Cô nhớ rõ lần cuối cùng mình rơi nước mắt, là lúc trải qua mùa đông đầu tiên với Thi Dạ Triều ở Vancouver.
Cô tự phong tỏa chính mình, không nghe không nhìn cũng chẳng quan tâm. Thi Dạ Triều muốn cái gì cô cũng đều làm theo anh ta. Nếu như cô đã cùng anh ta đến đây, thì đã biết có một số việc dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt.
Trong một thời gian dài, Thi Dạ Triều không làm chuyện đó với cô, cô cũng không cảm thấy may mắn, cũng chỉ là hoãn thời gian hành hình mà thôi.
Mà bởi vì đoạn đối thoại trong bộ phim đó, trái tim trống rỗng của cô giống như đột ngột bị siết chặt. Cô cho rằng mình đã không còn nước mắt nhưng thứ chất lỏng đó vẫn đang cuồn cuộn chảy ra liên tục từ đáy mắt.
Buổi tối vài ngày sau, Thi Dạ Triều trở về, cả người toàn mùi rượu, ôm cô lên từ trên sàn nhà, nhẹ nhàng đặt lên giường, lại không ngờ phát hiện nước mắt của cô vẫn chưa khô.
Nhất thời nổi giận, không thể nhẫn nại nữa, xé quần áo của cô, cơ thể bao phủ lên.
Động tác anh thô bạo, dã man, đôi môi và bàn tay tàn phá bừa bãi trên thân thể cô. Nhưng không thấy cô giãy giụa, nằm ở đó như đang cam chịu số phận.
“Tại sao không phản kháng? Không phải em chán ghét tôi chạm vào em?” Anh xoay đầu cô qua, chất vấn, hiển nhiên không có được bất kỳ câu trả lời nào. Lý trí của anh đã bị ngọn lửa hừng hực thiêu cháy hoàn toàn.
“Chỉ cần em gật đầu, tôi bằng lòng đem tất cả mọi thứ của tôi cho em, chỉ cần em gật đầu, việc này rất khó sao? Rất khó sao?” Anh gặm cắn mọi điểm yếu ớt nhạy cảm trên người cô, ngón tay xoa nắn giữa hai chân cô.
Cho dù anh đối xử với cô thật tốt, cô cũng không chịu liếc anh một cái, mà Thái tử, cho dù tổn thương cô như thế nào đi nữa, trong lòng cô vẫn chỉ có người đàn ông đó.
“Em có nhớ tôi đã từng nói, nếu hắn ta yêu em, tôi sẽ rút lui, nhưng hắn ta ngay cả điều cơ bản nhất là tin tưởng em cũng làm không được!”
“Vì người như hắn ta, đáng giá sao? Nếu như hắn ta thực sự yêu em, căn bản tôi sẽ không có cơ hội dẫn em đi!” Cô vẫn không nhúc nhích, ngón tay anh đột nhiên đâm sâu vào cô.
Trong mắt Trữ Dư Tịch không có ánh sáng, mặt không chút thay đổi càng làm anh thêm đau nhói. Anh vô cùng hận!
Có phải nụ cười và nước mắt của cô, tất cả đều chỉ vì một mình Thái tử hay không?
Anh không thể tha thứ khi đối mặt với mình chỉ là người phụ nữ không còn chút sức sống! Không biết anh lấy từ đâu ra một con dao găm, rạch một nhát vào ngực mình, lưỡi dao sắc bén, máu tươi chảy ra. Một vùng máu đỏ chói mắt, làm cho tầm mắt cô ngưng tụ, con người khát máu bạo lực thức tỉnh, đang kêu gào trong mạch máu của cô.
Nhìn ra được cô đang cố gắng, đầu ngón tay dính máu vẻ loạn lên cánh môi của cô. “Vì hắn ta cái gì em cũng làm sao? Nếu là trả nợ thay hắn ta, tôi sẽ không khách khí.”
