*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mấy ngày sau bữa sáng ấy, ngôi sao may mắn treo lơ lửng trên đầu Hứa Đại Chí liên tục nhấp nháy, em Tuyết Doanh xuất hiện càng nhiều trong cuộc sống của gã.
Trên đường đi làm tan sở tình cờ gặp; trên đường đi cửa hàng tiện lợi tình cờ gặp; buổi tối ăn cơm xong đi loanh quanh cũng tình cờ gặp…
Hứa Đại Chí cảm thấy đây là ý trời, ông trời muốn tác thành cho mối duyên kim ngọc giữa gã và em Tuyết Doanh. Mà Trần Tuyết Doanh quả thực cũng càng ngày càng thân thiết hơn với Hứa Đại Chí, lần đầu đụng phải nhau chỉ là đánh tiếng chào hỏi, nhưng mỗi tối hai ba ngày tiếp đó Hứa Đại Chí xuống đi tiêu thực nhất định có thể gặp được Trần Tuyết Doanh. Em Tuyết Doanh bắt đầu nói chuyện với gã, đa phần là về một vài chuyện nhỏ nhặt hàng ngày của Hứa Đại Chí.
Tần Tri Nghi lặng lẽ nhìn Hứa Đại Chí lảm nhảm ngày càng nhiều, ăn cơm tối ngày càng nhanh, thời gian đi tản bộ cũng càng lúc càng lâu.
Chạng vạng tối hôm nay, Tần Tri Nghi đang ở trong phòng ngủ thiết kế bản vẽ, đến tầm sáu giờ tối chợt nghe thấy một hồi binh binh bang bang từ ngoài vọng vào, Hứa Đại Chí đội một cái đầu nhím vừa huýt sáo trở về nhà, vênh váo bước vào phòng ngủ khoe với Tần Tri Nghi kiểu tóc mới của gã: “Ngầu chứ!”
Tần Tri Nghi không thèm để ý tiếp tục vẽ. Hứa Đại Chí cảm thấy họ Tần thực là thiếu thốn quan điểm mỹ học tiến bộ, đành tự móc gương ra soi tự tán thưởng chính mình: “Hê hê, xem cũng tươi tắn hơn thường ngày lắm! Ha ha! Mấy hôm nay tâm trạng tôi hơi bị tốt, anh đây tối nay mời cậu đi ăn lẩu!”
Tần Tri Nghi không chút cảm động với câu cuối cùng của Hứa Đại Chí: “Anh vẫn nên ăn nhanh một chút rồi đi đi, đừng để em Tuyết Doanh đợi lâu.”
Hứa Đại Chí nghe vậy không khỏi cụt hứng, họ Tần này vẫn nhạt nhẽo như thế. Bất chợt gã nhớ ra. Đúng rồi, Tần Tri Nghi còn đang trong giai đoạn thất tình, nhìn thấy người ta vui vẻ đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
Tình trường mỹ mãn khiến Hứa Đại Chí càng dậy lên lòng cảm thông, “Vậy để hôm nào không đi làm, anh đây mời cậu đi ăn một bữa nhé!”
Kết quả vô cùng khiến Hứa Đại Chí thất vọng, em Tuyết Doanh không hề hứng thú với quả đầu nhím của gã, hơn nữa còn không thèm để ý đến nó. Ngược lại nàng hỏi Hứa Đại Chí: “Anh Đại Chí, sao ngày nào em cũng thấy anh đi dạo mà không thấy bạn anh đi cùng?”
“Cậu ấy mải làm thiết kế.”
Với hết thảy câu hỏi của em Tuyết Doanh, Hứa Đại Chí đều trả lời hết sức tường tận: “Mấy hôm nay mải thiết kế bản vẽ kỹ thuật, không có thời gian rảnh.”
“Làm thiết kế á, giỏi thật đấy.” Đôi mắt của em Tuyết Doanh lấp lánh lấp lánh dưới ánh đèn đường.
