Thiên Vũ cùng quân đội Hoàng Khiêm và Phong Trị xuống núi tìm kiếm Lăng Khiêm , họ tìm cả một ngày trời nhưng vẫn chẳng có tăm hơi ,hầu như muốn phá hủy cả cánh rừng xanh chỉ để tìm người .
“Lão đại , lão đại , ngài ở đâu “. Những tiếng hô liên tục vang lên phá vỡ sự im lặng thường ngày của khu rừng .
“Lăng Khiêm , cậu đâu rồi , lên tiếng đi “. Thiên Vũ cũng rất nổ lực tìm kiếm người anh la hét như vậy cũng đã nhiều giờ nhưng vẫn không chịu ngừng , cầm đèn pin soi rọi các ngóc nghách .
“Thiên Vũ thiếu gia, chúng tôi tìm được một ngôi làng nhỏ gần đây , có khả năng Lão Đại ở đó “. Hàn Minh chạy đến báo cáo .
“Cậu dẫn người , đến đó dò hỏi “.
“Vâng “. Nói rồi Hàn Minh cùng một số thân cận tức tốc chạy đến đó .
Thiên Vũ vẫn trông trạng thái hoang mang tiếp tục tìm kiếm , anh đi đến bên bờ suối chảy siết thì bỗng vấp phải một thứ mềm mại như cơ thể người , thoáng vui mừng nhìn xuống , thân ảnh dưới đất lại khiến anh hụt hẫng kẻ đó không phải là Lăng Khiêm mà chính là thi thể Đình Nhĩ , hắn ta đã ngừng thở với nhiều vết bầm tím trên người .
“Lưu Nghị , Trung Đằng lại đây “. Thiên Vũ lớn tiếng gọi .
“Đã tìm được người rồi sao ???” Lưu Nghị nghe mệnh lệnh liền cùng Trung Đằng chạy đến .
“Là thi thể của Đình Nhĩ , các người xem ,hắn ta chết không phải do bị chấn thương nhưng lại có nhiều vết tím nhỏ như vậy “. Thiên Vũ rọi đèn qua vô số vết tím trên người Đình Nhĩ .
“Là vết rắn cắn , lại là rắn độc “. Trung Đằng nhìn những vết cắn mà hoảng hồn , đáng lẽ Đình Nhĩ có thể sống nếu như không bị rắn cắn nhiều như vậy.
“Là rắn cắn .... Có khả năng Lăng Khiêm cũng bị như vậy không “. Thiên Vũ nhìn thi thể kém lành lặn của Đình Nhĩ là ớn lạnh , anh thực sự lo cho Lăng Khiêm nếu bị rắn cắn như vậy thì khó lòng thoát khỏi .
“Rất có khả năng “. Lưu Nghị nặng nề tiếp lời .
“Mau tìm .... A “. Thiên Vũ chưa kịp nói hết câu , trên tay anh đã xuất hiện một vết bầm tím như Đình Nhĩ .
“Bắt con rắn đó “. Lưu Nghị cùng Trung Đằng ra lệnh cho những người xung quanh cố bắt được nó .
“Thiếu gia , chúng ta về thôi , để cho họ ở đây tìm kiếm cậu bị rắn kịch độc cắn đó không chữa kịp sẽ tong mạng “. Trung Đằng đỡ Thiên Vũ đứng dậy .
“Bảo họ tiếp tục tìm kiếm , không thấy thì đừng về “. Trước khi đi Thiên Vũ còn để lại một câu , chỉ mới vài giây mặt anh đã nhợt nhạt hẳn đi , đôi mắt cùng đang lờ đờ dần .
Thiên Vũ được người đưa đến bệnh viện gần đó chữa trị , phải mất cả tiếng đồng hồ đội ngũ y tế ở đó mới hoàn thành việc cứu chữa cho anh . Họ cho biết loại rắn anh bị cắn rất độc , nếu không chữa trị trong thời gian ngắn nhất thì chắc chắn sẽ mất mạng . Thiên Vũ nghe được lời giải thích thì trở nên tuyệt vọng hơn lúc trước rất nhiều , Lăng Khiêm đã qua một ngày nhưng vẫn không tìm thấy đâu , anh chỉ sợ là bị rắn cắn đến mất xác thôi . Sáng hôm sau
Thiên Vũ sau một đêm ngủ mê man trong bệnh viện anh mới bừng tỉnh nhìn lại đồng hồ , đã 9 giờ sáng và anh vẫn còn ngủ , dứt mạnh ông truyền dịch trên tay Thiên Vũ chạy nhanh ra khỏi giường , ra đến cửa phòng lại bị hộ vệ chặn lại .
“Thiếu gia , cậu định đi đâu “.
“Tìm thấy Lăng Khiêm chưa ???”
Trả lời câu hỏi của anh chỉ là sự im lặng và cuối đầu của bọn thuộc hạ .
“Vô dụng “. Thiên Vũ tức giận bỏ đi .
Nhà Lăng Khiêm
Mỹ Nhi ngồi thẫn thờ nhìn Băng Tâm vẫn nằm im lìm ở chiếc giường trắng , trôi qua một ngày rồi mà cô vẫn không hồi tỉnh , tin tức của Lăng Khiêm cũng không có , Thiên Vũ qua đêm cũng không về nhà mọi chuyện khiến Mỹ Nhi như quay cuồng cả đêm cô cứ mãi đi đi lại lại trong nhà mà không hề chợp mắt , sáng ra mới biết mình ngủ quên trên giường Băng Tâm .
Cạch
“Thiên Vũ , sao rồi “. Mỹ Nhi nghe được tiếng cửa phòng liền quay lại mới thấy Thiên Vũ mệt mỏi bước đến.
“Băng Tâm chưa tỉnh sao ???” Thiên Vũ đề phòng nhìn sang Băng Tâm .
“Chưa , cậu ấy vẫn còn hôn mê “.
“Hazzzi , vẫn không tìm thấy , chỉ thấy xác của Đình Nhĩ vì bị rắn cắn mà chết , không ngoại trừ khả năng Lăng Khiêm cũng bị như vậy “. Thiên Vũ thở dài tuyệt vọng ngồi xuống ghế .
“Tôi không tin anh ấy dễ chết như vậy , Thiên Vũ cậu mau rút lại lời nói rủi đó đi “. Băng Tâm nằm trên giường lên tiếng , cô vốn dĩ nghe hết được câu chuyện của Thiên Vũ và Mỹ Nhi . Cô bước xuống giường đi đến nắm chặt cổ tay Thiên Vũ quát lớn :“Nói đi , có phải cậu chưa tìm kĩ , chỉ tìm qua loa nên mới vậy “.
“A , đau đấy “. Thiên Vũ khẽ rên khi Băng Tâm chạm vào vết thương trên tay của mình .
“Anh làm sao thế “. Mỹ Nhi vạch ống tay của Thiên Vũ lên xuất hiện một vòng băng kĩ lưỡng ở cổ tay .
Thiên Vũ nhìn khuôn mặt khó hiểu của 2 người liền thở dài , anh từ từ mở băng ra , xuất hiện trên tay là vết bấm tím rỉ máu loang lỗ trông rất dị , anh nói “ Băng Tâm , cậu xem đi đây là vết rắn cắn trên người tôi , chỉ một vết đã thành như vậy huống chi Đình Nhĩ bị cắn khắp tứ chi, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã tong mạng rồi . Hai người Lăng Khiêm và Đình Nhĩ cùng rơi xuống vực cũng không thể loại trừ tình huống xấu xảy ra “ .
“Tôi không tin , Lăng Khiêm anh ấy rất mạnh mẽ không thể vì rắn cắn mà mất mạng , huống chi vẫn chưa tìm thấy anh ấy sao các người có thể kết luận như vậy được “. Băng Tâm nước mắt lưng tròng ngồi bết xuống đất hai tay cô ôm lấy đầu cố gắng phủ nhận lời phỏng đoán của Thiên Vũ .
