Hôm sau, nắng chan hoà.
Giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên làm là thò tay dưới gối mò lấy chiếc di động, trên màn ảnh có tin nhắn của A Nam: “Mọi việc đều bình an, ngừng đọc.”
Tôi biết ông không rành gửi tin nhắn cho lắm, thực sự hoài nghi không biết có phải ông đã lưu tin nhắn này trong di động rồi cứ theo giờ để nó tự động phát hay không. Nhưng tôi cố nhịn không gọi điện thoại cho ông, trong lúc này, tôi không hy vọng sẽ để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến ông. Tôi cũng muốn tin rằng, ông sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, hết thảy đều là do bản thân tôi quá yếu đuối, nghĩ ngợi quá nhiều.
Đêm đầu tiên tới được Thành Đô, ông liền đi ngay đến Đô Giang Yển (đập thuỷ lợi Đô Giang, sập trong trận động đất). Đêm ấy ông chủ động gọi điện thoại cho tôi, trong điện thoại, giọng của ông rất nặng nề. “Thảm lắm con ơi! Rất nhiều người ly tán và mất hết tài sản, ba rất đau lòng.”
Tôi hỏi: “Ba ra mộ của bà ấy chưa?”
“Còn chưa kịp lo tới.” Ông nói.
“Ở đó còn dư chấn không?”
“Còn.” Ông nói, “Nhưng mà bọn ba đều ở trong lều, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Ba phải cẩn thận.” Tôi nói, “Lỡ may.”
“Biết mà. Còn sống thật tốt, Mã Trác.” Ông than thở, “Chúng ta không có lý do gì để không sống cho thật tốt.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong với ông, tôi chạy ra ngoài ban công của ký túc xá hóng gió.
Bầu trời đầy sao màu xanh thẫm, hoa cỏ khô trên ban công, tiếng nói cười trên điện thoại ngắt quãng của phòng ký túc xá kế bên, giống như nối nhau thành cảnh trong một thước phim xưa cũ, khiến cho tôi không nhớ rõ rốt cuộc hết thảy những gì đã xảy ra là trong mơ, hay là trong quá khứ. Sau khi Nhan Dự Dự đi rồi, phòng ký túc xá của chúng tôi cũng không có người vào. Vắng đi tiếng lẩm bẩm lầm bầm của cô ấy, và hỉ nộ ái ố của cô ấy, căn phòng suốt ngày trở nên quạnh quẽ hiu buồn. Ngay đến Ngô Đan cũng không nhịn được mà nói: “Sao cứ cảm thấy có một luồng âm khí?” Tôi chợt phát hiện thực ra nhớ nhung một người là một việc rất tổn hại đến tinh thần, khi họ còn ở bên ta, có thể ta không cảm giác được, sau khi đi rồi, bao nhiêu những tình tiết giữa hai bên đều từng li từng tí bị ký ức phóng đại, biến thành từng chiếc bong bóng, không ngừng sôi sục lên trong lục phủ ngũ tạng của ta, khiến cho ta không có nơi nào để trốn tránh.
Tôi biết, tôi rất nhớ Nhan Dự Dự, rất nhớ A Nam. Chỉ là, trừ bọn họ ra, có phải tôi còn đang rất nhớ ai đó nữa? Những gì đã bị tôi liều mạng nén xuống, chôn vùi trong tầng ký ức tận cùng dưới đáy, ngoài Nhan Dự Dự ra, phải chăng vẫn còn điều gì khác nữa?
Tôi không dám tự trả lời mình.
Ngày thứ ba sau trận động đất, các hoạt động quyên góp trong trường bắt đầu bừng bừng lan rộng. Tan học, thầy Sướng cầm một bảng danh sách ngồi trên bục giảng đăng ký, các bạn học lục đục bước lên đóng góp, đại đa số các bạn học đều đóng góp một trăm, hai trăm, tôi cầm một ngàn đồng đưa cho thầy Sướng, thầy hơi có vẻ ngập ngừng, hỏi tôi: “Có cần giữ lại chút tiền sinh hoạt?”
Tôi lắc đầu nói: “Em có đủ ạ.”
Thầy Sướng cười bảo: “Được, vậy thầy vui vẻ thay mặt đồng bào khu bị nạn nhận lấy nhé!”
Ở dưới lớp không biết ai đang bàn tán: “Nghe nói bố của Vu An Đoá góp một trăm vạn, trên báo đều đăng cả, nhà cô ta thật có tiền!”
“Bản thân cô ấy cũng đem toàn bộ số tiền hai vạn lần trước thắng trong cuộc thi quyên góp hết, cũng lên đầu trang báo của trường!”
“Vậy thì đã là gì! Ngày đầu tiên động đất, ba của Mã Trác đã lái xe vận tải đưa vật phẩm đích thân mình chạy vào Tứ Xuyên cứu trợ dân trong khu thiên tai kìa! Đó mới gọi là hành động thực tế là hơn hết!” Lại là Tiêu Triết lắm lưỡi lắm mồm, cậu ta khẳng khái nói những lời đó, giống như là bao nhiêu chuyện không vui giữa tôi và cậu ta cách đây mấy hôm đều đã bay hết ra khỏi chín tầng mây rồi. Mà tôi thì chỉ hận không sao khâu được luôn miệng của cậu ta lại, khâu cho kín rịt, để cậu ta cả đời này không cách nào mở miệng ra nói được nữa!
“Vậy sao?” Thầy Sướng nói với tôi, “Chúng ta đều phải học tập gương của ba em!”
Tôi rất muốn nói với thầy Sướng, đó là quê hương của tôi, tuy chúng tôi không có một trăm vạn, nhưng chúng tôi khẳng định sẽ có chút không giống như người khác. Nhưng cuối cùng tôi cũng không nói, chỉ lặng lẽ lui xuống khỏi bục giảng. Sự im lặng là thói quen của tôi, thái độ của tôi. Không giải thích, không trần tình, chỉ cần hành động là được. Điểm này, tôi và A Nam khá giống nhau.
Từ cú điện thoại hàng ngày có thể biết được, những ngày này A Nam đều lo đưa đồ tiếp tế giữa Thành Đô và khu vực thiên tai. Ông nói cho tôi biết ông còn đặc biệt về quê cũ là Nhã An của tôi một chuyến.