“Mấy ngày nay tòa soạn của anh cũng bận lắm, buổi tối vẫn tranh thủ chút thời gian ra ngoài tản bộ. Hay là chúng ta đi thêm đoạn nữa đi?” Hứa Đại Chí cực kỳ gian giảo mà sử dụng từ “chúng ta”.
Em Tuyết Doanh dừng bước: “Anh Đại Chí, buổi tối em còn chút việc ở nhà, em về trước đây.”
“Để anh đưa em về.”
Em Tuyết Doanh vội lắc đầu: “Có ba bước chứ mấy, em còn phải đi mua ít đồ nữa.”
“Thế à.” Hứa Đại Chí có chút tiếc nuối. Em Tuyết Doanh đi được hai bước chợt quay người lại, nhoẻn cười ngượng ngùng: “Đúng rồi, mấy hôm nay đang có dịch cảm cúm, anh, với cả bạn anh nữa, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Hứa Đại Chí nghe xong cảm động đến mức mở cở trong bụng, nhún nhảy trở về nhà.
Tần Tri Nghi đang ở ngoài hành lang uống cà phê, bản vẽ thiết kế trải trên bàn, hiển hiện là bộ dạng chuẩn bị cày đêm chiến đấu.
Trông dáng vẻ của hắn thì công việc này cũng thật là vất vả. Hứa Đại Chí đánh răng, rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ. Một cơn gió lạnh thổi qua, Tần Tri Nghi khẽ so vai, hắt xì một cái.
“Phải rồi.” Giọng nói của Hứa Đại Chí vang lên cực kỳ đắc ý, “Mới nãy Tuyết Doanh còn dặn tôi, mấy hôm nay đang có dịch cảm cúm, bảo tôi giữ gìn sức khỏe.”
Tần Tri Nghi ngồi bên bàn làm việc, tiếp tục vẽ bản vẽ.
Chú thích
Trong mấy ngày sau bữa sáng ấy, ngôi sao may mắn treo lơ lửng trên đầu Hứa Đại Chí liên tục nhấp nháy, em Tuyết Doanh xuất hiện càng nhiều trong cuộc sống của gã.
Trên đường đi làm tan sở tình cờ gặp; trên đường đi cửa hàng tiện lợi tình cờ gặp; buổi tối ăn cơm xong đi loanh quanh cũng tình cờ gặp…
Hứa Đại Chí cảm thấy đây là ý trời, ông trời muốn tác thành cho mối duyên kim ngọc giữa gã và em Tuyết Doanh. Mà Trần Tuyết Doanh quả thực cũng càng ngày càng thân thiết hơn với Hứa Đại Chí, lần đầu đụng phải nhau chỉ là đánh tiếng chào hỏi, nhưng mỗi tối hai ba ngày tiếp đó Hứa Đại Chí xuống đi tiêu thực nhất định có thể gặp được Trần Tuyết Doanh. Em Tuyết Doanh bắt đầu nói chuyện với gã, đa phần là về một vài chuyện nhỏ nhặt hàng ngày của Hứa Đại Chí.
Tần Tri Nghi lặng lẽ nhìn Hứa Đại Chí lảm nhảm ngày càng nhiều, ăn cơm tối ngày càng nhanh, thời gian đi tản bộ cũng càng lúc càng lâu.
Chạng vạng tối hôm nay, Tần Tri Nghi đang ở trong phòng ngủ thiết kế bản vẽ, đến tầm sáu giờ tối chợt nghe thấy một hồi binh binh bang bang từ ngoài vọng vào, Hứa Đại Chí đội một cái đầu nhím vừa huýt sáo trở về nhà, vênh váo bước vào phòng ngủ khoe với Tần Tri Nghi kiểu tóc mới của gã: “Ngầu chứ!”
