Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 66 - Đột Phá Luyện Khí Kì Viên Mãn, Niềm Vui Ngoài Ý Muốn
/290
|
Dòng người kéo tới Ma Kiếm Tông cứ kéo dài mà không hề có dấu hiệu ngừng lại, các đệ tử ngoại môn tay chân không ngừng nghĩ ngược xuôi lo liệu chờ ngày đại lễ diễn ra.
Từng căn nhà tạm được dựng lên cho các tu sĩ từ khắp nơi kéo tới, đồng thời phải tổ chức canh phòng, bóng dáng của tu sĩ Trúc Cơ kì cũng thỉnh thoảng xuất hiện đã cho thấy điều này trọng yếu với tông môn ra sao.
Ngược với quang cảnh tất bật ngoài kia thì bên trong mật thất, Trần Duyên lại vô cùng an nhàn. Xung quanh hắn đương nhiên là không thể thiếu tam nữ đang bỏ công hầu hạ.
Đã năm ngày trôi qua từ khi hắn quay về tông môn, đúng như dự đoán Trần Duyên đã dễ dàng đột phá. Giờ đây hắn đã là tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn, mặc dù đã bước qua tuổi hai mươi nhưng nên nhớ rằng hắn chỉ tiêu tốn bốn năm để đột phá tám tầng tu vi. Với tốc độ hiện giờ, không bao lâu nữa hắn tự tin sẽ đạp phá cánh cửa Trúc Cơ đột phá thọ nguyên năm trăm năm.
Đôi mắt sắc bén mở ra, đột phá tu vi viên mãn khiến hắn cảm nhận được linh khí rõ ràng hơn. Bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc dài bồng bềnh của Linh Diệu, nàng đang ra sức chăm sóc thứ khiến nàng hạnh phúc không ngớt kia. Nhận thấy lang quân tỉnh dậy nàng liền nhả ra tiểu mệnh căn ngọc thể uyển chuyển đứng bên cạnh như thể chờ đợi mệnh lệnh hoàng đế của nàng. Hai bên Linh Diệp cùng Hạ Thảo cũng nhấc lên cơ thể mềm mại không xương cùng tỉ muội chờ đợi.
-Đây… đây là…
Bỗng nhiên tất cả mọi thứ xung quanh hắn như bị nhìn thấu, từng dòng linh khí mãnh liệt vốn như vô hình chỉ có thể cảm nhận kia giờ đây lại rõ ràng trong mắt hắn. Thậm chí không cần quay người những thứ ở phía sau đều không thể thoát khỏi hắn dò xét.
Khi ánh mắt dừng lại trên người chúng nữ các nàng dường như cũng cảm nhận được điều gì.
-Thiếp cảm thấy từng ngóc ngách trên cơ thể đều không qua được mắt của chủ nhân chàng.
Hạ Thảo ngượng ngùng.
-Nàng nói không sai, tất cả mọi thứ xung quanh mười bước chân đều không thể thoát được mắt ta.
-Hahaha đây chính là thần thức sao? Thứ chỉ có ở tu sĩ Trúc Cơ kì.
Trần Duyên mừng như điên, đây là thứ hắn mong chờ bấy lâu nay.
-Các nàng mau rời đi.
Hắn phất tay. Tam nữ không hề tỏ vẻ bất bình, chỉ cần là lời nói của hắn nàng nhất quyết làm theo.
-Chu lão có nghe ta nói không, Chu lão…
-Được rồi tiểu tử, muốn điếc chết lão phu à có rắm mau thả.
Lão khuôn mặt ngái ngủ không hề che dấu vẻ bực dọc hầm hực quát.
-Mời Chu lão chứng kiến.
Nói rồi một luồn sức mạnh vô hình từ người hắn tỏa ra xung quanh bán kính gần mười bước chân.
Lúc này vẻ ngái ngủ đã không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt kinh ngạc đứng như trời trồng.
-Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra.
-Chỉ khi đột phá Trúc Cơ kì não hải mở rộng mới đủ khả năng xuất hiện thần thức, tiểu tử ngươi dù là thiên tài vạn năm có một thì chuyện này cũng không thể nào…
Tới đây lão chợt im bặc miệng lẫm nhẫm:
-Chẳng lẽ…
-Chu lão đã biết được đáp án.
Lão nhìn qua Trần Duyên nhưng rồi cũng nói ra.
-Không phải là không có cách, thế gian này vạn vật sinh sôi còn rất nhiều thứ lão phu đây cũng không thể nào biết hết được. Rất có thể là người phục dụng thiên tài địa bảo nào đó.
Nói tới đây Trần Duyên liền lắc đầu đào thải, gần đây hắn chưa hề nếm thử thứ kì lạ gì. Hắn không có thói quen đem bản thân ra đánh cược.
