Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng, Trầm Khánh Khánh liền hốihận.
Dù tâm trạng cô không tốt thế nào, cũng đừng nói làm tổnthương người khác như vậy. Nhưng cô chết vì sĩ diện nên không thể giải thíchngay, vì thế dọc đường đi đều miễn cưỡng chống đỡ. Trên xe, quan tâm đến đứa béđang ngủ, Trần Đạo chỉ giới thiệu đơn giản về hành trình vài ngày tới, sau đó,cảm thấy thật ngột ngạt như bị nhét vào không gian chật chội, đến mức cả chuyệnhít thở cũng trở thành áp lực. Trầm Khánh Khánh nhìn lén Trữ Mạt Ly, anh vẫnnhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt vẫn mở không hề chớp,nhưng thật sự thì không có thứ gì lọt vào mắt anh.
Hướng dẫn viên du lịch đưa họ vào villa xa hoa, giao chìakhóa cho Trữ Mạt Ly, trước khi đi anh ta muốn giải tỏa bầu không khí xấu hổ,liền chỉ vào cửa lớn, giọng nói vùng Phúc Kiến trộn lẫn tiếng phổ thông: “Córất nhiều đôi vợ chồng chọn nơi này trong tuần trăng mật, ngài Trữ thật tinhmắt.” Nói xong lại nháy mắt với Trầm Khánh Khánh, “Thật sự rất lãng mạn.”
Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh nghe xong đều không có phảnứng gì, Trần Đạo tự biết mất mặt nên rút lui.
Trầm Khánh Khánh đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là sânnhà tinh xảo, cây xanh phân bố hai bên, tỏa ra mùi hương tươi mát đặc biệttrong không khí, giữa mặt cỏ là một con đường nhỏ rải bằng đá cuội, hai bên đốtmấy ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng một mảnh xanh biếc. Con đường nhỏ dẫn tới một câycầu đá, phía dưới là ao nước, tiếng nước chảy chầm chậm vang lên giữa trời đêmtịch mịch đặc biệt rõ ràng. Đi qua cầu sẽ tới phòng khách đã mở sẵn.
Trầm Khánh Khánh chợt dừng bước chân sững sờ tại chỗ.
Trong phòng khách phủ kín hoa hồng đỏ, ngay cả ngọn đèn treotrên cao cũng có hoa hồng. Một rừng hoa hồng, ban đêm, hoa hồng nở rộ hay hoahồng chớm nụ, tình cảm nồng đậm khiến người ta khó lòng kháng cự.
Trầm Khánh Khánh nhặt một đóa hoa hồng khẽ ngửi, lại thấytrên bàn trà giữa phòng khách có một bình đá, bên trong là sâm banh cô thíchnhất.
Cô chợt hoảng hốt, lý trí đã không theo kịp cảm xúc, cầmchai sâm banh đi vào phòng. Trữ Mạt Ly cẩn thận bế Liễu Liễu lên giường, đắpchăn cho bé, lại hôn lên trán con gái. Chữ yêu thương viết trên mặt anh, đơnthuần không tạp chất. Qua một lúc, anh đứng dậy bước đến trước mặt Trầm KhánhKhánh, nhìn chai sâm banh trong tay cô, không đợi cô mở miệng hỏi, cúi đầu trêuchọc trước: “Phục vụ không tồi.”
Trầm Khánh Khánh bỗng tỉnh ra, sau đó từ tận đáy lòng, bắtđầu thấy thẹn với ý nghĩ phát sinh nửa khắc trước.
“Em tắm trước đi, phòng tắm ở phía sau.” Trữ Mạt Ly ngồixuống sô pha bắt đầu sửa sang hành lý, “À, chờ chút.”
Trữ Mạt Ly đi vào phòng tắm, một lúc lại đi ra, nói: “Đượcrồi.”
Trầm Khánh Khánh cảnh giác nhìn xung quanh phòng tắm: “Anhlàm gì vậy?”
“Không có gì.”
Phòng tắm lộ thiên, bốn phía đều là hương hoa hồng tinhkhiết, trong bồn tắm lớn cũng rải cánh hoa hồng.
Trầm Khánh Khánh dạo quanh một vòng, quả thật không có gìkhác thường, lúc này mới yên tâm đi tắm. Cô nằm trong bồn tắm lớn, nhìn lên saotrời, bầu trời đảo bali trong vắt như thế, trên trời mây trôi lơ lửng cho côbao cảm xúc, đối lập với nội tâm nặng trĩu suy tư của Trầm Khánh Khánh.
Cô tức giận như thế, xúc động như thế, tồi tệ như thế… Bìnhtĩnh lại mới thấy bản thân còn ngây thơ hơn một đứa trẻ. Đã 28 tuổi, bìnhthường có thể thản nhiên đối phó với đám truyền thông khó chơi, lăn lộn trongvòng luẩn quẩn nhiều năm như vậy, sự tình nào là không thấy, dù gặp mặt Quý Hàmlạnh lùng hiểu lầm cô, cô cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt, sao gặp chuyện của TrữMạt Ly thì lại mất bình tĩnh như vậy? Loại sự tình này càng ngày càng nghiêmtrọng, mới đầu cô còn không để ý, trước kia bọn họ cũng sẽ cãi nhau, bất hòa.Chỉ là, sự tình bây giờ hình như có điểm khác biệt, cảm xúc của cô đã bắt đầubị người này nắm giữ, dù vui hay không vui, hình ảnh khỏi bệnh thấy Trữ Mạt Lyvẫn lưu lại rõ ràng, dường như khi nghe thấy ba chữ “vật thay thế” trong miệngAn Thiến, đầu của cô lập tức nổ tung.
Quân Quân nói cô như con gái đang yêu.
Trầm Khánh Khánh không khỏi cười trào phúng, sao cô có thểthích Trữ Mạt Ly chứ… Sao có thể… Không nói đến chuyện cha anh ta đùa giỡn mẹcô, sinh ra cô lại vứt bỏ, Trữ Mạt Ly là người may mắn, cũng là kẻ mưu mô, anhta vui vẻ sung sướng ở nhà họ Trữ, còn sai khiến cô, cố tình bắt cô vì chuyệnQuý Hàm mà ký hợp đồng bí mật với anh ta – tuyệt đối không được công khai thânphận, tuyệt đối không được tiết lộ bí mật của bọn họ trước bất kỳ ai, chỉ đểbảo toàn quyền thế, địa vị, tài sản của anh ta, chuyện gì anh ta cũng làm được.Nhìn lại anh ta đi, gương mặt tuấn mỹ thâm độc, xoi mói, xấu xa, sâu cay, tựphụ, cuồng vọng, âm hiểm… Anh ta đúng là đúng, sai cũng vẫn là đúng, tâm lýbiến thái, trời không dung thứ. Bây giờ lại thêm một chuyện, anh ta vẫn làngười cha mất vợ, không phải chuyện đáng xấu hổ, nhưng đáng xấu hổ chính là anhta lại có ý đồ với cô, bất luận nhìn từ góc độ nào thì động cơ đều không tốt.
