Ứng Hoan nghe được tiếng rít gào kia của Ứng Trì liền sửng sốt, Từ Kính Dư lấy điện thoại ra xa, ngoáy ngoáy lỗ tai, tiểu tổ tông này cũng không sợ la hỏng giọng.
Từ Kính Dư, anh mẹ nó có phải người hay không! Anh thế mà dám câu dẫn chị tôi! Hơn nữa còn ngay trong lúc thi đấu!
Anh ở đâu! Tôi muốn giết anh!!
......
Tiếng mắng liên tiếp truyền ra, mắng đến độ hơi thở cũng gấp gáp, xem ra tức giận không nhẹ.
Ứng Hoan ngơ ngác cùng Từ Kính Dư liếc nhau, cô tiến đến bên tai anh, thanh âm đặc biệt nhỏ: Trước nay em chưa từng thấy Ứng Trì tức giận như vậy, anh...... nói chuyện dễ nghe một chút, không nên kích thích nó.
Từ Kính Dư hơi hơi nhướng mày, hiện tại là ai kích thích ai?
Anh trực tiếp mở loa ngoài, nhàn nhạt nói: Tiểu tổ tông, chị cậu và tôi đã ở bên nhau, cậu muốn thế nào?
Ứng Trì rống giận: Chia tay! Lập tức! Lập tức!
Từ Kính Dư sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: Không có khả năng, cậu nên chết tâm đi.
Ứng Hoan lặng lẽ liếc anh một cái.
Từ Kính Dư cũng liếc nhìn cô, ngữ khí hòa hoãn một chút, nhàn nhạt nói: Không bằng cậu hỏi chị cậu, cô ấy có nguyện ý chia tay với tôi không?
Ứng Hoan: !!!
Sao lại ném cái nồi này cho cô!
Ứng Trì: ....
Cậu bỗng nhiên không nói ra lời, mắc kẹt vài giây, lại phấn chấn lên: Chị ấy nhất thời mù mắt! Anh đừng đắc ý! Anh chờ! Bây giờ tôi sẽ đến câu lạc bộ! Nếu là người thì anh mau tới đây! Không tới không phải đàn ông!
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Ngoài cửa thư viện, Nhan Tịch đứng dưới gốc cây đại thu, nhìn thiếu niên đang không ngừng dậm chân la hét cách đấy không xa, có chút ngu người. Tính cách của Ứng Trì là như vậy sao? Ngốc nghếch như vậy? Thích chị gái như vậy sao? Giống như, giống như không phải như cô đã nghĩ...
Cô vốn dĩ cho rằng Ứng Trì quá thẳng nam, hiện tại nhìn thấy, hình như còn hơi ấu trĩ.
Nhưng mà, rất đáng yêu.
Ít nhất, thật sự rất đẹp.
Ứng Trì quả thật tức đến điên rồi, cúp điện thoại liền quay đầu lại, nhìn thấy Nhan Tịch còn đứng ở nơi đó, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa rồi có phải cậu đã la quá to hay không?
Cậu đảo mắt, phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn mình......
Nhan Tịch do dự một chút, đi đến bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói: Chúng ta đi thôi.
Ứng Trì mới vừa mắng Từ Kính Dư xong, đỏ mặt tía tai, cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu: Cái kia, Nhan Tịch...... hôm nào tớ lại mời cậu ăn cơm đi, tớ muốn đến câu lạc bộ sớm một chút.
Vừa rồi cậu la lớn như vậy, Nhan Tịch cũng nghe được ít nhiều, cô nhịn không được cười: Cậu muốn đên câu lạc bộ tìm Kính Vương sao?
Lúc trước Nhan Tịch đã nói cho Ứng Trì biết chuyện trên diễn đàn, Ứng Trì làm sao cũng không nghĩ tới, cầm thú Từ Kính Dư vừa thi đấu xong liền đi hôn chị mình, quả thực không phải người! Quá phóng đãng!
Loại người này sao có thể xứng đôi với chị cậu? Chẳng may Ứng Hoan bị lừa thì làm sao bây giờ?
Hiện tại cậu đang tràn ngập lửa giận, gật đầu nói: Phải, tớ muốn đi tìm anh ta tính sổ.
Nhan Tịch có chút tò mò: Kính Vương tốt như vậy, rất nhiều nữ sinh đều thích anh ấy, chị cậu và anh ấy là một đôi không phải rất tốt sao? Làm gì mà cậu phải tức giận như vậy?
Cậu không hiểu, Từ Kính Dư anh ta...... Ứng Trì cảm thấy việc này nói ra thì rất dài, Về sau sẽ nói cho cậu, tớ đi trước.
Cũng được......
Ứng Trì hấp tấp rời đi, thẳng đến câu lạc bộ.
......
Từ Kính Dư ném điện thoại sang một bên, nhìn về phía Ứng Hoan, có chút kỳ quái: Sao cậu ta không gọi điện thoại cho em?
Ứng Hoan nhỏ giọng thở dài: Có thể là nó sợ không khống chế chính mình mà mắng em, cũng không biết nên hỏi em thế nào, cho nên trực tiếp gọi điện thoại cho anh, đem tức giận trút lên người anh......
Nghĩ vậy, cô đặc biệt đau lòng và áy náy.
Sớm biết vậy thì lúc trước nên thẳng thắn với cậu......
Từ Kính Dư nhìn cố, bế cô lên đặt vào ghế phụ, thuận tiện thắt dây an toàn cho cô, xoa nhẹ đầu cô một phen: Đi thôi, đi câu lạc bộ, dỗ dành tiểu tổ tông của em.
Ứng Hoan sửng sốt: Anh dỗ?
Từ Kính Dư hừ cười: Suy nghĩ nhiều, em dỗ.
Anh lái xe rời đi.
Nơi này cách câu lạc bộ không xa, đi xe khoảng hai mươi phút là đến.
Ứng Trì một đường chạy như điên, đến sớm hơn bọn hơn vài phút.
Lúc cậu đến nơi thì tất cả mọi người đều đã ở đây, Trần Sâm Nhiên vừa kết thúc huấn luyện, đứng ở bên cạnh, mặt không biểu tình mà nghe bọn Thạch Lỗi bát quái.
Thạch Lỗi nói đến mức mặt mày hớn hở: Các cậu khẳng định không biết đi? Lúc trước tôi là người đầu tiên phát hiện gian tình của bọn họ, bác sĩ nhỏ chạy từ hành lang ra bắn tim cho Kính Vương! Đặc biệt đáng yêu! Sau đó Kính Vương bắt tôi giữ bí mật, nói sợ tiểu tổ tông gây trở ngại cho cậu ấy.
Triệu Tĩnh Trung a một tiếng, đặc biệt hâm mộ mà nói: Tôi còn tưởng rằng bác sĩ nhỏ chỉ cấp bắn tim cho tiểu tổ tông đấy.
Thạch Lỗi cười ha ha, Các cậu tin được không? Kính Vương cũng có lúc biết sợ đấy.
Đánh chết cũng không thể tưởng tượng được! Dương Cảnh Thành không hề để ý hình tượng mà cười to, cười được một nửa, liền thấy Ứng Trì mang khuôn mặt đen sì đứng ở cửa, tức khắc nghẹn họng, mãnh liệt ho khụ khụ vài tiếng, dùng sức chụp vài cái lên vai Thạch Lỗi, Tiểu, tổ tông tới rồi.
Ứng Trì đi đến sô pha trước, nhìn về phía Thạch Lỗi, đặc biệt tức giận nói: Anh Lỗi, anh đã biết từ sớm? Anh thế mà không nói cho tôi! Mệt cho tôi còn có quan hệ tốt với anh như vậy!
Thạch Lỗi chột dạ: Cái đó, tôi cũng đánh không lại Kính Vương......
Ứng Trì phát điên.
Trần Sâm Nhiên nhìn về phía Ứng Trì, bỗng nhiên cười lạnh: Ngu dốt.
Ứng Trì quay đầu xem hắn, cả giận nói: Cậu nói cái gì?
Trần Sâm Nhiên: Tôi nói cậu ngu dốt, tất cả mọi người đều đã biết, bây giờ cậu mới biết được, không phải ngu thì là cái gì?
Ứng Trì vốn dĩ đã tức giận muốn chết, bị Trần Sâm Nhiên nói như vậy, trực tiếp bùng nổ, tiến lên muốn đánh lộn. Thạch Lỗi vội lên giữ chặt người cậu, khuyên nhủ: Ai ai ai, tiểu tổ tông, đừng tức giận đừng tức giận. Cậu cẩn thận ngẫm lại, Kính Vương có cái gì không tốt? Đẹp trai như vậy, ngoại trừ hơi mạnh mẽ quá ra cũng không có khuyết điểm gì, bác sĩ nhỏ và cậu ấy ở bên nhau, rất thích hợp mà......
Ứng Trì tưởng tượng đến chuyện Từ Kính Dư chẳng hé răng nửa lời đã đem Ứng Hoan đuổi tới tay, liền tức đến mất đi lý trí, mở miệng mắng: Thích hợp cái rắm! Tôi tình nguyện người chị tôi ở bên là anh cũng không muốn là anh ta!
Thạch Lỗi: ......
