Editor: Chuongnhobe.
Nhan Loan Loan không ngờ tới việc mình bị hắn ăn trong tình trạng kinh hãi như vậy.
Do bị chiếm đoạt khiến thân thể đau đớn, cô ngẩng đầu lên, thân thể cứng đờ, đau đớn dồn nén trong ngực, thật lâu sau mới thở ra.
Làm sao có thể…. Đau đớn như vậy!
Cả người giống như bị một sức mạnh to lớn xé rách dễ dàng thành hai nửa, nước mắt do đau đớn bị ép ngập
Cả đôi mắt, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, để cho nó không chảy ra.
Vẻ mặt khó có thể tin được của Hoàng Phủ Triệt nhìn cô, cứng ngắc trong giây lát, sự vui mừng ngắn ngủi trong lòng bị thay thế bởi một cỗ lửa giận bừng bừng, sự tức giận từ tay chân đến các dây thần kinh truyền vào trong não. (p!s; không biết có đúng hơm?! @@)
Hắn thu lại bàn tay, hận không thể cứ thế mà bóp chết cô.
“Em lừa tôi! Nhan Loan Loan em cũng dám lừa gạt tôi!”
Cái gì gọi là bị xâm phạm, bị cường bạo, cái gì gọi là cho cô thời gian, tất cả đều là rắm chó!
Hắn đường đường là hoàng phủ nhị thiếu gia, lại bị một người phụ nữ nói mấy câu giọng điệu đáng thương đùa giỡn xoay mòng mòng, hắn rõ là… Sắp tức chết rồi!
Nhan Loan Loan kìm nén nước mắt, đôi mắt phiếm hồng, cổ bị hắn bóp, cảm thấy rất khó thở.
“Thực xin lỗi… Không phải em… Cố ý…”
…
Giọng nói hắn trở nên trầm thấp ấm khàn, tà ác phả hơi trên mặt cô, bắt đầu tiến vào.
“Còn nhớ không, chỉ một lần đó tôi dùng tay đã khiến em thỏa mãn?”
Hắn dùng lực để nghiền nát cô, nhưng lại không tiếp tục đi vào.
“Nhớ rõ…”
Cô không biết vì sao đột nhiên bụng dưới bắt đầu đau xót, trống rỗng, càng lúc càng bất an, muốn vặn vẹo cơ thể.
“Được! Tôi đã nói rồi, sẽ cho em gấp bội, khiến em no đủ. Hiện tại đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.”
Hắn hơi cong môi lên, nở nụ cười tà tứ mà tàn khốc, khơi mào phía dưới của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào hắn.
“Tối nay nếu không giết chết em, tôi sẽ không là Hoàng Phủ Triệt!”
Hắn thỏa mãn khi nhìn thấy sự hoảng sợ trong dáy mắt cô, trong nháy mắt hắn liền trở nên cuồng dã chiếm đoạt cô, mục đích chỉ có một, chiếm đoạt thân thể yếu ớt nhất của cô, khiến cô chỉ có thể nằm một chỗ không có sức lực chống lại hắn.
Hắn luôn luôn phải là người nắm bắt toàn bộ người khác, cho dù hắn có bị hãm sau đi chăng nữa, thái độ của hắn lúc nào cũng rất bình tĩnh.
Môi miệng Nhan Loan Loan chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, tất cả những âm thanh khác đều bị mắc kẹp trong cổ họng không có cách nào phát ra được. Cho đến bây giờ cô mới biết, người đàn ông này thật đáng sợ.
Ánh mắt hắn ngày càng thâm trầm, trong mắt hắn thấy rõ hình ảnh tấm lưng bóng loáng như ánh trăng của cô, bởi vì mồ hôi toát ra càng thêm lóng lánh, giống như một bảo vật của thế gian vậy.
Bảo bối này là của hắn. chỉ có thể duy nhất là của Hoàng Phủ Triệt hắn, không cho phép bất cứ người đàn ông nào được đụng vào, cho dù chỉ một lần.
Thân thể của cô bị hắn côi thành loại hắn cần hắn cứ lấy, mà chỉ có hắn mới có thể tùy ý đoạt lấy mà thôi.
“Vẫn muốn lừa gạt tôi sao? Lại muốn cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ sao?”
Nghĩ tới chuyện này, lửa giận trong hắn lại bừng bừng nổi lên.
“Không… Không…”
Cô không có cách nào chống đỡ lại công kích của hắn, cô chỉ có thể thừa nhận. vấn đề lừa gạt hay không này, cô luôn cố gắng không nghĩ đến. Bí mật kia của cô không thể cho ai biết được, nếu như một ngày nào đó bị hắn phát hiện ra, mọi hy vọng của cô với hắn sẽ hoàn toàn biến mất, và khi đó hắn sẽ cảm thấy một con người dơ bẩn ở cô.
