Cha con nhà Hoàng Phủ cùng tranh một người phụ nữ.
Đây chỉ sợ chính là tin tức lớn nhất ở thành phố trong mấy ngày gần đây…… không, là gièm pha.
Các tuần san của các tòa soạn lớn cũng như giới truyền thông không có tuyên truyền trắng trợn việc này, dù sao không phải ai cũng có thể tùy tiện trêu chọc nhà Hoàng Phủ. Trang đầu các tạp chí lớn cũng chỉ đăng một nửa gò má của Hoàng Phủ Dận và Hoàng Phủ Triệt, ở giữa là bóng lưng tinh tế động lòng người của một người phụ nữ. Thái tử đi ngang qua thùng rác tiện tay ném tạp chí vào đó.
Mọi người cố ý phong tỏa tin tức với Tân Tiệp, đợi bệnh tình của bà ổn định và có chuyển biến tốt, Lục Tử Tước rốt cuộc gật đầu, có thể xuất viện.
Thái tử tự mình đến đón bà, từ lúc Tân Tiệp nhập viện đến lúc xuất viện, Hoàng Phủ Dận chưa từng xuất hiện.
Trên đường trở về, Tân Tiệp bỗng nhiên nói muốn gặp Nhan Loan Loan, Thái tử cũng không có cảm giác kinh ngạc. Tân Tiệp không phải chỉ dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp và gia thế để trở thành Hoàng Phủ phu nhân.
“Gặp cô ta làm gì, chỉ là một tiểu nha đầu lừa đảo mà thôi, còn chưa đến mức để mẹ gặp mặt, tự chăm sóc tốt cho bản thân đừng làm con bận tâm thêm là được.”
Tân Tiệp cười cười, không kiên trì nữa. Một tiểu nha đầu, đáng giá đến mức Hoàng Phủ Dận muốn ly hôn?
Nhan Loan Loan không phải là người phụ nữ bên ngoài đầu tiên của Hoàng Phủ Dận. Lúc trước ông ta ở bên ngoài ăn vụng nhưng ngoài mặt vẫn là người chồng tốt, bà cũng mắt nhắm mắt mở. Đàn ông giấu giếm chuyện như vậy với mình, chứng tỏ ít nhất ông ta còn để ý tình cảm vợ chồng. Hôm nay chuyện đã chuyển đến trên mặt bàn để nói rồi, bà làm sao có thể tiếp tục tự lừa gạt mình?
“Triệt như thế nào?” Tân Tiệp sớm đã từ trong miệng Dĩ Nhu biết được chuyện Hoàng Phủ Triệt và Nhan Loan Loan qua lại với nhau. Nhan Loan Loan trong miệng Dĩ Nhu quả là một người phụ nữ hoàn mỹ, thích hợp làm chị dâu của con bé hơn Kỳ Ngải Văn. Kỳ Ngải Văn cho dù ngoan ngoãn, nhu hòa như thế nào cũng không hợp với con bé.
Thái tử âm thầm thở dài. Hoàng Phủ Triệt thì sao……
Ban ngày ở công ty nó tất cả đều bình thường, tan việc thì giam mình lại, bắn súng, quyền anh, taekwondo…… Làm tất cả các chuyện bạo lực.
Cũng sẽ cùng bạn bè đi bar, khiêu vũ, chơi gái, đánh bài…… Nó có rất nhiều chuyện để làm, chỉ là lúc làm những chuyện này đều rượu không rời tay.
Nó sẽ không uống đến say mèm, hình như thích đắm chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa say hơn.
Sau đó một thân một mình lặng lẽ rời đi, buổi tối không ai có thể tìm nó, ngày hôm sau nó có tinh thần gấp trăm ngàn lần xuất hiện tại công ty.
Tất cả của nó đều hết sức bình thường. Khiến Thái tử dường như không tìm được cơ hội để an ủi nó hoặc thử dò xét một câu.
……
Tối nay là buổi dạ vũ thường niên của Tập đoàn Hoàng thị. Hoàng Phủ Dận đương nhiên cũng phải tham dự.
