Editor: Chuongnhobe.
Thời điểm rời khỏi nhà Trình Diệp đã là rất trễ. Trữ Dư Tịch vừa mới bước ra ngoài cửa lớn, đã nhìn thấy Doãn Vệ Hoài đứng ở đó từ bao giờ rồi, chờ để đưa cô về.
Hoàng Phủ Triệt không nhìn thấy bóng dáng thái tử đâu, Doãn Vệ Hoài buông tay, cũng không biết tình hình thế nào. Trữ Dư Tịch cũng không nói thêm gì nữa, từ biệt Hoàng Phủ Triệt và Nhan Loan Loan xong thì bước chân lên xe của Doãn Vệ Hoài.
…
Nhan Loan Loan vẫn còn theo dõi ở phía sau từ kính chiếu hậu cho tới lúc đi xa đến độ không nhìn thấy xe của Doãn Vệ Hoài được nữa, mới âm thầm thở dài. Hoàng Phủ Triệt lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên cô một cái.
“Chẳng lẽ thái tử không để ý đến Tiểu Tịch dù chỉ một chút thôi sao? Là anh em với nhau, anh cảm thấy sao?”
Nhan Loan Loan cầm chiếc hộp quà mà Tiểu Tịch tặng cho cô lên, mở ra xem, bên trong là một đôi bông tai thiết kế tinh xảo, trông vô cùng đáng yêu.
Hoàng Phủ Triệt nhăn mày.
“Đừng coi anh với hắn ta gộp vào với nhau.”
Nhan Loan Loan đeo đôi bông tai lên, lại nhìn vào gương soi, khiến cho khuôn mặt cô càng trở nên tinh xảo hơn. Tiện tay cầm di động của anh lên chụp rất nhiều kiểu, sau đó lại đem ra xem đống ảnh mình vừa chụp được xem xét, chỉ lưu lại những tấm ảnh mà cô cảm thấy vừa ý nhất còn lại những tấm khác thì xóa đi toàn bộ, rồi mới đưa di động đến trước mặt anh, ra vẻ bá đạo và tùy hứng.
“Khen em xinh đẹp đi!”
Hoàng Phủ Triệt khẽ liếc một cái, toàn bộ tạo hình mặt quỷ của cô chiếm toàn bộ cả màn hình điện thoại, thật sự anh muốn nói, xấu muốn chết.
Anh cong môi lên.
“Đẹp.”
Nhan Loan Loan cười to, cúi xuống tháo giày cao gót ra, một chân quành sang đùa giỡn anh, không khí trong xe liền trở nên náo nhiệt, một lúc, nhận thấy sự thay đổi của cơ thể anh, cô lại tận lực chà xát lên chỗ bụng dưới của anh.
Hoàng Phủ Triệt quay sang cảnh báo cô.
“Đừng nghịch lửa.”
Cô không nghe, chỉ bày ra bộ dáng như thách thức anh có thể làm gì được cô.
“Anh đã cảnh cáo em rồi a….”
Khóe môi Hoàng Phủ Triệt cong lên, anh quẹo xe vào một khúc cua đi vào trong núi. Nhan Loan Loan vẫn chưa ý thức được hành động nghịch lửa của mình nguy hiểm thế nào, mãi cho đến một lúc sau cô mới phát hiện ra xe đang chạy ngày càng cách xa nội thành cho đến khi dừng ở trên đỉnh núi, mãi cho đến khi Hoàng Phủ Triệt nới lỏng cà-vạt ấn nút thay đổi trạng thái của ghế dựa, bắt đầu vòng sang bên ghế cô dở trò, cô mới nhận thức được mà cầu xin tha thứ.
“Em đã châm lửa như vậy, phải tự mình đi mà dập.”
Hoàng Phủ Triệt thoải mái cởi chiếc váy mỏng bó sát của cô ra, lại kéo chiếc quần lót của cô xuống, nâng cao chân cô lên, lại phóng thích vật cứng rắn của mình, để tại nơi tư mật của cô mà bắt đầu thăm dò, mà trêu chọc khiến cho cô khó chịu, không nhịn được mà mắng anh.
Lúc đó anh mới cong môi cười khoái trá, một lát sau thì động thân tiến vào trong cô, để cho cô cảm nhận được một hồi khoái cảm.
