Mấy ngày tiếp theo đó, cuộc sống của Trương Hải khá là vui vẻ.
Ban ngày thì chạy đi chạy lại học trận pháp của Liên Hương Nhu, sau đó thì lại hỏi han con chằn tinh một ít, cuối cùng thì nghiên cứu mấy cái không gian trữ vật, xem xem trong đó có của gì hay ho không.
Tất nhiên, nói là học trận pháp nhưng chỉ học được thêm đúng một trận, đó là một loại trận phòng thủ, bày bên ngoài để đề phòng thú dữ chẳng may đi nhầm vào. Đó cũng là loại trận pháp cuối cùng mà Liên Hương Nhu dạy cho Trương Hải, còn nhiều thứ lợi hại hơn thì vẫn phải giữ. Trương Hải cũng hiểu nên không nói gì nhiều.
Lại nói về con chằn tinh, hóa ra những quả trứng dát vàng đó đều không phải là trứng của nó, mà là trứng của tất cả Pretanodon xung quanh khu vực phong ấn đó. Tất cả khủng long bố mẹ đều bị chằn tinh mạnh mẽ đuổi đi, sau đó thì đoạt lấy những quả trứng đó. Sau đó, chằn tinh mang trứng vào trong cái động có phong ấn, lợi dụng năng lượng bên dưới vực để tinh luyện trứng thành trứng chằn tinh, nhằm kiếm thêm trợ thủ cho bản thân.
Còn về phong ấn kia, theo những gì chằn tinh nói thì phải năm năm phong ấn mới mở ra khoảng hai tháng. Cha mẹ của con chằn tinh này cũng đã luyện nó thành chằn tinh ngay từ trong trứng bằng cách này, tất cả những ký ức cũng truyền lại cho nó. Cho đến khoảng mười mấy năm trước, cha mẹ nó bị truy sát và chết hết, bỏ lại nó ở lại đây bơ vơ một mình.
Sau một đoạn thời gian lang thang bơ vơ, bị đánh đuổi không ít lần, cuối cùng chằn tinh nhớ đến phong ấn kỳ diệu này, quyết định tới đây tu luyện, đồng thời luyện ra một ít chằn tinh. Còn về bí pháp luyện trứng chằn tinh thì đã được truyền trong ký ức của nó, tất nhiên, bí pháp này còn có quy định là chỉ được tinh luyện cho máu mủ của mình. Nhưng chằn tinh này chỉ còn mình nó cô đơn, lại bị đuổi giết, biết đến bao giờ mới có máu mủ mà luyện, cuối cùng nó cắn răng làm liều, quyết định luyện chằn tinh một lần.
Nhưng đến thời khắc quyết định thì bọn Trương Hải lại đến, sau đó cướp đi thành quả của nó, chằn tinh cũng vì thế mà truy sát bọn họ. Chỉ là, khi đến chỗ cái vực kia, chằn tinh theo bản năng cảm thấy sợ hãi sức mạnh ở bên dưới, vì thế nó mới chần chừ không tiến lên.
Trương Hải nghe xong thì thầm thấy đáng thương cho chằn tinh, khó khăn khổ cực như vậy nhưng cuối cùng lại bị nẫng mất, nó không nổi điên đã may lắm rồi.
Nhưng mà Trương Hải nghe xong thì vẫn thấy kỳ quái trong lòng.
Nếu phong ấn này đã lợi hại như vậy, tại sao mà không có một ai ngoài chằn tinh biết đến nó chứ? Còn nữa, Liên Hương Nhu đã ở trong phong ấn năm trăm năm, chứng tỏ trước đó đã có không ít người biết đến sự tồn tại của phong ấn, vậy tại sao đến bây giờ nơi đây lại gần như thất truyền?
Nếu Trương Hải hỏi Liên Hương Nhu thì sẽ được trả lời nhanh thôi, bởi vì nơi mà nàng tiến vào phong ấn năm trăm năm trước cũng không phải vùng núi này.
Phong ấn này đã tồn tại cả triệu năm, nhưng không một ai có thể phá ra được, đó là vì cứ bốn trăm năm, nó lại đổi vị trí cửa vào một lần. Lúc này, phong ấn vẫn còn ở đây nhưng ai mà biết được, vài năm sau, vài chục năm sau, vài trăm năm sau nó sẽ ở đâu chứ?