Cô tự nhận mình là một người phức tạp, nên cô thầm muốn tìmmột người đơn giản sống một cuộc đời đơn giản, hiển nhiên Trữ Mạt Ly còn phứctạp hơn cô cả trăm lần.
Đúng vậy, cho dù cô không hề có cảm giác với Quý Hàm, côcũng sẽ không thích Trữ Mạt Ly.
Trầm Khánh Khánh vội vàng tắm rồi trở lại phòng khách, TrữMạt Ly đang nhắm mắt ngồi trên sô pha, nhìn từ xa là một bức tranh tĩnh lặng.
Anh nghe thấy động tĩnh thì lập tức mở mắt ra: “Tắm rồi? Vậyem đi ngủ trước đi.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, ngủ? Đó là một vấn đề lớn. Cô nhìnlại cái giường lớn duy nhất trong phòng nghỉ, nhíu mày: “Giường đâu?”
“Em có thể nằm bên trái, Liễu Liễu nằm giữa, tôi ngủ bênphải.”
“Nằm mơ đi.” Trầm Khánh Khánh dứt khoát nói, “Tôi với LiễuLiễu ngủ trên giường, anh ngủ sô pha.”
Trữ Mạt Ly nở nụ cười: “Sao tôi lại cho em ngủ cùng con gáitôi trên một cái giường nhỉ?”
Trầm Khánh Khánh giật mình, ngực bị đấm một cú hung ác, côbất giác xiết chặt khăn tắm, cả người cứng ngắc.
Trên giường Liễu Liễu ngủ như thiên sứ.
Trầm Khánh Khánh nhìn bé chăm chú, rất hối hận đã nói câunói kia, lại may mắn là bé đã ngủ, nếu để bé nghe thấy, cô không biết giảithích với bé rằng trong lòng cô có bao nhiêu yêu thích bé.
Cô rốt cuộc mở miệng: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói câuđó.”
“Câu gì?”
Trầm Khánh Khánh đè thấp giọng, cả giận nói: “Anh đừng bắttôi nói lại lần nữa có được không?”
Trữ Mạt Ly lắc đầu: “Em không nói sai, em thật sự không phảimẹ Liễu Liễu.” Anh dừng lại, “Có điều, em rất yêu thương con bé, tôi thấy điềuđó. Em có thể tức giận nói với tôi như vậy, nhưng không thể nói trước mặt conbé. Liễu Liễu rất nhạy cảm, có thể vì một câu nói này, cả đời này sẽ không nóichuyện với em nữa.”
Luôn tưởng Trữ Mạt Ly vô cùng tự đại, tính cách thâm trầm,nhưng hôm nay anh lại không nhân cơ hội này gây sự, lời nói bình tĩnh trầm ổnkhiến Trầm Khánh Khánh chợt không biết nói gì đáp trả.
“… Tôi biết rồi.” Trầm Khánh Khánh không khỏi mạnh miệng,“Nhưng mà, là anh chọc tôi trước.”
“Được, vậy em nói cho tôi biết, sao tôi lại chọc em giận?”
Trầm Khánh Khánh muốn nói, lại không thể nói.
Trữ Mạt Ly từng bước đến gần, cúi đầu: “Tôi đổi câu hỏi khácvậy, hôm nay An Thiến nói gì với em?”
Trầm Khánh Khánh trừng lớn mắt: “Sao anh biết…”
Cô chợt ý thức được câu hỏi này có bao nhiêu ngu dại, chỉcần tìm Thuyền Trưởng hỏi chút là có thể biết ngay.
“Không có gì cả.” Trầm Khánh Khánh phiền muộn cau mày.
“Em không nói thì tôi không thể giải thích được.”
“Không cần giải thích, tự tôi cũng có thể hiểu rõ.”
“À? Tôi lại không cho là như vậy.” Trữ Mạt Ly híp đôi mắtphượng, “Em đã không chịu nói, thì tôi chỉ có thể nói với em, bất kể cô ta nóichuyện gì, đều là giả cả.”
Trầm Khánh Khánh lập tức phản bác: “Sao anh biết là giảchứ?”
Trữ Mạt Ly hỏi lại: “Vậy sao em lại tin rằng cô ta nói thật,mà không muốn nghe tôi nói một câu. Khánh Khánh, tôi biết cô ta đã lâu nên hiểurõ cô ta, em tốt nhất đừng tin lời cô ta nói, về sau cũng ít tiếp xúc với cô tađi, đây là tốt cho em thôi.”
“Không cần anh dạy tôi phải làm thế nào, cô ta nói thật haygiả cũng chẳng quan trọng gì với tôi cả.”
Trữ Mạt Ly tới gần từng bước: “Chắc chứ, vẻ mặt của em khônggiống như không sao cả.”
Cũng chẳng liên quan tới thật lòng thật dạ, dường như TrầmKhánh Khánh trả lời theo thói quen: “Chuyện của anh, từ trước tới nay, với tôiđều không quan trọng.”
Cảnh tượng yên lặng ba giây.
Trữ Mạt Ly đột nhiên quay người lấy quần áo, sau đó đi tớiphòng tắm, bình tĩnh nói: “Xét thấy giải thích của em, tôi chấp nhận, em ngủgiường, nhưng tôi cũng muốn ngủ.” Trầm Khánh Khánh mới vừa định nói một hơidài, lại nghe anh nói, “Không được phản kháng.”
Nói xong anh đi vào phòng tắm, đóng sập cửa.
Trầm Khánh Khánh hít thật sâu, đến bên giường, nhẹ nhàng nằmxuống bên cạnh, sau đó nghiêng người nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đángyêu kia. Cô nằm sát vào bé, cẩn thận ôm bé vào trong lòng, yên lặng một lúc,thầm nói, xin lỗi con.
Rõ ràng đã ba giờ sáng, nhưng cô không hề buồn ngủ, thậm chívô cùng khẩn trương, vẫn dựng thẳng tai chú ý động tĩnh sau lưng. Qua một lát,cô nghe thấy tiếng bước chân của Trữ Mạt Ly, anh tắt đèn. Sau đó, giường lõmxuống một bên, một mùi hương thơm ngát lan tỏa trên giường.
“Đưa chăn.”
Anh ở bên kia khẽ nói, sau đó cô cảm giác anh cúi người lạiđây, cô cuống quýt dịch tới mép giường. Rồi anh vén chăn lại, quay người, lạiim lặng như cũ.
