Đưa nữ nhân nũng nịu vào trong tiểu phương thế giới, Trần Duyên nhanh chóng rời đi tử địa này.
Sau nhiều ngày đường cuối cùng cũng đã trở lại Phong Ma Sơn. Hơn một năm lưu lạc cũng khiến tích trữ trong người không ít, nhưng đó lại khiến hắn đau đầu.
Thứ trong người Trần Duyên lúc này chính là tài liệu của yêu thú cấp hai, nếu như đưa ra tông môn đổi lấy điểm công hiến khác nào gián tiếp hiển lộ thực lực bản thân. Một tu sĩ Luyện Khí kì có thực lực diệt sát yêu thú cấp hai khẳng định sẽ gây ra chấn động không nhỏ, thậm chí còn kinh động các môn phái khác. Hắn không muốn chết trẻ, do đó chỉ còn nước chôn giấu mà thôi.
Đại môn trở lại vẻ yên ắng thường ngày, đại điển tông môn đã qua lão đệ tử thì trực tiếp gia nhập chiến trường, tân đệ tử thì sốt sắng tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Lần thay máu này đủ để Phong Ma Sơn trở nên bớt u buồn, sinh khí dần hồi phục.
Hai đoàn đệ tử canh gác trước đại môn trông thấy kẻ đi tới liền tiến lại gần. Nhận ra không phải y bào của tông môn hắn vừa định lên tiếng buôn lời dọa nạt thì thanh niên ngẩn mặt lên. Những lời định nói ra ngay lập tức bị hắn nuốt ngược trở lại.
-Đại…bái kiến đại sư huynh.
Hắn đệ tử hét lớn, cúi người thật sâu.
-Bái kiến đại sự huynh.
Chúng đệ tử phía sau đồng thanh, Trần Duyên lúc này nhân khí đã lên tới đỉnh điểm. Trận chiến lần trước ở đại điển tông môn đã để lại phong thanh không nhỏ.
Trừ Ma Kiếm Sơn của tông chủ, chín đại sơn còn lại hầu như không ai dám phản bác Trần Duyên chính là kẻ mạnh nhất trong số các đệ tử chân truyền thậm chí bọn chúng còn truyền tai nhau “nếu tiền bối Trúc Cơ kì không ra mặt thì khó có ai ngăn chặn được hắn”. Điều đó vô hình trung biến hắn trở thành tồn tại tương đối đặc thù trong Ma Kiếm Tông.
-Sư đệ, trong lúc ta rời đi tình hình thú triều có diễn biến đặc biệt nào không?
Trần Duyên thờ ơ không hề có chút hứng thú với những thứ danh lợi này. Nếu không phải vì mặt mũi sư phụ hắn còn định nhắm mắt cho qua rồi mới âm thầm diệt sát bọn đệ tử Ma Huyết Tông nhốn nháo kia.
-Bẩm đại sư huynh, nhờ công các tiền bối hiện nay thú triều đã được kiểm soát. Mặc dù không biết khi nào kết thúc nhưng không còn tổn thất nhân mạng thảm thiết như trước nữa.
Trần Duyên gật đầu, thảo nào hơn một năm qua không có bất kì tín hiệu từ tông môn thì ra tu sĩ Trúc Cơ kì đã xuất động. Đối với đệ tử Luyện Khí kì là tin vui nhưng lại chẳng hay ho gì đối với tông môn, kinh động tới nhiều tiền bối tới như vậy rõ ràng là yêu thú cấp hai đã xuất hiện.
Trước ánh mắt không giấu được vẻ sùng bái, Trần Duyên đạm bạc gật đầu bước qua đại môn. Hiện giờ dù có thể tiêu diệt yêu thú cấp hai nhưng hắn không hề tình nguyện làm mục tiêu cho càng nhiều kẻ chú ý.
Bên trong mật thất tu luyện, Chu Lão phiêu phù trên không trung. Lão nhìn xuống Trần Duyên đang vẻ nghi vấn.
-Tiểu tử, đã tới lúc ngươi thật sự trở thành kẻ chơi trùng thật sự.
-Trước tới nay ngươi không cảm thấy lũ linh trùng tấn công rất hoảng loạn sao.
Lời Chu Lão đã khiến Trần Duyên ngộ ra, mỗi lần vây công kẻ thù lũ Phệ Huyết Trùng chỉ biết điên cuồng lao tới khiến hắn tổn thất không hề nhỏ. Nhớ lại Trận chiến cùng Huyết Nha lần trước, dù phải đối đầu với kể thù thực lực thấp kém nhưng số lượng không ít Phệ Huyết Trùng bị giết.
