Đau.
Cả người đều đau.
Suốt cả đêm hoan ái như đánh giặc, thiếu chút nữa hành hạ cô ấy đến chết, cũng vét sạch chính mình.
Chậm rãi mở mắt ra, trong khoảnh khắc ý thức là một mảnh trống rỗng.
Một lát sau mới nhận ra đây là nhà của mình.
Hương thơm nhàn nhạt trên người Trữ Dư Tịch vẫn còn vương vấn quanh mũi.
Anh đưa tay sờ một cái, lại chạm vào khoảng không. Động tác hơi chậm lại, đột nhiên ngồi dậy, chỗ nằm bên cạnh đã lạnh tanh.
Anh tìm khắp nhà một lần cũng không thấy bóng dáng cô.
Tức giận xông tới. Ngồi trên sofa cắn răng nghiến lợi.
Cô lại dám không nói tiếng nào bỏ đi!
Cô thế nhưng……
Tầm mắt bỗng dừng lại.
Trên khay trà là một chùm chìa khóa.
Là chìa khóa nhà anh.
Ánh mặt trời chiếu rọi kim loại sáng bóng phát ra ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt.
Anh nheo mắt, có một vài vết máu nhỏ trên sàn nhà.
……
Đầu óc anh “ông” một tiếng, cầm điện thoại gọi cho Doãn Vệ Hoài, âm thanh dường như rít ra từ kẽ răng.
“Tìm Trữ Dư Tịch đến đây cho tôi, lập tức! Ngay lập tức!”
……
Vào một giờ trước.
Trữ Dư Tịch tự nhiên tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt thân thiết của anh đang ngủ say.
Chân mày khẽ chau, lông mày anh tuấn vừa đen vừa dày, sóng mũi cao, bờ môi mím chặt, gương mặt có đường cong tuấn mỹ.
Thì ra lông mi của anh lại đẹp như vậy. Cô chăm chú đưa mắt nhìn, như muốn ghi tạc vào đáy lòng.
Ngừng thở, động tác rất nhẹ rất nhẹ hôn lên môi anh.
Xúc cảm mềm mại, cô sẽ luôn luôn nhớ kỹ. Luôn luôn.
Cô tốn hết hơi sức mới đem cánh tay anh từ trên hông mình dời đi, vừa vặn không đánh thức anh.
Đi chân không xuống giường, mỗi một bước đi là chỗ giữa hai chân đau đớn như bị xé rách, nhặt áo sơ mi của anh trên sàn mặc vào, sau đó rửa mặt qua loa.
Từ trong túi lấy ra chìa khóa nhà anh, nắm chặt, dấu răng hằn vào lòng bàn tay.
Chìa khóa này đã từng thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối anh dành cho cô. Hôm nay cô trả lại cho anh.
Cô cái gì cũng không để lại, cũng không mang bất cứ cái gì.
Đứng trên sàn nhà giữa phòng khách, từng việc từng việc đã xảy ra ở đây, giống như một bộ phim câm trắng đen chiếu lại trong đầu cô.
Từ nơi này nhìn vào phòng ngủ chỉ thấy cánh tay kia ở trên giường, tay anh vô ý thức mở ra.
Cô không có đi trở vào nhìn anh một lần nữa, cô sợ mình không nhịn được……
Thở nhẹ một hơi, xoay chốt mở cửa, bước ra, đóng cửa.
Nhẹ nhàng “Rắc” một tiếng.
Một tiếng giòn vang đó, trong lòng cô dường như cũng đã có một sợi dây nào đó cũng đứt rời.
Cô mệt mỏi tựa vào trong thang máy, con số màu đỏ trên đỉnh đầu giảm dần từng số từng số.
Cô rời xa anh, càng lúc càng xa.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên, cô mạnh mẽ kéo từng bước gian nan đi ra ngoài.
Có chất lỏng ấm áp từ bắp đùi nhỏ xuống.
Cô không cần nhìn cũng biết đó là máu.
Mỗi một bước đi, như có lưỡi dao sắc bén cắt vào nơi tư mật của cô.
Đã vào thu, ngày còn nóng như vậy, mặt trời khổng lồ trên đỉnh đầu như muốn lấy tất cả hơi sức của con người đem bốc hơi mất.