“Cậu sao vậy ... “ Thiên Vũ ngồi xuống cầm cổ tay Băng Tâm khéo nó rời khỏi tai cô “ Không phải tôi không đau lòng , nhưng mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi cô khóc thì để làm gì , tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tâm lý , Lăng Khiêm hy sinh mạng sống của mình để cứu 2 mẹ con cô thì nên bảo toàn chăm sóc nó cho thật tốt vào ...” Thiên Vũ gằn giọng nói từng câu sắt đá như muốn trách móc Băng Tâm rằng cô chính là người khiến Lăng Khiêm ra như vậy , anh cũng không phải là người không hiểu tình đạt lý vốn dĩ đó là sự hy sinh trong tình yêu không thể tránh khỏi giữa chốn này , Thiên Vũ anh chỉ có thể nói với Băng Tâm những lời đó để cô không phụ lòng Lăng Khiêm sống quãng đời còn lại thật thốt mà thôi .”Đừng làm vậy , Băng Tâm cậu ấy không khỏe, anh đang khiến Băng Tâm buồn thêm thôi “. Mỹ Nhi kéo Thiên Vũ ra khỏi Băng Tâm .
“CÁC NGƯỜI ĐI RA , ĐI RA HẾT ĐI “. Băng Tâm quát lớn chỉ tay về phía cửa , nước mắt cô giờ không kìm được nữa nó dần òa ra không kiểm soát .
“Băng Tâm ... “.
“Đi thôi , hiện giờ cậu ấy cần yên tĩnh “. Thiên Vũ ôm vãi Mỹ Nhi xoa nhẹ rồi cùng cô ra ngoài để lại không gian vắng lặng cho Băng Tâm .
Băng Tâm cô khóc đến thảm thương , cô đang cố khóc thật lớn thật nhiều để Lăng Khiêm có thể nghe thấy , Lăng Khiêm từng nói anh rất thích nhìn Băng Tâm cười và mỗi khi cô khóc anh luôn ở bên im lặng ôm lấy cô an ủi , truyền cho cô hơi ấm , còn lau nước mắt cho cô bằng chính tay mình . Nhưng giờ thì không , cô ngồi dưới nền đất lạnh lẽo khóc một mình không có ai dỗ dành , không ai lau nước mắt cho . Sự thật cay nghiệt này khiến cô khó có thể chấp nhận được , ngay cả Thiên Vũ cũng ra lời khẳng định rằng đến 90 % rằng Lăng Khiêm không còn , thì cô có gì để mong đợi mọi miền hy vọng của cô đang bị dập tắt hoàn toàn ....
Mỹ Nhi cùng Thiên Vũ lại đang ngồi dưới đại sảnh , cô nhẹ nhàng từng bước băng bó cho anh mà cả 2 lại không buồn nói với nhau một câu nào , không khí trong nhà bao lâu nay vui tươi giờ thì trở nên vô cùng căng thẳng và u ám , yên lặng đến dị thường . Ngay cả Hắc Hắc cũng hiểu chuyện mà buồn rầu ngồi lặng im bên ngoài cửa phòng của Băng Tâm
“Anh chắc chắn rằng Lăng Khiêm chết rồi sao ???” Mỹ Nhi cất hộp cứu thương sang một bên , nắm chặt tay Thiên Vũ vặn hỏi .
“Không chắc chắn , nhưng có khả năng cao “.
“Nhưng chẳng phải chưa tìm thấy thi thể sao , em không tin là cậu ấy chết “. Mỹ Nhi lắc đầu phủ nhận , người cô bỗng lại run lên bần bật , môi cắn chặt kìm gọng nước mắt muốn trào ra , Băng Tâm bạn cô chỉ mới hưởng được hạnh phúc chưa được bao lâu , cô sẽ ra sao nếu đây là sự thật
“Nhả môi ra “. Thiên Vũ giữ chặt lấy khuôn mặt Mỹ Nhi ngăn không để cô lắc đầu thêm nữa , anh nói : “ Nói cho em biết , anh tìm thấy xác Đình Nhĩ là ở cạnh một dòng suối chảy siết , thì em nghĩ sao ??? Mỹ Nhi em phải mạnh mẽ lên , anh cũng như vậy , Lăng Khiêm chết rồi ai cũng rất đau lòng , rất hoang mang nhưng không thể mãi như vậy mà sống , Băng Tâm nhất định vượt qua chuyện này chúng ta phải luôn ở bên cô ấy có hiểu chứ “.
“Ừ , em nghe lời anh “. Mỹ Nhi gật nhẹ đầu
“Ngoan lắm “. Thiên Vũ ôm cô vào lòng an ủi
7 giờ tối
Hàn Minh , Trung Đằng và Lưu Nghị bước vào nhà Lăng Khiêm với bộ dạng mệt mỏi sầu não , cả ba đồng loạt quỳ xuống đất trước mặt Thiên Vũ cùng đồng thanh nhận tội
“Chúng tôi vô dụng , không thể tìm thấy Lão Đại “.
“Được rồi đứng lên . Tôi cũng đã hiểu được ông trời muốn chúng ta như vậy thì sẽ như vậy . Ngưng tìm kiếm , trở về nghỉ ngơi đi , nếu Lăng Khiêm thực sự sống sót thì đã quay về từ lâu “. Thiên Vũ thở dài ,anh vốn dĩ chưa từng đầu hàng số phận ra sao , nhưng bây giờ thì đã quá sức chống cự rồi, anh lấy tay bóp thái dương cố gắng trấn tĩnh sự mệt mỏi của mình , anh thực sự rất mệt mỏi cả tinh thần và thể xác . ”Mọi người về đi , tạm thời trong 3 ngày tới không tiếp nhận bất kì hợp đồng lớn nhỏ nào , hãy để Thiên Vũ được nghỉ ngơi một chút “. Mỹ Nhi đặt ly nước cam lên bàn nói .
“Vâng“. Lưu Nghị gật đầu cùng 2 người còn lại đi về , trong lòng họ cũng không tốt hơn là bao nhiêu , cảm giác bất an khi thiếu sự có mặt của Lăng Khiêm cứ càng ngày tăng lên , ngoại bang nhất định trước sau gì cũng biết chuyện đến lúc đó thì không chống đỡ nổi nữa rồi .
“Em lên thăm Băng Tâm một chút” Mỹ Nhi nói rồi trực tiếp rời đi .
Mỹ Nhi đứng ở cửa phòng nghe ngóng , không gian im lặng bên trong thực sự vô cùng khác thường , cố mở cửa vào trong thì thấy Băng Tâm ngồi bệt dưới đất đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định.
“Cậu đói không tớ đem thức ăn lên nhé “. Mỹ Nhi ngồi xuống hỏi han , nhưng chẳng nhận được sự phản ứng nào của Băng Tâm , cô lại tiếp tục hỏi “Vậy có buồn ngủ không , tớ đỡ cậu lên giường nhé “. Nói rồi Mỹ Nhi đỡ Băng Tâm ngồi lên giường , cô chỉ làm theo nhưng chẳng có chút phản ứng nào đôi mắt vẫn vô thần như cũ .
Mỹ Nhi lắc đầu rồi xuống bếp lấy chút đồ ăn cho Băng Tâm , cô đưa thìa cháo lên miệng Băng Tâm “Băng Tâm , ăn đi lấy sức một chút “.
Băng Tâm vẫn im lặng không nói , đôi mắt cũng lười biếng nhìn Mỹ Nhi
“Cậu chịu khó một chút , không muốn ăn cũng cố nuốt vì đứa bé đi mà “. Mỹ Nhi ra sức nài nỉ .