Tần Tri Nghi không thèm để ý tiếp tục vẽ. Hứa Đại Chí cảm thấy họ Tần thực là thiếu thốn quan điểm mỹ học tiến bộ, đành tự móc gương ra soi tự tán thưởng chính mình: “Hê hê, xem cũng tươi tắn hơn thường ngày lắm! Ha ha! Mấy hôm nay tâm trạng tôi hơi bị tốt, anh đây tối nay mời cậu đi ăn lẩu!”
Tần Tri Nghi không chút cảm động với câu cuối cùng của Hứa Đại Chí: “Anh vẫn nên ăn nhanh một chút rồi đi đi, đừng để em Tuyết Doanh đợi lâu.”
Hứa Đại Chí nghe vậy không khỏi cụt hứng, họ Tần này vẫn nhạt nhẽo như thế. Bất chợt gã nhớ ra. Đúng rồi, Tần Tri Nghi còn đang trong giai đoạn thất tình, nhìn thấy người ta vui vẻ đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
Tình trường mỹ mãn khiến Hứa Đại Chí càng dậy lên lòng cảm thông, “Vậy để hôm nào không đi làm, anh đây mời cậu đi ăn một bữa nhé!”
Kết quả vô cùng khiến Hứa Đại Chí thất vọng, em Tuyết Doanh không hề hứng thú với quả đầu nhím của gã, hơn nữa còn không thèm để ý đến nó. Ngược lại nàng hỏi Hứa Đại Chí: “Anh Đại Chí, sao ngày nào em cũng thấy anh đi dạo mà không thấy bạn anh đi cùng?”
“Cậu ấy mải làm thiết kế.”
Với hết thảy câu hỏi của em Tuyết Doanh, Hứa Đại Chí đều trả lời hết sức tường tận: “Mấy hôm nay mải thiết kế bản vẽ kỹ thuật, không có thời gian rảnh.”
“Làm thiết kế á, giỏi thật đấy.” Đôi mắt của em Tuyết Doanh lấp lánh lấp lánh dưới ánh đèn đường.
“Mấy ngày nay tòa soạn của anh cũng bận lắm, buổi tối vẫn tranh thủ chút thời gian ra ngoài tản bộ. Hay là chúng ta đi thêm đoạn nữa đi?” Hứa Đại Chí cực kỳ gian giảo mà sử dụng từ “chúng ta”.
Em Tuyết Doanh dừng bước: “Anh Đại Chí, buổi tối em còn chút việc ở nhà, em về trước đây.”
“Để anh đưa em về.”
Em Tuyết Doanh vội lắc đầu: “Có ba bước chứ mấy, em còn phải đi mua ít đồ nữa.”
“Thế à.” Hứa Đại Chí có chút tiếc nuối. Em Tuyết Doanh đi được hai bước chợt quay người lại, nhoẻn cười ngượng ngùng: “Đúng rồi, mấy hôm nay đang có dịch cảm cúm, anh, với cả bạn anh nữa, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Hứa Đại Chí nghe xong cảm động đến mức mở cở trong bụng, nhún nhảy trở về nhà.
Tần Tri Nghi đang ở ngoài hành lang uống cà phê, bản vẽ thiết kế trải trên bàn, hiển hiện là bộ dạng chuẩn bị cày đêm chiến đấu.
Trông dáng vẻ của hắn thì công việc này cũng thật là vất vả. Hứa Đại Chí đánh răng, rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ. Một cơn gió lạnh thổi qua, Tần Tri Nghi khẽ so vai, hắt xì một cái.
“Phải rồi.” Giọng nói của Hứa Đại Chí vang lên cực kỳ đắc ý, “Mới nãy Tuyết Doanh còn dặn tôi, mấy hôm nay đang có dịch cảm cúm, bảo tôi giữ gìn sức khỏe.”
Tần Tri Nghi ngồi bên bàn làm việc, tiếp tục vẽ bản vẽ.
Chú thích
/30
|