Chạy được thêm 20 phút nữa thì Vũ Việt đã thật sự đuối sức. Tôi cảm thấy rõ mồn một nỗi mệt mỏi trong từng hơi thở của anh. Vừa chạy marathon vừa bế theo một bao tải gần 45kg (là tôi đấy) trong suốt gần 2 tiếng đồng hồ thì đã là một thành tích đáng nể mà anh đã đạt được.
Dừng lại sát lùm cây gần cổng, anh Việt đặt tôi xuống và thở dốc. Đôi môi thường ngày đỏ mọng là vậy mà giờ thì tái ngắt đi.
- Anh Việt à, anh không sao chứ? Mệt lắm không? – tôi lo lắng, đặt nhẹ tay lên vai anh như cái cách mà người ta thường an ủi nhau.
- Sao mà…không…mệt được? Nhưng…đừng gọi tôi là Việt…Hãy gọi tôi là Phong Trần… – dù đang cực kỳ mệt mỏi nhưng anh ấy vẫn tỏ ra chút gì đó nghiêm túc và cương quyết khi nghe thấy tôi gọi tên cúng cơm của anh.
- Phong Trần??? – tôi ngạc nhiên. Nghe chẳng liên quan gì tới cái tên ba chữ V của anh ấy cả.
Đang định giải thích cho tôi nghe về vấn đề tên tuổi thì đột ngột ánh đèn từ đâu rọi lại làm cả tôi và anh Việt, à không, phải gọi là anh Phong Trần giật mình, theo phản xạ chúng tôi đặt tay lên mắt để che đi cái sự chói chang do ánh đèn vàng đem lại.
- Chạy trời không khỏi nắng! Không xong rồi!
Phong Trần lầm rầm trong miệng một câu đủ để tôi nghe thấy. Cái cách anh ấy nói làm tôi cực kỳ bất an. Chuyện gì nữa đây?
5 phút sau.
Hiện tại tôi đang ngồi nhong nhong trong chiếc ô tô màu đỏ sang trọng. Bên phải tôi là Phong Trần thân yêu, còn bên trái là một cụ già tóc bạc phơ nhưng dáng điệu lại vô cùng hiện đại.
Thực sự tôi rất tò mò và muốn hỏi tùm lum thứ nhưng bầu không khí có vẻ khá nặng nề nên tôi cũng đành im lặng chờ đợi điều sẽ xảy đến với mình. Không hiểu sao trong lòng tôi thấy chẳng chút cảm giác nào sợ hãi, chỉ có một sự nao nao và háo hức đến khó tả.
Ôi tôi bị điên rồi!
Xe dừng lại trước một căn nhà 100% chất cổ kính. Từ cổng bằng gỗ đã phủ bóng thời gian cho tới tường phủ rêu xanh và kiến trúc hoài niệm, mọi thứ cứ như là của một thời kỳ nào đó đã xa xôi lắm.
Và tôi lại thấy những hàng hoa mười giờ nằm gọn ghẽ, nhẹ nhàng xung quanh con đường nhỏ dẫn vào nhà, chúng đáng yêu và dễ thương như những khóm mười giờ trên bậu cửa sổ của nhà anh Phong Trần. Bỗng dưng tôi thấy lòng mình thanh thản đến kỳ lạ…
Tôi được hộ tống vào nhà. Chính xác phải là từ hộ tống vì một mình tôi được bao bọc xung quanh cả tốp người. Ai nấy đều cao to vạm vỡ, tôi cứ như cô bé tí hon lùn tịt giữa đám người khổng lồ. Nhìn sang anh tóc dài, gương mặt đăm đăm, đôi môi mím chặt cùng hàng mi rũ buồn của anh làm mọi cảm giác bay bổng trong tôi biến mất. Bây giờ tôi mới ý thức hoàn toàn việc mình đang bị đưa tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm bởi những con người chưa gặp bao giờ.
- Cháu gái, ngồi xuống đi, trông cháu không được khỏe. – cụ già lúc nãy ngồi cạnh tôi nói ôn tồn, tôi thì chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi phịch xuống ghế, hai mắt cứ giương ra như Hai Lúa lên tỉnh.
- Ngoại à! Cháu đã nói là cứ để cháu tự lo mà!!! – im lặng từ đó đến giờ, lúc này Phong Trần mới lên tiếng.
- Ngoại có làm gì đâu nào! Lâu rồi ngoại không gặp cháu nên ngoại nhớ ngoại tìm cháu thôi mà. – cụ già đôi mắt nheo lại, cười đôn hậu. Tự dưng tôi thấy mắt mình cay cay. Tôi nhớ bà ngoại tôi quá…
- Như thế này là bắt cháu về mà. Cháu không thích. – chàng trai tóc dài tỏ thái độ không mấy hài lòng.
