Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 21 - Tiểu Nữ Nô Động Chân Tình, Xông Vào Ma Kiếm Lâm
/290
|
Trần Duyên đi tới đổi bảo điện tiêu tốn gần ba trăm điểm cống hiến đổi lấy thêm bốn cây linh thảo cấp một Giáp đẵng khác.
Trở về mật thất thì thấy Tú Hạ Thảo đã tỉnh lại bất động đứng đó. Nhìn nàng có vẻ như chưa phát hiện hắn từ phía sau tiến tới ôm chầm lấy nàng.
Tú Hạ Thảo hoảng hốt nhưng lại liền nhận ra mùi hương quen thuộc từ người hắn thì hồi phục lại.
-Tiểu nô của ta cơ thể nàng thật mềm mại, ta muốn ôm nàng mãi không rời.
Trần Duyên không dễ dàng để yên cho nàng tay heo mò mẫm khắp nơi nói.
Thấy Tú Hạ Thảo vẫn đứng yên bất động Trần Duyên lấy ra trong túi trữ vật một bình Kim Sang Dược, mặc dù không phải linh đan gì nhưng lại chữa trị những vết thương nhẹ rất tốt.
Tú Hạ Thảo ngẫn ngơ nhìn hắn hỏi:
-Tại sao chủ nhân lại đưa thứ này, tiểu nô đâu có bị thương gì?
Trần Duyên nhìn nàng lưu manh cười:
-Có phải nàng không thể bước đi đúng không?
Tú Hạ Thảo nghe thấy liền hiểu ra hắn muốn nói cái gì nhưng vẫn ngượng ngùng chối bỏ:
-Tiểu nô không biết chủ nhân muốn nói gì, thân thể tiểu nô hoàn toàn lành lặng.
Trần Duyên cười cười.
-Ý ta là ở đây.
Vừa nói tay đã luồn qua y phục tiến tới hạ thể của nàng. Trần Duyên đoán không sai, do hắn quá mạnh mẽ mà tiểu cô nương của nàng đã sưng lên như hai cái bánh bao nhỏ. Khi tay hắn vừa chạm vào Tú Hạ Thảo kềm không được rên lên đau đớn.
-Ta làm tiểu nô của ta đau à?
Trần Duyên ân cần hỏi.
Nàng cố gắng kiềm chế cơn đau trả lời:
-Không…không có chỉ là tiểu nô bất ngờ thôi.
Thấy nàng kiên cường như vậy Trần Duyên liền nghỉ ra ý tưởng mới trong đầu liền cười xấu xa nói:
-Nàng nằm xuống đây để ta bôi thuốc cho.
Vừa nghe lời hắn nói Tú Hà Thảo đỏ mặt ỡm ờ gật đầu.
Nàng nằm xuống đôi mắt nhắm thật chặt, mỗi lần Trần Duyên đụng vào cơ thể thì nàng run lên. Hắn cũng thấy điều đó quái lạ thầm nghĩ:
-Tiểu nương bì cũng thật khác người, mới hôm qua còn dâm đãng phục vụ trên cơ thể nàng có chổ nào ta chưa nếm qua vậy mà hôm nay lại ngượng ngùng.
Trần Duyên nghĩ cũng không sai. Hôm qua dâm đãng phục vụ nàng chỉ đơn giản nghĩ là làm hết sức hầu hạ khiến hắn thỏa mãn dù gì bản thân cũng chỉ là nữ nô.
Trên thế giới này việc tra tấn, buôn bán nữ nô không phải việc hiếm. Nàng sợ rằng bản thân cũng bị đưa ra làm công cụ trao đổi nên gắng sức làm hắn hài lòng.
Thật ra nàng tĩnh dậy từ rất sớm, khi thấy Trần Duyên đang tu luyện sợ làm hắn nổi giận nên vẫn giả vờ ngủ. Khi Trần Duyên mặc y phục cho nàng bàn tay ấm áp đó đã làm cho trái tim băng hàn tan chảy.
Trước đây Tú Hạ Thảo nghĩ rằng nam nhân chỉ muốn sắc đẹp, cơ thể quyến rũ của nàng. Độc Nhãn Long cũng vậy, Ninh Hạ cũng không khác gì. Chỉ có Trần Duyên mới thương xót cho nàng như vậy.
