Tưởng Mộ Thừa về đến nhà là lăn ra ngủ đến gần tối. Sau khi tắm rửa sơ qua, anh thay quần tây áo sơmi xuống tầng. Vừa xuống đến cầu thang dưới tầng anh đã thấy khách không mời ngồi trong phòng khách.
Lâm Việt đang ngồi trên sô pha chơi game, nghe tiếng anh bước liền ngẩng đầu, xem xét một lượt từ dưới lên trên, “Tứ ca, anh dậy rồi à.” rồi lại cúi đầu tiếp tục chém giết.
Tưởng Mộ Thừa ừ một tiếng, đi đến đối diện ngồi xuống, hỏi: “Có việc gì?”
“Không có gì.” Lâm Việt đang đánh tới thời khắc mấu chốt, mấy tên đồng đội của anh kém cỏi, khiến anh tổn thất nghiêm trọng, gào vào máy mấy lời thô tục.
Tưởng Mộ Thừa nhíu mày, nhắc nhở: “Lâm Việt, nơi này không phải chỗ cho cậu chơi!”
Lâm Việt bị đồng đội làm tức chết, trò chơi kết thúc, anh liền thoát luôn.
Tưởng Mộ Thừa nhìn Lâm Việt, “Cậu nhàn rỗi thế à?”
Lâm Việt cất di động, lười biếng nói: “Vốn dĩ rất vội, nhưng giờ lại vô cùng rảnh.”
“Không đi với Tô Vận?” Tưởng Mộ Thừa hỏi xong liền hối hận, anh từ khi nào trở nên hóng hớt như vậy?
Lâm Việt xoay hai cánh tay, duỗi cái eo mỏi, “Đừng nhắc đến cô ấy nữa, vốn dĩ em tình nguyện làm tài xế chở cô ấy và em gái đi dạo phố, thế nhưng nửa đường lại bị đuổi đi.”
Tưởng Mộ Thừa xì một tiếng: “Cậu cũng có ngày hôm nay? Chuyện gì vậy?”
Lâm Việt nghĩ đến chính mình bị vứt bỏ giữa đường lại thấy vô cùng đau khổ.
Dọc đường đi, Tô Nịnh Nịnh không chỉ một lần mà là luôn mồm một tiếng anh rể, hai tiếng anh rể, còn cảnh cáo và uy hiếp anh đủ kiểu. Nào là phải đối xử tốt với Tô Vận, nếu anh dám khó dễ Tô Vận cô ấy sẽ biến thành Satan đem anh cấu xé.
Lúc ấy anh thiếu chút nữa thì nhồi máu cơ tim.
Sau đó Tô Nịnh Nịnh lại nói: “Anh rể, anh xem em cùng chị gái bao lâu như vậy mới được gặp nhau, anh lại nhẫn tâm đi theo làm bóng đèn? Nếu không như vậy đi, xe anh để lại cho bọn em, em và chị dạo phố xong sẽ tìm anh trả xe. Thế có được không?”
Không đợi anh mở miệng, Tô Nịnh Nịnh đã chỉ vào chỗ đỗ xe bên đường phía trước, nói: “Anh rể, đỗ ở kia kìa, anh chịu khó đi bộ chỗ khác nha.”
……
Sau đó anh vô cùng đáng thương bị đá xuống vỉa hè, nhìn chiếc xe của mình lướt qua. Giọng nói thanh thuý trong xe vẫn liên tục quanh quẩn truyền đến bên tai.
Nghe xong, Tưởng Mộ Thừa lấy một cốc nước ấm, uống mấy ngụm, trong giọng anh vẫn có chút không thoải mái, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng việc anh đả kích Lâm Việt: “Cậu xứng đáng lắm!”
Lâm Việt chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe nhầm rồi, hỏi lại: “Tứ ca, anh mới vừa nói cái gì?”
Tưởng Mộ Thừa nói chậm lại, gằn từng chữ một: “Anh nói cậu xứng đáng lắm!”
Lâm Việt: “……”
Miệng anh há rộng thở dốc.
Trong lúc vô ý, anh nhìn cổ tay áo sơmi của mình, ngay lập tức trên mặt nở nụ cười xấu xa.