-Thứ hai là do thần thông tu luyện, tuy điều ta nói rất khó tin nhưng mỗi thần thông giống nhau nhưng được trăm kẻ khác nhau tu luyện thì sẽ có trăm loại công dụng không hề giống nhau, như khi ngươi kết hợp màu vàng và màu đỏ chúng ta sẽ có màu cam. Thể chất nhân loại không ai giống ai nếu có xảy ra hiện tượng khác ngoài dự đoán thì cũng không phải là điều lạ.
Đây cũng là lí do tạm chấp nhận, hắn đã tu luyện hai thần thông một là “Thần Khống Vạn Trùng” còn lại là “Thiên Hạ Hồng Lô”. Có trời mới biết khi kết hợp lại chúng sẽ gây ra tác dụng gì với hắn.
Tới đây Chu lão hơi vẻ ngập ngừng nhưng lão quyết định im lặng, lắc người biến mất giữa không trung. Chu lão hĩ nộ thất thường khiến Trần Duyên cũng không thấy điều gì lạ, hắn chỉ cần biết đây chính là thiên đại cơ duyên đủ thấy thiên phú của hắn trên con đường tu luyện thần thức.
Tâm trí đã được khai thông Trần Duyên tất nhiên là lại cùng nữ nhân của mình hưởng thụ khoảng thời gian yên bình hiếm có này.
Ngọc thể của tam nữ khiến Trần Duyên cực kì hài lòng, từ khi trở về động phủ hắn cùng các nàng chưa hề rời xa dù chỉ một bước. Y phục đối với các nàng giờ đây đã là thứ thừa thải nhất, chỉ cần Trần Duyên muốn là hắn có thể cùng nữ nhân của mình giao hoan bất kì đâu, từ giường đá, tới mộc thụ… không chổ nào bỏ sót.
Đêm đêm tầm hoan dù tam nữ đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kì nhưng vẫn không tránh khỏi kiệt sức. Trần Duyên ham muốn càng lúc càng mãnh liệt, trước đây các nàng hợp sức lại còn thỏa mãn được hắn nhưng giờ đây nhìn thấy nam nhân của mình không được tận hứng ai lại không có chút thất vọng, tam nữ không còn cách nào chỉ liều mạng cố gắng, dù cơ thể đã mỏi nhừ nhưng cũng gồng mình phục thị.
Thấy hạ thể của tam nữ đã xưng đỏ lên khiến Trần Duyên đau lòng. Việc làm của các nàng làm sao Trần Duyên không hay biết.
Đưa tay ra hiệu lại gần, ôm lấy ngọc thể mềm mại kia “Thiên Hạ Hồng Lô” lại được hắn vận chuyển nhưng lần lại không phải song tu. Từng tia linh khí tinh thuần tiến nhập mang theo công hiệu chữa thương cực lớn đang len lõi vào từng thớ da thịt.
-Mấy ngày nay ta lại khiến các tiểu bảo bối khổ sở rồi.
Khiến một kẻ bình thường ít khi nỗi ra những lời lẽ hoa mĩ như hắn lại nhỉ nhẹ an ủi làm cho tam nữ ấm lòng.
Bên dưới bàn tay của hắn không ngừng nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve hạ thể khiến cơ thể mềm mại, vô cốt run rẫy không thôi.
-Chỉ… chỉ cần chủ nhân ra lệnh thì dù có chết thiếp… thiếp cũng cam lòng.
-Thật là sướng ah… ha.
-Đúng… đúng chỉ cần có chàng chúng thiếp không cần bất cứ điều gì.
Tam nữ hưởng thụ được hắn vuốt ve, các nàng không ngừng nói ra những lời tận sâu trong thâm tâm. Cảm giác bình yên trong tay hắn có lẽ là thứ duy nhất mà các nàng khao khát.
Nhiệt độ xung quanh không ngừng nóng lên, chuyện gì tới cũng sẽ tới, sau khi thương thế lành lặn cuối cùng tam nữ lại đỗ gục dưới hạ thể của hắn.
Sung sướng đã qua nhẵm tính ngày mai chính là ngày đại lễ diễn ra. Trần Duyên bước vào tiểu hồ, được tam nữ đồng thời tẩy uế cơ thể. Dưới sự hầu hạ của Hạ Thảo, Trần Duyên mang trên người hắc đạo y, đầu đội ngọc quang, con ngươi sắc bén toát lên vẻ oai phong lẫm liệt.
Nhìn thấy tam nữ đang say mê ngắm nhìn làm Trần Duyên phì cười, hắn lại gần đánh vào kiều đồn các nàng. Không một mảnh vải che thân bàn tay ấm áp của hắn chạm vào da thịt khiến chúng nữ bất thình lình nhẹ rên. Nhẹ nhàng đặt lên trán các nàng nụ hôn từ biệt, Trần Duyên một đường bước ra.