“Căn nhà của gia đình con ra sao rồi ạ?” Tôi không nhịn được mà hỏi. Rất kỳ lạ, một khắc đó mũi tôi như ngửi được mùi nồng nồng của thịt muối trong phòng khách mỗi khi trời mưa, và mùi gỗ mục của bàn ghế giường tủ, trộn lẫn vào nhau.
“Còn tốt lắm, chưa bị sụp.”
Tôi nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy…… chú Út thì sao ạ?”
Ngoài chú Út ra, tôi không nhớ được còn thân thích nào ở Nhã An nữa, tựa như ngoài căn nhà cũ ở Nhã An ra, tôi không nhớ được nơi ấy còn chốn nào thuộc về tôi nữa. Đấy là cánh cửa cấm kỵ của lòng tôi, không ngờ vì trận thiên tai này mà đột ngột mở ra. Tình thân máu mủ, đại khái là như vầy nhỉ. Đối mặt với tai nạn chân chính, hết thảy những thù hận đều chẳng qua chỉ là một thoáng mây bay.
“Không thấy đâu.” Ông nói, “Trong nhà con chả có ai, hàng xóm kế bên nói sáu năm trước cậu ta cặp với một cô bồ Nam Sung, sau đó theo cô ta đi mất, không thấy quay về lại, cũng không ai biết cậu ta đi đâu.”
Cái con người tôi đã từng thề không bao giờ muốn gặp lại ấy, coi bộ như vĩnh viễn sẽ không gặp lại được nữa rồi.
“Ba ở đó vẫn bình thường chứ?” Tôi hỏi A Nam
“Ba rất ổn.” A Nam nói, “Con cũng tự lo cho mình, qua hai hôm nữa ba sẽ về rồi.”
Lúc bấy giờ tiết học buổi trưa vừa tan, tôi cúp điện thoại xong mới phát hiện trong lớp chỉ còn lại hai người tôi và Tiêu Triết. Cậu ta không xuống căng tin, đang còn ăn mì gói, mùi gia vị của mì nồng nặc bay khắp phòng học. Lúc ăn xong một nửa, cậu ta chợt đặt bát mì ngay chỗ của Nhan Dự Dự, nói với tôi: “Là ba cậu gọi điện cho cậu à?”
“Ừ.” Tôi nói.
“Chú ấy nói gì, nói nghe coi.”
“Chả nói gì.”
“Bạn học Mã Trác, trên người cậu, tinh thần đáng được tớ học tập theo chính là sự khiêm tốn và trầm ổn, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Cậu ta phát ra một tràng khen ngợi chẳng ăn nhập, sau đó đẩy bát mì đã ăn hết nửa về phía tôi, dè dặt hỏi tôi, “Có muốn một bát không? Tớ còn một bát nữa.”
“Không cần.” Ngay lúc cậu ta nói, tôi cũng thốt ra hai chữ đó, cậu ta nhìn tôi một cách bất đắc dĩ, nói: “Bạn học Mã Trác, quanh đây ngàn dặm chắc không ai cự tuyệt người ta nhanh bằng cậu.”
Cậu ta nói xong tự ngồi cười “Ha ha ha ha ha” một mình, âm vang rất lâu trong phòng học vắng vẻ, tựa như cậu ta vừa nói xong một điều gì đó đặc biệt khôi hài, tựa như đêm trước chúng tôi chưa từng phát sinh ra bất cứ điều không vui gì. Bầu không khí này thực sự nhàm chán chết được, tôi đứng dậy bước ra ngoài, tiện thể tránh được luôn cái mùi mì gói đậm đặc không ra gì kia. Ra đến cửa lớp, tôi chợt nhớ ra, xoay người lớn tiếng bảo cậu ta: “Cậu đừng có đi theo tớ, còn không tớ sẽ trở mặt!”
“Vậy cậu đi đâu?” Cậu ta đã đứng ngay sau lưng tôi, bưng bát mì hỏi tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, cậu ta tới từ lúc nào vậy? Coi bộ cậu ta đã quên mất tôi từng nói “Không được lén lén lút lút đứng sau lưng tớ,” thật khiến cho người ta bó tay.
“Cậu đi đường lúc nào cũng không một tiếng động à?” Tôi nhíu mày hỏi cậu ta, “Cậu đi lại lần nữa cho tớ nhìn xem.”
Cậu ta quả nhiên mắc mưu, xoay người trở về chỗ ngồi, tôi lập tức bỏ chạy ra khỏi lớp học.
“Căn tin hết cơm, quay đầu là bến! Mã Trác! Mã Trác Mã Trác! Bạn học Mã Trác!” Sau lưng tôi vọng lại tiếng hô hoán tuyệt vọng của Tiêu Triết. Nhưng rốt cuộc cậu ta không rượt theo, chắc là trong lòng đã rõ, nếu như cậu ta làm như thế, e rằng đến cả ý định giết người tôi cũng có luôn.
Tôi chạy thẳng đến sân vận động chính. Các biển quảng cáo quanh hàng rào đều dán các loại bích báo tuyên truyền, trong đó có một tấm bích báo rất bắt mắt chính là của sân khấu Hoa Lôi, “Biểu diễn từ thiện chống động đất,” cái gì buổi ca nhạc kỷ niệm của Tưởng Nhã Kỳ, tái trình diễn nhạc kịch vẻ vang “Lý Tưởng Màu Xanh,” “thiên tài ba lê” Vu An Đoá góp mặt vân vân và vân vân.
Tôi đang còn đứng đó nhìn, bất chợt nghe thấy đàng sau lưng có người đang thỏ thẻ hỏi tôi: “Mã Trác, cậu sẽ đi xem tớ diễn à?” Tôi giật bắn cả mình, ngoái đầu trông thấy Vu An Đoá. Cô ta mặc bộ đồ múa màu vàng lóng lánh, bên ngoài khoác hờ chiếc áo đồng phục, đồ múa bó sát người một cách rất khoa trương, phô hết toàn bộ những đường cong của cô ta. Điều càng khiến cho người ta khó chấp nhận hơn là, bên dưới cô ta không mặc quần nào khác, mà để lộ ra làn váy bằng ren cực ngắn, giữa tháng Năm, ăn mặc kiểu này mà xuất hiện một cách đường hoàng giữa sân trường, cho dù là nữ sinh, tôi cũng không dám nhìn cô ta thêm một lần nữa.
