Lúc này, khoảng cách giữa Liên Hương Nhu và con chằn tinh kia cũng không đầy một mét, cái miệng nhọn như kìm thép của nó đã được mở ra, từng chiếc răng sắc bén như muốn nghiền nát Liên Hương Nhu vậy.
Ánh mắt của nó thật hung tàn, vô cùng khát máu, ngoài ra thì sự phẫn nộ cũng không thể nào che giấu được.
Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ với nó.
Vốn dĩ, gần đây có một đám người không biết từ đâu đến ngày nào cũng đến quấy rầy nó, đó chính là đoàn người của Trương Linh Tuyền dẫn đến tìm bọn trẻ, hơn nữa còn nhận trách nhiệm tiêu diệt chằn tinh, nhưng đều bị nó làm cỏ, giết không biết bao nhiêu người, nhưng càng giết thì kẻ địch đến lại càng đông hơn.
Bất đắc dĩ, chằn tinh phải từ bỏ vị trí để đi ra ngoài, nếu cứ ở đó thì nó cũng bị vây cho đến chết. Thật “may mắn”, vừa mới ra đã gặp được kẻ thù cũ, nó buồn bực mấy ngày nay rồi, phát tiết một chút cũng không tồi.
Thế nhưng, con kiến trong mắt nó thế nào mà lại thành một con kiến ba khoang, cắn cho nó một cái đau điếng, thê thảm. Bị trọng thương không nói, còn đánh bật nó về vị trí mà đám người đuổi giết nó. Bọn người kia không bỏ lỡ thời cơ, đánh cho nó tan tác, bất đắc dĩ, con chằn tinh này phải chấp nhận tổn hao nguyên khí, sử dụng thuật thiểm di, biến thành một tia chớp chạy thoát khỏi chỗ bọn chúng.
Tất nhiên, thuật này đã làm cho nó bị tổn thương nặng nề, nhưng mà nó lại phát hiện ra được Liên Hương Nhu đang yếu ớt ở chỗ này.
Thân thể của Liên Hương Nhu đã cạn kiệt linh khí, nhưng khối thân thể đó cũng đã qua cải tạo của linh khí thuần khiết đó, có thể nói là đại bổ ở trong mắt chằn tinh. Chỉ cần nó nuốt được nàng, không lo gì thương thế không khôi phục. Vì thế, dù đang cực kỳ mệt mỏi, nó vẫn cố dồn sức để tiến lên, ăn thịt cô gái đáng thương kia.
Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì không đứng yên được nữa, thân hình hắn hiện ra sau lưng con chằn tinh nhanh như chớp, một cú đá như trời giáng táng thẳng vào đầu nó. Con chằn tinh kia bây giờ cũng chỉ là cái bị bông, mặc dù dữ tợn trước mặt Liên Hương Nhu nhưng mà chẳng chịu nổi một đòn của Trương Hải, cuối cùng trợn tròn mắt, ngã rầm ra đất.
Liên Hương Nhu cố gắng mở to mắt, ánh sáng của chớp giật chiếu lên khuôn mặt kia làm nó thật sáng lạn. Nàng thầm thở phào, nhưng trong lòng lại căng thẳng lên, ai mà biết có phải tránh vỏ dưa gặp lại vỏ dừa hay không?
Nhưng thân thể mềm yếu của nàng không chống đỡ được nữa, tựa vào thân cây rồi trượt dần xuống dưới, ngồi bệt ra đất.
Trương Hải thấy nàng như thế thì chạy nhanh lại gần, nắm lấy vai nàng hơi lay lay, một tay đưa lên vỗ vỗ nhẹ vào khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, lên tiếng hỏi han:
- Này… cô không sao chứ? Còn sống không vậy?
Liên Hương Nhu mặc dù rất mệt nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn, ý nói ta còn sống, còn lâu mới chết được. Trương Hải cũng cười cười, còn sống là tốt rồi.
Nhưng mà hắn nhìn quanh một lúc, vẫn chẳng biết làm gì bây giờ, xung quanh toàn là cây, trú mưa dưới đó rất dễ bị sét đánh, nhưng nếu cứ để nàng dưới mưa thế này thì càng không được. Chiếc lều duy nhất hắn có thì lại đưa cho mấy người kia che mưa rồi, làm sao bây giờ?
Ớ? Nhưng mà còn có đống không gian trữ vật nhặt được cơ mà! Trước đó hắn chưa có thời gian kiểm tra nhiều, cũng mới chỉ lấy ra có hai cái thùng đựng nước, bây giờ xem ra lại phải lục lọi một hồi rồi.