Anh ta mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía cửa ——
Từ Kính Dư lạnh mặt nhìn qua, Ứng Hoan cúi đầu đi theo sau.
Thạch Lỗi sợ muốn chết, vội nói: Không không không phải, bác sĩ nhỏ không phải mẫu người tôi thích......
Đừng hại tôi mà!
Vậy cậu phải hỏi chị mình, cô ấy thích ai.
Từ Kính Dư lạnh lùng nói, trực tiếp đi qua đi.
Ứng Trì vừa nghe thấy giọng nói của anh, cả người đều xù lông, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh.
Ứng Hoan cúi đầu đi theo Từ Kính Dư, Ứng Trì thấy cô, tức giận trong người bay mất một nửa, cậu trừng mắt Ứng Hoan, há miệng thở dốc: Chị...... Cậu lại nhìn Từ Kính Dư, thật sự hỏi không ra lời.
Ứng Hoan cũng không dám nhìn cậu, đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: Em thật sự tức giận sao?
Ứng Trì nhịn không được, chỉ vào Từ Kính Dư nói: Dù sao em cũng không đồng ý!
Ứng Hoan: ......
Từ Kính Dư đứng ở trước mặt Ứng Trì, anh cao hơn, cúi đầu liếc cậu, cười nhạo nói: Cậu không đồng ý cũng vô dụng, lại nói, tôi kém chỗ nào? Thân cao 185, đẹp trai hơn cậu, tôi có chỗ nào không phù hợp?
Ứng Trì: ......
Tuy rằng không thừa nhận, nhưng Từ Kính Dư vô luận là dáng người diện mạo hay là khí chất đều không có chỗ nào để chê.
Cậu trừng mắt Từ Kính Dư, lập tức nói: Anh là quyền thủ, điểm này không phù hợp.
Quyền Thủ thì như thế nào? Cậu kỳ thị nghề nghiệp?
Từ Kính Dư trên dưới liếc cậu một cái, cười lạnh: Cậu không phải quyền thủ, về sau cậu không tìm bạn gái?
Ứng Trì: ......
Ứng Hoan: ......
Cô kéo kéo góc áo Từ Kính Dư, đừng độc miệng như vậy, nhường nó một chút đi!
Ứng Trì bị Từ Kính Dư nói đến không cách nào phản bác, sửng sốt vài giây mới cả giận nói: Dù sao tôi cũng không đồng ý! Anh là cái đồ tâm tư bất chính! Thời điểm mới quen nhau anh đã giả mạo người khác để lừa người! Mấy tháng nay tất cả mọi người đều thi đấu, tất cả mọi người đều nỗ lực như vậy, anh thì sao? Anh vậy mà còn có tâm tư xấu xa đặt lên người chị tôi!
Mấy người Thạch Lỗi động tác nhất trí nhìn về phía Từ Kính Dư.
Điểm này của Kính Vương, xác thật có chút không phúc hậu rồi......
Từ Kính Dư dựa vào sô pha bên cạnh, cười khẽ: Tôi chỉ thua một lần.
Mọi người: ......
Ứng Trì ngốc, trong lúc nhất thời tìm không ra lời nào có thể phản kích, vài giây sau, cậu lại nổi giận đùng đùng mà nhìn về phía Từ Kính Dư: Tất cả mọi người đều chuyên tâm thi đấu, anh có thể không biết kiềm chế chút nào sao?
Từ Kính Dư cười: Cho nên, tôi có bạn gái, các người thì không.
Mọi người: ......
Ứng Hoan có chút tuyệt vọng, cố cúi đầu, muốn chạy trốn.
Từ Kính Dư này, thật cứng lên, bất kể là đánh nhau hay là cãi nhau, trước nay chưa từng chịu thua.
Thạch Lỗi chịu phục, yên lặng giơ ngón tay cái lên: Luận mặt dày, không ai có thể vượt qua Từ Kính Dư.
Ứng Trì bị tức đến dậm chân, cậu bước nhanh đi tới đi lui, dùng sức vò đầu, bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người chỉ hướng Từ Kính Dư: Tôi muốn đánh với anh một trận! Nhịn không nổi, tôi nhất định phải đánh chết anh!
Từ Kính Dư nâng nâng cằm, nhàn nhạt mà nói: Cậu không đánh được tôi.
Ứng Trì hỏng mất: Sao anh biết tôi không đánh được anh! Còn không có đánh đâu! Nói không chừng......
Đánh đi.
Một âm thanh mềm mại đánh gãy lời nói của cậu.
Ứng Trì sửng sốt, Từ Kính Dư nhướng mày, nhìn về phía Ứng Hoan.
Hai năm trước, sau khi Ứng Trì bị Từ Kính Dư đánh KO, cậu vẫn luôn nhớ mãi không quên, muốn cùng Từ Kính Dư đánh một trận nữa. Ứng Hoan nhìn về phía Ứng Trì, chậm rãi bật cười, răng nanh nhỏ lộ ra, Đánh đi, đánh trên quyền đài.
Ứng Trì nhìn cô, kinh ngạc nói: Chị, chị tháo niềng răng rồi?
Một đám người lúc này mới phát hiện, bộ dáng bác sĩ nhỏ có chút không giống trước kia, mặt thu nhỏ, đường cong nhu nhuận, môi cũng thu nhỏ, cười lên môi hồng răng trắng, lại ngọt lại đáng yêu.
Bọn họ trước nay chưa từng thấy Ứng Hoan nhe răng cười, lúc này đều nhìn đến ngây người, trong đầu nhớ lại ảnh chụp trên diễn đàn, bỗng nhiên có chút nghĩ không ra dáng vẻ lúc Ứng Hoan đeo niềng răng, giống như cô vốn dĩ nên có dáng vẻ thế này.
Thạch Lỗi gãi gãi đầu, cười nói: Bác sĩ nhỏ tháo niềng răng rồi, đẹp hơn nhiều so với trước kia.
Một đám người gật đầu theo, Dương Cảnh Thành nói: Đúng thế, những người đó căn bản không biết, nói lung tung. Bác sĩ nhỏ xinh đẹp như vậy, giống như tiên nữ, làm cho bọn họ vả mặt đi.
Ứng Hoan có chút ngượng ngùng mà cười cười lộ ra răng nanh.
Trần Sâm Nhiên nhìn gương mặt tươi cười của Ứng Hoan, nhìn nàng lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, sững sờ ở tại chỗ, trong đầu ầm ầm nổ tung ——
Cậu ta bỗng nhiên nhớ tới hành vi lúc trước của mình, cậu ta mắng cô là em gái niềng răng, nói cô khi mang niềng răng rồi bĩu môi thổi phồng xấu muốn chết, nói cô......
Những hành vi ác liệt đó xẹt qua đầu cậu ta, Trần Sâm Nhiên thất hồn lạc phách mà nhìn gương mặt tươi cười của Ứng Hoan, trong đầu hiện lên sắc mặt xấu xí lại vô sỉ của mình, cậu ta nhớ tới cô mềm mại mà hóa giải xấu hổ, nghiêm túc nói mình cũng rất xinh đẹp.
Cuối cùng, nhớ tới lúc trước cô đứng ở góc tường, vẻ mặt tái nhợt mà nghe cậu ta nói những câu nói tổn thương người khác......
Trần Sâm Nhiên ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ.
Giống như mất hồn.
......
Lực chú ý của Ứng Trì bị việc Ứng Hoan bỏ niềng răng dời đi, cậu nhìn Ứng Hoan, bất mãn mà nói thầm: Không phải nói cần đeo hai năm sao? Còn chưa đủ đâu, có phải bởi vì Từ Kính Dư nên chị muốn trở nên xinh đẹp hay không.
Ứng Hoan: ......
Thằng nhóc này ngày thường không phải rất ngốc sao? Làm sao mà đột nhiên nói được một câu thế này?
Mặt không đổi sắc, cô nói: Không phải, còn khoảng mười ngày nữa là được hai năm, bác sĩ nói có thể tháo được.
Ứng Trì hừ một tiếng: Bác sĩ của chị chính là mẹ Từ Kính Dư, nói không chừng là do anh ta xúi giục.
Từ Kính Dư nhướng mày.
Thật đúng là do anh xúi giục.
Ứng Hoan có chút bất đắc dĩ, đặt tay lên đầu cậu nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, Chị bỏ niềng răng khó coi sao? Sau này sẽ không còn ai nói chị xấu nữa, em muốn nhìn người khác nói chị xấu sao?
Trần Sâm Nhiên đột nhiên thanh tỉnh, cũng không dám nhìn Ứng Hoan nữa.
Cơ hồ có chút chật vật mà xoay người muốn chạy trốn.
Ứng Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhớ tới Trần Sâm Nhiên trước kia mắng Ứng Hoan nói, hừ một tiếng: Em không muốn chị bị người khác nói, nhưng em cũng không muốn chị cùng Từ Kính Dư yêu đương, chính là bởi vì anh, chị mới bị nhiều người chú ý, mới có thể bị mắng.
Ứng Hoan rất chột dạ, tiếp tục mềm giọng dỗ: Chị không quá để ý trên mạng, em cũng đừng quá để ý.
