Nửa tiếng sau.
Không khí bên hồ Vong Tình đã dần bình ổn lại. Mặc dù mọi người vẫn đang bí mật thì thầm nhau, bàn tán về trận đấu vừa rồi nhưng không ai dám lớn tiếng, sợ mẫu bạo long kia nghe thấy thì thảm rồi.
Trong một cái đình góc phía tây, không khí đang trở nên khá là quái dị.
Một cái bàn gồm bảy người… không, có lẽ phải gọi là sáu người và một cái đầu heo mới đúng. Đầu heo kia đang sầu thảm, sắc mặt oan ức, oán giận nhìn mọi người xung quanh, còn năm thiếu niên khoảng chừng mười ba tuổi thì cố gắng nhịn cười, còn có một tên cao lớn nhất không hề giữ ý tứ mà cười lên ha hả.
Trong chỗ đó còn một thiếu nữ khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt tỏ ra nghiêm nghị vô cùng, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được vẻ buồn cười trong mắt. Cái đầu heo kia thu hết tất cả thần thái đó lại, trong lòng vừa chửi bậy vừa thề (hay gọi tắt là chửi thề ^.^) một ngày nào đó ka sẽ “páo chù”.
- Hừ! Hôm nay cô đã nương tay rồi đó. Nhóc, em rất là hư đốn, còn cần giáo huấn thêm vài lần nữa thì mới khá được…
Trương Linh Tuyền nhếch miệng nói, nội dung câu đó làm cho Trương Hải thầm cầu khấn trong lòng, mấy tên bạn khốn nạn kia thầm “chúc phúc” cho hắn.
Vừa rồi Trương Hải đã được nếm cái gì gọi là “giáo huấn”. Ban đầu , Trương Linh Tuyền ra tay cũng khá nhẹ, Trương Hải cũng có thể chống đỡ lại, giằng co nhau một hồi.
Trương Linh Tuyền cũng dần dần tăng sức mạnh lên nhưng mà Trương Hải vẫn có thể chống đỡ được làm cho nàng kinh ngạc không thôi.
Nhìn bên ngoài thì tu vi của Trương Hải chẳng đâu vào đâu, thậm chí có thể nói là kém cỏi, nhưng lực chiến đấu của hắn thì ít nhất phải ngang với Chủng tộc thượng cảnh.
Lý do làm tu vi bề ngoài của Trương Hải thấp kém cũng đơn giản, đó là do hắn luyện cả ba trường phái, tuy rằng thực lực của mỗi một trường phái không ra gì, nhưng kết hợp cả ba thì lại ra sức mạnh khổng lồ, vì vậy người khác mới không nhìn ra được tu vi thật của hắn.
Nhưng kể cả thế thì Trương Hải cũng không đánh lại Trương Linh Tuyền.
Dù hắn có dốc sạch mánh khóe ra, cứ cho là ăn được một tên có tu vi Tự giác sơ cảnh bình thường đi. Nhưng Trương Linh Tuyền không phải là Tự Giác sơ cảnh.
Tu vi thực của nàng đủ để làm cho người đời kinh hãi: Hai mươi hai tuổi đạt được tu vi Phản tổ trung cảnh.
Nên nhớ rằng Đỗ Kim Hoa, mẹ của Trương Hải cũng đã đến bốn mươi tuổi nhưng cũng chỉ có tu vi Phản tổ sơ cảnh, thậm chí không dám tu luyện tiếp vì độ khó khăn và nguy hiểm quá cao. Trương Linh Tuyền có lẽ xứng danh với bốn chữ “thiên chi kiêu nữ”.
Tu vi đó cũng đồng nghĩa, nàng chỉ cần tiến thêm một cảnh giới nhỏ nữa thôi là sẽ vượt qua Trương Hải hai đẳng cấp tu vi, thiện ác nhãn của hắn cũng trở nên vô dụng với nàng.