Người khác quăng tới ánh mắt khác thường, bước xuống bậc thang dưới chân mềm nhũn, cô không còn bản lĩnh linh hoạt của ngày thường, nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn, lại không ngờ ngã vào ngực một người đàn ông.
Người đàn ông bế cô lên, không nói một lời ôm cô vào trong xe.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi, yếu ớt, nhợt nhạt.
……
“Cách lúc lên máy bay còn chút thời gian, dẫn em đến bệnh viện trước.”
Âm thanh Thi Dạ Triều dịu dàng, bình thản, cũng chỉ có bản thân anh biết có bao nhiêu ẩn nhẫn.
Anh ở dưới lầu của nhà Thái tử, đợi cả đêm, thêm một buổi sáng.
Nhìn vào cửa sổ xa xa kia, anh biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Loại chờ đợi này làm anh hưng phấn máu sôi sục, nhưng anh phải nhịn lại. Anh biết thói hư tật xấu của đàn ông.
Loại người như Thái tử tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng dáng đó lảo đảo nghiêng ngã đi ra, khóe miệng cong lên một nét khó có thể phát hiện ra nụ cười.
Cô đang rời khỏi người đàn ông đó.
Đúng như lời tiên đoán ban đầu của anh khi mới trở về.
Cô sẽ chủ động tìm đến anh, chủ động trở lại bên cạnh anh.
Quanh đi quẩn lại, cô vẫn sẽ thuộc về anh.
……
Cô không mở miệng, rời khỏi Thái tử, đi nơi nào đối với cô mà nói đều như nhau.
Nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ xử lý vết đổ nát đến không chịu nổi của cô, liên tiếp cau mày, thậm chí muốn báo cảnh sát.
Thi Dạ Triều thật cẩn thận ôm cô lúc rời khỏi, mỉm cười tiếp nhận trách cứ oán giận của bác sĩ.
Hộ chiếu và giấy chứng minh của cô không biết như thế nào lại nằm trong tay Thi Dạ Triều.
Anh đã sớm vì cô một tay xử lý tốt tất cả.
Cô suốt dọc đường không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo.
Chỉ là lúc đăng ký lên máy bay cô kéo tay anh lại, rất mạnh mẽ.
Thi Dạ Triều đặt cô xuống, lấy điện thoại đi động ra, mở một đoạn ghi âm trong điện thoại đặt bên tai cô.
Đoạn ghi âm ghi lại một đoạn đối thoại rất đơn giản.
Một nam một nữ.
“Em mang thai…… Em không muốn bỏ nó.” Giọng người phụ nữ là Hạ Tử Dụ.
Trong đoạn ghi âm yên lặng rất lâu, lâu đến mức cô cho là đã kết thúc, mới nghe Thái tử cười khẽ, nhẹ nhàng nói một câu.
“Tốt, vậy thì sinh ra đi.”
“…… Anh nói thật?” Hạ Tử Dụ có chút vui mừng không dám tin.
“Tôi chưa từng làm phụ nữ mang thai, em đã mang thai, vậy thì…… Sinh ra đi.”
……
……
Phần sau đoạn ghi âm nói cái gì cô không nghe được. Trong đầu và bên tai chỉ có câu nói kia của Thái tử “Vậy thì sinh ra đi.”
…… Sinh ra đi…… Sinh ra đi.
Cô cúi đầu, cánh tay cũng chậm rãi buông xuống.
Thi Dạ Triều kéo tay cô, ôm cô vào ngực, con ngươi màu hổ phách lưu chuyển ánh sáng kiên định, dịu dàng giống như người yêu tuyệt vời nhất trên đời.
“Đi theo tôi đi, tôi sẽ thật tốt…… Yêu em, những gì hắn ta có thể hay không thể cho em tôi đều làm được.”
Đáy lòng dâng tràn đau đớn chua xót.
Đáy mắt vẫn khô khốc.
Cô cúi trán chống đỡ trên ngực anh ta.
……
Cô mấp máy môi, lau khóe mắt một cái, trên tay không có một chút ướt át.
Nguy rồi, không khóc được rồi.
