Tôi đi về phía trước dọc theo đường quốc lộ, phía trước là nơi nào, tôi không quan tâm.
Chung quanh đường quốc lộ, đều là núi hoang, không hề có người ở, cơ hội sống duy nhất, là những chiếc xe vận tải vẩn chuyển nông sản và sản phẩm thường thường chạy ngang qua.
Tôi dựa vào đôi chân mình, đi rất nhiều ngày.
Những chiếc xe tải chạy qua phả lại bụi bậm vào mặt tôi, làm thành một cái mặt nạ bụi đen bao phủ gương mặt tôi nhìn không rõ mặt mũi.
Mái tóc dài bởi vì trong thời gian dài chưa gội, những sợi tóc chứa nhiều dầu bết lại với nhau, có một ngày khi tỉnh ngủ, thế mà lại phát hiện ra một đám quạ làm tổ trên tóc tôi, lại đẻ ra được trứng! ! !
Tôi cảm nhận được chắc chắn là con quạ này bị cận thị lại thêm cả quán gà.
Dưới loại tình huống này, việc ăn uống quả thật là một vấn đề lớn.
Nhưng đối với tôi thì vấn đề đó không hề cảm thấy ngại ngùng, nhiều lần giống như một cô gái đang ngồi tiểu trong gió đang thổi qua, việc này căn bản không phải vấn đề.
Chỉ cần có xe chạy qua, tôi lập tức lấy đà lao đến trên cửa buồn lái, lấy cục gạch có khả năng hủy thiên diệt địa ra giơ lên trước mặt tài xế, hâm he nói: "Muốn thịt hay muốn mạng?"
Đám tài xế sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, kêu cha kêu mẹ, thậm chỉ còn tiểu cả ra quần.
Đương nhiên, bọn họ đều có chung một kết cuộc là: ngay cả gà mên cơm cũng bị tôi cướp đi.
Thế là ở bên ngoài đặc cho tôi biệt danh "Sát thủ gà mên".
Nhưng tôi cảm thấy cái biệt hiệu này quá mức đời thường hóa, không phù hợp với hình tượng của tôi, nếu có cơ hội phải tiến hành bác bỏ nó.
Bất quá cướp gà mên lâu ngày cũng có ngày gặp phải quỷ.
Vào ban đêm một ngày kia, tôi tính cướp của một tài xế mập mạp, cái mũi linh mẫn hướng về phía cái gà mên của hắn ngữi thấy mùi thịt nóng hổi.
Nhất thời nước miếng trào ra như suối, nước miếng chảy ra trôi đi vết bụi bẩn trên mặt tôi lộ là màu da trắng.
Ai ngờ vận mệnh cái người mập mạp kia đôi mặt với cục gạch của tôi, ánh mắt của tên Tiểu Bàn này vẫn kiên quyết, thấy chết không sợ, ra sức giữ chặt lấy cái gà mên, vung tay hô to nói: "Thịt còn người con! ! !"
Chung quanh đường quốc lộ, đều là núi hoang, không hề có người ở, cơ hội sống duy nhất, là những chiếc xe vận tải vẩn chuyển nông sản và sản phẩm thường thường chạy ngang qua.
Tôi dựa vào đôi chân mình, đi rất nhiều ngày.
Những chiếc xe tải chạy qua phả lại bụi bậm vào mặt tôi, làm thành một cái mặt nạ bụi đen bao phủ gương mặt tôi nhìn không rõ mặt mũi.
Mái tóc dài bởi vì trong thời gian dài chưa gội, những sợi tóc chứa nhiều dầu bết lại với nhau, có một ngày khi tỉnh ngủ, thế mà lại phát hiện ra một đám quạ làm tổ trên tóc tôi, lại đẻ ra được trứng! ! !
Tôi cảm nhận được chắc chắn là con quạ này bị cận thị lại thêm cả quán gà.
Dưới loại tình huống này, việc ăn uống quả thật là một vấn đề lớn.
Nhưng đối với tôi thì vấn đề đó không hề cảm thấy ngại ngùng, nhiều lần giống như một cô gái đang ngồi tiểu trong gió đang thổi qua, việc này căn bản không phải vấn đề.
Chỉ cần có xe chạy qua, tôi lập tức lấy đà lao đến trên cửa buồn lái, lấy cục gạch có khả năng hủy thiên diệt địa ra giơ lên trước mặt tài xế, hâm he nói: "Muốn thịt hay muốn mạng?"
Đám tài xế sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, kêu cha kêu mẹ, thậm chỉ còn tiểu cả ra quần.
Đương nhiên, bọn họ đều có chung một kết cuộc là: ngay cả gà mên cơm cũng bị tôi cướp đi.
Thế là ở bên ngoài đặc cho tôi biệt danh "Sát thủ gà mên".
Nhưng tôi cảm thấy cái biệt hiệu này quá mức đời thường hóa, không phù hợp với hình tượng của tôi, nếu có cơ hội phải tiến hành bác bỏ nó.
Bất quá cướp gà mên lâu ngày cũng có ngày gặp phải quỷ.
Vào ban đêm một ngày kia, tôi tính cướp của một tài xế mập mạp, cái mũi linh mẫn hướng về phía cái gà mên của hắn ngữi thấy mùi thịt nóng hổi.
Nhất thời nước miếng trào ra như suối, nước miếng chảy ra trôi đi vết bụi bẩn trên mặt tôi lộ là màu da trắng.
Ai ngờ vận mệnh cái người mập mạp kia đôi mặt với cục gạch của tôi, ánh mắt của tên Tiểu Bàn này vẫn kiên quyết, thấy chết không sợ, ra sức giữ chặt lấy cái gà mên, vung tay hô to nói: "Thịt còn người con! ! !"
/145
|