- Không bắt thì cháu đâu chịu về với bà. Cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả. Phải không cháu gái? – đột ngột bà chuyển hướng sang tôi làm tôi ngớ cả người, lưỡi như cuộn lại vào trong.
- À…vâng!!! – thực tình là lúc đó đầu óc tôi không đủ sức để…thốt ra từ nào khác ngoài từ đó.
- Ngoại đưa cháu về có phải vì nhớ cháu đâu. Ngoại chỉ muốn làm điều mà ngoại thích thôi. Cháu đã nói rồi, cháu chưa có ý định lập gia đình. Cháu còn nhiều thứ chưa làm. Xin ngoại đừng trói buộc cháu bằng bản án hôn nhân!
Phong Trần bỗng nhiên nổi đóa làm tôi giật hết cả mình. Đã vậy anh ta còn vùng vằng bỏ đi ra phía sau. Ơ hay? Còn tôi thì sao chứ??? Cứ để tôi ngồi trơ như khúc gỗ thế này à???
Chỉ còn lại tôi, bà ngoại của anh tóc dài và cả một toán người đông như nhộng. Bây giờ tôi mới thấy sợ. Bao nhiêu da gà da ốc nổi cả lên. Nhìn về phía bà ngoại Phong Trần bằng một ánh mắt vừa lén lút vừa ngại ngùng, tôi cũng muốn nói nhiều thứ lắm mà sao miệng cứ đơ ra. Tay chân thì cứ cuống quýt cả lên. Rốt cuộc là tôi đang ở trong hoàn cảnh nào thế này?
- Cháu trai ta đúng là không uổng công ta tin tưởng. Nó đã tìm được cháu. Ta rất vui! – cụ bà nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trìu mến và nói ra những lời mà tôi không tài nào hiểu được.
- Bà…bà ơi! Cho cháu về bệnh viện bà nhé! Cháu đi lâu rồi, chắc bệnh viện sẽ lo cho cháu lắm. Cháu không cố ý giúp anh Phong Trần chạy trốn bà đâu. Tại anh ấy không nói cho cháu biết. Bà tha lỗi rồi cho cháu về viện bà nha!
Miệng tôi thì nói liến thoáng trong khi bộ não của tôi đang không hiểu tôi nói cái gì và vì sao lại nói như thế. Tự tôi cho mình thành người quan trọng nhất của bệnh viện khi nói cái câu “Cháu đi lâu rồi, chắc bệnh viện sẽ lo cho cháu lắm” mới oách chứ! Thật là buồn cười và ngớ ngẩn. Chắc có lẽ vì thế mà bà cụ cứ tủm tỉm cười khi nghe tôi nói. Xấu hổ quá đi mất thôi !!!
- Cháu tên gì?
- Dạ? Dạ Tử Quân ạ. – tôi trả lời ngập ngừng, đầu óc cứ loạn xị cả lên.
- Ồ! Cả cái tên cũng giống! Đúng là duyên! Là duyên mà!!!
Bà lão ồ lên đầy phấn khởi làm hai con mắt của tôi cũng to lên theo. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ai giải thích dùm tôi với!!! Hay là tôi đang mơ nhỉ???
Đang định béo má mình để xác định thực hư thì tôi như ngã lăn ra nền khi nghe câu nói đầy điềm tĩnh và vui vẻ phát ra từ bà ngoại anh ấy.
- Từ mai cháu sẽ là cô dâu thực tập để chuẩn bị thành con dâu chính thức đời 105 của dòng họ Vương Vũ. Cố lên nhé! – vừa nói bà lão vừa giương một tay tỏ ý động viên (Kiểu như hành động đi kèm với từ Fighting! mà tuổi teen vẫn thường hay làm để cổ vũ tinh thần cho nhau) làm tôi há hốc mồm. Tưởng chừng như cả ngàn con ruồi cũng có thể chui lọt vào miệng tôi lúc đó.
Cô dâu thực tập??? Con dâu chính thức??? Càng lúc càng rối! Càng lúc càng không hiểu chuyện gì xảy ra! Tôi sắp bị điên đến nơi rồi!!!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tôi được trả về bệnh viện lúc 11h 02 phút đêm. Mọi thứ cứ như một cuộc phiêu lưu đầy ma mị vào một thế giới kỳ lạ nào đó. Còn tôi, ngay tại thời điểm này, khi đã ngồi yên trên giường bệnh thì vẫn không tài nào hiểu nỗi 1% sự việc rốt cuộc là như thế nào.
Cộc cộc…
Ai đó gõ cửa phòng bệnh. Tôi hướng mắt nhìn …
Cánh cửa mở từ từ, một bóng người xuất hiện, trên tay cầm một vật gì đó to to, nhìn rất quen thuộc…
Là Nhân Mỹ!