Trương Hải lôi một đống không gian trữ vật ra, có nhẫn, khuyên tai, ví, túi tiền… Liên Hương Nhu nhìn thấy càng trợn to mắt, sau đó nghĩ lại thì thầm ấm ức trong lòng, lại thấy tức giận nữa. Tên này có một đống bảo vật trong tay mà không biết dùng, ở trong mê cung kia, chỉ cần hắn nuốt một viên đan dược là sống khỏe re thêm vài tuần, đến lúc đó thì thế chủ động lại nằm trong tay hắn rồi còn đâu. Nàng thầm tiếc hận cho đống bảo vật đó.
- Ngươi đang tìm cái gì? - Liên Hương Nhu lên tiếng hỏi.
- Tìm xem có cái gì che mưa hay không, chẳng lẽ lại để cô thế này, như thế thì làm sao mà chịu nổi, mưa này ít nhất cũng phải ba ngày đấy!
Liên Hương Nhu sửng sốt, không ngờ hắn lại lo cho mình. Tuy rằng nàng chưa hẳn đã tin, nhưng cũng lên tiếng nhắc nhở.
- Ở trong chiếc bóp da màu nâu kia có một cái trướng bồng cao cấp làm theo dạng nhà di động, là bảo vật khó cầu ở trong giới tu luyện nhân tộc. Ngươi dùng nó cũng được.
Trương Hải sửng sốt, sau đó thì hiểu ngay. Liên Hương Nhu vốn đã đi chung với chủ nhân của những đồ trữ vật này, tất nhiên là cũng có hiểu biết nhất định về đồ vật bên trong. Tuy rằng không biết tường tận nhưng một vài bảo vật cũng không qua được mắt nàng.
Trương Hải mở một chiếc bóp da màu nâu, trông có vẻ hơi cũ kỹ ra, lục lọi một hồi, quả nhiên cảm thấy bên trong có cái gì đó rất lớn, hắn quay mặt ra một hướng, rồi dùng tinh thần lực rút thứ đó ra.
Một “căn nhà” đẹp đẽ hiện ra trước mặt hắn, chất liệu không phải bằng gạch đá nhưng lại cực kỳ chắc chắn, vững chãi. Đứng giữa cơn mưa rừng thế này tạo nên một điểm sáng. Nhà không quá nặng, không làm cho đất bị lún sâu nhưng lại có thể chống chọi từng cơn gió rít, điều này làm Trương Hải liên tưởng đến vật liệu xây dựng bằng nhựa tổng hợp.
Nhưng mà không có thời gian để mà suy nghĩ, đã là bảo vật thì chắc chắn phải có chỗ đặc biệt rồi. Trương Hải đưa tay xuống, một lần nữa chạm vào thân thể mềm mại nhu nhuyễn của Liên Hương Nhu, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đưa vào bên trong nhà. Nhìn qua giống như một bên ác bá vừa mới cướp dân nữ về làm chuyện xấu vậy.
Lần này Liên Hương Nhu như đã quen, cũng không còn sức mà phản kháng, nên đành ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn.
Đẩy cửa vào, bên trong là một gian nhà rộng rãi, ước chừng cũng phải rộng tầm một trăm mét vuông. Tuy rằng như thế này không là gì so với mấy thủ phủ hay là biệt thự quý tộc, nhưng mà đối với những người đi dã ngoại, một căn nhà di động thế này đã cực kỳ xa hoa rồi.
Căn nhà thuần một màu trắng toát thuần khiết, bên trong có bố trí một ít đèn pháp thuật, còn cả vài viên dạ minh châu, coi như là loại đèn ngủ ở trong đó nữa.
Ở sát tường là một chiếc giường lớn, được trải nệm trắng đàng hoàng, trên đó vẫn còn mùi hương dìu dịu, thơm mát say đắm lòng người. Dường như nơi đây là chỗ ở của một nữ nhi.
Bên trong này cũng có bàn ăn, tủ sách, phía sâu bên trong có phòng bếp, còn có cả phòng tắm nữa. Bên trong phòng tắm có thiết kế ống dẫn nước, có thể mở nước ra cái bồn ở bên dưới tắm rửa, tất nhiên, nước được chứa trong một cái bể cỡ nhỏ ở ngay trên nóc nhà. Trương Hải nhìn qua mà cứ tưởng mình đang trong mơ, đi vào lại cái thế giới “kiếp trước” ấy.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là cách bài bố và thiết kế căn nhà làm hắn liên tưởng đến thôi, chứ nội thất bên trong thì không có tiện nghi như là kiếp trước.
Trương Hải nhìn quanh một chút, không đặt Liên Hương Nhu lên giường mà bế nàng thẳng vào nhà tắm. Liên Hương Nhu lúc này cũng chưa hoàn toàn mơ màng, nàng đề phòng nhìn chằm chằm hắn, yếu ớt hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Tắm chung!
