Tiểu Cửu rũ mi mắt, ngồi xổm xuống nhặt mảnh vụn. Doãn Vệ Hoài chăm chú nhìn từng động tác của cô, bước tới, nắm lấy cổ tay cô, tay kia muốn đoạt lấy mảnh vỡ trong tay cô.
Tiểu Cửu nhướng máy. “Anh có ý gì? Không tin em? Ngay cả em làm vỡ cái tách anh cũng nghi ngờ?”
Nhìn thẳng vào mắt cô, giằng co trong chốc lát, Doãn Vệ Hoài buông lỏng tay. “Thái tử đâu?”
“Trong phòng.” Tiểu Cửu xoay người sang chỗ khác, rửa tay, trong lòng thấp thỏm. Ánh mắt đó quá mức bức người, cô không thể nào nhìn được.
Trong lúc cô cho rằng anh muốn đi ra ngoài thì bỗng dưng Doãn Vệ Hoài ôm lấy cô từ phía sau, đặt một nụ hôn lên gáy cô.
Thân thể cô cứng ngắc chờ anh rời đi, mặt bàn như tấm gương soi rõ lòng người, phản chiếu vẻ mặt rối rắm của cô.
……
Hoàng Phủ Dĩ Nhu bị cơn giận hôm đó của Quan Thánh Hi dọa sợ, cuối cùng đã thấy rõ bộ dạng khi mất đi lý trí và bình tĩnh ngày thường của người đàn ông này. Anh vẫn là người cô đoán không ra, vẫn không rõ đâu là bộ mặt thật của anh. Người đàn ông này lúc ở trên giường cũng sẽ không buông thả mình quá mức.
Mà khi Quan Thánh Hi hoàn toàn ngả bài với cô thì cô mới biết bối cảnh của anh dọa người đến thế. Chỉ ba chữ Mafia cũng đủ kinh hãi rồi, lại còn thêm một tổ chức mà cô chưa bao giờ nghe qua.
Cô chợt nhớ Trữ Dư Tịch đã từng nghi ngờ anh là đặc công, không khỏi mở miệng hỏi. “Anh là đặc công sao? Làm việc cho chính phủ?”
Quan Thánh Hi vừa nghe giọng điệu này là đã biết cô đang nghĩ gì rồi, cưng chìu xoa xoa má cô. “Em cho rằng đang đóng phim sao?” Dĩ Nhu chu môi, trong mắt đều là ánh mắt sùng bái, vẫn cứ ép hỏi anh, không hiểu rõ sẽ không bỏ qua.
Thực sự đã xem thường sự tò mò của người phụ nữ này rồi, chỉ là không có cách nào lừa gạt cô chuyện này cả đời được, anh đổi sang phương pháp khác để cô dễ dàng tiếp nhận, nói đại khái với cô. “Có thể nói bọn anh là nhìn tiền để làm việc, giá cả hợp lý…”
“Trời ơi! Anh đừng nói là ra tay với cả phụ nữ và trẻ con nha!” Dĩ Nhu che miệng kêu lên, đôi mắt mở to.
Quan Thánh Hi từ chối cho ý kiến, cười cười. “Trong người xấu cũng có rất nhiều phụ nữ, chì là nhiệm vụ liên quan đến trẻ con anh không nhận.” Theo như giá cả của bọn họ, mạng của trẻ con là đáng giá nhất, có thể nói là giá trên trời, từ trước đến nay Quan Thánh Hi sẽ không động vào trẻ con, mà thuộc hạ của Phong Hạo, chính là người phụ nữ kia, thì không như thế.
Chiến Khuynh là sát thủ chủ chốt trong tay Phong Hạo. Là người phụ nữ ác độc nhất trong giới sát thủ, chỉ cần đối phương đưa ra giá tốt, ngay cả trẻ sơ sinh cô ta cũng không tha. Thật đúng là chủ nào tớ nấy.
Trong nháy mắt Dĩ Nhu nắm bắt được cách dùng từ của anh, cau mày. “Chính là người khác sẽ nhận sao? Các người quá đáng sợ!”