Còn về khối tài sản “nhặt được”, vấn đề này mới là chỗ làm cho Trương Hải phấn khích nhất.
Năm xưa, những người đi vào phong ấn đều là tinh anh trong tinh anh, mọi người đều làm đủ ngành nghề, đủ chức vụ, chỗ không gian trữ vật mà Trương Hải lấy được cũng chỉ là một phần, còn phần lớn đã bị thất thoát trong khi giao đấu và tranh đoạt qua lại. Nhưng dù thế, chỗ tài sản này đã đủ làm cho cả thiên hạ đố kỵ rồi.
Không nói đến chỗ chu sa vô giá kia, giá trị của chúng đã quá rõ ràng rồi.
Trương Hải mò đến một cái nhẫn màu xanh lục, bên trong có rất nhiều bình sứ lớn nhỏ, mở ra một chút thì hương vị đã nồng nặc cả căn phòng, toàn là mùi thảo dược và linh khí thấm đượm lòng người.
Liên Hương Nhu hình như cũng có ý tốt, ngồi giảng giải cho hắn đầy đủ về chỗ đan dược này.
Một hũ nhỏ lớn cỡ bàn tay, bên trong có khoảng ba chục viên đan dược. Đó đều là đan dược cao cấp nhất trong những loại đan dược phổ thông, gọi là Tăng Trưởng Đan. Có thể tăng tốc độ tu luyện cho tu sĩ dưới phản tổ cảnh lên hơn năm lần, là loại đan thông dụng nhất trong các môn phái nhân tộc.
Trương Hải hơi rùng mình, thứ gì mà bá đạo vậy? Hắn không biết là loại đan dược này cũng có trong chính Bạo quốc của mình, cô nàng Phạm Đình Phương kia cũng đã ăn qua rồi, nếu không một đứa bé mười ba tuổi như nàng làm sao mà tu luyện đến chủng tộc cảnh nhanh như thế chứ?
Nhược điểm của loại đan dược này là dễ bị “kháng”, tức là tác dụng sẽ bị giảm mạnh theo số lượng sử dụng. Một viên đầu tiên có tác dụng khoảng hai tháng, càng về sau thì càng giảm, đến viên thứ năm thì gần như mất hoàn toàn tác dụng.
Tiếp theo là một cái bình màu đỏ, nhỏ hơn vừa rồi, bên trong chỉ có năm viên đan dược, trông cũng xỉn xỉn thường thường. Nhưng theo lời Liên Hương Nhu nói thì đó được gọi là Cải Tư Đan. Loại đan dược này có thể thay đổi tư chất của một người, cũng như là tăng cường cường độ huyết mạch cho một người khủng long. Đan dược này tuy bá đạo, nhưng cả đời chỉ có thể dùng một lần, đau khổ khi sử dụng cũng không dễ chịu một chút nào, người nghị lực kém ăn vào thì chỉ có chết. Hơn nữa, người có thiên tư, huyết mạch cao cấp mà còn tham lam nuốt vào thì không những không có lợi mà còn có hại, làm cho tốc độ tu luyện quá nhanh, thân thể không chịu nổi mà tự rước vạ vào thân.
Cũng giống như một người đi xe rất nhanh chẳng hạn, nhưng nếu nhanh quá thì khó mà kiểm soát được, chỉ cần lơ đễnh một chút là tai nạn như chơi.
Trương Hải ngắm nghía một lúc lâu, cuối cùng bỏ qua thứ này, tạm thời bỏ đó. Huyết mạch của hắn quá hỗn tạp, nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh đến khó mà tưởng tượng, Tam Huyền Điển Bí quá tốt rồi, hắn không cần ham hố mấy đan dược tăng cường thiên tư này nữa.
Tiếp theo là một bình màu xanh, bên trong chỉ có hai viên đan dược, một viên xanh trắng, tỏa ra từng đợt hàn khí rợn người, một viên đỏ rực, nhiệt độ cao đến bỏng tay.
- Đây là cái gì? - Trương Hải hỏi.
Liên Hương Nhu hơi nhăn nhó, cuối cùng lí nhí nói:
- Xuân dược!
- Xuân dược? - Trương Hải giật nảy cả mình, xuân dược gì mà khoa trương dữ vậy?
