Khi cô Hiền vừa dìu Nhi vào trong nhà, Nhi đã thấy bố mẹ mình ngồi ở ghế sofa đợi sẵn. Nhìn nét mặt của bố mẹ, Nhi biết nhà trường đã gọi điện về báo tin. Nhi cũng không thấy bất ngờ, bởi vì lúc cô Hiền mở cửa cho Nhi, Nhi đã thấy được tất cả trong ánh mắt cô. Ánh mắt của sự thương cảm. Nếu ngày hôm nay mà như những ngày bình thường khác, Nhi sẽ cảm thấy rất vui khi về đến nhà vì bố mẹ đều có mặt ở nhà. Còn bây giờ, Nhi chỉ muốn đi đâu đó để không phải đối mặt với những câu hỏi sắp dồn đến.
Cô Hiền dìu Nhi lại cái ghế đối diện bố mẹ và đỡ Nhi ngồi xuống.
Con chào bố...mẹ... Nhi nói, đầu cúi gục.
Nhi, mẹ Nhi nói với giọng nghiêm khắc, Bố mẹ cần một lời giải thích.
Nhi nhìn vào mắt mẹ và đột nhiên thấy mình thật bất lực. Gương mặt mẹ hiện rõ vẻ thất vọng. Còn bố, bố chỉ ngồi đọc báo, không hề ngước lên nhìn Nhi một lần, có vẻ như đã không còn gì để nói. Bố mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc về chuyện học hành, trường lớp của Nhi. Hồi còn bé thì cô Hiền còn hay bênh vực, làm thiên thần hộ mệnh cho Nhi. Bây giờ thì Nhi đã lớn, cô Hiền cũng không còn có thể giúp được. Nhi biết mình phải nói sự thật với bố mẹ, vì nếu có nói dối thì sau đó bố mẹ cũng sẽ tìm cách để biết được. Bố mẹ Nhi có quyền lực rất lớn.
Nó...nó chỉ là một sự hiểu lầm thôi mẹ. Nhi bắt đầu giải thích, Con đang ăn trưa thì có một vài bạn nữ đến tìm...Các bạn ấy nói vài lời và có cãi nhau nhưng không tệ như nhà trường đã nói đâu.
Thế cái chân của con thì là gì? Mẹ Nhi chỉ.
Con bị ngã.
Nhà trường báo lại rằng con đánh nhau với hai người, một người trong đó là con bé thuê nhà của chúng ta phải không?
Vâng, nhưng—
Con và con bé đó, hai đứa thân nhau à? Mẹ Nhi hỏi.
Con và Tú là bạn tốt. Nhi trả lời.
Con nên định nghĩa lại từ 'bạn tốt' đấy Nhi. Một người bạn đẩy con vào hoàn cảnh như thế này thì không phải là bạn tốt. Mẹ Nhi trách. Bố Nhi vẫn chưa nói gì, tuy đã bỏ tờ báo xuống và lắng nghe cuộc đàm thoại.
Không phải lỗi của Tú mà mẹ. Như con đã nói, toàn bộ chỉ là sự hiểu lầm thôi.
Mẹ Nhi lắc đầu như không chấp nhận lý do này.
Về việc chịu phạt, bố mẹ đã nói chuyện với nhà trường. Con không cần phải chịu phạt nữa. Nhưng bố mẹ nói lần cuối, bố mẹ không muốn con gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa, hiểu chưa?
Vâng ạ.
Chân của con thế nào rồi? Mẹ hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn làm Nhi ngỡ ngàng. Nhi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ hỏi tới.
Chân con không sao ạ. Y tá bảo khoảng bốn tuần là sẽ khỏi hoàn toàn.
Mẹ gật đầu, Nhi biết rằng mẹ đã hoàn thành nghĩa vụ của mình rồi.
Về phòng đi. Mẹ Nhi nói, câu nói này cũng kết thúc cuộc đàm thoại hôm đó.
Cô Hiền dìu Nhi lên phòng trong khi bố mẹ Nhi tiếp tục đi lo công việc. Sau khi nhận lời cảm ơn từ Nhi, cô Hiền đóng cửa lại và Nhi nằm phịch xuống giường, thầm cảm ơn trời đất vì mẹ Nhi không hỏi nhiều về vấn đề này. Cảm thấy mệt mỏi, Nhi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Một hồi sau Nhi mở mắt dậy, xoay người qua bên phải nhìn ra ban công qua cái rèm cửa màu trắng thì thấy một cái bóng đang di chuyển. Nhi biết cái bóng đó thuộc về ai. Nhi liền nhanh chóng ngồi dậy và di chuyển đến ban công bằng cách nhảy lò cò.
Chắc là em nên đổi cái rèm cửa đi, Tú nói khi thấy Nhi, Người ta có thể nhìn thấy em đó.
Nhi cười. Đâu còn ai thấy được ngoại trừ Tú. Chỉ có phòng Tú là đối diện phòng em thôi mà.
