, cọt kẹt, khiến nó thấy vô cùng đau đớn.
Đây là áp lực điển hình của Tu Thân!
Hàn Kỳ Lân nhanh chóng vận khí đạo bao trùm lấy thân thể của mình! Bây giờ, tuy nó cũng có sức mạnh tu thân Băng Hệ, nhưng con đường tu thân của nó mới chỉ bắt đầu, không thể nào mạnh bằng khí đạo được!
Ríttttt
Một hồi âm thanh ghê rợn phát ra, tròng mắt của Hàn Kỳ Lân trở nên hoảng sợ. Trên lưng của Cún, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một hư ảnh đầy hắc ám, cao hơn mười mét. Hư ảnh đó có đôi mắt cũng đỏ lòm, lóe ra từng đợt hung quang, hai bàn tay đầy hoa văn quỷ dị kia, trông cực kỳ gớm giếc. Đôi mắt đó đó quét qua thân thể của Hàn Kỳ Lân, làm nó cảm thấy rét lạnh!
Thời khắc đến rồi!
Trì hoãn nữa thì hỏng bét!
Trương Hải quát một tiếng, hư ảnh Thiên Ma trên lưng Cún bắt đầu nhấc cánh tay khổng lồ của mình lên, gạt phăng một cái, đánh tan toàn bộ băng nhọn trên đầu mình. Bàn tay không dừng lại, vỗ thẳng một phát xuống bên dưới, nhằm đúng hướng của Hàn Kỳ Lân.
Cùng lúc đó, trên bầu trời bắt đầu phát ra từng tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm đen kịt xuất hiện, phủ kín cả bầu trời, sau đó giáng xuống như sự trừng phạt của thiên khung.
Nhưng hỏa diễm còn chưa rơi xuống đất đã chạm phải “băng thiên” của Hàn Kỳ Lân, cả hai phát sinh xung đột mạnh mẽ, cuối cùng dần dần cùng nhau tiêu tán.
Oành…
Bàn tay của Thiên Ma đã đập thẳng xuống đất. Cùng lúc với tiếng đập này là âm thanh gào rú đau đớn của Hàn Kỳ Lân. Vừa rồi nó đã cố né tránh, nhưng thân thể này lại là một cái bia ngắm sống cho người ta, né cũng khó. Cuối cùng, nó chỉ có thể giảm uy lực của chiêu này đi một chút, không làm mình tổn thương quá mức, nguy hại tới tính mạng mà thôi.
Rầm… rầm…
Hai âm thanh trước sau vang lên cách nhau chừng ba giây. Cả hai đều vô cùng nặng nề, đoán chừng là hai thứ to lớn gì đó rơi xuống đất.
Khi khói bụi tan đi, trời lại quang, mây lại tạnh. Người ta chỉ nhìn thấy một con Triceratops đang nằm thở hồng hộc trên mặt băng, đôi mắt vẫn hoảng sợ nhìn về phía đối diện. Ở phía kia, một con Pretanodon còn thảm hại hơn cả thế, thân thể nứt toác, máu chảy đầm đìa thấm đẫm cả mặt băng, trên thân thể nó còn có một người đang cố hết sức đứng dậy, nhưng lực bất tòng tâm.
Dưới thân thể của hai con khủng long, từng vết rạn nứt bắt đầu mở rộng từng chút một, trông như mạng nhện vậy, tình thế đã vào hồi nguy cấp…
Hàn Kỳ Lân liên tục gào rống, từ ba cái sừng của nó bắt đầu lóe ra từng đợt u quang, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống từng đợt, từng đợt, khiến cho Cún phía đối diện có cảm giác hít thở không thông.
Chết rồi!
Hàn Kỳ Lân chết tiệt, chưa gì đã dám giở thần thông ra chiến đấu! Nó bị điên, điên nặng rồi!
Chiêu sấm sét vừa rồi của Cún cũng chỉ là một đòn bình thường, mới mang dáng dấp của thần thông lôi hệ một chút thôi, chứ chưa thể gọi là thần thông giống như Sóng Âm Động Hồn nó sử dụng trước đây được.