Đây chắc chắn là một đêm khó khăn, dường như thời gian đặcbiệt kéo dài, nhưng chỉ cách hai tiếng là tới buổi sáng. Trầm Khánh Khánh từnhững ý nghĩ hỗn loạn rơi vào giấc mộng rối ren, ở trong mơ cô còn ngửi thấymùi hương thơm ngát trên người Trữ Mạt Ly, như kết trái trong lòng cô, tràn đầymật ngọt, một lớp lại một lớp…
Buổi sáng đến lặng yên không tiếng động, cửa chớp đã đónglại, ánh mặt trời đẹp đẽ lợi dụng kẽ hở lách qua khe cửa.
Ngoài cửa sổ đúng là một trời đầy nắng, dường như nghe thấycả tiếng cười sang sảng của trẻ thơ.
Khi Trầm Khánh Khánh tỉnh giấc, bên giường không một bóngngười. Cô xuống giường mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô đột nhiên nảy sinhmột loại tình cảm khó hiểu, chạm tới nơi mềm nhất trong lòng. Liễu Liễu ôm phaocứu sinh nghịch ngợm trong bể bơi, tươi cười sáng lạn hơn ánh mặt trời, Trữ MạtLy mặc áo khoác dài ở trên bờ nhìn bé không ngừng, trong tay còn cầm các loạiđồ chơi được bơm phồng, thật giống một người ba bình thường.
“Dì Khánh Khánh, sao giờ dì mới dậy thế, dì còn thích ngủnướng hơn ba con nữa!”
Giọng nói vui vẻ của Liễu Liễu kéo cô trở về hiện thực, TrầmKhánh Khánh ngồi xổm bên bờ: “Con đã chơi rồi à, vui vẻ thế rồi kìa.”
Liễu Liễu vịn vào bờ cười tít mắt: “Ha ha, ba ba nói mấyngày này con muốn chơi thế nào cũng được.”
Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu, đúng lúc Trữ Mạt Ly cúi đầu, ánhmặt trời dịu nhẹ chiếu rọi khuôn mặt anh, cô đứng hình không biết phải làm sao,nghĩ tới ánh hào quanh trong mắt anh lại cảm thấy khó chịu.
“Bữa sáng ở trên bàn trong nhà ăn.” Trữ Mạt Ly không chút đểý nói.
Trầm Khánh Khánh yên lặng đi ăn sáng, nhận thấy nơi này phụcvụ rất cẩn thận, toàn món cô thích, cà phê cũng không đắng không ngọt vừa đủnóng. Bởi vậy, khi Trần Đạo hỏi cô: “Ngủ như thế nào, ăn như thế nào? Bày trítrong nhà thật sự dụng tâm đó.”
Trầm Khánh Khánh đeo kính râm, thản nhiên trả lời: “Ừ, nơinày phục vụ không tồi.”
Trần Đạo không kịp phản ứng: “Hả? Đây không phải…”
Trữ Mạt Ly lại cắt ngang lời anh ta nói: “Từ đây đến vườnchim mất bao lâu?”
“Khoảng nửa tiếng, tôi có thể giới thiệu một chút tình hìnhnơi đó cho mọi người.”
Vị hướng dẫn viên du lịch Hoa kiều này bắt đầu thao thao bấttuyệt, nhưng vừa nói lại phát hiện ba người nhà này rất không cho anh ta thểdiện, mặc kệ anh ta khua môi múa mép như thế nào, đều không có phản ứng gì.Ngày trước khi tiếp nhận công việc này, anh ta vốn tưởng làm một người phiêndịch, nghĩ là rất thoải mái, ai biết gặp phải người quái gở như vậy.
Rơi vào bước đường cùng, anh ta kể vài truyện cười muốn giảitỏa không khí. Mới vừa nói xong, nữ chủ nhân chợt nở nụ cười, mắt anh ta rựcsáng, thấy được tia hy vọng.
“Thú vị hơn truyện của anh đấy, bắt chước đi.” Trầm KhánhKhánh liếc nhìn Trữ Mạt Ly.
“Em thích truyện “đen tối” à, thì ra là như vậy.” Trữ Mạt Lygật đầu bí hiểm.
“… Truyện “đen tối” cũng hay hơn truyện cười nhạt nhẽo củaanh.”
Bé con bất thình lình ngẩng đầu, khờ dại hỏi: “Ba ba, cái gìlà truyện đen tối ạ?”
“…”
Vì thế đòn sát thủ của hướng dẫn viên du lịch Trần Đạo cuốicùng cũng bị cướp đoạt.
Hai ngày đầu, vẫn duy trì trạng thái giằng co này. Tuy TrầmKhánh Khánh không để ý tới sắc mặt Trữ Mạt Ly, nhưng đáp trả anh không lưutình, thỉnh thoảng nói vài câu cũng là ý ở ngoài lời, trong bông có kim. Ngạcnhiên là, Trữ Mạt Ly lại bỏ qua tất cả. Ba người chậm bước trên ngã tư đườngcủa đảo Bali tràn ngập phong tình, vốn là bứctranh cảnh một nhà ba người ấm áp thân mật, nhưng bây giờ ngoại trừ khuôn mặtbé con tươi cười là thật, vẻ mặt hai người lớn kia đều thật sự rất giả tạo. Giảtạo đến mức ngay cả máy ảnh cũng chộp được, hiển nhiên chụp ra bức ảnh khônghòa hợp.
“Tôi đi mua đồ uống, hai người đi trước đi.” Chụp ảnh xong,Trầm Khánh Khánh lập tức mất tự nhiên rời khỏi người Trữ Mạt Ly nói.
“Chúng tôi chờ em.”
“Không cần, tôi sẽ đuổi kịp hai người nhanh thôi, không phảiLiễu Liễu muốn đi mua váy sao, anh đi cùng bé trước đi.”
Trữ Mạt Ly suy xét một chút, gật đầu.
Liễu Liễu vẫy bàn tay nhỏ bé: “Dì Khánh Khánh phải nhanhnhé!”
Trầm Khánh Khánh mua coca ở một siêu thị nhỏ, lại tiện taychọn ít đồ ăn vặt. Sau đó, cô đi về phía trước dọc theo đường đi, đi tới đi luichợt nhận thấy có phần không hợp lý.
Trần Đạo nói rẽ ở ngã ba? Sao ngã ba lại là ngã tư?
Trầm Khánh Khánh đi vào chỗ ngoặt, đi được một đoạn đườngthì không thấy ai, vì thế lại lộn ra, vẫn là không đúng.
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn chóng mặt rồi, ngay cả phươnghướng cũng không biết, cô không thể không thừa nhận, cô đã lạc đường.
Cô bình tĩnh an ủi bản thân, không liên quan, có thể gọiđiện thoại. Mới vừa sờ tới ví tiền, cô chợt nhớ ra hình như lúc ra ngoài đã đểlại trong phòng. Cô đành phải thử hỏi đường, lại phát hiện toàn là gà nghe vịtgiảng, tiếng anh của cô đã kém, đối phương còn kém hơn.