…
Cô không nghĩ rằng mình sẽ gặp được anh, lại càng không nghĩ rằng bản thân mình sẽ yêu anh.
Cô tin chắc rằng, nhất định không phải một chút nào anh cũng không động tâm với cô.
Cô đã đặt cược chính bản thân mình, tất cả những gì cô có, đi trao đổi cùng anh, đi đánh đổi rằng anh sẽ yêu cô muốn ngừng mà không được.
Sau đó, đem toàn bộ thế giới của anh khuấy động cho đến khi long trời nở đất.
Không có ai có lỗi với ai, nếu như trên đời này có Thượng Đế, cô chỉ mong, chỉ khẩn cầu rằng mọi người trên đời đều bình đẳng với nhau.
Hoàng Phủ Triệt, mặc dù em yêu anh, nhưng em cũng muốn anh giúp em, cùng nhau vượt qua đau khổ.
…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: !@#$%^& (Chuong: một đoạn lông lá không liên quan tới nhau và liên quan đến chúng ta *ý tui là truyện của chúng ta*)
*bây h mới liên quan nè*
Đến lúc tiểu Tịch phải đi rồi, đi biền biệt 2 năm…
Thái tử thì phải sao bây h?
Cosmo muốn cùng với nhị thiếu gia Hoàng Phủ Triệt chính thức giao đấu, vậy cũng thật là… chậc chậc ~ ~
Nhan Loan Loan – một phụ nữ hư hỏng đang thương
Tiểu Tịch – một phụ nữ ngốc cũng rất đáng thương
Hô hô ~~
Cầu tung hoa….
Hôm qua JQ thất bại rồi…. buồn bực! các người muốn yêu thương sâu sắc thì đi mà yêu thương sâu sắc đi!!!
Quan trọng nhất là! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời muốn nói của Editor:
>_< thím tác giả ơi là thím tác giả, tui mệt với thím muốn chết, sao k phân chia chương cho nó cẩn thận, để chỗ thì dài, chỗ thì ngắn teo nhe thế này đây, thỉnh mọi người đọc xong có muốn ném đá thì ném má tác giả ấy, ta an phận lắm, ta yêu hòa bình, ta ghét chiến tranh a!!!!
Hết chương 73 ^^!
Thời điểm rời khỏi nhà Trình Diệp đã là rất trễ. Trữ Dư Tịch vừa mới bước ra ngoài cửa lớn, đã nhìn thấy Doãn Vệ Hoài đứng ở đó từ bao giờ rồi, chờ để đưa cô về.
Hoàng Phủ Triệt không nhìn thấy bóng dáng thái tử đâu, Doãn Vệ Hoài buông tay, cũng không biết tình hình thế nào. Trữ Dư Tịch cũng không nói thêm gì nữa, từ biệt Hoàng Phủ Triệt và Nhan Loan Loan xong thì bước chân lên xe của Doãn Vệ Hoài.
…
Nhan Loan Loan vẫn còn theo dõi ở phía sau từ kính chiếu hậu cho tới lúc đi xa đến độ không nhìn thấy xe của Doãn Vệ Hoài được nữa, mới âm thầm thở dài. Hoàng Phủ Triệt lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên cô một cái.
“Chẳng lẽ thái tử không để ý đến Tiểu Tịch dù chỉ một chút thôi sao? Là anh em với nhau, anh cảm thấy sao?”
Nhan Loan Loan cầm chiếc hộp quà mà Tiểu Tịch tặng cho cô lên, mở ra xem, bên trong là một đôi bông tai thiết kế tinh xảo, trông vô cùng đáng yêu.
Hoàng Phủ Triệt nhăn mày.
“Đừng coi anh với hắn ta gộp vào với nhau.”
Nhan Loan Loan đeo đôi bông tai lên, lại nhìn vào gương soi, khiến cho khuôn mặt cô càng trở nên tinh xảo hơn. Tiện tay cầm di động của anh lên chụp rất nhiều kiểu, sau đó lại đem ra xem đống ảnh mình vừa chụp được xem xét, chỉ lưu lại những tấm ảnh mà cô cảm thấy vừa ý nhất còn lại những tấm khác thì xóa đi toàn bộ, rồi mới đưa di động đến trước mặt anh, ra vẻ bá đạo và tùy hứng.
“Khen em xinh đẹp đi!”