- Ngươi đừng hỏi nữa! Nói chung thứ này đúng là xuân dược, là của một đôi điên khùng tên là Hạng Viêm và Lạc Sương chế ra… Họ… nói chung là ngươi cứ nhớ, tuyệt đối đừng có uống, thứ này là bảo vật dùng để điều hòa nhiệt độ, ngươi cũng vừa thấy khí tức của chúng rồi đó, nếu khi nào thấy âm dương trong cơ thể không điều hòa thì đưa lên mũi hít một chút, hoặc là ôm vào người, có thể giúp ngươi ổn định lại.
Liên Hương Nhu không định nói tiếp, sắc mặt đã hồng rực như táo chín. Nàng là bạn tốt của hai người tên là Hạng Viêm và Lạc Sương đó, hai người đó đều là thiên tài, một người mang cực dương thể, một người là thái âm thể, vốn là một đôi trời sinh. Đến lúc bọn họ động phòng lần đầu, lại dở người tới mức dùng tuyệt pháp song tu rút nguyên âm và nguyên dương tinh thuần của mình từ… nói chung là rút ra để làm kỷ niệm.
Theo bọn họ nói thì hai viên đan dược này là minh chứng cho tình yêu của bọn họ, sau này thì tặng lại cho chính Liên Hương Nhu và đại sư huynh, làm một món quà chúc phúc. Chỉ là… hai người còn chưa hưởng được phúc thì đại sư huynh đã hy sinh rồi.
Lúc đại sư huynh chết, hắn đã lấy thứ đó ra, muốn đưa cho nàng, ý nói nàng hãy quên hắn đi. Liên Hương Nhu vì đang kích động nên gạt cả hai sang một bên, ôm lấy đại sư huynh nức nở, chẳng hiểu về sau ai lấy được rồi đựng vào trong hai chiếc lọ này.
Liên Hương Nhu vốn đã quên đi rồi, nhưng khi Trương Hải lấy hai viên đan dược ấy ra, sắc mặt nàng cũng hơi ảm đạm đi đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn bình thường trở lại.
Trương Hải thì trợn to mắt, dở khóc dở cười, vừa nhìn hai viên đan dược, vừa nghe nguồn gốc của chúng. Không ngờ… không ngờ còn có loại người bá đạo, đan dược bá đạo như thế này… Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi mà cười phá lên.
Thứ thú vị thế này… nhưng mà tạm thời vẫn chưa dùng làm việc gì cả.
Cuối cùng là một vật hình cầu, là một cái vỏ bọc bằng kim loại, chỉ cần ấn một cái là tách đôi, lộ ra viên đan dược bên trong.
Thứ này mới là thứ thực sự làm Trương Hải hứng thú.
Dung Hợp Đan.
Tác dụng: giúp dung hợp các trường phái tu luyện khác nhau trên cùng một chủ thể. Thứ này cực kỳ quý hiếm, chế tạo rất khó, giá trị rất cao nhưng không có mấy người có tâm tư với thứ này.
Bởi vì người song tu hai đường cũng không nhiều lắm. Tuy không có gì để đảm bảo, nhưng Trương Hải lại thấy đây chính là một thứ tốt để giúp hắn hoàn thành quá trình dung hợp tại thiên thứ năm của Tam Huyền Điển Bí.
Ngoài ra, ở bên trong còn vô số thiên tài địa bảo, toàn những loại thảo dược ngàn năm vạn năm, vài vạn năm, có tìm mỏi mắt trên thị trường cũng không có một món. Lại còn có cả khoáng thạch cứng rắn, chứa đầy năng lượng… Rất tiếc, Trương Hải không biết luyện dược, cũng không biết chế tạo vũ khí, có khi sau này sẽ học, nhưng mà không phải bây giờ. À quên, còn một đống đồ rất quan trọng, đó là những loại “nhà di động” cũng không có thiếu, tuy rằng không có sang trọng như ngôi nhà này, nhưng cũng là loại cực kỳ cao cấp rồi.
Ở trong đám không gian trữ vật, còn có một hai thứ hơi khác biệt một chút.
