Trương Hải rất may mắn.
May cho hắn khi có một không gian trữ vật như chiếc dây chuyền này, nếu không thì bao nhiêu loại thuốc men dụng cụ đồ đạc biết để vào đâu chứ?
Bây giờ chính là lúc mà những thứ này phát huy tác dụng.
Hồi trước Trương Hải đã lấy được rất nhiều đan dược, thuốc trị thương, dược thảo… ở trong Nhãn Động trước kia, tất cả đều bị hắn ném vào trong dây chuyền, ngoài ra còn một đống không gian trữ vật nữa. Hắn đã tặng cho mấy người bạn mình mỗi người một cái không gian, ngoài ra trong mỗi không gian còn có một căn nhà di động, cho bọn họ thoải mái hơn khi sinh hoạt độc lập thế này.
Hắn lục lọi ra một bình thuốc màu đỏ rực, một lọ màu tím biếc, Trương Hải cũng lười để ý, bởi vì Liên Hương Nhu đã giúp hắn sắp xếp tất cả các loại thuốc men này lại, hắn chỉ việc tìm trong đống thuốc trị thương thượng phẩm bừa một lọ là được.
Bây giờ Trương Hải rất mệt, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc. Nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì một tia thanh tỉnh, cố gắng bôi chỗ thuốc này vào. Nếu không thì vết thương kia bị cái môi trường không mấy an toàn xung quanh này làm nặng thêm mất.
Trương Hải mở lọ màu tím biếc ra, bên trong là thuốc dạng lỏng, tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt. Trương Hải cũng biết đây là thuốc trị nội thương, trung khí bổ huyết gì gì đó. Dùng cho Trương Linh Tuyền bây giờ chắc chắn là không sai.
Cố gắng tách miệng nàng ra, đổ thẳng vào cổ họng, lại còn bịt mũi nàng lại, bắt Trương Linh Tuyền phải uống cho bằng hết. Sau đó Trương Hải mới thở phào, tiến hành trị liệu cho bản thân.
Khẽ vận một chút khí công cuối cùng, điều chỉnh cho lọ thuốc bột màu đỏ lơ lửng trên không trung, Trương Hải bắt đầu rải đều bột thuốc lên vết lở loét trên lưng mình. Bột thuốc chạm vào vết thương bắt đầu sinh ra phản ứng, Trương Hải cảm thấy lưng mình đang đau đớn kịch liệt, lại còn thấy như từng thớ cơ đang co giật vậy. Cuối cùng, hắn cũng không nhịn được nữa mà ngất đi.
…
Không biết qua bao lâu.
Cảm giác có cái gì đó mềm mại ấm ấm đang sát vào cơ thể mình, một mùi hương nồng nàn quyến rũ xông thẳng vào mũi, Trương Hải không nhịn được mà hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra.
Khung cảnh xung quanh vẫn tăm tối như cũ, nhiệt độ mặc dù coi như ấm áp so với bên ngoài, nhưng cũng không đủ nhiệt độ. Không khí lạnh lẽo làm cho người ta có cảm giác như đang đứng giữa trời đông giá rét vậy.
Trương Linh Tuyền đang nằm co quắp lại, mặc dù thần sắc của nàng có vẻ khá hơn đôi chút, không còn thiếu sinh cơ như vừa rồi. Nhưng mà nhiệt độ xung quanh quá lạnh, với một người tu luyện hỏa hệ như nàng thì hoàn cảnh này đúng là khắc tinh. Nếu là bình thường, Trương Linh Tuyền chỉ cần vận thiên phú hỏa hệ một chút là có thể loại trừ hết cái lạnh, nhưng lúc này nàng lại đang bị thương đến hôn mê, lấy đâu ra năng lực đó chứ?
Trương Hải khẽ khởi động thân hình một chút, nằm sấp lâu làm hắn cũng hơi tức ngực, khó chịu, sau lưng vẫn còn đang ê ẩm, ngứa ngáy vô cùng. Nhưng như thế cũng làm Trương Hải mừng lắm rồi, bởi vì đau đớn sau lưng đã giảm đi, có lẽ vết thương cũng đã khô lại, đang kéo vảy rồi.
Trương Hải nhanh chóng kéo bàn tay nhỏ bé của Trương Linh Tuyền, bắt mạch thử xem sao. Thần sắc của hắn cũng hơi hơi nhẹ nhõm đi một chút.