Những khuôn mặt và ngôn ngữ xa lạ xung quanh cuối cùng cũngđánh thức cảm giác khẩn trương của Trầm Khánh Khánh.
Ấn ấn thái dương, cô không khỏi lau mồ hôi trên trán, đànhtrở lại đường cũ, đôi chân bước vội qua từng khuôn mặt.
Lúc ấy thời gian càng dài, thì cảm giác khẩn trương càng maubùng nổ.
Cô không thích cảm giác bị lạc, nguyên nhân từ bóng ma thờithơ ấu, khi cô đi khỏi mẹ, mẹ cô không tìm được cô, cô ngây người ở cục cảnhsát hai ngày. Sau đó, ngày yêu nhau, cô với Quý Hàm bị lạc nhau trong hội pháohoa, điện thoại bị trộm, mà cô suýt nữa bị dòng người chen chúc đẩy xuống hồ,Quý Hàm không tìm thấy cô, cô đợi nửa ngày, cuối cùng một mình đi về nhà.
Trầm Khánh Khánh đứng tại chỗ, khao khát nhìn thấy Trữ MạtLy với gương mặt chán ghét kia, hoặc nghe được giọng nói làm người ta phiềnlòng ấy, hình như thật sự có người gọi tên cô để cứu mạng cô.
Ở đầu đường nước ngoài, không khí mang theo hơi thở mằn mặncủa hòn đảo nhiệt đới, người qua đường dù tóc vàng mắt xanh hay tóc đen da đenđều lướt qua trước mắt, lúc này bọn họ đều nhìn về một người, ở đối diện conphố, người kia không ngừng gọi tên, người đàn ông châu Á ấy cứ xông ra đườngnhư vậy.
Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Anh là một con sói bạc dưới ánh trăng nhìn xuống chúng sinh,cao ngạo, lạnh lùng, tuấn mỹ, ánh trăng là tình nhân của anh, gió lạnh là bạnthân của anh, trên thế giới chỉ có một Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly không bao giờthất thố.
Vậy nên, anh sẽ không chen chúc giữa đám người, tháo kínhđen xuống, vừa đi vừa gọi tên một người, không để ý ánh mắt người ngoài, khôngđể ý mồ hôi thấm đẫm áo sơ mi trắng.
Chỉ là, nếu cô không nghe lầm, trong miệng anh gọi tên, làTrầm Khánh Khánh, tuy ngữ điệu hung dữ, nhưng không thể che dấu lo lắng thậttâm.
Ba chữ, giờ phút này tình cảnh này, chỉ có một người nghehiểu.
Quân Quân nói, bây giờ cô hoàn toàn giống như con gái đangyêu.
Quân Quân còn nói, đừng nhìn sự thật mơ hồ, cô thích hoàngđế là chuyện rất bình thường.
Thích Trữ Mạt Ly là một chuyện thật dễ dàng, so với học hítthở, lại càng dễ hơn.
An Thiến nói, cô là “vật thay thế.”
An Thiến cũng nói, là ai tận lực trả giá vì cô, rồi lạikhông cho cô biết, thậm chí còn muốn cô nghĩ rằng anh ta mặc kệ cô sống chết.
Đúng vậy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô bây giờ,chính là anh.
Dù anh là thiên sứ, là tà ác, là dịu dàng, là lạnh lùng, vẫnkhông thể thay đổi quan hệ của họ.
Khi đó bọn họ từ kẻ thù trở thành đối thủ, nhưng bản chất sẽkhông thay đổi, đây chính là một cuộc chơi, tràn ngập thú vị và tàn nhẫn.
Không thể tin anh, cô luôn nghĩ như vậy, cũng dùng mọi lý dođể thôi miên bản thân mình. Có lẽ anhgiúp cô giải quyết Trương Hiển Chính, thu phục Phương Thuấn, lại giả vờ dịudàng theo đuổi cô, tất cả đều do cái tính thay đổi bất thường của anh phát tác,có thể là hứng thú nhất thời, cũng có thể chỉ là nhàm chán.
Tất cả giống như soi gương hai mặt, quá mức phức tạp.
Chỉ là, nếu gạt bỏ tất cả điều này ra ngoài, cô biết, anhtìm thấy cô rồi, trái tim cô rung động chưa từng có, đập thình thịch vì ngườiđàn ông tên gọi Trữ Mạt Ly.
Anh cuối cùng cũng tìm được cô, sau đó lửa giận ngút trờichạy tới trước mắt cô, hai má trắng nõn của anh đã bị phơi nắng đến đỏ hồng,còn có mồ hôi trên trán, anh rất ghét mồ hôi, còn lựa chọn bơi lội để tập thểhình, chỉ là bây giờ anh như người vừa lên khỏi nước. Khi anh bắt đầu mắng cô,cô không chút biến sắc ngẩn người nhìn ngắm khuôn mặt âm u của anh, chỉ thấy bờmôi anh mở ra rồi mím lại, biết anh rất giận, lại không biết anh nói gì, tứcgiận cái gì.
Từ lâu, lâu lắm, ngược dòng thời gian, nơi quan trọng nhấttrong lòng cô đã chôn xuống một cái tên, mà cô từng tưởng là hai chữ Quý Hàm.
Khi tình cảm bị gông xiềng đạo đức, luân lý, trách nhiệm cầmtù từ lâu, chúng ta mới nhận ra, giờ phút nó bùng nổ có sức mạnh thế nào.
Cô không khóc, đã có loại cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng sau khinức nở.
Trữ Mạt Ly rốt cuộc cũng nhận thấy trạng thái kỳ lạ của TrầmKhánh Khánh, không khỏi lớn tiếng: “Trầm Khánh Khánh, em có nghe thấy tôi nóigì không hả?”
“Hả?” Trầm Khánh Khánh như tỉnh ra từ trong mộng.
Trữ Mạt Ly ngẩn ra, sắc mặt từ hồng trở nên đen, dường nhưbùng nổ, Trầm Khánh Khánh thấy rất nhiều vẻ mặt tức giận của anh, cũng không cólần nào đáng sợ như bây giờ, như muốn ăn tươi cô.
Trầm Khánh Khánh liếm đôi môi khô hanh: “Anh nói gì cơ? Vừarồi tôi suy nghĩ chuyện khác.”
Trữ Mạt Ly nhắm mắt lại, gắng gượng bình tĩnh một hồi, cắnchặt từng chữ từng chữ nói: “Cuối cùng em phải đối chọi với tôi tới bao giờ hả?Chơi trò mất tích? Tôi bảo tôi chờ em, em không cần, em có biết là không thấyem, Liễu Liễu bị dọa khóc không! Nếu em có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ!”
Trầm Khánh Khánh bị khí thế của Trữ Mạt Ly đè ép không nóiđược nửa lời.
“Chỉ có năm ngày, ít nhất năm ngày này, không, chỉ cần emkiên trì ba ngày nữa, cho dù là diễn trò, cũng phải đóng vai vị hôn thê củatôi.”
