Ứng Hoan đang chuẩn bị đi thư viện, đem máy tính và sách vở bỏ vào ba lô, khóe miệng mang theo ý cười: Ừ, giám đốc đã nói với tôi rồi, ngày 1-5 tôi sẽ xin nghỉ, chúc mừng mọi người.
Cô kéo khóa ba lô, nhìn về phía Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ cùng xách ba lô lên, hai người đi ra cửa, vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Khương Manh đang đứng bên ngoài, chính là lấy chìa khóa định mở cửa.
Bốn người đều sửng sốt nhìn đối phương.
Ứng Hoan nhìn thoáng qua Khương Manh, đỡ khung cửa đứng sang bên cạnh, Khương Manh bước vào mắt cũng không liếc họ một cái.
Trong điện thoại, Từ Kính Dư cười nhẹ: Mang kẹo bạc hà cho tôi.
Từ Kính Dư thường ăn kẹo bạc hà, nước ngoài hình như không có, câu lạc bộ cũng không chú ý đến chuyện này, đều là Từ Kính Dư tự mua rồi mang theo.
Được.
Ứng Hoan đóng cửa lại, Từ Kính Dư nghe thấy tiếng, hỏi: Đi học à?
Đi thư viện.
Ứng Hoan nhớ tới thái độ của Khương Manh vừa rồi, cảm thấy có chút phiền muộn, từ sau khi nói thẳng lần trước, quan hệ của cô và Khương Manh liền xé rách, không chỉ như vậy, vì có liên quan nên cô ta cũng không nói chuyện với Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ.
Có đôi khi Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ muốn giảm bớt không khí căng thẳng trong phòng ngủ, hỏi Khương Manh có muốn đi dạo phố với mọi người không, Khương Manh đều từ chối.
Hiện tại, lớp học có lời đồn nói các cô cô lập Khương Manh, đến cả giáo viên cũng tìm các cô nói chuyện. Từ sau đấy, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ không bao giờ thử hòa hoãn quan hệ trong phòng nữa, thích thế nào thì tùy, ai chịu được đi dỗ tính tình công chúa đó?
Từ Kính Dư thừa dịp nghỉ trưa gọi điện cho cô, anh vừa muốn nói chuyện, Ngô Khởi liền nói: Từ Kính Dư, lại đây một chút.
Từ Kính Dư ra dấu ok, nói với Ứng Hoan: Huấn luyện viên Ngô gọi tôi, xong việc sẽ gọi cho em.
Ứng Hoan vội nói: Vâng.
Từ sau khi thi đấu với Ứng Hoan, Ngô Khởi liền cho Từ Kính Dư luyện tập tay phải nhiều hơn, để phòng ngừa khi tiến vào trận chung kết lại đấu với người thuận tay trái. Ngô Khởi kéo Từ Kính Dư sang bên cạnh, đưa video thi đấu cảu Miguel cho anh, Có rảnh thì xem.
Từ Kính Dư nhận ipad: Được.
Ngô Khởi vừa muốn đi, lại nghĩ đến cảnh ở sân bay lần trước, như vì thi đấu trước mặt nên anh ta chưa nói gì cả, chỉ là mấy ngày nữa Ứng Hoan sẽ đến đây, anh ta vẫn không nhịn được hỏi: Hiện tại cậu đang cùng Ứng Hoan yêu đương?
Từ Kính Dư ngẩng đầu nhìn anh ta, nói thẳng: Không, còn đang theo đuổi.
Ngô Khởi cười cười, người trẻ tuổi yêu đương thật bình thường, câu lạc bộ không quy định đội viên không thể yêu đương, nhưng hiện tại đang thi đấu, cho dù ngày thường Từ Kính Dư rất hạn chế, anh ta vẫn nhắc nhở: Hiện tại thi đấu quan trọng nhất, không như trước đây, đừng lãng phí tinh lực.
Ý tứ này, là sợ anh đặt quá nhiều tinh lực trên người Ứng Hoan? Hay là sợ anh phá giới?
Từ Kính Dư có chút cạn lời, nhàn nhạt mở miệng: Tôi biết, còn không phải vẫn đang theo đuổi sao? Tôi còn có thể làm cái gì?
Anh có thể phá giới một mình sao?
Nếu ngẫu nhiên xúc động rồi tự mình giải quyết thì không nói, nhưng dù sao tình huống này rất ít, vận động viên tinh lực tràn đầy, nhưng rất nhiều lúc chạy đi huấn luyện mấy giờ, quay về lại tắm nước lạnh, cơ bản xúc động gì cũng đều bị áp xuống.
Vậy là tốt rồi, chuyên chú thi đấu đi.
Ngô Khởi cười gượng hai tiếng, vỗ vỗ vai anh rồi quay đi.
Ngày 1-5, Ứng Hoan đã thay nước cho cá vàng, mua kẹo bạc hà cho Từ Kính Dư, cô thu xếp hành lý đầy đủ, đến khi đi xin nghỉ, nói thế nào giáo viên hướng dẫn cũng không đồng ý, giáo viên nhìn Ứng Hoan, khuyên bảo cô: Chương trình học của hai ngày kia cũng rất quan trọng, không nên chỉ vì đi chơi mà xin nghỉ, đến lúc không theo kịp thì không tốt.
Ứng Hoan nhíu mày, nói: Em thực sự có việc gấp.
Giáo viên hướng dẫn: Tôi biết em muốn đi xem thi đấu, giải đấu WSB tôi cũng biết, tháng 5 còn có vòng bán kết, nếu tiến vào trận chung kết thì sao? Em vẫn muốn đi xem? Như vậy ảnh hưởng rất lớn đến việc học.