Tách hai chân cô ta, nghiền nát chống đõ yếu ớt của cô. Cố ý dùng máu của mình để kích thích cô, cuối cùng trong mắt cô nổi lên sát ý, dùng tốc độ cực nhanh đoạt lấy dao găm, vung về phía anh, mà anh đã chuẩn bị trước khống chế cổ tay cô kéo lên đầu, cười tàn nhẫn.
“Từ từ nào, Tiểu Tịch thân ái.”
Đi kèm với tiếng cuối cùng, anh chợt đẩy vào.
Bởi vì khô khốc nên cô đau đớn nhăn mày lại, anh ta tiến vào hoàn toàn, sau đó di chuyển điên cuồng. Cúi đầu hôn lên cánh môi dính máu của cô, khí thế tiến công chiếm lĩnh càn quét. Hai tay của cô cũng bị anh ta nắm chặt, dao găm vẫn còn trong tay cô.
Mũi dao chĩa về phía anh ta, cố chấp dùng sức, cố gắng tránh thoát khỏi anh ta, kết quả bị anh ta tiến vào sâu hơn.
Môi bị một trận đau đớn, môi của anh bị cô cắn nát, anh nhếch khóe miệng, cắn một cái trên cổ cô.
Anh điên cuồng dùng sức chuyển động, cuốn cô vào từng đợt từng đợt đau đớn. Mấy ngày nay cô không ăn uống gì, sức lực rất nhanh đã tiêu hao hết, siết chặt dao găm trong tay, ánh mắt sắc như dao, vạch ra một vết thương vô hình trong lòng anh.
Cuối cùng cô cũng có phản ứng, mặc dù đó là hận, vẫn tốt hơn trái tim cố chấp của cô nguội lạnh như tro tàn.
“Hận tôi phải không? Muốn cho tôi chết phải không? Vậy thì lấy bản lãnh của em ra đi.” Anh từng phát từng phát, không chút lưu tình, như muốn truyền những khổ sở trong lòng mình vào thân thể cô! Để cô chịu loại đau thương giống như mình!
Cô cắn chặc hàm răng, nín thở, giơ chân đá tới, thắt lưng rắn chắc của anh bị đá một cái, rên lên một tiếng, chợt kéo cao chân cô, làm cho đầu gối cô cong lại khống chế cô.
“Còn chưa đủ! Mãi mãi không đủ!” Con ngươi của Thi Dạ Triều dần dần nhuộm đỏ màu máu tươi chói mắt, thất bại và đau đớn. Vốn dĩ anh mong muốn không tổn thương cô, ép buộc cô, anh muốn đối xử thật tốt với cô, nhưng cô luôn luôn có thể ép anh đến mức tàn bạo, đến nông nỗi mất đi lý trí.
Máu của anh chảy đến trên người cô, anh đang dung hợp thật sâu trong cơ thể cô.
Mong muốn biết bao nếu như cũng có thể chạm vào đáy lòng cô như vậy, thật là tốt biết bao? Không yêu thì không yêu, anh sớm biết sẽ như vậy. Liều chết triền miên, là hận anh cũng nhận.
Thái tử là chấp niệm của cô, mà cô lại là chấp niệm của Thi Dạ Triều. Có lẽ anh yêu nhiều hơn, cũng điên cuồng hơn, lại càng mặc kệ phải trả giá đắt, cho nên anh cố chấp hơn cô.
Anh càng dùng sức, cô càng hận, cho đến khi trong mắt cô ngoài hận ra chỉ còn có bất lực và tuyệt vọng.
Nước mắt trong suốt chảy ra, anh tự nói với mình, đây là vì anh.
Cô giống như một con búp bê bị xé rách đặt trên giường, anh mặc quần áo xong, xoay mặt cô qua, lau nước mắt cô.
“Đừng nghĩ đến cái chết, tôi sẽ để hắn ta chôn theo em.”
Trong lòng anh không có vết thương? Không ai có thể mạnh mẽ đến mức không chê vào đâu được. Thi Dạ Triều cũng thế.
Từ máu thịt chính mình và linh hồn bắt được trong lúc yếu ớt nhất đã đúc thành một con dao hai lưỡi, tổn thương người mình yêu thì chính bản thân cũng sẽ đau đến không muốn sống.