Xoảng
Tiếng bát vỡ đinh tai vang lên trong căn phòng lớn . Băng Tâm mặc kệ vung nhẹ tay hất đổ chén cháo xuống sàn rồi chỉ nằm xuống kéo chăn chùm kín đầu .
“Chuyện gì vậy “. Trần Cảnh tiện đường đi ngang qua thì chạy vào .
“Băng Tâm rất kì lạ , cậu ấy làm cháu sợ “. Mỹ Nhi lo lắng nhìn bóng lưng Băng Tâm , tại sao cô lại trở nên lạnh lùng và im lặng đến bất thường như vậy .
“Tiểu Thư cẩn thận , tôi sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này . Bây giờ chúng ta ra ngoài nói chuyện “.
10 giờ tối
Trương Bằng nghe tin dữ , đã tức tốc bỏ công việc ở Luân Đôn và bay về Thượng Hải ngay lập tức , hiện ông đang có mặt ở đại sảnh của Hoàng gia cùng Thiên Vũ và Mỹ Nhi , Phong Thần sau khi tạm hoãn mọi công việc ở Phong Thị tức tốc chạy đến đây để tham gia cuộc họp khẩn .
“Vừa rồi , cháu vào phòng Băng Tâm đã thấy cậu ấy trông rất lạ , chẳng có chút phản ứng nào như người mất hồn vậy “.
“Cậu ấy cần bác sĩ tâm lý “. Thiên Vũ nói rồi lấy điện thoại cho một người “Alo , là tôi Thiên Vũ , liên lạc với bác sĩ Thomas đến Hoàng gia . Dù bận thế nào cũng ép ông ta đến đây trong sáng ngày mai “.
“Thomas ???” Phong Thần lặp lại tên của người được nhắc đến .
“Là bác sĩ khoa tâm lý giàu kinh nghiệm được rất nhiều tín nhiệm “. ”Ta muốn lên với Băng Tâm “. Trương Bằng sốt ruột nghe vài câu đối thoại liền không chờ được nữa , gấp rút nói với mọi người rồi chống gậy rời đi .
“Cháu đỡ ông “. Phong Thần cũng bật dậy đi cùng Trương Bằng , trong tâm anh cũng không ngừng dậy sóng , chỉ vừa mới một ngày không gặp Băng Tâm lại xảy ra chuyện này .
Trương Bằng và Phong Thần mở nhẹ cửa bước vào căn phòng lớn của Băng Tâm , không gian yên tĩnh đến lạ thường chỉ có tiếng gió bên cửa đang ríu rít như sắp có trận mưa lớn nó khiến người ta rùng mình chỉ muốn đóng nhanh cửa sổ để ngọn gió độc kia ngừng ra vào trong phòng . Đập vào mắt họ là Băng Tâm ngồi thẫn thờ trên giường một mình không chút động tĩnh nào , cô trông xanh xao buồn thảm đến đau thương .
“Cháu không sao chứ “. Trương Bằng ngồi cạnh giường nắm tay Băng Tâm dò hỏi .
Đáp trả lại ông chỉ là sự im lặng đáng sợ ngay cả liếc mặt nhìn cũng không
“Đừng làm mọi người sợ , em nói gì đi có được không “ Phong Thần sau khi đóng cửa sổ cũng quỳ sát bên giường ra giọng ngọt ngào nói chuyện với cô .
Im lặng vẫn hoàn lặng im
“Cháu có muốn ăn gì không , ta đem bánh kem đến cho cháu nhé “.
“Đúng đúng , ăn chút gì đó đi đã 1 ngày rồi em không chịu ăn gì cả . Đừng tự ngược đãi bản thân như vậy “.
Mặc kệ những lời nói khuyên nhủ của ông ngoại và Phong Thần , Băng Tâm cũng không để ý chỉ lặng lẽ kéo chăn nằm xuống đưa lưng về phía . Mọi người chỉ biết thở dài bất lực nhìn Băng Tâm héo mòn từng phút , không ai tự lau đi giọt nước mắt thương cảm đang rơi trong lòng chẳng thể nào tự lừa dối được bản thân rằng họ đang rất đau lòng đang rất xót xa .
Sáng hôm sau .
Mọi người trong nhà đều tụ tập lại đại sảnh tiếp đón vị bác sĩ nổi tiếng Thomas , ông ta khi nghe được lệnh của Hoàng Khiêm liền hủy bỏ mọi lịch trình khám chữa bệnh của mình mà từ Canada bay thẳng về đây . Sau khi nhìn sơ qua tình trạng của Băng Tâm ông mới nói với mọi người .
“Tiểu thư hiện đang mang thai rất lớn , tôi cần mọi người thật sự hợp tác để chữa bệnh cho cô ấy một cách thật nhanh chóng kịp với thời gian sanh nở “.
“Được chúng tôi luôn nghe theo “. Mỹ Nhi liền gật đầu đồng ý .
“Tiểu thư vì cái chết của Lão Đại nên mới ra như vậy , yêu cầu mọi người luôn ở bên chăm sóc nói chuyện với cô ấy thật nhiều . Nhưng , lưu ý đừng bao giờ nhắc đến lão đại trước mắt tiểu thư mong cô ấy có thể sớm quên đi kí ức đau buồn này “. Thomas nói lời đề nghị một cách vô cùng rõ ràng ,rành mạch và thành khẩn .
“Được ,chúng tôi sẽ không nhắc đến Lăng Khiêm “ .Thiên Vũ gật nhẹ đầu
“Chuẩn bị một phòng khách cho bác sĩ Thomas , mọi yêu cầu của ông ấy đều phải làm thật tốt “. Mỹ Nhi nói với một cô giúp việc ”Vâng , tiểu thư “.
Sau cuộc đối thoại ngắn , mọi người nghe theo lời của vị bác sĩ đầy kinh nghiệm . Mỹ Nhi lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc Băng Tâm từng muỗng cơm đến từng cốc nước . Trương Bằng xong việc cũng rất tranh thủ đến thăm cháu gái , Phong Thần cũng vậy lúc nào đến cũng đem một bó hoa tươi đến tặng cho cô . Thiên Vũ một mình đảm đương mọi vấn đề của Hoàng Khiêm cũng không có thời gian nhiều nhưng anh không quên nhờ người mua nhiều thức ăn ngon cho Băng Tâm
Cứ như vậy mọi người luôn luôn dành tình cảm và sự chăm sóc đặc biệt cho Băng Tâm , cô cũng rất ngoan ngoãn nghe lời mọi người không trầm lặng một chỗ như những ngày đầu nhưng cô nhất quyết một câu cũng không chịu nói khiến cho mọi người cứ mãi độc thoại trong một khoảng thời gian.
Trong một khoảng không đầy nắng ở ban công phòng Băng Tâm , cô cũng Mỹ Nhi trò chuyện .
“Băng Tâm cậu có nhớ chuyện khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không , lúc đó đúng là rất thảm thương a . Cậu bị bắt về lúc nào cũng khóc lóc đòi mẹ , bị đánh rất nhiều mới trở nên cứng rắn hơn chịu sự rèn luyện của ASS , còn tớ bị đưa từ cô nhi viện đến nhưng lại ngoan ngoãn hơn nhiều , mặc dù lần đầu tiên gặp măṭ nhau bị đánh đến bầm dập nhưng chúng ta vẫn cười cho qua chuyện nó là động lực để 2 ta sống tiếp và sống trọn vẹn đến ngày hôm nay . Vậy , tại sao bây giờ câu không cười với tớ một chút dù một cái thoáng qua cũng khiến tớ yên lòng mà “. Mỹ Nhi ban đầu vui vẻ kể chuyện cho Băng Tâm nhưng khi khi nói đến đây thì lòng cô nghẹn lại , Băng Tâm không còn là Băng Tâm nữa rồi , cô không cười không nói như một người vô hồn , ai đã mang linh hồn của cô đi rồi .