Trương Linh Tuyền cứ thế tăng dần sức mạnh lên, cuối cùng Trương Hải cũng không chống đỡ được nữa, bị nàng đập cho thành đầu heo. Trương Linh Tuyền cũng nhờ đó mà ước lượng được thực lực thật của hắn, đó là vào khoảng Chủng tộc thượng cảnh.
Vào tuổi của hắn mà tu luyện đến mức này thì cũng là cực giỏi rồi. Tuy rằng đó là do hắn gặp kỳ ngộ, “uống máu chằn tinh” làm cho tu vi tăng nhanh, thân thể cũng trở thành thân thể của người mười sáu tuổi, nhưng kể cả mấy đứa mười sáu tuổi cũng không có nhiều người đạt tu vi như hắn.
- Kỳ có đi cùng em không? - Trương Linh Tuyền nghiêm túc hỏi.
- Ó! (Có) - Trương Hải cũng trả lời ngắn gọn, mồm đang đau thế này, làm sao mà nói nhiều được.
- Bây giờ hai đứa đang ở đâu?
- Úy Ộc (Quý Tộc). - Trương Linh Tuyền không hiểu, may mà có mấy người Nguyễn Khánh Huyền biết trước nên phiên dịch hộ hắn.
Trương Linh Tuyền chớp chớp mắt nhìn năm người kia, trong mắt xẹt qua một tia tinh quái. Năm người tổ đặc biệt chợt cô rúm người lại, biết là nàng lại đoán ra chuyện gì đó rồi.
Quả nhiên, Trương Linh Tuyền vừa cười khẩy vừa nói:
- Năm đứa cũng giỏi thật, cấu kết bao che cho thằng nhóc này! Tốt lắm! Xem ra tổ đặc biệt rất là đoàn kết, chấp nhận “mạo hiểm” vì bạn bè.
Mấy người kia sắc mặt đau khổ, còn cặp mắt đang bị thịt che giấu của Trương Hải lại lóe ra sự hả hê, cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng câu nói tiếp theo của Trương Linh Tuyền lại như cho hắn một gáo nước lạnh:
- Nhưng thôi! Chắc cả đám cũng là bị thằng nhóc này dụ dỗ. Lần này cô tha cho một lần, không có lần sau đâu đó. Còn nhóc… đừng có hòng gạt cô lần nữa nghe chưa! Có chuyện gì thì cứ đến nói với cô một tiếng, cô sẽ giúp nhóc. Dù sao chúng ta không chỉ là “cô trò”, mà còn là “cô cháu”, cô sẽ không hại nhóc đâu! Còn nếu mà nhóc thích nghi ngờ tấm lòng của bản tiểu thư thì… hừ hừ…
Trương Hải gật đầu như giã tỏi! Tuy rằng trên mặt biểu lộ sợ hãi mới phải nghe lời, nhưng trong lòng lại thầm thấy ấm áp. Trương Linh Tuyền thật tốt, bây giờ sao càng ngày càng thấy nàng xinh đẹp nhỉ? Đúng thế, nàng là người xinh đẹp nhất ngồi trong cái đình này! Không, nàng phải là người xinh đẹp nhất bên bờ hồ Vong Tình mới đúng…
Sau buổi sáng đó, Trương Linh Tuyền dặn Trương Hải về nói với Dương Thanh Kỳ, sau đó thì chuyển chỗ đến nơi mà nàng sắp đặt. Ở đó có dụng cụ tập luyện cao cấp, Trương Linh Tuyền cũng thỉnh thoảng đến đó để chỉ giáo cho tổ đặc biệt, nhằm có được thực lực tốt nhất khi tham gia truyền thừa. Dù sao thì trong không gian đó cũng không dễ dàng gì.
Khi Trương Hải về đến phòng, Dương Thanh Kỳ vẫn còn đang ngủ. Hắn thở phào một hơi, lại tranh thủ thời gian đó, lợi dụng thuật cải trang học được từ Đỗ Kim Hoa để trang trí khuôn mặt mình cho đỡ bầm dập, tránh bị nàng hỏi han nhiều thì mệt.