Từng căn nhà tạm được dựng lên cho các tu sĩ từ khắp nơi kéo tới, đồng thời phải tổ chức canh phòng, bóng dáng của tu sĩ Trúc Cơ kì cũng thỉnh thoảng xuất hiện đã cho thấy điều này trọng yếu với tông môn ra sao.
Ngược với quang cảnh tất bật ngoài kia thì bên trong mật thất, Trần Duyên lại vô cùng an nhàn. Xung quanh hắn đương nhiên là không thể thiếu tam nữ đang bỏ công hầu hạ.
Đã năm ngày trôi qua từ khi hắn quay về tông môn, đúng như dự đoán Trần Duyên đã dễ dàng đột phá. Giờ đây hắn đã là tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn, mặc dù đã bước qua tuổi hai mươi nhưng nên nhớ rằng hắn chỉ tiêu tốn bốn năm để đột phá tám tầng tu vi. Với tốc độ hiện giờ, không bao lâu nữa hắn tự tin sẽ đạp phá cánh cửa Trúc Cơ đột phá thọ nguyên năm trăm năm.
Đôi mắt sắc bén mở ra, đột phá tu vi viên mãn khiến hắn cảm nhận được linh khí rõ ràng hơn. Bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc dài bồng bềnh của Linh Diệu, nàng đang ra sức chăm sóc thứ khiến nàng hạnh phúc không ngớt kia. Nhận thấy lang quân tỉnh dậy nàng liền nhả ra tiểu mệnh căn ngọc thể uyển chuyển đứng bên cạnh như thể chờ đợi mệnh lệnh hoàng đế của nàng. Hai bên Linh Diệp cùng Hạ Thảo cũng nhấc lên cơ thể mềm mại không xương cùng tỉ muội chờ đợi.
-Đây… đây là…
Bỗng nhiên tất cả mọi thứ xung quanh hắn như bị nhìn thấu, từng dòng linh khí mãnh liệt vốn như vô hình chỉ có thể cảm nhận kia giờ đây lại rõ ràng trong mắt hắn. Thậm chí không cần quay người những thứ ở phía sau đều không thể thoát khỏi hắn dò xét.
Khi ánh mắt dừng lại trên người chúng nữ các nàng dường như cũng cảm nhận được điều gì.
-Thiếp cảm thấy từng ngóc ngách trên cơ thể đều không qua được mắt của chủ nhân chàng.
Hạ Thảo ngượng ngùng.
-Nàng nói không sai, tất cả mọi thứ xung quanh mười bước chân đều không thể thoát được mắt ta.
-Hahaha đây chính là thần thức sao? Thứ chỉ có ở tu sĩ Trúc Cơ kì.
Trần Duyên mừng như điên, đây là thứ hắn mong chờ bấy lâu nay.
-Các nàng mau rời đi.
Hắn phất tay. Tam nữ không hề tỏ vẻ bất bình, chỉ cần là lời nói của hắn nàng nhất quyết làm theo.
-Chu lão có nghe ta nói không, Chu lão…
-Được rồi tiểu tử, muốn điếc chết lão phu à có rắm mau thả.
Lão khuôn mặt ngái ngủ không hề che dấu vẻ bực dọc hầm hực quát.
-Mời Chu lão chứng kiến.
Nói rồi một luồn sức mạnh vô hình từ người hắn tỏa ra xung quanh bán kính gần mười bước chân.
Lúc này vẻ ngái ngủ đã không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt kinh ngạc đứng như trời trồng.
-Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra.
-Chỉ khi đột phá Trúc Cơ kì não hải mở rộng mới đủ khả năng xuất hiện thần thức, tiểu tử ngươi dù là thiên tài vạn năm có một thì chuyện này cũng không thể nào…
Tới đây lão chợt im bặc miệng lẫm nhẫm:
-Chẳng lẽ…
-Chu lão đã biết được đáp án.
Lão nhìn qua Trần Duyên nhưng rồi cũng nói ra.
-Không phải là không có cách, thế gian này vạn vật sinh sôi còn rất nhiều thứ lão phu đây cũng không thể nào biết hết được. Rất có thể là người phục dụng thiên tài địa bảo nào đó.
Nói tới đây Trần Duyên liền lắc đầu đào thải, gần đây hắn chưa hề nếm thử thứ kì lạ gì. Hắn không có thói quen đem bản thân ra đánh cược.
