Nghe nói trong nước mắt có kim loại mạnh Mangan, vì thế khóc xong sẽ thấy nhẹ nhõm.
Sau khi tôi rơi lệ trong phòng nghiên cứu của Lưu Vỹ Đình, cảm thấy người nhẹ đi không ít. Rời khỏi phòng nghiên cứu của cô ấy, đi ra bên ngoài, chúng tôi đi tản bộ trong vườn trường.
Ánh nắng đầu xuân rất ấm áp, cô ấy lại híp mắt lại, tôi biết chắc lâu lắm rồi cô ấy không phơi nắng.
Chúng tôi lần lượt nói về những gì xảy ra trong hơn sáu năm nay, cô ấy rất ngạc nhiên khi biết tôi và Liễu Vỹ Đình trở thành người yêu, nhưng lại không ngạc nhiên khi biết chúng tôi chia tay.
“Chị Vỹ Đình và anh không hợp nhau.” Cô ấy nói, “Tuy anh không giống người chọn khổng tước, nhưng chị ấy lại là người chọn dê chính hiệu.”
“Có liên quan sao?” Tôi hỏi.
“Nhu cầu yêu và được yêu của chị ấy rất mãnh liệt, nhưng anh không giống thế.” Cô ấy nói, “Hai người ở bên nhau lâu rồi, anh sẽ cảm thấy nghẹt thở, nhưng chị ấy lại thấy không đủ.”
Tôi trầm tư, cảm thấy lời cô ấy cũng có lý.
Tôi và Lưu Vỹ Đình đều biết, sau này không thể ở bên nhau.
Khoảnh khắc kia trôi qua, cuộc sống của chúng tôi đã tách ra, không hợp lại được nữa.
Tuy bây giờ chúng tôi sánh vai bước đi bên nhau, ôn chuyện cũ, nhưng nói là ôn lại chuyện cũ, chi bằng nói là điều trị, điều trị vết thương do tảng đá bên phải đè nén trong lòng mỗi người.
Đi mãi đi mãi, lại đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường 100 mét về phía trái.
Trước đây luôn đứng dưới gốc cây này đợi Lưu Vỹ Đình, cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy cũng là ở dưới gốc cây này.
“Chẳng phải mỗi người đều có cơ hội thứ hai sao, chúng ta coi như là may mắn rồi.” Cô ấy nói.
“May mắn?”
“Không phải trải qua nửa đời sau trong ân hận và đau thương, lại có cơ hội đối diện lần thứ hai, lẽ nào còn không may mắn?”
Tôi nhìn gốc cây cạnh mình, không ngờ còn có thể một lần nữa đứng ở nơi này cùng với Lưu Vỹ Đình, bèn gật đầu nói:
“Đúng là may mắn.”
Sắc trời dần tối, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý chia ly.
“Anh là người chọn khổng tước, chúc anh xoè đuôi.” Cô ấy nói.
“Em là người chọn hổ, chúc em…” Tôi nghĩ một lát, “Chúc em ăn thật no.”
Cô ấy bỗng bật cười, cuối cùng cũng nhìn thấy được nụ cười của cô ấy, tôi cũng cười rất vui vẻ.
Rời khỏi trường, tôi cảm thấy nhẹ nhõm không gì sánh được.
Trước đây khi ở bên Lưu Vỹ Đình, bởi vì áp lực của bức thư tình, khó tránh khỏi có phần không thoải mái.
Bây giờ đã nói rõ ràng hết ra rồi, lúc nói chuyện càng cảm nhận được sự thuần khiết của Lưu Vỹ Đình.
Cảm giác áy náy vướng víu suốt hơn sáu năm cuối cùng đã được quét sạch, tôi cảm thấy hai chân mình như đang bước đi trên không.
Vừa vào cửa, không khỏi nhắm hai mắt lại, giơ cao hai tay ngả người về phía sau, trong lòng hét lớn: Cuối cùng cũng có thể yêu được rồi!
Tôi cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng tình yêu.
“Gì đây? Chết đuối đang cầu cứu à?”
Lý San Lam đang đứng trong sân, băn khoăn nhìn tôi.
Tôi mở choàng hai mắt, kêu hehe hai tiếng, coi như trả lời.
“Có phải nhặt được tiền không?” Cô ấy hỏi.
“Sao cô cứ mở mồm là nhắc đến tiền thế.”
“Tôi là người chọn khổng tước mà, anh có thể trông mong tôi nói những lời có khí chất sao?”
Tôi mặc kệ cô nàng, trèo cầu thang lên phòng.
“Ê.” Cô nàng đứng dưới hét lên, “Ngày mai giúp tôi một việc nhé.”
“Việc gì?” Tôi dựa vào lan can nhìn xuống.
“Ngày mai là lễ tình nhân 14 tháng 2, tôi muốn đi bán hoa…”
“Không có cửa đâu.” Tôi ngắt lời cô ấy.
“Như vậy đi, lãi chia hai tám thế nào?”
“Vấn đề không phải là tiền.” Tôi nói.
“Chẳng lẽ anh lại muốn chia bảy ba?” Cô ấy nói, “Vậy thì quá đáng.”