Trước đây chúng sinh sản quá nhiều không kể xiết nên Trần Duyên không mấy để tâm nhưng giờ đã khác xưa, Phệ Huyết Trùng đã là linh trùng Ất đẵng số lượng trứng đã giảm đi đáng kể, chưa nói tới sau này nếu chúng tiếp tục mạnh lên. Nhìn thấy đàn linh trùng đã phí không ít công sức bồi dưỡng ngày càng thưa dần khiến hắn không khỏi đau lòng.
-Ngươi có được thần thức sớm hơn lão phu dự kiến, tới sớm cũng tốt. Ngày hôm nay lão phu sẽ cho tiểu tử ngươi chứng mục thực lực thật sự của khống trùng tu sĩ.
Chu Lão chỉ tay lên giữa không trung, những làn khói phiêu phù dần hợp lại phỏng theo Phệ Huyết Trùng. Nhưng điều khác lạ là chúng như có linh trí mặc dù nhìn như bay tán loạn mà lại có trật tự kì lạ.
Bên dưới Chu Lão hai tay không ngừng vũ động, thần thức bao trùm vẽ lên không trung đồ án hình thù kì quái.
-PHÁ.
Lão hét lớn. Như hai tia chớp cặp Phệ Huyết Trùng hai màu trắng đen lưỡng cực lao tới đánh lên người khiến Trần Duyên không kịp trở tay. Tưởng rằng bản thân bị trúng chiêu nhưng sự thật lại khác biệt. Sờ ngực áo, nếu như bọn chúng không phải sương khói khẳng định hắn đã lành ít dữ nhiều.
Không ngờ chỉ hai đầu Phệ Huyết Trùng nhưng lực phá hoại đã khó mà tin nổi, ít nhất cũng ngang với một đấm toàn lực của hắn. Nên nhớ rằng Trần Duyên đã có thực lực Luyện Khí viên mãn mà chỉ hai đầu linh trùng Ất đẵng mà đã…
-Hahaha tiểu tử ngươi không cần phỏng đoán, lão phu đã không mô phỏng đúng theo Phệ Huyết Trùng. Chỉ có điều uy lực còn phải tùy theo kẻ khống chế.
-Chu Lão, những thứ vừa không lẽ là trận pháp.
Trần Duyên không kiềm được hỏi, ở Ma Kiếm Tông hắn đã thấy rất nhiều trận pháp nhưng chủ yếu chỉ là phù trợ như ở Bình Địa Sơn hoặc phòng thủ trận pháp như độc trận của Thiên Độc Sơn. Đây là lần đầu hắn chứng kiến thứ trận pháp khống chế linh trùng huyền diệu này.
-Chào mừng tiểu tử ngươi bước chân vào đại môn luyện trùng.
Chu Lão mỉm cười, nhất chỉ phóng ra luồn sáng kì lạ trực chỉ não hải Trần Duyên. Thái Cực Lưỡng Nghi trận, trận pháp biến ảo khôn lường, dùng hai thực thể tương đồng làm chủ thể, đồng thời đem âm dương chân khí được dẫn dắt từ pháp trận thâm nhập thực thể uy lực khó lường.
Từng từng dòng thông tin được hắn không ngừng tiêu hóa.
-Thái Cực Lưỡng Nghi trận.
Song thủ nhẹ nhàng vẽ lên không trung bát quái đồ, dù có thông thạo Nhất Tâm Nhị Dụng nhưng pháp trận này quả không dễ dàng. Ngày qua ngày, hắn như thiền sư nhập tịch. Trừ tu luyện (song tu mà nói như thiền sư) Trần Duyên không ngại tổn hao công sức khống chế pháp trận. Dùng chân khí làm mực, thần thức làm bút khống chế cả hai phải thật cân bằng nếu không tất cả công lao đều tan thành bọt nước.
Cuối cùng hắn cũng đã thành công hoàn thành trận pháp đầu tiên trong đời, mặc dù có chút xiêu vẹo nhưng đây đã là công sức suốt nhiều tháng qua. Không kiềm được hưng phấn, Trần Duyên kêu gọi cặp Lục Đường Lang.
Hắn đã cân nhắc rất nhiều, chỉ có song đường lang này là thích hợp nhất. Bọn chúng không chỉ có nhiều điểm tương đồng mà đặc biệt là được hắn bồi dưỡng từ trong trứng nên rất ăn ý trong chiến đấu.
Vận chân khí hướng pháp trận đánh tới, hai tia hắc bạch lưỡng khí dù yếu ớt nhưng cũng đủ để Trần Duyên nhận ra. Bên kia Song Đường Lang cũng cảm nhận điều khác thường, trong người tràn đầy sức lực.
