Sau khi nhận được tin tức của luật sư, Lâm Uyển gọi điện ngay cho mẹ, không ngừng liên tục động viên cổ vũ bà, vì muốn mẹ được xuất hiện một cách nổi bật, Lâm Uyển còn xin phép Tằng Tuấn rồi đi ra ngoài đưa mẹ đến những cửa hàng quần áo nổi tiếng nhất trong vùng, dứt khoát mua một vài bộ quần áo hàng hiệu, sau đó còn cùng mẹ đi làm tóc.
Mẹ cô tức thì trẻ ra đến cả chục tuổi, tinh thần cũng tốt lên không ít.
Tìm hiểu kỹ càng những công việc phải làm trên tòa án, Lâm Uyển lại gọi cho bạn trình bày lại một lần, đem tất cả những gì có lợi nhất nói ra, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ chỉ còn chờ đến ngày mở phiên tòa chính thức thôi!
Trong khoảng thời gian này, hành động của Tằng Tuấn thật sự có chút kỳ quái, cô cứ nghĩ rằng nếu thấy mình bận rộn như vậy, không chừng tên Tằng Tuấn biến thái kia sẽ làm đủ mọi trò để quấy rối ngăn cản cô.Kết quả không ngờ, mỗi lần cô xin phép hắn ra ngoài, hắn đều rất thoải mái, không chút do dự mà đồng ý ngay.
Đến tối, hắn lại tỏ ra rất nghiêm túc, không những không đè cô xuống giường mà tra tấn, ngược lại còn điềm tĩnh ngồi xem tài liệu với cô?!
Cô xem điều luật của cô, hắn xem văn kiện của hắn, nước sông không phạm nước giếng.
Thật quá mức kỳ lạ, tên quỷ đói này mà cũng có lúc như vậy sao? Hắn hoàn toàn có thể ví như một con hổ đang trong thời kỳ muốn ăn chay.
Lâm Uyển kiên nhẫn ngồi học, rốt cục nhịn không được tò mò liếc hắn một cái, Tằng Tuấn đang xem một tập văn kiện bằng tiếng Anh, chi chi chít chít toàn là chữ, trông còn khủng bố hơn cả đề thi tiếng Anh cấp 6 mà cô đã phải trải qua.
Lâm Uyển vốn đang muốn nhìn xem hắn đang đọc cái gì, nhưng khi vừa nhìn thấy đống chữ kia là lại cảm thấy choáng váng đầu óc.
Cô đang muốn ngoảnh mặt đi thì Tằng Tuấn lại đột ngột quay sang khiến cô không kịp phản ứng, bị hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô, đừng thấy bộ dạng hắn chăm chú xem văn kiện mà không để ý đến xung quanh, quả thực hắn giống như có ba con mắt vậy, mỉm cười đưa tay ra quay mặt cô lại, thản nhiên nói: “Em thích nhìn trộm tôi đến vậy sao?”
Cái gì gọi là thích nhìn trộm hắn chứ?!
Lâm Uyển nghe mà cảm thấy buồn nôn!
Cô liếc mắt xem thường, nhưng dù sao lời nói của hắn cũng đã nhắc nhở cô một chuyện khiến cô rất tò mò, liền nhân cơ hội nói luôn: “Đừng có mà tưởng bở, ai thèm nhìn trộm anh, tôi chỉ thắc mắc vì thấy anh đeo kính thôi, anh bị cận thị à?”
Mỗi lần hắn ngồi đọc cái gì đó là đều phải đeo kính, nhưng bình thường lại không thấy đeo, Lâm Uyển cảm thấy hơi lạ.
Tằng Tuấn đưa mắt nhìn văn kiện, tựa hồ như không muốn nói nhiều đến vấn đề này: “Bị loạn thị nhẹ.” Nói xong liền quay người sang chỗ khác.
Lâm Uyển cũng không để tâm lắm, chỉ thuận miệng hỏi thôi, hắn không muốn nói chuyện thì cô sẽ không nói nữa.
Cô lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu các điều luật.Cả hai đều im lặng, đến 11 giờ, Tằng Tuấn mới mở miệng nói: “Ngủ thôi.” Sau đó ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, liền lập tức tắt đèn.
Lâm Uyển tuy rất muốn ngồi đọc thêm nhưng không thể, đành phải miễn cưỡng nằm xuống.
Nhưng mà vừa mới nằm xuống thì Lâm Uyển lại cảm thấy căng thẳng, Tằng Tuấn giục cô đi ngủ, không phải là muốn nhân cơ hội làm chuyện đó chứ?