Sự chào đón nhiệt tình của cô ta khiến cho tôi càng cảnh giác, không biết cô ta đang tính giở trò gì ra. Tôi quyết định mím chặt môi, không nói lời nào, ngay lúc tôi đang định bỏ đi, cô ta lại lên tiếng: “Hắn xảy ra chuyện rồi, cậu có biết không?”
Lại xảy ra chuyện.
Lỗ tai của tôi ù đi, thoáng chốc có chút không sao phán đoán một cách chính xác xem lời của cô ta là thật hay giả, bước chân lại như mọc rễ bám chặt dưới đất, không nhấc lên nổi.
“Cậu quan tâm sao, Mã Trác?” Vu An Đoá nói, “Tuy nói là tớ đã sớm biết cậu đã bị hắn vứt bỏ, nhưng chỉ cần cậu quan tâm, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Tôi sợ cô ta đang chơi tôi, nhưng trực giác nói cho tôi biết, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất không tầm thường, nếu không, trên mặt của cô ta đã không nên có thần tình ấy. Tựa như muốn bày ra bộ dạng trào phúng, nhưng đồng thời đầy lo lắng và hốt hoảng, dẫu cho cô ta ra sức muốn khoá chặt lấy nỗi hoảng sợ này tận sâu dưới đáy mắt, nhưng cô ta đã làm không xong. Trái lại càng làm cho tôi thêm hoảng trong lòng.
Tôi xoay người dợm bước, liền bị cô ta tóm lại, cô ta nói: “Hắn bị bắt rồi! Nghi phạm giết người, nếu bị phán tội, chính là chỉ một đường chết.”
Tôi cảm thấy dường như động đất lại kéo đến. Trời đất đều như đang rung rinh, tôi kịp thời dùng một chân hung hăng giậm mạnh xuống đất, mới để cho mình ổn định lại trọng tâm của cơ thể mà không lộ vết tích.
Một khắc kia tôi rất hy vọng cô ta đang nói dối. Nhưng tôi rất nhanh chóng hiểu rõ, đối với những chuyện liên quan đến hắn, cô ta sẽ không nói dối. Huống chi, một chuyện tệ hại đến vậy.
“Nếu cậu rảnh, thì đến xem tớ biểu diễn nhé. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, đây cũng sẽ là màn trình diễn cuối cùng của tớ, sau này ai muốn xem, cũng xem không được nữa.” Vu An Đoá nói xong lời này, nhìn thật sâu vào trong mắt tôi một cái, xoay người bỏ đi.
Lần này là tôi níu cô ta lại: “Chờ chút.”
Cô ta hỏi: “Còn có việc gì à, Mã Trác?”
“Hắn đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Trại giam.” Vu An Đoá nói, “Sao, cậu định đi gặp hắn à? Nhưng mà hắn có nhiều bạn gái như vậy, nếu mà xếp hàng thì không biết đến ngày nào mới đến lượt cậu.”
Đây là lúc nào rồi, cô ta còn không quên đả kích tôi.
“Vậy thì, chúc hắn gặp may mắn.” Líu lưỡi nói xong mấy chữ đó, tôi tranh thủ rời đi trước.
Tôi thừa nhận tôi đã bị cái tin liên quan đến hắn này đánh gục, nhưng tôi vẫn còn rất chấn định học xong tiết buổi chiều hôm đó, rồi dự xong tiết tự học buổi tối, chấn định rửa ráy sửa soạn xong xuôi, leo lên giường nằm. Tôi vẫn nằm đọc một cuốn truyện tiếng Anh trước khi tắt đèn, một câu chuyện rất đau buồn, chỉ là tôi đọc đến giữa chừng lại quên mất tên của nhân vật chính. Sau khi tắt đèn, tôi lấy MP3 của tôi ra nghe nhạc, tôi vặn volume của tai nghe lên thật lớn, vẫn là Vương Phi tôi hằng yêu thích, cô ấy đang không ngừng hát đi hát lại ở cuối bài hát “Yêu em không, làm sao dám hỏi? Quên anh đi tựa quên trái tim mình……”
Nhưng mà, đây là bài hát cục cứt gì thế này!
Tôi tắt ngang cái MP3.
Tôi từng nhủ lòng nếu phải dứt bỏ thì nhất định nên dứt bỏ, nên cương quyết thì tôi sẽ tuyệt đối không buông tay. Thì ra, hết thảy những điều này vẫn là những lầu các rỗng tuếch mà tôi tự dựng lên, chỉ một câu ca từ thôi mà đã khiến cho chúng dễ dàng sụp đổ. Tôi từng tự nhắc đi nhắc lại trong lòng, đấy là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến tôi. Đấy là một kẻ đã sớm không còn dính dáng gì đến tôi, tôi không cần phải níu kéo. Nhưng khi nghĩ lại câu cuối cùng của bài hát kia, nghĩ đến một đời này mãi mãi không trông thấy hắn nữa, nước mắt của tôi cuối cùng tuôn trào trong bóng tối.
Nhớ nhung càng cảm nhận được mất mát, mất mát càng cảm nhận được mãi mãi mất đi. Quá trình này tựa như bị lăng trì xử tử, từng chút một, bắt đầu khoét xuống ở nơi yếu mềm nhất của trái tim, từ đau đớn kịch liệt cho đến khi hoàn toàn chết lặng, rồi lại quay lại với đau đớn dữ dội hơn, một vòng tuần hoàn, là một cực hình.
Vì sao cứ để tôi luôn gặp phải, thượng đế thật bất công!
Vì sao cứ đi sinh sự, cái thứ người này, chết cũng tốt!
Đương nhiên tôi không đi xem Vu An Đoá biểu diễn. Ba ngày sau, tin tức khiến người ta chú ý, ngoài những thông tin mới nhất liên quan đến “Động Đất Lớn Ở Văn Xuyên” ra, chính là chuyện vào lúc Vu An Đoá kết thúc buổi diễn, bất chợt cầm lấy micro, đi lên đứng giữa sân khấu một lần nữa.