Quan Thánh Hi duỗi cánh tay dài, kéo người phụ nữ đang ôm gối muốn chạy trốn trở lại. “Trước đây, anh không nói những chuyện này với em, chính là sợ sẽ dọa em, anh là một người nguy hiểm, bên cạnh anh luôn có nguy cơ đang ẩn núp, anh tự tin mình có năng lực để bảo vệ em, nhưng dùng tình cảm để trói buộc em ở bên cạnh anh, như vậy mà nói là không công bằng với em, anh không muốn phá hỏng sự đơn thuần, vui vẻ của em, điểm này anh và anh trai em có cách nghĩ giống nhau, mặc kệ thế giới của bọn anh đen tối đến mức nào, luôn muốn giữ lại một phần yên tĩnh tốt đẹp cho em, để em vui vẻ, cách xa những tổn thương.”
“Vậy sao anh còn không nhanh thả em ra?” Dĩ Nhu nhíu nhíu mày, cố ý bỏ qua tình cảm thâm tình hiếm thấy của anh.
Vẻ mặt Quan Thánh Hi sa sầm, ôm cô chặt hơn. “Ai đã nói không bao giờ để anh rời khỏi cô ấy nữa?”
“Bây giờ là em muốn rời khỏi anh.”
“……” Quan Thánh Hi cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, biến thành sói đói, xé rách quần áo của cô, xông vào chiếm giữ cô chặt chẽ. Thân thể mảnh mai của Dĩ Nhu làm sao có thể chịu đựng được sự càn rỡ của anh, rên rỉ khóc lên. Cô đơn thuần, chứ cô không có ngốc, liên tiếp nhận sai mềm giọng cầu khẩn anh.
Quan Thánh Hi chế trụ đầu cô, ép cô nhìn mình, chỉ cần cô nhắm mắt lại, anh liền hung hăng xâm tiến vào. Đây là lần đầu tiên Dĩ Nhu nhìn thấy vẻ mặt lúc cao trào của anh, ngũ quan tinh tế lại không thể nói hết vẻ tuấn tú không đứng đắn, con ngươi phát ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, làm rung động lòng người, thậm chí quên cả thở vì kinh ngạc. Trong nháy mắt cô đã lún sâu vào, không cách nào di dời tầm mắt.
Ôm cô chờ bình phục lại, Quan Thánh Hi cũng không chịu ra ngoài, cứ thế chiếm lấy cô. Một cuộc hoan ái kịch liệt kinh thiên động địa, hại cô mất đi nửa cái mạng.
“Anh có thể yêu em, cưng chiều em không giới hạn, chỉ cần em vui, chỉ cần anh làm được. Muốn rời khỏi anh? Hoàng Phủ Dĩ Nhu, đến kiếp sau em cũng đừng vọng tưởng!”
Nếu như biết phải làm thế nào để cô có thể rời khỏi mình, anh đã buông tay từ lâu. Cô chính là tiểu công chúa nhỏ bé tốt đẹp, là nhược điểm duy nhất của anh. Anh không muốn loại trừ, cũng không cách nào diệt trừ.
Rõ ràng giọng điệu của anh rất hung dữ, nhưng Dĩ Nhu lại không nhịn được nâng khóe miệng lên. “Đàn ông xấu xa, em là chờ những lời này của anh đấy.”
Ôm lấy cổ anh dâng tặng nụ hôn. “Em không muốn rời khỏi anh, nhưng sau này không được chê em ồn ào, chê em phiền phức đó, em đã dính lấy anh rồi, muốn nuốt lời, kiếp sau sau nữa anh cũng đừng vọng tưởng!”
Có vẻ như cô đã uống vào một viên thuốc an thần. Không phải mọi người cảm thấy cô là công chúa, cô cũng sẽ thật sự xem mình là công chúa. Trước đây, cô không hiểu tại sao Trữ Dư Tịch lại yêu hẹn mọn như thế, hóa ra yêu một người, sẽ không thể tự chủ được, đặt mình vào vị trí đó. Nếu như không có thân phận và bối cảnh chói mắt của nhà Hoàng Phủ, cái gì cô cũng sai. Nhất là mình đã bị chiều hư từ nhỏ, Quan Thánh Hi có thể yêu cô bao lâu? Nhẫn nhịn cô bao lâu?