Ứng Trì tiếp tục hừ: Sao có thể không thèm để ý! Chị là chị của em! Cậu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi, Chị, chị nói thật cho em, Từ Kính Dư có lừa chị hay không? Có bắt nạt chị hay không? Ví dụ như làm gì đó cưỡng bách chị?
Cậu hỏi nhỏ, có chút ngượng ngùng.
Ứng Hoan cười cười: Không có, anh ấy theo đuổi chị nghiêm túc.
Cậu sửng sốt một chút, nói thầm: Ánh mắt chị quá kém......
Ứng Hoan còn muốn tiếp tục dỗ, di động liền vang lên.
Chung Vi Vi gọi tới, cô ấy có chút nôn nóng hỏi: Cậu đang ở đâu?
Ở câu lạc bộ, làm sao vậy?
Có người đã đưa tin tức của cậu lên mạng, tất cả mọi người đều biết lớp và phòng ngủ của cậu, thật sự bị tức chết rồi! Cậu không biết, vừa rồi chúng ta phải mở cửa phòng ngủ rất nhiều lần, có tiếp thị hàng hóa, có kiểm tra phòng ngủ, có gõ sai phòng...... Đều là muốn đến xem cậu. Chung Vi Vi thật sự tức giận, Cũng không biết ai thiếu đạo đức như vậy, nếu là bạn học cùng lớp...... Hoặc là, người trong phòng ngủ của chúng ta, liền không cần khách khí.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ nghĩ giống nhau, đều hoài nghi Khương Manh.
Ứng Hoan cũng không trở mặt với ai, ngoại trừ Khương Manh, các cô thật sự không thể nghĩ được người khác.
Trừ phi, mấy fans nữ của Từ Kính Dư có người nhận ra Ứng Hoan, nhưng ảnh chụp thì sao? Những ảnh chụp đó ngoại trừ bạn cùng lớp và bạn cùng phòng ra, người khác không có khả năng có, cũng không ai sẽ đi chụp lén một cô gái đeo niềng răng không quen biết.
Ứng Hoan trầm mặc một chút, cười cười: Tớ đã tháo niềng răng, lát nữa sẽ trở về.
Mắt Chung Vi Vi sáng rực lên: Thật sự? Nhanh như vậy?
Ứng Hoan cười: Đúng vậy, trở nên xinh đẹp. Các cậu không cần để tâm đến những người đó, tùy bọn họ đi.
Oa, cậu mau trở lại cho chúng tớ nhìn xem. Chung Vi Vi đặc biệt hưng phấn.
Ừ...... Ứng Hoan nhìn thoáng qua Ứng Trì, hạ giọng nói, Ứng Trì biết tớ cùng Từ Kính Dư ở bên nhau, đang còn xù lông đây này, tớ phải dỗ nó, dỗ xong mới có thể trở về......
Chung Vi Vi sửng sốt, nhớ tới bộ dáng khi xù lông của cậu, cúi đầu cười cười: Sao cậu ấy lại đáng yêu như vậy.
Ứng Hoan nhỏ giọng kêu: Lần này thật không đáng yêu......
Quá khó dỗ.
Chung Vi Vi cười đến không nhịn được: Cậu mau dỗ cậu ấy đi.
Cúp điện thoại.
Ngô Khởi tới.
Anh ta nhìn một vòng: Làm gì mà ngồi cả ở đây, không đi ăn cơm à?
Lại nói: Nếu đều đã tới, vậy cùng nhau ăn đi, vừa ăn vừa nói.
Ứng Hoan cuối cùng cũng được cứu giúp.
Sau đó chính là ăn cơm rồi mở họp.
Lần này kêu mọi người lại đây chủ yếu là nói một ít về giải đấu WSB và những việc cần làm tiếp theo, nên tham gia Giải vô địch thế giới thi đi tham gia Giải vô địch thế giới, nên đi thi giải cá nhân thì thi giải cá nhân, Ngô Khởi nói: Đều đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, kế tiếp phải chậm rãi khôi phục huấn luyện.
Thạch Lỗi nhấc tay: Huấn luyện viên, vừa rồi Ứng Trì nói muốn đấu với Kính Vương, chúng tôi cũng muốn nhìn một chút, có thể sắp xếp thi đấu một lần không?
Ngô Khởi sửng sốt một chút, nhìn về phía Từ Kính Dư, anh ta không quá chú ý mấy việc trên mạng, nhưng cũng biết Ứng Trì cùng Từ Kính Dư không hợp nhau, anh ta hỏi: Thi đấu hữu nghị?
Ứng Trì: Quyết chiến sinh tử.
Ngô Khởi: ......
Từ Kính Dư ăn xong rồi, đẩy hộp cơm sang một bên: Thi đấu hữu nghị.
Ngô Khởi nghĩ nghĩ, cười nói: Được, mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp, coi như khôi phục huấn luyện, nâng cao tinh thần.
Từ sau khi thi đấu thua, không khí trong đội rất trầm.
Sắp xếp một trận đấu, cũng khá tốt.
Việc này liền quyết định như vậy.
Buổi tối, Từ Kính Dư và Ứng Trì cùng nhau đưa Ứng Hoan về phòng ngủ, hai người này đều không ai nhường ai, Ứng Hoan hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể để bọn họ cùng đưa về.
Dọc theo đường đi, hấp dẫn bao nhiêu cái ngoái đầu.
Có người tò mò ——
Này không phải Kính Vương sao? Bên cạnh có phải bạn gái không?
Không phải đâu? Không giống ảnh chụp, bạn gái anh ấy đeo niềng răng, nào có xinh đẹp như vậy.
Nhưng là thật sự có điểm giống nhau......
Từ Kính Dư nghe thấy âm thanh nghị luận, bất động thanh sắc mà nắm lấy tay Ứng Hoan, Ứng Trì vừa thấy, lập tức kéo Ứng Hoan qua bên mình.
Cậu trừng mắt nhìn Từ Kính Dư: Trước công chúng, quy củ một chút cho tôi!
Ứng Hoan nhìn về phía Từ Kính Dư, trong ánh mắt có chút khẩn cầu.
Từ Kính Dư hơi nhếch khóe miệng, buông tay.
Được, nghe theo cậu ta
Ăn dưa quần chúng: ......???
Đây là đoạt bạn gái sao?
Hai người đưa Ứng Hoan đến phía dưới ký túc, nhìn nhìn cô đi vào, Ứng Trì quay đầu nhìn Từ Kính Dư, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ứng Hoan đi đến cửa ký túc xá, vừa muốn mở cửa liền phát hiện mấy người đi qua đều đang quay lại nhìn cô.
Ứng Hoan nhớ tới chuyện Chung Vi Vi nói, không chút để ý mà nhe răng cười với bọn họ, tươi cười ngọt ngào xinh đẹp, đặc biệt là khi cười lộ ra răng nanh, rất đáng yêu. Phải biết rằng, người có răng nanh đẹp cũng không nhiều.
Cô cười một cái, những người tò mò, không có ý tốt, ác liệt phỏng đoán, muốn nhìn xem bạn gái Kính Vương rốt cuộc có thật sự xấu hay không, tất cả đều sửng sốt.
Các người tìm người sao?
Ứng Hoan cười hỏi.
Trên hành lang có mười mấy cô gái đều đang nhìn cô.
Ứng Hoan vẫn cười, lại hỏi: Hay là tò mò, tới xem Ứng Hoan?
......
Cô nhấp nhấp môi: Chính là tôi.
Những người đó sửng sốt một lúc, mới hồi phục tinh thần lại.
Ứng Hoan đã mở cửa, đi vào ký túc xá.
......
Không phải, cô ấy là Ứng Hoan? Không giống trên ảnh chút nào!
Không phải cô ta nói dối chứ? Người vừa nãy thật sự xinh đẹp, lúc nãy tớ đứng gần nên có thể khẳng định làn da thật sự quá đẹp, lỗ chân lông cũng nhìn không thấy, một chút tì vết cũng không có.
Hình như đúng rồi...... Đôi mắt rất giống, có lẽ chỉ bỏ niềng răng thôi, khác biệt quá lớn mà......
Không phải phẫu thuật thẩm mĩ chứ? Tôi thấy phẫu thuật thẩm mĩ thì đúng hơn.
......
Ứng Hoan nghe thấy âm thanh nghị luận bên ngoài, ý cười bên khóe miệng nhạt dần, tâm tình trầm xuống, dù nhìn thấy cô xinh đẹp, bọn họ cũng không muốn thừa nhận.
Họ cho rằng cô không tốt, cảm thấy cô nên xấu xí, cứ thế đồn thổi những lời không hay để củng cố lời bịa đặt của bản thân.
Ứng Hoan vừa nhấc mắt, liền chạm phải ánh mắt của Khương Manh.
Cô nhìn Khương Manh, chậm rãi nhe răng cười một chút, sau đó nhìn về phía Chung Vi Vi, Vi Vi, mấy ngày nữa Ứng Trì cùng Từ Kính Dư thi đấu, các cậu ai muốn đi xem?
Khương Manh ngơ ngác nhìn Ứng Hoan, thấy cô đã tháo niềng răng, tươi cười đáng yêu ngọt ngào, ghen ghét cùng không cam lòng ùn ùn kéo đến đáy lòng, cô ta nhấp môi, há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Chung Vi Vi sáng rực đôi mắt: A, Tiểu Trì và Từ Kính Dư thi đấu?