Liên Hương Nhu sửng sốt, không ngờ cái tên này nói ra chuyện vô lại đến vậy, nàng cố gắng giãy dụa kịch liệt, nhưng thân thể quá yếu nên chẳng có tác dụng gì. Trương Hải thấy thế thì giống như trở lại lúc trước, được bắt nạt Liên Hương Nhu vậy, trong lòng thấy vui vẻ, đắc ý nói:
- Hề hề! Cô không thấy chúng ta đang ướt như chuột hay sao? Bây giờ không tắm rửa thay quần áo, nếu như bị nhiễm bệnh thì sao? Ừ, tôi thì không sao cả, nhưng mà cô bây giờ trông giống mấy cô tiểu thư ốm yếu vậy, cô có chịu được không?
Liên Hương Nhu ngừng giãy dụa, nhưng vẫn phản đối kịch liệt:
- Thế thì cũng không cần ngươi lo!
Trương Hải nhún nhún vai, thả Liên Hương Nhu xuống nói:
- Thế thì cô vào mà tự làm đi, tôi không can thiệp nữa.
Hai chân Liên Hương Nhu bủn rủn, đứng cũng không vững. Nhưng nàng vẫn quật cường tự tiến bước vào bên trong phòng tắm. Khổ nỗi, lúc này thân thể nàng đã mệt lắm rồi, lại thêm quần áo ướt sũng trên người làm nàng lạnh run, còn nặng nề nữa, đi chưa được hai bước, Liên Hương Nhu đã mềm nhũn ngã vật ra đất, chân tay đau đớn.
Trương Hải lắc lắc đầu, nhưng cũng cuống quýt chạy lại gần, ân cần hỏi han:
- Sao nào? Cô thấy rồi chứ? Bây giờ cô đến sức để tự phục vụ cũng không có, còn ra vẻ cái gì?
Liên Hương Nhu vẫn quật cường lắc lắc đầu, khóe mắt đã rơm rớm, đỏ lên vì ủy khuất, thần thái của nàng giống hệt mấy cô bé con, uất ức vì bị bắt nạt vậy. Trương Hải không đành lòng, chỉ đành nói:
- Thôi được rồi, tôi giúp cô tắm rửa, tôi không nhìn, được chưa?
Liên Hương Nhu vẫn lắc đầu, nước mắt cũng đã chảy ra, nhưng Trương Hải cũng mặc kệ nàng, bây giờ mà không tắm rửa thay quần áo thì ốm lăn ra đấy, hắn lo làm sao được. Bà cô này đã yếu mà vẫn còn thích chịu gió, phiền chết đi được.
Chỉ là… thái độ của Liên Hương Nhu cũng làm hắn hơi kỳ lạ.
Theo hắn suy đoán, nàng là một cường giả, sức mạnh ít nhất cũng ngang với thần thông cảnh, thậm chí ngang với hóa long cảnh. Những người như vậy thì tâm lý phải cực vững, điều này hắn cũng đã chứng kiến khi nàng mạnh hơn hắn, thái độ lạnh nhạt và bình tĩnh đó làm hắn không quên được, nhưng tại sao hai lần nàng yếu ớt toàn tỏ vẻ cực kỳ đáng thương, lại có vẻ nhu nhược, dễ thương như vậy?
Cái vấn đề này thực ra có liên quan đến công pháp mà Liên Hương Nhu tu luyện, tuy nhiên cũng phải vài năm sau Trương Hải mới biết được phần nào. Còn bây giờ, hắn cũng chẳng quan tâm đến điều đó nữa.
Trong sự phản kháng yếu ớt của cô gái, Trương Hải nhẹ nhàng bế nàng vào bên trong, lại dịu dàng đặt nàng ngồi xuống. Tay đã bắt đầu lần mò lên quần áo của nàng.
Liên Hương Nhủ đỏ hết cả mặt, lần này thì yếu ớt, nói như cầu khẩn:
- Không làm có được không?
- Không được! Trừ phi cô muốn chết! - Trương Hải kiên quyết nói, thực ra… trong lòng hắn còn một cỗ phấn khích mơ hồ, chính hắn cũng thích làm việc này nhưng lại không nói ra. Đúng là một tên cực kỳ giả dối, vô sỉ.
- Ngươi… ngươi làm thế không sợ sau này ta sẽ tìm giết ngươi hay sao? - Liên Hương Nhu lại nghĩ cái gì đó, trợn mắt hỏi, nhưng trong đó chẳng còn tý sát khí nào, chỉ còn một chút đáng thương, hờn giận mà thôi.