Cô không chịu được, nên đã làm tổn thương anh lần nữa, nhìn anh nổi giận mất khống chế đã có thể đoán được mình có bao nhiêu trong lượng ở trong lòng anh, Cô thừa nhận, biện pháp này rất ngốc, hại người hại mình. Cũng may cô lấy được đáp án mà mình muốn.
……
Khó có được dịp bọn họ không màng thế sự, quấn lấy nhau ở trong núi không để ý ngày tháng. Cho đến nhiều ngày sau, vào một đêm, không cẩn thận nghe được điện thoại của Quan Thánh Hi, mới sực nhớ mình vẫn chưa báo bình an với Thái tử. Cô nhấn dãy số, bị Quan Thánh Hi cắt đi.
“Bé ngốc, không biết anh vì sao phái người làm giả việc em gặp chuyện không may sao? Một cuộc điện thoại không phải đã phá hủy toàn bộ công sức lúc trước.”
Cô chớp mắt không hiểu, vô cùng mê người. Cuối cùng đã có phản ứng, bắt đầu cảm thấy đồng tình với Thái tử. Quan Thánh Hi trả thù không tốt chút nào, lại chọn cách này, sợ rằng cả nhà Hoàng Phủ sắp nổ tung. Chỉ cần tìm cách giáo huấn tính coi trời bằng vung của Thái tử một chút là được rồi, ban đầu anh ta dùng mọi biện pháp để phản đối bọn họ, quả thật đã để cô chịu nhiều nổi khổ tương tư lại không có cách nào dựng cờ khởi nghĩa.
Cô đẩy ngã Quan Thánh Hi, thỏa mãn cọ cọ trong lòng anh. Trời cao thật quan tâm cô, để cho cô có được tất cả mong muốn của phụ nữ, lại không keo kiệt ban cho cô một nam nhân cường đại, hình như không có gì là không cường đại, quả thật cô yêu chết người đàn ông này rồi.
Đương nhiên Quan Thánh Hi sẽ không nói tính chất nghiêm trong của việc này cho cô biết. Trong điện thoại, Diêu Sương Ngân mắng xối xả. Anh cười nhạt lắng nhe. “Bà lo lắng cái gì, thật sự sợ anh ta tiến vào chém giết không thành sao?”
Diêu Sương Ngân hừ lạnh. “Phong Hạo cũng thế, cậu cũng thế, các người đang yên đang lành, nhất định phải chọc vào phụ nữ tự tìm rắc rối, hoàn toàn không xem quy tắc của tôi ra gì, chờ tôi khai trừ các người!”
Nếu như thực sự bị “Carlos” xóa tên, Quan Thánh Hi lại càng vui mừng, chỉ là Diêu Sương Ngân biết quỷ kế của anh, thà mở một mắt nhắm một mắt không để trợ thủ đắc lực chạy mất. “Không sai biệt lắm là được, Thái tử cũng không phải nói đùa, lời nói độc ác chụp vào mặt tôi.”
Anh tâm tình vui vẻ trêu chọc. “Bà nói một câu, Dịch Thương Long có thể phái toàn bộ “Bắc Đẩu” ra tay, chúng ta sẽ không tổn thất người nào, Boss, chỉ một câu nói của bà.”
Đầu bên kia, Diêu Sương Ngân nghe thấy cái tên này, một chút buồn bã xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp, những chỉ một giây thôi, bà vẫn là Diêu Sương Ngân thùy mị, phong tình vạn chủng.
Quan Thánh Hi cúp điện thoại, cau mày nghĩ ngợi: mấy ngày này cũng đủ hành hạ Thái tử rồi. Huyết tẩy “Carlos”, lời như thế sao có thể nói đùa, tương lai anh còn phải cưới em gái anh ta, dù sao cũng không nên làm quá.
Trên giường, bộ dáng ngủ say của người phụ nữ này làm anh rung động nhất. Người phụ nữ nhỏ nhắn đáng yêu này, làm sao anh có thể không có cô. Anh dùng điện thoại chụp mấy tấm hình tiểu công chúa ngủ say, dùng tin nhắn gửi cho người đàn ông kia. Sau đó tắt máy, lấy sim điện thoại vứt vào bồn cầu.
Với khả năng của Thái tử, chỉ sợ chậm nhất là sáng mai sẽ tìm đến nơi này.
