Lâm Uyển không biết là Tằng Tuấn đang làm cái gì, vừa mới cắt tóc thay đổi lại phong cách, Tằng Tuấn lại phân phó một người trợ lý cho cô.
Buổi trưa cô đang ngồi trong phòng thì người trợ lý kia đã tới rồi.
Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, nhưng khí chất vô cùng tốt, cách ăn mặc cũng rất phù hợp, dường như cũng khá giỏi giang.
Lâm Uyển còn tưởng đối phương muốn tìm Tằng Tuấn, kết quả người kia lại đi nhanh tới, phi thường cung kính cúi đầu chào cô: “Lâm tiểu thư, tôi tên là Từ Đàn, là trợ lý mới của cô.”
Lâm Uyển lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn luôn hiểu trợ lý là những người ở văn phòng giúp đỡ cho sếp tổng, chứ không biết trợ lý đi theo cô để làm gì, hơn nữa cô đâu có việc gì làm mà phải cần đến trợ lý.
May mắn đối phương cũng là người khá quy củ, sau khi hỏi Lâm Uyển có chuyện gì muốn giao phó hay không, liền giữ im lặng đứng bên cạnh cô, nhưng Lâm Uyển vẫn cảm thấy không được tự nhiên, giống như nhất cử nhất động của mình đều sẽ có người chú ý đến vậy.
Từ bé tới giờ, ngoại trừ Tằng Tuấn, Lâm Uyển chưa từng bị ai để ý kỹ như thế.
May là Từ Đàn chỉ ban ngày mới đến đây làm việc, chờ đến chiều tối sẽ chủ động rời đi.
Buổi tối, lúc Lâm Uyển nói chuyện với Tằng Tuấn, nhịn không được nhắc đến người trợ lý kia.
Cô biểu tình rối rắm nói: “Tằng Tuấn, hôm nay có người tới đây, nói là trợ lý của tôi.”
Tằng Tuấn lấy tay chống cằm nhìn cô.
Lâm Uyển có chút khẩn trương, “Nhưng mà tôi không có thói quen có người luôn ở bên cạnh…Tâm ý của anh tôi xin nhận…Chính là tôi thật sự thấy không quen…”
“Không sao.” Tằng Tuấn không thấy có vấn đề gì, cuộc sống của anh đã quen với những việc như vậy nên cũng muốn an bài cho Lâm Uyển, nhưng nếu cô không cần thì cũng chẳng sao hết.
Lâm Uyển không ngờ anh lại thoải mái mà đồng ý như vậy, bất quá sau khi nói xong, anh lại có thái độ vui vẻ nhìn chằm chằm cô.
Lâm Uyển không được tự nhiên cho lắm, từ sau khi cô thay đổi kiểu tóc, liền phát hiện Tằng Tuấn luôn nhìn cô chăm chú, như đang có điều phải suy nghĩ.Hơn nữa có một sự biến hóa rất rõ ràng, Tằng Tuấn đối xử với cô ngày càng tốt, cũng ngày càng thích ngồi ngắm nhìn cô.
Có nhiều lần anh nhìn cô rồi nở một nụ cười nhợt nhạt, mỗi lần thấy anh cười như vậy, Lâm Uyển đều cảm thấy trong lòng run sợ.
May mắn trong lúc đó cô có dì cả bảo vệ, Tằng Tuấn cũng không có hành động gì xấu xa với cô.
Hai ngày sau, lúc Lâm Uyển về nhà mẹ, mẹ cô thấy cô liền kinh ngạc, quay phải quay trái đánh giá cô.
Hiện tại cô không chỉ đẹp hơn gấp đôi ngày trước, mà sắc mặt còn hồng hào, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, trang phục cô mặc tuy không quá màu mè, nhưng kiểu dáng rất đẹp, khiến Lâm Uyển trông vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang.
Thế nhưng mẹ Lâm Uyển lại không thể vui mừng nổi, Lâm Uyển thay đổi càng nhiều, trong lòng bà càng quan tâm, nghĩ việc này có liên quan tới người đàn ông giàu có kia.
Sau khi đánh giá Lâm Uyển vài lần, mẹ cô nắm tay cô nói: “Lâm Uyển, con nói xem mẹ mua căn nhà lớn như vậy làm gì chứ, một thân một mình ở đây mẹ cảm thấy rất sợ hãi…”
Lâm Uyển trong lòng thầm áy náy.
“Con có thể ở đây vài ngày với mẹ được không?”
Lâm Uyển khó xử trầm mặc, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Mẹ chờ con một thời gian nữa…”
Mẹ cô yên lặng thở dài, không phải là bà muốn làm khó Lâm Uyển, chỉ là hiện tại bà có hơi lo lắng cho cuộc sống của Lâm Uyển, rất sợ cô ở bên ngoài không có ai chăm sóc, ăn uống không đủ chất.
Nghĩ vậy mẹ cô liền nhanh chóng đứng lên, bà ở nhà một mình, không có ai ăn cơm cùng, dù là bữa sáng hay bữa chiều cũng đều thừa lại rất nhiều đồ ăn.
Người già hay có tính tiết kiệm, bà đã nghĩ ra một biện pháp, đó là đem đồ ăn nấu trước một lượt, chờ đến lúc ăn cơm chỉ cần lấy ra đun nóng lại là xong.
Cho nên lúc mẹ Lâm Uyển mở tủ lạnh ra, Lâm Uyển liền nhìn thấy bên trong tràn ngập các loại thức ăn chín đủ màu sắc.
