Nhật ký bí mật của Joo Won
Suốt mấy ngày qua, tôi sống trong tâm trạng bị mang ra làm lá chắn sống trước mặt địch. Cứ như đang có chiến tranh nổ ra xung quanh. Tất cả mọi người dường như đều tấn công tôi. Đây là cuộc chiến không có người thắng, chỉ toàn những kẻ thua cuộc. Dĩ nhiên kẻ sống sót sẽ là tôi. Tôi biết điều đó. Tôi biết rằng nếu không từ bỏ Gil Ra Im thì cuộc đời tôi sau này sẽ chỉ toàn ngập chìm trong lửa chiến.
Cuộc chiến thứ nhất
Tôi đọc sách đến rạng sáng thì ngủ thiếp đi. Vì thế, đến tận sáng tôi vẫn chẳng thể nào tung chăn ra được mà cứ lang thang đi lạc trong giấc mơ. Tôi không nhớ chính xác đã mơ gì, nhưng nó chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa mối bất hòa vì thái độ ức hiếp của Ra Im đối với tôi và tình trạng vô thức nhận ra mình đang ở trong phòng đọc sách. Hai thứ đó làm giấc mơ của tôi trở nên lộn xộn. Tôi định kéo mình thoát khỏi giấc mơ và chuẩn bị bỏ trốn thì mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện rồi ném giỏ quýt vào tôi. Tôi ngã xuống giữa phố như Đức Mẹ Maria lâm vào cảnh đường cùng. Nhiều người không biết ở đâu xuất hiện bắt đầu vây lấy tôi, ném quýt vào tôi và sỉ nhục tôi. Giữa lúc đó thì Ra Im chỉ lo bóc vỏ quýt ăn và nhìn tôi đang bị bắt nạt bằng ánh mắt vô cảm. Tôi tỉnh giấc với tâm trạng buồn bã và uể oải. Ngay lúc đó, tiếng thét sắc lẻm của mẹ vang lên.
- Mang giỏ quýt này vứt ngay!
Tôi dựng thân người nặng trĩu dậy rồi bước xuống lầu dưới. Mẹ tôi đang chỉ vào giỏ quýt để trên bàn và lớn tiếng với cô quản gia. Giỏ quýt đó là cách thể hiện sự kính trọng và tấm lòng của Ra Im khi cô đến nhà mẹ tôi lần trước. Rõ ràng là tấm lòng đó đã bị tôi và mẹ giẫm đạp một cách thảm thương. Tôi đem thứ đó về, nhưng ăn cũng không được mà bỏ đi cũng không nỡ. Tôi đã định sẽ không cho ai đụng đến nó và chỉ giữ nó để nhìn thôi. Mẹ lại hét lớn về phía cô quản gia lần nữa.
- Tôi bảo cô vứt đi ngay cơ mà!
- Cô cứ để đó đi. Đây là nhà con. Đồ trong nhà con hãy để con tự xử lý.
Tôi muốn nói với giọng cương quyết nhất nhưng do chưa tỉnh giấc được bao lâu nên giọng nói cũng chẳng hùng hồn được như ý. Mẹ nhăn mặt nhìn tôi và tuôn ra một tràng diễn thuyết.
- Ai bảo đây là nhà anh? Tôi chưa từng nói sẽ chuyển quyền thừa kế cho anh lần nào cơ mà! Nếu anh cứ tiếp tục như thế này thì tôi có thể đuổi anh ra khỏi căn nhà này bất cứ lúc nào đấy. Không chỉ những gia đình nghèo khó mới phải cực khổ chăm lo cho con cái họ đâu. Tôi đã để anh hưởng thụ những thứ mà người khác nằm mơ cũng không có, ít ra anh cũng phải làm gì cho tôi chứ. Như con ranh ấy đã nói đấy, nhờ sự tình cờ của ba bà mụ mà gặp được bố mẹ tốt, sinh ra đã ngậm vàng trong miệng thì không phải anh có nghĩa vụ bảo vệ và làm tăng số tài sản này lên sao? Những thứ anh khiến mẹ thất vọng từ trước đến nay mẹ sẽ quên hết, nên hãy đi xem mắt một lần nữa đi.
Cuối cùng tôi cũng bị ép làm theo ý mẹ và đến viện bảo tàng xem mắt. Đối tượng xem mắt của tôi là một cô gái trang điểm đậm, dùng nhiều nước hoa, gia đình cô ta là kiều bào có ảnh hưởng lớn ở Nhật còn cô ta thì đang học cao học tại trường Đại học Tokyo. Ngồi bên cạnh cô ta, tôi suýt ói cả ra vì mùi nước hoa nồng nặc. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt hài lòng. Sao nào, chẳng có cô gái nào lại không rung động trước tôi cả. Những lúc như thế này tôi thực sự chán ghét cái sự thật rằng mình là một người đàn ông quyến rũ. Tôi bắt đầu dùng cách nói chuyện vòng vo để tỏ ý từ chối. Hình như cô gái đang theo học cao học này chẳng hiểu ý tôi muốn nói gì nên không còn cách nào khác, tôi đành nói thẳng với cô ta luôn. Thật may cô ta cũng là một cô gái có lòng tự trọng. Trước khi cà phê nguội, cô ta đã hất ngã ghế rồi bỏ đi.
Cuộc chiến thứ hai
Cuộc chiến thứ hai nổ ra ở trung tâm thương mại. Sau khi xem mắt xong, tôi đến văn phòng với tâm trạng không thoải mái lắm. Trên bàn là tài liệu PowerPoint về khu nghỉ mát và bản kế hoạch bữa tiệc cuối năm. Tôi xem qua đại khái rồi bảo thư ký Kim hãy chọn lại danh sách khách mời một lần nữa.
- Đây là danh sách khách mời VVIP cho bữa tiệc cuối năm. Tổng cộng có 473 người ạ.
Tôi nhìn chằm chằm bản danh sách thư ký Kim đã chọn rồi hỏi:
- Đây là kế hoạch tốt nhất à? Có chắc không?
- Tôi biết giám đốc sẽ hỏi như vậy nên đã đếm kỹ từng người rồi ạ.
Thư ký Kim nói như muốn cho tôi biết bản danh sách đã rất ổn.
- Thế mới nói, ai bảo anh đi làm mấy trò này chứ. Lại còn muốn nghe câu, “Rất tốt!” được thốt từ miệng tôi sao? Xác định lại thứ tự bằng doanh số mua hàng rồi rút danh sách còn 47 người cho tôi.
- Sao ạ?
- Tôi nói dùng ngân sách của 474 người để tiếp đãi 47 người. Để cho 47 người đó hiểu rằng dù đều là khách VVIP nhưng họ thuộc 10% trong vị trí cao nhất. Như vậy, số 426 người còn lại sẽ cắn răng nỗ lực cố gắng hơn nữa vào năm tới.
Tôi đóng bộp bản kế hoạch lại rồi đứng dậy, vừa lúc đó nữ thư ký bước vào và nói có một vị khách đến tìm tôi. Là Jong Su.
Jong Su hùng hổ bước vào như sắp xung trận và định nhào đến nắm lấy cổ họng tôi. Tôi ra lệnh cho các thư ký ra ngoài rồi ngồi xuống xô pha, bắt tréo hai chân lên nhau.
- Là cậu à? Người trả tiền là cậu?
Kể cả Jong Su không tức giận như thế thì chiếc mũi to của anh ta cũng đã rộng đến mức tính bằng mét vuông được rồi. Tôi cảm thấy mình như vị thần Genie trong Aladin và cây đèn thần, vừa nhè nhẹ lắc chân vừa đủng đỉnh nói:
- Thể lực của diễn viên đóng thế đúng là tốt thật. Những chuyện chỉ cần gọi điện thoại là được thì không làm, cứ có gì lại hộc tốc chạy tới tận nơi truy hỏi vặn vẹo nhau.
- Tôi hỏi cậu có phải người trả tiền không? Cậu là ai mà trả tiền nợ cho trường võ thuật? Chuyện nợ nần cậu nghe được ở đâu? Gil Ra Im nói sao? Về món nợ của trường võ thuật ấy?
- Hoàn toàn không phải do Gil Ra Im nói, có điều tình huống cũng gần như vậy.
- Cái gì gọi là “tình huống gần như vậy”! Cậu hãy giải thích rõ ràng cho tôi ngay!
Tôi không nhớ chính xác lắm nhưng có lẽ là khi tôi ngồi một mình trong văn phòng của Jong Su. Đó là những ngày mà tôi và Gil Ra Im hoán đổi thân thể với nhau. Khi có điện thoại gọi đến, tôi chần chừ không biết có nên nghe hay không rồi quyết định nhấc máy. Dù gì lúc đó tôi cũng là Gil Ra Im mà. Tôi không thể giải thích tất cả những chuyện này cho Jong Su được. Có giải thích thì anh ta cũng chẳng thể hiểu được nên tôi chỉ nói đại khái qua loa.
- Lúc tôi ở trong phòng làm việc của anh đã vô tình nhận một cuộc điện thoại. Được chưa?
- Nhận được điện thoại thì phải báo lại chứ, ai cần cậu tự cao tự đại ra tay trả nợ hả!
- Cứ coi như là đầu tư đi, đầu tư vào lĩnh vực văn hóa ấy. Những trường võ thuật cũng kêu gọi đầu tư đấy thôi.