Thái tử từ nhà vệ sinh trở ra, không khỏi chậm bước chân. Ngay cầu thang một người phụ nữ đứng dựa vào tường, tay vừa che ngực vừa che miệng, mái tóc xoăn dài trút xuống che mất mặt.
Anh không tiếng động bước đến gần, chợt mở khóe miệng. “Nhan tiểu thư.”
Nhan Loan Loan đến đây làm bạn nhảy của Hoàng Phủ Dận, không thể tránh khỏi chạm mặt Hoàng Phủ Triệt. Bắt đầu từ đêm đó, bọn họ đã bao nhiêu lâu chưa gặp mặt? Cô đúng là đã đánh giá cao địa vị của mình trong lòng anh? Hay là xem thường năng lực chịu đựng của anh? Anh lại có thể nở nụ cười nhẹ nhàng chào hỏi cô.
Bạn gái anh chính là Kỳ Ngải Văn, cô không chỉ gặp cô ấy một lần. Làm người phụ nữ của anh đều là hạnh phúc nhất, mặc dù anh không yêu cũng sẽ hào phóng cho đầy đủ mọi sủng ái. Cô cũng đã từng ở bên cạnh anh là người phụ nữ hạnh phúc đó, hôm nay tất cả đã thay đổi, cô trở thành người phụ nữ của cha anh……
Cô thừa nhận mình không có đủ nhẫn nhịn để lừa gạt mọi người, vì vậy cô đi ra ngoài để bình tĩnh trở lại, không ngờ liền đụng phải Thái tử.
Vén tóc tán loạn trước ngực ra sau tai, cô cười sáng lạng. “Thái tử.”
Thái tử tà tà nhếch môi. “Lúc trước tôi nói đã từng gặp cô, thì ra là từ chỗ lão già đó, chiêu này của cô rất ngoan độc, nhà chúng tôi chưa từng có gièm pha lớn như vậy, một người nho nhỏ như cô, khiến hai người đàn ông động lòng, tôi có nên bội phục cô?”
Nhan Loan Loan nhún vai từ chối cho ý kiến. “Thái tử quá khen.”
Thái tử hừ lạnh, chặn đường đi của cô. “Đối tượng của cô tại sao không phải là tôi, chuyện này xảy ra trên người tôi cũng sẽ có sức ảnh hưởng.”
Nhan Loan Loan nhíu mày. “Tôi không muốn đoạt người đàn ông của Tử Dụ, huống chi Mars hợp khẩu vị của tôi hơn, cuối cùng tôi cũng chỉ muốn lựa chọn cho mình một người đàn ông nhìn thuận mắt thôi. Dĩ nhiên nếu anh ta không mắc câu, nói không chừng tôi sẽ đem mục tiêu đặt trên người anh, cho nên bất luận là người nào trong hai anh em các anh, đều như nhau cả, chỉ cần kết quả như tôi mong muốn thì tôi thấy, OK rồi”
Thái tử trở tay nâng cằm cô lên. “Tôi muốn vô tình tiêu diệt cô, rất dễ dàng.”
Cô không chút sợ hãi. “Hả? Anh dạy dỗ tôi là vì em trai ngu ngốc. Hay là vì người mẹ đáng thương của anh? Anh động đến tôi, có tin hai người đàn ông đó đều sẽ không bỏ qua cho anh hay không?”
Một người phụ nữ ngay cả chết cũng không sợ, trong nháy mắt Thái tử cũng không cách nào làm gì cô.
……
Ở cua quẹo cầu thang, Hoàng Phủ Triệt co lại các ngón tay, dường như muốn bóp nát cái ly, gương mặt tuấn tú chìm ẩn trong bóng tối, lãnh khốc đến đáng sợ khiến cho Kỳ Ngải Văn ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận.
Tiếng bước chân rời xa, xác định dưới lầu đã không còn ai, Kỳ Ngải Văn kéo kéo ống tay áo anh, Hoàng Phủ Triệt đưa mắt nhìn.
Đôi con ngươi đen trong bóng đêm tỏa sáng dị thường, tản ra ánh sáng sáng rực, như muốn chặt người khác ra thành trăm mảnh.