Với một cái gối to đùng trên tay!
- Cho anh ngủ với! Bị đuổi khỏi nhà rồi!
Dừng lại sát lùm cây gần cổng, anh Việt đặt tôi xuống và thở dốc. Đôi môi thường ngày đỏ mọng là vậy mà giờ thì tái ngắt đi.
- Anh Việt à, anh không sao chứ? Mệt lắm không? – tôi lo lắng, đặt nhẹ tay lên vai anh như cái cách mà người ta thường an ủi nhau.
- Sao mà…không…mệt được? Nhưng…đừng gọi tôi là Việt…Hãy gọi tôi là Phong Trần… – dù đang cực kỳ mệt mỏi nhưng anh ấy vẫn tỏ ra chút gì đó nghiêm túc và cương quyết khi nghe thấy tôi gọi tên cúng cơm của anh.
- Phong Trần??? – tôi ngạc nhiên. Nghe chẳng liên quan gì tới cái tên ba chữ V của anh ấy cả.
Đang định giải thích cho tôi nghe về vấn đề tên tuổi thì đột ngột ánh đèn từ đâu rọi lại làm cả tôi và anh Việt, à không, phải gọi là anh Phong Trần giật mình, theo phản xạ chúng tôi đặt tay lên mắt để che đi cái sự chói chang do ánh đèn vàng đem lại.
- Chạy trời không khỏi nắng! Không xong rồi!
Phong Trần lầm rầm trong miệng một câu đủ để tôi nghe thấy. Cái cách anh ấy nói làm tôi cực kỳ bất an. Chuyện gì nữa đây?
5 phút sau.
Hiện tại tôi đang ngồi nhong nhong trong chiếc ô tô màu đỏ sang trọng. Bên phải tôi là Phong Trần thân yêu, còn bên trái là một cụ già tóc bạc phơ nhưng dáng điệu lại vô cùng hiện đại.
Thực sự tôi rất tò mò và muốn hỏi tùm lum thứ nhưng bầu không khí có vẻ khá nặng nề nên tôi cũng đành im lặng chờ đợi điều sẽ xảy đến với mình. Không hiểu sao trong lòng tôi thấy chẳng chút cảm giác nào sợ hãi, chỉ có một sự nao nao và háo hức đến khó tả.
Ôi tôi bị điên rồi!
Xe dừng lại trước một căn nhà 100% chất cổ kính. Từ cổng bằng gỗ đã phủ bóng thời gian cho tới tường phủ rêu xanh và kiến trúc hoài niệm, mọi thứ cứ như là của một thời kỳ nào đó đã xa xôi lắm.
Và tôi lại thấy những hàng hoa mười giờ nằm gọn ghẽ, nhẹ nhàng xung quanh con đường nhỏ dẫn vào nhà, chúng đáng yêu và dễ thương như những khóm mười giờ trên bậu cửa sổ của nhà anh Phong Trần. Bỗng dưng tôi thấy lòng mình thanh thản đến kỳ lạ…
Tôi được hộ tống vào nhà. Chính xác phải là từ hộ tống vì một mình tôi được bao bọc xung quanh cả tốp người. Ai nấy đều cao to vạm vỡ, tôi cứ như cô bé tí hon lùn tịt giữa đám người khổng lồ. Nhìn sang anh tóc dài, gương mặt đăm đăm, đôi môi mím chặt cùng hàng mi rũ buồn của anh làm mọi cảm giác bay bổng trong tôi biến mất. Bây giờ tôi mới ý thức hoàn toàn việc mình đang bị đưa tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm bởi những con người chưa gặp bao giờ.
- Cháu gái, ngồi xuống đi, trông cháu không được khỏe. – cụ già lúc nãy ngồi cạnh tôi nói ôn tồn, tôi thì chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi phịch xuống ghế, hai mắt cứ giương ra như Hai Lúa lên tỉnh.
- Ngoại à! Cháu đã nói là cứ để cháu tự lo mà!!! – im lặng từ đó đến giờ, lúc này Phong Trần mới lên tiếng.
- Ngoại có làm gì đâu nào! Lâu rồi ngoại không gặp cháu nên ngoại nhớ ngoại tìm cháu thôi mà. – cụ già đôi mắt nheo lại, cười đôn hậu. Tự dưng tôi thấy mắt mình cay cay. Tôi nhớ bà ngoại tôi quá…
- Như thế này là bắt cháu về mà. Cháu không thích. – chàng trai tóc dài tỏ thái độ không mấy hài lòng.
- Không bắt thì cháu đâu chịu về với bà. Cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả. Phải không cháu gái? – đột ngột bà chuyển hướng sang tôi làm tôi ngớ cả người, lưỡi như cuộn lại vào trong.