Nhịp đập có vẻ hỗn loạn, khí huyết không thông suốt, hơi thở phập phồng. Nhưng được cái là tình trạng không có dấu hiệu xấu đi, đây chính là một điều tốt. Chỉ cần Trương Hải chăm sóc chu đáo thì nàng sớm muộn cũng có thể hồi phục.
Chỉ là không biết phải mất bao lâu mới hồi phục được, lần này Trương Linh Tuyền bị đả kích không dưới một lần, làm cho nội thương vốn chỉ tý xíu đã khuếch đại ra gấp bội, trở nên rất trầm trọng.
Bây giờ quan trọng nhất là phải sưởi ấm cho nàng!
Nghĩ tới là làm, Trương Hải lục lọi một hồi lâu mới móc ra một đống chăn mền, có dày có mỏng, nhưng tất cả đều vô cùng mềm và ấm áp.
Đang định đắp lên người nàng, đôi lông mày của Trương Hải đã nhíu lại.
Lúc nãy chạy ngoài băng giá, quần áo của Trương Linh Tuyền cũng đã dính không ít sương lạnh, đông kết thành một tầng băng. Đến khi vào trong này, tầng băng cũng bắt đầu tan ra, tuy rằng rất chậm nhưng cũng đã làm cho quần áo nàng ướt nhẹp, đây cũng là nguyên do mà Trương Linh Tuyền lạnh đến run lẩy bẩy như vậy.
Trương Hải đảo đảo tròng mắt, thầm nghĩ đại ka sờ cũng sờ đủ rồi, cởi ra thì làm sao? Nghĩ đến đó, hắn chẳng có chút do dự hay áy náy gì mà lột sạch đồ của Trương Linh Tuyền ra, sau đó quấn nàng vào trong đống chăn mền dày đặc.
Lúc này, thần sắc Trương Linh Tuyền cũng giãn ra, ôm chặt lấy đống chăn, thân thể bớt run, hô hấp cũng bình ổn lại một chút. Nàng bắt đầu ngủ say, không biết trời trăng gì nữa.
Chỉ còn lại Trương Hải đang âm thầm lau máu mũi, trái tim vẫn đập thình thịch, trong lòng thầm hô: “Cảm giác thật Yomost!”
Ở một nơi cách đó xa lắc, một cô gái xinh đẹp đang đi lại trong rừng, đột nhiên trái tim đập thình thịch lên. Nàng đột nhiên hơi đỏ mặt, nhíu nhíu mày nhìn về phía nơi xa, nội tâm có vài phần nghi hoặc.
…
Đôi mắt mĩ lệ của Trương Linh Tuyền mở ra.
Trong đó chứa đầy sự mờ mịt, khó hiểu, tò mò.
“Mình chết rồi sao?”
“Địa ngục đen tối thế này đây à?”
Trong đầu của Trương Linh Tuyền chứa toàn những câu hỏi như vậy. Cho đến khi tiếng bước chân vang lên bên cạnh thì sự chú ý của nàng mới được chuyển dịch.
- Chị đã tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?
- Tôi chưa chết sao? Hay là cả cậu cũng chết theo tôi rồi? - Câu hỏi ngây thơ của Trương Linh Tuyền làm trán Trương Hải xuất hiện vài vạch đen, mở miệng buồn bực hỏi.
- Chết rồi thì tôi còn hỏi chị cảm thấy thế nào làm gì?
Đến giờ Trương Linh Tuyền mới biết là mình còn sống, tâm tình của nàng kích động vô cùng, lên tiếng hỏi Trương Hải liên tục:
- Chúng ta còn sống sao? Vậy đây là chỗ nào? Mà chúng ta thoát chết thế nào? Có người cứu sao…
Một đống câu hỏi làm cho Trương Hải nhức hết cả đầu, hắn cũng không trả lời mà lại lặp lại câu hỏi vừa rồi:
- Chị cảm thấy người mình thế nào? Nói ra nhanh để tôi còn biết được mà xử lý…
- Còn thế nào được nữa? Nội thương một chút, chờ vài ngày tĩnh dưỡng là lại khôi phục…
Trương Linh Tuyền nhanh nhảu nói, nhưng mà chỉ được nửa câu đã khựng lại.