Cả người đều đau.
Suốt cả đêm hoan ái như đánh giặc, thiếu chút nữa hành hạ cô ấy đến chết, cũng vét sạch chính mình.
Chậm rãi mở mắt ra, trong khoảnh khắc ý thức là một mảnh trống rỗng.
Một lát sau mới nhận ra đây là nhà của mình.
Hương thơm nhàn nhạt trên người Trữ Dư Tịch vẫn còn vương vấn quanh mũi.
Anh đưa tay sờ một cái, lại chạm vào khoảng không. Động tác hơi chậm lại, đột nhiên ngồi dậy, chỗ nằm bên cạnh đã lạnh tanh.
Anh tìm khắp nhà một lần cũng không thấy bóng dáng cô.
Tức giận xông tới. Ngồi trên sofa cắn răng nghiến lợi.
Cô lại dám không nói tiếng nào bỏ đi!
Cô thế nhưng……
Tầm mắt bỗng dừng lại.
Trên khay trà là một chùm chìa khóa.
Là chìa khóa nhà anh.
Ánh mặt trời chiếu rọi kim loại sáng bóng phát ra ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt.
Anh nheo mắt, có một vài vết máu nhỏ trên sàn nhà.
……
Đầu óc anh “ông” một tiếng, cầm điện thoại gọi cho Doãn Vệ Hoài, âm thanh dường như rít ra từ kẽ răng.
“Tìm Trữ Dư Tịch đến đây cho tôi, lập tức! Ngay lập tức!”
……
Vào một giờ trước.
Trữ Dư Tịch tự nhiên tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt thân thiết của anh đang ngủ say.
Chân mày khẽ chau, lông mày anh tuấn vừa đen vừa dày, sóng mũi cao, bờ môi mím chặt, gương mặt có đường cong tuấn mỹ.
Thì ra lông mi của anh lại đẹp như vậy. Cô chăm chú đưa mắt nhìn, như muốn ghi tạc vào đáy lòng.
Ngừng thở, động tác rất nhẹ rất nhẹ hôn lên môi anh.
Xúc cảm mềm mại, cô sẽ luôn luôn nhớ kỹ. Luôn luôn.
Cô tốn hết hơi sức mới đem cánh tay anh từ trên hông mình dời đi, vừa vặn không đánh thức anh.
Đi chân không xuống giường, mỗi một bước đi là chỗ giữa hai chân đau đớn như bị xé rách, nhặt áo sơ mi của anh trên sàn mặc vào, sau đó rửa mặt qua loa.
Từ trong túi lấy ra chìa khóa nhà anh, nắm chặt, dấu răng hằn vào lòng bàn tay.
Chìa khóa này đã từng thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối anh dành cho cô. Hôm nay cô trả lại cho anh.
Cô cái gì cũng không để lại, cũng không mang bất cứ cái gì.
Đứng trên sàn nhà giữa phòng khách, từng việc từng việc đã xảy ra ở đây, giống như một bộ phim câm trắng đen chiếu lại trong đầu cô.
Từ nơi này nhìn vào phòng ngủ chỉ thấy cánh tay kia ở trên giường, tay anh vô ý thức mở ra.
Cô không có đi trở vào nhìn anh một lần nữa, cô sợ mình không nhịn được……
Thở nhẹ một hơi, xoay chốt mở cửa, bước ra, đóng cửa.
Nhẹ nhàng “Rắc” một tiếng.
Một tiếng giòn vang đó, trong lòng cô dường như cũng đã có một sợi dây nào đó cũng đứt rời.
Cô mệt mỏi tựa vào trong thang máy, con số màu đỏ trên đỉnh đầu giảm dần từng số từng số.
Cô rời xa anh, càng lúc càng xa.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên, cô mạnh mẽ kéo từng bước gian nan đi ra ngoài.
Có chất lỏng ấm áp từ bắp đùi nhỏ xuống.
Cô không cần nhìn cũng biết đó là máu.
Mỗi một bước đi, như có lưỡi dao sắc bén cắt vào nơi tư mật của cô.
Đã vào thu, ngày còn nóng như vậy, mặt trời khổng lồ trên đỉnh đầu như muốn lấy tất cả hơi sức của con người đem bốc hơi mất.