- Ừ nhỉ! Nói cũng đúng! Bây giờ cô thề đi, sau này không bao giờ được tìm tôi báo thù nữa, nếu không thì tôi sẽ mặc kệ cô ở đây cho khủng long hoang dã làm thịt. À quên, trước đó tôi phải cởi sạch đồ của cô ra đã, nghe nói bộ đồ này cũng là bảo vật, mang về cho vợ tương lai dùng cũng được.
Liên Hương Nhu muốn khóc.
Lúc này, nàng như một cô bé đáng thương đã rơi vào tay giặc, phản kháng không được, cầu xin không được, uy hiếp thì lại bị hắn uy hiếp lại, nàng chẳng biết làm gì bây giờ nữa.
Nhưng ít nhất, tên này cũng đang quan tâm đến nàng.
Điều đó làm Liên Hương Nhu thấy hắn cũng không đến nỗi nào.
Bộ quần áo thướt tha dần dần rơi xuống, lộ ra thân thể mềm mại trắng nõn. Khi trên người của Liên Hương Nhu chỉ còn lại một chiếc áo yếm và một chiếc khố nhỏ, tên kia giữ đúng lời hứa, nhắm chặt mắt lại không nhìn. Liên Hương Nhu cũng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giám sát chặt chẽ.
Nhưng tên này không nhìn thì lại sờ loạn lung tung, hết sờ bên trái lại sờ bên phải. Liên Hương Nhu thấy thật xấu hổ, nàng đỏ mặt, cuối cùng nghĩ thế nào lại đi hướng dẫn cho hắn, lại còn phối hợp thân thể để hắn cởi nốt ra nữa. Nghĩ lại cái tấm thân cả bảy trăm năm chưa ai động vào này, Liên Hương Nhu có niềm xúc động muốn đập đầu đi chết.
Khi mảnh vải cuối cùng trên người đáp xuống đất, Liên Hương Nhu cảm thấy ngay cả tai và cổ mình cũng đã nóng lên rồi, nàng hơi cúi đầu xuống, muốn giấu mặt vào trong ngực. Trương Hải lúc này lại vô sỉ ti hí ra một chút, xuân quang trên người nàng, hai đỉnh núi hồng phấn đáng yêu cùng với cánh rừng hắc sắc kia nữa, tất cả đều đập vào mắt.
Nhưng mà hắn lại nhanh chóng “nghiêm chỉnh” lại, vừa đúng lúc Liên Hương Nhu ngẩng đầu lên, tiếp tục “canh chừng”.
Đã mở nước đầy bồn từ trước, Trương Hải nhẹ nhàng bế nàng lên, thả vào nước. Cái khung cảnh mờ ám này làm cho Liên Hương Nhu càng lúc càng xấu hổ.
Nước ở trên bể chứa đã được dùng một loại ôn ngọc hiếm có, duy trì nhiệt độ nước vào khoảng năm mươi đến bảy mươi độ, Liên Hương Nhu vừa được ngâm mình vào nước thì đã thấy sảng khoái hết cả người, cảm giác các lỗ chân lông cũng mở hết ra, xả độc khí đi hết vậy.
Trương Hải lại kỳ cọ cho nàng, sau đó lại lấy khăn lau khắp người. Tất nhiên, Liên Hương Nhu liên tục lên tiếng “hướng dẫn” cho hắn, nhưng không biết vô ý hay cố tình, tên “du khách” này không chịu nghe lời của “hướng dẫn viên”, cứ đi du ngoạn đủ nơi, hết lên núi lại xuống rừng. Điều này làm cho cô “hướng dẫn viên” xinh đẹp vừa thẹn vừa tức, mặt đỏ tía tai.
Cuối cùng, khoác một cái áo rộng thùng thình lấy trong không gian trữ vật lên người cho nàng, Trương Hải lại bế nàng ra ngoài, đặt lên giường ngủ. Lý do khoác mỗi cái áo là do Liên Hương Nhu yêu cầu, nàng không dám để hắn mặc quần áo cho mình, bởi vì nhắm mắt thì làm sao mà mặc được, mà mở mắt thì càng không được.
Bế nàng đặt lên giường, Trương Hải định đi tắm một chút, Liên Hương Nhu chợt lên tiếng:
- Sao lại phải cứu ta?
- Vì cô đẹp! Tôi không muốn cô phải chết, lãng phí quá!
Đúng là Trương Hải cứu nàng vì nàng đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy không chỉ là bề ngoài, khí chất, mà còn là cả hình ảnh khi nàng cứu hắn nữa. Đó mới là thứ đẹp nhất hắn thấy được ở trên người nàng.