Mẹ cô trước tiên lấy một ít thịt viên ra, rồi lại lấy thêm vài túi đồ ăn nữa, vừa đi vừa giả bộ nói: “Lần trước mua nhiều thịt quá, mẹ rán thịt viên vẫn còn thừa, lát nữa con mang hết về đi, làm thịt viên xào hay canh thịt viên củ cải cũng được, đúng rồi, còn có cá hố nữa…”
Mẹ Lâm Uyển nhớ rõ là Lâm Uyển rất thích ăn cá hố, lại vội vàng chọn thêm mấy khúc cá nữa, tất cả đều cho hết vào túi đựng thực phẩm, “Mang về hết đi, con có biết nấu thế nào không?”
Sợ Lâm Uyển không biết, mẹ Lâm Uyển lại vội vàng quay về phòng bếp, pha nước tương, dấm và các gia vị lại với nhau rồi cho vào một cái bình nhỏ, mang ra cho Lâm Uyển.
Sau đó bà lại nghĩ ra điều gì, liền mở ngăn dưới cùng của tủ lạnh lấy ra ba bốn cái bánh mỳ, “Buổi tối con thường không chú ý ăn uống, vừa vặn ở đây cái gì mẹ cũng có, một mình mẹ cũng không ăn hết được…”
Lâm Uyển đứng trước tủ lạnh trầm mặc một lúc, chờ mẹ lấy thức ăn xong, cô mới nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng ăn đồ đông lạnh nữa, mỗi ngày làm chút thức ăn tươi mà ăn…”
“Mẹ biết rồi.” Mẹ Lâm Uyển thở dài, dù thế nào thì bà cũng chỉ ăn cơm một mình nên không có hứng thú để nấu nướng.
Nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, bà lại nhanh chóng đi vào phòng bếp tìm củ cải trắng, thịt viên đã đưa rồi, không có củ cải thì Lâm Uyển biết ăn thế nào đây.
Lúc bà đưa củ cải cho Lâm Uyển, cô chỉ còn biết dở khóc dở cười.
Nhìn đống đồ ăn mà mẹ đưa, Lâm Uyển cũng không biết phải nói gì, cô ở nhà Tằng Tuấn không bị thiếu ăn, lấy mấy thứ này về không phải quá thừa sao.
Mẹ Lâm Uyển vỗ vai cô, dặn dò: “Đừng lúc nào cũng ăn đồ ăn bên ngoài, tiệm cơm nào thì cũng không thể thoải mái sạch sẽ như trong nhà được…”
Mẹ Lâm Uyển làm sao biết được hiện tại ngày nào cô cũng ăn đồ ăn do các đầu bếp hàng đầu chế biến chứ.Lâm Uyển cũng không tiện giải thích, chỉ nhanh chóng gật đầu.
Thật ra cô cũng rất nhớ các món ăn mẹ làm, cơm nhà Tằng Tuấn tuy ngon, nhưng dù sao cũng là nhà của anh, nào có được thư thái như khi ăn ở nhà mình.
Nếu Tằng Tuấn không cho người đứng đợi cô, cô thật muốn ở lại với mẹ, ăn thật no rồi mới trở về.
Chính là gói một đống thức ăn xong, mẹ cô lại đưa cho một một nửa túi hạt dưa.
Lâm Uyển nhìn thấy liền vội vàng nói: “Mẹ, con không cần đâu, mẹ cho con hạt dưa để làm gì?”
Mẹ của cô vừa gói lại vừa nói thầm: “Trong nhà mát mẻ, mẹ liền đi mua một cân hạt dưa về ăn, nghĩ vừa xem TV vừa ăn cho đỡ buồn, kết quả ăn hơi nhiều, miệng mọc ra vài nốt nhiệt, con giúp mẹ ăn đi…”
“Sao mẹ không ăn nhiều rau dưa một chút?” Lâm Uyển đau lòng nói: “Nào có cái tủ lạnh nào chứa đầy thức ăn chín như vậy, mẹ làm thêm nước ép quả uống cũng tốt đó…”
Sớm biết vậy cô đã mua cho mẹ ít hoa quả rồi, lần này chỉ nghĩ mua quần áo cho mẹ mặc.
Chuẩn bị xong, Lâm Uyển lại dặn dò mẹ vài câu rồi mới rời khỏi nhà.
Thường ngày cô đều đi dạo đến sát giờ mới trở về, nhưng lần này trong tay cầm một đống bánh mỳ với cá hố, nên Lâm Uyển đành về nhà sớm một chút.
Sau khi về nhà, việc đầu tiên cô làm là lén lút nhìn xem Tằng Tuấn có ở dưới nhà không, thấy anh còn chưa xuống lầu, cô liền nhanh chóng lẻn vào phòng bếp.
Trong lòng cô tính toán, Tằng Tuấn đúng bảy giờ mới ăn cơm, lúc này mới sáu giờ rưỡi, cô chỉ cần mười lăm phút là có thể chuẩn bị xong thức ăn, sau đó dùng mười lăm phút còn lại để ăn là OK.
Nghĩ vậy, Lâm Uyển lập tức bắt tay vào làm thức ăn.
Nguyên liệu đều là đồ có sẵn, bánh mỳ nướng lại, còn có thịt viên nữa…
Chính là cô chưa từng sử dụng mấy thứ đồ dùng ở nhà Tằng Tuấn, may mắn sau khi mở tủ ra thì thấy một bản hướng dẫn.
Lâm Uyển nhanh chóng lấy ra đọc lướt một lần, thao tác cũng khá đơn giản, cô có thể học theo được.