Vậy sao? Tú nhướng một bên chân mày và cười tinh nghịch, Vậy Tú lấy lại lời nói đó. Em đừng có đổi.
Đừng chọc em.
Mọi chuyện ổn chứ? Tú hỏi, chuyển đổi chủ đề.
Nhi do dự một hồi vì không biết phải nói sao với Tú về việc mình không cần phải chịu phạt nữa. Nhi cảm thấy điều đó không công bằng với Tú, và thật là xấu hổ khi bố mẹ mình phải tìm cách, mà không biết là cách gì, để đưa mình ra khỏi chuyện này.
Bố mẹ em đã tìm cách để em không bị phạt rồi. Cuối cùng Nhi cũng nói, mặt Nhi hiện rõ sự hổ thẹn. Nhưng Tú thì khác.
Vậy là tốt rồi! Tú nói vui vẻ, Cũng may là em không phải chịu phạt.
Xin lỗi Tú. Hoàn toàn là do em. Em nghĩ em nên chịu phạt cùng mọi người.
Có phải lỗi do em đâu. Tú trấn an. Em mà bị phạt thì Tú mới là người bị day dứt.
Nhi xụ mặt, rồi chợt nhớ về việc nhà trường chắc cũng đã thông báo với mẹ Tú.
Bác có nói gì không? Nhi hỏi.
Mẹ hơi giận, Tú nhăn mũi, Nhưng mà không sao, chỉ bị phạt rửa chén với dọn nhà tắm trong 1 tuần thôi.
Cũng may đó. Nhi cười khúc khích làm Tú cười theo.
Ừ, cũng còn may đó. Tú nói.
***
Sáng sớm hôm sau bố chở Nhi đến trường. Bố chỉ thông báo sau khi Nhi ăn sáng xong. Quá bất ngờ nên Nhi chỉ kịp nhắn tin cho Tú để huỷ buổi hẹn hàng ngày. Nhi cảm thấy có chút vui cũng có chút buồn xen lẫn. Vui vì đã lâu lắm rồi bố mới chở đi học. Buồn vì hôm nay không được đi học cùng Tú. Nhưng Nhi nghĩ, có thể đây cũng là một chuyện tốt.
Trong lớp Triết học, cô dành cả một tiết cho các bạn sinh viên khác hoàn thành dự án của mình vì tuần sau là hết hạn nộp bài. Tú bước đến bàn của Nhi và ngồi xuống. Hai người đã làm xong dự án của mình, nên cả tiết không có gì làm. Các nhóm khác thì hối hả bàn luận dự án của mình với nhau. Nhi nghe nhóm phía sau mình than với cô rằng họ không có đủ thời gian, chỉ để nhận lại một câu từ cô. Ồ, các em nói cho cô nghe thêm về nguyên nhân của câu chuyện buồn này nào.
Cô rất hài lòng khi biết Tú và Nhi đã làm xong dự án. Có vài bạn sinh viên rên rỉ và hét lên, Mình muốn bạn về đội của mình Nhi ơi! để rồi Tú nhanh chóng đáp lại, Xin lỗi, nhưng Nhi đã về đội của mình rồi.
Má Nhi ửng đỏ, bởi vì quả nhiên rằng Nhi đã về đội của Tú mất rồi.
Ngày hôm đó, mặc cho Tú có bảo Nhi hãy về nhà trước, thì Nhi cũng nhất quyết đợi Tú chịu phạt xong rồi mới về. Như vậy Nhi mới cảm thấy an tâm, đỡ bứt rứt trong lòng.
Các bạn chịu phạt đều phải lên phòng hiệu trưởng sau ngày học để điểm danh, rồi cô hiệu trưởng phân việc để làm. Phương thì phải đi dọn dẹp sân trường trong khi Tú phải dọn dẹp dãy lớp của lầu một. Cố gắng từng bước một bước lên bậc thang, Nhi chậm chạp bước đi khập khiễng tìm Tú.
Nhi nhìn qua cửa kính của từng lớp học, đến lớp học thứ ba thì thấy Tú đang lau chùi bàn ghế. Trong lớp còn cô giáo và hai bạn sinh viên đang thảo luận bài tập. Cả ba người họ có vẻ như không chú ý gì đến Tú lắm. Nhi rút điện thoại từ trong túi váy ra và gửi Tú một tin nhắn.
Nhi: Trông Tú có vẻ buồn chán nhỉ.
Nhi nhìn vào trong lớp và thấy Tú đang đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra. Vài giây sau Nhi nhận được tin nhắn trả lời.
Tú<3: Uh. Rất chán.
Tú<3: Khoan, sao em biết?
Nhi: Nhìn qua bên trái nè.
Vội nhìn qua bên trái của mình, Tú thấy Nhi ngoài hành lang sau cửa kính. Tú nhăn mặt rồi nhìn lên cô, thấy cô đã thảo luận xong với hai bạn sinh viên. Sợ cô phát hiện mình dùng diện thoại, Tú liền lấy một cây viết và quyển vở từ trong ba lô ra và viết lên đó vài từ. Nhìn qua cô giáo để chắc chắn rằng cô không nhìn, Tú giơ quyển vở lên cho Nhi thấy mình viết gì trong đó, lấy tay chỉ cô giáo, ra ám hiệu rằng mình không thể nhắn tin.