Yêu chính là con dao hai lưỡi tàn nhẫn đó.
Thi Dạ Triều dựa người vào cánh cửa, trong nháy mắt, cả người mất hết sức chống đỡ. Mệt mỏi và khổ sở khôn cùng quấn quanh anh.
Anh lại tổn thương cô……
Anh không thể nào tha thứ khi trong mắt cô ngay cả cái bóng của mình cũng không có.
Bởi vì hạnh phúc luôn là thoáng qua, nước chảy không lưu dấu. Mà sợ rằng, trong đời cô, những điều tốt đẹp đều không liên quan đến anh, nếu như có thể để cô nhớ anh, như vậy đau thương chính là phương pháp tốt nhất.
Tiểu Tịch, tại sao chúng ta, cứ phải khó khăn như vậy?
……
Trữ Dư Tịch cố gắng chống đỡ đi tắm, cô muốn rửa sạch sẽ tất cả những dấu vết mà anh ta để lại trên người mình. Nhưng những sự sỉ nhục kia đã khắc sâu ở trong lòng cô mãi mãi không xóa đi được.
Mỗi lần anh đều ép cô gần như nổi điên muốn mạng của anh, thất bại, không nghi ngờ gì sẽ phải tiếp nhận “trừng phạt”.
Ngoại trừ lần đầu tiên, sau này cô không còn nước mắt nữa.
Nước mắt là đáng xấu hổ. Chỉ bại lộ sự yếu ớt, vô dụng, tuyệt vọng của cô cho người khác có cơ hội thương tổn mình.
Tình yêu gì gì đó, để gió cuốn đi đi.
Mua dây buộc mình là lỗi lầm lớn nhất kiếp này của cô.
Thi Dạ Triều cũng vậy, Thái tử cũng vậy. Ai có thể thực sự bảo vệ trái tim ai? Cô đã bắt đầu hiểu được phải tự bảo vệ mình.
Cho nên từ đó, ai cũng đừng nghĩ, sẽ tổn thương cô nữa
Cô tự phong tỏa chính mình, không nghe không nhìn cũng chẳng quan tâm. Thi Dạ Triều muốn cái gì cô cũng đều làm theo anh ta. Nếu như cô đã cùng anh ta đến đây, thì đã biết có một số việc dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt.
Trong một thời gian dài, Thi Dạ Triều không làm chuyện đó với cô, cô cũng không cảm thấy may mắn, cũng chỉ là hoãn thời gian hành hình mà thôi.
Mà bởi vì đoạn đối thoại trong bộ phim đó, trái tim trống rỗng của cô giống như đột ngột bị siết chặt. Cô cho rằng mình đã không còn nước mắt nhưng thứ chất lỏng đó vẫn đang cuồn cuộn chảy ra liên tục từ đáy mắt.
Buổi tối vài ngày sau, Thi Dạ Triều trở về, cả người toàn mùi rượu, ôm cô lên từ trên sàn nhà, nhẹ nhàng đặt lên giường, lại không ngờ phát hiện nước mắt của cô vẫn chưa khô.
Nhất thời nổi giận, không thể nhẫn nại nữa, xé quần áo của cô, cơ thể bao phủ lên.
Động tác anh thô bạo, dã man, đôi môi và bàn tay tàn phá bừa bãi trên thân thể cô. Nhưng không thấy cô giãy giụa, nằm ở đó như đang cam chịu số phận.
“Tại sao không phản kháng? Không phải em chán ghét tôi chạm vào em?” Anh xoay đầu cô qua, chất vấn, hiển nhiên không có được bất kỳ câu trả lời nào. Lý trí của anh đã bị ngọn lửa hừng hực thiêu cháy hoàn toàn.
“Chỉ cần em gật đầu, tôi bằng lòng đem tất cả mọi thứ của tôi cho em, chỉ cần em gật đầu, việc này rất khó sao? Rất khó sao?” Anh gặm cắn mọi điểm yếu ớt nhạy cảm trên người cô, ngón tay xoa nắn giữa hai chân cô.