-Tôi không hề có chút mong muốn được nhận đầu tư từ cậu. Trường võ thuật đã hoạt động được năm năm, trong thời gian đó ngôi trường cũng được xây dựng, và chúng tôi chuyển đến đó sau khi nó hoàn thiện. Đó là thứ mà tôi và các học viên đổ mồ hôi nước mắt mới có được. Nhưng trong nháy mắt, cậu lại biến tất cả chúng tôi thành trò cười. Cậu có biết điều đó không?
Tôi liền bỏ hai chân xuống và đứng dậy khỏi ghế xô pha, bước đến trước mặt Jong Su cương quyết nói:
- Thế thì sao? Tôi làm sao chịu đựng được nếu như Gil Ra Im là người nhận cú điện thoại hối thúc trả nợ đó? Cuộc gọi đến cả người thỉnh thoảng mới đến như tôi còn nghe được, vậy mà anh tưởng cô ấy chưa từng nghe hay sao? Nghe xong cô ấy sẽ lại nói câu xin lỗi đáng chết đó, tôi ghét khi thấy cô ấy phải như vậy nên mới quyết định trả! Tôi cũng lo anh sẽ nói những lời như thế này nên mới quyết định chỉ trả một nửa thay vì trả hết toàn bộ như dự định. Còn nữa, anh không cần phải lo. Tôi tính toán rất rõ ràng. Tôi không làm từ thiện đâu, anh cứ cố gắng trả lại tiền cho tôi đi.
- Dù có phải trả nợ, tôi cũng không trả cho cậu. Lập tức rút ngay tiền cậu đã trả về đi. Tôi sẽ đi nói chuyện với ngân hàng.
Jong Su quay lưng bỏ ra khỏi văn phòng không thèm ngoái lại, đã thế còn đóng rầm cửa một cách thô bạo. Tôi và anh ta cũng chẳng còn gì để tranh cãi nữa.
Cuộc chiến thứ ba
Vào dịp sinh nhật của ông ngoại, gia đình chúng tôi cùng tổ chức tiệc ở nhà hàng của khách sạn. Gọi là gia đình nhưng thực ra chỉ có ông ngoại và bà ngoại tư - người vợ hiện giờ của ông, dì, Oska, mẹ tôi, tôi và Hee Won. À, còn có em trai của bà ngoại, cái gai trong mắt tôi, thường vụ Park.
Toàn là những thành viên gia đình vốn chẳng thân thiết với nhau chút nào cùng ngồi ăn tối nên không khí thật gượng gạo. Bỗng có một nhân viên phục vụ đến và nói nhỏ vào tai mẹ tôi gì đó. Mẹ xin phép ông ngoại, bước theo nhân viên đó ra ngoài. Khi quay lại, bà mang một cái đuôi theo sau. Tính luôn cả ông bà ngoại thì tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào cái đuôi đằng sau mẹ. Trong một thoáng, khuôn mặt Oska trở nên méo mó. Khỏi nhìn vào gương cũng biết nét mặt tôi chẳng dễ chịu gì hơn anh ta. Cái đuôi của mẹ tôi, chẳng ai xa lạ, chính là Yoon Seul.
- Thưa bố, đây là con gái của bộ trưởng Yoon. Joo Won đã từng hẹn xem mắt với cô ấy. Rất xinh đẹp đúng không ạ. Chảo hỏi đi cháu. Đây là ông ngoại của Joo Won.
Nói xong mẹ tôi ngồi xuống. Yoon Seul gập người cúi chào ông bà.
- Chào ông ạ. Cháu là Yoon Seul. Chúc ông lúc nào cũng khỏe mạnh và trường thọ ạ.
- Rất vui được gặp cháu. Cháu đã xem mắt và đến đây trong dịp này thì chắc là sắp kết hôn rồi đúng không?
Ông ngoại đáp lại lời chào của Yoon Seul và hỏi. Mẹ tôi đáp ngay sau lời ông:
- Vâng, thưa bố. Con định vào mùa xuân sẽ tổ chức. Sang năm Joo Won cũng đã ba mươi tư tuổi rồi. Cháu ngồi đi. Trong lúc ăn, cứ từ từ tìm hiểu rồi sẽ quen thôi. À, cháu biết cậu ta chứ? Là anh họ của Joo Won, ca sĩ đấy.
Gương mặt Oska liền trắng bệch như tảng băng. Còn tôi cảm thấy khó chịu như có miếng thịt mắc vào cổ họng. Trái lại, Yoon Seul dùng nét mặt khô khan hướng về Oska và chào:
- Lần đầu gặp anh. Em là fan của anh đã lâu rồi.
- Lần đầu là thế nào? Không phải hai người biết nhau rất rõ sao?
Nói xong, tôi đặt con dao đang cầm xuống đĩa. Oska nhìn lướt qua tôi với ánh mắt khó chịu, sau đó đẩy ghế ra rồi dứng dậy bỏ đi mất. Yoon Seul vẫn giữ nụ cười sáo rỗng trên môi và cúi đầu nhìn đĩa đồ ăn của cô ta như một con búp bê đã được lên dây cót. Tôi lầm bầm, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, rồi tiếp tục ngồi lại bàn. Chỉ có mẹ tôi là thật đáng trách.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi đến thẳng nhà Oska. Anh ta đang ngồi trên ghế xô pha uống bia một mình. Khi tôi bước vào, anh ta nhăn nhó nhìn tôi như thể tôi là cái quần bị cởi ra rồi vứt bừa bãi vậy. Tôi thở dài lên tiếng:
- Chúng ta nói chuyện đi. Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn thế đâu. Chỉ là mong muốn của mẹ tôi thôi. Tôi biết anh vẫn còn giận chuyện lần trước ở Haenam tôi thể hiện tình cảm với Yoon Seul. Nhưng tôi thật lòng không có ý gì đâu. Chuyện đó… dù sao đó cũng không phải là chủ ý của tôi. Này anh!
- Tôi biết rồi, chú đi đi.
- Sao mà đi được. Anh vẫn chưa giải tỏa được hiểu lầm mà!
- Chú tưởng tôi đang hiểu lầm chú nên mới thế này sao?
- Vậy chứ tại sao?
- Không phải tôi đang hiểu lầm chú mà là tôi đang giận chú.
- Tôi đã nói không phải tôi gọi cô ấy đến mà?
- Tôi giận không phải vì chú gọi cô ấy đến. Cô ấy cũng không phải cô gái mà chú gọi thì đến, những chuyện đó không quan trọng chút nào cả. Việc tôi thực sự giận chú là, lúc nãy tại bữa tiệc, chú đã làm cô ấy mất mặt trước những người cô ấy mới gặp lần đầu tiên trong đời. Chú nhất định phải làm thế trong tình cảnh đó à? “Lần đầu tiên là thế nào? Không phải hai người biết nhau rất rõ sao?” Chú có thấy vẻ mặt của cô ấy không? Chú không thể nhắm mắt làm ngơ hay sao? Chú luôn chỉ quan tâm đến thiệt hại của bản thân chú mà thôi. Những đau khổ của người khác, chú chẳng bao giờ để lọt vào mắt. Đó chính là cách chú sống và cũng là nhân cách của chú đấy.
- Anh thích cô gái đó thật sao?
Anh ta chẳng nói tiếng nào, chỉ đứng bật dậy khỏi xô pha, với lấy cái áo khoác đang treo và bỏ ra ngoài. Thật là oan ức cho tôi. Tâm trạng tôi như người chẳng có tội gì mà lại phải hứng chịu hình phạt ném đá. Tôi nhất định phải gặp Yoon Seul để phân rõ thắng bại trong chuyện này. Tôi gọi điện và hẹn Yoon Seul gặp mặt ngay. Cô ta im lặng một lúc lâu, sau đó đồng ý và hẹn tôi tại một quán cà phê ở Cheongdamdong.
Yoon Seul ngồi bên cạnh cửa sổ, hướng ánh nhìn ra phía bên ngoài. Nhìn cô có vẻ rất buồn. Tôi ngồi xuống đối diện cô ta và hỏi:
- Cô không có gì để nói với tôi sao?
- Khi nãy rất vui được gặp anh.
Cô ta vẫn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trả lời bằng giọng trống rỗng thờ ơ. Nhân viên của quán cà phê đến đặt thực đơn xuống bàn. Tôi không nhìn vào thực đơn mà chọn luôn trà thảo dược. Chúng tôi chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu. Cây thông Giáng sinh đang tỏa ra những ánh đèn rực rỡ.
- Chính xác là cô và anh tôi có mối quan hệ như thế nào?
Cô ta từ từ quay đầu lại, tay nâng ly espresso lên.
- Đã từng… yêu nhau, phải không nhỉ?
- Cô có chắc không? Theo tôi thấy cõ lẽ hai người vẫn còn yêu nhau đấy.
- Anh nhầm rồi.
Nói xong cô ta đặt ly cà phê đang cầm xuống. Cuối cùng tôi đành phải nói thẳng:
- Được thôi. Cứ coi như cô Yoon Seul không yêu đi. Nhưng anh tôi thì không phải vậy. Anh ta vẫn còn thích cô đấy.
- Vậy sao? Dù là trước đây hay bây giờ, có vẻ anh Choi Woo Young vẫn thích thổ lộ tình cảm chân thật của mình cho người thứ ba nhỉ.
- Cô muốn gì? Mang tình cảm ra đùa cợt, cô không nghĩ vậy quá đáng lắm sao? Không lẽ cô định kết hôn với tôi thật à?
- Mùa xuân hoa nở, tôi thấy ổn mà?