Kết quả sau khi nằm xuống, đợi trong chốc lát cũng không thấy Tằng Tuấn có động tĩnh gì.
Lâm Uyển rất an tâm, ngày mai cô còn phải lên tòa án, không thể bị Tằng Tuấn làm ảnh hưởng tới tinh thần được.
Chính là hai người đắp một cái chăn, cho dù Tằng Tuấn có không làm gì thì cũng không thể tránh khỏi việc đụng chạm lẫn nhau.Vì để phòng ngừa nguy hiểm, Lâm Uyển cuộn tròn người lại, cố gắng nằm sát ra mép giường.
Thế nhưng vừa mới lui ra mép giường không được bao lâu thì Tằng Tuấn lại duỗi tay ra kéo cô lại, trực tiếp ôm vào trong ngực, bởi vì dựa sát vào nhau nên Lâm Uyển còn có thể cảm nhận được một chút biến hóa của cơ thể hắn.
Cô lập tức cảm thấy hơi lo lắng, Tằng Tuấn rất tự nhiên, dáng vẻ thoải mái dễ chịu, nắm lấy tay cô nói: “Ngủ đi.”
Sau đó không bao lâu, Lâm Uyển nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hắn.
Biết được mình đã an toàn, Lâm Uyển cuối cùng cũng yên tâm, ngăn không được cơn buồn ngủ đang ập tới.
Buổi sáng, Lâm Uyển bị tiếng chuông di động đánh thức.Cô sợ đến muộn nên chỉnh báo thức sớm hơn hai tiếng, vừa mới nghe thấy nhạc chuông dồn dập, Lâm Uyển liền nhảy xuống giường bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Lần này Tằng Tuấn chậm chạp hơn cô, lúc cô vệ sinh sạch sẽ bước ra ngoài thì hắn mới chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy.
Lâm Uyển không để ý đến hắn, nhanh chóng chạy xuống dưới nhà.
Trong phòng ăn, các nhân viên đang bận rộn dọn bữa sáng, từng món ăn đẹp mắt lần lượt được bày lên bàn.
Vì để giữ nhiệt nên có một số món ăn còn được đậy nắp lại, Lâm Uyển không khách khí, trực tiếp mở nắp ra rồi bắt đầu ăn.
Đến khi cô ăn no rồi thì Tằng Tuấn mới từ thang máy bước ra.
Hắn đi rất chậm, lúc đến nơi thì Lâm Uyển đã muốn buông đũa chuẩn bị xuất phát.
Cô vì quá sốt ruột nôn nóng nên đã quên mất chuyện phải xin phép hắn.Chờ Tằng Tuấn ngồi xuống dùng bữa, cô mới cẩn thận hỏi: “Tằng Tuấn, hôm nay tôi có chút việc nên lại phải ra ngoài.Tôi đảm bảo chiều nay sẽ về, chắc chắn không quá 5 giờ!”
Tằng Tuấn thái độ rất nhàn nhã, một tay chống cằm, đưa mắt nhìn Lâm Uyển.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu đen, trông có vẻ hắc ám, hơn nữa lại ngồi nhìn cô một cách đăm chiêu như vậy, tạo cảm giác giống như dân xã hội đen.
Lâm Uyển hồi hộp nuốt nước miếng, dạo gần đây Tằng Tuấn như một con hổ đang trong thời kỳ ngủ đông, cô lại đang lo lắng đến chuyện của ba mẹ nên đã quên mất hắn là loại người như thế nào!
Có lẽ vào buổi sáng, cô nên chào hắn một câu, chứ không phải đem hắn biến thành bức tường không thèm quan tâm đến, có đúng vậy không?
Lúc Lâm Uyển còn đang bất an cân nhắc thì Tằng Tuấn lại giơ tay ra chỉ vào đĩa trứng ốp trước mặt Lâm Uyển.Cô tưởng rằng hắn muốn cô bưng đĩa tới cho hắn nên cũng giả vờ nịnh bợ, bưng đĩa lên định chuyển tới.
Nhưng Tằng Tuấn lại ra vẻ không kiên nhẫn chỉ vào cái dĩa bên cạnh cô.
Lúc này Lâm Uyển mới hiểu ý của hắn.
Cái gì chứ, muốn cô đút cho ăn sao?!
Lâm Uyển tức giận thầm mắng hắn, hôm nay là thời điểm rất quan trọng, cô còn phải chạy đua với thời gian đấy.