Anh vén chăn lên, kéo nhẹ thân thể nhỏ nhắn của cô vào ngực, hôn cô đang nửa tỉnh nửa mê. “Có muốn đi Italy không, ngày mai chúng ta đi, được không?
Tiểu Cửu nhướng máy. “Anh có ý gì? Không tin em? Ngay cả em làm vỡ cái tách anh cũng nghi ngờ?”
Nhìn thẳng vào mắt cô, giằng co trong chốc lát, Doãn Vệ Hoài buông lỏng tay. “Thái tử đâu?”
“Trong phòng.” Tiểu Cửu xoay người sang chỗ khác, rửa tay, trong lòng thấp thỏm. Ánh mắt đó quá mức bức người, cô không thể nào nhìn được.
Trong lúc cô cho rằng anh muốn đi ra ngoài thì bỗng dưng Doãn Vệ Hoài ôm lấy cô từ phía sau, đặt một nụ hôn lên gáy cô.
Thân thể cô cứng ngắc chờ anh rời đi, mặt bàn như tấm gương soi rõ lòng người, phản chiếu vẻ mặt rối rắm của cô.
……
Hoàng Phủ Dĩ Nhu bị cơn giận hôm đó của Quan Thánh Hi dọa sợ, cuối cùng đã thấy rõ bộ dạng khi mất đi lý trí và bình tĩnh ngày thường của người đàn ông này. Anh vẫn là người cô đoán không ra, vẫn không rõ đâu là bộ mặt thật của anh. Người đàn ông này lúc ở trên giường cũng sẽ không buông thả mình quá mức.
Mà khi Quan Thánh Hi hoàn toàn ngả bài với cô thì cô mới biết bối cảnh của anh dọa người đến thế. Chỉ ba chữ Mafia cũng đủ kinh hãi rồi, lại còn thêm một tổ chức mà cô chưa bao giờ nghe qua.
Cô chợt nhớ Trữ Dư Tịch đã từng nghi ngờ anh là đặc công, không khỏi mở miệng hỏi. “Anh là đặc công sao? Làm việc cho chính phủ?”
Quan Thánh Hi vừa nghe giọng điệu này là đã biết cô đang nghĩ gì rồi, cưng chìu xoa xoa má cô. “Em cho rằng đang đóng phim sao?” Dĩ Nhu chu môi, trong mắt đều là ánh mắt sùng bái, vẫn cứ ép hỏi anh, không hiểu rõ sẽ không bỏ qua.
Thực sự đã xem thường sự tò mò của người phụ nữ này rồi, chỉ là không có cách nào lừa gạt cô chuyện này cả đời được, anh đổi sang phương pháp khác để cô dễ dàng tiếp nhận, nói đại khái với cô. “Có thể nói bọn anh là nhìn tiền để làm việc, giá cả hợp lý…”
“Trời ơi! Anh đừng nói là ra tay với cả phụ nữ và trẻ con nha!” Dĩ Nhu che miệng kêu lên, đôi mắt mở to.
Quan Thánh Hi từ chối cho ý kiến, cười cười. “Trong người xấu cũng có rất nhiều phụ nữ, chì là nhiệm vụ liên quan đến trẻ con anh không nhận.” Theo như giá cả của bọn họ, mạng của trẻ con là đáng giá nhất, có thể nói là giá trên trời, từ trước đến nay Quan Thánh Hi sẽ không động vào trẻ con, mà thuộc hạ của Phong Hạo, chính là người phụ nữ kia, thì không như thế.
Chiến Khuynh là sát thủ chủ chốt trong tay Phong Hạo. Là người phụ nữ ác độc nhất trong giới sát thủ, chỉ cần đối phương đưa ra giá tốt, ngay cả trẻ sơ sinh cô ta cũng không tha. Thật đúng là chủ nào tớ nấy.
Trong nháy mắt Dĩ Nhu nắm bắt được cách dùng từ của anh, cau mày. “Chính là người khác sẽ nhận sao? Các người quá đáng sợ!”