Nàng đã yêu hắn, đứng trước ngươi yêu vẻ lẵng lơ ban đầu đã không còn mà thay vào đó là sự e thẹn, sợ hãi. Sợ một ngày hắn không cần nàng nữa.
Nghĩ tới đây Hạ Thảo liền ôm cổ hắn òa khóc miệng cứ thì thào bên tai hắn:
-Tiểu nô sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, chỉ cần chủ nhân đừng vứt bỏ thiếp, để thiếp mãi mãi phục vụ chàng.
Thấy nàng như vậy Trần Duyên cũng bất ngờ, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng mỉm cười nói:
-Ngoan nào ngoan nào! Nàng là của ta, suốt đời này nàng sẽ là tiểu nô ngoan ngoãn của ta. Bây giờ mau nằm xuống để ta bôi thuốc.
Lời Trần Duyên nói cũng là lời thật lòng, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ từ bỏ nữ nhân của mình.
Sau khi bôi thuốc, Trần Duyên đưa Tú Hạ Thảo vào trong Tiểu Phương Thế Giới. Dù sao nàng vẫn còn thương thế trong người không chịu nổi hắn dày vò.
Kiểm tra mọi chuyện hoàn tất, Trần Duyên bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm:
-Không ngờ còn tới một tháng nữa mới tới tết Âm lịch, bây giờ bế quan tu luyện thì cũng không thể nào đột phá được hay là ra ngoài tiếp tục lịch luyện tìm kiếm cơ duyên.
Nói là làm, Trần Duyên liền đứng lên chuẩn bị. Hắn để Tú Hạ Thảo ở lại, dù sao trong sách có ghi lại Mộc Linh Thể có khả năng ôn dưỡng linh thảo, linh mộc.
Sau khi chu toàn mọi chuyện Trần Duyên liền rời khỏi động phủ, hắn phát động hộ phủ đại trận làm cho khung cảnh xung quanh biến đổi.
Trần Duyên xuống núi mà ngạc nhiên là hắn không mướn Xích Lân Mã như mấy lần trước mà chỉ chạy một mạch hướng thẳng tới khu rừng gần đó.
Lần này mục tiêu của hắn không phải là Hắc Lâm rừng rậm mà là Ma Kiếm Lâm bao quanh Ma Kiếm Sơn Mạch.
Đệ Tử Ma Kiếm Tông khi ra vào Ma Kiếm Sơn Mạch bình thường đều đi theo đường mòn qua từng trạm nhất định, có thể là một thôn trang hay thậm chí là một tiểu thành dân cư đông đúc.
Tất cả đều dưới sự quản lí của Ma Kiếm Tông, mỗi năm đều cắt cử đệ tử tới tọa chấn thông qua nhiệm vụ hoặc hình phạt.
Đệ tử Luyện Khí Kì bình thường đều không dám đơn thương độc mã đi loạn. Có lần một sư thúc vừa đột phá Trúc Cơ Kì lòng tin bành trướng một thân một mình xông vào, tới nay vẫn chưa thấy đi ra làm cho chúng đệ tử sôi nổi bàn luận một phen.
Còn Tông Chủ và Thập Đại Chưởng Lão thì không nói gì nên sự việc cũng dần chìm vào quên lãng. Ngày nay chúng đệ tử chỉ biết truyền tai nhau không dám một mình xông loạn, bình thường đều đồng hành từ ba, bốn tu sĩ trở lên.
Trần Duyên tới ven rừng nhìn những tán là xum xuê mọc chìa ra ngoài liền tự tin tiến vào. Hắn bên người có hàng trăm Thực Huyết Trùng, mỗi con gần như đã vô địch cùng cảnh giới, do hắn thay phiên điều khiển chúng thôn phệ yêu thú mặc dù không bằng trăm con linh trùng còn trong kén kia nhưng cũng không thể coi thường.
Với lại còn có Chu lão thì nếu không bước nhầm vào lãnh địa của yêu thú cấp hai thì không có gì nguy hiểm tính mạng cả.