Dù tâm trạng cô không tốt thế nào, cũng đừng nói làm tổnthương người khác như vậy. Nhưng cô chết vì sĩ diện nên không thể giải thíchngay, vì thế dọc đường đi đều miễn cưỡng chống đỡ. Trên xe, quan tâm đến đứa béđang ngủ, Trần Đạo chỉ giới thiệu đơn giản về hành trình vài ngày tới, sau đó,cảm thấy thật ngột ngạt như bị nhét vào không gian chật chội, đến mức cả chuyệnhít thở cũng trở thành áp lực. Trầm Khánh Khánh nhìn lén Trữ Mạt Ly, anh vẫnnhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt vẫn mở không hề chớp,nhưng thật sự thì không có thứ gì lọt vào mắt anh.
Hướng dẫn viên du lịch đưa họ vào villa xa hoa, giao chìakhóa cho Trữ Mạt Ly, trước khi đi anh ta muốn giải tỏa bầu không khí xấu hổ,liền chỉ vào cửa lớn, giọng nói vùng Phúc Kiến trộn lẫn tiếng phổ thông: “Córất nhiều đôi vợ chồng chọn nơi này trong tuần trăng mật, ngài Trữ thật tinhmắt.” Nói xong lại nháy mắt với Trầm Khánh Khánh, “Thật sự rất lãng mạn.”
Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh nghe xong đều không có phảnứng gì, Trần Đạo tự biết mất mặt nên rút lui.
Trầm Khánh Khánh đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là sânnhà tinh xảo, cây xanh phân bố hai bên, tỏa ra mùi hương tươi mát đặc biệttrong không khí, giữa mặt cỏ là một con đường nhỏ rải bằng đá cuội, hai bên đốtmấy ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng một mảnh xanh biếc. Con đường nhỏ dẫn tới một câycầu đá, phía dưới là ao nước, tiếng nước chảy chầm chậm vang lên giữa trời đêmtịch mịch đặc biệt rõ ràng. Đi qua cầu sẽ tới phòng khách đã mở sẵn.
Trầm Khánh Khánh chợt dừng bước chân sững sờ tại chỗ.
Trong phòng khách phủ kín hoa hồng đỏ, ngay cả ngọn đèn treotrên cao cũng có hoa hồng. Một rừng hoa hồng, ban đêm, hoa hồng nở rộ hay hoahồng chớm nụ, tình cảm nồng đậm khiến người ta khó lòng kháng cự.
Trầm Khánh Khánh nhặt một đóa hoa hồng khẽ ngửi, lại thấytrên bàn trà giữa phòng khách có một bình đá, bên trong là sâm banh cô thíchnhất.
Cô chợt hoảng hốt, lý trí đã không theo kịp cảm xúc, cầmchai sâm banh đi vào phòng. Trữ Mạt Ly cẩn thận bế Liễu Liễu lên giường, đắpchăn cho bé, lại hôn lên trán con gái. Chữ yêu thương viết trên mặt anh, đơnthuần không tạp chất. Qua một lúc, anh đứng dậy bước đến trước mặt Trầm KhánhKhánh, nhìn chai sâm banh trong tay cô, không đợi cô mở miệng hỏi, cúi đầu trêuchọc trước: “Phục vụ không tồi.”
Trầm Khánh Khánh bỗng tỉnh ra, sau đó từ tận đáy lòng, bắtđầu thấy thẹn với ý nghĩ phát sinh nửa khắc trước.
“Em tắm trước đi, phòng tắm ở phía sau.” Trữ Mạt Ly ngồixuống sô pha bắt đầu sửa sang hành lý, “À, chờ chút.”
Trữ Mạt Ly đi vào phòng tắm, một lúc lại đi ra, nói: “Đượcrồi.”
Trầm Khánh Khánh cảnh giác nhìn xung quanh phòng tắm: “Anhlàm gì vậy?”
“Không có gì.”
Phòng tắm lộ thiên, bốn phía đều là hương hoa hồng tinhkhiết, trong bồn tắm lớn cũng rải cánh hoa hồng.
Trầm Khánh Khánh dạo quanh một vòng, quả thật không có gìkhác thường, lúc này mới yên tâm đi tắm. Cô nằm trong bồn tắm lớn, nhìn lên saotrời, bầu trời đảo bali trong vắt như thế, trên trời mây trôi lơ lửng cho côbao cảm xúc, đối lập với nội tâm nặng trĩu suy tư của Trầm Khánh Khánh.
Cô tức giận như thế, xúc động như thế, tồi tệ như thế… Bìnhtĩnh lại mới thấy bản thân còn ngây thơ hơn một đứa trẻ. Đã 28 tuổi, bìnhthường có thể thản nhiên đối phó với đám truyền thông khó chơi, lăn lộn trongvòng luẩn quẩn nhiều năm như vậy, sự tình nào là không thấy, dù gặp mặt Quý Hàmlạnh lùng hiểu lầm cô, cô cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt, sao gặp chuyện của TrữMạt Ly thì lại mất bình tĩnh như vậy? Loại sự tình này càng ngày càng nghiêmtrọng, mới đầu cô còn không để ý, trước kia bọn họ cũng sẽ cãi nhau, bất hòa.Chỉ là, sự tình bây giờ hình như có điểm khác biệt, cảm xúc của cô đã bắt đầubị người này nắm giữ, dù vui hay không vui, hình ảnh khỏi bệnh thấy Trữ Mạt Lyvẫn lưu lại rõ ràng, dường như khi nghe thấy ba chữ “vật thay thế” trong miệngAn Thiến, đầu của cô lập tức nổ tung.
Quân Quân nói cô như con gái đang yêu.
Trầm Khánh Khánh không khỏi cười trào phúng, sao cô có thểthích Trữ Mạt Ly chứ… Sao có thể… Không nói đến chuyện cha anh ta đùa giỡn mẹcô, sinh ra cô lại vứt bỏ, Trữ Mạt Ly là người may mắn, cũng là kẻ mưu mô, anhta vui vẻ sung sướng ở nhà họ Trữ, còn sai khiến cô, cố tình bắt cô vì chuyệnQuý Hàm mà ký hợp đồng bí mật với anh ta – tuyệt đối không được công khai thânphận, tuyệt đối không được tiết lộ bí mật của bọn họ trước bất kỳ ai, chỉ đểbảo toàn quyền thế, địa vị, tài sản của anh ta, chuyện gì anh ta cũng làm được.Nhìn lại anh ta đi, gương mặt tuấn mỹ thâm độc, xoi mói, xấu xa, sâu cay, tựphụ, cuồng vọng, âm hiểm… Anh ta đúng là đúng, sai cũng vẫn là đúng, tâm lýbiến thái, trời không dung thứ. Bây giờ lại thêm một chuyện, anh ta vẫn làngười cha mất vợ, không phải chuyện đáng xấu hổ, nhưng đáng xấu hổ chính là anhta lại có ý đồ với cô, bất luận nhìn từ góc độ nào thì động cơ đều không tốt.