Cô bỗng chốc lui về sau nửa bước.
Ý thức được mình thất lễ, Hoàng Phủ Triệt thu lại sắc mặt, hớp một chút rượu, nâng mắt lên lần nữa đã không có chuyện gì. “Đi thôi.”
Kỳ Ngải Văn cảm thấy mình đã sai lầm rồi. Cô lại cho rằng mình có thể nắm trong tay người đàn ông đáng sợ như vậy, tuyệt đối không có khả năng……
……
Nhan Loan Loan ở trong khủy tay Hoàng Phủ Dận, dư quan nơi khóe mắt không hề bỏ qua nhất cử nhất động của Hoàng Phủ Triệt.
Không thể bội phục anh. Bình tĩnh tự kiềm chế luôn là tác phong trước sau như một của người đàn ông này.
Loại dạ vũ này luôn rất nhàm chán. Dường như tất cả mọi người ở đây đều đưa ánh mắt chăm chú nhìn cô, hình như muốn nhìn thấy rõ người phụ nữ tạo nên gièm pha lớn như vậy của nhà Hoàng phủ có bao nhiêu khác biệt. Ánh mắt người khác cô không quan tâm, cả đêm ở trước mặt ông ta giả bộ như không có chuyện gì, tâm tư đã mệt mỏi.
Hoàng Phủ Dận phái người đưa cô về trước. Đèn đường sáng tắt chiếu trên mặt cô chợt sáng chợt tối, chạy qua một con đường nào đó, cô bảo tài xế dừng xe.
Gió đêm hơi lạnh, cô nắm chặt áo choàng ngửa đầu nhìn cửa tiệm sáng ánh đèn neon phía đối diện.
“Mê.”
Chợt nhớ lại sinh nhật cô.
Cái đêm hôm đó. Tất cả sự thật đều được vạch trần vào đêm hôm đó. Hoàng Phủ Dận nắm cánh tay cô lôi từ trong xe ra, mở cửa, ném cô lên ghế sofa, ngón tay thô bạo tiến vào giữa đùi cô…… Bỗng chốc thay đổi sắc mặt.
“Em để cho hắn ta chạm vào em, Nhan Loan Loan, lá gan của em thật không nhỏ!”
Ông ta giận giữ, trở tay tát cô một cái.
Sức lực ông ta rất lớn, tạo ra vô số ngôi sao xoay chuyển trước mặt cô. Đợi cô bình thường trở lại, người đã bị ông ta đặt lên giường, áo đã cởi một nửa.
Giãy giụa kháng nghị không có kết quả, dứt khoát để mặc ông ta. “Anh ta là con trai ông.”
Hoàng Phủ Dận động tác hơi chậm lại, bàn tay và ngón tay gần như chạm vào da thịt cô.
“Ngày mai tất cả báo chí tập san đều sẽ đưa tin chuyện tối nay, đây chính là mục đích của em?” Ông ta cười lạnh. “Chớ quên tôi là ai, sẽ không người nào dám viết.”
“Vậy thì tượng trưng cho ai cũng không biết sao?” Nhan Loan Loan đón nhận ánh mắt ông ta.
“Tôi lên giường với anh ta, người phụ nữ ông nuôi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để cho con trai mình vượt lên trước một bước ăn sạch sành sanh, như thế nào? Giết anh ta?”
Tầm mắt bén nhọn của ông xuyên thấu cô. Cô lại chỉ mỉm cười. “Đàn ông như ông, sẽ nhịn được chuyện này sao? Có muốn như ba năm trước đây không, chém giết người có ý đồ nhúng chàm tôi ở trước mặt tôi? Hay là lăng trì? Giống như miếng cá sống?”
Lại một bàn tay nóng hừng hực tát trên mặt cô, trán va vào đầu giường, đau tận xương, giọt máu ấm áp nhỏ xuống ra giường như đóa hoa tươi.
