Cửa phòng tắm bỗng nhiên bị người ở ngoài cửa kéo ra. Thái tử còn đang ngâm mình trong nước, có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cô gái quấn khăn tắm ở cửa.
Trữ Dư Tịch bước vào, tiện tay đóng cửa. Vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, đến gần bồn tắm.
Thái tử dừng hút thuốc.
“Anh thái tử, em có lời muốn nói với anh.”
“……Nói”
“……..”
“……….”
“…………Thi Dạ Triều –“
Thi Dạ Triều.
Chi nghe thấy ba chữ Thi Dạ Triều nạy, tay thái tử đã siết chặt thành nắm đấm, cái gạt tàn thuốc bằng sứ bóng loáng bị ném ra ngoài. Rơi xuống trên nền đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Tiếng chiếc gạt tàn rơi xuống đất chói tai khiến cho nàng thức tỉnh.
….
Thật yên tĩnh. Gần như chỉ có thể nghe thấy liếng hô hấp xen lẫn nhau.
Ánh sáng trong mắt Trữ Dư Tịch ngày một ảm đạm, tu tối.
Nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ.
“Để xuống.” Thái tử nhíu mày, nàng lại tai điếc mắt mù làm ngơ.
“Anh kêu em để nó xuống!”
Nàng bị tiếng rống của hắn làm cho hoảng sợ, hai tay run rẩy, mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào ngón tay nàng.
Giọt máu đỏ tươi, bắt mắt rơi xuống.
Không quá đau đớn, chỉ có chút tê dại. Máu hoà lẫn với nước trên nền đất gạch, biến thành một vũng nước đỏ thẩm.
Nàng không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thứ màu sắc chói lọi này, giống như trước mắt chỉ có mỗi thứ màu sắc này … Con ngươi dần co rúc lại.
Thái tử nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng. Bước ra khỏi bồn tắm, xé một mảnh áo choàng tắm trên kệ, kéo lấy cổ tay nàng, lại không ngờ bị nàng đột ngột hất ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tiếng của nàng có chút khàn khàn.
Thái tử chưa từng thấy nàng tỏ thái độ như thế này. Hắn trong nhất thời liền nghĩ xấu.
Thật giống như đang kiên nhẫn đè nén thứ gì đó, cái thứ ấy giống như , là sự chán ghét ….
Nàng chán ghét hắn?
Thái tử tức giận xông tới, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, liền nắm lấy cổ tay nàng kéo ra ngoài phòng khách, tìm hộp cấp cứu, rửa sạch vết thương, cầm máu trừ độc, bôi thuốc băng bó.
Vết thương này sâu hơn một chút so với tưởng tượng của hắn.
Cả quá trình, nàng vẫn giãy giụa, thậm chí đánh hắn.
Hắn chộp lấy cái kéo ở trên bàn,tay còn lại bắt lấy hai cổ tay của nàng khoá ngược lại từ phía sau. Nắm lấy phần tóc phía sau của nàng buộc nàng phải ngẩng mặt lên.
“Em nổi điên làm gì! Hả? Nổi điên làm gì!”
“Đừng chạm vào tôi! Buông ra, buông ra!” Nàng nháo đến mức muốn cắn cái cổ của hắn.
Thái tử bị đau, liền quăng nàng lên ghế sofa. Rút tay về sờ sờ cổ, thiếu nữ ở tuổi này thật lợi hại, cắn ra cả máu.
Thái tử liếc mắt thấy nàng đang cố chộp lấy cây kéo trên khay trà. Hắn nhanh một bước khống chế nàng, càng thêm giận dữ.
Lại nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của nàng, trong lòng lại thắt lại.
“Đây là ánh mắt gì?” Thái tử cắn răng chất vấn.
“Buông – tôi – ra.” Nàng gằn từng chữ, kiên quyết thét lên. Lại không biết đã kích thích cơn giận trước nay chưa từng có của thái tử.
Khoé miệng hắn cong lên tạo thành nụ cười lạnh mỉa mai, trở lại phòng ngủ chính, ném nàng lên giường, liền nằm đè lên người nàng.
“Không cho tôi chạm? Sao? Ai có thể chạm vào em? Thi Dạ Triều?”
Nang ngoảnh mặt đi, thân thể bị hắn đè lên, hai tay gắt gao níu chặt lấy ga giường.
Nàng chưa từng thấy đôi mắt sắc nhọn kinh người này, hắn cũng chưa từng thây vẻ hoảng loạn trong mắt nàng.