Khi đi sâu vào, nhìn phong cảnh xung quanh Trần Duyên gật đầu cảm thán:
-Ở đây mộc linh khí tràn ngập nhưng so với mộc linh khí từ linh thảo thì khác hẵn, dù có ở đây tu luyện ở đây cả năm trời cũng không bằng ta đã tọa một tháng trong động phủ.
-Có đi cũng có lại, chỉ có ở nơi mộc linh khí tràn ngập như thế này thì mới có thể dễ dàng sinh ra linh thảo, linh mộc.
Đi được gần nữa canh giờ thì yêu thú đầu tiên xuất hiện, đó là một con Hắc Miêu Trảo yêu thú cấp 1 Đinh đẵng.
Thấy Trần Duyên yêu thú liền phóng tới, những chiếc vuốt đen nhánh vươn ra trảo về phía hắn. Đã đề phòng từ trước, Trần Duyên liền lùi lại vỗ túi linh thú. Hàng trăm con Thực Huyết Trùng khát máu ào ạt phóng ra, nhưng điều không ngờ tới là con tiểu miêu kia bỗng tăng tốc độ phóng xuyên qua đám linh trùng một trảo vào giữa ngực hắn.
Nhờ có nội giáp hộ thể nên hắc vuốt không găm vào da thịt nhưng cũng đủ làm Trần Duyên nội thương. Thấy một kích thất bại tiểu miêu theo bản năng liền lùi lại, nhưng đằng sau đó lại là những con linh trùng đói khát liều mạng tiến đến.
Sau nữa nén hương giãy dụa thì Hắc Miêu Thảo chỉ còn lại bộ xương khô. Nhưng sắc mặt Trần Duyên thì lại không tốt chút nào, nội thương là chuyện nhỏ nhưng đồng thời cũng phát hiện ra điểm yếu chí mạng.
-Ta đã quá khinh địch rồi, nếu lúc nãy không có nội giáp thì ắt hẵn là bỏ mạng tại đây. Chỉ lũ linh trùng mạnh là không đủ, bản thân ta cũng phải không ngừng mạnh lên.
Nghe Trần Duyên thì thào Chu lão liền phá lên cười:
-Ha…ha…ha cuối cùng ngươi cũng hiểu, khi lũ linh trùng tấn công thì điểm yếu duy nhất chính là bản thân ngươi.
- “Chỉ cần giết kẻ đứng sau khống chế thì lũ linh trùng liền không còn đáng sợ”. Đó là câu nói nằm lòng của bất kì tu sĩ nào khi đối phó với kẻ điều khiển linh trùng hay linh thú.
Trần Duyên nghe thấy liền lĩnh ngộ, chắp tay xin chỉ giáo:
-Nhờ có Chu lão mà tiểu bối đã hiểu, vậy có cách nào để điểm yếu này biến mất?
Thấy hắn lễ phép lĩnh giáo, lão cười khà khà nói tiếp:
-Có rất nhiều cách, nhưng có ba cách thông dụng nhất là ẩn núp, né tránh và chống đỡ.
-Ở đây ta có ba môn công pháp phù hợp với ba điều kiện trên ngươi chỉ có thể chọn một, với tu vi của ngươi bây giờ không thể quá tham lam được. Phải lấy tu vi làm trọng.
Trần Duyên gật đầu liền suy nghĩ:
-Chống đỡ sao? Ta làm sao biết được đối phương còn có con bài sát thủ nào mà chống đỡ.
-Còn ẩn núp thì bản lĩnh của ta đã không tồi rồi.
-Chỉ còn né tránh, đúng rồi lúc này ta đang thiếu một môn thân pháp.
Sau khi suy nghĩ kỉ lưỡng Trần Duyên quyết định chọn né tránh. Chu lão không nói gì liền truyền cho hắn.
Đúng như Trần Duyên dự đoán, đây là một môn thân pháp cao siêu. “Tam Trọng Phân Thân” công pháp cấp 1 Giáp đẵng. Khi tu luyện tu sĩ ngoại trừ gia tăng ba thành tốc độ thì khi luyện đến viên mãn thì sẽ xuất hiện thêm ba ảnh ảo giống hệt, rất có lợi cho việc chạy trốn hay làm hoa mắt kẻ địch.