Nói ra cũng không sao, chẳng qua hắn sợ nàng lo lắng mà thôi.
Hơn nữa, trước đó Trương Hải cũng đã nói rất nhiều chuyện với sáu người kia. Cuối cùng cũng hiểu được tại sao họ lại ra mặt bảo vệ cho tên kia. Còn có cả tất cả những chi tiết, phản ứng của giới thượng lưu với vụ giết người hàng loạt này.
Hơn nữa, hắn còn hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bây giờ, mấy gia tộc kia đều không dám rục rịch gì, chỉ vì họ đang nghi ngờ người đứng sau tất cả những vụ giết người đó là một thế lực mạnh mẽ nào đó. Họ cũng đã tập trung sức chú ý lên người Dương Thanh Kỳ, điều tra chi tiết về nàng. Nhưng nhà của Dương Thanh Kỳ là ở Lục Diệp thành, cách chỗ này khá xa. Mọi chi tiết, manh mối của nàng ở kinh đô đều cực kỳ mù mịt, người ta xem đi xem lại hồ sơ của nàng, chỉ thấy hai chữ “di dân” rất rõ ràng.
Không quê quán, không nhà cửa, cứ như là từ trên trời rơi xuống. Càng là như thế thì Dương Thanh Kỳ trong mắt họ lại càng thần bí, không thể vội đắc tội được.
Nhưng Trương Hải lại nghĩ theo cách khác.
Nếu như mấy gia tộc kia điều tra ra thì làm sao? Tuy rằng hắn chỉ giết mấy tên tiểu nhân vật, nhưng đó cũng là người nhà của họ, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho hắn nếu tìm ra chân tướng.
Bây giờ mọi chuyện còn chưa vỡ lở, Dương Thanh Kỳ “đột nhiên biến mất” là một lựa chọn tốt nhất.
Như Trương Hải đã nói: “Đập chết xong té! Đó là một nghệ thuật!”
Trương Hải cũng không ngần ngại mà nói thẳng ra cho Trương Linh Tuyền. Qua màn đánh đập tên công tử vừa rồi, hắn biết rằng Trương Linh Tuyền rất ghét bọn công tử bột. Đánh vào tâm lý này, hắn nói ra đủ lời chỉ trích, lại nói mấy tên kia muốn lén bắt cóc Kỳ để làm việc xấu, vì thế hắn mới ra tay…
Quả nhiên, vừa nghe lý do của hắn xong thì Trương Linh Tuyền đã trợn mắt lên, nhỏ giọng chửi bới mấy tên khốn nạn đó. Cuối cùng bảo hắn không cần phải lo, để cho nàng lo chuyện này.
Trương Hải cũng thầm thở phào, Trương Linh Tuyền nói rất chắc chắn, xem ra nàng thật sự có cách.
Tất nhiên, việc của hắn bây giờ là kéo Dương Thanh Kỳ “biến mất”.
Sau khi nghe hắn kể tất cả mọi chuyện, Dương Thanh Kỳ chỉ hỏi một câu:
- Chị Thủy Tiên thì sao?
Trương Hải cũng đã biết trước nàng sẽ hỏi vậy, nhanh nhảu trả lời.
- Không sao đâu! Dù sao chúng ta cũng không quen thuộc gì nhiều, cùng lắm thì em viết một bức thư lại cho cô ta, nói là đi nhận truyền thừa. Dù sao thì việc này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, bốn năm sau em trở lại, mọi việc cũng đã lắng xuống rồi, lúc đó nếu muốn gặp lại cô ta hay không thì tùy em quyết định.
Dương Thanh Kỳ cũng thấy đúng, cuối cùng không nói gì nữa. Viết lại một bức thư cho Đào Thủy Tiên rồi theo Trương Hải cùng “biến mất”.