Ông ta cười cười nắm đầu cô lên. “Không tệ, Loan Loan, cuối cùng để cho tôi thấy được mặt khác của em, mặc dù cách làm này của em làm tôi rất tức giận, ít nhất tôi cũng nhìn thấy được những người trước kia không giống như em.”
“Em đã tốn trăm phương ngàn kế tôi làm sao có thể để em thất vọng?” Máu theo mặt cô chảy xuống, quanh co tạo thành một đường phân cách quỷ dị. Cô không còn là Loan Loan thuần khiết không dục vọng, oán hận của cô đã làm cô biến thành người phụ nữ tâm cơ độc ác.
Mặc dù cô yêu Hoàng Phủ Triệt, nhưng cũng không ngăn cản được cô tính toán lợi dụng và tổn thương anh.
Tình yêu trong mắt cô, chỉ là một cảnh trong mơ hư ảo. Rất tốt đẹp nhưng khi tỉnh lại sẽ đối mặt với thực tế tàn nhẫn.
Hoàng Phủ Dận rời đi. Cô đứng trong sân phát hiện hộp bánh sinh nhật chưa mở. Trên vỏ in hình logo “Mê” xinh đẹp, mở ra sợi tơ, cắm vào cây nến đốt lên.
Chắp hai tay trước ngực. “Loan Loan, sinh nhật vui vẻ.”
Cô chợt bật cười, vô cùng chua sót.
Nguyện vọng, chính là để tan biến. Cô không có nguyện vọng.
Cô cầm cái bánh ngọt, ăn từng miếng từng miếng, cái bánh ngọt lớn như vậy, cô ăn cả đêm. Lúc trời sáng, cô vùi mình trong bồn tắm.
Như thế, sẽ không có người nào nhìn thấy nước mắt của cô, ngay cả bản thân cô cũng sẽ không nhìn thấy.
Những thứ tốt đẹp kia của bọn họ không bao giờ trở lại, sẽ là lý do để cô kiên trì sống tiếp.
Cô không biết kết thúc cuối cùng của mình là gì, nhưng ít nhất lúc còn sống vào thời khắc đẹp nhất cô gặp được người như anh, hơn nữa còn yêu, như vậy là đủ rồi.
Đây chỉ sợ chính là tin tức lớn nhất ở thành phố trong mấy ngày gần đây…… không, là gièm pha.
Các tuần san của các tòa soạn lớn cũng như giới truyền thông không có tuyên truyền trắng trợn việc này, dù sao không phải ai cũng có thể tùy tiện trêu chọc nhà Hoàng Phủ. Trang đầu các tạp chí lớn cũng chỉ đăng một nửa gò má của Hoàng Phủ Dận và Hoàng Phủ Triệt, ở giữa là bóng lưng tinh tế động lòng người của một người phụ nữ. Thái tử đi ngang qua thùng rác tiện tay ném tạp chí vào đó.
Mọi người cố ý phong tỏa tin tức với Tân Tiệp, đợi bệnh tình của bà ổn định và có chuyển biến tốt, Lục Tử Tước rốt cuộc gật đầu, có thể xuất viện.
Thái tử tự mình đến đón bà, từ lúc Tân Tiệp nhập viện đến lúc xuất viện, Hoàng Phủ Dận chưa từng xuất hiện.
Trên đường trở về, Tân Tiệp bỗng nhiên nói muốn gặp Nhan Loan Loan, Thái tử cũng không có cảm giác kinh ngạc. Tân Tiệp không phải chỉ dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp và gia thế để trở thành Hoàng Phủ phu nhân.
“Gặp cô ta làm gì, chỉ là một tiểu nha đầu lừa đảo mà thôi, còn chưa đến mức để mẹ gặp mặt, tự chăm sóc tốt cho bản thân đừng làm con bận tâm thêm là được.”
Tân Tiệp cười cười, không kiên trì nữa. Một tiểu nha đầu, đáng giá đến mức Hoàng Phủ Dận muốn ly hôn?