Cảm giác thân thể của nàng lúc này không hề giống những lần nội thương khi luyện tập lúc trước tý nào. Lúc này, thân thể nàng một chút khí lực cũng không có, đến cử động một chút cũng thấy khó khăn, dường như cái khối thân thể này không còn nằm trong sự khống chế của nàng nữa vậy.
- Tôi… làm sao thế này? Thân thể không một chút khí lực, cử động cũng khó khăn, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trương Linh Tuyền chợt yếu ớt hỏi, khí lực dường như bị rút sạch, trở lại vẻ ủ rũ ban nãy.
- Nội thương nặng rồi! Tổn hao khí huyết, bên trong cơ thể cũng có chỗ vì bị thiếu năng lượng trong thời gian quá dài, bây giờ xuất hiện tình trạng bị thoái hóa, khó mà hồi phục được. Còn may cho chị, vì có tu luyện thân thể nên mới chịu đựng được đến khi bay ra khỏi được hầm chết tiệt đó, nếu không giờ này chị đã thành cái xác rồi.
Trương Hải nói sự thật.
Trương Linh Tuyền trầm mặc.
Nàng hiểu hắn đang nói cái gì.
Các cơ quan trong cơ thể nàng vì thiếu dưỡng khí, năng lượng và thiếu sự tuần hoàn trong thời gian dài dẫn đến việc thoái hóa, ngừng hoạt động. Đến bây giờ, tuy rằng đã hồi phục lại nhưng những cơ quan đó đã bị thoái hóa thì chắc chắn không thể có sức mạnh như trước được nữa, thực lực của nàng cũng sẽ bị giảm mạnh. Quan trọng nhất là nàng không thể nào tu luyện như lúc trước nữa, tu vi đừng hòng tăng tiến.
Đây là một cơn ác mộng sao?
Không phải chứ?
Trương Linh Tuyền cắn răng, nàng cố gắng để nước mắt không chảy ra. Việc thân thể bị di chứng vĩnh viễn thế này đúng là cơn ác mộng cho người tu luyện, với một cô gái kiêu ngạo như nàng thì lại càng là ác mộng.
Nhưng nhìn qua khuôn mặt vẫn có vẻ bình tĩnh của tên kia, Trương Linh Tuyền lại như bắt được một tia hy vọng. Nàng mong chờ hỏi:
- Có cách nào chữa trị hay không?
- Có! - Trương Hải trả lời dứt khoát.
- Là cách gì? - Trương Linh Tuyền lại càng trông mong.
- Tăng tiến tu vi! - Trương Hải nói.
Trương Linh Tuyền sửng sốt, sau đó thì cau mày nghi hoặc nhìn Trương Hải, thậm chí còn có cả sự tức giận. Hắn đang trêu nàng sao?
- Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó! Nói thẳng ra thế này, may cho chị, chị đang tu luyện ở Phản Tổ cảnh, mỗi một lần tăng tiến tu vi đều được cải tạo thân thể một lần, tuy rằng đau đớn phải chịu cũng tương ứng, nhưng không thể không nói, sau khi cải tạo thì thân thể sẽ mạnh lên một bậc. Tăng tiến tu vi trong Phản Tổ cảnh cũng là một niềm hạnh phúc, bởi vì mọi di chứng, bệnh tật, độc tố trong người đều bị bài trừ sạch, thân thể của chị sẽ trở lại với đúng huyết mạch của mình…
- Tôi cũng biết, nhưng bây giờ thân thể tôi thế này, không thể nào hấp thu năng lượng nguyên tố để tăng tiến tu vi được nữa! Cậu đang trêu đùa tôi đấy à? - Trương Linh Tuyền lại càng nhíu chặt lông mày.
- Tôi không đùa! - Trương Hải nói:
- Đừng bảo rằng chị không biết! Tôi đoán dòng họ khổng lồ như họ Trương các người chắc chắn biết về loại dược vật nào đó giúp tăng tiến tu vi. Cái tôi cần biết chính là cảnh giới của chị đã sắp đến hồi đột phá chưa, nếu đã tích tụ đủ lực lượng, chỉ cần một liều dược vật mạnh là có thể đột phá, vậy thì tôi sẽ giúp chị đi tìm. Còn nếu mà chị chỉ mới tấn giai, còn lâu mới đột phá được thì coi như chị xui xẻo, tôi cũng hết cách rồi.