Tường Mộ Thừa đang nhận điện thoại, bước vào thư phòng. Lâm Việt cũng đi theo ngay sát. Lúc Tưởng Mộ Thừa bắt đầu xử lý công việc, Lâm Việt ngồi ở ghế sôpha đối diện cố ý nghịch nghịch chiếc khuy măngsét. Thấy Tưởng Mộ Thừa không thèm chú ý, anh lại cố tình lấy chiếc khuy từ cổ tay áo xuống rồi lại cài lại như cũ, cứ như vậy làm đi làm lại không biết mệt.
Nửa tiếng trôi qua, Tưởng Mộ Thừa đã giải quyết được tương đối công việc, anh liếc nhìn Lâm Việt một cái, ha, vẫn chuyên tâm nghịch chiếc khuy măngsét. Thật ra anh đã sớm để ý Lâm Việt đang làm gì, nhưng lại không hỏi nhiều, thật không nghĩ tới cậu ta có thể làm cái trò nhàm chán đó nửa tiếng đồng hồ.
Tưởng Mộ Thừa khép lại văn kiện, nhìn Lâm Việt: “Cậu lại ăn no rửng mỡ?”
Lâm Việt hừ hừ, điệu bộ không để ý tới Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa xì một tiếng, nói: “Bệnh thần kinh!”
Lâm Việt cũng không thèm để ý, tâm trạng vô cùng tốt, anh lại làm thêm vài lần động tác tháo, cài khuy, rồi mới ngước mắt nhìn Tưởng Mộ Thừa, nhướng mày hỏi: “Anh biết là ai tặng không?”
“Không có hứng thú!”
Lâm Việt thầm nghĩ, anh không hứng thú, em lại càng muốn nói. Anh bắt đầu khoe: “Tô Vận tặng em làm quà sinh nhật đó. Cô ấy dầm mưa mua cho em, còn chọn vô cùng cẩn thận, sau đó lại đợi em hai tiếng để tặng ngay.”
Tưởng Mộ Thừa liếc nhìn mắt nhìn chiếc khuy măngsét thủ công tinh tế kia trên cổ tay Lâm Việt, mặt không đổi sắc, cũng không nói một lời đứng dậy bỏ ra khỏi phòng.
Lâm Việt nhìn theo bóng dáng anh vui sướng huýt sáo đắc chí.
*
Tô Nịnh Nịnh không cùng Tô Vận đi shopping, hai người đỗ xe ở một chỗ yên tĩnh, mua hai ly đồ uống rồi ngồi nói chuyện phiếm.
Tô Nịnh Nịnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tô Vận: “Aiza, chị, thái độ chị nói chuyện cùng em kiểu gì đấy? Em cảm thấy anh ta vô cùng tốt nhé, chị nói gì là nghe nấy.”
Tô Vận không muốn giấu diếm Tô Nịnh Nịnh, liền đem chuyện của cô cùng Lâm Việt giả vờ yêu đương kể từ đầu đến cuối. Tô Nịnh Nịnh nghe xong, trong lòng không thể nói cảm tưởng của mình. Cô vốn tưởng chị mình rốt cuộc cũng thoát ra khỏi quá khứ, ai ngờ lại ra thế này.
Nàng dò hỏi: “Chị, vậy chị còn nghĩ đến… Chị vẫn còn lưu luyến ư?”
Tô Vận cười: “Đương nhiên là không, gặp được người thích hợp chị sẽ hẹn hò rồi kết hôn.”
Tô Nịnh Nịnh mới không tin lời ấy, những lời này đã nói 5 năm rồi, kết quả thì sao? Phụ nữ thì có bao nhiêu cái 5 năm chứ? Chẳng nhẽ chị ấy cứ thế cố chấp chờ đợi, liệu Phó Minh Diễm có biết không? Nhưng dù có biết thì có thể thay đổi được gì? Anh ta đã sớm kết hôn rồi.
Tô Nịnh Nịnh chỉnh lại ghế ngồi, dựa vào đầu vai Tô Vận: “Chị, em cảm thấy Lâm Việt đối xử với chị rất tốt. Dù chị luôn đem anh ấy để sang một bên, anh ấy cũng không có mặt dày cưỡng ép chị gì mà.”
Tô Vận ngay lập tức nói xấu Lâm Việt: “Tường thành so với mặt anh ấy còn thua xa.”
Tô Nịnh Nịnh: “… Chị, nói thật đi, Lâm Việt đối xử với chị thế nào?”
Tô Vận gật đầu: “Cũng không tệ lắm.” Là rất tốt mới phải.