Có một chiếc vòng vàng, không biết để làm gì, vì nó không to cũng chẳng nhỏ, nhìn qua chắc tầm như cái vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, nhìn đeo vào tay cũng không được, đeo vào cổ cũng không xong. Không gian trữ vật bên trong có khá nhiều thứ kỳ lạ, ví dụ như vài quyển trục gì đó, lại có thêm vài bình chứa máu, không rõ máu con gì, một cây quyền trượng bằng gỗ, có khảm ngọc thạch. Đặc biệt, bên trong còn có một chiếc lông vũ trắng muốn, đang tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt.
Một thứ khác thì lại là một cái khuyên tai có hình một con chim nhỏ, đúng, chỉ có một chiếc khuyên tai, không phải là một đôi, nhìn khá là lạc lõng, quái dị.
Trương Hải cũng không có nghĩ nhiều sao lại thế, hắn chỉ hứng thú bên trong có gì mà thôi. Kết quả làm cho hắn càng mờ mịt, bởi vì trong đó toàn là bình thủy tinh, đựng đủ thứ xanh xanh đỏ đỏ, có lọ đang bốc lên vài bọt nước, có lọ thì đặc quánh như hồ, bên ngoài không có ghi chú gì hết.
Hỏi Liên Hương Nhu thì nàng chỉ hừ một tiếng, nói hai chữ “không biết” rồi quay mặt đi.
Lúc đó, trong miệng nàng vẫn lẩm bẩm hai chữ: “Điểu nhân!”
Trương Hải cũng chẳng nói gì nữa, cất hết tất cả đi rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khoảng nửa tháng sau, cuối cùng Trương Hải cũng quyết định rời đi.
Chăm chút cho Liên Hương Nhu nửa tháng, nàng cũng đã hồi phục được một phần, có thể đi lại, có thể tự nấu ăn. Thậm chí, Trương Hải còn có diễm phúc được thưởng thức món ăn nàng nấu.
Nhưng… ở lại với nàng quá nguy hiểm.
Mấy ngày nay, ánh mắt nàng nhìn hắn ngày càng lạnh, ngày càng vô cảm, cũng không có sự rụt rè, tình cảm như mấy ngày trước nữa, theo thời gian trôi qua, cái cảm giác này càng ngày càng mạnh.
Không biết cứu nàng là đúng hay sai đây?
- Muốn đi sao? - Liên Hương Nhu đang nằm ngủ trên giường chợt ngồi bật dậy nói.
- Dậy rồi à? - Trương Hải không trả lời, mà hỏi ngược lại.
Ánh mắt Liên Hương Nhu dần trở nên phức tạp, trong đó có điều gì rất vui, rất thích thú, nhưng cũng tràn đầy băng lạnh, có một loại quyết tâm nào đó.
Cảm xúc tranh đấu rất lâu, cuối cùng nàng cũng thở dài:
- Đi đi! Ta cũng không muốn gặp lại ngươi nữa…
Trương Hải mỉm cười lắc đầu, rồi dứt khoát quay người.
- Khoan đã. - Liên Hương Nhu lại gọi giật lại. Giống như mấy lần trước vậy.
Trương Hải quay đầu, ba vật thể nho nhỏ bay về phía hắn, được hắn nhẹ nhàng nắm vào lòng bàn tay.
- Cầm cả ba miếng ngọc thánh thú này đi! Ta đã không lấy được giun đất, giữ chúng cũng không có tác dụng! Nhưng nếu có “duyên”, chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó ta sẽ đích thân lấy lại cả bốn miếng ngọc này.
Trương Hải vuốt mũi cười khổ, vừa bảo không muốn nhìn thấy hắn, bây giờ lại nói có “duyên” gặp lại thì cướp ngọc. Có ý gì đây chứ?
Nhưng không nghĩ nhiều nữa, Trương Hải cười hì hì, thu lấy cả ba miếng ngọc, lại hôn gió một cái, dứt khoát rời đi.
Ở đằng sau, ánh mắt của Liên Hương Nhu dần trở nên lạnh lùng, sát khí tràn ngập. Cuối cùng nàng tức giận phất tay một cái, cả căn phòng tắm tràn ngập hình ảnh hương diễm hôm nào đã tan thành tro bụi, nàng đâu còn vẻ yếu ớt, nhu nhược trước đây. Cuối cùng, Liên Hương Nhu thở dài, ánh mắt trở nên ảm đạm, vô thần. Nàng mệt mỏi ngã vật ra giường, nhìn lên trần nhà một hồi lâu rồi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Ban ngày thì chạy đi chạy lại học trận pháp của Liên Hương Nhu, sau đó thì lại hỏi han con chằn tinh một ít, cuối cùng thì nghiên cứu mấy cái không gian trữ vật, xem xem trong đó có của gì hay ho không.