Cô tự nhận mình là một người phức tạp, nên cô thầm muốn tìmmột người đơn giản sống một cuộc đời đơn giản, hiển nhiên Trữ Mạt Ly còn phứctạp hơn cô cả trăm lần.
Đúng vậy, cho dù cô không hề có cảm giác với Quý Hàm, côcũng sẽ không thích Trữ Mạt Ly.
Trầm Khánh Khánh vội vàng tắm rồi trở lại phòng khách, TrữMạt Ly đang nhắm mắt ngồi trên sô pha, nhìn từ xa là một bức tranh tĩnh lặng.
Anh nghe thấy động tĩnh thì lập tức mở mắt ra: “Tắm rồi? Vậyem đi ngủ trước đi.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, ngủ? Đó là một vấn đề lớn. Cô nhìnlại cái giường lớn duy nhất trong phòng nghỉ, nhíu mày: “Giường đâu?”
“Em có thể nằm bên trái, Liễu Liễu nằm giữa, tôi ngủ bênphải.”
“Nằm mơ đi.” Trầm Khánh Khánh dứt khoát nói, “Tôi với LiễuLiễu ngủ trên giường, anh ngủ sô pha.”
Trữ Mạt Ly nở nụ cười: “Sao tôi lại cho em ngủ cùng con gáitôi trên một cái giường nhỉ?”
Trầm Khánh Khánh giật mình, ngực bị đấm một cú hung ác, côbất giác xiết chặt khăn tắm, cả người cứng ngắc.
Trên giường Liễu Liễu ngủ như thiên sứ.
Trầm Khánh Khánh nhìn bé chăm chú, rất hối hận đã nói câunói kia, lại may mắn là bé đã ngủ, nếu để bé nghe thấy, cô không biết giảithích với bé rằng trong lòng cô có bao nhiêu yêu thích bé.
Cô rốt cuộc mở miệng: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói câuđó.”
“Câu gì?”
Trầm Khánh Khánh đè thấp giọng, cả giận nói: “Anh đừng bắttôi nói lại lần nữa có được không?”
Trữ Mạt Ly lắc đầu: “Em không nói sai, em thật sự không phảimẹ Liễu Liễu.” Anh dừng lại, “Có điều, em rất yêu thương con bé, tôi thấy điềuđó. Em có thể tức giận nói với tôi như vậy, nhưng không thể nói trước mặt conbé. Liễu Liễu rất nhạy cảm, có thể vì một câu nói này, cả đời này sẽ không nóichuyện với em nữa.”
Luôn tưởng Trữ Mạt Ly vô cùng tự đại, tính cách thâm trầm,nhưng hôm nay anh lại không nhân cơ hội này gây sự, lời nói bình tĩnh trầm ổnkhiến Trầm Khánh Khánh chợt không biết nói gì đáp trả.
“… Tôi biết rồi.” Trầm Khánh Khánh không khỏi mạnh miệng,“Nhưng mà, là anh chọc tôi trước.”
“Được, vậy em nói cho tôi biết, sao tôi lại chọc em giận?”
Trầm Khánh Khánh muốn nói, lại không thể nói.
Trữ Mạt Ly từng bước đến gần, cúi đầu: “Tôi đổi câu hỏi khácvậy, hôm nay An Thiến nói gì với em?”
Trầm Khánh Khánh trừng lớn mắt: “Sao anh biết…”
Cô chợt ý thức được câu hỏi này có bao nhiêu ngu dại, chỉcần tìm Thuyền Trưởng hỏi chút là có thể biết ngay.
“Không có gì cả.” Trầm Khánh Khánh phiền muộn cau mày.
“Em không nói thì tôi không thể giải thích được.”
“Không cần giải thích, tự tôi cũng có thể hiểu rõ.”
“À? Tôi lại không cho là như vậy.” Trữ Mạt Ly híp đôi mắtphượng, “Em đã không chịu nói, thì tôi chỉ có thể nói với em, bất kể cô ta nóichuyện gì, đều là giả cả.”
Trầm Khánh Khánh lập tức phản bác: “Sao anh biết là giảchứ?”
Trữ Mạt Ly hỏi lại: “Vậy sao em lại tin rằng cô ta nói thật,mà không muốn nghe tôi nói một câu. Khánh Khánh, tôi biết cô ta đã lâu nên hiểurõ cô ta, em tốt nhất đừng tin lời cô ta nói, về sau cũng ít tiếp xúc với cô tađi, đây là tốt cho em thôi.”
“Không cần anh dạy tôi phải làm thế nào, cô ta nói thật haygiả cũng chẳng quan trọng gì với tôi cả.”
Trữ Mạt Ly tới gần từng bước: “Chắc chứ, vẻ mặt của em khônggiống như không sao cả.”
Cũng chẳng liên quan tới thật lòng thật dạ, dường như TrầmKhánh Khánh trả lời theo thói quen: “Chuyện của anh, từ trước tới nay, với tôiđều không quan trọng.”
Cảnh tượng yên lặng ba giây.
Trữ Mạt Ly đột nhiên quay người lấy quần áo, sau đó đi tớiphòng tắm, bình tĩnh nói: “Xét thấy giải thích của em, tôi chấp nhận, em ngủgiường, nhưng tôi cũng muốn ngủ.” Trầm Khánh Khánh mới vừa định nói một hơidài, lại nghe anh nói, “Không được phản kháng.”
Nói xong anh đi vào phòng tắm, đóng sập cửa.
Trầm Khánh Khánh hít thật sâu, đến bên giường, nhẹ nhàng nằmxuống bên cạnh, sau đó nghiêng người nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đángyêu kia. Cô nằm sát vào bé, cẩn thận ôm bé vào trong lòng, yên lặng một lúc,thầm nói, xin lỗi con.
Rõ ràng đã ba giờ sáng, nhưng cô không hề buồn ngủ, thậm chívô cùng khẩn trương, vẫn dựng thẳng tai chú ý động tĩnh sau lưng. Qua một lát,cô nghe thấy tiếng bước chân của Trữ Mạt Ly, anh tắt đèn. Sau đó, giường lõmxuống một bên, một mùi hương thơm ngát lan tỏa trên giường.
“Đưa chăn.”
Anh ở bên kia khẽ nói, sau đó cô cảm giác anh cúi người lạiđây, cô cuống quýt dịch tới mép giường. Rồi anh vén chăn lại, quay người, lạiim lặng như cũ.