Kế đó, cô ta bắt đầu ngâm:
Tất cả là số phận
Tất cả là khói mây
Tất cả là khởi đầu không kết thúc
Tất cả là chết-trong-trứng-nước săn lùng
Tất cả niềm vui vắng nụ cười
Tất cả đau khó vắng nội dung
Tất cả ngôn ngữ là lập lại
Tất cả giao tiếp là so cung
Tất cả tình yêu đều trong lòng
Tất cả quá khứ đều trong mộng
Tất cả hy vọng mang chú thích
Tất cả niềm tin mang lầm bầm
Tất cả vụ nổ mang khoảnh lặng
Tất cả tử vong đều ngân mãi hồi âm. (1)
Bài thơ này không hề ngắn, nếu so tài nghệ ngâm thơ của cô ta với tài múa thì không dám gọi là chuyên nghiệp, nhưng rất lưu loát, giọng điệu du dương, không bị ngắc quãng. Sau đó đang lúc mọi người đã đứng lên xếp hàng xong xuôi chuẩn bị đóng góp tiền, cô ta chợt móc từ trong túi ra một con dao con, đứng ngay cạnh hòm thu tiền mà rạch toác tĩnh mạch ở cổ tay của mình.
Hôm đó trong tiết tự học buổi tối, mọi người chẳng một ai thiết tha gì tới bài vở gì nữa, cả lớp nhao nhao lên như một cái chợ, không phải là đang bàn tán về thiên tai, mà là đang thảo luận về màn “biểu diễn tự sát” của Vu An Đoá.
“Quá đỗi giựt gân.” Người được thấy tận mắt diễn tả sinh động như thật, “Máu tươi lúc ấy phọt ra, cao cả đến nửa mét.”
“Một hành động nghệ thuật đỉnh tuyệt đối!” Có người còn đánh giá ngay sau đó, “Tuy biểu diễn tự sát của bạn học Vu An Đoá đã thành tiết mục thường xuyên như cơm bữa ở Thiên Trung, không còn được coi là mới mẻ nữa, nhưng mà lần này cảm thấy không thể không nói, xứng đáng được một từ ‘chấn động’!”
“Từ góc độ sinh học mà nói, máu từ tĩnh mạch thì không cách nào phọt lên cao được đến nửa mét.” Tiêu Triết bảo, “Các cậu toàn nói dóc, giám định hoàn tất.”
“Thật sự không dóc, cái lão hiệu trưởng ẻo lả của chúng ta suýt nữa lăn ra ngất đấy. Nhưng mà cái màn diễn xuất này đánh động đến quần chúng, quyên được rất nhiều tiền, cậu nghĩ xem, người ta vì quảng cáo mà lấy cả sinh mạng ra để trả giá, mọi người cho chút tiền đâu tính là gì chứ.”
“Thừa cơ giở trò, mượn màn ác tục mà tưởng là nghệ thuật!” Tiêu Triết phẫn nộ bất bình mà nói.
“Tự tử không phải là chuyện thú vị gì.” Tôi ngắt lời bàn tán kích động của bọn họ, nói, “Vẫn xin các cậu tích chút đức cho cái miệng.”
Tôi không biết vì sao bản thân lại đi nói những lời này giùm cho cô ta. Nhưng tôi luôn tin rằng, lần này tuyệt đối không phải là cô ta giả bộ, dựa vào những lời cô ta nói với tôi trước khi xảy ra chuyện, tôi cũng tuyệt đối không tin đây chỉ là một màn “biểu diễn” mà thôi.
Mà hắn, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, vì sao lại đi giết người, tôi không tin, tuy hắn là một tên lưu manh, du côn, đánh lộn, ăn cắp đồ, thậm chí bán ma tuý, nhưng hắn sẽ không giết người, sẽ không.
Tiêu Triết vẫn còn chưa hết phẫn nộ, nói: “Mã Trác, cậu có tin nổi không? Phát triển xã hội của nhân loại thế kỷ 21 rồi, tự do dân chủ vốn đã nên ăn sâu vào trong lòng người, thừa cơ giở trò chính là một tinh thần hủ hoá truỵ lạc. Thiên Trung đường đường là một ngôi trường ưu tú mà cái thứ người đó lại còn có thể tạo nên trò hề dỏm dáng! Uổng cho sự hy sinh của Nhan Dự Dự đáng thương!”
“Nhan Dự Dự có tin tức gì không?” Ngay sau khi cậu ta than thở cảm khái xong tôi liền hỏi.
“Không.” Tiêu Triết nói, “Nhưng chúng ta sẽ không quên cô ấy, cô ấy là một kẻ yếu thế, bởi vì đối thủ của cô ta không phải là người, mà là một luồng bất lương này.”
Tôi đoán giờ phút này, chắc ngoại trừ tôi và Tiêu Triết ra, e rằng trong sân trường Thiên Trung đã không còn ai khác nói về Nhan Dự Dự nữa. Nói như thế, cô ấy thực sự không cần phải trốn đến nơi xa như vậy, tuy không cần phải như Vu An Đoá mà dùng cái chết để đóng vai chính một cách oanh liệt, nhưng đâu cần phải coi bản thân mình quá nặng chứ? —– Quang cảnh của tuổi 17, thất bại và vinh quang, chẳng qua cũng chỉ rất ngắn ngủi, ngoài bản thân ra, không ai ghi nhớ đến kinh tâm động phách nữa.
Nhưng mà tôi tin chắc, Nhan Dự Dự nhất định có một sự khởi đầu mới. Vu An Đoá cũng sẽ có một ngày lành vết thương vô sự, chỉ đáng thương cho hắn, dồn mình vào đường cùng không còn chốn dung thân, không biết liệu có còn cơ hội nào để xoay chuyển?
hết chương 16
chú thích: (1) bài thơ “Tất Cả” của thi sĩ đương đại nổi tiếng người Trung, Bắc Đảo, idlehouse dịch.
________________________________________
chương này mình chém một vài chỗ…. đa phần là lúc Tiêu Triết phát ngôn, mình thông cảm cho sự phản cảm của Mã Trác với cái anh chàng ngớ ngẩn này, toàn phát ngôn sai chỗ sai lúc, nói gì như người cõi trên. Đến đoạn TT thao thao bất tuyệt về hủ hoả truỵ lạc, mình ngáp dài muốn skip nguyên đoạn khỏi dịch nữa, đọc mà bực mình (hiện giờ là đang dịch bằng sách, không còn được tha hồ copy&paste quăng vào google translate khi không hiểu nữa….) Đăng bởi: admin
Giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên làm là thò tay dưới gối mò lấy chiếc di động, trên màn ảnh có tin nhắn của A Nam: “Mọi việc đều bình an, ngừng đọc.”