Tô Nịnh Nịnh tiếp tục kiên nhẫn khuyên bảo: “Không hẳn đã phải lấy nhau luôn, việc chị cần làm hiện giờ là mở lòng, từ từ tiếp nhận anh ấy, nói không chừng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
Tô Vận ra hiệu cho cô ấy dừng lại, nhưng Tô Nịnh Nịnh càng không nghe: “Người khác ai chả thèm công danh, phú quý. Bao nhiêu người còn phải vắt óc nghĩ mưu kế để chui được vào nhà có quyền có thế, đây chị lại không cần. Trời ạ, nếu có cơ hội tốt như vậy em nhất định sẽ nắm chắc.”
Tô Vận lại không muốn tiếp tục chuyện này, cô kết thúc: “Tự lòng chị hiểu rõ, đêm nay chị sẽ cố gắng mở lòng, tiếp nhận Lâm Việt, rồi sẽ vạn sự tuỳ duyên được không?”
Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng thở ra, lông mày nhướn lên: “Tốt nhất là chị nói thật làm thật đó!”
Tô Vận lại hỏi cô: “Lần này em diễn trong bao lâu?”
“Không chừng là ba tháng, bất quá còn một bộ phim, người đại diện của em hiện tại đang đi liên hệ, nếu có thể thuận lợi lấy được vai diễn, thì cho đến tháng năm năm sau em vẫn sẽ ở Bắc Kinh.”
Tô Vận như đang suy nghĩ gì gật đầu: “Nếu em ở Bắc Kinh lâu như vậy, chị sẽ thuê một căn nhà bên ngoài, đưa cậu và mợ lên ở cùng chúng ta luôn. Vừa lúc mợ cũng nên đi kiểm tra tổng quát, em diễn xong về nhà chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm rồi.”
Tô Nịnh Nịnh trong lòng hơi buồn nhưng khoé miệng cô vẫn kéo một nụ cười “Được”. Cô đã rất lâu đều không có ở bên cha mẹ rồi. Năm trước cô ăn tết luôn cùng đoàn phim, lúc ấy họ đang quay ở nước ngoài, không thể trở về. Năm nay lại có liên tiếp vai mới, cô lại không có thời gian về nhà một chút.
Điện thoại Tô Nịnh Nịnh reo, là của người đại diện. Không biết cô ấy nói chuyện gì cùng người đại diện, cô trở nên vô cùng vui vẻ, nói: “Được, tôi lập tức đi ngay, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới.”
Cúp điện thoại xong, Tô Nịnh Nịnh xin lỗi Tô Vận, ôm chị mình: “Chị, em xin lỗi, lại không được ở thêm với chị rồi. Người đại diện gọi em đi thử vai, nhân vật kia rất có thể em sẽ được nhận.”
Tô Vận so với cô ấy còn kích động hơn, thúc giục cô ấy mau chóng xuất phát. Tô Nịnh Nịnh mở cửa xuống xe, Tô Vận cũng từ ghế lái xuống luôn. Đường từ đây đến chỗ đó khá xa, cô ấy có thể mượn xe Lâm Việt đi cho kịp.
Tô Nịnh Nịnh không chút do dự phản đối: “Ấy ấy không được, chị là bạn gái, mượn xe là chuyện bình thường. Nhưng em thì không phải, để em bắt xe cũng được.”
“Anh ấy không thiếu xe đâu, chốc nữa chị sẽ báo anh ấy một tiếng, không phải em đang gấp sao.” Tô Vận lôi kéo Tô Nịnh Nịnh, đẩy cô ấy xuống ghế lái rồi đóng cửa lại: “Nhanh lên đi, đừng làm trễ việc quan trọng.”
Tô Nịnh Nịnh vẫn do dự, “… Nhưng mà…”
“Được rồi, làm gì mà dài dòng như người già.” Tô Vận nói: “Chẳng nhẽ em còn chờ ông lớn nào đến kiệu rước đi?”
Tô Nịnh Nịnh bất đắc dĩ bật cười, đành phải ngồi xuống, lái xe rời đi.
Tô Vận sau đó liền gọi điện thoại ngay cho Lâm Việt, đem sự tình giải thích đầu cuối, còn xin lỗi vì mình chưa xin phép đã tự ý hành động.