Trương Linh Tuyền chợt ngẩn ra.
Sau đó lại rơi vào trong suy tư, thần sắc lúc thì giãn ra, lúc lại nhăn nhó lại, dường như đó là một việc rất khó nghĩ vậy.
- Rốt cuộc là có không? - Trương Hải sốt ruột.
- Có! - Trương Linh Tuyền trả lời dứt khoát:
- Thực ra tôi cũng đã sắp đến lúc đột phá rồi! Trong dòng họ cũng đã chuẩn bị dược vật để cho tôi bế quan, nhưng chưa kịp dùng thì đã bị cuốn vào chuyện này.
- Theo những gì tôi biết, dược vật đó được chế từ Hỏa Linh Quả, là quả của Băng Hỏa Linh Thụ, có tác dụng giúp cho tu sĩ Phản Tổ Cảnh hỏa hệ tăng cường thiên phú hỏa hệ, tiến tới đột phá.
- Nhưng thứ đan dược này cũng chỉ được chế từ một phần rất nhỏ của Hỏa Linh Quả mà thôi! Dược lực còn lâu mới đủ cho kẻ tàn phế như tôi đột phá. Bây giờ nếu muốn đột phá được, theo tôi nghĩ phải sử dụng cả trái Hỏa Linh Quả mới được.
Trương Hải giật mình.
Đan dược dùng để đột phá chỉ dùng “một phần rất nhỏ” để luyện chế, vậy thì cả quả sẽ có dược lực kinh khủng đến mức nào?
- Chị có chịu nổi dược lực đó không?
- Chắc là có! - Trương Linh Tuyền yếu ớt nói, chính nàng cũng biết, mình không có nhiều khả năng chịu được dược lực kiểu đó.
Trương Hải thì không nghĩ nhiều, hắn hỏi tiếp:
- Vậy thứ đó ở đâu?
- Núi lửa giữa hàn băng! - Trương Linh Tuyền phun ra vài chữ làm Trương Hải càng thêm mờ mịt.
May cho hắn khi có một không gian trữ vật như chiếc dây chuyền này, nếu không thì bao nhiêu loại thuốc men dụng cụ đồ đạc biết để vào đâu chứ?
Bây giờ chính là lúc mà những thứ này phát huy tác dụng.
Hồi trước Trương Hải đã lấy được rất nhiều đan dược, thuốc trị thương, dược thảo… ở trong Nhãn Động trước kia, tất cả đều bị hắn ném vào trong dây chuyền, ngoài ra còn một đống không gian trữ vật nữa. Hắn đã tặng cho mấy người bạn mình mỗi người một cái không gian, ngoài ra trong mỗi không gian còn có một căn nhà di động, cho bọn họ thoải mái hơn khi sinh hoạt độc lập thế này.
Hắn lục lọi ra một bình thuốc màu đỏ rực, một lọ màu tím biếc, Trương Hải cũng lười để ý, bởi vì Liên Hương Nhu đã giúp hắn sắp xếp tất cả các loại thuốc men này lại, hắn chỉ việc tìm trong đống thuốc trị thương thượng phẩm bừa một lọ là được.
Bây giờ Trương Hải rất mệt, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc. Nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì một tia thanh tỉnh, cố gắng bôi chỗ thuốc này vào. Nếu không thì vết thương kia bị cái môi trường không mấy an toàn xung quanh này làm nặng thêm mất.
Trương Hải mở lọ màu tím biếc ra, bên trong là thuốc dạng lỏng, tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt. Trương Hải cũng biết đây là thuốc trị nội thương, trung khí bổ huyết gì gì đó. Dùng cho Trương Linh Tuyền bây giờ chắc chắn là không sai.
Cố gắng tách miệng nàng ra, đổ thẳng vào cổ họng, lại còn bịt mũi nàng lại, bắt Trương Linh Tuyền phải uống cho bằng hết. Sau đó Trương Hải mới thở phào, tiến hành trị liệu cho bản thân.