Trần Duyên quyết định vừa đi vừa tu luyện, mặc dù có Chu lão chỉ điểm nhưng hắn cũng trẹo chân mấy lần.
Trở về mật thất thì thấy Tú Hạ Thảo đã tỉnh lại bất động đứng đó. Nhìn nàng có vẻ như chưa phát hiện hắn từ phía sau tiến tới ôm chầm lấy nàng.
Tú Hạ Thảo hoảng hốt nhưng lại liền nhận ra mùi hương quen thuộc từ người hắn thì hồi phục lại.
-Tiểu nô của ta cơ thể nàng thật mềm mại, ta muốn ôm nàng mãi không rời.
Trần Duyên không dễ dàng để yên cho nàng tay heo mò mẫm khắp nơi nói.
Thấy Tú Hạ Thảo vẫn đứng yên bất động Trần Duyên lấy ra trong túi trữ vật một bình Kim Sang Dược, mặc dù không phải linh đan gì nhưng lại chữa trị những vết thương nhẹ rất tốt.
Tú Hạ Thảo ngẫn ngơ nhìn hắn hỏi:
-Tại sao chủ nhân lại đưa thứ này, tiểu nô đâu có bị thương gì?
Trần Duyên nhìn nàng lưu manh cười:
-Có phải nàng không thể bước đi đúng không?
Tú Hạ Thảo nghe thấy liền hiểu ra hắn muốn nói cái gì nhưng vẫn ngượng ngùng chối bỏ:
-Tiểu nô không biết chủ nhân muốn nói gì, thân thể tiểu nô hoàn toàn lành lặng.
Trần Duyên cười cười.
-Ý ta là ở đây.
Vừa nói tay đã luồn qua y phục tiến tới hạ thể của nàng. Trần Duyên đoán không sai, do hắn quá mạnh mẽ mà tiểu cô nương của nàng đã sưng lên như hai cái bánh bao nhỏ. Khi tay hắn vừa chạm vào Tú Hạ Thảo kềm không được rên lên đau đớn.
-Ta làm tiểu nô của ta đau à?
Trần Duyên ân cần hỏi.
Nàng cố gắng kiềm chế cơn đau trả lời:
-Không…không có chỉ là tiểu nô bất ngờ thôi.
Thấy nàng kiên cường như vậy Trần Duyên liền nghỉ ra ý tưởng mới trong đầu liền cười xấu xa nói:
-Nàng nằm xuống đây để ta bôi thuốc cho.
Vừa nghe lời hắn nói Tú Hà Thảo đỏ mặt ỡm ờ gật đầu.
Nàng nằm xuống đôi mắt nhắm thật chặt, mỗi lần Trần Duyên đụng vào cơ thể thì nàng run lên. Hắn cũng thấy điều đó quái lạ thầm nghĩ:
-Tiểu nương bì cũng thật khác người, mới hôm qua còn dâm đãng phục vụ trên cơ thể nàng có chổ nào ta chưa nếm qua vậy mà hôm nay lại ngượng ngùng.
Trần Duyên nghĩ cũng không sai. Hôm qua dâm đãng phục vụ nàng chỉ đơn giản nghĩ là làm hết sức hầu hạ khiến hắn thỏa mãn dù gì bản thân cũng chỉ là nữ nô.
Trên thế giới này việc tra tấn, buôn bán nữ nô không phải việc hiếm. Nàng sợ rằng bản thân cũng bị đưa ra làm công cụ trao đổi nên gắng sức làm hắn hài lòng.
Thật ra nàng tĩnh dậy từ rất sớm, khi thấy Trần Duyên đang tu luyện sợ làm hắn nổi giận nên vẫn giả vờ ngủ. Khi Trần Duyên mặc y phục cho nàng bàn tay ấm áp đó đã làm cho trái tim băng hàn tan chảy.
Trước đây Tú Hạ Thảo nghĩ rằng nam nhân chỉ muốn sắc đẹp, cơ thể quyến rũ của nàng. Độc Nhãn Long cũng vậy, Ninh Hạ cũng không khác gì. Chỉ có Trần Duyên mới thương xót cho nàng như vậy.