Lâm Việt nghe được nữ thần trong lòng lái xe của mình, bụng dạ lập tức vui mừng nở hoa, miệng còn liên tục trách Tô Vận: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, của anh chính là của em, đừng khách khí như vậy, sao dặn mãi mà không nhớ thế!” Nói xong Lâm Việt theo bản năng liếc nhìn Tưởng Mộ Thừa, kết quả thấy Tưởng Mộ Thừa cũng đang nhìn mình.
Anh còn hướng Tưởng Mộ Thừa gật gật đầu, nói với Tô Vận: “Bảo bối, em đang ở đâu để anh đi đón.”
Tô Vận liền nổi da gà toàn thân, cơm buổi trưa thiếu chút nữa trào ra. Nhưng cô lại cực nhanh phản ứng lại, chắc cạnh anh đang có ai đó, hỏi: “Anh đang ở nhà?”
“Ở nhà của tứ ca, nếu không em cũng qua đây đi, buổi tối chúng ta cùng nhau đến chỗ hẹn luôn.” Lâm Việt lại trưng cầu ý kiến của Tưởng Mộ Thừa: “Tứ ca, em rủ Tô Vận tới đây, có bất tiện gì không?”
Tưởng Mộ Thừa bất mãn liếc Lâm Việt không nói gì.
Lâm Việt tiếc nuối nói với Tô Vận trong điện thoại: “Aiz, tứ ca hình như không chào đón rồi.”
“Lâm Việt!” Tưởng Mộ Thừa lạnh giọng cảnh cáo.
Lâm Việt nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Anh không có nói gì mà, làm em tưởng anh không đồng ý.”
Thật ra anh biết Tưởng Mộ Thừa không nói chuyện là đồng ý, nhưng anh cố ý xuyên tạc ý của Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa sắc mặt hằm hằm khó chịu.
Lâm Việt nhìn Tưởng Mộ Thừa tức tối, trong lòng đã vui lên tận trời nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ điềm tĩnh. Anh lại hỏi cụ thể vị trí của Tô Vận bây giờ, không quên dặn cô: “Bảo bối, em tìm quán cà phê hay tiệm bánh nào ngồi tạm, chờ anh qua đón nhé!”
Kết thúc cuộc gọi, Tô Vận vẫn nhìn chằm chằm di động ngây ra, nghĩ đến sắp được nhìn thấy anh ấy, lòng lại trào lên nỗi vui sướng không tên.
Lâm Việt đang ngồi trên sô pha chơi game, nghe tiếng anh bước liền ngẩng đầu, xem xét một lượt từ dưới lên trên, “Tứ ca, anh dậy rồi à.” rồi lại cúi đầu tiếp tục chém giết.
Tưởng Mộ Thừa ừ một tiếng, đi đến đối diện ngồi xuống, hỏi: “Có việc gì?”
“Không có gì.” Lâm Việt đang đánh tới thời khắc mấu chốt, mấy tên đồng đội của anh kém cỏi, khiến anh tổn thất nghiêm trọng, gào vào máy mấy lời thô tục.
Tưởng Mộ Thừa nhíu mày, nhắc nhở: “Lâm Việt, nơi này không phải chỗ cho cậu chơi!”
Lâm Việt bị đồng đội làm tức chết, trò chơi kết thúc, anh liền thoát luôn.
Tưởng Mộ Thừa nhìn Lâm Việt, “Cậu nhàn rỗi thế à?”
Lâm Việt cất di động, lười biếng nói: “Vốn dĩ rất vội, nhưng giờ lại vô cùng rảnh.”
“Không đi với Tô Vận?” Tưởng Mộ Thừa hỏi xong liền hối hận, anh từ khi nào trở nên hóng hớt như vậy?
Lâm Việt xoay hai cánh tay, duỗi cái eo mỏi, “Đừng nhắc đến cô ấy nữa, vốn dĩ em tình nguyện làm tài xế chở cô ấy và em gái đi dạo phố, thế nhưng nửa đường lại bị đuổi đi.”
Tưởng Mộ Thừa xì một tiếng: “Cậu cũng có ngày hôm nay? Chuyện gì vậy?”
Lâm Việt nghĩ đến chính mình bị vứt bỏ giữa đường lại thấy vô cùng đau khổ.
Dọc đường đi, Tô Nịnh Nịnh không chỉ một lần mà là luôn mồm một tiếng anh rể, hai tiếng anh rể, còn cảnh cáo và uy hiếp anh đủ kiểu. Nào là phải đối xử tốt với Tô Vận, nếu anh dám khó dễ Tô Vận cô ấy sẽ biến thành Satan đem anh cấu xé.