- Ôi trời, thật là, sao tôi lại trở thành tấm bia đỡ đạn trong cuộc chiến giữa cô và anh tôi chứ? Hai người chắc chắn đang đau khổ nên mới làm thế này chứ gì? Kết quả của việc tự gặm nhấm nỗi đau là thế này à? Vấn đề của bản thân cũng đã khiến tôi đau đầu muốn chết rồi!
- Tôi biết. Vì thế tôi xuất hiện lúc này là thích hợp nhất, không phải sao? Dù thế nào, anh và Gil Ra Im cũng không thể có kết quả tốt. Tôi không có ý định sẽ xen vào cuộc sống riêng tư của chồng sau kết hôn đâu.
- Ô, thảo nào mẹ tôi thích cô như vậy.
- Mẹ anh thích tôi sao?
- Thế mới là vấn đề đấy. Nhưng sự thật là anh tôi vẫn yêu cô mà?
- Bây giờ anh đang nói với tôi về giá trị hữu dụng của tình yêu ư? Cô Gil Ra Im quả là ghê gớm thật. Làm sao cô ta có thể thay đổi một người đến thế này chứ?
- Vậy mới đáng nói. Đây chính là những chuyện cô gái ấy làm được.
- Xem ra anh rất thích cô ấy. Nhưng anh không thuyết phục được tôi thì tính sao? Loại bệnh về hoóc môn đó, tôi đã trị khỏi từ lâu lắm rồi.
Khi cô ta nói điều đó, tôi đã nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt cô.
Cây cam của Ra Im
Những thân cây đứng vững chãi chịu đựng thời tiết lạnh lẽo của mùa đông, trong khi những chiếc lá thì lần lượt rơi không luyến tiếc. Mùa đông sẽ qua đi, rồi mùa xuân sẽ đến và mầm chồi non sẽ nhú đầy trên các cành cây, thế giới cũng sẽ được nhuộm đầy màu xanh tươi trở lại. Ra Im vừa bước đi vừa kéo cao cổ áo và nghĩ, nếu mùa xuân đến sớm thì tốt biết mấy.
Yoon Seul đợi cô ở quán cà phê nhỏ trong phòng trưng bày mỹ thuật. Ra Im vừa bước vào, cô ta liền đóng quyển sách đang đọc và ngước lên nhìn cô. Ra Im ngồi xuống ghế và hỏi:
- Sao lại phải đến đây…
- Vì tôi không muốn lãng phí thời gian.
- Gì cơ?
- Nhìn vào dáng đi có thể biết được phẩm hạnh tính nết, dựa vào con mắt thưởng họa có thể nhìn ra trình độ văn hóa, là người thích hợp với bảo tàng mỹ thuật hay với những quán bar, thích nước hoa nồng nàn hay phảng phất… tất cả những yếu tố đó đều có thể dễ dàng nhận ra. Đây là những gì anh Kim Joo Won đã nói khi đi xem mắt. Đã bất lịch sự lại còn rất ngạo mạn đúng không? Cách đây một tiếng đồng hồ, anh Kim Joo Won cũng đã đến đây xem mắt. Đối tượng là một cô gái có mùi nước hoa nồng nàn.
Ra Im không nói lời nào, chỉ nhìn Yoon Seul trân trân. Cô không thể đoán được Yoon Seul có ý định gì khi nói những chuyện đó với cô. Yoon Seul thấy lạ trước sự im lặng của Ra Im nên mở lời hỏi:
- Cô không ngạc nhiên sao?
- Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện này?
- Cuộc sống của anh Kim Joo Won và tôi cũng giống như phòng triển lãm này, trưng bày rất nhiều khía cạnh trong cuộc đời. Dù không phải là tôi, anh ấy cũng sẽ chọn một cô gái giống tôi và kết hôn thôi. Nếu phải chấp nhận một cuộc hôn nhân như vậy, thì thà rằng anh ấy kết hôn với tôi. Tôi cũng biết hai người yêu nhau thật lòng, vì thế tôi gặp để nói lời xin lỗi với cô.
- Tôi không hiểu lắm. Không phải đạo diễn Yoon thích anh Choi Woo Young hay sao?
Trước câu hỏi của Ra Im, Yoon Seul đưa tay sờ vào bìa cuốn sách cô ta đang cầm và trả lời:
- Có lẽ vậy, lúc đầu là thế. Tôi quay về để bắt đầu lại nhưng rồi mới phát hiện, chúng tôi đã càng xa nhau hơn.
- Dù vậy, sao chị có thể giao cả cuộc đời của mình cho người mà mình không hề có tình cảm được?
- Tôi làm được. Dù sao trong ký ức người nào đó thì tôi cũng không còn tồn tại nữa.
Rồi Yoon Seul ngừng lại, vén tóc ra sau tai. Khi cô ta làm thế, Ra Im mới chợt nhận ra tóc cô ta đã ngắn đi nhiều. Hẳn là mái tóc dài trước đây bị cắt mất bao nhiêu, trái tim cô ta có lẽ cũng thay đổi bấy nhiêu. Ra Im im lặng chờ Yoon Seul nói tiếp.
- Cô có biết trên đời này mối hận thù nào là đáng sợ nhất không? Đó chính là khi fan lại trở thành anti-fan, và tình yêu hóa thù hận. Bây giờ cả hai điều đó, tôi đều có. Vì thế chỉ cần chuyện gì khiến anh Choi Woo Young đau khổ, tôi sẽ cố hết sức để làm. Đương nhiên mọi thứ có thể không theo đúng như kế hoạch của tôi. Khi thấy anh Kim Joo Won đi xem mắt với người khác, đứng trên lập trường của anh ta mà nói, cả cô Gil Ra Im lẫn tôi đều không hợp nhãn. Chúng ta thực sự đã chọn trúng một đối tượng khó khăn rồi. Đúng không?
Rời khỏi phòng triển lãm, Ra Im vừa đi vừa nghĩ, có lẽ trên đời này quan hệ nam nữ là rắc rối nhất. Đó là mối quan hệ mà dù có là yêu nhau cuồng nhiệt, người trong cuộc cũng không thể duy trì tình yêu đó quá nửa đời người. Không biết khi nào tình cảm sẽ thay đổi, khi nào mối quan hệ sẽ chấm dứt, nên trong khoảng thời gian yêu nhau, cả hai phải thật lòng với nhau. Nếu ý nghĩ tình yêu là như thế thì Ra Im nghĩ cô không thể nhận tình yêu của Joo Won được. Làm sao có thể chân thành trước một tình yêu đã được định sẵn sẽ không có kết quả.
Cô vừa đắm chìm trong suy nghĩ, vừa đi vào con hẻm trước nhà thì có một người bước ra đứng chặn ngay trước mặt cô. Là Joo Won.
- Sao không nghe điện thoại của tôi? Cô có biết tôi gọi bao nhiêu lần rồi không? Tôi hỏi lại, sao cô không bắt máy? Đã xấu còn lì lợm.
- Tôi bận. Gọi làm gì?
- Cô nghĩ tôi rảnh rỗi gọi cho cô để tán chuyện à? Nếu không muốn bị làm phiền thì cứ bắt máy, vậy chẳng tốt hơn sao? Cô còn lơ luôn tin nhắn nữa. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà. Chẳng có lý do gì để cô suy nghĩ lâu đến vậy. Kéo dài thời gian như thế thì tôi sẽ ra sao đây? Có thể chuyên tâm làm việc đàng hoàng được không? Cô đã xem tin nhắn chưa? Xem rồi thì phải trả lời đi chứ. Tại sao không trả lời?
- Tôi vẫn đang nghĩ.
- Đến khi nào thì xong?
- Đến khi nghĩ xong rồi thì sao? Anh đã bao giờ nhận được sự đồng ý của tôi rồi mới thích tôi chưa? Mà cái người để tâm đến suy nghĩ của tôi và không thể tập trung làm việc đàng hoàng được ấy, kiếm đâu ra tâm trí để đi xem mắt nhỉ.
- Sao cô biết tôi đi xem mắt?
- Cô gái lần này thế nào? Đẹp không? Là tiểu thư à? Trình độ văn hóa cũng rất ổn phải không? Anh có vừa lòng với mùi nước hoa của cô ấy không? Tư thế đi đứng có khí chất chứ?
- Sao… Sao cô biết những chuyện này?
- Tuy tôi không có hứng thú với nước hoa nhưng về dầu gội thì tôi thích mùi hương thật nồng đấy. Mùi kem đánh răng còn nồng hơn nữa. Nếu anh hiểu rồi thì làm ơn tránh đi cho.
- Cô đang ghen phải không?
Ghen. Ra Im không thể đáp lại tiếng nào trước câu hỏi của Joo Won. Giọng nói cô như bị nghẹn lại trong giây lát. Joo Won cảm thấy thú vị trước phản ứng của cô nên bật cười nói tiếp:
- Đúng là đang ghen mà. Sao thế? Biết tôi đi xem mắt nên giận à? Bực mình à? Hay sau này tôi không đi xem mắt nữa nhé?
- Không xem mắt nữa thì sao? Đây là sự kiện sáp nhập công ty trong cuộc đời anh mà. Đừng quan tâm đến cô gái mua quýt làm quà mà cứ tiếp tục đi xem mắt đi.
- Đó là tất cả những gì em muốn nói à? Đêm hôm khuya khoắt thế này, em không biết sao tôi lại đứng đây đợi em ư? Bởi vì tôi nhớ em. Đừng có quay lưng lại với tôi nữa, hãy để tôi nhìn mặt em nào.