Tôi biết ông không rành gửi tin nhắn cho lắm, thực sự hoài nghi không biết có phải ông đã lưu tin nhắn này trong di động rồi cứ theo giờ để nó tự động phát hay không. Nhưng tôi cố nhịn không gọi điện thoại cho ông, trong lúc này, tôi không hy vọng sẽ để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến ông. Tôi cũng muốn tin rằng, ông sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, hết thảy đều là do bản thân tôi quá yếu đuối, nghĩ ngợi quá nhiều.
Đêm đầu tiên tới được Thành Đô, ông liền đi ngay đến Đô Giang Yển (đập thuỷ lợi Đô Giang, sập trong trận động đất). Đêm ấy ông chủ động gọi điện thoại cho tôi, trong điện thoại, giọng của ông rất nặng nề. “Thảm lắm con ơi! Rất nhiều người ly tán và mất hết tài sản, ba rất đau lòng.”
Tôi hỏi: “Ba ra mộ của bà ấy chưa?”
“Còn chưa kịp lo tới.” Ông nói.
“Ở đó còn dư chấn không?”
“Còn.” Ông nói, “Nhưng mà bọn ba đều ở trong lều, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Ba phải cẩn thận.” Tôi nói, “Lỡ may.”
“Biết mà. Còn sống thật tốt, Mã Trác.” Ông than thở, “Chúng ta không có lý do gì để không sống cho thật tốt.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong với ông, tôi chạy ra ngoài ban công của ký túc xá hóng gió.
Bầu trời đầy sao màu xanh thẫm, hoa cỏ khô trên ban công, tiếng nói cười trên điện thoại ngắt quãng của phòng ký túc xá kế bên, giống như nối nhau thành cảnh trong một thước phim xưa cũ, khiến cho tôi không nhớ rõ rốt cuộc hết thảy những gì đã xảy ra là trong mơ, hay là trong quá khứ. Sau khi Nhan Dự Dự đi rồi, phòng ký túc xá của chúng tôi cũng không có người vào. Vắng đi tiếng lẩm bẩm lầm bầm của cô ấy, và hỉ nộ ái ố của cô ấy, căn phòng suốt ngày trở nên quạnh quẽ hiu buồn. Ngay đến Ngô Đan cũng không nhịn được mà nói: “Sao cứ cảm thấy có một luồng âm khí?” Tôi chợt phát hiện thực ra nhớ nhung một người là một việc rất tổn hại đến tinh thần, khi họ còn ở bên ta, có thể ta không cảm giác được, sau khi đi rồi, bao nhiêu những tình tiết giữa hai bên đều từng li từng tí bị ký ức phóng đại, biến thành từng chiếc bong bóng, không ngừng sôi sục lên trong lục phủ ngũ tạng của ta, khiến cho ta không có nơi nào để trốn tránh.
Tôi biết, tôi rất nhớ Nhan Dự Dự, rất nhớ A Nam. Chỉ là, trừ bọn họ ra, có phải tôi còn đang rất nhớ ai đó nữa? Những gì đã bị tôi liều mạng nén xuống, chôn vùi trong tầng ký ức tận cùng dưới đáy, ngoài Nhan Dự Dự ra, phải chăng vẫn còn điều gì khác nữa?
Tôi không dám tự trả lời mình.
Ngày thứ ba sau trận động đất, các hoạt động quyên góp trong trường bắt đầu bừng bừng lan rộng. Tan học, thầy Sướng cầm một bảng danh sách ngồi trên bục giảng đăng ký, các bạn học lục đục bước lên đóng góp, đại đa số các bạn học đều đóng góp một trăm, hai trăm, tôi cầm một ngàn đồng đưa cho thầy Sướng, thầy hơi có vẻ ngập ngừng, hỏi tôi: “Có cần giữ lại chút tiền sinh hoạt?”
Tôi lắc đầu nói: “Em có đủ ạ.”
Thầy Sướng cười bảo: “Được, vậy thầy vui vẻ thay mặt đồng bào khu bị nạn nhận lấy nhé!”
Ở dưới lớp không biết ai đang bàn tán: “Nghe nói bố của Vu An Đoá góp một trăm vạn, trên báo đều đăng cả, nhà cô ta thật có tiền!”
“Bản thân cô ấy cũng đem toàn bộ số tiền hai vạn lần trước thắng trong cuộc thi quyên góp hết, cũng lên đầu trang báo của trường!”
“Vậy thì đã là gì! Ngày đầu tiên động đất, ba của Mã Trác đã lái xe vận tải đưa vật phẩm đích thân mình chạy vào Tứ Xuyên cứu trợ dân trong khu thiên tai kìa! Đó mới gọi là hành động thực tế là hơn hết!” Lại là Tiêu Triết lắm lưỡi lắm mồm, cậu ta khẳng khái nói những lời đó, giống như là bao nhiêu chuyện không vui giữa tôi và cậu ta cách đây mấy hôm đều đã bay hết ra khỏi chín tầng mây rồi. Mà tôi thì chỉ hận không sao khâu được luôn miệng của cậu ta lại, khâu cho kín rịt, để cậu ta cả đời này không cách nào mở miệng ra nói được nữa!
“Vậy sao?” Thầy Sướng nói với tôi, “Chúng ta đều phải học tập gương của ba em!”
Tôi rất muốn nói với thầy Sướng, đó là quê hương của tôi, tuy chúng tôi không có một trăm vạn, nhưng chúng tôi khẳng định sẽ có chút không giống như người khác. Nhưng cuối cùng tôi cũng không nói, chỉ lặng lẽ lui xuống khỏi bục giảng. Sự im lặng là thói quen của tôi, thái độ của tôi. Không giải thích, không trần tình, chỉ cần hành động là được. Điểm này, tôi và A Nam khá giống nhau.
Từ cú điện thoại hàng ngày có thể biết được, những ngày này A Nam đều lo đưa đồ tiếp tế giữa Thành Đô và khu vực thiên tai. Ông nói cho tôi biết ông còn đặc biệt về quê cũ là Nhã An của tôi một chuyến.