Ứng Hoan cũng không tránh Khương Manh, nói ngắn gọn việc vừa xảy ra.
Lâm Tư Vũ cười ha ha: Em trai cậu thật đáng yêu! Tớ nhất định phải đi xem thi đấu! Tớ muốn nhìn xem Kính Vương rốt cuộc có thể nhường Tiểu Trì hay không, để cho em vợ đánh một trận
Ứng Hoan mặt không biểu cảm mà nói: Từ Kính Dư sẽ không làm như vậy.
Chung Vi Vi nghĩ đến bộ dáng Ứng Trì xù lông, cũng nhịn không được cười: Tiểu Trì thật tức giận như vậy à? Từ Kính Dư không phải khá tốt sao?
Ứng Hoan nói: Ứng Trì từ nhỏ đã có một tật xấu, ấn tượng đầu tiên của nó với bất luận sự việc hay người nào rất khó thay đổi......
Chung Vi Vi nhịn không được hồi tưởng, lần đầu tiên cô gặp Ứng Trì là bộ dáng gì? Khi đó cô vẫn để tóc ngắn, giống như một thằng nhóc, bọn họ mới mười hai mười ba tuổi, học sinh trung học...... cậu ấy hẳn là không nhớ rõ đi?
Ba người trò chuyện rất lâu, Chung Vi Vi cùng Lâm Tư Vũ đều nói muốn đi xem thi đấu.
Khương Manh ngồi bên cạnh không nói một tiếng nào.
Ứng Hoan bỗng nhiên đứng lên, nhìn các cô nói: Trong ba bức ảnh đăng lên, có một hình chụp tớ đeo vòng cổ, cái vòng cổ kia là chị họ tặng cho tớ, tớ chỉ đeo một lần. Lần đó bốn người chúng ta đi chơi từ sáng sớm, đến tối khuya mới trở về, không gặp phải bất kỳ bạn học nào.
Ngụ ý, ngày đó, ngoài bốn người ra, không có ai có thể chụp hình này được.
Ứng Hoan cười cười, nhìn về phía Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ.
Tớ có thể xem album ảnh trong di động của các cậu được không?
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ sửng sốt một chút, lập tức biết cô muốn làm cái gì.
Hai người lấy điện thoại ra, không chút do dự.
Lâm Tư Vũ vuốt vưốt tóc, Tớ chụp hơi nhiều, cậu cứ xem từ từ.
Ứng Hoan không nhận, quay qua Khương Manh, vươn tay: Tớ có thể xem điện thoại của cậu không?
Khương Manh cứng cổ nói: Tớ mới đổi điện thoại.
Ứng Hoan cười: Không việc gì, tớ nhớ ngày đó là ngày nào, có thể tìm theo thời gian.
Khương Manh cắn môi, bỗng nhiên đứng lên, quát to: Cậu có chứng cứ chứng minh chuyện này là tôi làm sao? Tôi không làm, cậu đừng vu oan cho tôi!
Tôi chỉ xem một chút, sẽ biết có hay không, tôi cũng không muốn có hiểu lầm. Nếu hiểu lầm, tôi sẽ xin lỗi cậu. Ứng Hoan thản nhiên nói, Nếu thật là cậu, sẽ không phải chỉ xin lỗi đơn giản như vậy, tôi sẽ truy cứu đến cùng.
Khương Manh sắc mặt biến đổi: Tôi nói không có là không có, ba người các cậu hợp lại xa lánh tôi.
Mắt cô ta đỏ lên, túm ba lô bên cạnh rồi xoay người chạy đi.
Phanh ——
Cửa đóng lại.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở hắt ra, dựa vào trên bàn sách, quay đầu xem các cô, cười cười: Cảm ơn các cậu phối hợp với tớ.
Lâm Tư Vũ nhíu mày: Thật là Khương Manh?
Ứng Hoan rũ xuống mắt: Có lẽ chính là cô ta, nếu không chẳng lẽ là các cậu?
Vớ vẩn! Sao có thể!
Tớ yêu cậu còn không kịp!
Đêm đó đến tận lúc ký túc xá đóng cửa Khương Manh mới trở về, lấy quần áo cùng mỹ phẩm dưỡng da rồi rời đi.
......
Mấy ngày nay không ngừng có người đến đây xem Ứng Hoan, Ứng Hoan cảm thấy mình giống như con khỉ, bị người người đến xem.
Từ Kính Dư đi một chuyến đến Bắc Kinh, thẳng đến ngày 6 tháng 6 mới trở về.
Thi đấu được sắp xếp vào ngày 7 tháng 6.
Buổi tối hôm đó câu lạc bộ rất đông vui, nghe nói là Chu Bách Hạo biết được chuyện này, cố ý sắp xếp, anh ta hoàn toàn chính là mang theo tâm lý trả thù, muốn nhìn thấy Từ Kính Dư bị chê cười.
Hôm đó Ứng Hoan có tiết học, lại bị giáo viên kêu đi hỗ trợ, chờ làm xong đã sắp đến 7 giờ, cơm cũng chưa tới kịp ăn, liền cùng Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ chạy đến câu lạc bộ, đến nơi thì Từ Kính Dư và Ứng Trì đã chuẩn bị lên quyền đài.
Quyền anh bảo bối đứng chờ một bên.
Dưới đài người xem phải hơn trăm người.
Ứng Hoan có chút ngốc, nhỏ giọng nói: Tớ còn tưởng rằng chỉ có thành viên câu lạc bộ...... mọi người tùy tiện xem cho vui, không nghĩ tới sẽ long trọng như vậy......
Chung Vi Vi cũng có chút ngốc, đã thật lâu cô chưa thấy Ứng Trì, ánh mắt tham lam mà dán trên người cậu.
Lâm Tư Vũ đặc biệt hưng phấn, tính cách của cô rất hoạt bát hướng ngoại, quay đầu túm lấy một người bên cạnh hỏi lý do. Thế mới biết, thi đấu ông chủ Chu Bách Hạo tự sắp xếp, cô cười tủm tỉm: Ông chủ của các người cũng thật thú vị.
Từ Kính Dư nhảy lên Quyền Đài, nhìn lướt qua phía dưới, ánh mắt dừng trên người Ứng Hoan.
Hai người đã mấy ngày không gặp, Ứng Hoan cũng rất vui khi thấy anh, nhịn không được cười.
Rất nhanh, Ứng Trì cũng nhảy lên Quyền Đài, cậu gọi to: Chị!
Ứng Hoan vẫy vậy tay.
Ngô Khởi đi tới, giơ tay xem thời gian, cúi đầu nói: Chuẩn bị.
Ứng Trì nhảy vài cái hoạt động thân thể, nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, bỗng nhiên muốn chơi xấu. Cậu dựa vào dây thằng biên, hướng dưới đài vẫy tay: Chị, chị cổ vũ cho em đi, muốn cái này.
Thiếu niên trắng nõn xinh đẹp, mặc quyền phục màu lam, giơ tay tạo hình trái tim.
Ứng Hoan: ......
Mắt Chung Vi Vi như phát sáng, ngăn không được ý cười bên khóe miệng, thật đáng yêu, cô cũng muốn bắn tim cho cậu.
Từ Kính Dư mặt không biểu cảm liếc cậu một cái, hơi híp mắt, nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Hoan đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Do dự giãy giụa vài giây......
Cô đứng lên, cười với Ứng Trì rồi bắn tim cho cậu.
Từ Kính Dư: ......
Anh nhận thua.
Được chưa?
......
Ứng Trì đặc biệt đắc ý, nhướng mày nhìn về phía Từ Kính Dư.
Chung Vi Vi tâm niệm vừa động, cũng đứng lên, cười tươi, hai tay chụm lên đầu tạo một trái tim thật to: Tiểu Trì, cố lên!
Ứng Trì chuyển hướng Chung Vi Vi, mặt bỗng nhiên đỏ lên, gãi gãi đầu: A, được......
......
Từ Kính Dư thần sắc nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cởi chiến bào, không nói câu gì cả.
Hiệp thứ nhất kết thúc.
Ứng Trì thua.
Hai người đánh đặc biệt tàn nhẫn, dựa vào biên giác quyền đài hơi thở dốc.
Ứng Hoan đến bên Ứng Trì xử lý đơn giản một chút, sau đó đi đến chỗ Từ Kính Dư, chột dạ đến mức không dám nhìn vào mắt anh.
Cô đứng ở trước mặt anh, trầm mặc không lên tiếng, đem một cái túi chườm nước đá ấn lên vành tai anh.
Từ Kính Dư dựa vào biên giác quyền đài, liếc nhìn cô.
Ứng Hoan ngước mắt nhìn anh, thanh âm đặc biệt nhỏ: Anh giận sao?
Từ Kính Dư không trả lời, nhìn cô, mặt không biểu cảm, trong lòng Ứng Hoan hoảng loạn, vừa định lại nói vài câu liền nghe thấy Ngô Khởi kêu: Hiệp thứ hai.
Từ Kính Dư nhét túi chườm đá vào tay Ứng Hoan, ngồi dậy, cúi đầu kề sát tai cô nói một câu: Ứng Tiểu Hoan, nghĩ cho tốt xem lát nữa nên dỗ anh thế nào.