Khẽ vận một chút khí công cuối cùng, điều chỉnh cho lọ thuốc bột màu đỏ lơ lửng trên không trung, Trương Hải bắt đầu rải đều bột thuốc lên vết lở loét trên lưng mình. Bột thuốc chạm vào vết thương bắt đầu sinh ra phản ứng, Trương Hải cảm thấy lưng mình đang đau đớn kịch liệt, lại còn thấy như từng thớ cơ đang co giật vậy. Cuối cùng, hắn cũng không nhịn được nữa mà ngất đi.
…
Không biết qua bao lâu.
Cảm giác có cái gì đó mềm mại ấm ấm đang sát vào cơ thể mình, một mùi hương nồng nàn quyến rũ xông thẳng vào mũi, Trương Hải không nhịn được mà hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra.
Khung cảnh xung quanh vẫn tăm tối như cũ, nhiệt độ mặc dù coi như ấm áp so với bên ngoài, nhưng cũng không đủ nhiệt độ. Không khí lạnh lẽo làm cho người ta có cảm giác như đang đứng giữa trời đông giá rét vậy.
Trương Linh Tuyền đang nằm co quắp lại, mặc dù thần sắc của nàng có vẻ khá hơn đôi chút, không còn thiếu sinh cơ như vừa rồi. Nhưng mà nhiệt độ xung quanh quá lạnh, với một người tu luyện hỏa hệ như nàng thì hoàn cảnh này đúng là khắc tinh. Nếu là bình thường, Trương Linh Tuyền chỉ cần vận thiên phú hỏa hệ một chút là có thể loại trừ hết cái lạnh, nhưng lúc này nàng lại đang bị thương đến hôn mê, lấy đâu ra năng lực đó chứ?
Trương Hải khẽ khởi động thân hình một chút, nằm sấp lâu làm hắn cũng hơi tức ngực, khó chịu, sau lưng vẫn còn đang ê ẩm, ngứa ngáy vô cùng. Nhưng như thế cũng làm Trương Hải mừng lắm rồi, bởi vì đau đớn sau lưng đã giảm đi, có lẽ vết thương cũng đã khô lại, đang kéo vảy rồi.
Trương Hải nhanh chóng kéo bàn tay nhỏ bé của Trương Linh Tuyền, bắt mạch thử xem sao. Thần sắc của hắn cũng hơi hơi nhẹ nhõm đi một chút.
Nhịp đập có vẻ hỗn loạn, khí huyết không thông suốt, hơi thở phập phồng. Nhưng được cái là tình trạng không có dấu hiệu xấu đi, đây chính là một điều tốt. Chỉ cần Trương Hải chăm sóc chu đáo thì nàng sớm muộn cũng có thể hồi phục.
Chỉ là không biết phải mất bao lâu mới hồi phục được, lần này Trương Linh Tuyền bị đả kích không dưới một lần, làm cho nội thương vốn chỉ tý xíu đã khuếch đại ra gấp bội, trở nên rất trầm trọng.
Bây giờ quan trọng nhất là phải sưởi ấm cho nàng!
Nghĩ tới là làm, Trương Hải lục lọi một hồi lâu mới móc ra một đống chăn mền, có dày có mỏng, nhưng tất cả đều vô cùng mềm và ấm áp.
Đang định đắp lên người nàng, đôi lông mày của Trương Hải đã nhíu lại.
Lúc nãy chạy ngoài băng giá, quần áo của Trương Linh Tuyền cũng đã dính không ít sương lạnh, đông kết thành một tầng băng. Đến khi vào trong này, tầng băng cũng bắt đầu tan ra, tuy rằng rất chậm nhưng cũng đã làm cho quần áo nàng ướt nhẹp, đây cũng là nguyên do mà Trương Linh Tuyền lạnh đến run lẩy bẩy như vậy.
Trương Hải đảo đảo tròng mắt, thầm nghĩ đại ka sờ cũng sờ đủ rồi, cởi ra thì làm sao? Nghĩ đến đó, hắn chẳng có chút do dự hay áy náy gì mà lột sạch đồ của Trương Linh Tuyền ra, sau đó quấn nàng vào trong đống chăn mền dày đặc.
Lúc này, thần sắc Trương Linh Tuyền cũng giãn ra, ôm chặt lấy đống chăn, thân thể bớt run, hô hấp cũng bình ổn lại một chút. Nàng bắt đầu ngủ say, không biết trời trăng gì nữa.