Rất nhanh phòng bếp đã đi vào quỹ đạo, nồi nước cũng đã bắt đầu được đun sôi, thời gian còn lại, cô cầm củ cải lên để tước vỏ, bất quá bình thường cô rất ít khi nấu cơm, nhiều lắm chỉ đứng cạnh giúp mẹ làm vài việc vặt, cho nên lớp vỏ bị cắt ra thành miếng dài miếng ngắn không đều nhau.
Cuối cùng cũng làm xong, nhưng vừa nhìn lên đồng hồ, Lâm Uyển liền cuống cả lên.
Đã sáu giờ năm mươi rồi đó!
Trong lòng thầm kêu không ổn, ngay cả chén đĩa cũng không lấy ra, Lâm Uyển trực tiếp ăn luôn thức ăn trong nồi.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chờ lát Tằng Tuấn xuống dưới, cùng lắm thì cô ngồi với anh ăn chút cơm, dù sao đồ mẹ đưa cô cũng ăn hết rồi, Tằng Tuấn cũng không thể làm gì cô được nữa.
Vì muốn tiết kiệm thời gian, cô ăn phi thường nhanh, quả thật giống như bụng đói ăn quàng vậy.
Lúc Tằng Tuấn đi xuống lầu, liền bắt gặp Lâm Uyển đang ở phòng bếp vùi đầu vào đánh chén.
Tằng Tuấn đi lại rất nhẹ nhàng, mặt không chút thay đổi bước tới, Lâm Uyển đang ăn rất hăng say, mẹ của cô ướp thịt viên rất khéo, gia vị rất hợp khẩu vị của cô, cho dù là đầu bếp nổi tiếng cũng không thể làm ra món thịt viên ngon như vậy!
Sau đó lúc cô lại chuẩn bị giơ đũa ra gắp, bỗng nhiên phát hiện trước mặt có một bóng người.
Tay đang vươn ra lập tức dừng lại.
Tằng Tuấn vẫn chưa tới gần, bóng của anh bao phủ lên cái nồi trước mặt Lâm Uyển.
Lâm Uyển trong miệng còn đầy thức ăn, tay cầm đũa vẫn ở nguyên vị trí, cô cố gắng nuốt đồ ăn xuống, thế nhưng vì nuốt vội nên bị nghẹn đến mức mắt trợn trắng.
Chờ nuốt xong, cô mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu giải thích: “Mẹ tôi đưa đồ ăn cho tôi mang về…Tôi đói quá nên ăn trước…”
Tằng Tuấn không nói gì, chỉ chậm rãi đưa tay ra, Lâm Uyển còn tưởng anh định làm gì, ai ngờ anh lại muốn cầm lấy đôi đũa trên tay cô.
Lâm Uyển cũng không biết một màn quái dị này phát sinh như thế nào, sau khi anh cầm lấy đôi đũa liền vòng qua cô, trực tiếp gắp một viên thịt trong nồi rồi bỏ vào miệng.
Lâm Uyển ngừng thở, vẻ mặt của anh không có gì biến hóa, sau khi ăn xong viên thịt kia, anh mới thản nhiên đánh giá một câu: “Thịt viên không tồi, nhưng canh lại hơi mặn.”
Canh củ cải là cô làm, sao mà cô lại không biết được, Lâm Uyển nhẹ giọng nói thầm: “Thịt viên là mẹ tôi làm…ăn rất ngon…”
Tằng Tuấn không nói thêm gì nữa, rất tự nhiên mở tủ lấy ra hai cái bát rồi đổ canh vào, sau đó bưng tới bàn ăn.
Còn bánh mỳ, anh lại bảo Lâm Uyển mang tới.
Lâm Uyển cảm thấy mình như đang mộng du vậy.
Bất quá ngồi xuống chưa được bao lâu, nhân viên đã bắt đầu mang đồ ăn tới.
Cho dù trên bàn tràn đầy các món ăn đẹp mắt, nhưng món thịt viên củ cải mà Lâm Uyển mang về vẫn rất được hoan nghênh, Tằng Tuấn bình thường vốn chỉ ăn một bát canh, lúc này lại uống liền hai bát.
Trong lòng Lâm Uyển cảm thấy rất lạ, lúc đứng dậy múc thêm canh cho anh, lại nhịn không được nhòm ra bên ngoài đánh giá Tằng Tuấn.
Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế kia.
Thịt viên ăn hết thì còn có thể hiểu được, dù sao hương vị của nó cũng rất ngon, nhưng ngay cả canh củ cải mà anh cũng muốn uống, thì lại quá mức khoa trương rồi…
Cái món canh củ cải quá mức bình thường này, chính cô cũng chỉ hay uống một bát mà thôi.
Lâm Uyển múc canh xong rồi bưng ra đặt trước mặt Tằng Tuấn.
Trước kia khi cô về nhà Tằng Tuấn cũng không hỏi câu này, nhưng hiện tại không hiểu sao anh lại nói: “Dì có khỏe không?”
“Dì?” Lâm Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh một cái.
Trong đầu rõ ràng hiểu được Tằng Tuấn gọi dì là có ý gì, nhưng cô vẫn có chút không dám tin.
Cô dừng lại hai giây rồi mới trả lời: “Dì, à, mẹ tôi, mẹ tôi rất khỏe…Chỉ là sống một mình có chút cô đơn…Cơm cũng ăn không ngon…”
“Ngày mai anh sẽ bảo người đưa danh sách tới, đến lúc đó em hãy chọn cho dì vài người giúp việc trong gia đình.”
“Hả?” Lâm Uyển ngây ra một lúc rồi mới vội vàng nói: “Không, không cần phiền phức như vậy đâu, mẹ tôi sẽ không quen…Bà chỉ muốn tôi về sống cùng với bà thôi.”