Trương Hải nói xong thì cười hì hì, bước vào trong phòng tắm, để lại Liên Hương Nhu đang đỏ mặt rần rần nằm trên giường.
Ánh mắt của nó thật hung tàn, vô cùng khát máu, ngoài ra thì sự phẫn nộ cũng không thể nào che giấu được.
Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ với nó.
Vốn dĩ, gần đây có một đám người không biết từ đâu đến ngày nào cũng đến quấy rầy nó, đó chính là đoàn người của Trương Linh Tuyền dẫn đến tìm bọn trẻ, hơn nữa còn nhận trách nhiệm tiêu diệt chằn tinh, nhưng đều bị nó làm cỏ, giết không biết bao nhiêu người, nhưng càng giết thì kẻ địch đến lại càng đông hơn.
Bất đắc dĩ, chằn tinh phải từ bỏ vị trí để đi ra ngoài, nếu cứ ở đó thì nó cũng bị vây cho đến chết. Thật “may mắn”, vừa mới ra đã gặp được kẻ thù cũ, nó buồn bực mấy ngày nay rồi, phát tiết một chút cũng không tồi.
Thế nhưng, con kiến trong mắt nó thế nào mà lại thành một con kiến ba khoang, cắn cho nó một cái đau điếng, thê thảm. Bị trọng thương không nói, còn đánh bật nó về vị trí mà đám người đuổi giết nó. Bọn người kia không bỏ lỡ thời cơ, đánh cho nó tan tác, bất đắc dĩ, con chằn tinh này phải chấp nhận tổn hao nguyên khí, sử dụng thuật thiểm di, biến thành một tia chớp chạy thoát khỏi chỗ bọn chúng.
Tất nhiên, thuật này đã làm cho nó bị tổn thương nặng nề, nhưng mà nó lại phát hiện ra được Liên Hương Nhu đang yếu ớt ở chỗ này.
Thân thể của Liên Hương Nhu đã cạn kiệt linh khí, nhưng khối thân thể đó cũng đã qua cải tạo của linh khí thuần khiết đó, có thể nói là đại bổ ở trong mắt chằn tinh. Chỉ cần nó nuốt được nàng, không lo gì thương thế không khôi phục. Vì thế, dù đang cực kỳ mệt mỏi, nó vẫn cố dồn sức để tiến lên, ăn thịt cô gái đáng thương kia.
Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì không đứng yên được nữa, thân hình hắn hiện ra sau lưng con chằn tinh nhanh như chớp, một cú đá như trời giáng táng thẳng vào đầu nó. Con chằn tinh kia bây giờ cũng chỉ là cái bị bông, mặc dù dữ tợn trước mặt Liên Hương Nhu nhưng mà chẳng chịu nổi một đòn của Trương Hải, cuối cùng trợn tròn mắt, ngã rầm ra đất.
Liên Hương Nhu cố gắng mở to mắt, ánh sáng của chớp giật chiếu lên khuôn mặt kia làm nó thật sáng lạn. Nàng thầm thở phào, nhưng trong lòng lại căng thẳng lên, ai mà biết có phải tránh vỏ dưa gặp lại vỏ dừa hay không?
Nhưng thân thể mềm yếu của nàng không chống đỡ được nữa, tựa vào thân cây rồi trượt dần xuống dưới, ngồi bệt ra đất.
Trương Hải thấy nàng như thế thì chạy nhanh lại gần, nắm lấy vai nàng hơi lay lay, một tay đưa lên vỗ vỗ nhẹ vào khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, lên tiếng hỏi han:
- Này… cô không sao chứ? Còn sống không vậy?
Liên Hương Nhu mặc dù rất mệt nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn, ý nói ta còn sống, còn lâu mới chết được. Trương Hải cũng cười cười, còn sống là tốt rồi.
Nhưng mà hắn nhìn quanh một lúc, vẫn chẳng biết làm gì bây giờ, xung quanh toàn là cây, trú mưa dưới đó rất dễ bị sét đánh, nhưng nếu cứ để nàng dưới mưa thế này thì càng không được. Chiếc lều duy nhất hắn có thì lại đưa cho mấy người kia che mưa rồi, làm sao bây giờ?
Ớ? Nhưng mà còn có đống không gian trữ vật nhặt được cơ mà! Trước đó hắn chưa có thời gian kiểm tra nhiều, cũng mới chỉ lấy ra có hai cái thùng đựng nước, bây giờ xem ra lại phải lục lọi một hồi rồi.