Lúc ấy anh thiếu chút nữa thì nhồi máu cơ tim.
Sau đó Tô Nịnh Nịnh lại nói: “Anh rể, anh xem em cùng chị gái bao lâu như vậy mới được gặp nhau, anh lại nhẫn tâm đi theo làm bóng đèn? Nếu không như vậy đi, xe anh để lại cho bọn em, em và chị dạo phố xong sẽ tìm anh trả xe. Thế có được không?”
Không đợi anh mở miệng, Tô Nịnh Nịnh đã chỉ vào chỗ đỗ xe bên đường phía trước, nói: “Anh rể, đỗ ở kia kìa, anh chịu khó đi bộ chỗ khác nha.”
……
Sau đó anh vô cùng đáng thương bị đá xuống vỉa hè, nhìn chiếc xe của mình lướt qua. Giọng nói thanh thuý trong xe vẫn liên tục quanh quẩn truyền đến bên tai.
Nghe xong, Tưởng Mộ Thừa lấy một cốc nước ấm, uống mấy ngụm, trong giọng anh vẫn có chút không thoải mái, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng việc anh đả kích Lâm Việt: “Cậu xứng đáng lắm!”
Lâm Việt chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe nhầm rồi, hỏi lại: “Tứ ca, anh mới vừa nói cái gì?”
Tưởng Mộ Thừa nói chậm lại, gằn từng chữ một: “Anh nói cậu xứng đáng lắm!”
Lâm Việt: “……”
Miệng anh há rộng thở dốc.
Trong lúc vô ý, anh nhìn cổ tay áo sơmi của mình, ngay lập tức trên mặt nở nụ cười xấu xa.
Tường Mộ Thừa đang nhận điện thoại, bước vào thư phòng. Lâm Việt cũng đi theo ngay sát. Lúc Tưởng Mộ Thừa bắt đầu xử lý công việc, Lâm Việt ngồi ở ghế sôpha đối diện cố ý nghịch nghịch chiếc khuy măngsét. Thấy Tưởng Mộ Thừa không thèm chú ý, anh lại cố tình lấy chiếc khuy từ cổ tay áo xuống rồi lại cài lại như cũ, cứ như vậy làm đi làm lại không biết mệt.
Nửa tiếng trôi qua, Tưởng Mộ Thừa đã giải quyết được tương đối công việc, anh liếc nhìn Lâm Việt một cái, ha, vẫn chuyên tâm nghịch chiếc khuy măngsét. Thật ra anh đã sớm để ý Lâm Việt đang làm gì, nhưng lại không hỏi nhiều, thật không nghĩ tới cậu ta có thể làm cái trò nhàm chán đó nửa tiếng đồng hồ.
Tưởng Mộ Thừa khép lại văn kiện, nhìn Lâm Việt: “Cậu lại ăn no rửng mỡ?”
Lâm Việt hừ hừ, điệu bộ không để ý tới Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa xì một tiếng, nói: “Bệnh thần kinh!”
Lâm Việt cũng không thèm để ý, tâm trạng vô cùng tốt, anh lại làm thêm vài lần động tác tháo, cài khuy, rồi mới ngước mắt nhìn Tưởng Mộ Thừa, nhướng mày hỏi: “Anh biết là ai tặng không?”
“Không có hứng thú!”
Lâm Việt thầm nghĩ, anh không hứng thú, em lại càng muốn nói. Anh bắt đầu khoe: “Tô Vận tặng em làm quà sinh nhật đó. Cô ấy dầm mưa mua cho em, còn chọn vô cùng cẩn thận, sau đó lại đợi em hai tiếng để tặng ngay.”
Tưởng Mộ Thừa liếc nhìn mắt nhìn chiếc khuy măngsét thủ công tinh tế kia trên cổ tay Lâm Việt, mặt không đổi sắc, cũng không nói một lời đứng dậy bỏ ra khỏi phòng.
Lâm Việt nhìn theo bóng dáng anh vui sướng huýt sáo đắc chí.
*
Tô Nịnh Nịnh không cùng Tô Vận đi shopping, hai người đỗ xe ở một chỗ yên tĩnh, mua hai ly đồ uống rồi ngồi nói chuyện phiếm.