Lần này Tằng Tuấn không nói gì nữa.
Lâm Uyển buồn bã cúi đầu ăn bánh mỳ, trông cậy vào sự thông cảm của Tằng Tuấn là một việc rất vô ích.
Quả nhiên đến tối, Tằng Tuấn vốn đang dịu dàng được vài ngày thì bây giờ đã bộc lộ bản chất của sói xám.
Anh chỉ hỏi ngắn gọn là dì cả của Lâm Uyển đã hết chưa, sau khi nghe được câu trả lời đầy thuyết phục, Tằng Tuấn liền lập tức “mời” Lâm Uyển vào phòng tắm.
Lâm Uyển bắt đầu lo lắng khi nhìn thấy cái bồn tắm lớn đầy nước kia.
Cô vẫn còn nhớ rõ lần cùng anh làm trong phòng tắm, lúc đó cô còn chần chừ không chịu cởi quần áo, lẽ ra cô không nên có ý làm kiêu như vậy, nhưng ở nơi này, nếu như không lưỡng lự thì quả thật là có lỗi với chính mình.
Lúc cô đi vào bồn tắm, dáng vẻ hoàn toàn giống như đang chờ người ta đến chà đạp vậy.
Tằng Tuấn lần này không lập tức hành động, lúc anh bước vào bồn tắm, vì bồn mát xa rất lớn, cho nên hai người tựa vào hai bên trái phải, thực giống như đang tắm bình thường, nhưng mà ánh mắt của Tằng Tuấn đã ngắm nhìn Lâm Uyển mấy lần rồi.
Lâm Uyển cúi đầu, mặc kệ anh có nhìn hay không, cô chỉ mong hôm nay chỉ làm khoảng một hai lần trong phòng tắm thôi…
Đương nhiên mỗi lần tốt nhất là đừng có vượt quá nửa giờ…
Nếu sớm biết mình sẽ trải qua chuyện này, thì hồi còn đi học cô đã cố gắng rèn luyện thân thể cho tốt rồi, ít nhất cũng có thể tăng độ chịu đựng lên một chút, hoặc là đi học thêm yoga gì đó, cho cơ thể dẻo dai và mềm mại hơn.
Hiện tại cô thật sự chỉ có thể cứng đơ cả người.
Lúc Tằng Tuấn tiến lại gần, Lâm Uyển toàn thân giống như một khúc gỗ vậy.
Cô cảm nhận được sự lưu luyến trên đôi bàn tay anh đang đặt trên người mình, cô không dám nhìn anh, thật sự không dám nhìn.
Trước đây cô không nghĩ kỹ đến dáng người của anh, nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, cơ thể đó, nếu muốn đi làm người mẫu đồ lót cũng rất tuyệt, cho dù có đặt trên tiêu chuẩn người mẫu Âu Mĩ thì cũng không thua kém gì.
Những nét đẹp mà những người đàn ông sở hữu thì anh đều có đủ, trừ bỏ một chút tật ở chân ra thì anh thật sự là một người vô cùng hoàn mỹ.
Ít nhất trong những người mà cô biết, cô chưa từng thấy người nào sống thoải mái tự tại như Tằng Tuấn, người này giống như sống để hưởng thụ vậy.
Cô cúi thấp đầu, khi anh hôn lên bộ ngực cô, cô liền lập túc co rúm lại.
Cô nhìn mái tóc đen ẩm ướt của anh, trước khi vào đây anh đã tắm rồi.
Lúc anh ngẩng đầu lên, Lâm Uyển không kịp tránh tầm mắt anh, cô muốn tách ra nhưng lại bị anh dán sát lại.Lâm Uyển trong lúc nhất thời không thể né tránh, bị anh hôn thật mạnh lên môi, đầu lưỡi luồn vào dây dưa trong miệng cô.
Lâm Uyển bị động mở miệng ra, mặc cho anh tùy ý đùa bỡn.
Anh mút lấy lưỡi cô, dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát lên môi cô, cô thầm nghĩ miệng mình hôm sau sẽ lại sưng lên cho mà xem…
Lần nào anh cũng thế, cấp bách kích động giống như muốn đem cô nuốt luôn vào bụng vậy…
Lâm Uyển thở hổn hển, tay vô lực buông thõng xuống nước, cô không còn kháng cự anh như trước nữa, chỉ bị động tiếp nhận rồi cho anh hết thảy…
Cô không dám nhìn vào mắt Tằng Tuấn, thậm chí còn sợ nghe thấy tiếng hít thở của anh bên tai mình.
Nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, lúc anh động tình, cơ thể của anh quả thật như có thể làm cô bị thương vậy, khiến cô thật sự không thể ngăn cản từng đợt tiến công của anh.
Lúc trước cô rất phản cảm khi hai người tiếp xúc da thịt, chán ghét anh làm những chuyện xấu hổ với cô, nhưng hiện tại cảm giác lại thay đổi một cách kỳ lạ…
Ý nghĩ của cô rất hỗn loạn, tuy ghét anh bắt buộc mình làm chuyện này, nhưng lúc anh dùng sức ôm lấy cô, cô lại mạc danh kỳ diệu mà thấy rất an tâm.
Đó là một cảm giác làm cho người ta xấu hổ, nhưng lại không có cách nào chống cự được.
Cô ghét bản thân mình, ghét việc bị anh hấp dẫn, cô thật sự hận không thể đập đầu mình ra, xem trong óc có phải chứa toàn nước hay không!