“Căn nhà của gia đình con ra sao rồi ạ?” Tôi không nhịn được mà hỏi. Rất kỳ lạ, một khắc đó mũi tôi như ngửi được mùi nồng nồng của thịt muối trong phòng khách mỗi khi trời mưa, và mùi gỗ mục của bàn ghế giường tủ, trộn lẫn vào nhau.
“Còn tốt lắm, chưa bị sụp.”
Tôi nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy…… chú Út thì sao ạ?”
Ngoài chú Út ra, tôi không nhớ được còn thân thích nào ở Nhã An nữa, tựa như ngoài căn nhà cũ ở Nhã An ra, tôi không nhớ được nơi ấy còn chốn nào thuộc về tôi nữa. Đấy là cánh cửa cấm kỵ của lòng tôi, không ngờ vì trận thiên tai này mà đột ngột mở ra. Tình thân máu mủ, đại khái là như vầy nhỉ. Đối mặt với tai nạn chân chính, hết thảy những thù hận đều chẳng qua chỉ là một thoáng mây bay.
“Không thấy đâu.” Ông nói, “Trong nhà con chả có ai, hàng xóm kế bên nói sáu năm trước cậu ta cặp với một cô bồ Nam Sung, sau đó theo cô ta đi mất, không thấy quay về lại, cũng không ai biết cậu ta đi đâu.”
Cái con người tôi đã từng thề không bao giờ muốn gặp lại ấy, coi bộ như vĩnh viễn sẽ không gặp lại được nữa rồi.
“Ba ở đó vẫn bình thường chứ?” Tôi hỏi A Nam
“Ba rất ổn.” A Nam nói, “Con cũng tự lo cho mình, qua hai hôm nữa ba sẽ về rồi.”
Lúc bấy giờ tiết học buổi trưa vừa tan, tôi cúp điện thoại xong mới phát hiện trong lớp chỉ còn lại hai người tôi và Tiêu Triết. Cậu ta không xuống căng tin, đang còn ăn mì gói, mùi gia vị của mì nồng nặc bay khắp phòng học. Lúc ăn xong một nửa, cậu ta chợt đặt bát mì ngay chỗ của Nhan Dự Dự, nói với tôi: “Là ba cậu gọi điện cho cậu à?”
“Ừ.” Tôi nói.
“Chú ấy nói gì, nói nghe coi.”
“Chả nói gì.”
“Bạn học Mã Trác, trên người cậu, tinh thần đáng được tớ học tập theo chính là sự khiêm tốn và trầm ổn, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Cậu ta phát ra một tràng khen ngợi chẳng ăn nhập, sau đó đẩy bát mì đã ăn hết nửa về phía tôi, dè dặt hỏi tôi, “Có muốn một bát không? Tớ còn một bát nữa.”
“Không cần.” Ngay lúc cậu ta nói, tôi cũng thốt ra hai chữ đó, cậu ta nhìn tôi một cách bất đắc dĩ, nói: “Bạn học Mã Trác, quanh đây ngàn dặm chắc không ai cự tuyệt người ta nhanh bằng cậu.”
Cậu ta nói xong tự ngồi cười “Ha ha ha ha ha” một mình, âm vang rất lâu trong phòng học vắng vẻ, tựa như cậu ta vừa nói xong một điều gì đó đặc biệt khôi hài, tựa như đêm trước chúng tôi chưa từng phát sinh ra bất cứ điều không vui gì. Bầu không khí này thực sự nhàm chán chết được, tôi đứng dậy bước ra ngoài, tiện thể tránh được luôn cái mùi mì gói đậm đặc không ra gì kia. Ra đến cửa lớp, tôi chợt nhớ ra, xoay người lớn tiếng bảo cậu ta: “Cậu đừng có đi theo tớ, còn không tớ sẽ trở mặt!”
“Vậy cậu đi đâu?” Cậu ta đã đứng ngay sau lưng tôi, bưng bát mì hỏi tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, cậu ta tới từ lúc nào vậy? Coi bộ cậu ta đã quên mất tôi từng nói “Không được lén lén lút lút đứng sau lưng tớ,” thật khiến cho người ta bó tay.
“Cậu đi đường lúc nào cũng không một tiếng động à?” Tôi nhíu mày hỏi cậu ta, “Cậu đi lại lần nữa cho tớ nhìn xem.”
Cậu ta quả nhiên mắc mưu, xoay người trở về chỗ ngồi, tôi lập tức bỏ chạy ra khỏi lớp học.
“Căn tin hết cơm, quay đầu là bến! Mã Trác! Mã Trác Mã Trác! Bạn học Mã Trác!” Sau lưng tôi vọng lại tiếng hô hoán tuyệt vọng của Tiêu Triết. Nhưng rốt cuộc cậu ta không rượt theo, chắc là trong lòng đã rõ, nếu như cậu ta làm như thế, e rằng đến cả ý định giết người tôi cũng có luôn.
Tôi chạy thẳng đến sân vận động chính. Các biển quảng cáo quanh hàng rào đều dán các loại bích báo tuyên truyền, trong đó có một tấm bích báo rất bắt mắt chính là của sân khấu Hoa Lôi, “Biểu diễn từ thiện chống động đất,” cái gì buổi ca nhạc kỷ niệm của Tưởng Nhã Kỳ, tái trình diễn nhạc kịch vẻ vang “Lý Tưởng Màu Xanh,” “thiên tài ba lê” Vu An Đoá góp mặt vân vân và vân vân.
Tôi đang còn đứng đó nhìn, bất chợt nghe thấy đàng sau lưng có người đang thỏ thẻ hỏi tôi: “Mã Trác, cậu sẽ đi xem tớ diễn à?” Tôi giật bắn cả mình, ngoái đầu trông thấy Vu An Đoá. Cô ta mặc bộ đồ múa màu vàng lóng lánh, bên ngoài khoác hờ chiếc áo đồng phục, đồ múa bó sát người một cách rất khoa trương, phô hết toàn bộ những đường cong của cô ta. Điều càng khiến cho người ta khó chấp nhận hơn là, bên dưới cô ta không mặc quần nào khác, mà để lộ ra làn váy bằng ren cực ngắn, giữa tháng Năm, ăn mặc kiểu này mà xuất hiện một cách đường hoàng giữa sân trường, cho dù là nữ sinh, tôi cũng không dám nhìn cô ta thêm một lần nữa.