Không còn cách nào khác, cô đành phải nhẫn nhịn, đem trứng gà cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng dĩa xiên vào rồi cẩn thận đưa tới miệng hắn.
Rõ ràng là đang ăn, vậy mà ánh mắt của Tằng Tuấn lại cứ ở trên người cô ngắm tới ngắm lui.Da đầu của Lâm Uyển run lên từng cơn, buổi sáng tươi đẹp như vậy, ăn một quả trứng có cần thiết phải gợi tình đến thế không?!
Ăn được mấy miếng, Tằng Tuấn không biết vì sao mà lại bắt chước theo, cũng dùng dĩa xiên một miếng trứng rồi chuẩn bị đút cho cô.
Lâm Uyển kỳ quái nhìn, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, từ nhỏ cô đã không cần ai phải đút cơm cho ăn nữa rồi!
Lâm Uyển căng thẳng ăn miếng trứng được hắn đút cho, không hiểu sao lại cảm thấy rất khó nuốt, khiến cho cô suýt chút nữa bị mắc nghẹn.
May mắn là sau khi ăn vài miếng, Tằng Tuấn lại không giỡn nữa, hắn buông dĩa xuống rồi gật đầu nói: “Em có thể đi rồi, nhớ về sớm một chút.”
Lâm Uyển nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
Sau khi ra khỏi khu biệt thự, việc đầu tiên cô làm đó là gọi điện cho mẹ, bạn của cô đang chờ ở tòa án rồi.
Khi thấy hai người Lâm Uyển đến, bạn của cô mới dẫn Lâm Uyển và mẹ đi vào phòng số 3.
Trên đường đi, bạn cô giải thích: “Trình tự hòa giải không thể thiếu trong các vụ ly hôn, không có cách nào tránh được…”
“Mình biết.” Lâm Uyển cũng đã nghiên cứu qua, cảm thấy khá an tâm, nhưng mẹ cô thì lại hơi lo sợ, đã lớn tuổi như vậy, đây lại là lần đầu tiên đi đến tòa án.
Lâm Uyển kéo tay mẹ, không ngừng cổ vũ: “Mẹ, nơi này do mẹ làm chủ, chúng ta không có gì phải sợ hết.”
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ rốt cục cũng đã bước vào, phòng không lớn lắm, dù gì cũng chỉ là một vụ nhỏ nên tòa án trông cũng khá sơ sài.
Bởi vì đến sớm nên bên trong vẫn chưa có ai.
Chầm chậm tiến vào rồi ngồi xuống, vừa vặn trông thấy người nhà của ba cô bước vào.
Khác với Lâm Uyển là ba cô còn kéo theo rất nhiều người thân bạn bè đến cổ vũ, trò chuyện sôi nổi nhốn nháo ầm ĩ cả tòa án, khiến cho cảnh sát đứng đó phải lên tiếng nhắc nhở vài câu.
Tuy nhiên có nhắc cũng vô dụng, ba Lâm Uyển phẩm chất vốn đã không cao, căn bản đến đây chính là để thị uy, lúc này nhìn sang thấy có ba người phụ nữ, dáng vẻ kiêu ngạo lại lập tức phô trương thấy rõ.
Còn chưa bắt đầu, ấy vậy mà mấy người kia đã không ngừng liếc nhìn rồi chỉ trỏ nói xấu Lâm Uyển.Ba của cô ngồi cách cô một khoảng, bỗng dưng hô to lên: “Lâm Uyển, mày là đồ con gái bất hiếu, mày dám cùng ba mày lên tòa à! Cẩn thận không bị trời phạt đấy!”
Lâm Uyển bình thản ngồi trên ghế, nghe vậy chỉ khinh bỉ hừ một cái, ở cùng với Tằng Tuấn đã lâu, bất tri bất giác, cô đã bị lây một chút phong cách của Tằng Tuấn rồi.
Dáng vẻ bình tĩnh đó, thật sự khiến cho người ta nhìn vào mà tức muốn chết.
Cô quay đầu nhìn người cha súc sinh đang thở hổn hển kia, bâng quơ trả lời: “Ông còn mặt mũi làm ba của tôi sao, ông đã làm được gì cho tôi mà dám nói thế? Ông có biết thế nào là làm cha không? Ông có biết tên của ngôi trường mà tôi đã từng học không? Ông có biết số điện thoại của tôi là bao nhiêu không? Ông hoàn toàn không xứng với một chữ cha!”