Nhưng cơ thể cô lại đầu hàng sau khi đón nhận từng đợt tiến công của Tằng Tuấn, không tự chủ được mà hùa theo anh…
Buổi trưa cô đang ngồi trong phòng thì người trợ lý kia đã tới rồi.
Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, nhưng khí chất vô cùng tốt, cách ăn mặc cũng rất phù hợp, dường như cũng khá giỏi giang.
Lâm Uyển còn tưởng đối phương muốn tìm Tằng Tuấn, kết quả người kia lại đi nhanh tới, phi thường cung kính cúi đầu chào cô: “Lâm tiểu thư, tôi tên là Từ Đàn, là trợ lý mới của cô.”
Lâm Uyển lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn luôn hiểu trợ lý là những người ở văn phòng giúp đỡ cho sếp tổng, chứ không biết trợ lý đi theo cô để làm gì, hơn nữa cô đâu có việc gì làm mà phải cần đến trợ lý.
May mắn đối phương cũng là người khá quy củ, sau khi hỏi Lâm Uyển có chuyện gì muốn giao phó hay không, liền giữ im lặng đứng bên cạnh cô, nhưng Lâm Uyển vẫn cảm thấy không được tự nhiên, giống như nhất cử nhất động của mình đều sẽ có người chú ý đến vậy.
Từ bé tới giờ, ngoại trừ Tằng Tuấn, Lâm Uyển chưa từng bị ai để ý kỹ như thế.
May là Từ Đàn chỉ ban ngày mới đến đây làm việc, chờ đến chiều tối sẽ chủ động rời đi.
Buổi tối, lúc Lâm Uyển nói chuyện với Tằng Tuấn, nhịn không được nhắc đến người trợ lý kia.
Cô biểu tình rối rắm nói: “Tằng Tuấn, hôm nay có người tới đây, nói là trợ lý của tôi.”
Tằng Tuấn lấy tay chống cằm nhìn cô.
Lâm Uyển có chút khẩn trương, “Nhưng mà tôi không có thói quen có người luôn ở bên cạnh…Tâm ý của anh tôi xin nhận…Chính là tôi thật sự thấy không quen…”
“Không sao.” Tằng Tuấn không thấy có vấn đề gì, cuộc sống của anh đã quen với những việc như vậy nên cũng muốn an bài cho Lâm Uyển, nhưng nếu cô không cần thì cũng chẳng sao hết.
Lâm Uyển không ngờ anh lại thoải mái mà đồng ý như vậy, bất quá sau khi nói xong, anh lại có thái độ vui vẻ nhìn chằm chằm cô.
Lâm Uyển không được tự nhiên cho lắm, từ sau khi cô thay đổi kiểu tóc, liền phát hiện Tằng Tuấn luôn nhìn cô chăm chú, như đang có điều phải suy nghĩ.Hơn nữa có một sự biến hóa rất rõ ràng, Tằng Tuấn đối xử với cô ngày càng tốt, cũng ngày càng thích ngồi ngắm nhìn cô.
Có nhiều lần anh nhìn cô rồi nở một nụ cười nhợt nhạt, mỗi lần thấy anh cười như vậy, Lâm Uyển đều cảm thấy trong lòng run sợ.
May mắn trong lúc đó cô có dì cả bảo vệ, Tằng Tuấn cũng không có hành động gì xấu xa với cô.
Hai ngày sau, lúc Lâm Uyển về nhà mẹ, mẹ cô thấy cô liền kinh ngạc, quay phải quay trái đánh giá cô.
Hiện tại cô không chỉ đẹp hơn gấp đôi ngày trước, mà sắc mặt còn hồng hào, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, trang phục cô mặc tuy không quá màu mè, nhưng kiểu dáng rất đẹp, khiến Lâm Uyển trông vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang.
Thế nhưng mẹ Lâm Uyển lại không thể vui mừng nổi, Lâm Uyển thay đổi càng nhiều, trong lòng bà càng quan tâm, nghĩ việc này có liên quan tới người đàn ông giàu có kia.
Sau khi đánh giá Lâm Uyển vài lần, mẹ cô nắm tay cô nói: “Lâm Uyển, con nói xem mẹ mua căn nhà lớn như vậy làm gì chứ, một thân một mình ở đây mẹ cảm thấy rất sợ hãi…”
Lâm Uyển trong lòng thầm áy náy.
“Con có thể ở đây vài ngày với mẹ được không?”
Lâm Uyển khó xử trầm mặc, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Mẹ chờ con một thời gian nữa…”
Mẹ cô yên lặng thở dài, không phải là bà muốn làm khó Lâm Uyển, chỉ là hiện tại bà có hơi lo lắng cho cuộc sống của Lâm Uyển, rất sợ cô ở bên ngoài không có ai chăm sóc, ăn uống không đủ chất.
Nghĩ vậy mẹ cô liền nhanh chóng đứng lên, bà ở nhà một mình, không có ai ăn cơm cùng, dù là bữa sáng hay bữa chiều cũng đều thừa lại rất nhiều đồ ăn.
Người già hay có tính tiết kiệm, bà đã nghĩ ra một biện pháp, đó là đem đồ ăn nấu trước một lượt, chờ đến lúc ăn cơm chỉ cần lấy ra đun nóng lại là xong.
Cho nên lúc mẹ Lâm Uyển mở tủ lạnh ra, Lâm Uyển liền nhìn thấy bên trong tràn ngập các loại thức ăn chín đủ màu sắc.