Còn về Đào Thủy Tiên, khi nàng nhìn thấy bức thư kia thì trong lòng cũng thấy hơi mất mát. Nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại, dù chuyện này đến hơi đột ngột quá, nhưng nàng cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi, trong lòng chỉ thầm chúc cho hai người bạn kia sẽ thành công tiếp nhận phần truyền thừa này.
Năm mươi ngày sau.
Trong một sân viện thoáng đãng, tám bóng người đang mải mê tập luyện, đấu võ với nhau. Cứ hai người thành một đôi, cùng nhau tập luyện.
Đó chính là Trương Linh Tuyền và bảy người của tổ đặc biệt.
Chuyện ám sát đó cuối cùng cũng có “kết quả điều tra”.
Người ám sát là một tên sát thủ tên là “Dạ Lạc”. Tất nhiên, kẻ đó chỉ là kẻ thế thân mà thôi. Người ngoài thấy cái kết quả này thì cũng nghi ngờ vô cùng, lại càng thấy hoảng hốt về “thế lực thật sự” đứng sau chuyện này. Mấy kẻ trong tộc vốn định chỉ trích này nọ, nhưng Trương Linh Tuyền đã nói ra một câu làm họ cứng họng:
- Các người giỏi thì đi mà tìm ra hung thủ! Tôi đã tìm ra được rồi, còn nếu các người vẫn cố tình đi tìm một hung thủ nào khác, nếu gây ra họa thì tự gánh đi nhé!
Mấy kẻ kia cũng e dè cái thế lực sau bóng tối kia, không thừa hơi mà đi trêu chọc. Hơn nữa việc ám sát này lại chẳng liên quan gì đến họ, có cần thiết phải lao đầu vào không?
Đáp án là không! Chẳng ai thừa hơi đi lo chuyện bao đồng như vậy. Họ cố tình vẽ ra cái việc này vốn chỉ là để làm khó Trương Linh Tuyền mà thôi. Ai ngờ nàng cũng chơi “bài cùn”, cứ trơ ra nói như vậy thì họ làm gì được?
Vậy là chuyện của tổ đặc biệt đã được giải quyết.
Chỉ là, Trương Linh Tuyền vẫn chưa biết việc Trương Hải vốn không định vào không gian truyền thừa đó.
Chuyện thân phận thực của hắn vốn là một bí mật. Mặc dù cũng đã tin tưởng Trương Linh Tuyền một phần, nhưng hắn vẫn chưa thể chắc chắn rằng nàng sẽ hành xử thế nào khi biết hắn không phải người khủng long.
Vì thế, hắn lại lựa chọn cách “lảng tránh” một lần nữa.
Hắn ở đây, giờ này, phút này chỉ là để giúp Dương Thanh Kỳ có một không khí tốt nhất, tâm trạng tốt nhất mà thôi. Nàng đi rồi, hắn sẽ chờ nàng bốn năm, không sao cả. Khi nào nàng nhận truyền thừa xong thì hắn sẽ lại xuất hiện, dẫn nàng về nhà và cầu hôn nàng, cuộc sống sau đó sẽ lại tiêu dao bốn biển, thật là đẹp biết mấy nha?
Ước mơ thật là đẹp, nhưng cuộc đời có đẹp như thế không thì không ai biết. Trương Hải chỉ đang rõ ràng một chuyện.
Trương Linh Tuyền trước mắt có vẻ đang tức giận, mắt mở trừng trừng với hắn. Ra tay không hề lưu tình làm hắn bầm dập khắp người. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy vài tia máu trong mắt nàng, xem ra tối qua ngủ không ngon.
Trương Hải không biết, cái âm thanh do tên khốn kiếp nhà hắn hành hạ Dương Thanh Kỳ cũng đã bị nàng nghe thấy toàn bộ. Đó cũng là tại tối qua Trương Hải đang bày trận pháp thì có người đi qua, ngắt mất một lá bùa khi trận pháp còn chưa hoàn thành, vì thế nên âm thanh đó truyền ra ngoài hết.