Cho dù anh đối xử với cô thật tốt, cô cũng không chịu liếc anh một cái, mà Thái tử, cho dù tổn thương cô như thế nào đi nữa, trong lòng cô vẫn chỉ có người đàn ông đó.
“Em có nhớ tôi đã từng nói, nếu hắn ta yêu em, tôi sẽ rút lui, nhưng hắn ta ngay cả điều cơ bản nhất là tin tưởng em cũng làm không được!”
“Vì người như hắn ta, đáng giá sao? Nếu như hắn ta thực sự yêu em, căn bản tôi sẽ không có cơ hội dẫn em đi!” Cô vẫn không nhúc nhích, ngón tay anh đột nhiên đâm sâu vào cô.
Trong mắt Trữ Dư Tịch không có ánh sáng, mặt không chút thay đổi càng làm anh thêm đau nhói. Anh vô cùng hận!
Có phải nụ cười và nước mắt của cô, tất cả đều chỉ vì một mình Thái tử hay không?
Anh không thể tha thứ khi đối mặt với mình chỉ là người phụ nữ không còn chút sức sống! Không biết anh lấy từ đâu ra một con dao găm, rạch một nhát vào ngực mình, lưỡi dao sắc bén, máu tươi chảy ra. Một vùng máu đỏ chói mắt, làm cho tầm mắt cô ngưng tụ, con người khát máu bạo lực thức tỉnh, đang kêu gào trong mạch máu của cô.
Nhìn ra được cô đang cố gắng, đầu ngón tay dính máu vẻ loạn lên cánh môi của cô. “Vì hắn ta cái gì em cũng làm sao? Nếu là trả nợ thay hắn ta, tôi sẽ không khách khí.”
Tách hai chân cô ta, nghiền nát chống đõ yếu ớt của cô. Cố ý dùng máu của mình để kích thích cô, cuối cùng trong mắt cô nổi lên sát ý, dùng tốc độ cực nhanh đoạt lấy dao găm, vung về phía anh, mà anh đã chuẩn bị trước khống chế cổ tay cô kéo lên đầu, cười tàn nhẫn.
“Từ từ nào, Tiểu Tịch thân ái.”
Đi kèm với tiếng cuối cùng, anh chợt đẩy vào.
Bởi vì khô khốc nên cô đau đớn nhăn mày lại, anh ta tiến vào hoàn toàn, sau đó di chuyển điên cuồng. Cúi đầu hôn lên cánh môi dính máu của cô, khí thế tiến công chiếm lĩnh càn quét. Hai tay của cô cũng bị anh ta nắm chặt, dao găm vẫn còn trong tay cô.
Mũi dao chĩa về phía anh ta, cố chấp dùng sức, cố gắng tránh thoát khỏi anh ta, kết quả bị anh ta tiến vào sâu hơn.
Môi bị một trận đau đớn, môi của anh bị cô cắn nát, anh nhếch khóe miệng, cắn một cái trên cổ cô.
Anh điên cuồng dùng sức chuyển động, cuốn cô vào từng đợt từng đợt đau đớn. Mấy ngày nay cô không ăn uống gì, sức lực rất nhanh đã tiêu hao hết, siết chặt dao găm trong tay, ánh mắt sắc như dao, vạch ra một vết thương vô hình trong lòng anh.
Cuối cùng cô cũng có phản ứng, mặc dù đó là hận, vẫn tốt hơn trái tim cố chấp của cô nguội lạnh như tro tàn.
“Hận tôi phải không? Muốn cho tôi chết phải không? Vậy thì lấy bản lãnh của em ra đi.” Anh từng phát từng phát, không chút lưu tình, như muốn truyền những khổ sở trong lòng mình vào thân thể cô! Để cô chịu loại đau thương giống như mình!
Cô cắn chặc hàm răng, nín thở, giơ chân đá tới, thắt lưng rắn chắc của anh bị đá một cái, rên lên một tiếng, chợt kéo cao chân cô, làm cho đầu gối cô cong lại khống chế cô.