Mẹ cô trước tiên lấy một ít thịt viên ra, rồi lại lấy thêm vài túi đồ ăn nữa, vừa đi vừa giả bộ nói: “Lần trước mua nhiều thịt quá, mẹ rán thịt viên vẫn còn thừa, lát nữa con mang hết về đi, làm thịt viên xào hay canh thịt viên củ cải cũng được, đúng rồi, còn có cá hố nữa…”
Mẹ Lâm Uyển nhớ rõ là Lâm Uyển rất thích ăn cá hố, lại vội vàng chọn thêm mấy khúc cá nữa, tất cả đều cho hết vào túi đựng thực phẩm, “Mang về hết đi, con có biết nấu thế nào không?”
Sợ Lâm Uyển không biết, mẹ Lâm Uyển lại vội vàng quay về phòng bếp, pha nước tương, dấm và các gia vị lại với nhau rồi cho vào một cái bình nhỏ, mang ra cho Lâm Uyển.
Sau đó bà lại nghĩ ra điều gì, liền mở ngăn dưới cùng của tủ lạnh lấy ra ba bốn cái bánh mỳ, “Buổi tối con thường không chú ý ăn uống, vừa vặn ở đây cái gì mẹ cũng có, một mình mẹ cũng không ăn hết được…”
Lâm Uyển đứng trước tủ lạnh trầm mặc một lúc, chờ mẹ lấy thức ăn xong, cô mới nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng ăn đồ đông lạnh nữa, mỗi ngày làm chút thức ăn tươi mà ăn…”
“Mẹ biết rồi.” Mẹ Lâm Uyển thở dài, dù thế nào thì bà cũng chỉ ăn cơm một mình nên không có hứng thú để nấu nướng.
Nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, bà lại nhanh chóng đi vào phòng bếp tìm củ cải trắng, thịt viên đã đưa rồi, không có củ cải thì Lâm Uyển biết ăn thế nào đây.
Lúc bà đưa củ cải cho Lâm Uyển, cô chỉ còn biết dở khóc dở cười.
Nhìn đống đồ ăn mà mẹ đưa, Lâm Uyển cũng không biết phải nói gì, cô ở nhà Tằng Tuấn không bị thiếu ăn, lấy mấy thứ này về không phải quá thừa sao.
Mẹ Lâm Uyển vỗ vai cô, dặn dò: “Đừng lúc nào cũng ăn đồ ăn bên ngoài, tiệm cơm nào thì cũng không thể thoải mái sạch sẽ như trong nhà được…”
Mẹ Lâm Uyển làm sao biết được hiện tại ngày nào cô cũng ăn đồ ăn do các đầu bếp hàng đầu chế biến chứ.Lâm Uyển cũng không tiện giải thích, chỉ nhanh chóng gật đầu.
Thật ra cô cũng rất nhớ các món ăn mẹ làm, cơm nhà Tằng Tuấn tuy ngon, nhưng dù sao cũng là nhà của anh, nào có được thư thái như khi ăn ở nhà mình.
Nếu Tằng Tuấn không cho người đứng đợi cô, cô thật muốn ở lại với mẹ, ăn thật no rồi mới trở về.
Chính là gói một đống thức ăn xong, mẹ cô lại đưa cho một một nửa túi hạt dưa.
Lâm Uyển nhìn thấy liền vội vàng nói: “Mẹ, con không cần đâu, mẹ cho con hạt dưa để làm gì?”
Mẹ của cô vừa gói lại vừa nói thầm: “Trong nhà mát mẻ, mẹ liền đi mua một cân hạt dưa về ăn, nghĩ vừa xem TV vừa ăn cho đỡ buồn, kết quả ăn hơi nhiều, miệng mọc ra vài nốt nhiệt, con giúp mẹ ăn đi…”
“Sao mẹ không ăn nhiều rau dưa một chút?” Lâm Uyển đau lòng nói: “Nào có cái tủ lạnh nào chứa đầy thức ăn chín như vậy, mẹ làm thêm nước ép quả uống cũng tốt đó…”
Sớm biết vậy cô đã mua cho mẹ ít hoa quả rồi, lần này chỉ nghĩ mua quần áo cho mẹ mặc.
Chuẩn bị xong, Lâm Uyển lại dặn dò mẹ vài câu rồi mới rời khỏi nhà.
Thường ngày cô đều đi dạo đến sát giờ mới trở về, nhưng lần này trong tay cầm một đống bánh mỳ với cá hố, nên Lâm Uyển đành về nhà sớm một chút.
Sau khi về nhà, việc đầu tiên cô làm là lén lút nhìn xem Tằng Tuấn có ở dưới nhà không, thấy anh còn chưa xuống lầu, cô liền nhanh chóng lẻn vào phòng bếp.
Trong lòng cô tính toán, Tằng Tuấn đúng bảy giờ mới ăn cơm, lúc này mới sáu giờ rưỡi, cô chỉ cần mười lăm phút là có thể chuẩn bị xong thức ăn, sau đó dùng mười lăm phút còn lại để ăn là OK.
Nghĩ vậy, Lâm Uyển lập tức bắt tay vào làm thức ăn.
Nguyên liệu đều là đồ có sẵn, bánh mỳ nướng lại, còn có thịt viên nữa…
Chính là cô chưa từng sử dụng mấy thứ đồ dùng ở nhà Tằng Tuấn, may mắn sau khi mở tủ ra thì thấy một bản hướng dẫn.
Lâm Uyển nhanh chóng lấy ra đọc lướt một lần, thao tác cũng khá đơn giản, cô có thể học theo được.