Sao còn ở đây? :(- Tú viết
Nhi cũng lấy bút và vở trong ba lô của mình ra và viết, rồi dán nó lên cửa kính.
Em đang đợi Tú về cùng.
Một vài người bạn của Nhi đi ngang qua và bắt chuyện với Nhi làm Nhi phải xã giao vài lời, rồi khi Nhi quay lại nhìn Tú thì đã có vài từ được ghi trên giấy.
Em về trước đi.
Nhi lắc đầu, ra dấu cho Tú biết rằng Nhi sẽ không đi đâu hết. Thấy hai bạn sinh viên lại lên hỏi bài cô, Tú an tâm cầm điện thoại lên và bấm tiếp.
Tú<3: Nói thật đi, em chỉ muốn được cõng nữa phải không?
Nhi cười thầm. Thật ra Nhi không hề nghĩ đến chuyện đó, nhưng Tú nói cũng có lý.
Chắc vậy, Nhi nhắn tin trả lời.
Tú<3: Em biết nắm lấy thời cơ đó :)
Nhi đang ngồi làm bài tập ở hành lang thì Tú bước ra khỏi lớp. Nhìn đồng hồ điện thoại thì đã hơn 5 giờ. Khi Tú bước lại chỗ Nhi ngồi, Nhi chợt thấy Phương đang tiến đến từ phía sau, có vẻ như muốn gặp Tú để nói chuyện. Nhưng khi Phương nhìn thấy Nhi thì lập tức quay đi, khiến Nhi thắc mắc không biết Phương muốn nói gì với Tú. Tú đeo ba lô trước ngực, đỡ Nhi đứng dậy rồi giúp Nhi lên lưng mình. Quãng đường từ lầu một tới cổng trường cũng khá xa nhưng Tú không hề than vãn. Chính xác là hôm nay Tú không nói gì hết, cứ như vậy mà cõng Nhi đi xuống lầu, rồi ra cổng trường. Xung quanh có nhiều bạn chào Nhi, nhưng Nhi không quan tâm. Nhi vùi mặt vào cổ Tú, cảm giác bình yên đến lạ.
Khi về nhà, Tú dìu Nhi thẳng vào bên nhà Tú. Sam vừa nhìn thấy Nhi thì vui mừng hết cỡ, nhảy cả lên người làm Nhi mất thăng bằng. Cũng may Nhi té lên cái ghế sofa đằng sau. Sam nhảy lên và ngồi vào lòng Nhi, không cần biết là nó có quá to để ngồi vào lòng ai nữa. Bà và mẹ Tú rất quan tâm đến cái chân đau của Nhi, đưa ra rất nhiều câu hỏi. Khi anh hai của Tú, anh Tuấn đi làm về, Nhi cũng nhận được sự quan tâm y như vậy. Điều đó làm Nhi nghĩ ngay đến gia đình mình, và sự khác biệt giữa hai nhà. Có một chút buồn, khi Nhi lại thích ở đây hơn cả ở nhà của mình nữa.
Sau bữa tối, Tú giúp Nhi lên phòng mình rồi đi xuống nhà rửa chén, thực hiện hình phạt của mẹ. Sam chạy lên theo nhưng bà đã giữ nó lại, rồi nháy mắt với Tú. Nhi nghe Tú nói lí nhí với bà, Tụi con có làm gì đâu khi hai bà cháu đi xuống cầu thang với nhau.
Nhi ngồi trên giường và nhìn xung quanh, ghi nhớ từng tấm hình trong phòng. Một tấm hình gia đình được đặt ngay đầu giường. Trên tường có treo vài tấm hình của Tú hồi nhỏ, mà nếu không được treo trong phòng Tú thì Nhi cũng không dễ đoán ra. Đang ngẩn ngơ nhìn thì Tú bước vào.
Sao nhanh vậy? Nhi hỏi.
Mẹ nói hôm nay em qua chơi nên được miễn. Tú đóng cửa, và Nhi nghe tiếng bấm chốt khoá.
Tú có bài tập không?
Có, nhưng không cần làm gấp. Tú ngồi xuống cạnh Nhi.
Em cũng có, nhưng cũng không cần làm gấp. Nhi nói, rồi tiếp tục, Vậy Tú muốn mình làm—
Tú cắt lời Nhi bằng một nụ hôn.
Nhi hơi bất ngờ nên người cứng đơ, nhưng rồi cũng thả lỏng dần khi tay Tú đặt lên mặt Nhi và ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má. Nhi chợt rùng mình và hít một hơi thật sâu. Nhi tự hỏi, vì sao mỗi lần Tú hôn mình, mình lại cảm thấy khó thở và càng muốn nhiều hơn? Tú ngưng nụ hôn rồi nhìn Nhi cười. Nhi không thể không mỉm cười đáp lại.