Trương Hải lôi một đống không gian trữ vật ra, có nhẫn, khuyên tai, ví, túi tiền… Liên Hương Nhu nhìn thấy càng trợn to mắt, sau đó nghĩ lại thì thầm ấm ức trong lòng, lại thấy tức giận nữa. Tên này có một đống bảo vật trong tay mà không biết dùng, ở trong mê cung kia, chỉ cần hắn nuốt một viên đan dược là sống khỏe re thêm vài tuần, đến lúc đó thì thế chủ động lại nằm trong tay hắn rồi còn đâu. Nàng thầm tiếc hận cho đống bảo vật đó.
- Ngươi đang tìm cái gì? - Liên Hương Nhu lên tiếng hỏi.
- Tìm xem có cái gì che mưa hay không, chẳng lẽ lại để cô thế này, như thế thì làm sao mà chịu nổi, mưa này ít nhất cũng phải ba ngày đấy!
Liên Hương Nhu sửng sốt, không ngờ hắn lại lo cho mình. Tuy rằng nàng chưa hẳn đã tin, nhưng cũng lên tiếng nhắc nhở.
- Ở trong chiếc bóp da màu nâu kia có một cái trướng bồng cao cấp làm theo dạng nhà di động, là bảo vật khó cầu ở trong giới tu luyện nhân tộc. Ngươi dùng nó cũng được.
Trương Hải sửng sốt, sau đó thì hiểu ngay. Liên Hương Nhu vốn đã đi chung với chủ nhân của những đồ trữ vật này, tất nhiên là cũng có hiểu biết nhất định về đồ vật bên trong. Tuy rằng không biết tường tận nhưng một vài bảo vật cũng không qua được mắt nàng.
Trương Hải mở một chiếc bóp da màu nâu, trông có vẻ hơi cũ kỹ ra, lục lọi một hồi, quả nhiên cảm thấy bên trong có cái gì đó rất lớn, hắn quay mặt ra một hướng, rồi dùng tinh thần lực rút thứ đó ra.
Một “căn nhà” đẹp đẽ hiện ra trước mặt hắn, chất liệu không phải bằng gạch đá nhưng lại cực kỳ chắc chắn, vững chãi. Đứng giữa cơn mưa rừng thế này tạo nên một điểm sáng. Nhà không quá nặng, không làm cho đất bị lún sâu nhưng lại có thể chống chọi từng cơn gió rít, điều này làm Trương Hải liên tưởng đến vật liệu xây dựng bằng nhựa tổng hợp.
Nhưng mà không có thời gian để mà suy nghĩ, đã là bảo vật thì chắc chắn phải có chỗ đặc biệt rồi. Trương Hải đưa tay xuống, một lần nữa chạm vào thân thể mềm mại nhu nhuyễn của Liên Hương Nhu, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đưa vào bên trong nhà. Nhìn qua giống như một bên ác bá vừa mới cướp dân nữ về làm chuyện xấu vậy.
Lần này Liên Hương Nhu như đã quen, cũng không còn sức mà phản kháng, nên đành ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn.
Đẩy cửa vào, bên trong là một gian nhà rộng rãi, ước chừng cũng phải rộng tầm một trăm mét vuông. Tuy rằng như thế này không là gì so với mấy thủ phủ hay là biệt thự quý tộc, nhưng mà đối với những người đi dã ngoại, một căn nhà di động thế này đã cực kỳ xa hoa rồi.
Căn nhà thuần một màu trắng toát thuần khiết, bên trong có bố trí một ít đèn pháp thuật, còn cả vài viên dạ minh châu, coi như là loại đèn ngủ ở trong đó nữa.
Ở sát tường là một chiếc giường lớn, được trải nệm trắng đàng hoàng, trên đó vẫn còn mùi hương dìu dịu, thơm mát say đắm lòng người. Dường như nơi đây là chỗ ở của một nữ nhi.
Bên trong này cũng có bàn ăn, tủ sách, phía sâu bên trong có phòng bếp, còn có cả phòng tắm nữa. Bên trong phòng tắm có thiết kế ống dẫn nước, có thể mở nước ra cái bồn ở bên dưới tắm rửa, tất nhiên, nước được chứa trong một cái bể cỡ nhỏ ở ngay trên nóc nhà. Trương Hải nhìn qua mà cứ tưởng mình đang trong mơ, đi vào lại cái thế giới “kiếp trước” ấy.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là cách bài bố và thiết kế căn nhà làm hắn liên tưởng đến thôi, chứ nội thất bên trong thì không có tiện nghi như là kiếp trước.
Trương Hải nhìn quanh một chút, không đặt Liên Hương Nhu lên giường mà bế nàng thẳng vào nhà tắm. Liên Hương Nhu lúc này cũng chưa hoàn toàn mơ màng, nàng đề phòng nhìn chằm chằm hắn, yếu ớt hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Tắm chung!