Tay hắn bắt đầu tháo chiếc khăn tắm trên người nàng xuống. “ Thằng khốn đó có thể hôn em, tôi cả đụng cũng không được sao?”
Đây là tiểu Tịch sao? Là đứa bé luôn vâng lời hắn, thích bám theo hắn, là tiểu Tịch miệng luôn gọi hắn anh thái tử ngọt ngào đó sao?
“Mẹ kiếp!”
Trong đầu hắn đầy ắp hình ảnh Thi Dạ Triều ôm hôn nàng.
“Tôi không được chạm vảo em hả? Phải không?”
Người con gái bên dưới nhanh chóng bị lột sạch. Xé rách nội y, dây áo choàng tắm của hắn đã sớm bị tháo ra.
“Em quên tôi là ai rồi sao?” Nụ hôn của hắn đáp xuống đầu vai mềm mại của nàng, tức giận cắn gặm, mút lấy thoả thích. Hắn tinh tế khống chế cánh tay của nàng, kéo đến đỉnh đầu. Một tay cởi bỏ áo choàng tắm vứt trên đất.
“Tôi muốn , còn đến phiên em từ chối sao?” Hắn là ai? Hắn đường đường là thái tử gia nhà Hoàng Phủ. Ai dám chống lại hắn? Ai dám từ chối hắn? Ai dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn?
Cô gái này dám!
Cô gái này cái gì cũng dám!
Hắn thế nào lại không biết, nàng lại có lá gan lớn như vậy?
Nàng nhìn dịu hiền , lại có thể ngang bướng như vậy.
Đúng! Ngang bướng!
Nàng thậm chí vì một gã đàn ông mà trở mặt với Đường Yên.
Đàn ông, lại là đàn ông!
Trong lòng hắn có một ngọn lửa vô danh, hắn cảm thấy cả người đều bị nó thiêu đốt. Hắn muốn làm chút gì đó, để hạ ngọn lửa này.
Nàng gào thét chói tay, nàng giãy giụa, nàng không nghe theo lệnh hắn.
“Em muốn bao nhiêu?”
Răng hắn gặm chiếc xương bướm của nàng, hung ác, không chút lưu tình.
“Muốn bao nhiêu? Bao nhiêu đàn ông mới đủ cho em?”
Em trai hắn còn chưa đủ? Còn cả Thi Dạ Triều?
Trữ Dư Tịch bước vào, tiện tay đóng cửa. Vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, đến gần bồn tắm.
Thái tử dừng hút thuốc.
“Anh thái tử, em có lời muốn nói với anh.”
“……Nói”
“……..”
“……….”
“…………Thi Dạ Triều –“
Thi Dạ Triều.
Chi nghe thấy ba chữ Thi Dạ Triều nạy, tay thái tử đã siết chặt thành nắm đấm, cái gạt tàn thuốc bằng sứ bóng loáng bị ném ra ngoài. Rơi xuống trên nền đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Tiếng chiếc gạt tàn rơi xuống đất chói tai khiến cho nàng thức tỉnh.
….
Thật yên tĩnh. Gần như chỉ có thể nghe thấy liếng hô hấp xen lẫn nhau.
Ánh sáng trong mắt Trữ Dư Tịch ngày một ảm đạm, tu tối.
Nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ.
“Để xuống.” Thái tử nhíu mày, nàng lại tai điếc mắt mù làm ngơ.
“Anh kêu em để nó xuống!”
Nàng bị tiếng rống của hắn làm cho hoảng sợ, hai tay run rẩy, mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào ngón tay nàng.
Giọt máu đỏ tươi, bắt mắt rơi xuống.
Không quá đau đớn, chỉ có chút tê dại. Máu hoà lẫn với nước trên nền đất gạch, biến thành một vũng nước đỏ thẩm.
Nàng không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thứ màu sắc chói lọi này, giống như trước mắt chỉ có mỗi thứ màu sắc này … Con ngươi dần co rúc lại.
Thái tử nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng. Bước ra khỏi bồn tắm, xé một mảnh áo choàng tắm trên kệ, kéo lấy cổ tay nàng, lại không ngờ bị nàng đột ngột hất ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tiếng của nàng có chút khàn khàn.
Thái tử chưa từng thấy nàng tỏ thái độ như thế này. Hắn trong nhất thời liền nghĩ xấu.
Thật giống như đang kiên nhẫn đè nén thứ gì đó, cái thứ ấy giống như , là sự chán ghét ….
Nàng chán ghét hắn?