Dưới không chế của Trần Duyên ngay tức khắc cự thạch trước mặt liền bị dày xéo. Nhát chém nhanh tới mức hắn không kịp nhìn thấy, bề mặt phiến đá sáng bóng như gương đủ để biết uy lực của công kích vừa rồi.
Không giấu được vẻ cuồng hỉ, Trần Duyên ngồi bệt xuống đất.
-Quá hao tốn chân khí, ngay cả thần thức của ta cũng bị suy kiệt.
Trần Duyên lẫm bẫm rồi thiếp đi.
-Tiểu tử chổ này người dùng quá nhiều chân khí rồi, đằng kia thì lại không đủ. Ngươi không có mắt sao, chổ mập nơi ốm thế này làm sao trận pháp phát huy hết uy lực.
Một ngày như mọi ngày, Chu Lão phiêu phù xung quanh không khỏi gào hét. Đã một năm từ khi hắn họa thành công Thái Cực Lưỡng Nghi Trận, nhưng điều đó không làm Chu Lão hài lòng. Hàng trăm, hàng vạn lần chính Trần Duyên cũng không khỏi nhớ hết, dù ngũ quan bị che đi hắn cũng dễ dàng họa ra được.
-Hừ coi như tiểu tử ngươi đã bước đầu nắm vững pháp trận căn bản này, còn phải rèn luyện nhiều.
-Mới chỉ bước đầu.
Trần Duyên không khỏi gào hét không tin trên đời này tồn tại kẻ họa sống động hơn hắn.
-Đương nhiên, Họa Trận Sư không chỉ là họa có đẹp mắt hay không mà ngươi phải hiểu rõ bản chất thật sự của trận pháp.
-Hiểu rõ???
Hắn không khỏi nghi vấn.
-Nói đúng hơn là Hồn Trận. Nhưng mà đối với tiểu tử ngươi vẫn còn quá sớm, không có trăm năm lăn lộn thì không cần phải mơ tưởng.
Lại một lần nữa Chu Lão hừ lạnh quay lưng bỏ đi.
Bất đắc dĩ Trần Duyên chỉ còn cách không ngừng họa trận pháp hi vọng sớm ngày tìm ra thứ Hồn Trận mà Chu Lão nhắc tới.
Sau nhiều ngày đường cuối cùng cũng đã trở lại Phong Ma Sơn. Hơn một năm lưu lạc cũng khiến tích trữ trong người không ít, nhưng đó lại khiến hắn đau đầu.
Thứ trong người Trần Duyên lúc này chính là tài liệu của yêu thú cấp hai, nếu như đưa ra tông môn đổi lấy điểm công hiến khác nào gián tiếp hiển lộ thực lực bản thân. Một tu sĩ Luyện Khí kì có thực lực diệt sát yêu thú cấp hai khẳng định sẽ gây ra chấn động không nhỏ, thậm chí còn kinh động các môn phái khác. Hắn không muốn chết trẻ, do đó chỉ còn nước chôn giấu mà thôi.
Đại môn trở lại vẻ yên ắng thường ngày, đại điển tông môn đã qua lão đệ tử thì trực tiếp gia nhập chiến trường, tân đệ tử thì sốt sắng tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Lần thay máu này đủ để Phong Ma Sơn trở nên bớt u buồn, sinh khí dần hồi phục.
Hai đoàn đệ tử canh gác trước đại môn trông thấy kẻ đi tới liền tiến lại gần. Nhận ra không phải y bào của tông môn hắn vừa định lên tiếng buôn lời dọa nạt thì thanh niên ngẩn mặt lên. Những lời định nói ra ngay lập tức bị hắn nuốt ngược trở lại.
-Đại…bái kiến đại sư huynh.
Hắn đệ tử hét lớn, cúi người thật sâu.
-Bái kiến đại sự huynh.
Chúng đệ tử phía sau đồng thanh, Trần Duyên lúc này nhân khí đã lên tới đỉnh điểm. Trận chiến lần trước ở đại điển tông môn đã để lại phong thanh không nhỏ.
Trừ Ma Kiếm Sơn của tông chủ, chín đại sơn còn lại hầu như không ai dám phản bác Trần Duyên chính là kẻ mạnh nhất trong số các đệ tử chân truyền thậm chí bọn chúng còn truyền tai nhau “nếu tiền bối Trúc Cơ kì không ra mặt thì khó có ai ngăn chặn được hắn”. Điều đó vô hình trung biến hắn trở thành tồn tại tương đối đặc thù trong Ma Kiếm Tông.