Những lời này đều lọt vào tai Băng Tâm nhưng cô cũng chẳng mảy may chút nào , tay ôm bụng tròn vuốt ve , đôi mắt vẫn nhìn về hướng ánh nắng chiếu tỏa xuống vườn hoa cô trồng , cảnh vật sau cơn mưa thật đẹp , nắng vàng chiếu tỏa lên những giọt nước đang đọng trên những cánh hoa yên bình thật . Nhưng trong lòng cô không đẹp không yên bình như vậy , một vết đen trong trái tim cứ âm thầm tạo sóng gió cho cô không ngừng , hằng đêm cô vẫn giật mình tỉnh dậy với cơn ác mộng kinh hoàng , bóng tối và cô đơn luôn giằng xéo chính cô không chịu buông tha .
“Băng Tâm , thấy thế nào “. Phong Thần ôm bó Lưu Ly đến cho Băng Tâm , anh nói :“ Hôm qua trời mưa nên hoa mới đẹp như vậy , em có thích không. Còn nữa , đây là đồ ăn của Thiên Vũ nhờ anh đem đến , chút nữa đói có thể lấy ra ăn “
“Cậu ấy dạo này có vẻ ổn hơn rồi “. Mỹ Nhi cầm bó hoa trả lời thay .
“Em vẫn không thể quên được câu ta sao “. Phong Thần thở dài nói
“Không được nhắc đến mà “. Mỹ Nhi nói thì thầm
“Nghe theo ông già đó thì trị được chính bệnh cho Băng Tâm sao , chỉ có Lăng Khiêm mới có thể thôi , Mỹ Nhi cô cũng biết mà “. Phong Thần nóng nảy đáp trả .
“Nhưng Lăng Khiêm ... Cậu đừng phá hỏng không khí và tâm trạng của Băng Tâm “. Mỹ Nhi vừa nhắc đêń điều cấm kị liền đổi chủ đề . Nhưng đâu biết ánh mắt vô hồn mặc kệ mọi thứ của Băng Tâm liền thay đổi vị trí nhìn về phía hai người khi nhắc đến Lăng Khiêm . Đã một quãng thời gian không nghe ai nhắc tên anh ấy cô dường như đã quên mất điều này .”Nếu muốn trị bệnh cho Băng Tâm , thì tại sao còn để đống hình ảnh của Lăng Khiêm trên bàn như thế này , dẹp hết đi “. Phong Thần không kìm được sự bất an mà hóa ra tức giận anh bước đến bàn ném hết abum ảnh xuống đất .
Vài giây sau lại có một người đẩy anh ra xa rồi ngồi bệt xuống đất lượm từng bức ảnh lên nâng niu . Là Băng Tâm , nước mắt cô đang rơi đau khổ , đây là phản ứng đầu tiên của cô trong quãng thời gian bị trầm cảm .
“Cậu ấy ... cậu ấy ...Thomas Thomas mau đến đây “. Mỹ Nhi lắp bắp không nói nên lời chạy nhanh đến phòng bác sĩ gọi ông ta đến
“Anh xin lỗi “. Phong Thần ngồi xuống cố đỡ Băng Tâm dậy nhưng chỉ nhận lại sự xa lánh của cô .
Sau một lần xem xét tình trạng của Băng Tâm , bác sĩ Thomas lại một lần nữa tập trung mọi người
“Tôi có một phương pháp trị liệu mới “.
“Là gì “. Trương Bằng gấp rút hỏi
“Thôi miên “.
“Thôi miên??? Ông định làm gì “. Mỹ Nhi nói
“Tiểu thư có phản ứng vô cùng mạnh mẽ đối với Lão đại . Tôi muốn tiểu thư trở về quá khứ bằng cách thôi miên cô ấy , làm cô ấy nhớ về những kỉ niệm cùng Lão đại coi như là một lần cuối được gặp ngài ấy , giúp cô ấy lưu giữ thật kĩ nhưng hồi ức về Lão đại , chắc chắn quá khứ đó sẽ chữa bệnh cho Tiểu thư “. Bác sĩ chắc chắn trả lời
“Ông có chắc chắn phương pháp này an toàn với cả 2 mẹ con họ không “. Phong Thần nghi ngờ hỏi , nếu như không thành cô về quá khứ thì có phải sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm lý không
“Theo quan sát thì tiểu thư rất quan trọng những mảnh kí ức còn sót lại như là hình ảnh của lão đại và cô ấy , mọi người cứ yên tâm dựa vào căn cứ biểu hiện của tiểu thư , tôi mới dám xác định rằng an toàn . “
“Được , có thể bắt đầu liền hay không “. Mỹ Nhi hỏi
“Được , bắt đầu “. Thomas đứng dậy cầm một chiếc đồng hồ thôi miên đi cùng mọi người đến chỗ Băng Tâm nằm , ông ngồi xuống hiền lành nói với Băng Tâm “ Tiểu thư , có phải cô đang rất nhớ Lão Đại Lăng Khiêm không ??”
Băng Tâm nghe tên anh lại nhìn sang Thomas đau khổ gật đầu
“Được , vậy cô có muốn thấy Lão đại trong mơ không , mặc dù chỉ là ký ức”
Băng Tâm liền gật đầu
“Được , vậy nhìn vào đồng hồ này , thật tập trung , từ từ thôi hãy hồi tưởng về những kí ức đẹp của 2 người “ Thomas với giọng điệu ma mị dẫn Băng Tâm vào giấc ngủ .
Trong đó cô thấy rất nhiều hình ảnh vui vẻ giữa 2 người lần đầu tiên 2 người hôn nhau trên chiếc chiến thuyền , là lần đầu tiên cô bị ép buộc một cách ngọt ngào như vậy .
“Lần sau nếu còn bướng nữa tôi sẽ dùng cách này để trừng trị em , có hiểu chưa “
Còn có cả lần Lăng Khiêm nói anh yêu cô , khoảnh khắc ngọt ngào đến như vậy
“Anh yêu em ”
Nhớ đến nước mắt của Lăng Khiêm chỉ dành cho cô , lần đầu là tiên là khi anh ngỡ cô chết nên đã khóc đến thảm thương
“Doãn Băng Tâm , không được chết , em còn pahir cãi nhau với tôi , em còn phải làm bang chủ phu nhân , không được .... “
Lần thứ hai vì đau lòng cô mang thai cực nhọc mà rơi lệ
“Anh thương em lắm “
“Hứa với anh phải thật mạnh mẽ không được gục ngã , anh vẫn ở mãi bên em thôi “.
Kí ức được sắp sếp rất trật tự kể lại chuyện tình của 2 người từ khi gặp nhau đến khi 2 người có đưa trẻ này , họ đã trải qua bao nhiêu thăng trầm vui vẻ đau buồn như vậy đã quá đủ rồi ...
“Áaaaaaa“. Băng Tâm bật dậy khỏi giấc mộng
“Không sao chứ “. Mỹ Nhi lại gần
“Lăng Khiêm ... Huhuhuhu“. Băng Tâm ôm lấy Mỹ Nhi khóc đến thương tâm , cô khóc một trận như xả hết cảm súc của mình . Mọi người cũng vậy nhìn thấy cô nói chuyện liền cảm thấy gánh nặng và nỗi lo trong lòng vơi đi một phần lớn
Kể từ đó Băng Tâm lại trở nên bình tĩnh hơn cứng rắn hơn , một cô gái tự lập không cần ai giúp đỡ . Chỉ sau ngày đó 2 tuần cô cũng đã hạ sinh một hoàng tử nhỏ với sự trợ giúp của đội ngũ bác sĩ và y tá riêng kèm theo cả Mỹ Nhi và Thiên Phu Nhân đi theo . Cô biết đó là Lăng Khiêm tái sinh từ đôi mắt đen nghiêm nghị đến cái mũi cao cao là không thể lầm được ..... Đăng bởi: admin
“Lão đại , lão đại , ngài ở đâu “. Những tiếng hô liên tục vang lên phá vỡ sự im lặng thường ngày của khu rừng .