Rất nhanh phòng bếp đã đi vào quỹ đạo, nồi nước cũng đã bắt đầu được đun sôi, thời gian còn lại, cô cầm củ cải lên để tước vỏ, bất quá bình thường cô rất ít khi nấu cơm, nhiều lắm chỉ đứng cạnh giúp mẹ làm vài việc vặt, cho nên lớp vỏ bị cắt ra thành miếng dài miếng ngắn không đều nhau.
Cuối cùng cũng làm xong, nhưng vừa nhìn lên đồng hồ, Lâm Uyển liền cuống cả lên.
Đã sáu giờ năm mươi rồi đó!
Trong lòng thầm kêu không ổn, ngay cả chén đĩa cũng không lấy ra, Lâm Uyển trực tiếp ăn luôn thức ăn trong nồi.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chờ lát Tằng Tuấn xuống dưới, cùng lắm thì cô ngồi với anh ăn chút cơm, dù sao đồ mẹ đưa cô cũng ăn hết rồi, Tằng Tuấn cũng không thể làm gì cô được nữa.
Vì muốn tiết kiệm thời gian, cô ăn phi thường nhanh, quả thật giống như bụng đói ăn quàng vậy.
Lúc Tằng Tuấn đi xuống lầu, liền bắt gặp Lâm Uyển đang ở phòng bếp vùi đầu vào đánh chén.
Tằng Tuấn đi lại rất nhẹ nhàng, mặt không chút thay đổi bước tới, Lâm Uyển đang ăn rất hăng say, mẹ của cô ướp thịt viên rất khéo, gia vị rất hợp khẩu vị của cô, cho dù là đầu bếp nổi tiếng cũng không thể làm ra món thịt viên ngon như vậy!
Sau đó lúc cô lại chuẩn bị giơ đũa ra gắp, bỗng nhiên phát hiện trước mặt có một bóng người.
Tay đang vươn ra lập tức dừng lại.
Tằng Tuấn vẫn chưa tới gần, bóng của anh bao phủ lên cái nồi trước mặt Lâm Uyển.
Lâm Uyển trong miệng còn đầy thức ăn, tay cầm đũa vẫn ở nguyên vị trí, cô cố gắng nuốt đồ ăn xuống, thế nhưng vì nuốt vội nên bị nghẹn đến mức mắt trợn trắng.
Chờ nuốt xong, cô mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu giải thích: “Mẹ tôi đưa đồ ăn cho tôi mang về…Tôi đói quá nên ăn trước…”
Tằng Tuấn không nói gì, chỉ chậm rãi đưa tay ra, Lâm Uyển còn tưởng anh định làm gì, ai ngờ anh lại muốn cầm lấy đôi đũa trên tay cô.
Lâm Uyển cũng không biết một màn quái dị này phát sinh như thế nào, sau khi anh cầm lấy đôi đũa liền vòng qua cô, trực tiếp gắp một viên thịt trong nồi rồi bỏ vào miệng.
Lâm Uyển ngừng thở, vẻ mặt của anh không có gì biến hóa, sau khi ăn xong viên thịt kia, anh mới thản nhiên đánh giá một câu: “Thịt viên không tồi, nhưng canh lại hơi mặn.”
Canh củ cải là cô làm, sao mà cô lại không biết được, Lâm Uyển nhẹ giọng nói thầm: “Thịt viên là mẹ tôi làm…ăn rất ngon…”
Tằng Tuấn không nói thêm gì nữa, rất tự nhiên mở tủ lấy ra hai cái bát rồi đổ canh vào, sau đó bưng tới bàn ăn.
Còn bánh mỳ, anh lại bảo Lâm Uyển mang tới.
Lâm Uyển cảm thấy mình như đang mộng du vậy.
Bất quá ngồi xuống chưa được bao lâu, nhân viên đã bắt đầu mang đồ ăn tới.
Cho dù trên bàn tràn đầy các món ăn đẹp mắt, nhưng món thịt viên củ cải mà Lâm Uyển mang về vẫn rất được hoan nghênh, Tằng Tuấn bình thường vốn chỉ ăn một bát canh, lúc này lại uống liền hai bát.
Trong lòng Lâm Uyển cảm thấy rất lạ, lúc đứng dậy múc thêm canh cho anh, lại nhịn không được nhòm ra bên ngoài đánh giá Tằng Tuấn.
Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế kia.
Thịt viên ăn hết thì còn có thể hiểu được, dù sao hương vị của nó cũng rất ngon, nhưng ngay cả canh củ cải mà anh cũng muốn uống, thì lại quá mức khoa trương rồi…
Cái món canh củ cải quá mức bình thường này, chính cô cũng chỉ hay uống một bát mà thôi.
Lâm Uyển múc canh xong rồi bưng ra đặt trước mặt Tằng Tuấn.
Trước kia khi cô về nhà Tằng Tuấn cũng không hỏi câu này, nhưng hiện tại không hiểu sao anh lại nói: “Dì có khỏe không?”
“Dì?” Lâm Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh một cái.
Trong đầu rõ ràng hiểu được Tằng Tuấn gọi dì là có ý gì, nhưng cô vẫn có chút không dám tin.
Cô dừng lại hai giây rồi mới trả lời: “Dì, à, mẹ tôi, mẹ tôi rất khỏe…Chỉ là sống một mình có chút cô đơn…Cơm cũng ăn không ngon…”
“Ngày mai anh sẽ bảo người đưa danh sách tới, đến lúc đó em hãy chọn cho dì vài người giúp việc trong gia đình.”
“Hả?” Lâm Uyển ngây ra một lúc rồi mới vội vàng nói: “Không, không cần phiền phức như vậy đâu, mẹ tôi sẽ không quen…Bà chỉ muốn tôi về sống cùng với bà thôi.”
Lần này Tằng Tuấn không nói gì nữa.