Cún bây giờ chẳng qua chỉ biết kết hợp thêm một chút lôi điện vào trong cái làn sóng âm ấy, làm tăng uy lực của Sóng Âm Động Hồn, vì thế mà trước đây, các trưởng lão nhà họ Trương mới tưởng nó là Thần Thông Trung Cảnh, nhưng thực ra không phải, nó mới chỉ sắp đột phá mà thôi!
Suy
Một tiếng vang rất nhỏ, nhưng tiếng vang ấy lại làm cho Cún sợ hãi, chỉ thấy từ cái sừng của Hàn Kỳ Lân, một đạo khí hơi lờ mờ bắn thẳng ra, ập về phía đối thủ. Nếu Cún bị trúng phải đòn này thì toàn bộ các cơ năng trong thân thể sẽ bị đóng băng sạch, ngay cả linh hồn cũng sẽ nhiễm hàn, vô cùng nguy hiểm.
Cún đập cánh một cái đã tránh khỏi được chiêu này, nhanh chóng liệng sang một bên, lại bắn một quả lôi cầu thẳng xuống dưới, đáng tiếc, Hàn Kỳ Lân không thèm né tránh, lao thẳng đầu vào lôi cầu và phá tan nát nó ra.
Suy
Lại một đạo hàn khí nữa bắn tới, âm thanh vô cùng nhỏ bé nhưng lại cứ như búa tạ đập vào con tim nhỏ bé của Cún, làm nó hoảng hốt không thôi. Thân hình to lớn của nó liệng qua liệng lại liên tục, nhưng càng ngày càng thấy lực bất tòng tâm.
Nơi đây là môi trường Bắc Cực, tuy rằng chỗ này không lạnh lắm, nhưng vẫn là địa bàn của con Hàn Kỳ Lân này. Ngay từ lúc giao chiến, nó đã biết cách dẫn dắt cái lạnh của môi trường, tác động lên người Cún từng chút từng chút một, khiến thể lực của Cún tiêu hao nhiều hơn gấp bội.
Chỉ là… thần thông đâu sao mãi không thấy?
Chạy!
Cơ hội duy nhất để chạy, không chạy thì chờ đến bao giờ?
Không do dự gì nữa, Cún đập cánh một cái, quay người bỏ chạy thẳng.
Hàn Kỳ Lân phía sau chợt híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên giống như cười nhạo. Cún chưa chạy được mấy mét đã chợt thấy vài đợt hàn khí từ phương hướng trước mặt tập kích tới. Nó không biết những thứ này ở đâu ra, nhưng nó biết, không né tránh thì ăn đủ!
Cún nhấc người một cái, phương hướng bay đã từ phương song song với mặt đất chuyển thành hướng thẳng lên trời, nhưng một đạo hàn khí đã xuyên qua chiếc cánh trái của nó, để lại một vết rách nhỏ xíu xiu. Nhưng từ vết rách ấy, một luồng hàn khí quỷ dị đang lan tràn ra xung quanh, làm cho màu cánh của Cún bắt đầu chuyển thành màu tái xanh, vừa nhìn đã thấy lạnh ngắt rồi.
Gào…
Hàn Kỳ Lân lại gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
Từ trên trời, hàng loạt khối băng nhọn bắt đầu xả xuống, giống như mưa rào vậy. Mỗi một khối cũng phải có kích thước hơn một mét, nếu bị vài khối đâm vào người thì chỉ có chết!
Cún vô cùng hoảng sợ, nó nhanh chóng lật người, mặc kệ khí huyết bị tổn hao thế nào cũng phải đảo ngược hướng, bay chéo xuống dưới, hy vọng thoát ra khỏi khu vực bị băng nhọn bao vây.
Nhưng…
Khi Cún lao xuống bên dưới thì thấy nơi đó đang hình thành từng đợt hàn khí chuyển lưu, xoáy chặt vào nhau như một cơn cuồng phong vậy. Hàn khí vốn đã là thứ lạnh cắt da cắt thịt, nhưng bây giờ di chuyển giống như gió thế này thì càng tăng thêm sự đáng sợ của nó.