“Lăng Khiêm , cậu đâu rồi , lên tiếng đi “. Thiên Vũ cũng rất nổ lực tìm kiếm người anh la hét như vậy cũng đã nhiều giờ nhưng vẫn không chịu ngừng , cầm đèn pin soi rọi các ngóc nghách .
“Thiên Vũ thiếu gia, chúng tôi tìm được một ngôi làng nhỏ gần đây , có khả năng Lão Đại ở đó “. Hàn Minh chạy đến báo cáo .
“Cậu dẫn người , đến đó dò hỏi “.
“Vâng “. Nói rồi Hàn Minh cùng một số thân cận tức tốc chạy đến đó .
Thiên Vũ vẫn trông trạng thái hoang mang tiếp tục tìm kiếm , anh đi đến bên bờ suối chảy siết thì bỗng vấp phải một thứ mềm mại như cơ thể người , thoáng vui mừng nhìn xuống , thân ảnh dưới đất lại khiến anh hụt hẫng kẻ đó không phải là Lăng Khiêm mà chính là thi thể Đình Nhĩ , hắn ta đã ngừng thở với nhiều vết bầm tím trên người .
“Lưu Nghị , Trung Đằng lại đây “. Thiên Vũ lớn tiếng gọi .
“Đã tìm được người rồi sao ???” Lưu Nghị nghe mệnh lệnh liền cùng Trung Đằng chạy đến .
“Là thi thể của Đình Nhĩ , các người xem ,hắn ta chết không phải do bị chấn thương nhưng lại có nhiều vết tím nhỏ như vậy “. Thiên Vũ rọi đèn qua vô số vết tím trên người Đình Nhĩ .
“Là vết rắn cắn , lại là rắn độc “. Trung Đằng nhìn những vết cắn mà hoảng hồn , đáng lẽ Đình Nhĩ có thể sống nếu như không bị rắn cắn nhiều như vậy.
“Là rắn cắn .... Có khả năng Lăng Khiêm cũng bị như vậy không “. Thiên Vũ nhìn thi thể kém lành lặn của Đình Nhĩ là ớn lạnh , anh thực sự lo cho Lăng Khiêm nếu bị rắn cắn như vậy thì khó lòng thoát khỏi .
“Rất có khả năng “. Lưu Nghị nặng nề tiếp lời .
“Mau tìm .... A “. Thiên Vũ chưa kịp nói hết câu , trên tay anh đã xuất hiện một vết bầm tím như Đình Nhĩ .
“Bắt con rắn đó “. Lưu Nghị cùng Trung Đằng ra lệnh cho những người xung quanh cố bắt được nó .
“Thiếu gia , chúng ta về thôi , để cho họ ở đây tìm kiếm cậu bị rắn kịch độc cắn đó không chữa kịp sẽ tong mạng “. Trung Đằng đỡ Thiên Vũ đứng dậy .
“Bảo họ tiếp tục tìm kiếm , không thấy thì đừng về “. Trước khi đi Thiên Vũ còn để lại một câu , chỉ mới vài giây mặt anh đã nhợt nhạt hẳn đi , đôi mắt cùng đang lờ đờ dần .
Thiên Vũ được người đưa đến bệnh viện gần đó chữa trị , phải mất cả tiếng đồng hồ đội ngũ y tế ở đó mới hoàn thành việc cứu chữa cho anh . Họ cho biết loại rắn anh bị cắn rất độc , nếu không chữa trị trong thời gian ngắn nhất thì chắc chắn sẽ mất mạng . Thiên Vũ nghe được lời giải thích thì trở nên tuyệt vọng hơn lúc trước rất nhiều , Lăng Khiêm đã qua một ngày nhưng vẫn không tìm thấy đâu , anh chỉ sợ là bị rắn cắn đến mất xác thôi . Sáng hôm sau
Thiên Vũ sau một đêm ngủ mê man trong bệnh viện anh mới bừng tỉnh nhìn lại đồng hồ , đã 9 giờ sáng và anh vẫn còn ngủ , dứt mạnh ông truyền dịch trên tay Thiên Vũ chạy nhanh ra khỏi giường , ra đến cửa phòng lại bị hộ vệ chặn lại .
“Thiếu gia , cậu định đi đâu “.
“Tìm thấy Lăng Khiêm chưa ???”
Trả lời câu hỏi của anh chỉ là sự im lặng và cuối đầu của bọn thuộc hạ .
“Vô dụng “. Thiên Vũ tức giận bỏ đi .
Nhà Lăng Khiêm
Mỹ Nhi ngồi thẫn thờ nhìn Băng Tâm vẫn nằm im lìm ở chiếc giường trắng , trôi qua một ngày rồi mà cô vẫn không hồi tỉnh , tin tức của Lăng Khiêm cũng không có , Thiên Vũ qua đêm cũng không về nhà mọi chuyện khiến Mỹ Nhi như quay cuồng cả đêm cô cứ mãi đi đi lại lại trong nhà mà không hề chợp mắt , sáng ra mới biết mình ngủ quên trên giường Băng Tâm .
Cạch
“Thiên Vũ , sao rồi “. Mỹ Nhi nghe được tiếng cửa phòng liền quay lại mới thấy Thiên Vũ mệt mỏi bước đến.
“Băng Tâm chưa tỉnh sao ???” Thiên Vũ đề phòng nhìn sang Băng Tâm .
“Chưa , cậu ấy vẫn còn hôn mê “.
“Hazzzi , vẫn không tìm thấy , chỉ thấy xác của Đình Nhĩ vì bị rắn cắn mà chết , không ngoại trừ khả năng Lăng Khiêm cũng bị như vậy “. Thiên Vũ thở dài tuyệt vọng ngồi xuống ghế .
“Tôi không tin anh ấy dễ chết như vậy , Thiên Vũ cậu mau rút lại lời nói rủi đó đi “. Băng Tâm nằm trên giường lên tiếng , cô vốn dĩ nghe hết được câu chuyện của Thiên Vũ và Mỹ Nhi . Cô bước xuống giường đi đến nắm chặt cổ tay Thiên Vũ quát lớn :“Nói đi , có phải cậu chưa tìm kĩ , chỉ tìm qua loa nên mới vậy “.
“A , đau đấy “. Thiên Vũ khẽ rên khi Băng Tâm chạm vào vết thương trên tay của mình .
“Anh làm sao thế “. Mỹ Nhi vạch ống tay của Thiên Vũ lên xuất hiện một vòng băng kĩ lưỡng ở cổ tay .
Thiên Vũ nhìn khuôn mặt khó hiểu của 2 người liền thở dài , anh từ từ mở băng ra , xuất hiện trên tay là vết bấm tím rỉ máu loang lỗ trông rất dị , anh nói “ Băng Tâm , cậu xem đi đây là vết rắn cắn trên người tôi , chỉ một vết đã thành như vậy huống chi Đình Nhĩ bị cắn khắp tứ chi, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã tong mạng rồi . Hai người Lăng Khiêm và Đình Nhĩ cùng rơi xuống vực cũng không thể loại trừ tình huống xấu xảy ra “ .
“Tôi không tin , Lăng Khiêm anh ấy rất mạnh mẽ không thể vì rắn cắn mà mất mạng , huống chi vẫn chưa tìm thấy anh ấy sao các người có thể kết luận như vậy được “. Băng Tâm nước mắt lưng tròng ngồi bết xuống đất hai tay cô ôm lấy đầu cố gắng phủ nhận lời phỏng đoán của Thiên Vũ .