“Còn chưa đủ! Mãi mãi không đủ!” Con ngươi của Thi Dạ Triều dần dần nhuộm đỏ màu máu tươi chói mắt, thất bại và đau đớn. Vốn dĩ anh mong muốn không tổn thương cô, ép buộc cô, anh muốn đối xử thật tốt với cô, nhưng cô luôn luôn có thể ép anh đến mức tàn bạo, đến nông nỗi mất đi lý trí.
Máu của anh chảy đến trên người cô, anh đang dung hợp thật sâu trong cơ thể cô.
Mong muốn biết bao nếu như cũng có thể chạm vào đáy lòng cô như vậy, thật là tốt biết bao? Không yêu thì không yêu, anh sớm biết sẽ như vậy. Liều chết triền miên, là hận anh cũng nhận.
Thái tử là chấp niệm của cô, mà cô lại là chấp niệm của Thi Dạ Triều. Có lẽ anh yêu nhiều hơn, cũng điên cuồng hơn, lại càng mặc kệ phải trả giá đắt, cho nên anh cố chấp hơn cô.
Anh càng dùng sức, cô càng hận, cho đến khi trong mắt cô ngoài hận ra chỉ còn có bất lực và tuyệt vọng.
Nước mắt trong suốt chảy ra, anh tự nói với mình, đây là vì anh.
Cô giống như một con búp bê bị xé rách đặt trên giường, anh mặc quần áo xong, xoay mặt cô qua, lau nước mắt cô.
“Đừng nghĩ đến cái chết, tôi sẽ để hắn ta chôn theo em.”
Trong lòng anh không có vết thương? Không ai có thể mạnh mẽ đến mức không chê vào đâu được. Thi Dạ Triều cũng thế.
Từ máu thịt chính mình và linh hồn bắt được trong lúc yếu ớt nhất đã đúc thành một con dao hai lưỡi, tổn thương người mình yêu thì chính bản thân cũng sẽ đau đến không muốn sống.
Yêu chính là con dao hai lưỡi tàn nhẫn đó.
Thi Dạ Triều dựa người vào cánh cửa, trong nháy mắt, cả người mất hết sức chống đỡ. Mệt mỏi và khổ sở khôn cùng quấn quanh anh.
Anh lại tổn thương cô……
Anh không thể nào tha thứ khi trong mắt cô ngay cả cái bóng của mình cũng không có.
Bởi vì hạnh phúc luôn là thoáng qua, nước chảy không lưu dấu. Mà sợ rằng, trong đời cô, những điều tốt đẹp đều không liên quan đến anh, nếu như có thể để cô nhớ anh, như vậy đau thương chính là phương pháp tốt nhất.
Tiểu Tịch, tại sao chúng ta, cứ phải khó khăn như vậy?
……
Trữ Dư Tịch cố gắng chống đỡ đi tắm, cô muốn rửa sạch sẽ tất cả những dấu vết mà anh ta để lại trên người mình. Nhưng những sự sỉ nhục kia đã khắc sâu ở trong lòng cô mãi mãi không xóa đi được.
Mỗi lần anh đều ép cô gần như nổi điên muốn mạng của anh, thất bại, không nghi ngờ gì sẽ phải tiếp nhận “trừng phạt”.
Ngoại trừ lần đầu tiên, sau này cô không còn nước mắt nữa.
Nước mắt là đáng xấu hổ. Chỉ bại lộ sự yếu ớt, vô dụng, tuyệt vọng của cô cho người khác có cơ hội thương tổn mình.
Tình yêu gì gì đó, để gió cuốn đi đi.
Mua dây buộc mình là lỗi lầm lớn nhất kiếp này của cô.
Thi Dạ Triều cũng vậy, Thái tử cũng vậy. Ai có thể thực sự bảo vệ trái tim ai? Cô đã bắt đầu hiểu được phải tự bảo vệ mình.
Cho nên từ đó, ai cũng đừng nghĩ, sẽ tổn thương cô nữa
/149
|