Ba Lâm Uyển bị nói vậy, tức đến nghẹn họng, đứa nhỏ Lâm Uyển này chưa từng như vậy bao giờ, bây giờ ông mới phát hiện ra, nó lớn lên đã biến thành một người khác, hơn nữa không riêng gì Lâm Uyển, mà ngay cả người phụ nữ kia cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Trong lòng ông ta bỗng trở nên bồn chồn, không biết Lâm Uyển được ai giúp đỡ mà có thể bình tĩnh đến như vậy.
Vừa nghĩ xong thì nhìn thấy một người đang bước vào.
Lâm Uyển nghe thấy tiếng động nên cũng quay đầu lại nhìn, đây là lần đầu tiên cô được gặp hội đồng thẩm phán của tòa án, nên đương nhiên có chút tò mò không biết những người giải quyết vụ án của gia đình mình trông như thế nào.
Nào biết vừa mới nhìn lướt qua, Lâm Uyển đã lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ngoại trừ hội đồng thẩm phán ra, còn có mấy người đang cùng nhau đi theo vào.Trong số đó có một người cô biết!!
Không phải là Lưu trợ lý đó sao?!
Anh ta không nói gì, chỉ im lặng đi đằng sau đoàn người, nhưng có một người đàn ông trung niên đứng phía trước luôn không ngừng nói gì đó với quan tòa, người kia vừa nghe vừa gật đầu phụ họa. Lúc đoàn người từ từ đi tới, người vẫn không hé răng từ nãy tới giờ là Lưu trợ lý bỗng nhiên dừng bước.
Đừng thấy anh ta đi cuối cùng nên không ai để ý, khi anh ta vừa đứng lại thì đoàn người đi trước cũng lập tức dừng theo.Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Lưu trợ lý, Lâm Uyển nhìn đoàn người hỗn độn đó, cuối cùng cũng biết được ai mới là “thủ lĩnh” thật sự.
Tuy anh ta luôn vô thanh vô tức, nhưng nhất cử nhất động đều được những người này chú ý.Hiển nhiên bao gồm cả những người đang có mặt trong phiên tòa!
Lâm Uyển ngạc nhiên há hốc mồm!
Bởi vì Lưu trợ lý không đứng ở đâu khác, mà chính là ngay trước mặt cô.
Hơn nữa sau khi đứng lại, anh ta còn có thái độ cung kính chào cô: “Lâm tiểu thư, thật ngại quá, tôi đã tới trễ, giới thiệu với cô đây là luật sư của công ty, Trương Tự Tây.”
Người đàn ông trung niên vừa nãy luôn nói chuyện với quan tòa, sau khi được giới thiệu cũng nhanh chóng khách khí nói: “Xin chào, chuyện của mẹ cô tôi đã được nghe qua, chốc nữa phiền mẹ cô ký thêm cho tôi một phần văn kiện nữa.”
Lâm Uyển há miệng thở dốc, cô có ngốc đến mấy thì cũng đoán ra được chuyện này là do Tằng Tuấn sắp xếp!
Cô không muốn có một chút liên quan nào tới hắn hết!
Vốn đang định nói rằng cô đã tìm được luật sư rồi, thế nhưng cánh tay đột nhiên lại cảm thấy tê rần, bạn của cô ngồi cạnh thiếu chút nữa là bóp nát tay cô rồi, kích động run run nói: “Ngài là thầy giáo Trương Tự Tây đó sao? Em thật sự thật sự rất ngưỡng mộ thầy, cuốn ‘Nghiên cứu về luật dân sự’ của thầy em ngày nào cũng đọc đi đọc lại mấy lần…Thầy cho em xin chữ ký được không ạ?”
Nói xong cô liền lấy ra một cuốn sách, vô cùng xúc động đưa tới.
Vị luật sư Trương Tự Tây kia rất bình dị và gần gũi, vui vẻ ký tên cho bạn Lâm Uyển.
Lâm Uyển còn chưa nói gì thì bạn cô đã hưng phấn ôm cuốn sách kia, chuẩn bị nhường chỗ.
Không riêng gì Lâm Uyển mà ngay cả đám người lúc nãy còn hò reo ầm ĩ kia, khi nhìn thấy cảnh này cũng phải im lặng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt lên nhìn bọn họ.
Ba của Lâm Uyển cũng chú ý đến, hắn đã gặp qua Lưu trợ lý rồi.
Vừa trông thấy cảnh này, hắn liền giống như hiểu ra một chuyện, lúc trước khi hắn đưa Lâm Uyển đi bàn chuyện làm ăn, tên Lưu trợ lý này tỏ ra rất ân cần với Lâm Uyển!