Lâm Uyển buồn bã cúi đầu ăn bánh mỳ, trông cậy vào sự thông cảm của Tằng Tuấn là một việc rất vô ích.
Quả nhiên đến tối, Tằng Tuấn vốn đang dịu dàng được vài ngày thì bây giờ đã bộc lộ bản chất của sói xám.
Anh chỉ hỏi ngắn gọn là dì cả của Lâm Uyển đã hết chưa, sau khi nghe được câu trả lời đầy thuyết phục, Tằng Tuấn liền lập tức “mời” Lâm Uyển vào phòng tắm.
Lâm Uyển bắt đầu lo lắng khi nhìn thấy cái bồn tắm lớn đầy nước kia.
Cô vẫn còn nhớ rõ lần cùng anh làm trong phòng tắm, lúc đó cô còn chần chừ không chịu cởi quần áo, lẽ ra cô không nên có ý làm kiêu như vậy, nhưng ở nơi này, nếu như không lưỡng lự thì quả thật là có lỗi với chính mình.
Lúc cô đi vào bồn tắm, dáng vẻ hoàn toàn giống như đang chờ người ta đến chà đạp vậy.
Tằng Tuấn lần này không lập tức hành động, lúc anh bước vào bồn tắm, vì bồn mát xa rất lớn, cho nên hai người tựa vào hai bên trái phải, thực giống như đang tắm bình thường, nhưng mà ánh mắt của Tằng Tuấn đã ngắm nhìn Lâm Uyển mấy lần rồi.
Lâm Uyển cúi đầu, mặc kệ anh có nhìn hay không, cô chỉ mong hôm nay chỉ làm khoảng một hai lần trong phòng tắm thôi…
Đương nhiên mỗi lần tốt nhất là đừng có vượt quá nửa giờ…
Nếu sớm biết mình sẽ trải qua chuyện này, thì hồi còn đi học cô đã cố gắng rèn luyện thân thể cho tốt rồi, ít nhất cũng có thể tăng độ chịu đựng lên một chút, hoặc là đi học thêm yoga gì đó, cho cơ thể dẻo dai và mềm mại hơn.
Hiện tại cô thật sự chỉ có thể cứng đơ cả người.
Lúc Tằng Tuấn tiến lại gần, Lâm Uyển toàn thân giống như một khúc gỗ vậy.
Cô cảm nhận được sự lưu luyến trên đôi bàn tay anh đang đặt trên người mình, cô không dám nhìn anh, thật sự không dám nhìn.
Trước đây cô không nghĩ kỹ đến dáng người của anh, nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, cơ thể đó, nếu muốn đi làm người mẫu đồ lót cũng rất tuyệt, cho dù có đặt trên tiêu chuẩn người mẫu Âu Mĩ thì cũng không thua kém gì.
Những nét đẹp mà những người đàn ông sở hữu thì anh đều có đủ, trừ bỏ một chút tật ở chân ra thì anh thật sự là một người vô cùng hoàn mỹ.
Ít nhất trong những người mà cô biết, cô chưa từng thấy người nào sống thoải mái tự tại như Tằng Tuấn, người này giống như sống để hưởng thụ vậy.
Cô cúi thấp đầu, khi anh hôn lên bộ ngực cô, cô liền lập túc co rúm lại.
Cô nhìn mái tóc đen ẩm ướt của anh, trước khi vào đây anh đã tắm rồi.
Lúc anh ngẩng đầu lên, Lâm Uyển không kịp tránh tầm mắt anh, cô muốn tách ra nhưng lại bị anh dán sát lại.Lâm Uyển trong lúc nhất thời không thể né tránh, bị anh hôn thật mạnh lên môi, đầu lưỡi luồn vào dây dưa trong miệng cô.
Lâm Uyển bị động mở miệng ra, mặc cho anh tùy ý đùa bỡn.
Anh mút lấy lưỡi cô, dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát lên môi cô, cô thầm nghĩ miệng mình hôm sau sẽ lại sưng lên cho mà xem…
Lần nào anh cũng thế, cấp bách kích động giống như muốn đem cô nuốt luôn vào bụng vậy…
Lâm Uyển thở hổn hển, tay vô lực buông thõng xuống nước, cô không còn kháng cự anh như trước nữa, chỉ bị động tiếp nhận rồi cho anh hết thảy…
Cô không dám nhìn vào mắt Tằng Tuấn, thậm chí còn sợ nghe thấy tiếng hít thở của anh bên tai mình.
Nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, lúc anh động tình, cơ thể của anh quả thật như có thể làm cô bị thương vậy, khiến cô thật sự không thể ngăn cản từng đợt tiến công của anh.
Lúc trước cô rất phản cảm khi hai người tiếp xúc da thịt, chán ghét anh làm những chuyện xấu hổ với cô, nhưng hiện tại cảm giác lại thay đổi một cách kỳ lạ…
Ý nghĩ của cô rất hỗn loạn, tuy ghét anh bắt buộc mình làm chuyện này, nhưng lúc anh dùng sức ôm lấy cô, cô lại mạc danh kỳ diệu mà thấy rất an tâm.
Đó là một cảm giác làm cho người ta xấu hổ, nhưng lại không có cách nào chống cự được.
Cô ghét bản thân mình, ghét việc bị anh hấp dẫn, cô thật sự hận không thể đập đầu mình ra, xem trong óc có phải chứa toàn nước hay không!
Nhưng cơ thể cô lại đầu hàng sau khi đón nhận từng đợt tiến công của Tằng Tuấn, không tự chủ được mà hùa theo anh…
/93
|