Hoàng Phủ Triệt khẽ liếc một cái, toàn bộ tạo hình mặt quỷ của cô chiếm toàn bộ cả màn hình điện thoại, thật sự anh muốn nói, xấu muốn chết.
Anh cong môi lên.
“Đẹp.”
Nhan Loan Loan cười to, cúi xuống tháo giày cao gót ra, một chân quành sang đùa giỡn anh, không khí trong xe liền trở nên náo nhiệt, một lúc, nhận thấy sự thay đổi của cơ thể anh, cô lại tận lực chà xát lên chỗ bụng dưới của anh.
Hoàng Phủ Triệt quay sang cảnh báo cô.
“Đừng nghịch lửa.”
Cô không nghe, chỉ bày ra bộ dáng như thách thức anh có thể làm gì được cô.
“Anh đã cảnh cáo em rồi a….”
Khóe môi Hoàng Phủ Triệt cong lên, anh quẹo xe vào một khúc cua đi vào trong núi. Nhan Loan Loan vẫn chưa ý thức được hành động nghịch lửa của mình nguy hiểm thế nào, mãi cho đến một lúc sau cô mới phát hiện ra xe đang chạy ngày càng cách xa nội thành cho đến khi dừng ở trên đỉnh núi, mãi cho đến khi Hoàng Phủ Triệt nới lỏng cà-vạt ấn nút thay đổi trạng thái của ghế dựa, bắt đầu vòng sang bên ghế cô dở trò, cô mới nhận thức được mà cầu xin tha thứ.
“Em đã châm lửa như vậy, phải tự mình đi mà dập.”
Hoàng Phủ Triệt thoải mái cởi chiếc váy mỏng bó sát của cô ra, lại kéo chiếc quần lót của cô xuống, nâng cao chân cô lên, lại phóng thích vật cứng rắn của mình, để tại nơi tư mật của cô mà bắt đầu thăm dò, mà trêu chọc khiến cho cô khó chịu, không nhịn được mà mắng anh.
Lúc đó anh mới cong môi cười khoái trá, một lát sau thì động thân tiến vào trong cô, để cho cô cảm nhận được một hồi khoái cảm.
…
Cô không nghĩ rằng mình sẽ gặp được anh, lại càng không nghĩ rằng bản thân mình sẽ yêu anh.
Cô tin chắc rằng, nhất định không phải một chút nào anh cũng không động tâm với cô.
Cô đã đặt cược chính bản thân mình, tất cả những gì cô có, đi trao đổi cùng anh, đi đánh đổi rằng anh sẽ yêu cô muốn ngừng mà không được.
Sau đó, đem toàn bộ thế giới của anh khuấy động cho đến khi long trời nở đất.
Không có ai có lỗi với ai, nếu như trên đời này có Thượng Đế, cô chỉ mong, chỉ khẩn cầu rằng mọi người trên đời đều bình đẳng với nhau.
Hoàng Phủ Triệt, mặc dù em yêu anh, nhưng em cũng muốn anh giúp em, cùng nhau vượt qua đau khổ.
…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: !@#$%^& (Chuong: một đoạn lông lá không liên quan tới nhau và liên quan đến chúng ta *ý tui là truyện của chúng ta*)
*bây h mới liên quan nè*
Đến lúc tiểu Tịch phải đi rồi, đi biền biệt 2 năm…
Thái tử thì phải sao bây h?
Cosmo muốn cùng với nhị thiếu gia Hoàng Phủ Triệt chính thức giao đấu, vậy cũng thật là… chậc chậc ~ ~
Nhan Loan Loan – một phụ nữ hư hỏng đang thương
Tiểu Tịch – một phụ nữ ngốc cũng rất đáng thương
Hô hô ~~
Cầu tung hoa….
Hôm qua JQ thất bại rồi…. buồn bực! các người muốn yêu thương sâu sắc thì đi mà yêu thương sâu sắc đi!!!
Quan trọng nhất là! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời muốn nói của Editor:
>_< thím tác giả ơi là thím tác giả, tui mệt với thím muốn chết, sao k phân chia chương cho nó cẩn thận, để chỗ thì dài, chỗ thì ngắn teo nhe thế này đây, thỉnh mọi người đọc xong có muốn ném đá thì ném má tác giả ấy, ta an phận lắm, ta yêu hòa bình, ta ghét chiến tranh a!!!!
Hết chương 73 ^^!
/149
|