Kết hợp với tin đồn bị bao dưỡng.
Ba Lâm Uyển mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân run lên vì sợ!!
Không lẽ vị kim chủ của Lâm Uyển chính là Lưu trợ lý?!
Mẹ cô tức thì trẻ ra đến cả chục tuổi, tinh thần cũng tốt lên không ít.
Tìm hiểu kỹ càng những công việc phải làm trên tòa án, Lâm Uyển lại gọi cho bạn trình bày lại một lần, đem tất cả những gì có lợi nhất nói ra, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ chỉ còn chờ đến ngày mở phiên tòa chính thức thôi!
Trong khoảng thời gian này, hành động của Tằng Tuấn thật sự có chút kỳ quái, cô cứ nghĩ rằng nếu thấy mình bận rộn như vậy, không chừng tên Tằng Tuấn biến thái kia sẽ làm đủ mọi trò để quấy rối ngăn cản cô.Kết quả không ngờ, mỗi lần cô xin phép hắn ra ngoài, hắn đều rất thoải mái, không chút do dự mà đồng ý ngay.
Đến tối, hắn lại tỏ ra rất nghiêm túc, không những không đè cô xuống giường mà tra tấn, ngược lại còn điềm tĩnh ngồi xem tài liệu với cô?!
Cô xem điều luật của cô, hắn xem văn kiện của hắn, nước sông không phạm nước giếng.
Thật quá mức kỳ lạ, tên quỷ đói này mà cũng có lúc như vậy sao? Hắn hoàn toàn có thể ví như một con hổ đang trong thời kỳ muốn ăn chay.
Lâm Uyển kiên nhẫn ngồi học, rốt cục nhịn không được tò mò liếc hắn một cái, Tằng Tuấn đang xem một tập văn kiện bằng tiếng Anh, chi chi chít chít toàn là chữ, trông còn khủng bố hơn cả đề thi tiếng Anh cấp 6 mà cô đã phải trải qua.
Lâm Uyển vốn đang muốn nhìn xem hắn đang đọc cái gì, nhưng khi vừa nhìn thấy đống chữ kia là lại cảm thấy choáng váng đầu óc.
Cô đang muốn ngoảnh mặt đi thì Tằng Tuấn lại đột ngột quay sang khiến cô không kịp phản ứng, bị hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô, đừng thấy bộ dạng hắn chăm chú xem văn kiện mà không để ý đến xung quanh, quả thực hắn giống như có ba con mắt vậy, mỉm cười đưa tay ra quay mặt cô lại, thản nhiên nói: “Em thích nhìn trộm tôi đến vậy sao?”
Cái gì gọi là thích nhìn trộm hắn chứ?!
Lâm Uyển nghe mà cảm thấy buồn nôn!
Cô liếc mắt xem thường, nhưng dù sao lời nói của hắn cũng đã nhắc nhở cô một chuyện khiến cô rất tò mò, liền nhân cơ hội nói luôn: “Đừng có mà tưởng bở, ai thèm nhìn trộm anh, tôi chỉ thắc mắc vì thấy anh đeo kính thôi, anh bị cận thị à?”
Mỗi lần hắn ngồi đọc cái gì đó là đều phải đeo kính, nhưng bình thường lại không thấy đeo, Lâm Uyển cảm thấy hơi lạ.
Tằng Tuấn đưa mắt nhìn văn kiện, tựa hồ như không muốn nói nhiều đến vấn đề này: “Bị loạn thị nhẹ.” Nói xong liền quay người sang chỗ khác.
Lâm Uyển cũng không để tâm lắm, chỉ thuận miệng hỏi thôi, hắn không muốn nói chuyện thì cô sẽ không nói nữa.
Cô lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu các điều luật.Cả hai đều im lặng, đến 11 giờ, Tằng Tuấn mới mở miệng nói: “Ngủ thôi.” Sau đó ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, liền lập tức tắt đèn.
Lâm Uyển tuy rất muốn ngồi đọc thêm nhưng không thể, đành phải miễn cưỡng nằm xuống.
Nhưng mà vừa mới nằm xuống thì Lâm Uyển lại cảm thấy căng thẳng, Tằng Tuấn giục cô đi ngủ, không phải là muốn nhân cơ hội làm chuyện đó chứ?
Kết quả sau khi nằm xuống, đợi trong chốc lát cũng không thấy Tằng Tuấn có động tĩnh gì.