Người khác quăng tới ánh mắt khác thường, bước xuống bậc thang dưới chân mềm nhũn, cô không còn bản lĩnh linh hoạt của ngày thường, nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn, lại không ngờ ngã vào ngực một người đàn ông.
Người đàn ông bế cô lên, không nói một lời ôm cô vào trong xe.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi, yếu ớt, nhợt nhạt.
……
“Cách lúc lên máy bay còn chút thời gian, dẫn em đến bệnh viện trước.”
Âm thanh Thi Dạ Triều dịu dàng, bình thản, cũng chỉ có bản thân anh biết có bao nhiêu ẩn nhẫn.
Anh ở dưới lầu của nhà Thái tử, đợi cả đêm, thêm một buổi sáng.
Nhìn vào cửa sổ xa xa kia, anh biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Loại chờ đợi này làm anh hưng phấn máu sôi sục, nhưng anh phải nhịn lại. Anh biết thói hư tật xấu của đàn ông.
Loại người như Thái tử tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng dáng đó lảo đảo nghiêng ngã đi ra, khóe miệng cong lên một nét khó có thể phát hiện ra nụ cười.
Cô đang rời khỏi người đàn ông đó.
Đúng như lời tiên đoán ban đầu của anh khi mới trở về.
Cô sẽ chủ động tìm đến anh, chủ động trở lại bên cạnh anh.
Quanh đi quẩn lại, cô vẫn sẽ thuộc về anh.
……
Cô không mở miệng, rời khỏi Thái tử, đi nơi nào đối với cô mà nói đều như nhau.
Nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ xử lý vết đổ nát đến không chịu nổi của cô, liên tiếp cau mày, thậm chí muốn báo cảnh sát.
Thi Dạ Triều thật cẩn thận ôm cô lúc rời khỏi, mỉm cười tiếp nhận trách cứ oán giận của bác sĩ.
Hộ chiếu và giấy chứng minh của cô không biết như thế nào lại nằm trong tay Thi Dạ Triều.
Anh đã sớm vì cô một tay xử lý tốt tất cả.
Cô suốt dọc đường không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo.
Chỉ là lúc đăng ký lên máy bay cô kéo tay anh lại, rất mạnh mẽ.
Thi Dạ Triều đặt cô xuống, lấy điện thoại đi động ra, mở một đoạn ghi âm trong điện thoại đặt bên tai cô.
Đoạn ghi âm ghi lại một đoạn đối thoại rất đơn giản.
Một nam một nữ.
“Em mang thai…… Em không muốn bỏ nó.” Giọng người phụ nữ là Hạ Tử Dụ.
Trong đoạn ghi âm yên lặng rất lâu, lâu đến mức cô cho là đã kết thúc, mới nghe Thái tử cười khẽ, nhẹ nhàng nói một câu.
“Tốt, vậy thì sinh ra đi.”
“…… Anh nói thật?” Hạ Tử Dụ có chút vui mừng không dám tin.
“Tôi chưa từng làm phụ nữ mang thai, em đã mang thai, vậy thì…… Sinh ra đi.”
……
……
Phần sau đoạn ghi âm nói cái gì cô không nghe được. Trong đầu và bên tai chỉ có câu nói kia của Thái tử “Vậy thì sinh ra đi.”
…… Sinh ra đi…… Sinh ra đi.
Cô cúi đầu, cánh tay cũng chậm rãi buông xuống.
Thi Dạ Triều kéo tay cô, ôm cô vào ngực, con ngươi màu hổ phách lưu chuyển ánh sáng kiên định, dịu dàng giống như người yêu tuyệt vời nhất trên đời.
“Đi theo tôi đi, tôi sẽ thật tốt…… Yêu em, những gì hắn ta có thể hay không thể cho em tôi đều làm được.”
Đáy lòng dâng tràn đau đớn chua xót.
Đáy mắt vẫn khô khốc.
Cô cúi trán chống đỡ trên ngực anh ta.
……
Cô mấp máy môi, lau khóe mắt một cái, trên tay không có một chút ướt át.
Nguy rồi, không khóc được rồi.
/149
|