Quan Thánh Hi duỗi cánh tay dài, kéo người phụ nữ đang ôm gối muốn chạy trốn trở lại. “Trước đây, anh không nói những chuyện này với em, chính là sợ sẽ dọa em, anh là một người nguy hiểm, bên cạnh anh luôn có nguy cơ đang ẩn núp, anh tự tin mình có năng lực để bảo vệ em, nhưng dùng tình cảm để trói buộc em ở bên cạnh anh, như vậy mà nói là không công bằng với em, anh không muốn phá hỏng sự đơn thuần, vui vẻ của em, điểm này anh và anh trai em có cách nghĩ giống nhau, mặc kệ thế giới của bọn anh đen tối đến mức nào, luôn muốn giữ lại một phần yên tĩnh tốt đẹp cho em, để em vui vẻ, cách xa những tổn thương.”
“Vậy sao anh còn không nhanh thả em ra?” Dĩ Nhu nhíu nhíu mày, cố ý bỏ qua tình cảm thâm tình hiếm thấy của anh.
Vẻ mặt Quan Thánh Hi sa sầm, ôm cô chặt hơn. “Ai đã nói không bao giờ để anh rời khỏi cô ấy nữa?”
“Bây giờ là em muốn rời khỏi anh.”
“……” Quan Thánh Hi cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, biến thành sói đói, xé rách quần áo của cô, xông vào chiếm giữ cô chặt chẽ. Thân thể mảnh mai của Dĩ Nhu làm sao có thể chịu đựng được sự càn rỡ của anh, rên rỉ khóc lên. Cô đơn thuần, chứ cô không có ngốc, liên tiếp nhận sai mềm giọng cầu khẩn anh.
Quan Thánh Hi chế trụ đầu cô, ép cô nhìn mình, chỉ cần cô nhắm mắt lại, anh liền hung hăng xâm tiến vào. Đây là lần đầu tiên Dĩ Nhu nhìn thấy vẻ mặt lúc cao trào của anh, ngũ quan tinh tế lại không thể nói hết vẻ tuấn tú không đứng đắn, con ngươi phát ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, làm rung động lòng người, thậm chí quên cả thở vì kinh ngạc. Trong nháy mắt cô đã lún sâu vào, không cách nào di dời tầm mắt.
Ôm cô chờ bình phục lại, Quan Thánh Hi cũng không chịu ra ngoài, cứ thế chiếm lấy cô. Một cuộc hoan ái kịch liệt kinh thiên động địa, hại cô mất đi nửa cái mạng.
“Anh có thể yêu em, cưng chiều em không giới hạn, chỉ cần em vui, chỉ cần anh làm được. Muốn rời khỏi anh? Hoàng Phủ Dĩ Nhu, đến kiếp sau em cũng đừng vọng tưởng!”
Nếu như biết phải làm thế nào để cô có thể rời khỏi mình, anh đã buông tay từ lâu. Cô chính là tiểu công chúa nhỏ bé tốt đẹp, là nhược điểm duy nhất của anh. Anh không muốn loại trừ, cũng không cách nào diệt trừ.
Rõ ràng giọng điệu của anh rất hung dữ, nhưng Dĩ Nhu lại không nhịn được nâng khóe miệng lên. “Đàn ông xấu xa, em là chờ những lời này của anh đấy.”
Ôm lấy cổ anh dâng tặng nụ hôn. “Em không muốn rời khỏi anh, nhưng sau này không được chê em ồn ào, chê em phiền phức đó, em đã dính lấy anh rồi, muốn nuốt lời, kiếp sau sau nữa anh cũng đừng vọng tưởng!”
Có vẻ như cô đã uống vào một viên thuốc an thần. Không phải mọi người cảm thấy cô là công chúa, cô cũng sẽ thật sự xem mình là công chúa. Trước đây, cô không hiểu tại sao Trữ Dư Tịch lại yêu hẹn mọn như thế, hóa ra yêu một người, sẽ không thể tự chủ được, đặt mình vào vị trí đó. Nếu như không có thân phận và bối cảnh chói mắt của nhà Hoàng Phủ, cái gì cô cũng sai. Nhất là mình đã bị chiều hư từ nhỏ, Quan Thánh Hi có thể yêu cô bao lâu? Nhẫn nhịn cô bao lâu?
Cô không chịu được, nên đã làm tổn thương anh lần nữa, nhìn anh nổi giận mất khống chế đã có thể đoán được mình có bao nhiêu trong lượng ở trong lòng anh, Cô thừa nhận, biện pháp này rất ngốc, hại người hại mình. Cũng may cô lấy được đáp án mà mình muốn.