“Cậu sao vậy ... “ Thiên Vũ ngồi xuống cầm cổ tay Băng Tâm khéo nó rời khỏi tai cô “ Không phải tôi không đau lòng , nhưng mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi cô khóc thì để làm gì , tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tâm lý , Lăng Khiêm hy sinh mạng sống của mình để cứu 2 mẹ con cô thì nên bảo toàn chăm sóc nó cho thật tốt vào ...” Thiên Vũ gằn giọng nói từng câu sắt đá như muốn trách móc Băng Tâm rằng cô chính là người khiến Lăng Khiêm ra như vậy , anh cũng không phải là người không hiểu tình đạt lý vốn dĩ đó là sự hy sinh trong tình yêu không thể tránh khỏi giữa chốn này , Thiên Vũ anh chỉ có thể nói với Băng Tâm những lời đó để cô không phụ lòng Lăng Khiêm sống quãng đời còn lại thật thốt mà thôi .”Đừng làm vậy , Băng Tâm cậu ấy không khỏe, anh đang khiến Băng Tâm buồn thêm thôi “. Mỹ Nhi kéo Thiên Vũ ra khỏi Băng Tâm .
“CÁC NGƯỜI ĐI RA , ĐI RA HẾT ĐI “. Băng Tâm quát lớn chỉ tay về phía cửa , nước mắt cô giờ không kìm được nữa nó dần òa ra không kiểm soát .
“Băng Tâm ... “.
“Đi thôi , hiện giờ cậu ấy cần yên tĩnh “. Thiên Vũ ôm vãi Mỹ Nhi xoa nhẹ rồi cùng cô ra ngoài để lại không gian vắng lặng cho Băng Tâm .
Băng Tâm cô khóc đến thảm thương , cô đang cố khóc thật lớn thật nhiều để Lăng Khiêm có thể nghe thấy , Lăng Khiêm từng nói anh rất thích nhìn Băng Tâm cười và mỗi khi cô khóc anh luôn ở bên im lặng ôm lấy cô an ủi , truyền cho cô hơi ấm , còn lau nước mắt cho cô bằng chính tay mình . Nhưng giờ thì không , cô ngồi dưới nền đất lạnh lẽo khóc một mình không có ai dỗ dành , không ai lau nước mắt cho . Sự thật cay nghiệt này khiến cô khó có thể chấp nhận được , ngay cả Thiên Vũ cũng ra lời khẳng định rằng đến 90 % rằng Lăng Khiêm không còn , thì cô có gì để mong đợi mọi miền hy vọng của cô đang bị dập tắt hoàn toàn ....
Mỹ Nhi cùng Thiên Vũ lại đang ngồi dưới đại sảnh , cô nhẹ nhàng từng bước băng bó cho anh mà cả 2 lại không buồn nói với nhau một câu nào , không khí trong nhà bao lâu nay vui tươi giờ thì trở nên vô cùng căng thẳng và u ám , yên lặng đến dị thường . Ngay cả Hắc Hắc cũng hiểu chuyện mà buồn rầu ngồi lặng im bên ngoài cửa phòng của Băng Tâm
“Anh chắc chắn rằng Lăng Khiêm chết rồi sao ???” Mỹ Nhi cất hộp cứu thương sang một bên , nắm chặt tay Thiên Vũ vặn hỏi .
“Không chắc chắn , nhưng có khả năng cao “.
“Nhưng chẳng phải chưa tìm thấy thi thể sao , em không tin là cậu ấy chết “. Mỹ Nhi lắc đầu phủ nhận , người cô bỗng lại run lên bần bật , môi cắn chặt kìm gọng nước mắt muốn trào ra , Băng Tâm bạn cô chỉ mới hưởng được hạnh phúc chưa được bao lâu , cô sẽ ra sao nếu đây là sự thật
“Nhả môi ra “. Thiên Vũ giữ chặt lấy khuôn mặt Mỹ Nhi ngăn không để cô lắc đầu thêm nữa , anh nói : “ Nói cho em biết , anh tìm thấy xác Đình Nhĩ là ở cạnh một dòng suối chảy siết , thì em nghĩ sao ??? Mỹ Nhi em phải mạnh mẽ lên , anh cũng như vậy , Lăng Khiêm chết rồi ai cũng rất đau lòng , rất hoang mang nhưng không thể mãi như vậy mà sống , Băng Tâm nhất định vượt qua chuyện này chúng ta phải luôn ở bên cô ấy có hiểu chứ “.
“Ừ , em nghe lời anh “. Mỹ Nhi gật nhẹ đầu
“Ngoan lắm “. Thiên Vũ ôm cô vào lòng an ủi
7 giờ tối
Hàn Minh , Trung Đằng và Lưu Nghị bước vào nhà Lăng Khiêm với bộ dạng mệt mỏi sầu não , cả ba đồng loạt quỳ xuống đất trước mặt Thiên Vũ cùng đồng thanh nhận tội
“Chúng tôi vô dụng , không thể tìm thấy Lão Đại “.
“Được rồi đứng lên . Tôi cũng đã hiểu được ông trời muốn chúng ta như vậy thì sẽ như vậy . Ngưng tìm kiếm , trở về nghỉ ngơi đi , nếu Lăng Khiêm thực sự sống sót thì đã quay về từ lâu “. Thiên Vũ thở dài ,anh vốn dĩ chưa từng đầu hàng số phận ra sao , nhưng bây giờ thì đã quá sức chống cự rồi, anh lấy tay bóp thái dương cố gắng trấn tĩnh sự mệt mỏi của mình , anh thực sự rất mệt mỏi cả tinh thần và thể xác . ”Mọi người về đi , tạm thời trong 3 ngày tới không tiếp nhận bất kì hợp đồng lớn nhỏ nào , hãy để Thiên Vũ được nghỉ ngơi một chút “. Mỹ Nhi đặt ly nước cam lên bàn nói .
“Vâng“. Lưu Nghị gật đầu cùng 2 người còn lại đi về , trong lòng họ cũng không tốt hơn là bao nhiêu , cảm giác bất an khi thiếu sự có mặt của Lăng Khiêm cứ càng ngày tăng lên , ngoại bang nhất định trước sau gì cũng biết chuyện đến lúc đó thì không chống đỡ nổi nữa rồi .
“Em lên thăm Băng Tâm một chút” Mỹ Nhi nói rồi trực tiếp rời đi .
Mỹ Nhi đứng ở cửa phòng nghe ngóng , không gian im lặng bên trong thực sự vô cùng khác thường , cố mở cửa vào trong thì thấy Băng Tâm ngồi bệt dưới đất đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định.
“Cậu đói không tớ đem thức ăn lên nhé “. Mỹ Nhi ngồi xuống hỏi han , nhưng chẳng nhận được sự phản ứng nào của Băng Tâm , cô lại tiếp tục hỏi “Vậy có buồn ngủ không , tớ đỡ cậu lên giường nhé “. Nói rồi Mỹ Nhi đỡ Băng Tâm ngồi lên giường , cô chỉ làm theo nhưng chẳng có chút phản ứng nào đôi mắt vẫn vô thần như cũ .
Mỹ Nhi lắc đầu rồi xuống bếp lấy chút đồ ăn cho Băng Tâm , cô đưa thìa cháo lên miệng Băng Tâm “Băng Tâm , ăn đi lấy sức một chút “.
Băng Tâm vẫn im lặng không nói , đôi mắt cũng lười biếng nhìn Mỹ Nhi
“Cậu chịu khó một chút , không muốn ăn cũng cố nuốt vì đứa bé đi mà “. Mỹ Nhi ra sức nài nỉ .
Xoảng
Tiếng bát vỡ đinh tai vang lên trong căn phòng lớn . Băng Tâm mặc kệ vung nhẹ tay hất đổ chén cháo xuống sàn rồi chỉ nằm xuống kéo chăn chùm kín đầu .