Nàng đã yêu hắn, đứng trước ngươi yêu vẻ lẵng lơ ban đầu đã không còn mà thay vào đó là sự e thẹn, sợ hãi. Sợ một ngày hắn không cần nàng nữa.
Nghĩ tới đây Hạ Thảo liền ôm cổ hắn òa khóc miệng cứ thì thào bên tai hắn:
-Tiểu nô sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, chỉ cần chủ nhân đừng vứt bỏ thiếp, để thiếp mãi mãi phục vụ chàng.
Thấy nàng như vậy Trần Duyên cũng bất ngờ, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng mỉm cười nói:
-Ngoan nào ngoan nào! Nàng là của ta, suốt đời này nàng sẽ là tiểu nô ngoan ngoãn của ta. Bây giờ mau nằm xuống để ta bôi thuốc.
Lời Trần Duyên nói cũng là lời thật lòng, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ từ bỏ nữ nhân của mình.
Sau khi bôi thuốc, Trần Duyên đưa Tú Hạ Thảo vào trong Tiểu Phương Thế Giới. Dù sao nàng vẫn còn thương thế trong người không chịu nổi hắn dày vò.
Kiểm tra mọi chuyện hoàn tất, Trần Duyên bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm:
-Không ngờ còn tới một tháng nữa mới tới tết Âm lịch, bây giờ bế quan tu luyện thì cũng không thể nào đột phá được hay là ra ngoài tiếp tục lịch luyện tìm kiếm cơ duyên.
Nói là làm, Trần Duyên liền đứng lên chuẩn bị. Hắn để Tú Hạ Thảo ở lại, dù sao trong sách có ghi lại Mộc Linh Thể có khả năng ôn dưỡng linh thảo, linh mộc.
Sau khi chu toàn mọi chuyện Trần Duyên liền rời khỏi động phủ, hắn phát động hộ phủ đại trận làm cho khung cảnh xung quanh biến đổi.
Trần Duyên xuống núi mà ngạc nhiên là hắn không mướn Xích Lân Mã như mấy lần trước mà chỉ chạy một mạch hướng thẳng tới khu rừng gần đó.
Lần này mục tiêu của hắn không phải là Hắc Lâm rừng rậm mà là Ma Kiếm Lâm bao quanh Ma Kiếm Sơn Mạch.
Đệ Tử Ma Kiếm Tông khi ra vào Ma Kiếm Sơn Mạch bình thường đều đi theo đường mòn qua từng trạm nhất định, có thể là một thôn trang hay thậm chí là một tiểu thành dân cư đông đúc.
Tất cả đều dưới sự quản lí của Ma Kiếm Tông, mỗi năm đều cắt cử đệ tử tới tọa chấn thông qua nhiệm vụ hoặc hình phạt.
Đệ tử Luyện Khí Kì bình thường đều không dám đơn thương độc mã đi loạn. Có lần một sư thúc vừa đột phá Trúc Cơ Kì lòng tin bành trướng một thân một mình xông vào, tới nay vẫn chưa thấy đi ra làm cho chúng đệ tử sôi nổi bàn luận một phen.
Còn Tông Chủ và Thập Đại Chưởng Lão thì không nói gì nên sự việc cũng dần chìm vào quên lãng. Ngày nay chúng đệ tử chỉ biết truyền tai nhau không dám một mình xông loạn, bình thường đều đồng hành từ ba, bốn tu sĩ trở lên.
Trần Duyên tới ven rừng nhìn những tán là xum xuê mọc chìa ra ngoài liền tự tin tiến vào. Hắn bên người có hàng trăm Thực Huyết Trùng, mỗi con gần như đã vô địch cùng cảnh giới, do hắn thay phiên điều khiển chúng thôn phệ yêu thú mặc dù không bằng trăm con linh trùng còn trong kén kia nhưng cũng không thể coi thường.
Với lại còn có Chu lão thì nếu không bước nhầm vào lãnh địa của yêu thú cấp hai thì không có gì nguy hiểm tính mạng cả.
Khi đi sâu vào, nhìn phong cảnh xung quanh Trần Duyên gật đầu cảm thán:
-Ở đây mộc linh khí tràn ngập nhưng so với mộc linh khí từ linh thảo thì khác hẵn, dù có ở đây tu luyện ở đây cả năm trời cũng không bằng ta đã tọa một tháng trong động phủ.