Tất nhiên, nói là học trận pháp nhưng chỉ học được thêm đúng một trận, đó là một loại trận phòng thủ, bày bên ngoài để đề phòng thú dữ chẳng may đi nhầm vào. Đó cũng là loại trận pháp cuối cùng mà Liên Hương Nhu dạy cho Trương Hải, còn nhiều thứ lợi hại hơn thì vẫn phải giữ. Trương Hải cũng hiểu nên không nói gì nhiều.
Lại nói về con chằn tinh, hóa ra những quả trứng dát vàng đó đều không phải là trứng của nó, mà là trứng của tất cả Pretanodon xung quanh khu vực phong ấn đó. Tất cả khủng long bố mẹ đều bị chằn tinh mạnh mẽ đuổi đi, sau đó thì đoạt lấy những quả trứng đó. Sau đó, chằn tinh mang trứng vào trong cái động có phong ấn, lợi dụng năng lượng bên dưới vực để tinh luyện trứng thành trứng chằn tinh, nhằm kiếm thêm trợ thủ cho bản thân.
Còn về phong ấn kia, theo những gì chằn tinh nói thì phải năm năm phong ấn mới mở ra khoảng hai tháng. Cha mẹ của con chằn tinh này cũng đã luyện nó thành chằn tinh ngay từ trong trứng bằng cách này, tất cả những ký ức cũng truyền lại cho nó. Cho đến khoảng mười mấy năm trước, cha mẹ nó bị truy sát và chết hết, bỏ lại nó ở lại đây bơ vơ một mình.
Sau một đoạn thời gian lang thang bơ vơ, bị đánh đuổi không ít lần, cuối cùng chằn tinh nhớ đến phong ấn kỳ diệu này, quyết định tới đây tu luyện, đồng thời luyện ra một ít chằn tinh. Còn về bí pháp luyện trứng chằn tinh thì đã được truyền trong ký ức của nó, tất nhiên, bí pháp này còn có quy định là chỉ được tinh luyện cho máu mủ của mình. Nhưng chằn tinh này chỉ còn mình nó cô đơn, lại bị đuổi giết, biết đến bao giờ mới có máu mủ mà luyện, cuối cùng nó cắn răng làm liều, quyết định luyện chằn tinh một lần.
Nhưng đến thời khắc quyết định thì bọn Trương Hải lại đến, sau đó cướp đi thành quả của nó, chằn tinh cũng vì thế mà truy sát bọn họ. Chỉ là, khi đến chỗ cái vực kia, chằn tinh theo bản năng cảm thấy sợ hãi sức mạnh ở bên dưới, vì thế nó mới chần chừ không tiến lên.
Trương Hải nghe xong thì thầm thấy đáng thương cho chằn tinh, khó khăn khổ cực như vậy nhưng cuối cùng lại bị nẫng mất, nó không nổi điên đã may lắm rồi.
Nhưng mà Trương Hải nghe xong thì vẫn thấy kỳ quái trong lòng.
Nếu phong ấn này đã lợi hại như vậy, tại sao mà không có một ai ngoài chằn tinh biết đến nó chứ? Còn nữa, Liên Hương Nhu đã ở trong phong ấn năm trăm năm, chứng tỏ trước đó đã có không ít người biết đến sự tồn tại của phong ấn, vậy tại sao đến bây giờ nơi đây lại gần như thất truyền?
Nếu Trương Hải hỏi Liên Hương Nhu thì sẽ được trả lời nhanh thôi, bởi vì nơi mà nàng tiến vào phong ấn năm trăm năm trước cũng không phải vùng núi này.
Phong ấn này đã tồn tại cả triệu năm, nhưng không một ai có thể phá ra được, đó là vì cứ bốn trăm năm, nó lại đổi vị trí cửa vào một lần. Lúc này, phong ấn vẫn còn ở đây nhưng ai mà biết được, vài năm sau, vài chục năm sau, vài trăm năm sau nó sẽ ở đâu chứ?