Cún cảm thấy sợ…
Hàn Kỳ Lân là một trong những loại chằn tinh khắc chế tộc của nó, vì thế nó cũng có một số hiểu biết về Hàn Kỳ Lân. Trong đó, có một thần thông áp chế tộc Pretanodon đến cực hạn, cũng là chiêu mà tộc của Cún sợ nhất.
Băng Thiên Tuyết Địa!
Chiêu thức này là thần thông được ngộ ra khi song tu hai trường phái là “Thân - Khí”, nói chính xác thì là song tu Hàn - Băng. Nói trên lý thuyết, tu hồn không sợ tu thân, bởi vì trước khi kẻ tu thân công kích được thì linh hồn hắn đã bị phá tan nát rồi!
Nhưng song tu Thân - Khí thì lại khác, khí đạo đã áp đảo được hồn lực, người tu hồn chỉ còn lại khối thân thể yếu ớt, vô pháp chống lại uy lực của tu thân, nếu trúng một chiêu thì rất có thể tan xương nát thịt.
Tộc Pretanodon có hồn lực mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại bị Hàn khí của Hàn Kỳ Lân áp chế. Dòng xoáy bên dưới chính là Hàn khí tinh thuần được điều động liên tục, chèn ép vào nhau mà trở thành cơn lốc. Bởi vì hàn khí này lưu chuyển, cuốn theo sương khói các kiểu, khá giống bão tuyết nên người ta mới gọi là “tuyết địa”, còn “băng thiên” thì dễ hiểu rồi!
Thân thể của Cún là thân chằn tinh, tuy rằng mạnh hơn người khủng long tu hồn không ít, nhưng nó cũng không thể nào chịu được uy lực của hàng loạt băng nhọn trên trời găm xuống.
Cún có vẻ tuyệt vọng…
- Sao rồi, nhóc! Tuyệt vọng sớm thế à? - Đột nhiên, một giọng nói bình thản vang lên!
- Đại ca! Lần này có khi em sai rồi! Nhẽ ra không nên ra mặt vì anh, Hàn Kỳ Lân này nguy hiểm quá!
- Sặc… - Trương Hải đang truyền âm trân trối, cuối cùng cười khổ một tiếng:
- Đừng nói nhảm nữa, còn một cách cứu chú đấy!
Hai mắt của Cún sáng lên, gấp gáp hỏi:
- Cách gì?
- Tĩnh tâm cảm nhận đi! Chúng ta chỉ có ba giây, hai cái mạng, một chiêu thức! Thất bại thì không những chỉ chú dẹo, mà anh cũng dẹo theo luôn đấy!
- Đại ca… - Cún thầm cảm động…
- Cảm nhận đi! - Trương Hải không nói nhiều nữa mà quát lên!
Cún im bặt, nhắm mắt lại cảm nhận sự biến hóa. Lúc này, Trương Hải không biết đã đứng trên lưng nó từ lúc nào, khuôn mặt tái xanh lại vì sự lạnh giá xung quanh, mà cũng có khi là vì đang hao tâm tổn sức làm chuyện gì đó.
Chỉ thấy, hai tay Trương Hải đang đặt trên lưng Cún, thần thái chăm chú như sư ông nhập định, trên tay đang lóe lên vài điểm sáng đỏ rực như máu. Người khác có lẽ sẽ nói đây là hỏa lực, nhưng Trương Hải thì biết, đó chính là lực lượng tu thân tinh thuần, nhưng cũng hỗn độn, lực tu thân của Trương Hải đã bao hàm tất cả các hệ, kể cả kim mộc thủy hỏa thổ gì đó, lực lượng này có thể diễn hóa ra bất cứ hệ nào, mà cũng có thể tồn tại ở dạng hỗn độn, không là hệ nào cả.
Cún cảm nhận!
Nó chợt thấy trong người mình có một dòng khí lưu truyền vào, đang chậm rãi hút lấy năng lượng của nó, chuyển hóa thành năng lượng của dòng khí lưu, sau đó lại chảy dọc theo thân thể nó với một lộ tuyến kỳ lạ.
Cún không phản kháng.