“Chuyện gì vậy “. Trần Cảnh tiện đường đi ngang qua thì chạy vào .
“Băng Tâm rất kì lạ , cậu ấy làm cháu sợ “. Mỹ Nhi lo lắng nhìn bóng lưng Băng Tâm , tại sao cô lại trở nên lạnh lùng và im lặng đến bất thường như vậy .
“Tiểu Thư cẩn thận , tôi sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này . Bây giờ chúng ta ra ngoài nói chuyện “.
10 giờ tối
Trương Bằng nghe tin dữ , đã tức tốc bỏ công việc ở Luân Đôn và bay về Thượng Hải ngay lập tức , hiện ông đang có mặt ở đại sảnh của Hoàng gia cùng Thiên Vũ và Mỹ Nhi , Phong Thần sau khi tạm hoãn mọi công việc ở Phong Thị tức tốc chạy đến đây để tham gia cuộc họp khẩn .
“Vừa rồi , cháu vào phòng Băng Tâm đã thấy cậu ấy trông rất lạ , chẳng có chút phản ứng nào như người mất hồn vậy “.
“Cậu ấy cần bác sĩ tâm lý “. Thiên Vũ nói rồi lấy điện thoại cho một người “Alo , là tôi Thiên Vũ , liên lạc với bác sĩ Thomas đến Hoàng gia . Dù bận thế nào cũng ép ông ta đến đây trong sáng ngày mai “.
“Thomas ???” Phong Thần lặp lại tên của người được nhắc đến .
“Là bác sĩ khoa tâm lý giàu kinh nghiệm được rất nhiều tín nhiệm “. ”Ta muốn lên với Băng Tâm “. Trương Bằng sốt ruột nghe vài câu đối thoại liền không chờ được nữa , gấp rút nói với mọi người rồi chống gậy rời đi .
“Cháu đỡ ông “. Phong Thần cũng bật dậy đi cùng Trương Bằng , trong tâm anh cũng không ngừng dậy sóng , chỉ vừa mới một ngày không gặp Băng Tâm lại xảy ra chuyện này .
Trương Bằng và Phong Thần mở nhẹ cửa bước vào căn phòng lớn của Băng Tâm , không gian yên tĩnh đến lạ thường chỉ có tiếng gió bên cửa đang ríu rít như sắp có trận mưa lớn nó khiến người ta rùng mình chỉ muốn đóng nhanh cửa sổ để ngọn gió độc kia ngừng ra vào trong phòng . Đập vào mắt họ là Băng Tâm ngồi thẫn thờ trên giường một mình không chút động tĩnh nào , cô trông xanh xao buồn thảm đến đau thương .
“Cháu không sao chứ “. Trương Bằng ngồi cạnh giường nắm tay Băng Tâm dò hỏi .
Đáp trả lại ông chỉ là sự im lặng đáng sợ ngay cả liếc mặt nhìn cũng không
“Đừng làm mọi người sợ , em nói gì đi có được không “ Phong Thần sau khi đóng cửa sổ cũng quỳ sát bên giường ra giọng ngọt ngào nói chuyện với cô .
Im lặng vẫn hoàn lặng im
“Cháu có muốn ăn gì không , ta đem bánh kem đến cho cháu nhé “.
“Đúng đúng , ăn chút gì đó đi đã 1 ngày rồi em không chịu ăn gì cả . Đừng tự ngược đãi bản thân như vậy “.
Mặc kệ những lời nói khuyên nhủ của ông ngoại và Phong Thần , Băng Tâm cũng không để ý chỉ lặng lẽ kéo chăn nằm xuống đưa lưng về phía . Mọi người chỉ biết thở dài bất lực nhìn Băng Tâm héo mòn từng phút , không ai tự lau đi giọt nước mắt thương cảm đang rơi trong lòng chẳng thể nào tự lừa dối được bản thân rằng họ đang rất đau lòng đang rất xót xa .
Sáng hôm sau .
Mọi người trong nhà đều tụ tập lại đại sảnh tiếp đón vị bác sĩ nổi tiếng Thomas , ông ta khi nghe được lệnh của Hoàng Khiêm liền hủy bỏ mọi lịch trình khám chữa bệnh của mình mà từ Canada bay thẳng về đây . Sau khi nhìn sơ qua tình trạng của Băng Tâm ông mới nói với mọi người .
“Tiểu thư hiện đang mang thai rất lớn , tôi cần mọi người thật sự hợp tác để chữa bệnh cho cô ấy một cách thật nhanh chóng kịp với thời gian sanh nở “.
“Được chúng tôi luôn nghe theo “. Mỹ Nhi liền gật đầu đồng ý .
“Tiểu thư vì cái chết của Lão Đại nên mới ra như vậy , yêu cầu mọi người luôn ở bên chăm sóc nói chuyện với cô ấy thật nhiều . Nhưng , lưu ý đừng bao giờ nhắc đến lão đại trước mắt tiểu thư mong cô ấy có thể sớm quên đi kí ức đau buồn này “. Thomas nói lời đề nghị một cách vô cùng rõ ràng ,rành mạch và thành khẩn .
“Được ,chúng tôi sẽ không nhắc đến Lăng Khiêm “ .Thiên Vũ gật nhẹ đầu
“Chuẩn bị một phòng khách cho bác sĩ Thomas , mọi yêu cầu của ông ấy đều phải làm thật tốt “. Mỹ Nhi nói với một cô giúp việc ”Vâng , tiểu thư “.
Sau cuộc đối thoại ngắn , mọi người nghe theo lời của vị bác sĩ đầy kinh nghiệm . Mỹ Nhi lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc Băng Tâm từng muỗng cơm đến từng cốc nước . Trương Bằng xong việc cũng rất tranh thủ đến thăm cháu gái , Phong Thần cũng vậy lúc nào đến cũng đem một bó hoa tươi đến tặng cho cô . Thiên Vũ một mình đảm đương mọi vấn đề của Hoàng Khiêm cũng không có thời gian nhiều nhưng anh không quên nhờ người mua nhiều thức ăn ngon cho Băng Tâm
Cứ như vậy mọi người luôn luôn dành tình cảm và sự chăm sóc đặc biệt cho Băng Tâm , cô cũng rất ngoan ngoãn nghe lời mọi người không trầm lặng một chỗ như những ngày đầu nhưng cô nhất quyết một câu cũng không chịu nói khiến cho mọi người cứ mãi độc thoại trong một khoảng thời gian.
Trong một khoảng không đầy nắng ở ban công phòng Băng Tâm , cô cũng Mỹ Nhi trò chuyện .
“Băng Tâm cậu có nhớ chuyện khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không , lúc đó đúng là rất thảm thương a . Cậu bị bắt về lúc nào cũng khóc lóc đòi mẹ , bị đánh rất nhiều mới trở nên cứng rắn hơn chịu sự rèn luyện của ASS , còn tớ bị đưa từ cô nhi viện đến nhưng lại ngoan ngoãn hơn nhiều , mặc dù lần đầu tiên gặp măṭ nhau bị đánh đến bầm dập nhưng chúng ta vẫn cười cho qua chuyện nó là động lực để 2 ta sống tiếp và sống trọn vẹn đến ngày hôm nay . Vậy , tại sao bây giờ câu không cười với tớ một chút dù một cái thoáng qua cũng khiến tớ yên lòng mà “. Mỹ Nhi ban đầu vui vẻ kể chuyện cho Băng Tâm nhưng khi khi nói đến đây thì lòng cô nghẹn lại , Băng Tâm không còn là Băng Tâm nữa rồi , cô không cười không nói như một người vô hồn , ai đã mang linh hồn của cô đi rồi .