Còn về khối tài sản “nhặt được”, vấn đề này mới là chỗ làm cho Trương Hải phấn khích nhất.
Năm xưa, những người đi vào phong ấn đều là tinh anh trong tinh anh, mọi người đều làm đủ ngành nghề, đủ chức vụ, chỗ không gian trữ vật mà Trương Hải lấy được cũng chỉ là một phần, còn phần lớn đã bị thất thoát trong khi giao đấu và tranh đoạt qua lại. Nhưng dù thế, chỗ tài sản này đã đủ làm cho cả thiên hạ đố kỵ rồi.
Không nói đến chỗ chu sa vô giá kia, giá trị của chúng đã quá rõ ràng rồi.
Trương Hải mò đến một cái nhẫn màu xanh lục, bên trong có rất nhiều bình sứ lớn nhỏ, mở ra một chút thì hương vị đã nồng nặc cả căn phòng, toàn là mùi thảo dược và linh khí thấm đượm lòng người.
Liên Hương Nhu hình như cũng có ý tốt, ngồi giảng giải cho hắn đầy đủ về chỗ đan dược này.
Một hũ nhỏ lớn cỡ bàn tay, bên trong có khoảng ba chục viên đan dược. Đó đều là đan dược cao cấp nhất trong những loại đan dược phổ thông, gọi là Tăng Trưởng Đan. Có thể tăng tốc độ tu luyện cho tu sĩ dưới phản tổ cảnh lên hơn năm lần, là loại đan thông dụng nhất trong các môn phái nhân tộc.
Trương Hải hơi rùng mình, thứ gì mà bá đạo vậy? Hắn không biết là loại đan dược này cũng có trong chính Bạo quốc của mình, cô nàng Phạm Đình Phương kia cũng đã ăn qua rồi, nếu không một đứa bé mười ba tuổi như nàng làm sao mà tu luyện đến chủng tộc cảnh nhanh như thế chứ?
Nhược điểm của loại đan dược này là dễ bị “kháng”, tức là tác dụng sẽ bị giảm mạnh theo số lượng sử dụng. Một viên đầu tiên có tác dụng khoảng hai tháng, càng về sau thì càng giảm, đến viên thứ năm thì gần như mất hoàn toàn tác dụng.
Tiếp theo là một cái bình màu đỏ, nhỏ hơn vừa rồi, bên trong chỉ có năm viên đan dược, trông cũng xỉn xỉn thường thường. Nhưng theo lời Liên Hương Nhu nói thì đó được gọi là Cải Tư Đan. Loại đan dược này có thể thay đổi tư chất của một người, cũng như là tăng cường cường độ huyết mạch cho một người khủng long. Đan dược này tuy bá đạo, nhưng cả đời chỉ có thể dùng một lần, đau khổ khi sử dụng cũng không dễ chịu một chút nào, người nghị lực kém ăn vào thì chỉ có chết. Hơn nữa, người có thiên tư, huyết mạch cao cấp mà còn tham lam nuốt vào thì không những không có lợi mà còn có hại, làm cho tốc độ tu luyện quá nhanh, thân thể không chịu nổi mà tự rước vạ vào thân.
Cũng giống như một người đi xe rất nhanh chẳng hạn, nhưng nếu nhanh quá thì khó mà kiểm soát được, chỉ cần lơ đễnh một chút là tai nạn như chơi.
Trương Hải ngắm nghía một lúc lâu, cuối cùng bỏ qua thứ này, tạm thời bỏ đó. Huyết mạch của hắn quá hỗn tạp, nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh đến khó mà tưởng tượng, Tam Huyền Điển Bí quá tốt rồi, hắn không cần ham hố mấy đan dược tăng cường thiên tư này nữa.
Tiếp theo là một bình màu xanh, bên trong chỉ có hai viên đan dược, một viên xanh trắng, tỏa ra từng đợt hàn khí rợn người, một viên đỏ rực, nhiệt độ cao đến bỏng tay.
- Đây là cái gì? - Trương Hải hỏi.
Liên Hương Nhu hơi nhăn nhó, cuối cùng lí nhí nói:
- Xuân dược!
- Xuân dược? - Trương Hải giật nảy cả mình, xuân dược gì mà khoa trương dữ vậy?