Lâm Uyển rất an tâm, ngày mai cô còn phải lên tòa án, không thể bị Tằng Tuấn làm ảnh hưởng tới tinh thần được.
Chính là hai người đắp một cái chăn, cho dù Tằng Tuấn có không làm gì thì cũng không thể tránh khỏi việc đụng chạm lẫn nhau.Vì để phòng ngừa nguy hiểm, Lâm Uyển cuộn tròn người lại, cố gắng nằm sát ra mép giường.
Thế nhưng vừa mới lui ra mép giường không được bao lâu thì Tằng Tuấn lại duỗi tay ra kéo cô lại, trực tiếp ôm vào trong ngực, bởi vì dựa sát vào nhau nên Lâm Uyển còn có thể cảm nhận được một chút biến hóa của cơ thể hắn.
Cô lập tức cảm thấy hơi lo lắng, Tằng Tuấn rất tự nhiên, dáng vẻ thoải mái dễ chịu, nắm lấy tay cô nói: “Ngủ đi.”
Sau đó không bao lâu, Lâm Uyển nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hắn.
Biết được mình đã an toàn, Lâm Uyển cuối cùng cũng yên tâm, ngăn không được cơn buồn ngủ đang ập tới.
Buổi sáng, Lâm Uyển bị tiếng chuông di động đánh thức.Cô sợ đến muộn nên chỉnh báo thức sớm hơn hai tiếng, vừa mới nghe thấy nhạc chuông dồn dập, Lâm Uyển liền nhảy xuống giường bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Lần này Tằng Tuấn chậm chạp hơn cô, lúc cô vệ sinh sạch sẽ bước ra ngoài thì hắn mới chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy.
Lâm Uyển không để ý đến hắn, nhanh chóng chạy xuống dưới nhà.
Trong phòng ăn, các nhân viên đang bận rộn dọn bữa sáng, từng món ăn đẹp mắt lần lượt được bày lên bàn.
Vì để giữ nhiệt nên có một số món ăn còn được đậy nắp lại, Lâm Uyển không khách khí, trực tiếp mở nắp ra rồi bắt đầu ăn.
Đến khi cô ăn no rồi thì Tằng Tuấn mới từ thang máy bước ra.
Hắn đi rất chậm, lúc đến nơi thì Lâm Uyển đã muốn buông đũa chuẩn bị xuất phát.
Cô vì quá sốt ruột nôn nóng nên đã quên mất chuyện phải xin phép hắn.Chờ Tằng Tuấn ngồi xuống dùng bữa, cô mới cẩn thận hỏi: “Tằng Tuấn, hôm nay tôi có chút việc nên lại phải ra ngoài.Tôi đảm bảo chiều nay sẽ về, chắc chắn không quá 5 giờ!”
Tằng Tuấn thái độ rất nhàn nhã, một tay chống cằm, đưa mắt nhìn Lâm Uyển.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu đen, trông có vẻ hắc ám, hơn nữa lại ngồi nhìn cô một cách đăm chiêu như vậy, tạo cảm giác giống như dân xã hội đen.
Lâm Uyển hồi hộp nuốt nước miếng, dạo gần đây Tằng Tuấn như một con hổ đang trong thời kỳ ngủ đông, cô lại đang lo lắng đến chuyện của ba mẹ nên đã quên mất hắn là loại người như thế nào!
Có lẽ vào buổi sáng, cô nên chào hắn một câu, chứ không phải đem hắn biến thành bức tường không thèm quan tâm đến, có đúng vậy không?
Lúc Lâm Uyển còn đang bất an cân nhắc thì Tằng Tuấn lại giơ tay ra chỉ vào đĩa trứng ốp trước mặt Lâm Uyển.Cô tưởng rằng hắn muốn cô bưng đĩa tới cho hắn nên cũng giả vờ nịnh bợ, bưng đĩa lên định chuyển tới.
Nhưng Tằng Tuấn lại ra vẻ không kiên nhẫn chỉ vào cái dĩa bên cạnh cô.
Lúc này Lâm Uyển mới hiểu ý của hắn.
Cái gì chứ, muốn cô đút cho ăn sao?!
Lâm Uyển tức giận thầm mắng hắn, hôm nay là thời điểm rất quan trọng, cô còn phải chạy đua với thời gian đấy.
Không còn cách nào khác, cô đành phải nhẫn nhịn, đem trứng gà cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng dĩa xiên vào rồi cẩn thận đưa tới miệng hắn.