Nói rồi Joo Won đưa tay chộp lấy vai, kéo cô quay lại đối diện với anh. Cô rùng hết cả mình. Cơ thể cô phản ứng với bàn tay nóng hổi của anh. Cô liên tục tự nhủ trong đầu “không được, không được” nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Hơi thở trắng xóa tỏa ra từ miệng Joo Won chạm vào trán cô. Tay anh giữ cằm để cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
- Hãy để tôi nhìn em thế này.
Cả hai đứng nhìn vào mắt nhau như thế một hồi lâu. Đột nhiên, không biết nghĩ gì mà Joo Won lấy điện thoại ra.
- Ai cho em tự ý xóa hình trong điện thoại của tôi hử? Đứng yên một chút xem nào.
Nói xong anh ta lấy tay chỉnh gương mặt cô và đưa điện thoại lên định chụp hình.
- Anh dám chụp thử xem?!
Tiếng tách tách vang lên.
- Quả nhiên lúc tức giận em trông rất xinh. Đến ngày mai phải suy nghĩ cho xong đấy. Nếu không mai tôi lại đến.
Joo Won mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh đèn đường màu vàng trong con hẻm tăm tối, rồi quay lưng đi. Cô đứng nhìn theo bóng dáng anh một lúc lâu. Mới khoảng mười phút trước, cô còn nghĩ không thể nhận tình yêu của Joo Won được, vậy mà chỉ vừa thấy khuôn mặt anh thì ánh đèn đường trong lòng cô lại bật lên mất rồi. Bất giác câu nói cuối cùng của Yoon Seul hiện ra trong đầu cô. “Chúng ta thực sự đã chọn trúng một đối tượng khó khăn rồi.”
Nội tâm của Yoon Seul
Lời bài hát của Kim Kwang Seok như găm sâu vào trái tim em.
Nếu tất cả thời khắc đau khổ của anh đọng lại nơi cửa sổ, biết đâu anh sẽ ghét em hơn. Một tình yêu quá sâu đậm đến mức không còn là tình yêu nữa.
Thà rằng, em cũng thề thốt như thế rồi bỏ cuộc được thì hay biết mấy.
Bây giờ em đang nhìn vào mặt trái của chính bản thân mình.
Chúng ta chẳng hề có mối thù giết bố mẹ không đội trời chung gì đó, vậy mà, em tự hỏi tại sao, chúng ta lại phải cứa những lưỡi dao sắc bén kinh khủng đó vào nhau. Liệu em còn có thể giấu kín những vết cứa do lưỡi dao ấy gây nên trong chính cơ thể mình?
Đến hôm nay em mới nhận ra, nơi những lưỡi dao đó nhắm đến không phải là anh, mà kết cục lại chính là em.
Nỗi đau không bắt nguồn từ việc em xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật ông ngoại anh. Nỗi đau dấy lên là khi thấy ánh mắt anh nhìn em lúc đó, và rồi em bỗng nhận ra. Khi em làm anh căm ghét, khi em làm anh tổn thương thì em lại là người đau khổ hơn anh. Ngay giây phút thấy sự đau đớn và dao động trong mắt anh, em còn đau hơn anh gấp nhiều lần.
Tối nay, em sẽ cầu nguyện. Em cầu xin Thượng đế sẽ xóa ta sự thù hận không hồi kết giữa hai chúng ta, cầu xin ngài mau chóng xua đi nỗi đau ngốc nghếch này của đôi mình.
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Hội trường hòa nhạc. 3 giờ chiều, thứ Ba
Ngày tổ chức liveshow vào Giáng sinh của tôi đã được chọn. Dù anh Dong Gyu hay thốt ra những lời khó nghe nhưng khả năng trong công việc của anh ấy thì thật tuyệt vời. Không rõ anh ấy đã chuẩn bị từ lúc nào mà ngay cả hội trường biểu diễn cũng được đặt trước. Là trung tâm văn hóa Sejong kia đấy. Đúng là một ông anh đáng phục.
Nhà hàng tại khách sạn. 6 giờ chiều, thứ Sáu
Mọi người trong gia đình đến nhà hàng ở khu khách sạn để mừng tuổi ông ngoại. Bình thường, ông ngoại chẳng ưa gì tôi. Lý do là vì tôi không kế thừa công việc của gia tộc mà lại đi làm cái nghề “xướng ca vô loài”. Tôi định sinh nhật lần này của ông ngoại sẽ lấy lòng ông một tí nên đã chuẩn bị trước món quà là cặp áo đôi dành cho ông ngoại và bà ngoại. Sau khi nhận cặp áo, ông ngoại vui vẻ mỉm cười rồi còn vỗ nhẹ lên vai tôi nữa.
Khi bữa tiệc đang vui vẻ thì có sự cố xảy ra. Sự xuất hiện của Seuli.
Trước khách sạn. 7 giờ tối, thứ Sáu
Tôi không thể chịu nổi nếu cứ phải ngồi lại bàn tiệc đó. Tôi viện cớ là có lịch làm việc và ra khỏi khách sạn ngay. Đang đứng đợi nhân viên giữ xe đem xe trả trước khách sạn, Seuli bước đến và đứng cạnh tôi. Tôi cứ đứng như thế, không biết làm sao để đối mặt với cô ấy. Tôi hoàn toàn không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì.
- Lẽ ra em không nên thế này chứ. Em nghĩ đây là đâu mà hành động như thế!
- Sao? Có thể gặp lại anh nên tôi rất vui mà. Một người phong độ như anh lại quan tâm quá mức đến loại con gái như tôi, tôi rất vui. Ánh mắt dao động vì tôi, tôi cũng rất vui.
- Rốt cuộc tại sao em lại thế này? Em nói xem. Em muốn tôi phải làm thế nào mới vừa lòng? Tôi làm gì thì em mới chịu dừng lại?
- Trước hết anh nên làm rõ tại sao tôi lại hành động như vậy chứ, không phải thứ tự là vậy sao? Tôi biết mình đã thay đổi rất nhiều. Trước đây tôi là một con người hoàn toàn khác, nhưng nhờ anh, giờ đây tôi đã thành kẻ chuyện gì cũng dám làm. Trong khi tôi trở thành thế này, thì anh đã làm gì? Phụ nữ là vậy đấy, anh à… Một cô gái cho dù bình thường đến đâu cũng có thể trở thành nữ hoàng, và một phụ nữ có cao quý đến đâu cũng có thể trở thành nô tì. Tất cả đều tùy thuộc vào những gì người cô ta yêu đối xử với cô ta. Anh hỏi tôi định làm đến mức nào ư? Để xem đã, không phải lần sau gặp mặt là sẽ biết được hay sao? Tôi vào trước đây. Người lớn có lẽ đang đợi.
Quán bì lợn nướng. 9 giờ tối, thứ Sáu
Tôi muốn giải tỏa tâm trạng dồn nén khó chịu này. Tôi cần gặp một ai đó, một người sẽ không làm rối chuyện lên mà có thể thoải mái ở bên cạnh tôi. Tôi mở danh bạ điện thoại và kéo xuống xem xét. Trong danh bạ có đến hơn một trăm người nhưng tôi chẳng muốn gọi cho ai trong số đó cả. Tôi thật đúng là một con người đáng thương.
Ngay lúc đó tôi bỗng nhớ đến Gil Ra Im. Một cô gái không giả vờ tốt bụng, không giả vờ thân thiện, lại giỏi nói đùa và cũng hiểu được những mệt mỏi trong cuộc sống. Thế là tôi gọi điện cho Gil Ra Im, cô ấy vui vẻ đồng ý. Cô chọn địa điểm và hẹn tôi đến quán bì lợn nướng.
- Em là cô gái đầu tiên hẹn gặp anh ở quán bì lợn nướng đấy.
- Còn em thì gặp rất nhiều người đàn ông ở quán bì lợn nướng rồi.
- Nhưng chắc không có ngôi sao Hallyu chứ?
- Có một người là em họ của ngôi sao Hallyu ạ.
- Ôi, thật là! Đừng nhắc đến thằng đó nữa.
- Hai người cãi nhau sao?
- Hôm nay Joo Won đã làm một chuyện đáng ghét khiến anh sôi máu.
- Ngày nào anh ấy cũng làm thế với em.
- Thằng nhóc đó là như vậy đấy.
Ra Im chẳng hỏi gì thêm, chỉ rót đầy rượu soju vào ly của tôi. Tôi uống hết ly rượu cô ấy rót cho, vừa cảm nhận dòng rượu chảy vào miệng, tôi vừa nghĩ hẹn gặp cô ấy quả là đúng đắn.
- Anh thực sự đã gặp gỡ rất nhiều cô gái, nhưng lại chẳng hiểu gì về họ cả. Cô gái đầu tiên và cũng là cuối cùng anh yêu, giờ đang xuất hiện như một vai ác nhất trên đời. Anh không biết mình nên làm thế nào, trước mắt chỉ là một khoảng tối mênh mông.
- Tất cả những người ác trên đời đều là những người chịu nhiều tổn thương. Sẽ chẳng có gì lạ khi một số phụ nữ yêu ai đó một cách điên cuồng bằng những cách độc ác nhất. Em nghĩ có lẽ giữa hai người đang có hiểu lầm gì đó.
- Anh biết. Nhưng anh vẫn chưa thể xác định được. Anh sợ lý do khiến Seuli trở nên như vậy thật sự là do anh. Anh sợ phải chấp nhận sự thật này.