Những lời này đều lọt vào tai Băng Tâm nhưng cô cũng chẳng mảy may chút nào , tay ôm bụng tròn vuốt ve , đôi mắt vẫn nhìn về hướng ánh nắng chiếu tỏa xuống vườn hoa cô trồng , cảnh vật sau cơn mưa thật đẹp , nắng vàng chiếu tỏa lên những giọt nước đang đọng trên những cánh hoa yên bình thật . Nhưng trong lòng cô không đẹp không yên bình như vậy , một vết đen trong trái tim cứ âm thầm tạo sóng gió cho cô không ngừng , hằng đêm cô vẫn giật mình tỉnh dậy với cơn ác mộng kinh hoàng , bóng tối và cô đơn luôn giằng xéo chính cô không chịu buông tha .
“Băng Tâm , thấy thế nào “. Phong Thần ôm bó Lưu Ly đến cho Băng Tâm , anh nói :“ Hôm qua trời mưa nên hoa mới đẹp như vậy , em có thích không. Còn nữa , đây là đồ ăn của Thiên Vũ nhờ anh đem đến , chút nữa đói có thể lấy ra ăn “
“Cậu ấy dạo này có vẻ ổn hơn rồi “. Mỹ Nhi cầm bó hoa trả lời thay .
“Em vẫn không thể quên được câu ta sao “. Phong Thần thở dài nói
“Không được nhắc đến mà “. Mỹ Nhi nói thì thầm
“Nghe theo ông già đó thì trị được chính bệnh cho Băng Tâm sao , chỉ có Lăng Khiêm mới có thể thôi , Mỹ Nhi cô cũng biết mà “. Phong Thần nóng nảy đáp trả .
“Nhưng Lăng Khiêm ... Cậu đừng phá hỏng không khí và tâm trạng của Băng Tâm “. Mỹ Nhi vừa nhắc đêń điều cấm kị liền đổi chủ đề . Nhưng đâu biết ánh mắt vô hồn mặc kệ mọi thứ của Băng Tâm liền thay đổi vị trí nhìn về phía hai người khi nhắc đến Lăng Khiêm . Đã một quãng thời gian không nghe ai nhắc tên anh ấy cô dường như đã quên mất điều này .”Nếu muốn trị bệnh cho Băng Tâm , thì tại sao còn để đống hình ảnh của Lăng Khiêm trên bàn như thế này , dẹp hết đi “. Phong Thần không kìm được sự bất an mà hóa ra tức giận anh bước đến bàn ném hết abum ảnh xuống đất .
Vài giây sau lại có một người đẩy anh ra xa rồi ngồi bệt xuống đất lượm từng bức ảnh lên nâng niu . Là Băng Tâm , nước mắt cô đang rơi đau khổ , đây là phản ứng đầu tiên của cô trong quãng thời gian bị trầm cảm .
“Cậu ấy ... cậu ấy ...Thomas Thomas mau đến đây “. Mỹ Nhi lắp bắp không nói nên lời chạy nhanh đến phòng bác sĩ gọi ông ta đến
“Anh xin lỗi “. Phong Thần ngồi xuống cố đỡ Băng Tâm dậy nhưng chỉ nhận lại sự xa lánh của cô .
Sau một lần xem xét tình trạng của Băng Tâm , bác sĩ Thomas lại một lần nữa tập trung mọi người
“Tôi có một phương pháp trị liệu mới “.
“Là gì “. Trương Bằng gấp rút hỏi
“Thôi miên “.
“Thôi miên??? Ông định làm gì “. Mỹ Nhi nói
“Tiểu thư có phản ứng vô cùng mạnh mẽ đối với Lão đại . Tôi muốn tiểu thư trở về quá khứ bằng cách thôi miên cô ấy , làm cô ấy nhớ về những kỉ niệm cùng Lão đại coi như là một lần cuối được gặp ngài ấy , giúp cô ấy lưu giữ thật kĩ nhưng hồi ức về Lão đại , chắc chắn quá khứ đó sẽ chữa bệnh cho Tiểu thư “. Bác sĩ chắc chắn trả lời
“Ông có chắc chắn phương pháp này an toàn với cả 2 mẹ con họ không “. Phong Thần nghi ngờ hỏi , nếu như không thành cô về quá khứ thì có phải sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm lý không
“Theo quan sát thì tiểu thư rất quan trọng những mảnh kí ức còn sót lại như là hình ảnh của lão đại và cô ấy , mọi người cứ yên tâm dựa vào căn cứ biểu hiện của tiểu thư , tôi mới dám xác định rằng an toàn . “
“Được , có thể bắt đầu liền hay không “. Mỹ Nhi hỏi
“Được , bắt đầu “. Thomas đứng dậy cầm một chiếc đồng hồ thôi miên đi cùng mọi người đến chỗ Băng Tâm nằm , ông ngồi xuống hiền lành nói với Băng Tâm “ Tiểu thư , có phải cô đang rất nhớ Lão Đại Lăng Khiêm không ??”
Băng Tâm nghe tên anh lại nhìn sang Thomas đau khổ gật đầu
“Được , vậy cô có muốn thấy Lão đại trong mơ không , mặc dù chỉ là ký ức”
Băng Tâm liền gật đầu
“Được , vậy nhìn vào đồng hồ này , thật tập trung , từ từ thôi hãy hồi tưởng về những kí ức đẹp của 2 người “ Thomas với giọng điệu ma mị dẫn Băng Tâm vào giấc ngủ .
Trong đó cô thấy rất nhiều hình ảnh vui vẻ giữa 2 người lần đầu tiên 2 người hôn nhau trên chiếc chiến thuyền , là lần đầu tiên cô bị ép buộc một cách ngọt ngào như vậy .
“Lần sau nếu còn bướng nữa tôi sẽ dùng cách này để trừng trị em , có hiểu chưa “
Còn có cả lần Lăng Khiêm nói anh yêu cô , khoảnh khắc ngọt ngào đến như vậy
“Anh yêu em ”
Nhớ đến nước mắt của Lăng Khiêm chỉ dành cho cô , lần đầu là tiên là khi anh ngỡ cô chết nên đã khóc đến thảm thương
“Doãn Băng Tâm , không được chết , em còn pahir cãi nhau với tôi , em còn phải làm bang chủ phu nhân , không được .... “
Lần thứ hai vì đau lòng cô mang thai cực nhọc mà rơi lệ
“Anh thương em lắm “
“Hứa với anh phải thật mạnh mẽ không được gục ngã , anh vẫn ở mãi bên em thôi “.
Kí ức được sắp sếp rất trật tự kể lại chuyện tình của 2 người từ khi gặp nhau đến khi 2 người có đưa trẻ này , họ đã trải qua bao nhiêu thăng trầm vui vẻ đau buồn như vậy đã quá đủ rồi ...
“Áaaaaaa“. Băng Tâm bật dậy khỏi giấc mộng
“Không sao chứ “. Mỹ Nhi lại gần
“Lăng Khiêm ... Huhuhuhu“. Băng Tâm ôm lấy Mỹ Nhi khóc đến thương tâm , cô khóc một trận như xả hết cảm súc của mình . Mọi người cũng vậy nhìn thấy cô nói chuyện liền cảm thấy gánh nặng và nỗi lo trong lòng vơi đi một phần lớn
Kể từ đó Băng Tâm lại trở nên bình tĩnh hơn cứng rắn hơn , một cô gái tự lập không cần ai giúp đỡ . Chỉ sau ngày đó 2 tuần cô cũng đã hạ sinh một hoàng tử nhỏ với sự trợ giúp của đội ngũ bác sĩ và y tá riêng kèm theo cả Mỹ Nhi và Thiên Phu Nhân đi theo . Cô biết đó là Lăng Khiêm tái sinh từ đôi mắt đen nghiêm nghị đến cái mũi cao cao là không thể lầm được ..... Đăng bởi: admin
/61
|