Rõ ràng là đang ăn, vậy mà ánh mắt của Tằng Tuấn lại cứ ở trên người cô ngắm tới ngắm lui.Da đầu của Lâm Uyển run lên từng cơn, buổi sáng tươi đẹp như vậy, ăn một quả trứng có cần thiết phải gợi tình đến thế không?!
Ăn được mấy miếng, Tằng Tuấn không biết vì sao mà lại bắt chước theo, cũng dùng dĩa xiên một miếng trứng rồi chuẩn bị đút cho cô.
Lâm Uyển kỳ quái nhìn, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, từ nhỏ cô đã không cần ai phải đút cơm cho ăn nữa rồi!
Lâm Uyển căng thẳng ăn miếng trứng được hắn đút cho, không hiểu sao lại cảm thấy rất khó nuốt, khiến cho cô suýt chút nữa bị mắc nghẹn.
May mắn là sau khi ăn vài miếng, Tằng Tuấn lại không giỡn nữa, hắn buông dĩa xuống rồi gật đầu nói: “Em có thể đi rồi, nhớ về sớm một chút.”
Lâm Uyển nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
Sau khi ra khỏi khu biệt thự, việc đầu tiên cô làm đó là gọi điện cho mẹ, bạn của cô đang chờ ở tòa án rồi.
Khi thấy hai người Lâm Uyển đến, bạn của cô mới dẫn Lâm Uyển và mẹ đi vào phòng số 3.
Trên đường đi, bạn cô giải thích: “Trình tự hòa giải không thể thiếu trong các vụ ly hôn, không có cách nào tránh được…”
“Mình biết.” Lâm Uyển cũng đã nghiên cứu qua, cảm thấy khá an tâm, nhưng mẹ cô thì lại hơi lo sợ, đã lớn tuổi như vậy, đây lại là lần đầu tiên đi đến tòa án.
Lâm Uyển kéo tay mẹ, không ngừng cổ vũ: “Mẹ, nơi này do mẹ làm chủ, chúng ta không có gì phải sợ hết.”
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ rốt cục cũng đã bước vào, phòng không lớn lắm, dù gì cũng chỉ là một vụ nhỏ nên tòa án trông cũng khá sơ sài.
Bởi vì đến sớm nên bên trong vẫn chưa có ai.
Chầm chậm tiến vào rồi ngồi xuống, vừa vặn trông thấy người nhà của ba cô bước vào.
Khác với Lâm Uyển là ba cô còn kéo theo rất nhiều người thân bạn bè đến cổ vũ, trò chuyện sôi nổi nhốn nháo ầm ĩ cả tòa án, khiến cho cảnh sát đứng đó phải lên tiếng nhắc nhở vài câu.
Tuy nhiên có nhắc cũng vô dụng, ba Lâm Uyển phẩm chất vốn đã không cao, căn bản đến đây chính là để thị uy, lúc này nhìn sang thấy có ba người phụ nữ, dáng vẻ kiêu ngạo lại lập tức phô trương thấy rõ.
Còn chưa bắt đầu, ấy vậy mà mấy người kia đã không ngừng liếc nhìn rồi chỉ trỏ nói xấu Lâm Uyển.Ba của cô ngồi cách cô một khoảng, bỗng dưng hô to lên: “Lâm Uyển, mày là đồ con gái bất hiếu, mày dám cùng ba mày lên tòa à! Cẩn thận không bị trời phạt đấy!”
Lâm Uyển bình thản ngồi trên ghế, nghe vậy chỉ khinh bỉ hừ một cái, ở cùng với Tằng Tuấn đã lâu, bất tri bất giác, cô đã bị lây một chút phong cách của Tằng Tuấn rồi.
Dáng vẻ bình tĩnh đó, thật sự khiến cho người ta nhìn vào mà tức muốn chết.
Cô quay đầu nhìn người cha súc sinh đang thở hổn hển kia, bâng quơ trả lời: “Ông còn mặt mũi làm ba của tôi sao, ông đã làm được gì cho tôi mà dám nói thế? Ông có biết thế nào là làm cha không? Ông có biết tên của ngôi trường mà tôi đã từng học không? Ông có biết số điện thoại của tôi là bao nhiêu không? Ông hoàn toàn không xứng với một chữ cha!”
Ba Lâm Uyển bị nói vậy, tức đến nghẹn họng, đứa nhỏ Lâm Uyển này chưa từng như vậy bao giờ, bây giờ ông mới phát hiện ra, nó lớn lên đã biến thành một người khác, hơn nữa không riêng gì Lâm Uyển, mà ngay cả người phụ nữ kia cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Trong lòng ông ta bỗng trở nên bồn chồn, không biết Lâm Uyển được ai giúp đỡ mà có thể bình tĩnh đến như vậy.