Không khí bên hồ Vong Tình đã dần bình ổn lại. Mặc dù mọi người vẫn đang bí mật thì thầm nhau, bàn tán về trận đấu vừa rồi nhưng không ai dám lớn tiếng, sợ mẫu bạo long kia nghe thấy thì thảm rồi.
Trong một cái đình góc phía tây, không khí đang trở nên khá là quái dị.
Một cái bàn gồm bảy người… không, có lẽ phải gọi là sáu người và một cái đầu heo mới đúng. Đầu heo kia đang sầu thảm, sắc mặt oan ức, oán giận nhìn mọi người xung quanh, còn năm thiếu niên khoảng chừng mười ba tuổi thì cố gắng nhịn cười, còn có một tên cao lớn nhất không hề giữ ý tứ mà cười lên ha hả.
Trong chỗ đó còn một thiếu nữ khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt tỏ ra nghiêm nghị vô cùng, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được vẻ buồn cười trong mắt. Cái đầu heo kia thu hết tất cả thần thái đó lại, trong lòng vừa chửi bậy vừa thề (hay gọi tắt là chửi thề ^.^) một ngày nào đó ka sẽ “páo chù”.
- Hừ! Hôm nay cô đã nương tay rồi đó. Nhóc, em rất là hư đốn, còn cần giáo huấn thêm vài lần nữa thì mới khá được…
Trương Linh Tuyền nhếch miệng nói, nội dung câu đó làm cho Trương Hải thầm cầu khấn trong lòng, mấy tên bạn khốn nạn kia thầm “chúc phúc” cho hắn.
Vừa rồi Trương Hải đã được nếm cái gì gọi là “giáo huấn”. Ban đầu , Trương Linh Tuyền ra tay cũng khá nhẹ, Trương Hải cũng có thể chống đỡ lại, giằng co nhau một hồi.
Trương Linh Tuyền cũng dần dần tăng sức mạnh lên nhưng mà Trương Hải vẫn có thể chống đỡ được làm cho nàng kinh ngạc không thôi.
Nhìn bên ngoài thì tu vi của Trương Hải chẳng đâu vào đâu, thậm chí có thể nói là kém cỏi, nhưng lực chiến đấu của hắn thì ít nhất phải ngang với Chủng tộc thượng cảnh.
Lý do làm tu vi bề ngoài của Trương Hải thấp kém cũng đơn giản, đó là do hắn luyện cả ba trường phái, tuy rằng thực lực của mỗi một trường phái không ra gì, nhưng kết hợp cả ba thì lại ra sức mạnh khổng lồ, vì vậy người khác mới không nhìn ra được tu vi thật của hắn.
Nhưng kể cả thế thì Trương Hải cũng không đánh lại Trương Linh Tuyền.
Dù hắn có dốc sạch mánh khóe ra, cứ cho là ăn được một tên có tu vi Tự giác sơ cảnh bình thường đi. Nhưng Trương Linh Tuyền không phải là Tự Giác sơ cảnh.
Tu vi thực của nàng đủ để làm cho người đời kinh hãi: Hai mươi hai tuổi đạt được tu vi Phản tổ trung cảnh.
Nên nhớ rằng Đỗ Kim Hoa, mẹ của Trương Hải cũng đã đến bốn mươi tuổi nhưng cũng chỉ có tu vi Phản tổ sơ cảnh, thậm chí không dám tu luyện tiếp vì độ khó khăn và nguy hiểm quá cao. Trương Linh Tuyền có lẽ xứng danh với bốn chữ “thiên chi kiêu nữ”.
Tu vi đó cũng đồng nghĩa, nàng chỉ cần tiến thêm một cảnh giới nhỏ nữa thôi là sẽ vượt qua Trương Hải hai đẳng cấp tu vi, thiện ác nhãn của hắn cũng trở nên vô dụng với nàng.