Suốt mấy ngày qua, tôi sống trong tâm trạng bị mang ra làm lá chắn sống trước mặt địch. Cứ như đang có chiến tranh nổ ra xung quanh. Tất cả mọi người dường như đều tấn công tôi. Đây là cuộc chiến không có người thắng, chỉ toàn những kẻ thua cuộc. Dĩ nhiên kẻ sống sót sẽ là tôi. Tôi biết điều đó. Tôi biết rằng nếu không từ bỏ Gil Ra Im thì cuộc đời tôi sau này sẽ chỉ toàn ngập chìm trong lửa chiến.
Cuộc chiến thứ nhất
Tôi đọc sách đến rạng sáng thì ngủ thiếp đi. Vì thế, đến tận sáng tôi vẫn chẳng thể nào tung chăn ra được mà cứ lang thang đi lạc trong giấc mơ. Tôi không nhớ chính xác đã mơ gì, nhưng nó chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa mối bất hòa vì thái độ ức hiếp của Ra Im đối với tôi và tình trạng vô thức nhận ra mình đang ở trong phòng đọc sách. Hai thứ đó làm giấc mơ của tôi trở nên lộn xộn. Tôi định kéo mình thoát khỏi giấc mơ và chuẩn bị bỏ trốn thì mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện rồi ném giỏ quýt vào tôi. Tôi ngã xuống giữa phố như Đức Mẹ Maria lâm vào cảnh đường cùng. Nhiều người không biết ở đâu xuất hiện bắt đầu vây lấy tôi, ném quýt vào tôi và sỉ nhục tôi. Giữa lúc đó thì Ra Im chỉ lo bóc vỏ quýt ăn và nhìn tôi đang bị bắt nạt bằng ánh mắt vô cảm. Tôi tỉnh giấc với tâm trạng buồn bã và uể oải. Ngay lúc đó, tiếng thét sắc lẻm của mẹ vang lên.
- Mang giỏ quýt này vứt ngay!
Tôi dựng thân người nặng trĩu dậy rồi bước xuống lầu dưới. Mẹ tôi đang chỉ vào giỏ quýt để trên bàn và lớn tiếng với cô quản gia. Giỏ quýt đó là cách thể hiện sự kính trọng và tấm lòng của Ra Im khi cô đến nhà mẹ tôi lần trước. Rõ ràng là tấm lòng đó đã bị tôi và mẹ giẫm đạp một cách thảm thương. Tôi đem thứ đó về, nhưng ăn cũng không được mà bỏ đi cũng không nỡ. Tôi đã định sẽ không cho ai đụng đến nó và chỉ giữ nó để nhìn thôi. Mẹ lại hét lớn về phía cô quản gia lần nữa.
- Tôi bảo cô vứt đi ngay cơ mà!
- Cô cứ để đó đi. Đây là nhà con. Đồ trong nhà con hãy để con tự xử lý.
Tôi muốn nói với giọng cương quyết nhất nhưng do chưa tỉnh giấc được bao lâu nên giọng nói cũng chẳng hùng hồn được như ý. Mẹ nhăn mặt nhìn tôi và tuôn ra một tràng diễn thuyết.
- Ai bảo đây là nhà anh? Tôi chưa từng nói sẽ chuyển quyền thừa kế cho anh lần nào cơ mà! Nếu anh cứ tiếp tục như thế này thì tôi có thể đuổi anh ra khỏi căn nhà này bất cứ lúc nào đấy. Không chỉ những gia đình nghèo khó mới phải cực khổ chăm lo cho con cái họ đâu. Tôi đã để anh hưởng thụ những thứ mà người khác nằm mơ cũng không có, ít ra anh cũng phải làm gì cho tôi chứ. Như con ranh ấy đã nói đấy, nhờ sự tình cờ của ba bà mụ mà gặp được bố mẹ tốt, sinh ra đã ngậm vàng trong miệng thì không phải anh có nghĩa vụ bảo vệ và làm tăng số tài sản này lên sao? Những thứ anh khiến mẹ thất vọng từ trước đến nay mẹ sẽ quên hết, nên hãy đi xem mắt một lần nữa đi.
Cuối cùng tôi cũng bị ép làm theo ý mẹ và đến viện bảo tàng xem mắt. Đối tượng xem mắt của tôi là một cô gái trang điểm đậm, dùng nhiều nước hoa, gia đình cô ta là kiều bào có ảnh hưởng lớn ở Nhật còn cô ta thì đang học cao học tại trường Đại học Tokyo. Ngồi bên cạnh cô ta, tôi suýt ói cả ra vì mùi nước hoa nồng nặc. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt hài lòng. Sao nào, chẳng có cô gái nào lại không rung động trước tôi cả. Những lúc như thế này tôi thực sự chán ghét cái sự thật rằng mình là một người đàn ông quyến rũ. Tôi bắt đầu dùng cách nói chuyện vòng vo để tỏ ý từ chối. Hình như cô gái đang theo học cao học này chẳng hiểu ý tôi muốn nói gì nên không còn cách nào khác, tôi đành nói thẳng với cô ta luôn. Thật may cô ta cũng là một cô gái có lòng tự trọng. Trước khi cà phê nguội, cô ta đã hất ngã ghế rồi bỏ đi.
Cuộc chiến thứ hai
Cuộc chiến thứ hai nổ ra ở trung tâm thương mại. Sau khi xem mắt xong, tôi đến văn phòng với tâm trạng không thoải mái lắm. Trên bàn là tài liệu PowerPoint về khu nghỉ mát và bản kế hoạch bữa tiệc cuối năm. Tôi xem qua đại khái rồi bảo thư ký Kim hãy chọn lại danh sách khách mời một lần nữa.
- Đây là danh sách khách mời VVIP cho bữa tiệc cuối năm. Tổng cộng có 473 người ạ.
Tôi nhìn chằm chằm bản danh sách thư ký Kim đã chọn rồi hỏi:
- Đây là kế hoạch tốt nhất à? Có chắc không?
- Tôi biết giám đốc sẽ hỏi như vậy nên đã đếm kỹ từng người rồi ạ.
Thư ký Kim nói như muốn cho tôi biết bản danh sách đã rất ổn.
- Thế mới nói, ai bảo anh đi làm mấy trò này chứ. Lại còn muốn nghe câu, “Rất tốt!” được thốt từ miệng tôi sao? Xác định lại thứ tự bằng doanh số mua hàng rồi rút danh sách còn 47 người cho tôi.
- Sao ạ?
- Tôi nói dùng ngân sách của 474 người để tiếp đãi 47 người. Để cho 47 người đó hiểu rằng dù đều là khách VVIP nhưng họ thuộc 10% trong vị trí cao nhất. Như vậy, số 426 người còn lại sẽ cắn răng nỗ lực cố gắng hơn nữa vào năm tới.
Tôi đóng bộp bản kế hoạch lại rồi đứng dậy, vừa lúc đó nữ thư ký bước vào và nói có một vị khách đến tìm tôi. Là Jong Su.
Jong Su hùng hổ bước vào như sắp xung trận và định nhào đến nắm lấy cổ họng tôi. Tôi ra lệnh cho các thư ký ra ngoài rồi ngồi xuống xô pha, bắt tréo hai chân lên nhau.
- Là cậu à? Người trả tiền là cậu?
Kể cả Jong Su không tức giận như thế thì chiếc mũi to của anh ta cũng đã rộng đến mức tính bằng mét vuông được rồi. Tôi cảm thấy mình như vị thần Genie trong Aladin và cây đèn thần, vừa nhè nhẹ lắc chân vừa đủng đỉnh nói:
- Thể lực của diễn viên đóng thế đúng là tốt thật. Những chuyện chỉ cần gọi điện thoại là được thì không làm, cứ có gì lại hộc tốc chạy tới tận nơi truy hỏi vặn vẹo nhau.
- Tôi hỏi cậu có phải người trả tiền không? Cậu là ai mà trả tiền nợ cho trường võ thuật? Chuyện nợ nần cậu nghe được ở đâu? Gil Ra Im nói sao? Về món nợ của trường võ thuật ấy?
- Hoàn toàn không phải do Gil Ra Im nói, có điều tình huống cũng gần như vậy.
- Cái gì gọi là “tình huống gần như vậy”! Cậu hãy giải thích rõ ràng cho tôi ngay!
Tôi không nhớ chính xác lắm nhưng có lẽ là khi tôi ngồi một mình trong văn phòng của Jong Su. Đó là những ngày mà tôi và Gil Ra Im hoán đổi thân thể với nhau. Khi có điện thoại gọi đến, tôi chần chừ không biết có nên nghe hay không rồi quyết định nhấc máy. Dù gì lúc đó tôi cũng là Gil Ra Im mà. Tôi không thể giải thích tất cả những chuyện này cho Jong Su được. Có giải thích thì anh ta cũng chẳng thể hiểu được nên tôi chỉ nói đại khái qua loa.
- Lúc tôi ở trong phòng làm việc của anh đã vô tình nhận một cuộc điện thoại. Được chưa?
- Nhận được điện thoại thì phải báo lại chứ, ai cần cậu tự cao tự đại ra tay trả nợ hả!
- Cứ coi như là đầu tư đi, đầu tư vào lĩnh vực văn hóa ấy. Những trường võ thuật cũng kêu gọi đầu tư đấy thôi.