Thái tử tức giận xông tới, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, liền nắm lấy cổ tay nàng kéo ra ngoài phòng khách, tìm hộp cấp cứu, rửa sạch vết thương, cầm máu trừ độc, bôi thuốc băng bó.
Vết thương này sâu hơn một chút so với tưởng tượng của hắn.
Cả quá trình, nàng vẫn giãy giụa, thậm chí đánh hắn.
Hắn chộp lấy cái kéo ở trên bàn,tay còn lại bắt lấy hai cổ tay của nàng khoá ngược lại từ phía sau. Nắm lấy phần tóc phía sau của nàng buộc nàng phải ngẩng mặt lên.
“Em nổi điên làm gì! Hả? Nổi điên làm gì!”
“Đừng chạm vào tôi! Buông ra, buông ra!” Nàng nháo đến mức muốn cắn cái cổ của hắn.
Thái tử bị đau, liền quăng nàng lên ghế sofa. Rút tay về sờ sờ cổ, thiếu nữ ở tuổi này thật lợi hại, cắn ra cả máu.
Thái tử liếc mắt thấy nàng đang cố chộp lấy cây kéo trên khay trà. Hắn nhanh một bước khống chế nàng, càng thêm giận dữ.
Lại nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của nàng, trong lòng lại thắt lại.
“Đây là ánh mắt gì?” Thái tử cắn răng chất vấn.
“Buông – tôi – ra.” Nàng gằn từng chữ, kiên quyết thét lên. Lại không biết đã kích thích cơn giận trước nay chưa từng có của thái tử.
Khoé miệng hắn cong lên tạo thành nụ cười lạnh mỉa mai, trở lại phòng ngủ chính, ném nàng lên giường, liền nằm đè lên người nàng.
“Không cho tôi chạm? Sao? Ai có thể chạm vào em? Thi Dạ Triều?”
Nang ngoảnh mặt đi, thân thể bị hắn đè lên, hai tay gắt gao níu chặt lấy ga giường.
Nàng chưa từng thấy đôi mắt sắc nhọn kinh người này, hắn cũng chưa từng thây vẻ hoảng loạn trong mắt nàng.
Tay hắn bắt đầu tháo chiếc khăn tắm trên người nàng xuống. “ Thằng khốn đó có thể hôn em, tôi cả đụng cũng không được sao?”
Đây là tiểu Tịch sao? Là đứa bé luôn vâng lời hắn, thích bám theo hắn, là tiểu Tịch miệng luôn gọi hắn anh thái tử ngọt ngào đó sao?
“Mẹ kiếp!”
Trong đầu hắn đầy ắp hình ảnh Thi Dạ Triều ôm hôn nàng.
“Tôi không được chạm vảo em hả? Phải không?”
Người con gái bên dưới nhanh chóng bị lột sạch. Xé rách nội y, dây áo choàng tắm của hắn đã sớm bị tháo ra.
“Em quên tôi là ai rồi sao?” Nụ hôn của hắn đáp xuống đầu vai mềm mại của nàng, tức giận cắn gặm, mút lấy thoả thích. Hắn tinh tế khống chế cánh tay của nàng, kéo đến đỉnh đầu. Một tay cởi bỏ áo choàng tắm vứt trên đất.
“Tôi muốn , còn đến phiên em từ chối sao?” Hắn là ai? Hắn đường đường là thái tử gia nhà Hoàng Phủ. Ai dám chống lại hắn? Ai dám từ chối hắn? Ai dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn?
Cô gái này dám!
Cô gái này cái gì cũng dám!
Hắn thế nào lại không biết, nàng lại có lá gan lớn như vậy?
Nàng nhìn dịu hiền , lại có thể ngang bướng như vậy.
Đúng! Ngang bướng!
Nàng thậm chí vì một gã đàn ông mà trở mặt với Đường Yên.
Đàn ông, lại là đàn ông!
Trong lòng hắn có một ngọn lửa vô danh, hắn cảm thấy cả người đều bị nó thiêu đốt. Hắn muốn làm chút gì đó, để hạ ngọn lửa này.
Nàng gào thét chói tay, nàng giãy giụa, nàng không nghe theo lệnh hắn.
“Em muốn bao nhiêu?”
Răng hắn gặm chiếc xương bướm của nàng, hung ác, không chút lưu tình.
“Muốn bao nhiêu? Bao nhiêu đàn ông mới đủ cho em?”
Em trai hắn còn chưa đủ? Còn cả Thi Dạ Triều?
/149
|