Trương Linh Tuyền cứ thế tăng dần sức mạnh lên, cuối cùng Trương Hải cũng không chống đỡ được nữa, bị nàng đập cho thành đầu heo. Trương Linh Tuyền cũng nhờ đó mà ước lượng được thực lực thật của hắn, đó là vào khoảng Chủng tộc thượng cảnh.
Vào tuổi của hắn mà tu luyện đến mức này thì cũng là cực giỏi rồi. Tuy rằng đó là do hắn gặp kỳ ngộ, “uống máu chằn tinh” làm cho tu vi tăng nhanh, thân thể cũng trở thành thân thể của người mười sáu tuổi, nhưng kể cả mấy đứa mười sáu tuổi cũng không có nhiều người đạt tu vi như hắn.
- Kỳ có đi cùng em không? - Trương Linh Tuyền nghiêm túc hỏi.
- Ó! (Có) - Trương Hải cũng trả lời ngắn gọn, mồm đang đau thế này, làm sao mà nói nhiều được.
- Bây giờ hai đứa đang ở đâu?
- Úy Ộc (Quý Tộc). - Trương Linh Tuyền không hiểu, may mà có mấy người Nguyễn Khánh Huyền biết trước nên phiên dịch hộ hắn.
Trương Linh Tuyền chớp chớp mắt nhìn năm người kia, trong mắt xẹt qua một tia tinh quái. Năm người tổ đặc biệt chợt cô rúm người lại, biết là nàng lại đoán ra chuyện gì đó rồi.
Quả nhiên, Trương Linh Tuyền vừa cười khẩy vừa nói:
- Năm đứa cũng giỏi thật, cấu kết bao che cho thằng nhóc này! Tốt lắm! Xem ra tổ đặc biệt rất là đoàn kết, chấp nhận “mạo hiểm” vì bạn bè.
Mấy người kia sắc mặt đau khổ, còn cặp mắt đang bị thịt che giấu của Trương Hải lại lóe ra sự hả hê, cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng câu nói tiếp theo của Trương Linh Tuyền lại như cho hắn một gáo nước lạnh:
- Nhưng thôi! Chắc cả đám cũng là bị thằng nhóc này dụ dỗ. Lần này cô tha cho một lần, không có lần sau đâu đó. Còn nhóc… đừng có hòng gạt cô lần nữa nghe chưa! Có chuyện gì thì cứ đến nói với cô một tiếng, cô sẽ giúp nhóc. Dù sao chúng ta không chỉ là “cô trò”, mà còn là “cô cháu”, cô sẽ không hại nhóc đâu! Còn nếu mà nhóc thích nghi ngờ tấm lòng của bản tiểu thư thì… hừ hừ…
Trương Hải gật đầu như giã tỏi! Tuy rằng trên mặt biểu lộ sợ hãi mới phải nghe lời, nhưng trong lòng lại thầm thấy ấm áp. Trương Linh Tuyền thật tốt, bây giờ sao càng ngày càng thấy nàng xinh đẹp nhỉ? Đúng thế, nàng là người xinh đẹp nhất ngồi trong cái đình này! Không, nàng phải là người xinh đẹp nhất bên bờ hồ Vong Tình mới đúng…
Sau buổi sáng đó, Trương Linh Tuyền dặn Trương Hải về nói với Dương Thanh Kỳ, sau đó thì chuyển chỗ đến nơi mà nàng sắp đặt. Ở đó có dụng cụ tập luyện cao cấp, Trương Linh Tuyền cũng thỉnh thoảng đến đó để chỉ giáo cho tổ đặc biệt, nhằm có được thực lực tốt nhất khi tham gia truyền thừa. Dù sao thì trong không gian đó cũng không dễ dàng gì.
Khi Trương Hải về đến phòng, Dương Thanh Kỳ vẫn còn đang ngủ. Hắn thở phào một hơi, lại tranh thủ thời gian đó, lợi dụng thuật cải trang học được từ Đỗ Kim Hoa để trang trí khuôn mặt mình cho đỡ bầm dập, tránh bị nàng hỏi han nhiều thì mệt.