Nhan Loan Loan không phải là người phụ nữ bên ngoài đầu tiên của Hoàng Phủ Dận. Lúc trước ông ta ở bên ngoài ăn vụng nhưng ngoài mặt vẫn là người chồng tốt, bà cũng mắt nhắm mắt mở. Đàn ông giấu giếm chuyện như vậy với mình, chứng tỏ ít nhất ông ta còn để ý tình cảm vợ chồng. Hôm nay chuyện đã chuyển đến trên mặt bàn để nói rồi, bà làm sao có thể tiếp tục tự lừa gạt mình?
“Triệt như thế nào?” Tân Tiệp sớm đã từ trong miệng Dĩ Nhu biết được chuyện Hoàng Phủ Triệt và Nhan Loan Loan qua lại với nhau. Nhan Loan Loan trong miệng Dĩ Nhu quả là một người phụ nữ hoàn mỹ, thích hợp làm chị dâu của con bé hơn Kỳ Ngải Văn. Kỳ Ngải Văn cho dù ngoan ngoãn, nhu hòa như thế nào cũng không hợp với con bé.
Thái tử âm thầm thở dài. Hoàng Phủ Triệt thì sao……
Ban ngày ở công ty nó tất cả đều bình thường, tan việc thì giam mình lại, bắn súng, quyền anh, taekwondo…… Làm tất cả các chuyện bạo lực.
Cũng sẽ cùng bạn bè đi bar, khiêu vũ, chơi gái, đánh bài…… Nó có rất nhiều chuyện để làm, chỉ là lúc làm những chuyện này đều rượu không rời tay.
Nó sẽ không uống đến say mèm, hình như thích đắm chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa say hơn.
Sau đó một thân một mình lặng lẽ rời đi, buổi tối không ai có thể tìm nó, ngày hôm sau nó có tinh thần gấp trăm ngàn lần xuất hiện tại công ty.
Tất cả của nó đều hết sức bình thường. Khiến Thái tử dường như không tìm được cơ hội để an ủi nó hoặc thử dò xét một câu.
……
Tối nay là buổi dạ vũ thường niên của Tập đoàn Hoàng thị. Hoàng Phủ Dận đương nhiên cũng phải tham dự.
Thái tử từ nhà vệ sinh trở ra, không khỏi chậm bước chân. Ngay cầu thang một người phụ nữ đứng dựa vào tường, tay vừa che ngực vừa che miệng, mái tóc xoăn dài trút xuống che mất mặt.
Anh không tiếng động bước đến gần, chợt mở khóe miệng. “Nhan tiểu thư.”
Nhan Loan Loan đến đây làm bạn nhảy của Hoàng Phủ Dận, không thể tránh khỏi chạm mặt Hoàng Phủ Triệt. Bắt đầu từ đêm đó, bọn họ đã bao nhiêu lâu chưa gặp mặt? Cô đúng là đã đánh giá cao địa vị của mình trong lòng anh? Hay là xem thường năng lực chịu đựng của anh? Anh lại có thể nở nụ cười nhẹ nhàng chào hỏi cô.
Bạn gái anh chính là Kỳ Ngải Văn, cô không chỉ gặp cô ấy một lần. Làm người phụ nữ của anh đều là hạnh phúc nhất, mặc dù anh không yêu cũng sẽ hào phóng cho đầy đủ mọi sủng ái. Cô cũng đã từng ở bên cạnh anh là người phụ nữ hạnh phúc đó, hôm nay tất cả đã thay đổi, cô trở thành người phụ nữ của cha anh……
Cô thừa nhận mình không có đủ nhẫn nhịn để lừa gạt mọi người, vì vậy cô đi ra ngoài để bình tĩnh trở lại, không ngờ liền đụng phải Thái tử.
Vén tóc tán loạn trước ngực ra sau tai, cô cười sáng lạng. “Thái tử.”
Thái tử tà tà nhếch môi. “Lúc trước tôi nói đã từng gặp cô, thì ra là từ chỗ lão già đó, chiêu này của cô rất ngoan độc, nhà chúng tôi chưa từng có gièm pha lớn như vậy, một người nho nhỏ như cô, khiến hai người đàn ông động lòng, tôi có nên bội phục cô?”
Nhan Loan Loan nhún vai từ chối cho ý kiến. “Thái tử quá khen.”