Cái này là vì hôm qua em nợ Tú đó.
Vậy chắc...chắc em cũng phải trả công cho hôm nay nhỉ. Không mất một giây nào, Nhi đặt môi mình lên môi Tú, đẩy Tú ngã xuống giường. Lần này Nhi chủ động, nằm hẳn lên người Tú rồi đưa lưỡi mình vào. Cả hai say đắm trong nụ hôn đến mức không nghe được tiếng gõ cửa phòng, cho đến khi nghe tiếng mẹ gọi vọng vào thì mới lật đật tách ra.
Dạ con ra liền. Tú nói to cho mẹ nghe. Đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, Tú đi mở cửa cho mẹ. Mẹ Tú bước vào phòng với một hộp bánh và hai ly chè hạt sen nhãn nhục.
Mẹ làm chè ăn cho mát. Hai đứa có cần gì thêm thì cứ nói nha. Mẹ Tú đặt hộp bánh và hai ly chè lên bàn học của Tú.
Cảm ơn mẹ.
Cảm ơn bác. Tú và Nhi nói cùng một lúc.
À phải rồi, Nhi, sao con không ngủ lại đây đi. Ba mẹ cho con ngủ lại không? Mẹ Tú đột ngột hỏi, nhưng cũng không đợi Nhi trả lời, mà nói tiếp. Để bác lấy thêm mền gối cho con. Ngủ lại đi, có gì bác nói cho. Nói xong mẹ Tú rời đi.
Tú nhìn sang Nhi, Nhi chỉ biết nhún vai. Dù sao hôm nay bố mẹ cũng không có nhà... Nhi nói rồi cầm ly chè lên ăn ngon lành.
Tối hôm đó hai đứa đi ngủ sớm. Đánh răng rửa mặt xong vào phòng thì Nhi tiện tay tắt đèn. Nhi cảm thấy Tú đứng sựng lại bên mình, nhưng vài giây sau thì cũng tiếp tục đỡ Nhi lại giường ngủ. Nằm xuống giường nhìn lên trần nhà, Nhi chỉ thấy một màu đen bao quanh.
Tú biết không, Nhi nói, Bên phòng em có những vì sao được dán trên trần nhà, buổi tối tắt đèn nhìn lên rất đẹp.
Ừ, thôi em ngủ đi nha. Tú cũng ngủ đây. Tú nói, mặt vùi vào gối.
Sao ngủ sớm vậy? Nhi hỏi.
Tại.. tại hôm nay hơi mệt. Lau bàn hết năm lớp học. Em ngủ ngon.
Rồi Tú xoay mặt qua phía kia, để Nhi nằm thẫn thờ, không biết vì sao Tú lại có phản ứng như vậy.
Ngủ được một hồi thì tỉnh giấc, Nhi lại thấy phòng sáng trưng. Ánh sáng chói làm Nhi nheo mắt lại. Nhìn qua Tú thì thấy Tú đã ngủ, nên Nhi nghĩ có lẽ là Tú vào nhà vệ sinh rồi quên tắt đèn. Nhi ngồi dậy và đi cà nhắc đến cửa phòng để tắt đèn một lần nữa, rồi quay lại giường ngủ tiếp.
Nhi lại bị đánh thức. Lần này không phải là vì ánh đèn, mà là vì Tú đang ôm Nhi rất chặt. Đầu Tú dụi vào lưng Nhi, có vẻ vẫn chưa ngủ được. Nhi chợt hiểu ra được vấn đề. Thì ra Tú sợ bóng tối. Ánh đèn lúc nãy có lẽ Tú đã bật vì nghĩ Nhi đã ngủ rồi. Điều này chắc Tú chưa muốn nói với ai. Phòng Tú khi tắt hết đèn quả thật rất tối. Nghĩ rồi Nhi cảm thấy vừa buồn cười vừa thương. Nhi xoay người lại đối mặt với Tú, giả vờ như mình còn ngủ, rồi lấy tay ôm Tú vào lòng, để Tú vùi mặt vào cổ mình. Nhi nghĩ như vậy chắc Tú sẽ cảm thấy an lòng hơn. Tú cũng nhân thời cơ ghì chặt lấy Nhi không muốn bỏ ra, ghì chặt lấy mặt trời của mình.
Vào lúc đó, trong bóng tối của một đêm tháng Mười Hai, Nhi nhận ra rằng, Nhi muốn Tú ở bên cạnh hơn tất cả mọi thứ. Nhi biết rằng chuyện hai đứa đến với nhau sẽ còn nhiều khó khăn lắm, tương lai có lâu dài hay không cũng không có ai đoán trước được. Cuộc sống đầy thị phi, liệu cả hai có đủ dũng khí để cùng nhau nắm tay bước qua? Bây giờ ai cũng còn trẻ, đã có thể suy nghĩ chín chắn về tình yêu hay chưa?