Nói ra cũng không sao, chẳng qua hắn sợ nàng lo lắng mà thôi.
Hơn nữa, trước đó Trương Hải cũng đã nói rất nhiều chuyện với sáu người kia. Cuối cùng cũng hiểu được tại sao họ lại ra mặt bảo vệ cho tên kia. Còn có cả tất cả những chi tiết, phản ứng của giới thượng lưu với vụ giết người hàng loạt này.
Hơn nữa, hắn còn hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bây giờ, mấy gia tộc kia đều không dám rục rịch gì, chỉ vì họ đang nghi ngờ người đứng sau tất cả những vụ giết người đó là một thế lực mạnh mẽ nào đó. Họ cũng đã tập trung sức chú ý lên người Dương Thanh Kỳ, điều tra chi tiết về nàng. Nhưng nhà của Dương Thanh Kỳ là ở Lục Diệp thành, cách chỗ này khá xa. Mọi chi tiết, manh mối của nàng ở kinh đô đều cực kỳ mù mịt, người ta xem đi xem lại hồ sơ của nàng, chỉ thấy hai chữ “di dân” rất rõ ràng.
Không quê quán, không nhà cửa, cứ như là từ trên trời rơi xuống. Càng là như thế thì Dương Thanh Kỳ trong mắt họ lại càng thần bí, không thể vội đắc tội được.
Nhưng Trương Hải lại nghĩ theo cách khác.
Nếu như mấy gia tộc kia điều tra ra thì làm sao? Tuy rằng hắn chỉ giết mấy tên tiểu nhân vật, nhưng đó cũng là người nhà của họ, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho hắn nếu tìm ra chân tướng.
Bây giờ mọi chuyện còn chưa vỡ lở, Dương Thanh Kỳ “đột nhiên biến mất” là một lựa chọn tốt nhất.
Như Trương Hải đã nói: “Đập chết xong té! Đó là một nghệ thuật!”
Trương Hải cũng không ngần ngại mà nói thẳng ra cho Trương Linh Tuyền. Qua màn đánh đập tên công tử vừa rồi, hắn biết rằng Trương Linh Tuyền rất ghét bọn công tử bột. Đánh vào tâm lý này, hắn nói ra đủ lời chỉ trích, lại nói mấy tên kia muốn lén bắt cóc Kỳ để làm việc xấu, vì thế hắn mới ra tay…
Quả nhiên, vừa nghe lý do của hắn xong thì Trương Linh Tuyền đã trợn mắt lên, nhỏ giọng chửi bới mấy tên khốn nạn đó. Cuối cùng bảo hắn không cần phải lo, để cho nàng lo chuyện này.
Trương Hải cũng thầm thở phào, Trương Linh Tuyền nói rất chắc chắn, xem ra nàng thật sự có cách.
Tất nhiên, việc của hắn bây giờ là kéo Dương Thanh Kỳ “biến mất”.
Sau khi nghe hắn kể tất cả mọi chuyện, Dương Thanh Kỳ chỉ hỏi một câu:
- Chị Thủy Tiên thì sao?
Trương Hải cũng đã biết trước nàng sẽ hỏi vậy, nhanh nhảu trả lời.
- Không sao đâu! Dù sao chúng ta cũng không quen thuộc gì nhiều, cùng lắm thì em viết một bức thư lại cho cô ta, nói là đi nhận truyền thừa. Dù sao thì việc này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, bốn năm sau em trở lại, mọi việc cũng đã lắng xuống rồi, lúc đó nếu muốn gặp lại cô ta hay không thì tùy em quyết định.
Dương Thanh Kỳ cũng thấy đúng, cuối cùng không nói gì nữa. Viết lại một bức thư cho Đào Thủy Tiên rồi theo Trương Hải cùng “biến mất”.