Tô Nịnh Nịnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tô Vận: “Aiza, chị, thái độ chị nói chuyện cùng em kiểu gì đấy? Em cảm thấy anh ta vô cùng tốt nhé, chị nói gì là nghe nấy.”
Tô Vận không muốn giấu diếm Tô Nịnh Nịnh, liền đem chuyện của cô cùng Lâm Việt giả vờ yêu đương kể từ đầu đến cuối. Tô Nịnh Nịnh nghe xong, trong lòng không thể nói cảm tưởng của mình. Cô vốn tưởng chị mình rốt cuộc cũng thoát ra khỏi quá khứ, ai ngờ lại ra thế này.
Nàng dò hỏi: “Chị, vậy chị còn nghĩ đến… Chị vẫn còn lưu luyến ư?”
Tô Vận cười: “Đương nhiên là không, gặp được người thích hợp chị sẽ hẹn hò rồi kết hôn.”
Tô Nịnh Nịnh mới không tin lời ấy, những lời này đã nói 5 năm rồi, kết quả thì sao? Phụ nữ thì có bao nhiêu cái 5 năm chứ? Chẳng nhẽ chị ấy cứ thế cố chấp chờ đợi, liệu Phó Minh Diễm có biết không? Nhưng dù có biết thì có thể thay đổi được gì? Anh ta đã sớm kết hôn rồi.
Tô Nịnh Nịnh chỉnh lại ghế ngồi, dựa vào đầu vai Tô Vận: “Chị, em cảm thấy Lâm Việt đối xử với chị rất tốt. Dù chị luôn đem anh ấy để sang một bên, anh ấy cũng không có mặt dày cưỡng ép chị gì mà.”
Tô Vận ngay lập tức nói xấu Lâm Việt: “Tường thành so với mặt anh ấy còn thua xa.”
Tô Nịnh Nịnh: “… Chị, nói thật đi, Lâm Việt đối xử với chị thế nào?”
Tô Vận gật đầu: “Cũng không tệ lắm.” Là rất tốt mới phải.
Tô Nịnh Nịnh tiếp tục kiên nhẫn khuyên bảo: “Không hẳn đã phải lấy nhau luôn, việc chị cần làm hiện giờ là mở lòng, từ từ tiếp nhận anh ấy, nói không chừng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”
Tô Vận ra hiệu cho cô ấy dừng lại, nhưng Tô Nịnh Nịnh càng không nghe: “Người khác ai chả thèm công danh, phú quý. Bao nhiêu người còn phải vắt óc nghĩ mưu kế để chui được vào nhà có quyền có thế, đây chị lại không cần. Trời ạ, nếu có cơ hội tốt như vậy em nhất định sẽ nắm chắc.”
Tô Vận lại không muốn tiếp tục chuyện này, cô kết thúc: “Tự lòng chị hiểu rõ, đêm nay chị sẽ cố gắng mở lòng, tiếp nhận Lâm Việt, rồi sẽ vạn sự tuỳ duyên được không?”
Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng thở ra, lông mày nhướn lên: “Tốt nhất là chị nói thật làm thật đó!”
Tô Vận lại hỏi cô: “Lần này em diễn trong bao lâu?”
“Không chừng là ba tháng, bất quá còn một bộ phim, người đại diện của em hiện tại đang đi liên hệ, nếu có thể thuận lợi lấy được vai diễn, thì cho đến tháng năm năm sau em vẫn sẽ ở Bắc Kinh.”
Tô Vận như đang suy nghĩ gì gật đầu: “Nếu em ở Bắc Kinh lâu như vậy, chị sẽ thuê một căn nhà bên ngoài, đưa cậu và mợ lên ở cùng chúng ta luôn. Vừa lúc mợ cũng nên đi kiểm tra tổng quát, em diễn xong về nhà chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm rồi.”
Tô Nịnh Nịnh trong lòng hơi buồn nhưng khoé miệng cô vẫn kéo một nụ cười “Được”. Cô đã rất lâu đều không có ở bên cha mẹ rồi. Năm trước cô ăn tết luôn cùng đoàn phim, lúc ấy họ đang quay ở nước ngoài, không thể trở về. Năm nay lại có liên tiếp vai mới, cô lại không có thời gian về nhà một chút.