Liên Hương Nhu sửng sốt, không ngờ cái tên này nói ra chuyện vô lại đến vậy, nàng cố gắng giãy dụa kịch liệt, nhưng thân thể quá yếu nên chẳng có tác dụng gì. Trương Hải thấy thế thì giống như trở lại lúc trước, được bắt nạt Liên Hương Nhu vậy, trong lòng thấy vui vẻ, đắc ý nói:
- Hề hề! Cô không thấy chúng ta đang ướt như chuột hay sao? Bây giờ không tắm rửa thay quần áo, nếu như bị nhiễm bệnh thì sao? Ừ, tôi thì không sao cả, nhưng mà cô bây giờ trông giống mấy cô tiểu thư ốm yếu vậy, cô có chịu được không?
Liên Hương Nhu ngừng giãy dụa, nhưng vẫn phản đối kịch liệt:
- Thế thì cũng không cần ngươi lo!
Trương Hải nhún nhún vai, thả Liên Hương Nhu xuống nói:
- Thế thì cô vào mà tự làm đi, tôi không can thiệp nữa.
Hai chân Liên Hương Nhu bủn rủn, đứng cũng không vững. Nhưng nàng vẫn quật cường tự tiến bước vào bên trong phòng tắm. Khổ nỗi, lúc này thân thể nàng đã mệt lắm rồi, lại thêm quần áo ướt sũng trên người làm nàng lạnh run, còn nặng nề nữa, đi chưa được hai bước, Liên Hương Nhu đã mềm nhũn ngã vật ra đất, chân tay đau đớn.
Trương Hải lắc lắc đầu, nhưng cũng cuống quýt chạy lại gần, ân cần hỏi han:
- Sao nào? Cô thấy rồi chứ? Bây giờ cô đến sức để tự phục vụ cũng không có, còn ra vẻ cái gì?
Liên Hương Nhu vẫn quật cường lắc lắc đầu, khóe mắt đã rơm rớm, đỏ lên vì ủy khuất, thần thái của nàng giống hệt mấy cô bé con, uất ức vì bị bắt nạt vậy. Trương Hải không đành lòng, chỉ đành nói:
- Thôi được rồi, tôi giúp cô tắm rửa, tôi không nhìn, được chưa?
Liên Hương Nhu vẫn lắc đầu, nước mắt cũng đã chảy ra, nhưng Trương Hải cũng mặc kệ nàng, bây giờ mà không tắm rửa thay quần áo thì ốm lăn ra đấy, hắn lo làm sao được. Bà cô này đã yếu mà vẫn còn thích chịu gió, phiền chết đi được.
Chỉ là… thái độ của Liên Hương Nhu cũng làm hắn hơi kỳ lạ.
Theo hắn suy đoán, nàng là một cường giả, sức mạnh ít nhất cũng ngang với thần thông cảnh, thậm chí ngang với hóa long cảnh. Những người như vậy thì tâm lý phải cực vững, điều này hắn cũng đã chứng kiến khi nàng mạnh hơn hắn, thái độ lạnh nhạt và bình tĩnh đó làm hắn không quên được, nhưng tại sao hai lần nàng yếu ớt toàn tỏ vẻ cực kỳ đáng thương, lại có vẻ nhu nhược, dễ thương như vậy?
Cái vấn đề này thực ra có liên quan đến công pháp mà Liên Hương Nhu tu luyện, tuy nhiên cũng phải vài năm sau Trương Hải mới biết được phần nào. Còn bây giờ, hắn cũng chẳng quan tâm đến điều đó nữa.
Trong sự phản kháng yếu ớt của cô gái, Trương Hải nhẹ nhàng bế nàng vào bên trong, lại dịu dàng đặt nàng ngồi xuống. Tay đã bắt đầu lần mò lên quần áo của nàng.
Liên Hương Nhủ đỏ hết cả mặt, lần này thì yếu ớt, nói như cầu khẩn:
- Không làm có được không?
- Không được! Trừ phi cô muốn chết! - Trương Hải kiên quyết nói, thực ra… trong lòng hắn còn một cỗ phấn khích mơ hồ, chính hắn cũng thích làm việc này nhưng lại không nói ra. Đúng là một tên cực kỳ giả dối, vô sỉ.
- Ngươi… ngươi làm thế không sợ sau này ta sẽ tìm giết ngươi hay sao? - Liên Hương Nhu lại nghĩ cái gì đó, trợn mắt hỏi, nhưng trong đó chẳng còn tý sát khí nào, chỉ còn một chút đáng thương, hờn giận mà thôi.