- À…vâng!!! – thực tình là lúc đó đầu óc tôi không đủ sức để…thốt ra từ nào khác ngoài từ đó.
- Ngoại đưa cháu về có phải vì nhớ cháu đâu. Ngoại chỉ muốn làm điều mà ngoại thích thôi. Cháu đã nói rồi, cháu chưa có ý định lập gia đình. Cháu còn nhiều thứ chưa làm. Xin ngoại đừng trói buộc cháu bằng bản án hôn nhân!
Phong Trần bỗng nhiên nổi đóa làm tôi giật hết cả mình. Đã vậy anh ta còn vùng vằng bỏ đi ra phía sau. Ơ hay? Còn tôi thì sao chứ??? Cứ để tôi ngồi trơ như khúc gỗ thế này à???
Chỉ còn lại tôi, bà ngoại của anh tóc dài và cả một toán người đông như nhộng. Bây giờ tôi mới thấy sợ. Bao nhiêu da gà da ốc nổi cả lên. Nhìn về phía bà ngoại Phong Trần bằng một ánh mắt vừa lén lút vừa ngại ngùng, tôi cũng muốn nói nhiều thứ lắm mà sao miệng cứ đơ ra. Tay chân thì cứ cuống quýt cả lên. Rốt cuộc là tôi đang ở trong hoàn cảnh nào thế này?
- Cháu trai ta đúng là không uổng công ta tin tưởng. Nó đã tìm được cháu. Ta rất vui! – cụ bà nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trìu mến và nói ra những lời mà tôi không tài nào hiểu được.
- Bà…bà ơi! Cho cháu về bệnh viện bà nhé! Cháu đi lâu rồi, chắc bệnh viện sẽ lo cho cháu lắm. Cháu không cố ý giúp anh Phong Trần chạy trốn bà đâu. Tại anh ấy không nói cho cháu biết. Bà tha lỗi rồi cho cháu về viện bà nha!
Miệng tôi thì nói liến thoáng trong khi bộ não của tôi đang không hiểu tôi nói cái gì và vì sao lại nói như thế. Tự tôi cho mình thành người quan trọng nhất của bệnh viện khi nói cái câu “Cháu đi lâu rồi, chắc bệnh viện sẽ lo cho cháu lắm” mới oách chứ! Thật là buồn cười và ngớ ngẩn. Chắc có lẽ vì thế mà bà cụ cứ tủm tỉm cười khi nghe tôi nói. Xấu hổ quá đi mất thôi !!!
- Cháu tên gì?
- Dạ? Dạ Tử Quân ạ. – tôi trả lời ngập ngừng, đầu óc cứ loạn xị cả lên.
- Ồ! Cả cái tên cũng giống! Đúng là duyên! Là duyên mà!!!
Bà lão ồ lên đầy phấn khởi làm hai con mắt của tôi cũng to lên theo. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ai giải thích dùm tôi với!!! Hay là tôi đang mơ nhỉ???
Đang định béo má mình để xác định thực hư thì tôi như ngã lăn ra nền khi nghe câu nói đầy điềm tĩnh và vui vẻ phát ra từ bà ngoại anh ấy.
- Từ mai cháu sẽ là cô dâu thực tập để chuẩn bị thành con dâu chính thức đời 105 của dòng họ Vương Vũ. Cố lên nhé! – vừa nói bà lão vừa giương một tay tỏ ý động viên (Kiểu như hành động đi kèm với từ Fighting! mà tuổi teen vẫn thường hay làm để cổ vũ tinh thần cho nhau) làm tôi há hốc mồm. Tưởng chừng như cả ngàn con ruồi cũng có thể chui lọt vào miệng tôi lúc đó.
Cô dâu thực tập??? Con dâu chính thức??? Càng lúc càng rối! Càng lúc càng không hiểu chuyện gì xảy ra! Tôi sắp bị điên đến nơi rồi!!!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tôi được trả về bệnh viện lúc 11h 02 phút đêm. Mọi thứ cứ như một cuộc phiêu lưu đầy ma mị vào một thế giới kỳ lạ nào đó. Còn tôi, ngay tại thời điểm này, khi đã ngồi yên trên giường bệnh thì vẫn không tài nào hiểu nỗi 1% sự việc rốt cuộc là như thế nào.
Cộc cộc…
Ai đó gõ cửa phòng bệnh. Tôi hướng mắt nhìn …
Cánh cửa mở từ từ, một bóng người xuất hiện, trên tay cầm một vật gì đó to to, nhìn rất quen thuộc…
Là Nhân Mỹ!
Với một cái gối to đùng trên tay!
- Cho anh ngủ với! Bị đuổi khỏi nhà rồi!
/26
|