Cảm nhận được từng hơi thở nóng của Tú bên mình, Nhi liền gạt hết những suy nghĩ ấy qua một bên. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, hãy làm và hãy tận hưởng những điều mình thích. Trái tim nói với lý trí. Nhi nhẹ gật đầu đồng ý, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhi biết mình đã yêu mất rồi.
Không nghĩ ngợi nữa, Nhi ôm lấy Tú, ôm lấy hy vọng khi cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ trong bóng tối.
-Hết chap.9-
Cô Hiền dìu Nhi lại cái ghế đối diện bố mẹ và đỡ Nhi ngồi xuống.
Con chào bố...mẹ... Nhi nói, đầu cúi gục.
Nhi, mẹ Nhi nói với giọng nghiêm khắc, Bố mẹ cần một lời giải thích.
Nhi nhìn vào mắt mẹ và đột nhiên thấy mình thật bất lực. Gương mặt mẹ hiện rõ vẻ thất vọng. Còn bố, bố chỉ ngồi đọc báo, không hề ngước lên nhìn Nhi một lần, có vẻ như đã không còn gì để nói. Bố mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc về chuyện học hành, trường lớp của Nhi. Hồi còn bé thì cô Hiền còn hay bênh vực, làm thiên thần hộ mệnh cho Nhi. Bây giờ thì Nhi đã lớn, cô Hiền cũng không còn có thể giúp được. Nhi biết mình phải nói sự thật với bố mẹ, vì nếu có nói dối thì sau đó bố mẹ cũng sẽ tìm cách để biết được. Bố mẹ Nhi có quyền lực rất lớn.
Nó...nó chỉ là một sự hiểu lầm thôi mẹ. Nhi bắt đầu giải thích, Con đang ăn trưa thì có một vài bạn nữ đến tìm...Các bạn ấy nói vài lời và có cãi nhau nhưng không tệ như nhà trường đã nói đâu.
Thế cái chân của con thì là gì? Mẹ Nhi chỉ.
Con bị ngã.
Nhà trường báo lại rằng con đánh nhau với hai người, một người trong đó là con bé thuê nhà của chúng ta phải không?
Vâng, nhưng—
Con và con bé đó, hai đứa thân nhau à? Mẹ Nhi hỏi.
Con và Tú là bạn tốt. Nhi trả lời.
Con nên định nghĩa lại từ 'bạn tốt' đấy Nhi. Một người bạn đẩy con vào hoàn cảnh như thế này thì không phải là bạn tốt. Mẹ Nhi trách. Bố Nhi vẫn chưa nói gì, tuy đã bỏ tờ báo xuống và lắng nghe cuộc đàm thoại.
Không phải lỗi của Tú mà mẹ. Như con đã nói, toàn bộ chỉ là sự hiểu lầm thôi.
Mẹ Nhi lắc đầu như không chấp nhận lý do này.
Về việc chịu phạt, bố mẹ đã nói chuyện với nhà trường. Con không cần phải chịu phạt nữa. Nhưng bố mẹ nói lần cuối, bố mẹ không muốn con gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa, hiểu chưa?
Vâng ạ.
Chân của con thế nào rồi? Mẹ hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn làm Nhi ngỡ ngàng. Nhi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ hỏi tới.
Chân con không sao ạ. Y tá bảo khoảng bốn tuần là sẽ khỏi hoàn toàn.
Mẹ gật đầu, Nhi biết rằng mẹ đã hoàn thành nghĩa vụ của mình rồi.
Về phòng đi. Mẹ Nhi nói, câu nói này cũng kết thúc cuộc đàm thoại hôm đó.
Cô Hiền dìu Nhi lên phòng trong khi bố mẹ Nhi tiếp tục đi lo công việc. Sau khi nhận lời cảm ơn từ Nhi, cô Hiền đóng cửa lại và Nhi nằm phịch xuống giường, thầm cảm ơn trời đất vì mẹ Nhi không hỏi nhiều về vấn đề này. Cảm thấy mệt mỏi, Nhi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Một hồi sau Nhi mở mắt dậy, xoay người qua bên phải nhìn ra ban công qua cái rèm cửa màu trắng thì thấy một cái bóng đang di chuyển. Nhi biết cái bóng đó thuộc về ai. Nhi liền nhanh chóng ngồi dậy và di chuyển đến ban công bằng cách nhảy lò cò.
Chắc là em nên đổi cái rèm cửa đi, Tú nói khi thấy Nhi, Người ta có thể nhìn thấy em đó.
Nhi cười. Đâu còn ai thấy được ngoại trừ Tú. Chỉ có phòng Tú là đối diện phòng em thôi mà.
Vậy sao? Tú nhướng một bên chân mày và cười tinh nghịch, Vậy Tú lấy lại lời nói đó. Em đừng có đổi.
Đừng chọc em.
Mọi chuyện ổn chứ? Tú hỏi, chuyển đổi chủ đề.
Nhi do dự một hồi vì không biết phải nói sao với Tú về việc mình không cần phải chịu phạt nữa. Nhi cảm thấy điều đó không công bằng với Tú, và thật là xấu hổ khi bố mẹ mình phải tìm cách, mà không biết là cách gì, để đưa mình ra khỏi chuyện này.