Thái tử hừ lạnh, chặn đường đi của cô. “Đối tượng của cô tại sao không phải là tôi, chuyện này xảy ra trên người tôi cũng sẽ có sức ảnh hưởng.”
Nhan Loan Loan nhíu mày. “Tôi không muốn đoạt người đàn ông của Tử Dụ, huống chi Mars hợp khẩu vị của tôi hơn, cuối cùng tôi cũng chỉ muốn lựa chọn cho mình một người đàn ông nhìn thuận mắt thôi. Dĩ nhiên nếu anh ta không mắc câu, nói không chừng tôi sẽ đem mục tiêu đặt trên người anh, cho nên bất luận là người nào trong hai anh em các anh, đều như nhau cả, chỉ cần kết quả như tôi mong muốn thì tôi thấy, OK rồi”
Thái tử trở tay nâng cằm cô lên. “Tôi muốn vô tình tiêu diệt cô, rất dễ dàng.”
Cô không chút sợ hãi. “Hả? Anh dạy dỗ tôi là vì em trai ngu ngốc. Hay là vì người mẹ đáng thương của anh? Anh động đến tôi, có tin hai người đàn ông đó đều sẽ không bỏ qua cho anh hay không?”
Một người phụ nữ ngay cả chết cũng không sợ, trong nháy mắt Thái tử cũng không cách nào làm gì cô.
……
Ở cua quẹo cầu thang, Hoàng Phủ Triệt co lại các ngón tay, dường như muốn bóp nát cái ly, gương mặt tuấn tú chìm ẩn trong bóng tối, lãnh khốc đến đáng sợ khiến cho Kỳ Ngải Văn ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận.
Tiếng bước chân rời xa, xác định dưới lầu đã không còn ai, Kỳ Ngải Văn kéo kéo ống tay áo anh, Hoàng Phủ Triệt đưa mắt nhìn.
Đôi con ngươi đen trong bóng đêm tỏa sáng dị thường, tản ra ánh sáng sáng rực, như muốn chặt người khác ra thành trăm mảnh.
Cô bỗng chốc lui về sau nửa bước.
Ý thức được mình thất lễ, Hoàng Phủ Triệt thu lại sắc mặt, hớp một chút rượu, nâng mắt lên lần nữa đã không có chuyện gì. “Đi thôi.”
Kỳ Ngải Văn cảm thấy mình đã sai lầm rồi. Cô lại cho rằng mình có thể nắm trong tay người đàn ông đáng sợ như vậy, tuyệt đối không có khả năng……
……
Nhan Loan Loan ở trong khủy tay Hoàng Phủ Dận, dư quan nơi khóe mắt không hề bỏ qua nhất cử nhất động của Hoàng Phủ Triệt.
Không thể bội phục anh. Bình tĩnh tự kiềm chế luôn là tác phong trước sau như một của người đàn ông này.
Loại dạ vũ này luôn rất nhàm chán. Dường như tất cả mọi người ở đây đều đưa ánh mắt chăm chú nhìn cô, hình như muốn nhìn thấy rõ người phụ nữ tạo nên gièm pha lớn như vậy của nhà Hoàng phủ có bao nhiêu khác biệt. Ánh mắt người khác cô không quan tâm, cả đêm ở trước mặt ông ta giả bộ như không có chuyện gì, tâm tư đã mệt mỏi.
Hoàng Phủ Dận phái người đưa cô về trước. Đèn đường sáng tắt chiếu trên mặt cô chợt sáng chợt tối, chạy qua một con đường nào đó, cô bảo tài xế dừng xe.
Gió đêm hơi lạnh, cô nắm chặt áo choàng ngửa đầu nhìn cửa tiệm sáng ánh đèn neon phía đối diện.
“Mê.”
Chợt nhớ lại sinh nhật cô.
Cái đêm hôm đó. Tất cả sự thật đều được vạch trần vào đêm hôm đó. Hoàng Phủ Dận nắm cánh tay cô lôi từ trong xe ra, mở cửa, ném cô lên ghế sofa, ngón tay thô bạo tiến vào giữa đùi cô…… Bỗng chốc thay đổi sắc mặt.