- Ừ nhỉ! Nói cũng đúng! Bây giờ cô thề đi, sau này không bao giờ được tìm tôi báo thù nữa, nếu không thì tôi sẽ mặc kệ cô ở đây cho khủng long hoang dã làm thịt. À quên, trước đó tôi phải cởi sạch đồ của cô ra đã, nghe nói bộ đồ này cũng là bảo vật, mang về cho vợ tương lai dùng cũng được.
Liên Hương Nhu muốn khóc.
Lúc này, nàng như một cô bé đáng thương đã rơi vào tay giặc, phản kháng không được, cầu xin không được, uy hiếp thì lại bị hắn uy hiếp lại, nàng chẳng biết làm gì bây giờ nữa.
Nhưng ít nhất, tên này cũng đang quan tâm đến nàng.
Điều đó làm Liên Hương Nhu thấy hắn cũng không đến nỗi nào.
Bộ quần áo thướt tha dần dần rơi xuống, lộ ra thân thể mềm mại trắng nõn. Khi trên người của Liên Hương Nhu chỉ còn lại một chiếc áo yếm và một chiếc khố nhỏ, tên kia giữ đúng lời hứa, nhắm chặt mắt lại không nhìn. Liên Hương Nhu cũng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giám sát chặt chẽ.
Nhưng tên này không nhìn thì lại sờ loạn lung tung, hết sờ bên trái lại sờ bên phải. Liên Hương Nhu thấy thật xấu hổ, nàng đỏ mặt, cuối cùng nghĩ thế nào lại đi hướng dẫn cho hắn, lại còn phối hợp thân thể để hắn cởi nốt ra nữa. Nghĩ lại cái tấm thân cả bảy trăm năm chưa ai động vào này, Liên Hương Nhu có niềm xúc động muốn đập đầu đi chết.
Khi mảnh vải cuối cùng trên người đáp xuống đất, Liên Hương Nhu cảm thấy ngay cả tai và cổ mình cũng đã nóng lên rồi, nàng hơi cúi đầu xuống, muốn giấu mặt vào trong ngực. Trương Hải lúc này lại vô sỉ ti hí ra một chút, xuân quang trên người nàng, hai đỉnh núi hồng phấn đáng yêu cùng với cánh rừng hắc sắc kia nữa, tất cả đều đập vào mắt.
Nhưng mà hắn lại nhanh chóng “nghiêm chỉnh” lại, vừa đúng lúc Liên Hương Nhu ngẩng đầu lên, tiếp tục “canh chừng”.
Đã mở nước đầy bồn từ trước, Trương Hải nhẹ nhàng bế nàng lên, thả vào nước. Cái khung cảnh mờ ám này làm cho Liên Hương Nhu càng lúc càng xấu hổ.
Nước ở trên bể chứa đã được dùng một loại ôn ngọc hiếm có, duy trì nhiệt độ nước vào khoảng năm mươi đến bảy mươi độ, Liên Hương Nhu vừa được ngâm mình vào nước thì đã thấy sảng khoái hết cả người, cảm giác các lỗ chân lông cũng mở hết ra, xả độc khí đi hết vậy.
Trương Hải lại kỳ cọ cho nàng, sau đó lại lấy khăn lau khắp người. Tất nhiên, Liên Hương Nhu liên tục lên tiếng “hướng dẫn” cho hắn, nhưng không biết vô ý hay cố tình, tên “du khách” này không chịu nghe lời của “hướng dẫn viên”, cứ đi du ngoạn đủ nơi, hết lên núi lại xuống rừng. Điều này làm cho cô “hướng dẫn viên” xinh đẹp vừa thẹn vừa tức, mặt đỏ tía tai.
Cuối cùng, khoác một cái áo rộng thùng thình lấy trong không gian trữ vật lên người cho nàng, Trương Hải lại bế nàng ra ngoài, đặt lên giường ngủ. Lý do khoác mỗi cái áo là do Liên Hương Nhu yêu cầu, nàng không dám để hắn mặc quần áo cho mình, bởi vì nhắm mắt thì làm sao mà mặc được, mà mở mắt thì càng không được.
Bế nàng đặt lên giường, Trương Hải định đi tắm một chút, Liên Hương Nhu chợt lên tiếng:
- Sao lại phải cứu ta?
- Vì cô đẹp! Tôi không muốn cô phải chết, lãng phí quá!
Đúng là Trương Hải cứu nàng vì nàng đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy không chỉ là bề ngoài, khí chất, mà còn là cả hình ảnh khi nàng cứu hắn nữa. Đó mới là thứ đẹp nhất hắn thấy được ở trên người nàng.
Trương Hải nói xong thì cười hì hì, bước vào trong phòng tắm, để lại Liên Hương Nhu đang đỏ mặt rần rần nằm trên giường.
/183
|