Điện thoại Tô Nịnh Nịnh reo, là của người đại diện. Không biết cô ấy nói chuyện gì cùng người đại diện, cô trở nên vô cùng vui vẻ, nói: “Được, tôi lập tức đi ngay, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới.”
Cúp điện thoại xong, Tô Nịnh Nịnh xin lỗi Tô Vận, ôm chị mình: “Chị, em xin lỗi, lại không được ở thêm với chị rồi. Người đại diện gọi em đi thử vai, nhân vật kia rất có thể em sẽ được nhận.”
Tô Vận so với cô ấy còn kích động hơn, thúc giục cô ấy mau chóng xuất phát. Tô Nịnh Nịnh mở cửa xuống xe, Tô Vận cũng từ ghế lái xuống luôn. Đường từ đây đến chỗ đó khá xa, cô ấy có thể mượn xe Lâm Việt đi cho kịp.
Tô Nịnh Nịnh không chút do dự phản đối: “Ấy ấy không được, chị là bạn gái, mượn xe là chuyện bình thường. Nhưng em thì không phải, để em bắt xe cũng được.”
“Anh ấy không thiếu xe đâu, chốc nữa chị sẽ báo anh ấy một tiếng, không phải em đang gấp sao.” Tô Vận lôi kéo Tô Nịnh Nịnh, đẩy cô ấy xuống ghế lái rồi đóng cửa lại: “Nhanh lên đi, đừng làm trễ việc quan trọng.”
Tô Nịnh Nịnh vẫn do dự, “… Nhưng mà…”
“Được rồi, làm gì mà dài dòng như người già.” Tô Vận nói: “Chẳng nhẽ em còn chờ ông lớn nào đến kiệu rước đi?”
Tô Nịnh Nịnh bất đắc dĩ bật cười, đành phải ngồi xuống, lái xe rời đi.
Tô Vận sau đó liền gọi điện thoại ngay cho Lâm Việt, đem sự tình giải thích đầu cuối, còn xin lỗi vì mình chưa xin phép đã tự ý hành động.
Lâm Việt nghe được nữ thần trong lòng lái xe của mình, bụng dạ lập tức vui mừng nở hoa, miệng còn liên tục trách Tô Vận: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, của anh chính là của em, đừng khách khí như vậy, sao dặn mãi mà không nhớ thế!” Nói xong Lâm Việt theo bản năng liếc nhìn Tưởng Mộ Thừa, kết quả thấy Tưởng Mộ Thừa cũng đang nhìn mình.
Anh còn hướng Tưởng Mộ Thừa gật gật đầu, nói với Tô Vận: “Bảo bối, em đang ở đâu để anh đi đón.”
Tô Vận liền nổi da gà toàn thân, cơm buổi trưa thiếu chút nữa trào ra. Nhưng cô lại cực nhanh phản ứng lại, chắc cạnh anh đang có ai đó, hỏi: “Anh đang ở nhà?”
“Ở nhà của tứ ca, nếu không em cũng qua đây đi, buổi tối chúng ta cùng nhau đến chỗ hẹn luôn.” Lâm Việt lại trưng cầu ý kiến của Tưởng Mộ Thừa: “Tứ ca, em rủ Tô Vận tới đây, có bất tiện gì không?”
Tưởng Mộ Thừa bất mãn liếc Lâm Việt không nói gì.
Lâm Việt tiếc nuối nói với Tô Vận trong điện thoại: “Aiz, tứ ca hình như không chào đón rồi.”
“Lâm Việt!” Tưởng Mộ Thừa lạnh giọng cảnh cáo.
Lâm Việt nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Anh không có nói gì mà, làm em tưởng anh không đồng ý.”
Thật ra anh biết Tưởng Mộ Thừa không nói chuyện là đồng ý, nhưng anh cố ý xuyên tạc ý của Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa sắc mặt hằm hằm khó chịu.
Lâm Việt nhìn Tưởng Mộ Thừa tức tối, trong lòng đã vui lên tận trời nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ điềm tĩnh. Anh lại hỏi cụ thể vị trí của Tô Vận bây giờ, không quên dặn cô: “Bảo bối, em tìm quán cà phê hay tiệm bánh nào ngồi tạm, chờ anh qua đón nhé!”
Kết thúc cuộc gọi, Tô Vận vẫn nhìn chằm chằm di động ngây ra, nghĩ đến sắp được nhìn thấy anh ấy, lòng lại trào lên nỗi vui sướng không tên.
/32
|