Từ Kính Dư, anh mẹ nó có phải người hay không! Anh thế mà dám câu dẫn chị tôi! Hơn nữa còn ngay trong lúc thi đấu!
Anh ở đâu! Tôi muốn giết anh!!
......
Tiếng mắng liên tiếp truyền ra, mắng đến độ hơi thở cũng gấp gáp, xem ra tức giận không nhẹ.
Ứng Hoan ngơ ngác cùng Từ Kính Dư liếc nhau, cô tiến đến bên tai anh, thanh âm đặc biệt nhỏ: Trước nay em chưa từng thấy Ứng Trì tức giận như vậy, anh...... nói chuyện dễ nghe một chút, không nên kích thích nó.
Từ Kính Dư hơi hơi nhướng mày, hiện tại là ai kích thích ai?
Anh trực tiếp mở loa ngoài, nhàn nhạt nói: Tiểu tổ tông, chị cậu và tôi đã ở bên nhau, cậu muốn thế nào?
Ứng Trì rống giận: Chia tay! Lập tức! Lập tức!
Từ Kính Dư sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói: Không có khả năng, cậu nên chết tâm đi.
Ứng Hoan lặng lẽ liếc anh một cái.
Từ Kính Dư cũng liếc nhìn cô, ngữ khí hòa hoãn một chút, nhàn nhạt nói: Không bằng cậu hỏi chị cậu, cô ấy có nguyện ý chia tay với tôi không?
Ứng Hoan: !!!
Sao lại ném cái nồi này cho cô!
Ứng Trì: ....
Cậu bỗng nhiên không nói ra lời, mắc kẹt vài giây, lại phấn chấn lên: Chị ấy nhất thời mù mắt! Anh đừng đắc ý! Anh chờ! Bây giờ tôi sẽ đến câu lạc bộ! Nếu là người thì anh mau tới đây! Không tới không phải đàn ông!
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Ngoài cửa thư viện, Nhan Tịch đứng dưới gốc cây đại thu, nhìn thiếu niên đang không ngừng dậm chân la hét cách đấy không xa, có chút ngu người. Tính cách của Ứng Trì là như vậy sao? Ngốc nghếch như vậy? Thích chị gái như vậy sao? Giống như, giống như không phải như cô đã nghĩ...
Cô vốn dĩ cho rằng Ứng Trì quá thẳng nam, hiện tại nhìn thấy, hình như còn hơi ấu trĩ.
Nhưng mà, rất đáng yêu.
Ít nhất, thật sự rất đẹp.
Ứng Trì quả thật tức đến điên rồi, cúp điện thoại liền quay đầu lại, nhìn thấy Nhan Tịch còn đứng ở nơi đó, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa rồi có phải cậu đã la quá to hay không?
Cậu đảo mắt, phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn mình......
Nhan Tịch do dự một chút, đi đến bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói: Chúng ta đi thôi.
Ứng Trì mới vừa mắng Từ Kính Dư xong, đỏ mặt tía tai, cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu: Cái kia, Nhan Tịch...... hôm nào tớ lại mời cậu ăn cơm đi, tớ muốn đến câu lạc bộ sớm một chút.
Vừa rồi cậu la lớn như vậy, Nhan Tịch cũng nghe được ít nhiều, cô nhịn không được cười: Cậu muốn đên câu lạc bộ tìm Kính Vương sao?
Lúc trước Nhan Tịch đã nói cho Ứng Trì biết chuyện trên diễn đàn, Ứng Trì làm sao cũng không nghĩ tới, cầm thú Từ Kính Dư vừa thi đấu xong liền đi hôn chị mình, quả thực không phải người! Quá phóng đãng!
Loại người này sao có thể xứng đôi với chị cậu? Chẳng may Ứng Hoan bị lừa thì làm sao bây giờ?
Hiện tại cậu đang tràn ngập lửa giận, gật đầu nói: Phải, tớ muốn đi tìm anh ta tính sổ.
Nhan Tịch có chút tò mò: Kính Vương tốt như vậy, rất nhiều nữ sinh đều thích anh ấy, chị cậu và anh ấy là một đôi không phải rất tốt sao? Làm gì mà cậu phải tức giận như vậy?
Cậu không hiểu, Từ Kính Dư anh ta...... Ứng Trì cảm thấy việc này nói ra thì rất dài, Về sau sẽ nói cho cậu, tớ đi trước.
Cũng được......
Ứng Trì hấp tấp rời đi, thẳng đến câu lạc bộ.
......
Từ Kính Dư ném điện thoại sang một bên, nhìn về phía Ứng Hoan, có chút kỳ quái: Sao cậu ta không gọi điện thoại cho em?
Ứng Hoan nhỏ giọng thở dài: Có thể là nó sợ không khống chế chính mình mà mắng em, cũng không biết nên hỏi em thế nào, cho nên trực tiếp gọi điện thoại cho anh, đem tức giận trút lên người anh......
Nghĩ vậy, cô đặc biệt đau lòng và áy náy.
Sớm biết vậy thì lúc trước nên thẳng thắn với cậu......
Từ Kính Dư nhìn cố, bế cô lên đặt vào ghế phụ, thuận tiện thắt dây an toàn cho cô, xoa nhẹ đầu cô một phen: Đi thôi, đi câu lạc bộ, dỗ dành tiểu tổ tông của em.
Ứng Hoan sửng sốt: Anh dỗ?
Từ Kính Dư hừ cười: Suy nghĩ nhiều, em dỗ.
Anh lái xe rời đi.
Nơi này cách câu lạc bộ không xa, đi xe khoảng hai mươi phút là đến.
Ứng Trì một đường chạy như điên, đến sớm hơn bọn hơn vài phút.
Lúc cậu đến nơi thì tất cả mọi người đều đã ở đây, Trần Sâm Nhiên vừa kết thúc huấn luyện, đứng ở bên cạnh, mặt không biểu tình mà nghe bọn Thạch Lỗi bát quái.
Thạch Lỗi nói đến mức mặt mày hớn hở: Các cậu khẳng định không biết đi? Lúc trước tôi là người đầu tiên phát hiện gian tình của bọn họ, bác sĩ nhỏ chạy từ hành lang ra bắn tim cho Kính Vương! Đặc biệt đáng yêu! Sau đó Kính Vương bắt tôi giữ bí mật, nói sợ tiểu tổ tông gây trở ngại cho cậu ấy.
Triệu Tĩnh Trung a một tiếng, đặc biệt hâm mộ mà nói: Tôi còn tưởng rằng bác sĩ nhỏ chỉ cấp bắn tim cho tiểu tổ tông đấy.
Thạch Lỗi cười ha ha, Các cậu tin được không? Kính Vương cũng có lúc biết sợ đấy.
Đánh chết cũng không thể tưởng tượng được! Dương Cảnh Thành không hề để ý hình tượng mà cười to, cười được một nửa, liền thấy Ứng Trì mang khuôn mặt đen sì đứng ở cửa, tức khắc nghẹn họng, mãnh liệt ho khụ khụ vài tiếng, dùng sức chụp vài cái lên vai Thạch Lỗi, Tiểu, tổ tông tới rồi.
Ứng Trì đi đến sô pha trước, nhìn về phía Thạch Lỗi, đặc biệt tức giận nói: Anh Lỗi, anh đã biết từ sớm? Anh thế mà không nói cho tôi! Mệt cho tôi còn có quan hệ tốt với anh như vậy!
Thạch Lỗi chột dạ: Cái đó, tôi cũng đánh không lại Kính Vương......
Ứng Trì phát điên.
Trần Sâm Nhiên nhìn về phía Ứng Trì, bỗng nhiên cười lạnh: Ngu dốt.
Ứng Trì quay đầu xem hắn, cả giận nói: Cậu nói cái gì?
Trần Sâm Nhiên: Tôi nói cậu ngu dốt, tất cả mọi người đều đã biết, bây giờ cậu mới biết được, không phải ngu thì là cái gì?
Ứng Trì vốn dĩ đã tức giận muốn chết, bị Trần Sâm Nhiên nói như vậy, trực tiếp bùng nổ, tiến lên muốn đánh lộn. Thạch Lỗi vội lên giữ chặt người cậu, khuyên nhủ: Ai ai ai, tiểu tổ tông, đừng tức giận đừng tức giận. Cậu cẩn thận ngẫm lại, Kính Vương có cái gì không tốt? Đẹp trai như vậy, ngoại trừ hơi mạnh mẽ quá ra cũng không có khuyết điểm gì, bác sĩ nhỏ và cậu ấy ở bên nhau, rất thích hợp mà......
Ứng Trì tưởng tượng đến chuyện Từ Kính Dư chẳng hé răng nửa lời đã đem Ứng Hoan đuổi tới tay, liền tức đến mất đi lý trí, mở miệng mắng: Thích hợp cái rắm! Tôi tình nguyện người chị tôi ở bên là anh cũng không muốn là anh ta!
Thạch Lỗi: ......
Anh ta mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn về phía cửa ——
Từ Kính Dư lạnh mặt nhìn qua, Ứng Hoan cúi đầu đi theo sau.