- Ngươi đừng hỏi nữa! Nói chung thứ này đúng là xuân dược, là của một đôi điên khùng tên là Hạng Viêm và Lạc Sương chế ra… Họ… nói chung là ngươi cứ nhớ, tuyệt đối đừng có uống, thứ này là bảo vật dùng để điều hòa nhiệt độ, ngươi cũng vừa thấy khí tức của chúng rồi đó, nếu khi nào thấy âm dương trong cơ thể không điều hòa thì đưa lên mũi hít một chút, hoặc là ôm vào người, có thể giúp ngươi ổn định lại.
Liên Hương Nhu không định nói tiếp, sắc mặt đã hồng rực như táo chín. Nàng là bạn tốt của hai người tên là Hạng Viêm và Lạc Sương đó, hai người đó đều là thiên tài, một người mang cực dương thể, một người là thái âm thể, vốn là một đôi trời sinh. Đến lúc bọn họ động phòng lần đầu, lại dở người tới mức dùng tuyệt pháp song tu rút nguyên âm và nguyên dương tinh thuần của mình từ… nói chung là rút ra để làm kỷ niệm.
Theo bọn họ nói thì hai viên đan dược này là minh chứng cho tình yêu của bọn họ, sau này thì tặng lại cho chính Liên Hương Nhu và đại sư huynh, làm một món quà chúc phúc. Chỉ là… hai người còn chưa hưởng được phúc thì đại sư huynh đã hy sinh rồi.
Lúc đại sư huynh chết, hắn đã lấy thứ đó ra, muốn đưa cho nàng, ý nói nàng hãy quên hắn đi. Liên Hương Nhu vì đang kích động nên gạt cả hai sang một bên, ôm lấy đại sư huynh nức nở, chẳng hiểu về sau ai lấy được rồi đựng vào trong hai chiếc lọ này.
Liên Hương Nhu vốn đã quên đi rồi, nhưng khi Trương Hải lấy hai viên đan dược ấy ra, sắc mặt nàng cũng hơi ảm đạm đi đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn bình thường trở lại.
Trương Hải thì trợn to mắt, dở khóc dở cười, vừa nhìn hai viên đan dược, vừa nghe nguồn gốc của chúng. Không ngờ… không ngờ còn có loại người bá đạo, đan dược bá đạo như thế này… Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi mà cười phá lên.
Thứ thú vị thế này… nhưng mà tạm thời vẫn chưa dùng làm việc gì cả.
Cuối cùng là một vật hình cầu, là một cái vỏ bọc bằng kim loại, chỉ cần ấn một cái là tách đôi, lộ ra viên đan dược bên trong.
Thứ này mới là thứ thực sự làm Trương Hải hứng thú.
Dung Hợp Đan.
Tác dụng: giúp dung hợp các trường phái tu luyện khác nhau trên cùng một chủ thể. Thứ này cực kỳ quý hiếm, chế tạo rất khó, giá trị rất cao nhưng không có mấy người có tâm tư với thứ này.
Bởi vì người song tu hai đường cũng không nhiều lắm. Tuy không có gì để đảm bảo, nhưng Trương Hải lại thấy đây chính là một thứ tốt để giúp hắn hoàn thành quá trình dung hợp tại thiên thứ năm của Tam Huyền Điển Bí.
Ngoài ra, ở bên trong còn vô số thiên tài địa bảo, toàn những loại thảo dược ngàn năm vạn năm, vài vạn năm, có tìm mỏi mắt trên thị trường cũng không có một món. Lại còn có cả khoáng thạch cứng rắn, chứa đầy năng lượng… Rất tiếc, Trương Hải không biết luyện dược, cũng không biết chế tạo vũ khí, có khi sau này sẽ học, nhưng mà không phải bây giờ. À quên, còn một đống đồ rất quan trọng, đó là những loại “nhà di động” cũng không có thiếu, tuy rằng không có sang trọng như ngôi nhà này, nhưng cũng là loại cực kỳ cao cấp rồi.
Ở trong đám không gian trữ vật, còn có một hai thứ hơi khác biệt một chút.