-Sư đệ, trong lúc ta rời đi tình hình thú triều có diễn biến đặc biệt nào không?
Trần Duyên thờ ơ không hề có chút hứng thú với những thứ danh lợi này. Nếu không phải vì mặt mũi sư phụ hắn còn định nhắm mắt cho qua rồi mới âm thầm diệt sát bọn đệ tử Ma Huyết Tông nhốn nháo kia.
-Bẩm đại sư huynh, nhờ công các tiền bối hiện nay thú triều đã được kiểm soát. Mặc dù không biết khi nào kết thúc nhưng không còn tổn thất nhân mạng thảm thiết như trước nữa.
Trần Duyên gật đầu, thảo nào hơn một năm qua không có bất kì tín hiệu từ tông môn thì ra tu sĩ Trúc Cơ kì đã xuất động. Đối với đệ tử Luyện Khí kì là tin vui nhưng lại chẳng hay ho gì đối với tông môn, kinh động tới nhiều tiền bối tới như vậy rõ ràng là yêu thú cấp hai đã xuất hiện.
Trước ánh mắt không giấu được vẻ sùng bái, Trần Duyên đạm bạc gật đầu bước qua đại môn. Hiện giờ dù có thể tiêu diệt yêu thú cấp hai nhưng hắn không hề tình nguyện làm mục tiêu cho càng nhiều kẻ chú ý.
Bên trong mật thất tu luyện, Chu Lão phiêu phù trên không trung. Lão nhìn xuống Trần Duyên đang vẻ nghi vấn.
-Tiểu tử, đã tới lúc ngươi thật sự trở thành kẻ chơi trùng thật sự.
-Trước tới nay ngươi không cảm thấy lũ linh trùng tấn công rất hoảng loạn sao.
Lời Chu Lão đã khiến Trần Duyên ngộ ra, mỗi lần vây công kẻ thù lũ Phệ Huyết Trùng chỉ biết điên cuồng lao tới khiến hắn tổn thất không hề nhỏ. Nhớ lại Trận chiến cùng Huyết Nha lần trước, dù phải đối đầu với kể thù thực lực thấp kém nhưng số lượng không ít Phệ Huyết Trùng bị giết.
Trước đây chúng sinh sản quá nhiều không kể xiết nên Trần Duyên không mấy để tâm nhưng giờ đã khác xưa, Phệ Huyết Trùng đã là linh trùng Ất đẵng số lượng trứng đã giảm đi đáng kể, chưa nói tới sau này nếu chúng tiếp tục mạnh lên. Nhìn thấy đàn linh trùng đã phí không ít công sức bồi dưỡng ngày càng thưa dần khiến hắn không khỏi đau lòng.
-Ngươi có được thần thức sớm hơn lão phu dự kiến, tới sớm cũng tốt. Ngày hôm nay lão phu sẽ cho tiểu tử ngươi chứng mục thực lực thật sự của khống trùng tu sĩ.
Chu Lão chỉ tay lên giữa không trung, những làn khói phiêu phù dần hợp lại phỏng theo Phệ Huyết Trùng. Nhưng điều khác lạ là chúng như có linh trí mặc dù nhìn như bay tán loạn mà lại có trật tự kì lạ.
Bên dưới Chu Lão hai tay không ngừng vũ động, thần thức bao trùm vẽ lên không trung đồ án hình thù kì quái.
-PHÁ.
Lão hét lớn. Như hai tia chớp cặp Phệ Huyết Trùng hai màu trắng đen lưỡng cực lao tới đánh lên người khiến Trần Duyên không kịp trở tay. Tưởng rằng bản thân bị trúng chiêu nhưng sự thật lại khác biệt. Sờ ngực áo, nếu như bọn chúng không phải sương khói khẳng định hắn đã lành ít dữ nhiều.
Không ngờ chỉ hai đầu Phệ Huyết Trùng nhưng lực phá hoại đã khó mà tin nổi, ít nhất cũng ngang với một đấm toàn lực của hắn. Nên nhớ rằng Trần Duyên đã có thực lực Luyện Khí viên mãn mà chỉ hai đầu linh trùng Ất đẵng mà đã…
-Hahaha tiểu tử ngươi không cần phỏng đoán, lão phu đã không mô phỏng đúng theo Phệ Huyết Trùng. Chỉ có điều uy lực còn phải tùy theo kẻ khống chế.
-Chu Lão, những thứ vừa không lẽ là trận pháp.