Thạch Lỗi sợ muốn chết, vội nói: Không không không phải, bác sĩ nhỏ không phải mẫu người tôi thích......
Đừng hại tôi mà!
Vậy cậu phải hỏi chị mình, cô ấy thích ai.
Từ Kính Dư lạnh lùng nói, trực tiếp đi qua đi.
Ứng Trì vừa nghe thấy giọng nói của anh, cả người đều xù lông, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh.
Ứng Hoan cúi đầu đi theo Từ Kính Dư, Ứng Trì thấy cô, tức giận trong người bay mất một nửa, cậu trừng mắt Ứng Hoan, há miệng thở dốc: Chị...... Cậu lại nhìn Từ Kính Dư, thật sự hỏi không ra lời.
Ứng Hoan cũng không dám nhìn cậu, đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: Em thật sự tức giận sao?
Ứng Trì nhịn không được, chỉ vào Từ Kính Dư nói: Dù sao em cũng không đồng ý!
Ứng Hoan: ......
Từ Kính Dư đứng ở trước mặt Ứng Trì, anh cao hơn, cúi đầu liếc cậu, cười nhạo nói: Cậu không đồng ý cũng vô dụng, lại nói, tôi kém chỗ nào? Thân cao 185, đẹp trai hơn cậu, tôi có chỗ nào không phù hợp?
Ứng Trì: ......
Tuy rằng không thừa nhận, nhưng Từ Kính Dư vô luận là dáng người diện mạo hay là khí chất đều không có chỗ nào để chê.
Cậu trừng mắt Từ Kính Dư, lập tức nói: Anh là quyền thủ, điểm này không phù hợp.
Quyền Thủ thì như thế nào? Cậu kỳ thị nghề nghiệp?
Từ Kính Dư trên dưới liếc cậu một cái, cười lạnh: Cậu không phải quyền thủ, về sau cậu không tìm bạn gái?
Ứng Trì: ......
Ứng Hoan: ......
Cô kéo kéo góc áo Từ Kính Dư, đừng độc miệng như vậy, nhường nó một chút đi!
Ứng Trì bị Từ Kính Dư nói đến không cách nào phản bác, sửng sốt vài giây mới cả giận nói: Dù sao tôi cũng không đồng ý! Anh là cái đồ tâm tư bất chính! Thời điểm mới quen nhau anh đã giả mạo người khác để lừa người! Mấy tháng nay tất cả mọi người đều thi đấu, tất cả mọi người đều nỗ lực như vậy, anh thì sao? Anh vậy mà còn có tâm tư xấu xa đặt lên người chị tôi!
Mấy người Thạch Lỗi động tác nhất trí nhìn về phía Từ Kính Dư.
Điểm này của Kính Vương, xác thật có chút không phúc hậu rồi......
Từ Kính Dư dựa vào sô pha bên cạnh, cười khẽ: Tôi chỉ thua một lần.
Mọi người: ......
Ứng Trì ngốc, trong lúc nhất thời tìm không ra lời nào có thể phản kích, vài giây sau, cậu lại nổi giận đùng đùng mà nhìn về phía Từ Kính Dư: Tất cả mọi người đều chuyên tâm thi đấu, anh có thể không biết kiềm chế chút nào sao?
Từ Kính Dư cười: Cho nên, tôi có bạn gái, các người thì không.
Mọi người: ......
Ứng Hoan có chút tuyệt vọng, cố cúi đầu, muốn chạy trốn.
Từ Kính Dư này, thật cứng lên, bất kể là đánh nhau hay là cãi nhau, trước nay chưa từng chịu thua.
Thạch Lỗi chịu phục, yên lặng giơ ngón tay cái lên: Luận mặt dày, không ai có thể vượt qua Từ Kính Dư.
Ứng Trì bị tức đến dậm chân, cậu bước nhanh đi tới đi lui, dùng sức vò đầu, bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người chỉ hướng Từ Kính Dư: Tôi muốn đánh với anh một trận! Nhịn không nổi, tôi nhất định phải đánh chết anh!
Từ Kính Dư nâng nâng cằm, nhàn nhạt mà nói: Cậu không đánh được tôi.
Ứng Trì hỏng mất: Sao anh biết tôi không đánh được anh! Còn không có đánh đâu! Nói không chừng......
Đánh đi.
Một âm thanh mềm mại đánh gãy lời nói của cậu.
Ứng Trì sửng sốt, Từ Kính Dư nhướng mày, nhìn về phía Ứng Hoan.
Hai năm trước, sau khi Ứng Trì bị Từ Kính Dư đánh KO, cậu vẫn luôn nhớ mãi không quên, muốn cùng Từ Kính Dư đánh một trận nữa. Ứng Hoan nhìn về phía Ứng Trì, chậm rãi bật cười, răng nanh nhỏ lộ ra, Đánh đi, đánh trên quyền đài.
Ứng Trì nhìn cô, kinh ngạc nói: Chị, chị tháo niềng răng rồi?
Một đám người lúc này mới phát hiện, bộ dáng bác sĩ nhỏ có chút không giống trước kia, mặt thu nhỏ, đường cong nhu nhuận, môi cũng thu nhỏ, cười lên môi hồng răng trắng, lại ngọt lại đáng yêu.
Bọn họ trước nay chưa từng thấy Ứng Hoan nhe răng cười, lúc này đều nhìn đến ngây người, trong đầu nhớ lại ảnh chụp trên diễn đàn, bỗng nhiên có chút nghĩ không ra dáng vẻ lúc Ứng Hoan đeo niềng răng, giống như cô vốn dĩ nên có dáng vẻ thế này.
Thạch Lỗi gãi gãi đầu, cười nói: Bác sĩ nhỏ tháo niềng răng rồi, đẹp hơn nhiều so với trước kia.
Một đám người gật đầu theo, Dương Cảnh Thành nói: Đúng thế, những người đó căn bản không biết, nói lung tung. Bác sĩ nhỏ xinh đẹp như vậy, giống như tiên nữ, làm cho bọn họ vả mặt đi.
Ứng Hoan có chút ngượng ngùng mà cười cười lộ ra răng nanh.
Trần Sâm Nhiên nhìn gương mặt tươi cười của Ứng Hoan, nhìn nàng lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, sững sờ ở tại chỗ, trong đầu ầm ầm nổ tung ——
Cậu ta bỗng nhiên nhớ tới hành vi lúc trước của mình, cậu ta mắng cô là em gái niềng răng, nói cô khi mang niềng răng rồi bĩu môi thổi phồng xấu muốn chết, nói cô......
Những hành vi ác liệt đó xẹt qua đầu cậu ta, Trần Sâm Nhiên thất hồn lạc phách mà nhìn gương mặt tươi cười của Ứng Hoan, trong đầu hiện lên sắc mặt xấu xí lại vô sỉ của mình, cậu ta nhớ tới cô mềm mại mà hóa giải xấu hổ, nghiêm túc nói mình cũng rất xinh đẹp.
Cuối cùng, nhớ tới lúc trước cô đứng ở góc tường, vẻ mặt tái nhợt mà nghe cậu ta nói những câu nói tổn thương người khác......
Trần Sâm Nhiên ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ.
Giống như mất hồn.
......
Lực chú ý của Ứng Trì bị việc Ứng Hoan bỏ niềng răng dời đi, cậu nhìn Ứng Hoan, bất mãn mà nói thầm: Không phải nói cần đeo hai năm sao? Còn chưa đủ đâu, có phải bởi vì Từ Kính Dư nên chị muốn trở nên xinh đẹp hay không.
Ứng Hoan: ......
Thằng nhóc này ngày thường không phải rất ngốc sao? Làm sao mà đột nhiên nói được một câu thế này?
Mặt không đổi sắc, cô nói: Không phải, còn khoảng mười ngày nữa là được hai năm, bác sĩ nói có thể tháo được.
Ứng Trì hừ một tiếng: Bác sĩ của chị chính là mẹ Từ Kính Dư, nói không chừng là do anh ta xúi giục.
Từ Kính Dư nhướng mày.
Thật đúng là do anh xúi giục.
Ứng Hoan có chút bất đắc dĩ, đặt tay lên đầu cậu nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, Chị bỏ niềng răng khó coi sao? Sau này sẽ không còn ai nói chị xấu nữa, em muốn nhìn người khác nói chị xấu sao?
Trần Sâm Nhiên đột nhiên thanh tỉnh, cũng không dám nhìn Ứng Hoan nữa.
Cơ hồ có chút chật vật mà xoay người muốn chạy trốn.
Ứng Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhớ tới Trần Sâm Nhiên trước kia mắng Ứng Hoan nói, hừ một tiếng: Em không muốn chị bị người khác nói, nhưng em cũng không muốn chị cùng Từ Kính Dư yêu đương, chính là bởi vì anh, chị mới bị nhiều người chú ý, mới có thể bị mắng.
Ứng Hoan rất chột dạ, tiếp tục mềm giọng dỗ: Chị không quá để ý trên mạng, em cũng đừng quá để ý.
Ứng Trì tiếp tục hừ: Sao có thể không thèm để ý! Chị là chị của em! Cậu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi, Chị, chị nói thật cho em, Từ Kính Dư có lừa chị hay không? Có bắt nạt chị hay không? Ví dụ như làm gì đó cưỡng bách chị?