Còn về Đào Thủy Tiên, khi nàng nhìn thấy bức thư kia thì trong lòng cũng thấy hơi mất mát. Nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại, dù chuyện này đến hơi đột ngột quá, nhưng nàng cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi, trong lòng chỉ thầm chúc cho hai người bạn kia sẽ thành công tiếp nhận phần truyền thừa này.
Năm mươi ngày sau.
Trong một sân viện thoáng đãng, tám bóng người đang mải mê tập luyện, đấu võ với nhau. Cứ hai người thành một đôi, cùng nhau tập luyện.
Đó chính là Trương Linh Tuyền và bảy người của tổ đặc biệt.
Chuyện ám sát đó cuối cùng cũng có “kết quả điều tra”.
Người ám sát là một tên sát thủ tên là “Dạ Lạc”. Tất nhiên, kẻ đó chỉ là kẻ thế thân mà thôi. Người ngoài thấy cái kết quả này thì cũng nghi ngờ vô cùng, lại càng thấy hoảng hốt về “thế lực thật sự” đứng sau chuyện này. Mấy kẻ trong tộc vốn định chỉ trích này nọ, nhưng Trương Linh Tuyền đã nói ra một câu làm họ cứng họng:
- Các người giỏi thì đi mà tìm ra hung thủ! Tôi đã tìm ra được rồi, còn nếu các người vẫn cố tình đi tìm một hung thủ nào khác, nếu gây ra họa thì tự gánh đi nhé!
Mấy kẻ kia cũng e dè cái thế lực sau bóng tối kia, không thừa hơi mà đi trêu chọc. Hơn nữa việc ám sát này lại chẳng liên quan gì đến họ, có cần thiết phải lao đầu vào không?
Đáp án là không! Chẳng ai thừa hơi đi lo chuyện bao đồng như vậy. Họ cố tình vẽ ra cái việc này vốn chỉ là để làm khó Trương Linh Tuyền mà thôi. Ai ngờ nàng cũng chơi “bài cùn”, cứ trơ ra nói như vậy thì họ làm gì được?
Vậy là chuyện của tổ đặc biệt đã được giải quyết.
Chỉ là, Trương Linh Tuyền vẫn chưa biết việc Trương Hải vốn không định vào không gian truyền thừa đó.
Chuyện thân phận thực của hắn vốn là một bí mật. Mặc dù cũng đã tin tưởng Trương Linh Tuyền một phần, nhưng hắn vẫn chưa thể chắc chắn rằng nàng sẽ hành xử thế nào khi biết hắn không phải người khủng long.
Vì thế, hắn lại lựa chọn cách “lảng tránh” một lần nữa.
Hắn ở đây, giờ này, phút này chỉ là để giúp Dương Thanh Kỳ có một không khí tốt nhất, tâm trạng tốt nhất mà thôi. Nàng đi rồi, hắn sẽ chờ nàng bốn năm, không sao cả. Khi nào nàng nhận truyền thừa xong thì hắn sẽ lại xuất hiện, dẫn nàng về nhà và cầu hôn nàng, cuộc sống sau đó sẽ lại tiêu dao bốn biển, thật là đẹp biết mấy nha?
Ước mơ thật là đẹp, nhưng cuộc đời có đẹp như thế không thì không ai biết. Trương Hải chỉ đang rõ ràng một chuyện.
Trương Linh Tuyền trước mắt có vẻ đang tức giận, mắt mở trừng trừng với hắn. Ra tay không hề lưu tình làm hắn bầm dập khắp người. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy vài tia máu trong mắt nàng, xem ra tối qua ngủ không ngon.
Trương Hải không biết, cái âm thanh do tên khốn kiếp nhà hắn hành hạ Dương Thanh Kỳ cũng đã bị nàng nghe thấy toàn bộ. Đó cũng là tại tối qua Trương Hải đang bày trận pháp thì có người đi qua, ngắt mất một lá bùa khi trận pháp còn chưa hoàn thành, vì thế nên âm thanh đó truyền ra ngoài hết.
/183
|