“Em để cho hắn ta chạm vào em, Nhan Loan Loan, lá gan của em thật không nhỏ!”
Ông ta giận giữ, trở tay tát cô một cái.
Sức lực ông ta rất lớn, tạo ra vô số ngôi sao xoay chuyển trước mặt cô. Đợi cô bình thường trở lại, người đã bị ông ta đặt lên giường, áo đã cởi một nửa.
Giãy giụa kháng nghị không có kết quả, dứt khoát để mặc ông ta. “Anh ta là con trai ông.”
Hoàng Phủ Dận động tác hơi chậm lại, bàn tay và ngón tay gần như chạm vào da thịt cô.
“Ngày mai tất cả báo chí tập san đều sẽ đưa tin chuyện tối nay, đây chính là mục đích của em?” Ông ta cười lạnh. “Chớ quên tôi là ai, sẽ không người nào dám viết.”
“Vậy thì tượng trưng cho ai cũng không biết sao?” Nhan Loan Loan đón nhận ánh mắt ông ta.
“Tôi lên giường với anh ta, người phụ nữ ông nuôi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để cho con trai mình vượt lên trước một bước ăn sạch sành sanh, như thế nào? Giết anh ta?”
Tầm mắt bén nhọn của ông xuyên thấu cô. Cô lại chỉ mỉm cười. “Đàn ông như ông, sẽ nhịn được chuyện này sao? Có muốn như ba năm trước đây không, chém giết người có ý đồ nhúng chàm tôi ở trước mặt tôi? Hay là lăng trì? Giống như miếng cá sống?”
Lại một bàn tay nóng hừng hực tát trên mặt cô, trán va vào đầu giường, đau tận xương, giọt máu ấm áp nhỏ xuống ra giường như đóa hoa tươi.
Ông ta cười cười nắm đầu cô lên. “Không tệ, Loan Loan, cuối cùng để cho tôi thấy được mặt khác của em, mặc dù cách làm này của em làm tôi rất tức giận, ít nhất tôi cũng nhìn thấy được những người trước kia không giống như em.”
“Em đã tốn trăm phương ngàn kế tôi làm sao có thể để em thất vọng?” Máu theo mặt cô chảy xuống, quanh co tạo thành một đường phân cách quỷ dị. Cô không còn là Loan Loan thuần khiết không dục vọng, oán hận của cô đã làm cô biến thành người phụ nữ tâm cơ độc ác.
Mặc dù cô yêu Hoàng Phủ Triệt, nhưng cũng không ngăn cản được cô tính toán lợi dụng và tổn thương anh.
Tình yêu trong mắt cô, chỉ là một cảnh trong mơ hư ảo. Rất tốt đẹp nhưng khi tỉnh lại sẽ đối mặt với thực tế tàn nhẫn.
Hoàng Phủ Dận rời đi. Cô đứng trong sân phát hiện hộp bánh sinh nhật chưa mở. Trên vỏ in hình logo “Mê” xinh đẹp, mở ra sợi tơ, cắm vào cây nến đốt lên.
Chắp hai tay trước ngực. “Loan Loan, sinh nhật vui vẻ.”
Cô chợt bật cười, vô cùng chua sót.
Nguyện vọng, chính là để tan biến. Cô không có nguyện vọng.
Cô cầm cái bánh ngọt, ăn từng miếng từng miếng, cái bánh ngọt lớn như vậy, cô ăn cả đêm. Lúc trời sáng, cô vùi mình trong bồn tắm.
Như thế, sẽ không có người nào nhìn thấy nước mắt của cô, ngay cả bản thân cô cũng sẽ không nhìn thấy.
Những thứ tốt đẹp kia của bọn họ không bao giờ trở lại, sẽ là lý do để cô kiên trì sống tiếp.
Cô không biết kết thúc cuối cùng của mình là gì, nhưng ít nhất lúc còn sống vào thời khắc đẹp nhất cô gặp được người như anh, hơn nữa còn yêu, như vậy là đủ rồi.
/149
|