Cậu hỏi nhỏ, có chút ngượng ngùng.
Ứng Hoan cười cười: Không có, anh ấy theo đuổi chị nghiêm túc.
Cậu sửng sốt một chút, nói thầm: Ánh mắt chị quá kém......
Ứng Hoan còn muốn tiếp tục dỗ, di động liền vang lên.
Chung Vi Vi gọi tới, cô ấy có chút nôn nóng hỏi: Cậu đang ở đâu?
Ở câu lạc bộ, làm sao vậy?
Có người đã đưa tin tức của cậu lên mạng, tất cả mọi người đều biết lớp và phòng ngủ của cậu, thật sự bị tức chết rồi! Cậu không biết, vừa rồi chúng ta phải mở cửa phòng ngủ rất nhiều lần, có tiếp thị hàng hóa, có kiểm tra phòng ngủ, có gõ sai phòng...... Đều là muốn đến xem cậu. Chung Vi Vi thật sự tức giận, Cũng không biết ai thiếu đạo đức như vậy, nếu là bạn học cùng lớp...... Hoặc là, người trong phòng ngủ của chúng ta, liền không cần khách khí.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ nghĩ giống nhau, đều hoài nghi Khương Manh.
Ứng Hoan cũng không trở mặt với ai, ngoại trừ Khương Manh, các cô thật sự không thể nghĩ được người khác.
Trừ phi, mấy fans nữ của Từ Kính Dư có người nhận ra Ứng Hoan, nhưng ảnh chụp thì sao? Những ảnh chụp đó ngoại trừ bạn cùng lớp và bạn cùng phòng ra, người khác không có khả năng có, cũng không ai sẽ đi chụp lén một cô gái đeo niềng răng không quen biết.
Ứng Hoan trầm mặc một chút, cười cười: Tớ đã tháo niềng răng, lát nữa sẽ trở về.
Mắt Chung Vi Vi sáng rực lên: Thật sự? Nhanh như vậy?
Ứng Hoan cười: Đúng vậy, trở nên xinh đẹp. Các cậu không cần để tâm đến những người đó, tùy bọn họ đi.
Oa, cậu mau trở lại cho chúng tớ nhìn xem. Chung Vi Vi đặc biệt hưng phấn.
Ừ...... Ứng Hoan nhìn thoáng qua Ứng Trì, hạ giọng nói, Ứng Trì biết tớ cùng Từ Kính Dư ở bên nhau, đang còn xù lông đây này, tớ phải dỗ nó, dỗ xong mới có thể trở về......
Chung Vi Vi sửng sốt, nhớ tới bộ dáng khi xù lông của cậu, cúi đầu cười cười: Sao cậu ấy lại đáng yêu như vậy.
Ứng Hoan nhỏ giọng kêu: Lần này thật không đáng yêu......
Quá khó dỗ.
Chung Vi Vi cười đến không nhịn được: Cậu mau dỗ cậu ấy đi.
Cúp điện thoại.
Ngô Khởi tới.
Anh ta nhìn một vòng: Làm gì mà ngồi cả ở đây, không đi ăn cơm à?
Lại nói: Nếu đều đã tới, vậy cùng nhau ăn đi, vừa ăn vừa nói.
Ứng Hoan cuối cùng cũng được cứu giúp.
Sau đó chính là ăn cơm rồi mở họp.
Lần này kêu mọi người lại đây chủ yếu là nói một ít về giải đấu WSB và những việc cần làm tiếp theo, nên tham gia Giải vô địch thế giới thi đi tham gia Giải vô địch thế giới, nên đi thi giải cá nhân thì thi giải cá nhân, Ngô Khởi nói: Đều đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, kế tiếp phải chậm rãi khôi phục huấn luyện.
Thạch Lỗi nhấc tay: Huấn luyện viên, vừa rồi Ứng Trì nói muốn đấu với Kính Vương, chúng tôi cũng muốn nhìn một chút, có thể sắp xếp thi đấu một lần không?
Ngô Khởi sửng sốt một chút, nhìn về phía Từ Kính Dư, anh ta không quá chú ý mấy việc trên mạng, nhưng cũng biết Ứng Trì cùng Từ Kính Dư không hợp nhau, anh ta hỏi: Thi đấu hữu nghị?
Ứng Trì: Quyết chiến sinh tử.
Ngô Khởi: ......
Từ Kính Dư ăn xong rồi, đẩy hộp cơm sang một bên: Thi đấu hữu nghị.
Ngô Khởi nghĩ nghĩ, cười nói: Được, mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp, coi như khôi phục huấn luyện, nâng cao tinh thần.
Từ sau khi thi đấu thua, không khí trong đội rất trầm.
Sắp xếp một trận đấu, cũng khá tốt.
Việc này liền quyết định như vậy.
Buổi tối, Từ Kính Dư và Ứng Trì cùng nhau đưa Ứng Hoan về phòng ngủ, hai người này đều không ai nhường ai, Ứng Hoan hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể để bọn họ cùng đưa về.
Dọc theo đường đi, hấp dẫn bao nhiêu cái ngoái đầu.
Có người tò mò ——
Này không phải Kính Vương sao? Bên cạnh có phải bạn gái không?
Không phải đâu? Không giống ảnh chụp, bạn gái anh ấy đeo niềng răng, nào có xinh đẹp như vậy.
Nhưng là thật sự có điểm giống nhau......
Từ Kính Dư nghe thấy âm thanh nghị luận, bất động thanh sắc mà nắm lấy tay Ứng Hoan, Ứng Trì vừa thấy, lập tức kéo Ứng Hoan qua bên mình.
Cậu trừng mắt nhìn Từ Kính Dư: Trước công chúng, quy củ một chút cho tôi!
Ứng Hoan nhìn về phía Từ Kính Dư, trong ánh mắt có chút khẩn cầu.
Từ Kính Dư hơi nhếch khóe miệng, buông tay.
Được, nghe theo cậu ta
Ăn dưa quần chúng: ......???
Đây là đoạt bạn gái sao?
Hai người đưa Ứng Hoan đến phía dưới ký túc, nhìn nhìn cô đi vào, Ứng Trì quay đầu nhìn Từ Kính Dư, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ứng Hoan đi đến cửa ký túc xá, vừa muốn mở cửa liền phát hiện mấy người đi qua đều đang quay lại nhìn cô.
Ứng Hoan nhớ tới chuyện Chung Vi Vi nói, không chút để ý mà nhe răng cười với bọn họ, tươi cười ngọt ngào xinh đẹp, đặc biệt là khi cười lộ ra răng nanh, rất đáng yêu. Phải biết rằng, người có răng nanh đẹp cũng không nhiều.
Cô cười một cái, những người tò mò, không có ý tốt, ác liệt phỏng đoán, muốn nhìn xem bạn gái Kính Vương rốt cuộc có thật sự xấu hay không, tất cả đều sửng sốt.
Các người tìm người sao?
Ứng Hoan cười hỏi.
Trên hành lang có mười mấy cô gái đều đang nhìn cô.
Ứng Hoan vẫn cười, lại hỏi: Hay là tò mò, tới xem Ứng Hoan?
......
Cô nhấp nhấp môi: Chính là tôi.
Những người đó sửng sốt một lúc, mới hồi phục tinh thần lại.
Ứng Hoan đã mở cửa, đi vào ký túc xá.
......
Không phải, cô ấy là Ứng Hoan? Không giống trên ảnh chút nào!
Không phải cô ta nói dối chứ? Người vừa nãy thật sự xinh đẹp, lúc nãy tớ đứng gần nên có thể khẳng định làn da thật sự quá đẹp, lỗ chân lông cũng nhìn không thấy, một chút tì vết cũng không có.
Hình như đúng rồi...... Đôi mắt rất giống, có lẽ chỉ bỏ niềng răng thôi, khác biệt quá lớn mà......
Không phải phẫu thuật thẩm mĩ chứ? Tôi thấy phẫu thuật thẩm mĩ thì đúng hơn.
......
Ứng Hoan nghe thấy âm thanh nghị luận bên ngoài, ý cười bên khóe miệng nhạt dần, tâm tình trầm xuống, dù nhìn thấy cô xinh đẹp, bọn họ cũng không muốn thừa nhận.
Họ cho rằng cô không tốt, cảm thấy cô nên xấu xí, cứ thế đồn thổi những lời không hay để củng cố lời bịa đặt của bản thân.
Ứng Hoan vừa nhấc mắt, liền chạm phải ánh mắt của Khương Manh.
Cô nhìn Khương Manh, chậm rãi nhe răng cười một chút, sau đó nhìn về phía Chung Vi Vi, Vi Vi, mấy ngày nữa Ứng Trì cùng Từ Kính Dư thi đấu, các cậu ai muốn đi xem?
Khương Manh ngơ ngác nhìn Ứng Hoan, thấy cô đã tháo niềng răng, tươi cười đáng yêu ngọt ngào, ghen ghét cùng không cam lòng ùn ùn kéo đến đáy lòng, cô ta nhấp môi, há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Chung Vi Vi sáng rực đôi mắt: A, Tiểu Trì và Từ Kính Dư thi đấu?