-Tôi không hề có chút mong muốn được nhận đầu tư từ cậu. Trường võ thuật đã hoạt động được năm năm, trong thời gian đó ngôi trường cũng được xây dựng, và chúng tôi chuyển đến đó sau khi nó hoàn thiện. Đó là thứ mà tôi và các học viên đổ mồ hôi nước mắt mới có được. Nhưng trong nháy mắt, cậu lại biến tất cả chúng tôi thành trò cười. Cậu có biết điều đó không?
Tôi liền bỏ hai chân xuống và đứng dậy khỏi ghế xô pha, bước đến trước mặt Jong Su cương quyết nói:
- Thế thì sao? Tôi làm sao chịu đựng được nếu như Gil Ra Im là người nhận cú điện thoại hối thúc trả nợ đó? Cuộc gọi đến cả người thỉnh thoảng mới đến như tôi còn nghe được, vậy mà anh tưởng cô ấy chưa từng nghe hay sao? Nghe xong cô ấy sẽ lại nói câu xin lỗi đáng chết đó, tôi ghét khi thấy cô ấy phải như vậy nên mới quyết định trả! Tôi cũng lo anh sẽ nói những lời như thế này nên mới quyết định chỉ trả một nửa thay vì trả hết toàn bộ như dự định. Còn nữa, anh không cần phải lo. Tôi tính toán rất rõ ràng. Tôi không làm từ thiện đâu, anh cứ cố gắng trả lại tiền cho tôi đi.
- Dù có phải trả nợ, tôi cũng không trả cho cậu. Lập tức rút ngay tiền cậu đã trả về đi. Tôi sẽ đi nói chuyện với ngân hàng.
Jong Su quay lưng bỏ ra khỏi văn phòng không thèm ngoái lại, đã thế còn đóng rầm cửa một cách thô bạo. Tôi và anh ta cũng chẳng còn gì để tranh cãi nữa.
Cuộc chiến thứ ba
Vào dịp sinh nhật của ông ngoại, gia đình chúng tôi cùng tổ chức tiệc ở nhà hàng của khách sạn. Gọi là gia đình nhưng thực ra chỉ có ông ngoại và bà ngoại tư - người vợ hiện giờ của ông, dì, Oska, mẹ tôi, tôi và Hee Won. À, còn có em trai của bà ngoại, cái gai trong mắt tôi, thường vụ Park.
Toàn là những thành viên gia đình vốn chẳng thân thiết với nhau chút nào cùng ngồi ăn tối nên không khí thật gượng gạo. Bỗng có một nhân viên phục vụ đến và nói nhỏ vào tai mẹ tôi gì đó. Mẹ xin phép ông ngoại, bước theo nhân viên đó ra ngoài. Khi quay lại, bà mang một cái đuôi theo sau. Tính luôn cả ông bà ngoại thì tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào cái đuôi đằng sau mẹ. Trong một thoáng, khuôn mặt Oska trở nên méo mó. Khỏi nhìn vào gương cũng biết nét mặt tôi chẳng dễ chịu gì hơn anh ta. Cái đuôi của mẹ tôi, chẳng ai xa lạ, chính là Yoon Seul.
- Thưa bố, đây là con gái của bộ trưởng Yoon. Joo Won đã từng hẹn xem mắt với cô ấy. Rất xinh đẹp đúng không ạ. Chảo hỏi đi cháu. Đây là ông ngoại của Joo Won.
Nói xong mẹ tôi ngồi xuống. Yoon Seul gập người cúi chào ông bà.
- Chào ông ạ. Cháu là Yoon Seul. Chúc ông lúc nào cũng khỏe mạnh và trường thọ ạ.
- Rất vui được gặp cháu. Cháu đã xem mắt và đến đây trong dịp này thì chắc là sắp kết hôn rồi đúng không?
Ông ngoại đáp lại lời chào của Yoon Seul và hỏi. Mẹ tôi đáp ngay sau lời ông:
- Vâng, thưa bố. Con định vào mùa xuân sẽ tổ chức. Sang năm Joo Won cũng đã ba mươi tư tuổi rồi. Cháu ngồi đi. Trong lúc ăn, cứ từ từ tìm hiểu rồi sẽ quen thôi. À, cháu biết cậu ta chứ? Là anh họ của Joo Won, ca sĩ đấy.
Gương mặt Oska liền trắng bệch như tảng băng. Còn tôi cảm thấy khó chịu như có miếng thịt mắc vào cổ họng. Trái lại, Yoon Seul dùng nét mặt khô khan hướng về Oska và chào:
- Lần đầu gặp anh. Em là fan của anh đã lâu rồi.
- Lần đầu là thế nào? Không phải hai người biết nhau rất rõ sao?
Nói xong, tôi đặt con dao đang cầm xuống đĩa. Oska nhìn lướt qua tôi với ánh mắt khó chịu, sau đó đẩy ghế ra rồi dứng dậy bỏ đi mất. Yoon Seul vẫn giữ nụ cười sáo rỗng trên môi và cúi đầu nhìn đĩa đồ ăn của cô ta như một con búp bê đã được lên dây cót. Tôi lầm bầm, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, rồi tiếp tục ngồi lại bàn. Chỉ có mẹ tôi là thật đáng trách.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi đến thẳng nhà Oska. Anh ta đang ngồi trên ghế xô pha uống bia một mình. Khi tôi bước vào, anh ta nhăn nhó nhìn tôi như thể tôi là cái quần bị cởi ra rồi vứt bừa bãi vậy. Tôi thở dài lên tiếng:
- Chúng ta nói chuyện đi. Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn thế đâu. Chỉ là mong muốn của mẹ tôi thôi. Tôi biết anh vẫn còn giận chuyện lần trước ở Haenam tôi thể hiện tình cảm với Yoon Seul. Nhưng tôi thật lòng không có ý gì đâu. Chuyện đó… dù sao đó cũng không phải là chủ ý của tôi. Này anh!
- Tôi biết rồi, chú đi đi.
- Sao mà đi được. Anh vẫn chưa giải tỏa được hiểu lầm mà!
- Chú tưởng tôi đang hiểu lầm chú nên mới thế này sao?
- Vậy chứ tại sao?
- Không phải tôi đang hiểu lầm chú mà là tôi đang giận chú.
- Tôi đã nói không phải tôi gọi cô ấy đến mà?
- Tôi giận không phải vì chú gọi cô ấy đến. Cô ấy cũng không phải cô gái mà chú gọi thì đến, những chuyện đó không quan trọng chút nào cả. Việc tôi thực sự giận chú là, lúc nãy tại bữa tiệc, chú đã làm cô ấy mất mặt trước những người cô ấy mới gặp lần đầu tiên trong đời. Chú nhất định phải làm thế trong tình cảnh đó à? “Lần đầu tiên là thế nào? Không phải hai người biết nhau rất rõ sao?” Chú có thấy vẻ mặt của cô ấy không? Chú không thể nhắm mắt làm ngơ hay sao? Chú luôn chỉ quan tâm đến thiệt hại của bản thân chú mà thôi. Những đau khổ của người khác, chú chẳng bao giờ để lọt vào mắt. Đó chính là cách chú sống và cũng là nhân cách của chú đấy.
- Anh thích cô gái đó thật sao?
Anh ta chẳng nói tiếng nào, chỉ đứng bật dậy khỏi xô pha, với lấy cái áo khoác đang treo và bỏ ra ngoài. Thật là oan ức cho tôi. Tâm trạng tôi như người chẳng có tội gì mà lại phải hứng chịu hình phạt ném đá. Tôi nhất định phải gặp Yoon Seul để phân rõ thắng bại trong chuyện này. Tôi gọi điện và hẹn Yoon Seul gặp mặt ngay. Cô ta im lặng một lúc lâu, sau đó đồng ý và hẹn tôi tại một quán cà phê ở Cheongdamdong.
Yoon Seul ngồi bên cạnh cửa sổ, hướng ánh nhìn ra phía bên ngoài. Nhìn cô có vẻ rất buồn. Tôi ngồi xuống đối diện cô ta và hỏi:
- Cô không có gì để nói với tôi sao?
- Khi nãy rất vui được gặp anh.
Cô ta vẫn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trả lời bằng giọng trống rỗng thờ ơ. Nhân viên của quán cà phê đến đặt thực đơn xuống bàn. Tôi không nhìn vào thực đơn mà chọn luôn trà thảo dược. Chúng tôi chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu. Cây thông Giáng sinh đang tỏa ra những ánh đèn rực rỡ.
- Chính xác là cô và anh tôi có mối quan hệ như thế nào?
Cô ta từ từ quay đầu lại, tay nâng ly espresso lên.
- Đã từng… yêu nhau, phải không nhỉ?
- Cô có chắc không? Theo tôi thấy cõ lẽ hai người vẫn còn yêu nhau đấy.
- Anh nhầm rồi.
Nói xong cô ta đặt ly cà phê đang cầm xuống. Cuối cùng tôi đành phải nói thẳng:
- Được thôi. Cứ coi như cô Yoon Seul không yêu đi. Nhưng anh tôi thì không phải vậy. Anh ta vẫn còn thích cô đấy.
- Vậy sao? Dù là trước đây hay bây giờ, có vẻ anh Choi Woo Young vẫn thích thổ lộ tình cảm chân thật của mình cho người thứ ba nhỉ.
- Cô muốn gì? Mang tình cảm ra đùa cợt, cô không nghĩ vậy quá đáng lắm sao? Không lẽ cô định kết hôn với tôi thật à?
- Mùa xuân hoa nở, tôi thấy ổn mà?