Sự chào đón nhiệt tình của cô ta khiến cho tôi càng cảnh giác, không biết cô ta đang tính giở trò gì ra. Tôi quyết định mím chặt môi, không nói lời nào, ngay lúc tôi đang định bỏ đi, cô ta lại lên tiếng: “Hắn xảy ra chuyện rồi, cậu có biết không?”
Lại xảy ra chuyện.
Lỗ tai của tôi ù đi, thoáng chốc có chút không sao phán đoán một cách chính xác xem lời của cô ta là thật hay giả, bước chân lại như mọc rễ bám chặt dưới đất, không nhấc lên nổi.
“Cậu quan tâm sao, Mã Trác?” Vu An Đoá nói, “Tuy nói là tớ đã sớm biết cậu đã bị hắn vứt bỏ, nhưng chỉ cần cậu quan tâm, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Tôi sợ cô ta đang chơi tôi, nhưng trực giác nói cho tôi biết, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất không tầm thường, nếu không, trên mặt của cô ta đã không nên có thần tình ấy. Tựa như muốn bày ra bộ dạng trào phúng, nhưng đồng thời đầy lo lắng và hốt hoảng, dẫu cho cô ta ra sức muốn khoá chặt lấy nỗi hoảng sợ này tận sâu dưới đáy mắt, nhưng cô ta đã làm không xong. Trái lại càng làm cho tôi thêm hoảng trong lòng.
Tôi xoay người dợm bước, liền bị cô ta tóm lại, cô ta nói: “Hắn bị bắt rồi! Nghi phạm giết người, nếu bị phán tội, chính là chỉ một đường chết.”
Tôi cảm thấy dường như động đất lại kéo đến. Trời đất đều như đang rung rinh, tôi kịp thời dùng một chân hung hăng giậm mạnh xuống đất, mới để cho mình ổn định lại trọng tâm của cơ thể mà không lộ vết tích.
Một khắc kia tôi rất hy vọng cô ta đang nói dối. Nhưng tôi rất nhanh chóng hiểu rõ, đối với những chuyện liên quan đến hắn, cô ta sẽ không nói dối. Huống chi, một chuyện tệ hại đến vậy.
“Nếu cậu rảnh, thì đến xem tớ biểu diễn nhé. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, đây cũng sẽ là màn trình diễn cuối cùng của tớ, sau này ai muốn xem, cũng xem không được nữa.” Vu An Đoá nói xong lời này, nhìn thật sâu vào trong mắt tôi một cái, xoay người bỏ đi.
Lần này là tôi níu cô ta lại: “Chờ chút.”
Cô ta hỏi: “Còn có việc gì à, Mã Trác?”
“Hắn đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Trại giam.” Vu An Đoá nói, “Sao, cậu định đi gặp hắn à? Nhưng mà hắn có nhiều bạn gái như vậy, nếu mà xếp hàng thì không biết đến ngày nào mới đến lượt cậu.”
Đây là lúc nào rồi, cô ta còn không quên đả kích tôi.
“Vậy thì, chúc hắn gặp may mắn.” Líu lưỡi nói xong mấy chữ đó, tôi tranh thủ rời đi trước.
Tôi thừa nhận tôi đã bị cái tin liên quan đến hắn này đánh gục, nhưng tôi vẫn còn rất chấn định học xong tiết buổi chiều hôm đó, rồi dự xong tiết tự học buổi tối, chấn định rửa ráy sửa soạn xong xuôi, leo lên giường nằm. Tôi vẫn nằm đọc một cuốn truyện tiếng Anh trước khi tắt đèn, một câu chuyện rất đau buồn, chỉ là tôi đọc đến giữa chừng lại quên mất tên của nhân vật chính. Sau khi tắt đèn, tôi lấy MP3 của tôi ra nghe nhạc, tôi vặn volume của tai nghe lên thật lớn, vẫn là Vương Phi tôi hằng yêu thích, cô ấy đang không ngừng hát đi hát lại ở cuối bài hát “Yêu em không, làm sao dám hỏi? Quên anh đi tựa quên trái tim mình……”
Nhưng mà, đây là bài hát cục cứt gì thế này!
Tôi tắt ngang cái MP3.
Tôi từng nhủ lòng nếu phải dứt bỏ thì nhất định nên dứt bỏ, nên cương quyết thì tôi sẽ tuyệt đối không buông tay. Thì ra, hết thảy những điều này vẫn là những lầu các rỗng tuếch mà tôi tự dựng lên, chỉ một câu ca từ thôi mà đã khiến cho chúng dễ dàng sụp đổ. Tôi từng tự nhắc đi nhắc lại trong lòng, đấy là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến tôi. Đấy là một kẻ đã sớm không còn dính dáng gì đến tôi, tôi không cần phải níu kéo. Nhưng khi nghĩ lại câu cuối cùng của bài hát kia, nghĩ đến một đời này mãi mãi không trông thấy hắn nữa, nước mắt của tôi cuối cùng tuôn trào trong bóng tối.
Nhớ nhung càng cảm nhận được mất mát, mất mát càng cảm nhận được mãi mãi mất đi. Quá trình này tựa như bị lăng trì xử tử, từng chút một, bắt đầu khoét xuống ở nơi yếu mềm nhất của trái tim, từ đau đớn kịch liệt cho đến khi hoàn toàn chết lặng, rồi lại quay lại với đau đớn dữ dội hơn, một vòng tuần hoàn, là một cực hình.
Vì sao cứ để tôi luôn gặp phải, thượng đế thật bất công!
Vì sao cứ đi sinh sự, cái thứ người này, chết cũng tốt!
Đương nhiên tôi không đi xem Vu An Đoá biểu diễn. Ba ngày sau, tin tức khiến người ta chú ý, ngoài những thông tin mới nhất liên quan đến “Động Đất Lớn Ở Văn Xuyên” ra, chính là chuyện vào lúc Vu An Đoá kết thúc buổi diễn, bất chợt cầm lấy micro, đi lên đứng giữa sân khấu một lần nữa.