Chỉ còn lại Trương Hải đang âm thầm lau máu mũi, trái tim vẫn đập thình thịch, trong lòng thầm hô: “Cảm giác thật Yomost!”
Ở một nơi cách đó xa lắc, một cô gái xinh đẹp đang đi lại trong rừng, đột nhiên trái tim đập thình thịch lên. Nàng đột nhiên hơi đỏ mặt, nhíu nhíu mày nhìn về phía nơi xa, nội tâm có vài phần nghi hoặc.
…
Đôi mắt mĩ lệ của Trương Linh Tuyền mở ra.
Trong đó chứa đầy sự mờ mịt, khó hiểu, tò mò.
“Mình chết rồi sao?”
“Địa ngục đen tối thế này đây à?”
Trong đầu của Trương Linh Tuyền chứa toàn những câu hỏi như vậy. Cho đến khi tiếng bước chân vang lên bên cạnh thì sự chú ý của nàng mới được chuyển dịch.
- Chị đã tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?
- Tôi chưa chết sao? Hay là cả cậu cũng chết theo tôi rồi? - Câu hỏi ngây thơ của Trương Linh Tuyền làm trán Trương Hải xuất hiện vài vạch đen, mở miệng buồn bực hỏi.
- Chết rồi thì tôi còn hỏi chị cảm thấy thế nào làm gì?
Đến giờ Trương Linh Tuyền mới biết là mình còn sống, tâm tình của nàng kích động vô cùng, lên tiếng hỏi Trương Hải liên tục:
- Chúng ta còn sống sao? Vậy đây là chỗ nào? Mà chúng ta thoát chết thế nào? Có người cứu sao…
Một đống câu hỏi làm cho Trương Hải nhức hết cả đầu, hắn cũng không trả lời mà lại lặp lại câu hỏi vừa rồi:
- Chị cảm thấy người mình thế nào? Nói ra nhanh để tôi còn biết được mà xử lý…
- Còn thế nào được nữa? Nội thương một chút, chờ vài ngày tĩnh dưỡng là lại khôi phục…
Trương Linh Tuyền nhanh nhảu nói, nhưng mà chỉ được nửa câu đã khựng lại.
Cảm giác thân thể của nàng lúc này không hề giống những lần nội thương khi luyện tập lúc trước tý nào. Lúc này, thân thể nàng một chút khí lực cũng không có, đến cử động một chút cũng thấy khó khăn, dường như cái khối thân thể này không còn nằm trong sự khống chế của nàng nữa vậy.
- Tôi… làm sao thế này? Thân thể không một chút khí lực, cử động cũng khó khăn, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trương Linh Tuyền chợt yếu ớt hỏi, khí lực dường như bị rút sạch, trở lại vẻ ủ rũ ban nãy.
- Nội thương nặng rồi! Tổn hao khí huyết, bên trong cơ thể cũng có chỗ vì bị thiếu năng lượng trong thời gian quá dài, bây giờ xuất hiện tình trạng bị thoái hóa, khó mà hồi phục được. Còn may cho chị, vì có tu luyện thân thể nên mới chịu đựng được đến khi bay ra khỏi được hầm chết tiệt đó, nếu không giờ này chị đã thành cái xác rồi.
Trương Hải nói sự thật.
Trương Linh Tuyền trầm mặc.
Nàng hiểu hắn đang nói cái gì.
Các cơ quan trong cơ thể nàng vì thiếu dưỡng khí, năng lượng và thiếu sự tuần hoàn trong thời gian dài dẫn đến việc thoái hóa, ngừng hoạt động. Đến bây giờ, tuy rằng đã hồi phục lại nhưng những cơ quan đó đã bị thoái hóa thì chắc chắn không thể có sức mạnh như trước được nữa, thực lực của nàng cũng sẽ bị giảm mạnh. Quan trọng nhất là nàng không thể nào tu luyện như lúc trước nữa, tu vi đừng hòng tăng tiến.
Đây là một cơn ác mộng sao?
Không phải chứ?
Trương Linh Tuyền cắn răng, nàng cố gắng để nước mắt không chảy ra. Việc thân thể bị di chứng vĩnh viễn thế này đúng là cơn ác mộng cho người tu luyện, với một cô gái kiêu ngạo như nàng thì lại càng là ác mộng.