Có một chiếc vòng vàng, không biết để làm gì, vì nó không to cũng chẳng nhỏ, nhìn qua chắc tầm như cái vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, nhìn đeo vào tay cũng không được, đeo vào cổ cũng không xong. Không gian trữ vật bên trong có khá nhiều thứ kỳ lạ, ví dụ như vài quyển trục gì đó, lại có thêm vài bình chứa máu, không rõ máu con gì, một cây quyền trượng bằng gỗ, có khảm ngọc thạch. Đặc biệt, bên trong còn có một chiếc lông vũ trắng muốn, đang tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt.
Một thứ khác thì lại là một cái khuyên tai có hình một con chim nhỏ, đúng, chỉ có một chiếc khuyên tai, không phải là một đôi, nhìn khá là lạc lõng, quái dị.
Trương Hải cũng không có nghĩ nhiều sao lại thế, hắn chỉ hứng thú bên trong có gì mà thôi. Kết quả làm cho hắn càng mờ mịt, bởi vì trong đó toàn là bình thủy tinh, đựng đủ thứ xanh xanh đỏ đỏ, có lọ đang bốc lên vài bọt nước, có lọ thì đặc quánh như hồ, bên ngoài không có ghi chú gì hết.
Hỏi Liên Hương Nhu thì nàng chỉ hừ một tiếng, nói hai chữ “không biết” rồi quay mặt đi.
Lúc đó, trong miệng nàng vẫn lẩm bẩm hai chữ: “Điểu nhân!”
Trương Hải cũng chẳng nói gì nữa, cất hết tất cả đi rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khoảng nửa tháng sau, cuối cùng Trương Hải cũng quyết định rời đi.
Chăm chút cho Liên Hương Nhu nửa tháng, nàng cũng đã hồi phục được một phần, có thể đi lại, có thể tự nấu ăn. Thậm chí, Trương Hải còn có diễm phúc được thưởng thức món ăn nàng nấu.
Nhưng… ở lại với nàng quá nguy hiểm.
Mấy ngày nay, ánh mắt nàng nhìn hắn ngày càng lạnh, ngày càng vô cảm, cũng không có sự rụt rè, tình cảm như mấy ngày trước nữa, theo thời gian trôi qua, cái cảm giác này càng ngày càng mạnh.
Không biết cứu nàng là đúng hay sai đây?
- Muốn đi sao? - Liên Hương Nhu đang nằm ngủ trên giường chợt ngồi bật dậy nói.
- Dậy rồi à? - Trương Hải không trả lời, mà hỏi ngược lại.
Ánh mắt Liên Hương Nhu dần trở nên phức tạp, trong đó có điều gì rất vui, rất thích thú, nhưng cũng tràn đầy băng lạnh, có một loại quyết tâm nào đó.
Cảm xúc tranh đấu rất lâu, cuối cùng nàng cũng thở dài:
- Đi đi! Ta cũng không muốn gặp lại ngươi nữa…
Trương Hải mỉm cười lắc đầu, rồi dứt khoát quay người.
- Khoan đã. - Liên Hương Nhu lại gọi giật lại. Giống như mấy lần trước vậy.
Trương Hải quay đầu, ba vật thể nho nhỏ bay về phía hắn, được hắn nhẹ nhàng nắm vào lòng bàn tay.
- Cầm cả ba miếng ngọc thánh thú này đi! Ta đã không lấy được giun đất, giữ chúng cũng không có tác dụng! Nhưng nếu có “duyên”, chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó ta sẽ đích thân lấy lại cả bốn miếng ngọc này.
Trương Hải vuốt mũi cười khổ, vừa bảo không muốn nhìn thấy hắn, bây giờ lại nói có “duyên” gặp lại thì cướp ngọc. Có ý gì đây chứ?
Nhưng không nghĩ nhiều nữa, Trương Hải cười hì hì, thu lấy cả ba miếng ngọc, lại hôn gió một cái, dứt khoát rời đi.
Ở đằng sau, ánh mắt của Liên Hương Nhu dần trở nên lạnh lùng, sát khí tràn ngập. Cuối cùng nàng tức giận phất tay một cái, cả căn phòng tắm tràn ngập hình ảnh hương diễm hôm nào đã tan thành tro bụi, nàng đâu còn vẻ yếu ớt, nhu nhược trước đây. Cuối cùng, Liên Hương Nhu thở dài, ánh mắt trở nên ảm đạm, vô thần. Nàng mệt mỏi ngã vật ra giường, nhìn lên trần nhà một hồi lâu rồi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
/183
|