Nó biết đây là cái gì rồi!
Thứ này gọi là Phụ Sủng! Là chiêu thức kết hợp giữa người và sủng vật của mình.
Khi dùng Phụ Sủng, người chủ nhân có thể lợi dụng sức mạnh của sủng vật thể thực hiện chiêu thức của bản thân. Nhưng chủ nhân cũng phải trả giá, bởi vì dùng lực lượng của sủng vật, không phải lực lượng của mình nên rất dễ bị phản phệ, trọng thương. Sủng vật có tu vi cao hơn chủ nhân càng nhiều thì sự phản phệ này càng mạnh.
Hơn nữa, nếu chủ nhân mà có tu vi quá kém, thì làm sao chiêu thức có sự đặc sắc được? Dùng sức mạnh của sủng vật chỉ là một sự lãng phí, hại mình hại người. Chiêu thức phát huy không được vài thành lực lượng của sủng vật, đã thế còn bị phản phệ nặng nề.
Vì thế, khi thấy Trương Hải làm động tác này, Cún cũng vô cùng lo lắng. Nếu như chiêu thức của hắn không ra gì, vậy thì cả hai người tiêu chắc rồi.
Dù sao thì Cún cũng đã gần đến Thần thông trung cảnh, còn Trương Hải cùng lắm mới chỉ là Tự Giác trung cảnh mà thôi!
Nhưng bây giờ chỉ còn ba giây, không còn lựa chọn nữa rồi.
Cún thả lỏng thân thể, không khống chế gì nữa mà để ý thức của Trương Hải điều khiển bản thân. Còn nó thì chuyên tâm cảm thụ chiêu thức kia, bởi vì, đây là một cơ hội lĩnh ngộ rất khó có được.
Một giây!
Cún cảm thấy dòng khí lưu kia bắt đầu chảy nhẹ nhàng trong cơ thể nó, giống như một dòng suối nhỏ đang vuốt ve thân thể người con gái tắm suối vậy…
Hai giây!
Dòng khí lưu bắt đầu phân tán ra thành nhiều nhánh, sau đó lại hội tụ ở một điểm, va chạm nhau mãnh liệt, làm cho Cún thấy cực kỳ đau đớn.
Ba giây!
Các dòng khí lưu đã không còn chảy xuôi nữa, mà lại di chuyển theo quỹ đạo hình xoắn ốc, cuối cùng xoắn cái nơi tập trung lại thành một dòng xoáy cuồng bạo, đang điên cuồng hấp thu năng lượng trong người của cún, liên tục chuyển hóa, liên tục lớn mạnh, làm cho Cún có cảm giác sắp kiệt sức.
- Thiên… Ma… Đại… Hóa!
Âm thanh văng vẳng vang lên trong đầu của Cún, tinh thần nó chấn động, bởi vì nó có cảm giác, dường như tất cả năng lượng trong cơ thể mình đều bị rút sạch ra ngoài để phát động chiêu thức này. Đó là tất cả năng lượng đó! Chính Cún cũng chưa dùng được một chiêu thức nào tiêu hao triệt để thế này, rốt cuộc đại ca dùng chiêu gì vậy?
Cún căng thẳng, nhưng nó đâu biết, đại ca cũng căng thẳng kém gì nó đâu?
Đây là lần đầu tiên Trương Hải dùng thử chiêu này, nhưng không ngờ lại phải dùng Phụ Sủng để thi triển trên người Cún, đúng là bất đắc dĩ!
Chiêu này là Thiên Ma Đại Hóa, là thần thông được phát triển dựa trên cơ sở ban đầu là Dạ Xoa Ấn!
Dạ Xoa hóa Thiên Ma, nhân thần cùng phẫn nộ!
Đây chính là nhận xét miêu tả về Thiên Ma Đại Hóa trong Tam Huyền Điển Bí! Kiếp trước, Trương Hải cũng đã nghiên cứu rất lâu về chiêu này, nhưng vẫn chưa thể sử dụng vì vấn đề tu vi, đến bây giờ cũng chỉ là lần đầu thử nghiệm!
Ngoài thực tế.