Đã đứng ở trên vách núi cái chết cận kề rồi, cô không thể quay đầu lại được, chỉ có thể liều lĩnh nhảy xuống. không có bất cứ một đường lui nào cho cô, chỉ có thể dựa vào hắn giú cô đi xuống.
Hoàng Phủ Triệt nhếch môi lên, dán lên tai cô.
“Có biết không, tôi đã muốn làm như vậy từ lâu rồi ?”
Hắn lấy tay đặt chân quấn lấy hông hắn, rồi bắt đầu tiến vào.
“Có phải em không biết, tôi đã nhìn thấy em đánh bi-a ở chỗ của Trình Diệp ngay lúc đó tôi đã nghĩ muốn em, cứ như vậy từ phía sau… Tiến vào trong em, bị em kẹ chặt, có bao nhiêu căng cứng, bao nhiêu mất hồn.”
Nhan Loan Loan im bặt, người đàn ông này… không khỏi quá tà ác rồi.
“Kết quả, so với tôi tưởng tượng còn chặt chẽm mất hồn hơn.”
Hắn khẽ cắn vành tai non mịn của cô, động tác ngày một nhanh hơn, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, khiến cho hắn chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng.
“Còn kẹp tôi chặt như vậy, uhm? Muốn lắm sao?”
Hắn nhìn cô như không chút để ý đến câu hỏi của mình, thân thể cũng không còn đợi đến khi nhận được câu trả lời của cô, như được lên dây cót, mạnh mẽ thẳng tiến vào nơi sau nhất của cô. Khoái cảm giống như song biển đánh úp từng đợt từng đợt một, hắn liên tục tiến vào nơi sâu nhất của cô, khiên cho từng bắp thịt hắn căng lên, răng nanh ra sức gặm cắn chiếc gáy mịn màng của cô, khiến cho cô vì đau đớn mà kêu lên, đưa hai người lên đỉnh của khoái cảm.
Nhan Loan Loan cảm thấy cái chết đang rơi xuống trên người mình, lại cảm nhận được một cỗ nhiệt mạnh của hắn mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể cô.
Câu nói kia được nói thế nào nhỉ? Rõ là… cái chết đến gần.
Mà một đêm này, còn biết bao nhiêu là triền miên…
Nhan Loan Loan không ngờ tới việc mình bị hắn ăn trong tình trạng kinh hãi như vậy.
Do bị chiếm đoạt khiến thân thể đau đớn, cô ngẩng đầu lên, thân thể cứng đờ, đau đớn dồn nén trong ngực, thật lâu sau mới thở ra.
Làm sao có thể…. Đau đớn như vậy!
Cả người giống như bị một sức mạnh to lớn xé rách dễ dàng thành hai nửa, nước mắt do đau đớn bị ép ngập
Cả đôi mắt, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, để cho nó không chảy ra.
Vẻ mặt khó có thể tin được của Hoàng Phủ Triệt nhìn cô, cứng ngắc trong giây lát, sự vui mừng ngắn ngủi trong lòng bị thay thế bởi một cỗ lửa giận bừng bừng, sự tức giận từ tay chân đến các dây thần kinh truyền vào trong não. (p!s; không biết có đúng hơm?! @@)
Hắn thu lại bàn tay, hận không thể cứ thế mà bóp chết cô.
“Em lừa tôi! Nhan Loan Loan em cũng dám lừa gạt tôi!”
Cái gì gọi là bị xâm phạm, bị cường bạo, cái gì gọi là cho cô thời gian, tất cả đều là rắm chó!
Hắn đường đường là hoàng phủ nhị thiếu gia, lại bị một người phụ nữ nói mấy câu giọng điệu đáng thương đùa giỡn xoay mòng mòng, hắn rõ là… Sắp tức chết rồi!
Nhan Loan Loan kìm nén nước mắt, đôi mắt phiếm hồng, cổ bị hắn bóp, cảm thấy rất khó thở.
“Thực xin lỗi… Không phải em… Cố ý…”
…
Giọng nói hắn trở nên trầm thấp ấm khàn, tà ác phả hơi trên mặt cô, bắt đầu tiến vào.
“Còn nhớ không, chỉ một lần đó tôi dùng tay đã khiến em thỏa mãn?”
Hắn dùng lực để nghiền nát cô, nhưng lại không tiếp tục đi vào.
“Nhớ rõ…”
Cô không biết vì sao đột nhiên bụng dưới bắt đầu đau xót, trống rỗng, càng lúc càng bất an, muốn vặn vẹo cơ thể.