Ứng Hoan cũng không tránh Khương Manh, nói ngắn gọn việc vừa xảy ra.
Lâm Tư Vũ cười ha ha: Em trai cậu thật đáng yêu! Tớ nhất định phải đi xem thi đấu! Tớ muốn nhìn xem Kính Vương rốt cuộc có thể nhường Tiểu Trì hay không, để cho em vợ đánh một trận
Ứng Hoan mặt không biểu cảm mà nói: Từ Kính Dư sẽ không làm như vậy.
Chung Vi Vi nghĩ đến bộ dáng Ứng Trì xù lông, cũng nhịn không được cười: Tiểu Trì thật tức giận như vậy à? Từ Kính Dư không phải khá tốt sao?
Ứng Hoan nói: Ứng Trì từ nhỏ đã có một tật xấu, ấn tượng đầu tiên của nó với bất luận sự việc hay người nào rất khó thay đổi......
Chung Vi Vi nhịn không được hồi tưởng, lần đầu tiên cô gặp Ứng Trì là bộ dáng gì? Khi đó cô vẫn để tóc ngắn, giống như một thằng nhóc, bọn họ mới mười hai mười ba tuổi, học sinh trung học...... cậu ấy hẳn là không nhớ rõ đi?
Ba người trò chuyện rất lâu, Chung Vi Vi cùng Lâm Tư Vũ đều nói muốn đi xem thi đấu.
Khương Manh ngồi bên cạnh không nói một tiếng nào.
Ứng Hoan bỗng nhiên đứng lên, nhìn các cô nói: Trong ba bức ảnh đăng lên, có một hình chụp tớ đeo vòng cổ, cái vòng cổ kia là chị họ tặng cho tớ, tớ chỉ đeo một lần. Lần đó bốn người chúng ta đi chơi từ sáng sớm, đến tối khuya mới trở về, không gặp phải bất kỳ bạn học nào.
Ngụ ý, ngày đó, ngoài bốn người ra, không có ai có thể chụp hình này được.
Ứng Hoan cười cười, nhìn về phía Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ.
Tớ có thể xem album ảnh trong di động của các cậu được không?
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ sửng sốt một chút, lập tức biết cô muốn làm cái gì.
Hai người lấy điện thoại ra, không chút do dự.
Lâm Tư Vũ vuốt vưốt tóc, Tớ chụp hơi nhiều, cậu cứ xem từ từ.
Ứng Hoan không nhận, quay qua Khương Manh, vươn tay: Tớ có thể xem điện thoại của cậu không?
Khương Manh cứng cổ nói: Tớ mới đổi điện thoại.
Ứng Hoan cười: Không việc gì, tớ nhớ ngày đó là ngày nào, có thể tìm theo thời gian.
Khương Manh cắn môi, bỗng nhiên đứng lên, quát to: Cậu có chứng cứ chứng minh chuyện này là tôi làm sao? Tôi không làm, cậu đừng vu oan cho tôi!
Tôi chỉ xem một chút, sẽ biết có hay không, tôi cũng không muốn có hiểu lầm. Nếu hiểu lầm, tôi sẽ xin lỗi cậu. Ứng Hoan thản nhiên nói, Nếu thật là cậu, sẽ không phải chỉ xin lỗi đơn giản như vậy, tôi sẽ truy cứu đến cùng.
Khương Manh sắc mặt biến đổi: Tôi nói không có là không có, ba người các cậu hợp lại xa lánh tôi.
Mắt cô ta đỏ lên, túm ba lô bên cạnh rồi xoay người chạy đi.
Phanh ——
Cửa đóng lại.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở hắt ra, dựa vào trên bàn sách, quay đầu xem các cô, cười cười: Cảm ơn các cậu phối hợp với tớ.
Lâm Tư Vũ nhíu mày: Thật là Khương Manh?
Ứng Hoan rũ xuống mắt: Có lẽ chính là cô ta, nếu không chẳng lẽ là các cậu?
Vớ vẩn! Sao có thể!
Tớ yêu cậu còn không kịp!
Đêm đó đến tận lúc ký túc xá đóng cửa Khương Manh mới trở về, lấy quần áo cùng mỹ phẩm dưỡng da rồi rời đi.
......
Mấy ngày nay không ngừng có người đến đây xem Ứng Hoan, Ứng Hoan cảm thấy mình giống như con khỉ, bị người người đến xem.
Từ Kính Dư đi một chuyến đến Bắc Kinh, thẳng đến ngày 6 tháng 6 mới trở về.
Thi đấu được sắp xếp vào ngày 7 tháng 6.
Buổi tối hôm đó câu lạc bộ rất đông vui, nghe nói là Chu Bách Hạo biết được chuyện này, cố ý sắp xếp, anh ta hoàn toàn chính là mang theo tâm lý trả thù, muốn nhìn thấy Từ Kính Dư bị chê cười.
Hôm đó Ứng Hoan có tiết học, lại bị giáo viên kêu đi hỗ trợ, chờ làm xong đã sắp đến 7 giờ, cơm cũng chưa tới kịp ăn, liền cùng Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ chạy đến câu lạc bộ, đến nơi thì Từ Kính Dư và Ứng Trì đã chuẩn bị lên quyền đài.
Quyền anh bảo bối đứng chờ một bên.
Dưới đài người xem phải hơn trăm người.
Ứng Hoan có chút ngốc, nhỏ giọng nói: Tớ còn tưởng rằng chỉ có thành viên câu lạc bộ...... mọi người tùy tiện xem cho vui, không nghĩ tới sẽ long trọng như vậy......
Chung Vi Vi cũng có chút ngốc, đã thật lâu cô chưa thấy Ứng Trì, ánh mắt tham lam mà dán trên người cậu.
Lâm Tư Vũ đặc biệt hưng phấn, tính cách của cô rất hoạt bát hướng ngoại, quay đầu túm lấy một người bên cạnh hỏi lý do. Thế mới biết, thi đấu ông chủ Chu Bách Hạo tự sắp xếp, cô cười tủm tỉm: Ông chủ của các người cũng thật thú vị.
Từ Kính Dư nhảy lên Quyền Đài, nhìn lướt qua phía dưới, ánh mắt dừng trên người Ứng Hoan.
Hai người đã mấy ngày không gặp, Ứng Hoan cũng rất vui khi thấy anh, nhịn không được cười.
Rất nhanh, Ứng Trì cũng nhảy lên Quyền Đài, cậu gọi to: Chị!
Ứng Hoan vẫy vậy tay.
Ngô Khởi đi tới, giơ tay xem thời gian, cúi đầu nói: Chuẩn bị.
Ứng Trì nhảy vài cái hoạt động thân thể, nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, bỗng nhiên muốn chơi xấu. Cậu dựa vào dây thằng biên, hướng dưới đài vẫy tay: Chị, chị cổ vũ cho em đi, muốn cái này.
Thiếu niên trắng nõn xinh đẹp, mặc quyền phục màu lam, giơ tay tạo hình trái tim.
Ứng Hoan: ......
Mắt Chung Vi Vi như phát sáng, ngăn không được ý cười bên khóe miệng, thật đáng yêu, cô cũng muốn bắn tim cho cậu.
Từ Kính Dư mặt không biểu cảm liếc cậu một cái, hơi híp mắt, nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Hoan đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Do dự giãy giụa vài giây......
Cô đứng lên, cười với Ứng Trì rồi bắn tim cho cậu.
Từ Kính Dư: ......
Anh nhận thua.
Được chưa?
......
Ứng Trì đặc biệt đắc ý, nhướng mày nhìn về phía Từ Kính Dư.
Chung Vi Vi tâm niệm vừa động, cũng đứng lên, cười tươi, hai tay chụm lên đầu tạo một trái tim thật to: Tiểu Trì, cố lên!
Ứng Trì chuyển hướng Chung Vi Vi, mặt bỗng nhiên đỏ lên, gãi gãi đầu: A, được......
......
Từ Kính Dư thần sắc nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cởi chiến bào, không nói câu gì cả.
Hiệp thứ nhất kết thúc.
Ứng Trì thua.
Hai người đánh đặc biệt tàn nhẫn, dựa vào biên giác quyền đài hơi thở dốc.
Ứng Hoan đến bên Ứng Trì xử lý đơn giản một chút, sau đó đi đến chỗ Từ Kính Dư, chột dạ đến mức không dám nhìn vào mắt anh.
Cô đứng ở trước mặt anh, trầm mặc không lên tiếng, đem một cái túi chườm nước đá ấn lên vành tai anh.
Từ Kính Dư dựa vào biên giác quyền đài, liếc nhìn cô.
Ứng Hoan ngước mắt nhìn anh, thanh âm đặc biệt nhỏ: Anh giận sao?
Từ Kính Dư không trả lời, nhìn cô, mặt không biểu cảm, trong lòng Ứng Hoan hoảng loạn, vừa định lại nói vài câu liền nghe thấy Ngô Khởi kêu: Hiệp thứ hai.
Từ Kính Dư nhét túi chườm đá vào tay Ứng Hoan, ngồi dậy, cúi đầu kề sát tai cô nói một câu: Ứng Tiểu Hoan, nghĩ cho tốt xem lát nữa nên dỗ anh thế nào.
/82
|