Trần Duyên không kiềm được hỏi, ở Ma Kiếm Tông hắn đã thấy rất nhiều trận pháp nhưng chủ yếu chỉ là phù trợ như ở Bình Địa Sơn hoặc phòng thủ trận pháp như độc trận của Thiên Độc Sơn. Đây là lần đầu hắn chứng kiến thứ trận pháp khống chế linh trùng huyền diệu này.
-Chào mừng tiểu tử ngươi bước chân vào đại môn luyện trùng.
Chu Lão mỉm cười, nhất chỉ phóng ra luồn sáng kì lạ trực chỉ não hải Trần Duyên. Thái Cực Lưỡng Nghi trận, trận pháp biến ảo khôn lường, dùng hai thực thể tương đồng làm chủ thể, đồng thời đem âm dương chân khí được dẫn dắt từ pháp trận thâm nhập thực thể uy lực khó lường.
Từng từng dòng thông tin được hắn không ngừng tiêu hóa.
-Thái Cực Lưỡng Nghi trận.
Song thủ nhẹ nhàng vẽ lên không trung bát quái đồ, dù có thông thạo Nhất Tâm Nhị Dụng nhưng pháp trận này quả không dễ dàng. Ngày qua ngày, hắn như thiền sư nhập tịch. Trừ tu luyện (song tu mà nói như thiền sư) Trần Duyên không ngại tổn hao công sức khống chế pháp trận. Dùng chân khí làm mực, thần thức làm bút khống chế cả hai phải thật cân bằng nếu không tất cả công lao đều tan thành bọt nước.
Cuối cùng hắn cũng đã thành công hoàn thành trận pháp đầu tiên trong đời, mặc dù có chút xiêu vẹo nhưng đây đã là công sức suốt nhiều tháng qua. Không kiềm được hưng phấn, Trần Duyên kêu gọi cặp Lục Đường Lang.
Hắn đã cân nhắc rất nhiều, chỉ có song đường lang này là thích hợp nhất. Bọn chúng không chỉ có nhiều điểm tương đồng mà đặc biệt là được hắn bồi dưỡng từ trong trứng nên rất ăn ý trong chiến đấu.
Vận chân khí hướng pháp trận đánh tới, hai tia hắc bạch lưỡng khí dù yếu ớt nhưng cũng đủ để Trần Duyên nhận ra. Bên kia Song Đường Lang cũng cảm nhận điều khác thường, trong người tràn đầy sức lực.
Dưới không chế của Trần Duyên ngay tức khắc cự thạch trước mặt liền bị dày xéo. Nhát chém nhanh tới mức hắn không kịp nhìn thấy, bề mặt phiến đá sáng bóng như gương đủ để biết uy lực của công kích vừa rồi.
Không giấu được vẻ cuồng hỉ, Trần Duyên ngồi bệt xuống đất.
-Quá hao tốn chân khí, ngay cả thần thức của ta cũng bị suy kiệt.
Trần Duyên lẫm bẫm rồi thiếp đi.
-Tiểu tử chổ này người dùng quá nhiều chân khí rồi, đằng kia thì lại không đủ. Ngươi không có mắt sao, chổ mập nơi ốm thế này làm sao trận pháp phát huy hết uy lực.
Một ngày như mọi ngày, Chu Lão phiêu phù xung quanh không khỏi gào hét. Đã một năm từ khi hắn họa thành công Thái Cực Lưỡng Nghi Trận, nhưng điều đó không làm Chu Lão hài lòng. Hàng trăm, hàng vạn lần chính Trần Duyên cũng không khỏi nhớ hết, dù ngũ quan bị che đi hắn cũng dễ dàng họa ra được.
-Hừ coi như tiểu tử ngươi đã bước đầu nắm vững pháp trận căn bản này, còn phải rèn luyện nhiều.
-Mới chỉ bước đầu.
Trần Duyên không khỏi gào hét không tin trên đời này tồn tại kẻ họa sống động hơn hắn.
-Đương nhiên, Họa Trận Sư không chỉ là họa có đẹp mắt hay không mà ngươi phải hiểu rõ bản chất thật sự của trận pháp.
-Hiểu rõ???
Hắn không khỏi nghi vấn.
-Nói đúng hơn là Hồn Trận. Nhưng mà đối với tiểu tử ngươi vẫn còn quá sớm, không có trăm năm lăn lộn thì không cần phải mơ tưởng.
Lại một lần nữa Chu Lão hừ lạnh quay lưng bỏ đi.
Bất đắc dĩ Trần Duyên chỉ còn cách không ngừng họa trận pháp hi vọng sớm ngày tìm ra thứ Hồn Trận mà Chu Lão nhắc tới.
/290
|