“Được! Tôi đã nói rồi, sẽ cho em gấp bội, khiến em no đủ. Hiện tại đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.”
Hắn hơi cong môi lên, nở nụ cười tà tứ mà tàn khốc, khơi mào phía dưới của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào hắn.
“Tối nay nếu không giết chết em, tôi sẽ không là Hoàng Phủ Triệt!”
Hắn thỏa mãn khi nhìn thấy sự hoảng sợ trong dáy mắt cô, trong nháy mắt hắn liền trở nên cuồng dã chiếm đoạt cô, mục đích chỉ có một, chiếm đoạt thân thể yếu ớt nhất của cô, khiến cô chỉ có thể nằm một chỗ không có sức lực chống lại hắn.
Hắn luôn luôn phải là người nắm bắt toàn bộ người khác, cho dù hắn có bị hãm sau đi chăng nữa, thái độ của hắn lúc nào cũng rất bình tĩnh.
Môi miệng Nhan Loan Loan chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, tất cả những âm thanh khác đều bị mắc kẹp trong cổ họng không có cách nào phát ra được. Cho đến bây giờ cô mới biết, người đàn ông này thật đáng sợ.
Ánh mắt hắn ngày càng thâm trầm, trong mắt hắn thấy rõ hình ảnh tấm lưng bóng loáng như ánh trăng của cô, bởi vì mồ hôi toát ra càng thêm lóng lánh, giống như một bảo vật của thế gian vậy.
Bảo bối này là của hắn. chỉ có thể duy nhất là của Hoàng Phủ Triệt hắn, không cho phép bất cứ người đàn ông nào được đụng vào, cho dù chỉ một lần.
Thân thể của cô bị hắn côi thành loại hắn cần hắn cứ lấy, mà chỉ có hắn mới có thể tùy ý đoạt lấy mà thôi.
“Vẫn muốn lừa gạt tôi sao? Lại muốn cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ sao?”
Nghĩ tới chuyện này, lửa giận trong hắn lại bừng bừng nổi lên.
“Không… Không…”
Cô không có cách nào chống đỡ lại công kích của hắn, cô chỉ có thể thừa nhận. vấn đề lừa gạt hay không này, cô luôn cố gắng không nghĩ đến. Bí mật kia của cô không thể cho ai biết được, nếu như một ngày nào đó bị hắn phát hiện ra, mọi hy vọng của cô với hắn sẽ hoàn toàn biến mất, và khi đó hắn sẽ cảm thấy một con người dơ bẩn ở cô.
Đã đứng ở trên vách núi cái chết cận kề rồi, cô không thể quay đầu lại được, chỉ có thể liều lĩnh nhảy xuống. không có bất cứ một đường lui nào cho cô, chỉ có thể dựa vào hắn giú cô đi xuống.
Hoàng Phủ Triệt nhếch môi lên, dán lên tai cô.
“Có biết không, tôi đã muốn làm như vậy từ lâu rồi ?”
Hắn lấy tay đặt chân quấn lấy hông hắn, rồi bắt đầu tiến vào.
“Có phải em không biết, tôi đã nhìn thấy em đánh bi-a ở chỗ của Trình Diệp ngay lúc đó tôi đã nghĩ muốn em, cứ như vậy từ phía sau… Tiến vào trong em, bị em kẹ chặt, có bao nhiêu căng cứng, bao nhiêu mất hồn.”
Nhan Loan Loan im bặt, người đàn ông này… không khỏi quá tà ác rồi.
“Kết quả, so với tôi tưởng tượng còn chặt chẽm mất hồn hơn.”
Hắn khẽ cắn vành tai non mịn của cô, động tác ngày một nhanh hơn, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, khiến cho hắn chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng.
“Còn kẹp tôi chặt như vậy, uhm? Muốn lắm sao?”
Hắn nhìn cô như không chút để ý đến câu hỏi của mình, thân thể cũng không còn đợi đến khi nhận được câu trả lời của cô, như được lên dây cót, mạnh mẽ thẳng tiến vào nơi sau nhất của cô. Khoái cảm giống như song biển đánh úp từng đợt từng đợt một, hắn liên tục tiến vào nơi sâu nhất của cô, khiên cho từng bắp thịt hắn căng lên, răng nanh ra sức gặm cắn chiếc gáy mịn màng của cô, khiến cho cô vì đau đớn mà kêu lên, đưa hai người lên đỉnh của khoái cảm.
Nhan Loan Loan cảm thấy cái chết đang rơi xuống trên người mình, lại cảm nhận được một cỗ nhiệt mạnh của hắn mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể cô.
Câu nói kia được nói thế nào nhỉ? Rõ là… cái chết đến gần.
Mà một đêm này, còn biết bao nhiêu là triền miên…
/149
|