-Có đi cũng có lại, chỉ có ở nơi mộc linh khí tràn ngập như thế này thì mới có thể dễ dàng sinh ra linh thảo, linh mộc.
Đi được gần nữa canh giờ thì yêu thú đầu tiên xuất hiện, đó là một con Hắc Miêu Trảo yêu thú cấp 1 Đinh đẵng.
Thấy Trần Duyên yêu thú liền phóng tới, những chiếc vuốt đen nhánh vươn ra trảo về phía hắn. Đã đề phòng từ trước, Trần Duyên liền lùi lại vỗ túi linh thú. Hàng trăm con Thực Huyết Trùng khát máu ào ạt phóng ra, nhưng điều không ngờ tới là con tiểu miêu kia bỗng tăng tốc độ phóng xuyên qua đám linh trùng một trảo vào giữa ngực hắn.
Nhờ có nội giáp hộ thể nên hắc vuốt không găm vào da thịt nhưng cũng đủ làm Trần Duyên nội thương. Thấy một kích thất bại tiểu miêu theo bản năng liền lùi lại, nhưng đằng sau đó lại là những con linh trùng đói khát liều mạng tiến đến.
Sau nữa nén hương giãy dụa thì Hắc Miêu Thảo chỉ còn lại bộ xương khô. Nhưng sắc mặt Trần Duyên thì lại không tốt chút nào, nội thương là chuyện nhỏ nhưng đồng thời cũng phát hiện ra điểm yếu chí mạng.
-Ta đã quá khinh địch rồi, nếu lúc nãy không có nội giáp thì ắt hẵn là bỏ mạng tại đây. Chỉ lũ linh trùng mạnh là không đủ, bản thân ta cũng phải không ngừng mạnh lên.
Nghe Trần Duyên thì thào Chu lão liền phá lên cười:
-Ha…ha…ha cuối cùng ngươi cũng hiểu, khi lũ linh trùng tấn công thì điểm yếu duy nhất chính là bản thân ngươi.
- “Chỉ cần giết kẻ đứng sau khống chế thì lũ linh trùng liền không còn đáng sợ”. Đó là câu nói nằm lòng của bất kì tu sĩ nào khi đối phó với kẻ điều khiển linh trùng hay linh thú.
Trần Duyên nghe thấy liền lĩnh ngộ, chắp tay xin chỉ giáo:
-Nhờ có Chu lão mà tiểu bối đã hiểu, vậy có cách nào để điểm yếu này biến mất?
Thấy hắn lễ phép lĩnh giáo, lão cười khà khà nói tiếp:
-Có rất nhiều cách, nhưng có ba cách thông dụng nhất là ẩn núp, né tránh và chống đỡ.
-Ở đây ta có ba môn công pháp phù hợp với ba điều kiện trên ngươi chỉ có thể chọn một, với tu vi của ngươi bây giờ không thể quá tham lam được. Phải lấy tu vi làm trọng.
Trần Duyên gật đầu liền suy nghĩ:
-Chống đỡ sao? Ta làm sao biết được đối phương còn có con bài sát thủ nào mà chống đỡ.
-Còn ẩn núp thì bản lĩnh của ta đã không tồi rồi.
-Chỉ còn né tránh, đúng rồi lúc này ta đang thiếu một môn thân pháp.
Sau khi suy nghĩ kỉ lưỡng Trần Duyên quyết định chọn né tránh. Chu lão không nói gì liền truyền cho hắn.
Đúng như Trần Duyên dự đoán, đây là một môn thân pháp cao siêu. “Tam Trọng Phân Thân” công pháp cấp 1 Giáp đẵng. Khi tu luyện tu sĩ ngoại trừ gia tăng ba thành tốc độ thì khi luyện đến viên mãn thì sẽ xuất hiện thêm ba ảnh ảo giống hệt, rất có lợi cho việc chạy trốn hay làm hoa mắt kẻ địch.
Trần Duyên quyết định vừa đi vừa tu luyện, mặc dù có Chu lão chỉ điểm nhưng hắn cũng trẹo chân mấy lần.
/290
|