Vừa nghĩ xong thì nhìn thấy một người đang bước vào.
Lâm Uyển nghe thấy tiếng động nên cũng quay đầu lại nhìn, đây là lần đầu tiên cô được gặp hội đồng thẩm phán của tòa án, nên đương nhiên có chút tò mò không biết những người giải quyết vụ án của gia đình mình trông như thế nào.
Nào biết vừa mới nhìn lướt qua, Lâm Uyển đã lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ngoại trừ hội đồng thẩm phán ra, còn có mấy người đang cùng nhau đi theo vào.Trong số đó có một người cô biết!!
Không phải là Lưu trợ lý đó sao?!
Anh ta không nói gì, chỉ im lặng đi đằng sau đoàn người, nhưng có một người đàn ông trung niên đứng phía trước luôn không ngừng nói gì đó với quan tòa, người kia vừa nghe vừa gật đầu phụ họa. Lúc đoàn người từ từ đi tới, người vẫn không hé răng từ nãy tới giờ là Lưu trợ lý bỗng nhiên dừng bước.
Đừng thấy anh ta đi cuối cùng nên không ai để ý, khi anh ta vừa đứng lại thì đoàn người đi trước cũng lập tức dừng theo.Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Lưu trợ lý, Lâm Uyển nhìn đoàn người hỗn độn đó, cuối cùng cũng biết được ai mới là “thủ lĩnh” thật sự.
Tuy anh ta luôn vô thanh vô tức, nhưng nhất cử nhất động đều được những người này chú ý.Hiển nhiên bao gồm cả những người đang có mặt trong phiên tòa!
Lâm Uyển ngạc nhiên há hốc mồm!
Bởi vì Lưu trợ lý không đứng ở đâu khác, mà chính là ngay trước mặt cô.
Hơn nữa sau khi đứng lại, anh ta còn có thái độ cung kính chào cô: “Lâm tiểu thư, thật ngại quá, tôi đã tới trễ, giới thiệu với cô đây là luật sư của công ty, Trương Tự Tây.”
Người đàn ông trung niên vừa nãy luôn nói chuyện với quan tòa, sau khi được giới thiệu cũng nhanh chóng khách khí nói: “Xin chào, chuyện của mẹ cô tôi đã được nghe qua, chốc nữa phiền mẹ cô ký thêm cho tôi một phần văn kiện nữa.”
Lâm Uyển há miệng thở dốc, cô có ngốc đến mấy thì cũng đoán ra được chuyện này là do Tằng Tuấn sắp xếp!
Cô không muốn có một chút liên quan nào tới hắn hết!
Vốn đang định nói rằng cô đã tìm được luật sư rồi, thế nhưng cánh tay đột nhiên lại cảm thấy tê rần, bạn của cô ngồi cạnh thiếu chút nữa là bóp nát tay cô rồi, kích động run run nói: “Ngài là thầy giáo Trương Tự Tây đó sao? Em thật sự thật sự rất ngưỡng mộ thầy, cuốn ‘Nghiên cứu về luật dân sự’ của thầy em ngày nào cũng đọc đi đọc lại mấy lần…Thầy cho em xin chữ ký được không ạ?”
Nói xong cô liền lấy ra một cuốn sách, vô cùng xúc động đưa tới.
Vị luật sư Trương Tự Tây kia rất bình dị và gần gũi, vui vẻ ký tên cho bạn Lâm Uyển.
Lâm Uyển còn chưa nói gì thì bạn cô đã hưng phấn ôm cuốn sách kia, chuẩn bị nhường chỗ.
Không riêng gì Lâm Uyển mà ngay cả đám người lúc nãy còn hò reo ầm ĩ kia, khi nhìn thấy cảnh này cũng phải im lặng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt lên nhìn bọn họ.
Ba của Lâm Uyển cũng chú ý đến, hắn đã gặp qua Lưu trợ lý rồi.
Vừa trông thấy cảnh này, hắn liền giống như hiểu ra một chuyện, lúc trước khi hắn đưa Lâm Uyển đi bàn chuyện làm ăn, tên Lưu trợ lý này tỏ ra rất ân cần với Lâm Uyển!
Kết hợp với tin đồn bị bao dưỡng.
Ba Lâm Uyển mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân run lên vì sợ!!
Không lẽ vị kim chủ của Lâm Uyển chính là Lưu trợ lý?!
/93
|