Bố mẹ em đã tìm cách để em không bị phạt rồi. Cuối cùng Nhi cũng nói, mặt Nhi hiện rõ sự hổ thẹn. Nhưng Tú thì khác.
Vậy là tốt rồi! Tú nói vui vẻ, Cũng may là em không phải chịu phạt.
Xin lỗi Tú. Hoàn toàn là do em. Em nghĩ em nên chịu phạt cùng mọi người.
Có phải lỗi do em đâu. Tú trấn an. Em mà bị phạt thì Tú mới là người bị day dứt.
Nhi xụ mặt, rồi chợt nhớ về việc nhà trường chắc cũng đã thông báo với mẹ Tú.
Bác có nói gì không? Nhi hỏi.
Mẹ hơi giận, Tú nhăn mũi, Nhưng mà không sao, chỉ bị phạt rửa chén với dọn nhà tắm trong 1 tuần thôi.
Cũng may đó. Nhi cười khúc khích làm Tú cười theo.
Ừ, cũng còn may đó. Tú nói.
***
Sáng sớm hôm sau bố chở Nhi đến trường. Bố chỉ thông báo sau khi Nhi ăn sáng xong. Quá bất ngờ nên Nhi chỉ kịp nhắn tin cho Tú để huỷ buổi hẹn hàng ngày. Nhi cảm thấy có chút vui cũng có chút buồn xen lẫn. Vui vì đã lâu lắm rồi bố mới chở đi học. Buồn vì hôm nay không được đi học cùng Tú. Nhưng Nhi nghĩ, có thể đây cũng là một chuyện tốt.
Trong lớp Triết học, cô dành cả một tiết cho các bạn sinh viên khác hoàn thành dự án của mình vì tuần sau là hết hạn nộp bài. Tú bước đến bàn của Nhi và ngồi xuống. Hai người đã làm xong dự án của mình, nên cả tiết không có gì làm. Các nhóm khác thì hối hả bàn luận dự án của mình với nhau. Nhi nghe nhóm phía sau mình than với cô rằng họ không có đủ thời gian, chỉ để nhận lại một câu từ cô. Ồ, các em nói cho cô nghe thêm về nguyên nhân của câu chuyện buồn này nào.
Cô rất hài lòng khi biết Tú và Nhi đã làm xong dự án. Có vài bạn sinh viên rên rỉ và hét lên, Mình muốn bạn về đội của mình Nhi ơi! để rồi Tú nhanh chóng đáp lại, Xin lỗi, nhưng Nhi đã về đội của mình rồi.
Má Nhi ửng đỏ, bởi vì quả nhiên rằng Nhi đã về đội của Tú mất rồi.
Ngày hôm đó, mặc cho Tú có bảo Nhi hãy về nhà trước, thì Nhi cũng nhất quyết đợi Tú chịu phạt xong rồi mới về. Như vậy Nhi mới cảm thấy an tâm, đỡ bứt rứt trong lòng.
Các bạn chịu phạt đều phải lên phòng hiệu trưởng sau ngày học để điểm danh, rồi cô hiệu trưởng phân việc để làm. Phương thì phải đi dọn dẹp sân trường trong khi Tú phải dọn dẹp dãy lớp của lầu một. Cố gắng từng bước một bước lên bậc thang, Nhi chậm chạp bước đi khập khiễng tìm Tú.
Nhi nhìn qua cửa kính của từng lớp học, đến lớp học thứ ba thì thấy Tú đang lau chùi bàn ghế. Trong lớp còn cô giáo và hai bạn sinh viên đang thảo luận bài tập. Cả ba người họ có vẻ như không chú ý gì đến Tú lắm. Nhi rút điện thoại từ trong túi váy ra và gửi Tú một tin nhắn.
Nhi: Trông Tú có vẻ buồn chán nhỉ.
Nhi nhìn vào trong lớp và thấy Tú đang đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra. Vài giây sau Nhi nhận được tin nhắn trả lời.
Tú<3: Uh. Rất chán.
Tú<3: Khoan, sao em biết?
Nhi: Nhìn qua bên trái nè.
Vội nhìn qua bên trái của mình, Tú thấy Nhi ngoài hành lang sau cửa kính. Tú nhăn mặt rồi nhìn lên cô, thấy cô đã thảo luận xong với hai bạn sinh viên. Sợ cô phát hiện mình dùng diện thoại, Tú liền lấy một cây viết và quyển vở từ trong ba lô ra và viết lên đó vài từ. Nhìn qua cô giáo để chắc chắn rằng cô không nhìn, Tú giơ quyển vở lên cho Nhi thấy mình viết gì trong đó, lấy tay chỉ cô giáo, ra ám hiệu rằng mình không thể nhắn tin.
Sao còn ở đây? :(- Tú viết
Nhi cũng lấy bút và vở trong ba lô của mình ra và viết, rồi dán nó lên cửa kính.