Kế đó, cô ta bắt đầu ngâm:
Tất cả là số phận
Tất cả là khói mây
Tất cả là khởi đầu không kết thúc
Tất cả là chết-trong-trứng-nước săn lùng
Tất cả niềm vui vắng nụ cười
Tất cả đau khó vắng nội dung
Tất cả ngôn ngữ là lập lại
Tất cả giao tiếp là so cung
Tất cả tình yêu đều trong lòng
Tất cả quá khứ đều trong mộng
Tất cả hy vọng mang chú thích
Tất cả niềm tin mang lầm bầm
Tất cả vụ nổ mang khoảnh lặng
Tất cả tử vong đều ngân mãi hồi âm. (1)
Bài thơ này không hề ngắn, nếu so tài nghệ ngâm thơ của cô ta với tài múa thì không dám gọi là chuyên nghiệp, nhưng rất lưu loát, giọng điệu du dương, không bị ngắc quãng. Sau đó đang lúc mọi người đã đứng lên xếp hàng xong xuôi chuẩn bị đóng góp tiền, cô ta chợt móc từ trong túi ra một con dao con, đứng ngay cạnh hòm thu tiền mà rạch toác tĩnh mạch ở cổ tay của mình.
Hôm đó trong tiết tự học buổi tối, mọi người chẳng một ai thiết tha gì tới bài vở gì nữa, cả lớp nhao nhao lên như một cái chợ, không phải là đang bàn tán về thiên tai, mà là đang thảo luận về màn “biểu diễn tự sát” của Vu An Đoá.
“Quá đỗi giựt gân.” Người được thấy tận mắt diễn tả sinh động như thật, “Máu tươi lúc ấy phọt ra, cao cả đến nửa mét.”
“Một hành động nghệ thuật đỉnh tuyệt đối!” Có người còn đánh giá ngay sau đó, “Tuy biểu diễn tự sát của bạn học Vu An Đoá đã thành tiết mục thường xuyên như cơm bữa ở Thiên Trung, không còn được coi là mới mẻ nữa, nhưng mà lần này cảm thấy không thể không nói, xứng đáng được một từ ‘chấn động’!”
“Từ góc độ sinh học mà nói, máu từ tĩnh mạch thì không cách nào phọt lên cao được đến nửa mét.” Tiêu Triết bảo, “Các cậu toàn nói dóc, giám định hoàn tất.”
“Thật sự không dóc, cái lão hiệu trưởng ẻo lả của chúng ta suýt nữa lăn ra ngất đấy. Nhưng mà cái màn diễn xuất này đánh động đến quần chúng, quyên được rất nhiều tiền, cậu nghĩ xem, người ta vì quảng cáo mà lấy cả sinh mạng ra để trả giá, mọi người cho chút tiền đâu tính là gì chứ.”
“Thừa cơ giở trò, mượn màn ác tục mà tưởng là nghệ thuật!” Tiêu Triết phẫn nộ bất bình mà nói.
“Tự tử không phải là chuyện thú vị gì.” Tôi ngắt lời bàn tán kích động của bọn họ, nói, “Vẫn xin các cậu tích chút đức cho cái miệng.”
Tôi không biết vì sao bản thân lại đi nói những lời này giùm cho cô ta. Nhưng tôi luôn tin rằng, lần này tuyệt đối không phải là cô ta giả bộ, dựa vào những lời cô ta nói với tôi trước khi xảy ra chuyện, tôi cũng tuyệt đối không tin đây chỉ là một màn “biểu diễn” mà thôi.
Mà hắn, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, vì sao lại đi giết người, tôi không tin, tuy hắn là một tên lưu manh, du côn, đánh lộn, ăn cắp đồ, thậm chí bán ma tuý, nhưng hắn sẽ không giết người, sẽ không.
Tiêu Triết vẫn còn chưa hết phẫn nộ, nói: “Mã Trác, cậu có tin nổi không? Phát triển xã hội của nhân loại thế kỷ 21 rồi, tự do dân chủ vốn đã nên ăn sâu vào trong lòng người, thừa cơ giở trò chính là một tinh thần hủ hoá truỵ lạc. Thiên Trung đường đường là một ngôi trường ưu tú mà cái thứ người đó lại còn có thể tạo nên trò hề dỏm dáng! Uổng cho sự hy sinh của Nhan Dự Dự đáng thương!”
“Nhan Dự Dự có tin tức gì không?” Ngay sau khi cậu ta than thở cảm khái xong tôi liền hỏi.
“Không.” Tiêu Triết nói, “Nhưng chúng ta sẽ không quên cô ấy, cô ấy là một kẻ yếu thế, bởi vì đối thủ của cô ta không phải là người, mà là một luồng bất lương này.”
Tôi đoán giờ phút này, chắc ngoại trừ tôi và Tiêu Triết ra, e rằng trong sân trường Thiên Trung đã không còn ai khác nói về Nhan Dự Dự nữa. Nói như thế, cô ấy thực sự không cần phải trốn đến nơi xa như vậy, tuy không cần phải như Vu An Đoá mà dùng cái chết để đóng vai chính một cách oanh liệt, nhưng đâu cần phải coi bản thân mình quá nặng chứ? —– Quang cảnh của tuổi 17, thất bại và vinh quang, chẳng qua cũng chỉ rất ngắn ngủi, ngoài bản thân ra, không ai ghi nhớ đến kinh tâm động phách nữa.
Nhưng mà tôi tin chắc, Nhan Dự Dự nhất định có một sự khởi đầu mới. Vu An Đoá cũng sẽ có một ngày lành vết thương vô sự, chỉ đáng thương cho hắn, dồn mình vào đường cùng không còn chốn dung thân, không biết liệu có còn cơ hội nào để xoay chuyển?
hết chương 16
chú thích: (1) bài thơ “Tất Cả” của thi sĩ đương đại nổi tiếng người Trung, Bắc Đảo, idlehouse dịch.
________________________________________
chương này mình chém một vài chỗ…. đa phần là lúc Tiêu Triết phát ngôn, mình thông cảm cho sự phản cảm của Mã Trác với cái anh chàng ngớ ngẩn này, toàn phát ngôn sai chỗ sai lúc, nói gì như người cõi trên. Đến đoạn TT thao thao bất tuyệt về hủ hoả truỵ lạc, mình ngáp dài muốn skip nguyên đoạn khỏi dịch nữa, đọc mà bực mình (hiện giờ là đang dịch bằng sách, không còn được tha hồ copy&paste quăng vào google translate khi không hiểu nữa….) Đăng bởi: admin
/90
|