Tôi bó tay, lắc đầu nói: “Tôi không quen bán hoa giống lần trước.”
“Tôi cũng đâu có quen, nhưng vì kiếm tiền nên chẳng còn cách nào khác.” Cô ấy nói, “Nếu không thì sáu bốn vậy, nhiều nữa là sứt mẻ tình cảm đấy.”
Nhìn ánh mắt nài nỉ của cô nàng, tôi đành nói: “Được rồi, tôi giúp cô.”
“Tôi biết ngay con người anh là tốt nhất mà!” Cô nàng cười toe toét.
Hôm sau trước khi ra ngoài bán hoa, tôi vẫn còn hơi lưỡng lự, Lý San Lam đưa cho tôi một cái kính râm sẫm màu.
“Gì đây?” Tôi nói, “Có nắng lắm đâu.”
“Đeo nó vào, người ta sẽ khó nhận ra anh.” Cô nàng nói.
“Tôi phong độ ngời ngời thế này, cho dù che mắt đi người ta vẫn có thể nhận ra tôi.”
“Vậy sao?” Cô nàng cười cười, lại đưa cho tôi một cái batoong.
“Lại gì nữa đây?”
“Anh đóng giả người mù luôn đi.”
“Cô đúng là vớ vẩn.” Tôi lườm một cái, đem kính và gậy trả lại hết cho cô nàng.
Lần này việc bán hoa còn tốt hơn, bán sạch sẽ không còn một bông.
Tuy tôi vẫn lén lén lút lút, nhưng vẫn bị hai cậu em nhận ra.
Bán hoa xong, Lý San Lam đếm tiền đưa cho tôi.
“Không cần đâu.” Tôi xua tay.
“Anh…” Cô nàng muốn nói lại thôi.
“Có phải cô định nói: Tôi không giống người chọn khổng tước không?”
“Không.” Cô nàng nói, “Anh quả thực giống người chọn khổng tước.”
“Vậy cô định nói gì?”
“Anh không cần tiền, có phải là muốn tôi lấy thân báo đáp?”
“Linh tinh!” Tôi mắng một câu, cảm thấy hai má nóng rực.
Cô ấy lại cười rất rạng rỡ, trông còn hơi giảo hoạt.
“Tôi biết rồi. Có phải từ đầu cô đã biết là tôi không cần tiền của cô?”
“Đúng thế.” Cô nàng cười nói, “Nếu anh muốn tiền, tôi chẳng thèm nhờ anh giúp.”
Tôi mếu máo cười khổ, không ngờ mình lại bị cô nàng nhìn thấu đến thế.
Sau khi tôi rơi lệ trong phòng nghiên cứu của Lưu Vỹ Đình, cảm thấy người nhẹ đi không ít. Rời khỏi phòng nghiên cứu của cô ấy, đi ra bên ngoài, chúng tôi đi tản bộ trong vườn trường.
Ánh nắng đầu xuân rất ấm áp, cô ấy lại híp mắt lại, tôi biết chắc lâu lắm rồi cô ấy không phơi nắng.
Chúng tôi lần lượt nói về những gì xảy ra trong hơn sáu năm nay, cô ấy rất ngạc nhiên khi biết tôi và Liễu Vỹ Đình trở thành người yêu, nhưng lại không ngạc nhiên khi biết chúng tôi chia tay.
“Chị Vỹ Đình và anh không hợp nhau.” Cô ấy nói, “Tuy anh không giống người chọn khổng tước, nhưng chị ấy lại là người chọn dê chính hiệu.”
“Có liên quan sao?” Tôi hỏi.
“Nhu cầu yêu và được yêu của chị ấy rất mãnh liệt, nhưng anh không giống thế.” Cô ấy nói, “Hai người ở bên nhau lâu rồi, anh sẽ cảm thấy nghẹt thở, nhưng chị ấy lại thấy không đủ.”
Tôi trầm tư, cảm thấy lời cô ấy cũng có lý.
Tôi và Lưu Vỹ Đình đều biết, sau này không thể ở bên nhau.
Khoảnh khắc kia trôi qua, cuộc sống của chúng tôi đã tách ra, không hợp lại được nữa.
Tuy bây giờ chúng tôi sánh vai bước đi bên nhau, ôn chuyện cũ, nhưng nói là ôn lại chuyện cũ, chi bằng nói là điều trị, điều trị vết thương do tảng đá bên phải đè nén trong lòng mỗi người.
Đi mãi đi mãi, lại đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường 100 mét về phía trái.
Trước đây luôn đứng dưới gốc cây này đợi Lưu Vỹ Đình, cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy cũng là ở dưới gốc cây này.
“Chẳng phải mỗi người đều có cơ hội thứ hai sao, chúng ta coi như là may mắn rồi.” Cô ấy nói.
“May mắn?”
“Không phải trải qua nửa đời sau trong ân hận và đau thương, lại có cơ hội đối diện lần thứ hai, lẽ nào còn không may mắn?”