- Ôi trời, thật là, sao tôi lại trở thành tấm bia đỡ đạn trong cuộc chiến giữa cô và anh tôi chứ? Hai người chắc chắn đang đau khổ nên mới làm thế này chứ gì? Kết quả của việc tự gặm nhấm nỗi đau là thế này à? Vấn đề của bản thân cũng đã khiến tôi đau đầu muốn chết rồi!
- Tôi biết. Vì thế tôi xuất hiện lúc này là thích hợp nhất, không phải sao? Dù thế nào, anh và Gil Ra Im cũng không thể có kết quả tốt. Tôi không có ý định sẽ xen vào cuộc sống riêng tư của chồng sau kết hôn đâu.
- Ô, thảo nào mẹ tôi thích cô như vậy.
- Mẹ anh thích tôi sao?
- Thế mới là vấn đề đấy. Nhưng sự thật là anh tôi vẫn yêu cô mà?
- Bây giờ anh đang nói với tôi về giá trị hữu dụng của tình yêu ư? Cô Gil Ra Im quả là ghê gớm thật. Làm sao cô ta có thể thay đổi một người đến thế này chứ?
- Vậy mới đáng nói. Đây chính là những chuyện cô gái ấy làm được.
- Xem ra anh rất thích cô ấy. Nhưng anh không thuyết phục được tôi thì tính sao? Loại bệnh về hoóc môn đó, tôi đã trị khỏi từ lâu lắm rồi.
Khi cô ta nói điều đó, tôi đã nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt cô.
Cây cam của Ra Im
Những thân cây đứng vững chãi chịu đựng thời tiết lạnh lẽo của mùa đông, trong khi những chiếc lá thì lần lượt rơi không luyến tiếc. Mùa đông sẽ qua đi, rồi mùa xuân sẽ đến và mầm chồi non sẽ nhú đầy trên các cành cây, thế giới cũng sẽ được nhuộm đầy màu xanh tươi trở lại. Ra Im vừa bước đi vừa kéo cao cổ áo và nghĩ, nếu mùa xuân đến sớm thì tốt biết mấy.
Yoon Seul đợi cô ở quán cà phê nhỏ trong phòng trưng bày mỹ thuật. Ra Im vừa bước vào, cô ta liền đóng quyển sách đang đọc và ngước lên nhìn cô. Ra Im ngồi xuống ghế và hỏi:
- Sao lại phải đến đây…
- Vì tôi không muốn lãng phí thời gian.
- Gì cơ?
- Nhìn vào dáng đi có thể biết được phẩm hạnh tính nết, dựa vào con mắt thưởng họa có thể nhìn ra trình độ văn hóa, là người thích hợp với bảo tàng mỹ thuật hay với những quán bar, thích nước hoa nồng nàn hay phảng phất… tất cả những yếu tố đó đều có thể dễ dàng nhận ra. Đây là những gì anh Kim Joo Won đã nói khi đi xem mắt. Đã bất lịch sự lại còn rất ngạo mạn đúng không? Cách đây một tiếng đồng hồ, anh Kim Joo Won cũng đã đến đây xem mắt. Đối tượng là một cô gái có mùi nước hoa nồng nàn.
Ra Im không nói lời nào, chỉ nhìn Yoon Seul trân trân. Cô không thể đoán được Yoon Seul có ý định gì khi nói những chuyện đó với cô. Yoon Seul thấy lạ trước sự im lặng của Ra Im nên mở lời hỏi:
- Cô không ngạc nhiên sao?
- Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện này?
- Cuộc sống của anh Kim Joo Won và tôi cũng giống như phòng triển lãm này, trưng bày rất nhiều khía cạnh trong cuộc đời. Dù không phải là tôi, anh ấy cũng sẽ chọn một cô gái giống tôi và kết hôn thôi. Nếu phải chấp nhận một cuộc hôn nhân như vậy, thì thà rằng anh ấy kết hôn với tôi. Tôi cũng biết hai người yêu nhau thật lòng, vì thế tôi gặp để nói lời xin lỗi với cô.
- Tôi không hiểu lắm. Không phải đạo diễn Yoon thích anh Choi Woo Young hay sao?
Trước câu hỏi của Ra Im, Yoon Seul đưa tay sờ vào bìa cuốn sách cô ta đang cầm và trả lời:
- Có lẽ vậy, lúc đầu là thế. Tôi quay về để bắt đầu lại nhưng rồi mới phát hiện, chúng tôi đã càng xa nhau hơn.
- Dù vậy, sao chị có thể giao cả cuộc đời của mình cho người mà mình không hề có tình cảm được?
- Tôi làm được. Dù sao trong ký ức người nào đó thì tôi cũng không còn tồn tại nữa.
Rồi Yoon Seul ngừng lại, vén tóc ra sau tai. Khi cô ta làm thế, Ra Im mới chợt nhận ra tóc cô ta đã ngắn đi nhiều. Hẳn là mái tóc dài trước đây bị cắt mất bao nhiêu, trái tim cô ta có lẽ cũng thay đổi bấy nhiêu. Ra Im im lặng chờ Yoon Seul nói tiếp.
- Cô có biết trên đời này mối hận thù nào là đáng sợ nhất không? Đó chính là khi fan lại trở thành anti-fan, và tình yêu hóa thù hận. Bây giờ cả hai điều đó, tôi đều có. Vì thế chỉ cần chuyện gì khiến anh Choi Woo Young đau khổ, tôi sẽ cố hết sức để làm. Đương nhiên mọi thứ có thể không theo đúng như kế hoạch của tôi. Khi thấy anh Kim Joo Won đi xem mắt với người khác, đứng trên lập trường của anh ta mà nói, cả cô Gil Ra Im lẫn tôi đều không hợp nhãn. Chúng ta thực sự đã chọn trúng một đối tượng khó khăn rồi. Đúng không?
Rời khỏi phòng triển lãm, Ra Im vừa đi vừa nghĩ, có lẽ trên đời này quan hệ nam nữ là rắc rối nhất. Đó là mối quan hệ mà dù có là yêu nhau cuồng nhiệt, người trong cuộc cũng không thể duy trì tình yêu đó quá nửa đời người. Không biết khi nào tình cảm sẽ thay đổi, khi nào mối quan hệ sẽ chấm dứt, nên trong khoảng thời gian yêu nhau, cả hai phải thật lòng với nhau. Nếu ý nghĩ tình yêu là như thế thì Ra Im nghĩ cô không thể nhận tình yêu của Joo Won được. Làm sao có thể chân thành trước một tình yêu đã được định sẵn sẽ không có kết quả.
Cô vừa đắm chìm trong suy nghĩ, vừa đi vào con hẻm trước nhà thì có một người bước ra đứng chặn ngay trước mặt cô. Là Joo Won.
- Sao không nghe điện thoại của tôi? Cô có biết tôi gọi bao nhiêu lần rồi không? Tôi hỏi lại, sao cô không bắt máy? Đã xấu còn lì lợm.
- Tôi bận. Gọi làm gì?
- Cô nghĩ tôi rảnh rỗi gọi cho cô để tán chuyện à? Nếu không muốn bị làm phiền thì cứ bắt máy, vậy chẳng tốt hơn sao? Cô còn lơ luôn tin nhắn nữa. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà. Chẳng có lý do gì để cô suy nghĩ lâu đến vậy. Kéo dài thời gian như thế thì tôi sẽ ra sao đây? Có thể chuyên tâm làm việc đàng hoàng được không? Cô đã xem tin nhắn chưa? Xem rồi thì phải trả lời đi chứ. Tại sao không trả lời?
- Tôi vẫn đang nghĩ.
- Đến khi nào thì xong?
- Đến khi nghĩ xong rồi thì sao? Anh đã bao giờ nhận được sự đồng ý của tôi rồi mới thích tôi chưa? Mà cái người để tâm đến suy nghĩ của tôi và không thể tập trung làm việc đàng hoàng được ấy, kiếm đâu ra tâm trí để đi xem mắt nhỉ.
- Sao cô biết tôi đi xem mắt?
- Cô gái lần này thế nào? Đẹp không? Là tiểu thư à? Trình độ văn hóa cũng rất ổn phải không? Anh có vừa lòng với mùi nước hoa của cô ấy không? Tư thế đi đứng có khí chất chứ?
- Sao… Sao cô biết những chuyện này?
- Tuy tôi không có hứng thú với nước hoa nhưng về dầu gội thì tôi thích mùi hương thật nồng đấy. Mùi kem đánh răng còn nồng hơn nữa. Nếu anh hiểu rồi thì làm ơn tránh đi cho.
- Cô đang ghen phải không?
Ghen. Ra Im không thể đáp lại tiếng nào trước câu hỏi của Joo Won. Giọng nói cô như bị nghẹn lại trong giây lát. Joo Won cảm thấy thú vị trước phản ứng của cô nên bật cười nói tiếp:
- Đúng là đang ghen mà. Sao thế? Biết tôi đi xem mắt nên giận à? Bực mình à? Hay sau này tôi không đi xem mắt nữa nhé?
- Không xem mắt nữa thì sao? Đây là sự kiện sáp nhập công ty trong cuộc đời anh mà. Đừng quan tâm đến cô gái mua quýt làm quà mà cứ tiếp tục đi xem mắt đi.
- Đó là tất cả những gì em muốn nói à? Đêm hôm khuya khoắt thế này, em không biết sao tôi lại đứng đây đợi em ư? Bởi vì tôi nhớ em. Đừng có quay lưng lại với tôi nữa, hãy để tôi nhìn mặt em nào.