Nhưng nhìn qua khuôn mặt vẫn có vẻ bình tĩnh của tên kia, Trương Linh Tuyền lại như bắt được một tia hy vọng. Nàng mong chờ hỏi:
- Có cách nào chữa trị hay không?
- Có! - Trương Hải trả lời dứt khoát.
- Là cách gì? - Trương Linh Tuyền lại càng trông mong.
- Tăng tiến tu vi! - Trương Hải nói.
Trương Linh Tuyền sửng sốt, sau đó thì cau mày nghi hoặc nhìn Trương Hải, thậm chí còn có cả sự tức giận. Hắn đang trêu nàng sao?
- Đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó! Nói thẳng ra thế này, may cho chị, chị đang tu luyện ở Phản Tổ cảnh, mỗi một lần tăng tiến tu vi đều được cải tạo thân thể một lần, tuy rằng đau đớn phải chịu cũng tương ứng, nhưng không thể không nói, sau khi cải tạo thì thân thể sẽ mạnh lên một bậc. Tăng tiến tu vi trong Phản Tổ cảnh cũng là một niềm hạnh phúc, bởi vì mọi di chứng, bệnh tật, độc tố trong người đều bị bài trừ sạch, thân thể của chị sẽ trở lại với đúng huyết mạch của mình…
- Tôi cũng biết, nhưng bây giờ thân thể tôi thế này, không thể nào hấp thu năng lượng nguyên tố để tăng tiến tu vi được nữa! Cậu đang trêu đùa tôi đấy à? - Trương Linh Tuyền lại càng nhíu chặt lông mày.
- Tôi không đùa! - Trương Hải nói:
- Đừng bảo rằng chị không biết! Tôi đoán dòng họ khổng lồ như họ Trương các người chắc chắn biết về loại dược vật nào đó giúp tăng tiến tu vi. Cái tôi cần biết chính là cảnh giới của chị đã sắp đến hồi đột phá chưa, nếu đã tích tụ đủ lực lượng, chỉ cần một liều dược vật mạnh là có thể đột phá, vậy thì tôi sẽ giúp chị đi tìm. Còn nếu mà chị chỉ mới tấn giai, còn lâu mới đột phá được thì coi như chị xui xẻo, tôi cũng hết cách rồi.
Trương Linh Tuyền chợt ngẩn ra.
Sau đó lại rơi vào trong suy tư, thần sắc lúc thì giãn ra, lúc lại nhăn nhó lại, dường như đó là một việc rất khó nghĩ vậy.
- Rốt cuộc là có không? - Trương Hải sốt ruột.
- Có! - Trương Linh Tuyền trả lời dứt khoát:
- Thực ra tôi cũng đã sắp đến lúc đột phá rồi! Trong dòng họ cũng đã chuẩn bị dược vật để cho tôi bế quan, nhưng chưa kịp dùng thì đã bị cuốn vào chuyện này.
- Theo những gì tôi biết, dược vật đó được chế từ Hỏa Linh Quả, là quả của Băng Hỏa Linh Thụ, có tác dụng giúp cho tu sĩ Phản Tổ Cảnh hỏa hệ tăng cường thiên phú hỏa hệ, tiến tới đột phá.
- Nhưng thứ đan dược này cũng chỉ được chế từ một phần rất nhỏ của Hỏa Linh Quả mà thôi! Dược lực còn lâu mới đủ cho kẻ tàn phế như tôi đột phá. Bây giờ nếu muốn đột phá được, theo tôi nghĩ phải sử dụng cả trái Hỏa Linh Quả mới được.
Trương Hải giật mình.
Đan dược dùng để đột phá chỉ dùng “một phần rất nhỏ” để luyện chế, vậy thì cả quả sẽ có dược lực kinh khủng đến mức nào?
- Chị có chịu nổi dược lực đó không?
- Chắc là có! - Trương Linh Tuyền yếu ớt nói, chính nàng cũng biết, mình không có nhiều khả năng chịu được dược lực kiểu đó.
Trương Hải thì không nghĩ nhiều, hắn hỏi tiếp:
- Vậy thứ đó ở đâu?
- Núi lửa giữa hàn băng! - Trương Linh Tuyền phun ra vài chữ làm Trương Hải càng thêm mờ mịt.
/183
|