Em đang đợi Tú về cùng.
Một vài người bạn của Nhi đi ngang qua và bắt chuyện với Nhi làm Nhi phải xã giao vài lời, rồi khi Nhi quay lại nhìn Tú thì đã có vài từ được ghi trên giấy.
Em về trước đi.
Nhi lắc đầu, ra dấu cho Tú biết rằng Nhi sẽ không đi đâu hết. Thấy hai bạn sinh viên lại lên hỏi bài cô, Tú an tâm cầm điện thoại lên và bấm tiếp.
Tú<3: Nói thật đi, em chỉ muốn được cõng nữa phải không?
Nhi cười thầm. Thật ra Nhi không hề nghĩ đến chuyện đó, nhưng Tú nói cũng có lý.
Chắc vậy, Nhi nhắn tin trả lời.
Tú<3: Em biết nắm lấy thời cơ đó :)
Nhi đang ngồi làm bài tập ở hành lang thì Tú bước ra khỏi lớp. Nhìn đồng hồ điện thoại thì đã hơn 5 giờ. Khi Tú bước lại chỗ Nhi ngồi, Nhi chợt thấy Phương đang tiến đến từ phía sau, có vẻ như muốn gặp Tú để nói chuyện. Nhưng khi Phương nhìn thấy Nhi thì lập tức quay đi, khiến Nhi thắc mắc không biết Phương muốn nói gì với Tú. Tú đeo ba lô trước ngực, đỡ Nhi đứng dậy rồi giúp Nhi lên lưng mình. Quãng đường từ lầu một tới cổng trường cũng khá xa nhưng Tú không hề than vãn. Chính xác là hôm nay Tú không nói gì hết, cứ như vậy mà cõng Nhi đi xuống lầu, rồi ra cổng trường. Xung quanh có nhiều bạn chào Nhi, nhưng Nhi không quan tâm. Nhi vùi mặt vào cổ Tú, cảm giác bình yên đến lạ.
Khi về nhà, Tú dìu Nhi thẳng vào bên nhà Tú. Sam vừa nhìn thấy Nhi thì vui mừng hết cỡ, nhảy cả lên người làm Nhi mất thăng bằng. Cũng may Nhi té lên cái ghế sofa đằng sau. Sam nhảy lên và ngồi vào lòng Nhi, không cần biết là nó có quá to để ngồi vào lòng ai nữa. Bà và mẹ Tú rất quan tâm đến cái chân đau của Nhi, đưa ra rất nhiều câu hỏi. Khi anh hai của Tú, anh Tuấn đi làm về, Nhi cũng nhận được sự quan tâm y như vậy. Điều đó làm Nhi nghĩ ngay đến gia đình mình, và sự khác biệt giữa hai nhà. Có một chút buồn, khi Nhi lại thích ở đây hơn cả ở nhà của mình nữa.
Sau bữa tối, Tú giúp Nhi lên phòng mình rồi đi xuống nhà rửa chén, thực hiện hình phạt của mẹ. Sam chạy lên theo nhưng bà đã giữ nó lại, rồi nháy mắt với Tú. Nhi nghe Tú nói lí nhí với bà, Tụi con có làm gì đâu khi hai bà cháu đi xuống cầu thang với nhau.
Nhi ngồi trên giường và nhìn xung quanh, ghi nhớ từng tấm hình trong phòng. Một tấm hình gia đình được đặt ngay đầu giường. Trên tường có treo vài tấm hình của Tú hồi nhỏ, mà nếu không được treo trong phòng Tú thì Nhi cũng không dễ đoán ra. Đang ngẩn ngơ nhìn thì Tú bước vào.
Sao nhanh vậy? Nhi hỏi.
Mẹ nói hôm nay em qua chơi nên được miễn. Tú đóng cửa, và Nhi nghe tiếng bấm chốt khoá.
Tú có bài tập không?
Có, nhưng không cần làm gấp. Tú ngồi xuống cạnh Nhi.
Em cũng có, nhưng cũng không cần làm gấp. Nhi nói, rồi tiếp tục, Vậy Tú muốn mình làm—
Tú cắt lời Nhi bằng một nụ hôn.
Nhi hơi bất ngờ nên người cứng đơ, nhưng rồi cũng thả lỏng dần khi tay Tú đặt lên mặt Nhi và ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má. Nhi chợt rùng mình và hít một hơi thật sâu. Nhi tự hỏi, vì sao mỗi lần Tú hôn mình, mình lại cảm thấy khó thở và càng muốn nhiều hơn? Tú ngưng nụ hôn rồi nhìn Nhi cười. Nhi không thể không mỉm cười đáp lại.
Cái này là vì hôm qua em nợ Tú đó.
Vậy chắc...chắc em cũng phải trả công cho hôm nay nhỉ. Không mất một giây nào, Nhi đặt môi mình lên môi Tú, đẩy Tú ngã xuống giường. Lần này Nhi chủ động, nằm hẳn lên người Tú rồi đưa lưỡi mình vào. Cả hai say đắm trong nụ hôn đến mức không nghe được tiếng gõ cửa phòng, cho đến khi nghe tiếng mẹ gọi vọng vào thì mới lật đật tách ra.