-Thứ hai là do thần thông tu luyện, tuy điều ta nói rất khó tin nhưng mỗi thần thông giống nhau nhưng được trăm kẻ khác nhau tu luyện thì sẽ có trăm loại công dụng không hề giống nhau, như khi ngươi kết hợp màu vàng và màu đỏ chúng ta sẽ có màu cam. Thể chất nhân loại không ai giống ai nếu có xảy ra hiện tượng khác ngoài dự đoán thì cũng không phải là điều lạ.
Đây cũng là lí do tạm chấp nhận, hắn đã tu luyện hai thần thông một là “Thần Khống Vạn Trùng” còn lại là “Thiên Hạ Hồng Lô”. Có trời mới biết khi kết hợp lại chúng sẽ gây ra tác dụng gì với hắn.
Tới đây Chu lão hơi vẻ ngập ngừng nhưng lão quyết định im lặng, lắc người biến mất giữa không trung. Chu lão hĩ nộ thất thường khiến Trần Duyên cũng không thấy điều gì lạ, hắn chỉ cần biết đây chính là thiên đại cơ duyên đủ thấy thiên phú của hắn trên con đường tu luyện thần thức.
Tâm trí đã được khai thông Trần Duyên tất nhiên là lại cùng nữ nhân của mình hưởng thụ khoảng thời gian yên bình hiếm có này.
Ngọc thể của tam nữ khiến Trần Duyên cực kì hài lòng, từ khi trở về động phủ hắn cùng các nàng chưa hề rời xa dù chỉ một bước. Y phục đối với các nàng giờ đây đã là thứ thừa thải nhất, chỉ cần Trần Duyên muốn là hắn có thể cùng nữ nhân của mình giao hoan bất kì đâu, từ giường đá, tới mộc thụ… không chổ nào bỏ sót.
Đêm đêm tầm hoan dù tam nữ đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kì nhưng vẫn không tránh khỏi kiệt sức. Trần Duyên ham muốn càng lúc càng mãnh liệt, trước đây các nàng hợp sức lại còn thỏa mãn được hắn nhưng giờ đây nhìn thấy nam nhân của mình không được tận hứng ai lại không có chút thất vọng, tam nữ không còn cách nào chỉ liều mạng cố gắng, dù cơ thể đã mỏi nhừ nhưng cũng gồng mình phục thị.
Thấy hạ thể của tam nữ đã xưng đỏ lên khiến Trần Duyên đau lòng. Việc làm của các nàng làm sao Trần Duyên không hay biết.
Đưa tay ra hiệu lại gần, ôm lấy ngọc thể mềm mại kia “Thiên Hạ Hồng Lô” lại được hắn vận chuyển nhưng lần lại không phải song tu. Từng tia linh khí tinh thuần tiến nhập mang theo công hiệu chữa thương cực lớn đang len lõi vào từng thớ da thịt.
-Mấy ngày nay ta lại khiến các tiểu bảo bối khổ sở rồi.
Khiến một kẻ bình thường ít khi nỗi ra những lời lẽ hoa mĩ như hắn lại nhỉ nhẹ an ủi làm cho tam nữ ấm lòng.
Bên dưới bàn tay của hắn không ngừng nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve hạ thể khiến cơ thể mềm mại, vô cốt run rẫy không thôi.
-Chỉ… chỉ cần chủ nhân ra lệnh thì dù có chết thiếp… thiếp cũng cam lòng.
-Thật là sướng ah… ha.
-Đúng… đúng chỉ cần có chàng chúng thiếp không cần bất cứ điều gì.
Tam nữ hưởng thụ được hắn vuốt ve, các nàng không ngừng nói ra những lời tận sâu trong thâm tâm. Cảm giác bình yên trong tay hắn có lẽ là thứ duy nhất mà các nàng khao khát.
Nhiệt độ xung quanh không ngừng nóng lên, chuyện gì tới cũng sẽ tới, sau khi thương thế lành lặn cuối cùng tam nữ lại đỗ gục dưới hạ thể của hắn.
Sung sướng đã qua nhẵm tính ngày mai chính là ngày đại lễ diễn ra. Trần Duyên bước vào tiểu hồ, được tam nữ đồng thời tẩy uế cơ thể. Dưới sự hầu hạ của Hạ Thảo, Trần Duyên mang trên người hắc đạo y, đầu đội ngọc quang, con ngươi sắc bén toát lên vẻ oai phong lẫm liệt.
Nhìn thấy tam nữ đang say mê ngắm nhìn làm Trần Duyên phì cười, hắn lại gần đánh vào kiều đồn các nàng. Không một mảnh vải che thân bàn tay ấm áp của hắn chạm vào da thịt khiến chúng nữ bất thình lình nhẹ rên. Nhẹ nhàng đặt lên trán các nàng nụ hôn từ biệt, Trần Duyên một đường bước ra.
/290
|