Tôi nhìn gốc cây cạnh mình, không ngờ còn có thể một lần nữa đứng ở nơi này cùng với Lưu Vỹ Đình, bèn gật đầu nói:
“Đúng là may mắn.”
Sắc trời dần tối, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý chia ly.
“Anh là người chọn khổng tước, chúc anh xoè đuôi.” Cô ấy nói.
“Em là người chọn hổ, chúc em…” Tôi nghĩ một lát, “Chúc em ăn thật no.”
Cô ấy bỗng bật cười, cuối cùng cũng nhìn thấy được nụ cười của cô ấy, tôi cũng cười rất vui vẻ.
Rời khỏi trường, tôi cảm thấy nhẹ nhõm không gì sánh được.
Trước đây khi ở bên Lưu Vỹ Đình, bởi vì áp lực của bức thư tình, khó tránh khỏi có phần không thoải mái.
Bây giờ đã nói rõ ràng hết ra rồi, lúc nói chuyện càng cảm nhận được sự thuần khiết của Lưu Vỹ Đình.
Cảm giác áy náy vướng víu suốt hơn sáu năm cuối cùng đã được quét sạch, tôi cảm thấy hai chân mình như đang bước đi trên không.
Vừa vào cửa, không khỏi nhắm hai mắt lại, giơ cao hai tay ngả người về phía sau, trong lòng hét lớn: Cuối cùng cũng có thể yêu được rồi!
Tôi cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng tình yêu.
“Gì đây? Chết đuối đang cầu cứu à?”
Lý San Lam đang đứng trong sân, băn khoăn nhìn tôi.
Tôi mở choàng hai mắt, kêu hehe hai tiếng, coi như trả lời.
“Có phải nhặt được tiền không?” Cô ấy hỏi.
“Sao cô cứ mở mồm là nhắc đến tiền thế.”
“Tôi là người chọn khổng tước mà, anh có thể trông mong tôi nói những lời có khí chất sao?”
Tôi mặc kệ cô nàng, trèo cầu thang lên phòng.
“Ê.” Cô nàng đứng dưới hét lên, “Ngày mai giúp tôi một việc nhé.”
“Việc gì?” Tôi dựa vào lan can nhìn xuống.
“Ngày mai là lễ tình nhân 14 tháng 2, tôi muốn đi bán hoa…”
“Không có cửa đâu.” Tôi ngắt lời cô ấy.
“Như vậy đi, lãi chia hai tám thế nào?”
“Vấn đề không phải là tiền.” Tôi nói.
“Chẳng lẽ anh lại muốn chia bảy ba?” Cô ấy nói, “Vậy thì quá đáng.”
Tôi bó tay, lắc đầu nói: “Tôi không quen bán hoa giống lần trước.”
“Tôi cũng đâu có quen, nhưng vì kiếm tiền nên chẳng còn cách nào khác.” Cô ấy nói, “Nếu không thì sáu bốn vậy, nhiều nữa là sứt mẻ tình cảm đấy.”
Nhìn ánh mắt nài nỉ của cô nàng, tôi đành nói: “Được rồi, tôi giúp cô.”
“Tôi biết ngay con người anh là tốt nhất mà!” Cô nàng cười toe toét.
Hôm sau trước khi ra ngoài bán hoa, tôi vẫn còn hơi lưỡng lự, Lý San Lam đưa cho tôi một cái kính râm sẫm màu.
“Gì đây?” Tôi nói, “Có nắng lắm đâu.”
“Đeo nó vào, người ta sẽ khó nhận ra anh.” Cô nàng nói.
“Tôi phong độ ngời ngời thế này, cho dù che mắt đi người ta vẫn có thể nhận ra tôi.”
“Vậy sao?” Cô nàng cười cười, lại đưa cho tôi một cái batoong.
“Lại gì nữa đây?”
“Anh đóng giả người mù luôn đi.”
“Cô đúng là vớ vẩn.” Tôi lườm một cái, đem kính và gậy trả lại hết cho cô nàng.
Lần này việc bán hoa còn tốt hơn, bán sạch sẽ không còn một bông.
Tuy tôi vẫn lén lén lút lút, nhưng vẫn bị hai cậu em nhận ra.
Bán hoa xong, Lý San Lam đếm tiền đưa cho tôi.
“Không cần đâu.” Tôi xua tay.
“Anh…” Cô nàng muốn nói lại thôi.
“Có phải cô định nói: Tôi không giống người chọn khổng tước không?”
“Không.” Cô nàng nói, “Anh quả thực giống người chọn khổng tước.”
“Vậy cô định nói gì?”
“Anh không cần tiền, có phải là muốn tôi lấy thân báo đáp?”
“Linh tinh!” Tôi mắng một câu, cảm thấy hai má nóng rực.
Cô ấy lại cười rất rạng rỡ, trông còn hơi giảo hoạt.
“Tôi biết rồi. Có phải từ đầu cô đã biết là tôi không cần tiền của cô?”
“Đúng thế.” Cô nàng cười nói, “Nếu anh muốn tiền, tôi chẳng thèm nhờ anh giúp.”
Tôi mếu máo cười khổ, không ngờ mình lại bị cô nàng nhìn thấu đến thế.
/65
|