Đây chắc chắn là một đêm khó khăn, dường như thời gian đặcbiệt kéo dài, nhưng chỉ cách hai tiếng là tới buổi sáng. Trầm Khánh Khánh từnhững ý nghĩ hỗn loạn rơi vào giấc mộng rối ren, ở trong mơ cô còn ngửi thấymùi hương thơm ngát trên người Trữ Mạt Ly, như kết trái trong lòng cô, tràn đầymật ngọt, một lớp lại một lớp…
Buổi sáng đến lặng yên không tiếng động, cửa chớp đã đónglại, ánh mặt trời đẹp đẽ lợi dụng kẽ hở lách qua khe cửa.
Ngoài cửa sổ đúng là một trời đầy nắng, dường như nghe thấycả tiếng cười sang sảng của trẻ thơ.
Khi Trầm Khánh Khánh tỉnh giấc, bên giường không một bóngngười. Cô xuống giường mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô đột nhiên nảy sinhmột loại tình cảm khó hiểu, chạm tới nơi mềm nhất trong lòng. Liễu Liễu ôm phaocứu sinh nghịch ngợm trong bể bơi, tươi cười sáng lạn hơn ánh mặt trời, Trữ MạtLy mặc áo khoác dài ở trên bờ nhìn bé không ngừng, trong tay còn cầm các loạiđồ chơi được bơm phồng, thật giống một người ba bình thường.
“Dì Khánh Khánh, sao giờ dì mới dậy thế, dì còn thích ngủnướng hơn ba con nữa!”
Giọng nói vui vẻ của Liễu Liễu kéo cô trở về hiện thực, TrầmKhánh Khánh ngồi xổm bên bờ: “Con đã chơi rồi à, vui vẻ thế rồi kìa.”
Liễu Liễu vịn vào bờ cười tít mắt: “Ha ha, ba ba nói mấyngày này con muốn chơi thế nào cũng được.”
Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu, đúng lúc Trữ Mạt Ly cúi đầu, ánhmặt trời dịu nhẹ chiếu rọi khuôn mặt anh, cô đứng hình không biết phải làm sao,nghĩ tới ánh hào quanh trong mắt anh lại cảm thấy khó chịu.
“Bữa sáng ở trên bàn trong nhà ăn.” Trữ Mạt Ly không chút đểý nói.
Trầm Khánh Khánh yên lặng đi ăn sáng, nhận thấy nơi này phụcvụ rất cẩn thận, toàn món cô thích, cà phê cũng không đắng không ngọt vừa đủnóng. Bởi vậy, khi Trần Đạo hỏi cô: “Ngủ như thế nào, ăn như thế nào? Bày trítrong nhà thật sự dụng tâm đó.”
Trầm Khánh Khánh đeo kính râm, thản nhiên trả lời: “Ừ, nơinày phục vụ không tồi.”
Trần Đạo không kịp phản ứng: “Hả? Đây không phải…”
Trữ Mạt Ly lại cắt ngang lời anh ta nói: “Từ đây đến vườnchim mất bao lâu?”
“Khoảng nửa tiếng, tôi có thể giới thiệu một chút tình hìnhnơi đó cho mọi người.”
Vị hướng dẫn viên du lịch Hoa kiều này bắt đầu thao thao bấttuyệt, nhưng vừa nói lại phát hiện ba người nhà này rất không cho anh ta thểdiện, mặc kệ anh ta khua môi múa mép như thế nào, đều không có phản ứng gì.Ngày trước khi tiếp nhận công việc này, anh ta vốn tưởng làm một người phiêndịch, nghĩ là rất thoải mái, ai biết gặp phải người quái gở như vậy.
Rơi vào bước đường cùng, anh ta kể vài truyện cười muốn giảitỏa không khí. Mới vừa nói xong, nữ chủ nhân chợt nở nụ cười, mắt anh ta rựcsáng, thấy được tia hy vọng.
“Thú vị hơn truyện của anh đấy, bắt chước đi.” Trầm KhánhKhánh liếc nhìn Trữ Mạt Ly.
“Em thích truyện “đen tối” à, thì ra là như vậy.” Trữ Mạt Lygật đầu bí hiểm.
“… Truyện “đen tối” cũng hay hơn truyện cười nhạt nhẽo củaanh.”
Bé con bất thình lình ngẩng đầu, khờ dại hỏi: “Ba ba, cái gìlà truyện đen tối ạ?”
“…”
Vì thế đòn sát thủ của hướng dẫn viên du lịch Trần Đạo cuốicùng cũng bị cướp đoạt.
Hai ngày đầu, vẫn duy trì trạng thái giằng co này. Tuy TrầmKhánh Khánh không để ý tới sắc mặt Trữ Mạt Ly, nhưng đáp trả anh không lưutình, thỉnh thoảng nói vài câu cũng là ý ở ngoài lời, trong bông có kim. Ngạcnhiên là, Trữ Mạt Ly lại bỏ qua tất cả. Ba người chậm bước trên ngã tư đườngcủa đảo Bali tràn ngập phong tình, vốn là bứctranh cảnh một nhà ba người ấm áp thân mật, nhưng bây giờ ngoại trừ khuôn mặtbé con tươi cười là thật, vẻ mặt hai người lớn kia đều thật sự rất giả tạo. Giảtạo đến mức ngay cả máy ảnh cũng chộp được, hiển nhiên chụp ra bức ảnh khônghòa hợp.
“Tôi đi mua đồ uống, hai người đi trước đi.” Chụp ảnh xong,Trầm Khánh Khánh lập tức mất tự nhiên rời khỏi người Trữ Mạt Ly nói.
“Chúng tôi chờ em.”
“Không cần, tôi sẽ đuổi kịp hai người nhanh thôi, không phảiLiễu Liễu muốn đi mua váy sao, anh đi cùng bé trước đi.”
Trữ Mạt Ly suy xét một chút, gật đầu.
Liễu Liễu vẫy bàn tay nhỏ bé: “Dì Khánh Khánh phải nhanhnhé!”
Trầm Khánh Khánh mua coca ở một siêu thị nhỏ, lại tiện taychọn ít đồ ăn vặt. Sau đó, cô đi về phía trước dọc theo đường đi, đi tới đi luichợt nhận thấy có phần không hợp lý.
Trần Đạo nói rẽ ở ngã ba? Sao ngã ba lại là ngã tư?
Trầm Khánh Khánh đi vào chỗ ngoặt, đi được một đoạn đườngthì không thấy ai, vì thế lại lộn ra, vẫn là không đúng.
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn chóng mặt rồi, ngay cả phươnghướng cũng không biết, cô không thể không thừa nhận, cô đã lạc đường.
Cô bình tĩnh an ủi bản thân, không liên quan, có thể gọiđiện thoại. Mới vừa sờ tới ví tiền, cô chợt nhớ ra hình như lúc ra ngoài đã đểlại trong phòng. Cô đành phải thử hỏi đường, lại phát hiện toàn là gà nghe vịtgiảng, tiếng anh của cô đã kém, đối phương còn kém hơn.
Những khuôn mặt và ngôn ngữ xa lạ xung quanh cuối cùng cũngđánh thức cảm giác khẩn trương của Trầm Khánh Khánh.