Thân thể màu tím của Cún đang tỏa ra từng đợt hào quang quỷ dị, sau đó, từng dòng hoa văn cũng cổ quái không kém bắt đầu lan tràn, cả người của Cún tràn ngập kim tuyến và hắc tuyến, đôi mắt cũng trở nên đỏ lòm, đầy vẻ ma quái.
Một luồng áp lực kinh khủng phát tán ra xung quanh. Áp lực của Cún thậm chí còn lớn gấp rưỡi lúc trước. Quan trọng là, luồng áp lực này làm cho Hàn Kỳ Lân kiêng kỵ.
Áp lực đang đè nén thân thể nó, khiến da thịt nó đau đớn, xương cốt vang lên từng tiếng răng rắc, cọt kẹt, khiến nó thấy vô cùng đau đớn.
Đây là áp lực điển hình của Tu Thân!
Hàn Kỳ Lân nhanh chóng vận khí đạo bao trùm lấy thân thể của mình! Bây giờ, tuy nó cũng có sức mạnh tu thân Băng Hệ, nhưng con đường tu thân của nó mới chỉ bắt đầu, không thể nào mạnh bằng khí đạo được!
Ríttttt
Một hồi âm thanh ghê rợn phát ra, tròng mắt của Hàn Kỳ Lân trở nên hoảng sợ. Trên lưng của Cún, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một hư ảnh đầy hắc ám, cao hơn mười mét. Hư ảnh đó có đôi mắt cũng đỏ lòm, lóe ra từng đợt hung quang, hai bàn tay đầy hoa văn quỷ dị kia, trông cực kỳ gớm giếc. Đôi mắt đó đó quét qua thân thể của Hàn Kỳ Lân, làm nó cảm thấy rét lạnh!
Thời khắc đến rồi!
Trì hoãn nữa thì hỏng bét!
Trương Hải quát một tiếng, hư ảnh Thiên Ma trên lưng Cún bắt đầu nhấc cánh tay khổng lồ của mình lên, gạt phăng một cái, đánh tan toàn bộ băng nhọn trên đầu mình. Bàn tay không dừng lại, vỗ thẳng một phát xuống bên dưới, nhằm đúng hướng của Hàn Kỳ Lân.
Cùng lúc đó, trên bầu trời bắt đầu phát ra từng tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm đen kịt xuất hiện, phủ kín cả bầu trời, sau đó giáng xuống như sự trừng phạt của thiên khung.
Nhưng hỏa diễm còn chưa rơi xuống đất đã chạm phải “băng thiên” của Hàn Kỳ Lân, cả hai phát sinh xung đột mạnh mẽ, cuối cùng dần dần cùng nhau tiêu tán.
Oành…
Bàn tay của Thiên Ma đã đập thẳng xuống đất. Cùng lúc với tiếng đập này là âm thanh gào rú đau đớn của Hàn Kỳ Lân. Vừa rồi nó đã cố né tránh, nhưng thân thể này lại là một cái bia ngắm sống cho người ta, né cũng khó. Cuối cùng, nó chỉ có thể giảm uy lực của chiêu này đi một chút, không làm mình tổn thương quá mức, nguy hại tới tính mạng mà thôi.
Rầm… rầm…
Hai âm thanh trước sau vang lên cách nhau chừng ba giây. Cả hai đều vô cùng nặng nề, đoán chừng là hai thứ to lớn gì đó rơi xuống đất.
Khi khói bụi tan đi, trời lại quang, mây lại tạnh. Người ta chỉ nhìn thấy một con Triceratops đang nằm thở hồng hộc trên mặt băng, đôi mắt vẫn hoảng sợ nhìn về phía đối diện. Ở phía kia, một con Pretanodon còn thảm hại hơn cả thế, thân thể nứt toác, máu chảy đầm đìa thấm đẫm cả mặt băng, trên thân thể nó còn có một người đang cố hết sức đứng dậy, nhưng lực bất tòng tâm.
Dưới thân thể của hai con khủng long, từng vết rạn nứt bắt đầu mở rộng từng chút một, trông như mạng nhện vậy, tình thế đã vào hồi nguy cấp…
/183
|