……
Khó có được dịp bọn họ không màng thế sự, quấn lấy nhau ở trong núi không để ý ngày tháng. Cho đến nhiều ngày sau, vào một đêm, không cẩn thận nghe được điện thoại của Quan Thánh Hi, mới sực nhớ mình vẫn chưa báo bình an với Thái tử. Cô nhấn dãy số, bị Quan Thánh Hi cắt đi.
“Bé ngốc, không biết anh vì sao phái người làm giả việc em gặp chuyện không may sao? Một cuộc điện thoại không phải đã phá hủy toàn bộ công sức lúc trước.”
Cô chớp mắt không hiểu, vô cùng mê người. Cuối cùng đã có phản ứng, bắt đầu cảm thấy đồng tình với Thái tử. Quan Thánh Hi trả thù không tốt chút nào, lại chọn cách này, sợ rằng cả nhà Hoàng Phủ sắp nổ tung. Chỉ cần tìm cách giáo huấn tính coi trời bằng vung của Thái tử một chút là được rồi, ban đầu anh ta dùng mọi biện pháp để phản đối bọn họ, quả thật đã để cô chịu nhiều nổi khổ tương tư lại không có cách nào dựng cờ khởi nghĩa.
Cô đẩy ngã Quan Thánh Hi, thỏa mãn cọ cọ trong lòng anh. Trời cao thật quan tâm cô, để cho cô có được tất cả mong muốn của phụ nữ, lại không keo kiệt ban cho cô một nam nhân cường đại, hình như không có gì là không cường đại, quả thật cô yêu chết người đàn ông này rồi.
Đương nhiên Quan Thánh Hi sẽ không nói tính chất nghiêm trong của việc này cho cô biết. Trong điện thoại, Diêu Sương Ngân mắng xối xả. Anh cười nhạt lắng nhe. “Bà lo lắng cái gì, thật sự sợ anh ta tiến vào chém giết không thành sao?”
Diêu Sương Ngân hừ lạnh. “Phong Hạo cũng thế, cậu cũng thế, các người đang yên đang lành, nhất định phải chọc vào phụ nữ tự tìm rắc rối, hoàn toàn không xem quy tắc của tôi ra gì, chờ tôi khai trừ các người!”
Nếu như thực sự bị “Carlos” xóa tên, Quan Thánh Hi lại càng vui mừng, chỉ là Diêu Sương Ngân biết quỷ kế của anh, thà mở một mắt nhắm một mắt không để trợ thủ đắc lực chạy mất. “Không sai biệt lắm là được, Thái tử cũng không phải nói đùa, lời nói độc ác chụp vào mặt tôi.”
Anh tâm tình vui vẻ trêu chọc. “Bà nói một câu, Dịch Thương Long có thể phái toàn bộ “Bắc Đẩu” ra tay, chúng ta sẽ không tổn thất người nào, Boss, chỉ một câu nói của bà.”
Đầu bên kia, Diêu Sương Ngân nghe thấy cái tên này, một chút buồn bã xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp, những chỉ một giây thôi, bà vẫn là Diêu Sương Ngân thùy mị, phong tình vạn chủng.
Quan Thánh Hi cúp điện thoại, cau mày nghĩ ngợi: mấy ngày này cũng đủ hành hạ Thái tử rồi. Huyết tẩy “Carlos”, lời như thế sao có thể nói đùa, tương lai anh còn phải cưới em gái anh ta, dù sao cũng không nên làm quá.
Trên giường, bộ dáng ngủ say của người phụ nữ này làm anh rung động nhất. Người phụ nữ nhỏ nhắn đáng yêu này, làm sao anh có thể không có cô. Anh dùng điện thoại chụp mấy tấm hình tiểu công chúa ngủ say, dùng tin nhắn gửi cho người đàn ông kia. Sau đó tắt máy, lấy sim điện thoại vứt vào bồn cầu.
Với khả năng của Thái tử, chỉ sợ chậm nhất là sáng mai sẽ tìm đến nơi này.
Anh vén chăn lên, kéo nhẹ thân thể nhỏ nhắn của cô vào ngực, hôn cô đang nửa tỉnh nửa mê. “Có muốn đi Italy không, ngày mai chúng ta đi, được không?
/149
|