Ấn ấn thái dương, cô không khỏi lau mồ hôi trên trán, đànhtrở lại đường cũ, đôi chân bước vội qua từng khuôn mặt.
Lúc ấy thời gian càng dài, thì cảm giác khẩn trương càng maubùng nổ.
Cô không thích cảm giác bị lạc, nguyên nhân từ bóng ma thờithơ ấu, khi cô đi khỏi mẹ, mẹ cô không tìm được cô, cô ngây người ở cục cảnhsát hai ngày. Sau đó, ngày yêu nhau, cô với Quý Hàm bị lạc nhau trong hội pháohoa, điện thoại bị trộm, mà cô suýt nữa bị dòng người chen chúc đẩy xuống hồ,Quý Hàm không tìm thấy cô, cô đợi nửa ngày, cuối cùng một mình đi về nhà.
Trầm Khánh Khánh đứng tại chỗ, khao khát nhìn thấy Trữ MạtLy với gương mặt chán ghét kia, hoặc nghe được giọng nói làm người ta phiềnlòng ấy, hình như thật sự có người gọi tên cô để cứu mạng cô.
Ở đầu đường nước ngoài, không khí mang theo hơi thở mằn mặncủa hòn đảo nhiệt đới, người qua đường dù tóc vàng mắt xanh hay tóc đen da đenđều lướt qua trước mắt, lúc này bọn họ đều nhìn về một người, ở đối diện conphố, người kia không ngừng gọi tên, người đàn ông châu Á ấy cứ xông ra đườngnhư vậy.
Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Anh là một con sói bạc dưới ánh trăng nhìn xuống chúng sinh,cao ngạo, lạnh lùng, tuấn mỹ, ánh trăng là tình nhân của anh, gió lạnh là bạnthân của anh, trên thế giới chỉ có một Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly không bao giờthất thố.
Vậy nên, anh sẽ không chen chúc giữa đám người, tháo kínhđen xuống, vừa đi vừa gọi tên một người, không để ý ánh mắt người ngoài, khôngđể ý mồ hôi thấm đẫm áo sơ mi trắng.
Chỉ là, nếu cô không nghe lầm, trong miệng anh gọi tên, làTrầm Khánh Khánh, tuy ngữ điệu hung dữ, nhưng không thể che dấu lo lắng thậttâm.
Ba chữ, giờ phút này tình cảnh này, chỉ có một người nghehiểu.
Quân Quân nói, bây giờ cô hoàn toàn giống như con gái đangyêu.
Quân Quân còn nói, đừng nhìn sự thật mơ hồ, cô thích hoàngđế là chuyện rất bình thường.
Thích Trữ Mạt Ly là một chuyện thật dễ dàng, so với học hítthở, lại càng dễ hơn.
An Thiến nói, cô là “vật thay thế.”
An Thiến cũng nói, là ai tận lực trả giá vì cô, rồi lạikhông cho cô biết, thậm chí còn muốn cô nghĩ rằng anh ta mặc kệ cô sống chết.
Đúng vậy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô bây giờ,chính là anh.
Dù anh là thiên sứ, là tà ác, là dịu dàng, là lạnh lùng, vẫnkhông thể thay đổi quan hệ của họ.
Khi đó bọn họ từ kẻ thù trở thành đối thủ, nhưng bản chất sẽkhông thay đổi, đây chính là một cuộc chơi, tràn ngập thú vị và tàn nhẫn.
Không thể tin anh, cô luôn nghĩ như vậy, cũng dùng mọi lý dođể thôi miên bản thân mình. Có lẽ anhgiúp cô giải quyết Trương Hiển Chính, thu phục Phương Thuấn, lại giả vờ dịudàng theo đuổi cô, tất cả đều do cái tính thay đổi bất thường của anh phát tác,có thể là hứng thú nhất thời, cũng có thể chỉ là nhàm chán.
Tất cả giống như soi gương hai mặt, quá mức phức tạp.
Chỉ là, nếu gạt bỏ tất cả điều này ra ngoài, cô biết, anhtìm thấy cô rồi, trái tim cô rung động chưa từng có, đập thình thịch vì ngườiđàn ông tên gọi Trữ Mạt Ly.
Anh cuối cùng cũng tìm được cô, sau đó lửa giận ngút trờichạy tới trước mắt cô, hai má trắng nõn của anh đã bị phơi nắng đến đỏ hồng,còn có mồ hôi trên trán, anh rất ghét mồ hôi, còn lựa chọn bơi lội để tập thểhình, chỉ là bây giờ anh như người vừa lên khỏi nước. Khi anh bắt đầu mắng cô,cô không chút biến sắc ngẩn người nhìn ngắm khuôn mặt âm u của anh, chỉ thấy bờmôi anh mở ra rồi mím lại, biết anh rất giận, lại không biết anh nói gì, tứcgiận cái gì.
Từ lâu, lâu lắm, ngược dòng thời gian, nơi quan trọng nhấttrong lòng cô đã chôn xuống một cái tên, mà cô từng tưởng là hai chữ Quý Hàm.
Khi tình cảm bị gông xiềng đạo đức, luân lý, trách nhiệm cầmtù từ lâu, chúng ta mới nhận ra, giờ phút nó bùng nổ có sức mạnh thế nào.
Cô không khóc, đã có loại cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng sau khinức nở.
Trữ Mạt Ly rốt cuộc cũng nhận thấy trạng thái kỳ lạ của TrầmKhánh Khánh, không khỏi lớn tiếng: “Trầm Khánh Khánh, em có nghe thấy tôi nóigì không hả?”
“Hả?” Trầm Khánh Khánh như tỉnh ra từ trong mộng.
Trữ Mạt Ly ngẩn ra, sắc mặt từ hồng trở nên đen, dường nhưbùng nổ, Trầm Khánh Khánh thấy rất nhiều vẻ mặt tức giận của anh, cũng không cólần nào đáng sợ như bây giờ, như muốn ăn tươi cô.
Trầm Khánh Khánh liếm đôi môi khô hanh: “Anh nói gì cơ? Vừarồi tôi suy nghĩ chuyện khác.”
Trữ Mạt Ly nhắm mắt lại, gắng gượng bình tĩnh một hồi, cắnchặt từng chữ từng chữ nói: “Cuối cùng em phải đối chọi với tôi tới bao giờ hả?Chơi trò mất tích? Tôi bảo tôi chờ em, em không cần, em có biết là không thấyem, Liễu Liễu bị dọa khóc không! Nếu em có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ!”
Trầm Khánh Khánh bị khí thế của Trữ Mạt Ly đè ép không nóiđược nửa lời.
“Chỉ có năm ngày, ít nhất năm ngày này, không, chỉ cần emkiên trì ba ngày nữa, cho dù là diễn trò, cũng phải đóng vai vị hôn thê củatôi.”
/73
|