Nói rồi Joo Won đưa tay chộp lấy vai, kéo cô quay lại đối diện với anh. Cô rùng hết cả mình. Cơ thể cô phản ứng với bàn tay nóng hổi của anh. Cô liên tục tự nhủ trong đầu “không được, không được” nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Hơi thở trắng xóa tỏa ra từ miệng Joo Won chạm vào trán cô. Tay anh giữ cằm để cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
- Hãy để tôi nhìn em thế này.
Cả hai đứng nhìn vào mắt nhau như thế một hồi lâu. Đột nhiên, không biết nghĩ gì mà Joo Won lấy điện thoại ra.
- Ai cho em tự ý xóa hình trong điện thoại của tôi hử? Đứng yên một chút xem nào.
Nói xong anh ta lấy tay chỉnh gương mặt cô và đưa điện thoại lên định chụp hình.
- Anh dám chụp thử xem?!
Tiếng tách tách vang lên.
- Quả nhiên lúc tức giận em trông rất xinh. Đến ngày mai phải suy nghĩ cho xong đấy. Nếu không mai tôi lại đến.
Joo Won mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh đèn đường màu vàng trong con hẻm tăm tối, rồi quay lưng đi. Cô đứng nhìn theo bóng dáng anh một lúc lâu. Mới khoảng mười phút trước, cô còn nghĩ không thể nhận tình yêu của Joo Won được, vậy mà chỉ vừa thấy khuôn mặt anh thì ánh đèn đường trong lòng cô lại bật lên mất rồi. Bất giác câu nói cuối cùng của Yoon Seul hiện ra trong đầu cô. “Chúng ta thực sự đã chọn trúng một đối tượng khó khăn rồi.”
Nội tâm của Yoon Seul
Lời bài hát của Kim Kwang Seok như găm sâu vào trái tim em.
Nếu tất cả thời khắc đau khổ của anh đọng lại nơi cửa sổ, biết đâu anh sẽ ghét em hơn. Một tình yêu quá sâu đậm đến mức không còn là tình yêu nữa.
Thà rằng, em cũng thề thốt như thế rồi bỏ cuộc được thì hay biết mấy.
Bây giờ em đang nhìn vào mặt trái của chính bản thân mình.
Chúng ta chẳng hề có mối thù giết bố mẹ không đội trời chung gì đó, vậy mà, em tự hỏi tại sao, chúng ta lại phải cứa những lưỡi dao sắc bén kinh khủng đó vào nhau. Liệu em còn có thể giấu kín những vết cứa do lưỡi dao ấy gây nên trong chính cơ thể mình?
Đến hôm nay em mới nhận ra, nơi những lưỡi dao đó nhắm đến không phải là anh, mà kết cục lại chính là em.
Nỗi đau không bắt nguồn từ việc em xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật ông ngoại anh. Nỗi đau dấy lên là khi thấy ánh mắt anh nhìn em lúc đó, và rồi em bỗng nhận ra. Khi em làm anh căm ghét, khi em làm anh tổn thương thì em lại là người đau khổ hơn anh. Ngay giây phút thấy sự đau đớn và dao động trong mắt anh, em còn đau hơn anh gấp nhiều lần.
Tối nay, em sẽ cầu nguyện. Em cầu xin Thượng đế sẽ xóa ta sự thù hận không hồi kết giữa hai chúng ta, cầu xin ngài mau chóng xua đi nỗi đau ngốc nghếch này của đôi mình.
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Hội trường hòa nhạc. 3 giờ chiều, thứ Ba
Ngày tổ chức liveshow vào Giáng sinh của tôi đã được chọn. Dù anh Dong Gyu hay thốt ra những lời khó nghe nhưng khả năng trong công việc của anh ấy thì thật tuyệt vời. Không rõ anh ấy đã chuẩn bị từ lúc nào mà ngay cả hội trường biểu diễn cũng được đặt trước. Là trung tâm văn hóa Sejong kia đấy. Đúng là một ông anh đáng phục.
Nhà hàng tại khách sạn. 6 giờ chiều, thứ Sáu
Mọi người trong gia đình đến nhà hàng ở khu khách sạn để mừng tuổi ông ngoại. Bình thường, ông ngoại chẳng ưa gì tôi. Lý do là vì tôi không kế thừa công việc của gia tộc mà lại đi làm cái nghề “xướng ca vô loài”. Tôi định sinh nhật lần này của ông ngoại sẽ lấy lòng ông một tí nên đã chuẩn bị trước món quà là cặp áo đôi dành cho ông ngoại và bà ngoại. Sau khi nhận cặp áo, ông ngoại vui vẻ mỉm cười rồi còn vỗ nhẹ lên vai tôi nữa.
Khi bữa tiệc đang vui vẻ thì có sự cố xảy ra. Sự xuất hiện của Seuli.
Trước khách sạn. 7 giờ tối, thứ Sáu
Tôi không thể chịu nổi nếu cứ phải ngồi lại bàn tiệc đó. Tôi viện cớ là có lịch làm việc và ra khỏi khách sạn ngay. Đang đứng đợi nhân viên giữ xe đem xe trả trước khách sạn, Seuli bước đến và đứng cạnh tôi. Tôi cứ đứng như thế, không biết làm sao để đối mặt với cô ấy. Tôi hoàn toàn không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì.
- Lẽ ra em không nên thế này chứ. Em nghĩ đây là đâu mà hành động như thế!
- Sao? Có thể gặp lại anh nên tôi rất vui mà. Một người phong độ như anh lại quan tâm quá mức đến loại con gái như tôi, tôi rất vui. Ánh mắt dao động vì tôi, tôi cũng rất vui.
- Rốt cuộc tại sao em lại thế này? Em nói xem. Em muốn tôi phải làm thế nào mới vừa lòng? Tôi làm gì thì em mới chịu dừng lại?
- Trước hết anh nên làm rõ tại sao tôi lại hành động như vậy chứ, không phải thứ tự là vậy sao? Tôi biết mình đã thay đổi rất nhiều. Trước đây tôi là một con người hoàn toàn khác, nhưng nhờ anh, giờ đây tôi đã thành kẻ chuyện gì cũng dám làm. Trong khi tôi trở thành thế này, thì anh đã làm gì? Phụ nữ là vậy đấy, anh à… Một cô gái cho dù bình thường đến đâu cũng có thể trở thành nữ hoàng, và một phụ nữ có cao quý đến đâu cũng có thể trở thành nô tì. Tất cả đều tùy thuộc vào những gì người cô ta yêu đối xử với cô ta. Anh hỏi tôi định làm đến mức nào ư? Để xem đã, không phải lần sau gặp mặt là sẽ biết được hay sao? Tôi vào trước đây. Người lớn có lẽ đang đợi.
Quán bì lợn nướng. 9 giờ tối, thứ Sáu
Tôi muốn giải tỏa tâm trạng dồn nén khó chịu này. Tôi cần gặp một ai đó, một người sẽ không làm rối chuyện lên mà có thể thoải mái ở bên cạnh tôi. Tôi mở danh bạ điện thoại và kéo xuống xem xét. Trong danh bạ có đến hơn một trăm người nhưng tôi chẳng muốn gọi cho ai trong số đó cả. Tôi thật đúng là một con người đáng thương.
Ngay lúc đó tôi bỗng nhớ đến Gil Ra Im. Một cô gái không giả vờ tốt bụng, không giả vờ thân thiện, lại giỏi nói đùa và cũng hiểu được những mệt mỏi trong cuộc sống. Thế là tôi gọi điện cho Gil Ra Im, cô ấy vui vẻ đồng ý. Cô chọn địa điểm và hẹn tôi đến quán bì lợn nướng.
- Em là cô gái đầu tiên hẹn gặp anh ở quán bì lợn nướng đấy.
- Còn em thì gặp rất nhiều người đàn ông ở quán bì lợn nướng rồi.
- Nhưng chắc không có ngôi sao Hallyu chứ?
- Có một người là em họ của ngôi sao Hallyu ạ.
- Ôi, thật là! Đừng nhắc đến thằng đó nữa.
- Hai người cãi nhau sao?
- Hôm nay Joo Won đã làm một chuyện đáng ghét khiến anh sôi máu.
- Ngày nào anh ấy cũng làm thế với em.
- Thằng nhóc đó là như vậy đấy.
Ra Im chẳng hỏi gì thêm, chỉ rót đầy rượu soju vào ly của tôi. Tôi uống hết ly rượu cô ấy rót cho, vừa cảm nhận dòng rượu chảy vào miệng, tôi vừa nghĩ hẹn gặp cô ấy quả là đúng đắn.
- Anh thực sự đã gặp gỡ rất nhiều cô gái, nhưng lại chẳng hiểu gì về họ cả. Cô gái đầu tiên và cũng là cuối cùng anh yêu, giờ đang xuất hiện như một vai ác nhất trên đời. Anh không biết mình nên làm thế nào, trước mắt chỉ là một khoảng tối mênh mông.
- Tất cả những người ác trên đời đều là những người chịu nhiều tổn thương. Sẽ chẳng có gì lạ khi một số phụ nữ yêu ai đó một cách điên cuồng bằng những cách độc ác nhất. Em nghĩ có lẽ giữa hai người đang có hiểu lầm gì đó.
- Anh biết. Nhưng anh vẫn chưa thể xác định được. Anh sợ lý do khiến Seuli trở nên như vậy thật sự là do anh. Anh sợ phải chấp nhận sự thật này.
/22
|