Dạ con ra liền. Tú nói to cho mẹ nghe. Đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, Tú đi mở cửa cho mẹ. Mẹ Tú bước vào phòng với một hộp bánh và hai ly chè hạt sen nhãn nhục.
Mẹ làm chè ăn cho mát. Hai đứa có cần gì thêm thì cứ nói nha. Mẹ Tú đặt hộp bánh và hai ly chè lên bàn học của Tú.
Cảm ơn mẹ.
Cảm ơn bác. Tú và Nhi nói cùng một lúc.
À phải rồi, Nhi, sao con không ngủ lại đây đi. Ba mẹ cho con ngủ lại không? Mẹ Tú đột ngột hỏi, nhưng cũng không đợi Nhi trả lời, mà nói tiếp. Để bác lấy thêm mền gối cho con. Ngủ lại đi, có gì bác nói cho. Nói xong mẹ Tú rời đi.
Tú nhìn sang Nhi, Nhi chỉ biết nhún vai. Dù sao hôm nay bố mẹ cũng không có nhà... Nhi nói rồi cầm ly chè lên ăn ngon lành.
Tối hôm đó hai đứa đi ngủ sớm. Đánh răng rửa mặt xong vào phòng thì Nhi tiện tay tắt đèn. Nhi cảm thấy Tú đứng sựng lại bên mình, nhưng vài giây sau thì cũng tiếp tục đỡ Nhi lại giường ngủ. Nằm xuống giường nhìn lên trần nhà, Nhi chỉ thấy một màu đen bao quanh.
Tú biết không, Nhi nói, Bên phòng em có những vì sao được dán trên trần nhà, buổi tối tắt đèn nhìn lên rất đẹp.
Ừ, thôi em ngủ đi nha. Tú cũng ngủ đây. Tú nói, mặt vùi vào gối.
Sao ngủ sớm vậy? Nhi hỏi.
Tại.. tại hôm nay hơi mệt. Lau bàn hết năm lớp học. Em ngủ ngon.
Rồi Tú xoay mặt qua phía kia, để Nhi nằm thẫn thờ, không biết vì sao Tú lại có phản ứng như vậy.
Ngủ được một hồi thì tỉnh giấc, Nhi lại thấy phòng sáng trưng. Ánh sáng chói làm Nhi nheo mắt lại. Nhìn qua Tú thì thấy Tú đã ngủ, nên Nhi nghĩ có lẽ là Tú vào nhà vệ sinh rồi quên tắt đèn. Nhi ngồi dậy và đi cà nhắc đến cửa phòng để tắt đèn một lần nữa, rồi quay lại giường ngủ tiếp.
Nhi lại bị đánh thức. Lần này không phải là vì ánh đèn, mà là vì Tú đang ôm Nhi rất chặt. Đầu Tú dụi vào lưng Nhi, có vẻ vẫn chưa ngủ được. Nhi chợt hiểu ra được vấn đề. Thì ra Tú sợ bóng tối. Ánh đèn lúc nãy có lẽ Tú đã bật vì nghĩ Nhi đã ngủ rồi. Điều này chắc Tú chưa muốn nói với ai. Phòng Tú khi tắt hết đèn quả thật rất tối. Nghĩ rồi Nhi cảm thấy vừa buồn cười vừa thương. Nhi xoay người lại đối mặt với Tú, giả vờ như mình còn ngủ, rồi lấy tay ôm Tú vào lòng, để Tú vùi mặt vào cổ mình. Nhi nghĩ như vậy chắc Tú sẽ cảm thấy an lòng hơn. Tú cũng nhân thời cơ ghì chặt lấy Nhi không muốn bỏ ra, ghì chặt lấy mặt trời của mình.
Vào lúc đó, trong bóng tối của một đêm tháng Mười Hai, Nhi nhận ra rằng, Nhi muốn Tú ở bên cạnh hơn tất cả mọi thứ. Nhi biết rằng chuyện hai đứa đến với nhau sẽ còn nhiều khó khăn lắm, tương lai có lâu dài hay không cũng không có ai đoán trước được. Cuộc sống đầy thị phi, liệu cả hai có đủ dũng khí để cùng nhau nắm tay bước qua? Bây giờ ai cũng còn trẻ, đã có thể suy nghĩ chín chắn về tình yêu hay chưa?
Cảm nhận được từng hơi thở nóng của Tú bên mình, Nhi liền gạt hết những suy nghĩ ấy qua một bên. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, hãy làm và hãy tận hưởng những điều mình thích. Trái tim nói với lý trí. Nhi nhẹ gật đầu đồng ý, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhi biết mình đã yêu mất rồi.
Không nghĩ ngợi nữa, Nhi ôm lấy Tú, ôm lấy hy vọng khi cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ trong bóng tối.
-Hết chap.9-
/37
|