Ứng Hoan sửng sốt, không biết giáo viên hướng dẫn làm sao biết cô muốn đi xem thi đấu, rõ ràng cô viết vào giấy xin phép là có việc gấp. Cô mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thế nào, cô vốn nghĩ mỗi trận đấu đều đi xem, còn việc học thì sẽ bổ sung sau, nhưng đây là lần đầu tiên cô theo đội thi đấu, có lẽ cũng là lần cuối cùng Ứng Trì được tham gia.
Một tháng em xin nghỉ hai lần, như thế nào cũng không được, lại không phải lý do đặc biệt gì.
Tháng này chỉ có thể cho em nghỉ một lần.
........
Ứng Hoan hoàn toàn không có cách nào cả, chỉ có thể lấy có nói với giám đốc trong trường có việc, nói giám đốc sửa vé cho cô. Giám đốc hơi sửng sốt, nói câu: Bác sĩ nhỏ, biết đâu bọn họ không vào được vòng bán kết thì sao?
Nói xong câu này, giám đốc cũng tự thấy không ổn, vội phi, phi, phi vài tiếng, Không đúng, khẳng định có thể vào trận chung kết, nhưng em thật sự không thể tới?
Ứng Hoan: ....
Cô rất muốn đi, nhưng xin không được, lại sợ Từ Kính Dư và Ứng Trì nghĩ nhiều, chỉ có thể nói: Anh giúp tôi sửa thời gian đi, tôi đã hỏi qua Từ Kính Dư, anh ấy nói không có vấn đề gì lớn, vòng bán kết khẳng định có thể vào.
Cắt đứt điện thoại, cô có chút bực bội kéo kéo tóc.
Trong nháy mắt, ý tưởng trốn học xuất hiện trong đầu cô.
Rất nhanh đã bị cô rũ bỏ.
Chạng vạng, cô gọi điện nói cho Từ Kính Dư biết chuyện này, thật cẩn thận hỏi: Các anh nhất định sẽ thắng chứ?
Lúc ấy Từ Kính Dư vừa kết thúc huấn luyện, đang tháo băng vải, biết cô không thể tới, còn tính là bình tĩnh, khóe miệng khẽ nâng: Không có việc gì, vậy bán kết tới đây đi, vì em có thể xem thi đấu, cần thiết thắng.
Anh nói một câu, Ứng Hoan liền an tâm.
Trước trận tứ kết hai ngày, Ứng Trì gọi video, mấy người Thạch Lỗi đều ở đây, cười hì hì nhìn cô, cô nhìn thoáng qua, ngoại trừ Trần Sâm Nhiên thì tất cả đều có mặt.
Từ sau khi Trần Sâm Nhiên không thể khống chế cân nặng, mà Ứng Trì càng đánh càng có lực, Ngô Khởi không nghĩ lại đổi Ứng Trì nữa, trận tứ kết này vẫn để Ứng Trì dự thi. Khoảng thời gian này tinh thần của Trần Sâm Nhiên vô cùng sa sút, ngoại trừ Hàn Thấm có thể nói chuyện vài câu với cậu ta, thời gian khác cậu ta đều không nói câu nào, càng miễn bàn đến nói chuyện video với Ứng Hoan. Trước kia khi nói qua video, tuy rằng Trần Sâm Nhiên không nói gì nhưng ít ra vẫn đứng ngốc trong phòng.
Bác sĩ nhỏ, cô thật sự không tới sao?
Cô không tới, có phải sẽ cổ vũ chúng tôi trước hay không?
Muốn được bắn tim, không thể chỉ cho tiểu tổ tông và... Thạch Lỗi còn chưa nói dứt câu đã bị một người kéo lại, anh ta quay đầu lại nhìn, là Từ Kính Dư, Ai ai ai! Làm gì thế! Làm gì thế!
Từ Kính Dư mặt không biểu cảm ném người ra: Nói hươu nói vượn cái gì?
Thạch Lỗi cười gượng vài tiếng: Tôi chưa nói gì cả mà!
Ứng Hoan trả lời bọn họ từng vấn đề, thuận tiện nói mọi người cố lên, một đám người cảm thấy mỹ mãn tản ra. Hiện giờ các đội viên đều nhiễm tật xấu, trước khi thi có thể nói chuyện với Ứng Hoan, được cô nói cố lên thì khi thi đấu sẽ đặc biệt cố gắng.
Từ Kính Dư rất không quen nhìn những người này, một đám đều giống như bị bệnh.
Đám người tản ra, Ứng Hoan mới nhìn Ứng Trì, trên mi cốt của cậu có dán băng keo cá nhân. Ứng Trì tươi cười sáng lạn: Chị, lần sau chị tới thì để ba mẹ đi chùng nhé, để bọn họ xem em thi đấu.
Ứng Hoan cũng có ý này, không nghĩ tới hai người cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ là Ứng Trì có lẽ chỉ muốn Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đi xem cậu thi đấu, muốn khoe ra bản lĩnh của mình, còn Ứng Hoan nghĩ, nếu về sau không có cơ hội thì làm sao bây giờ?
Cô khẽ mím môi: Được, khi về chị sẽ nói với bọn họ.
Ứng Trì gãi gãi đầu: Tuần nào ba cũng phải tới bệnh viện hai lần, đi một chuyến cũng rất mệt, nếu không được thì thôi, cũng không nên miễn cưỡng ba, em chỉ tùy tiện nói.... Cậu ngẫm lại lại cười, Có thể xem trên TV, không tới cũng không sao.
Chị biết, chị sẽ hỏi ý ba mẹ trước. Cô gật đầu, Thi đấu cố lên nha, nhất định phải tiến vòng bán kết.
Kia khẳng định.
Thiếu niên tươi cười đến đường hoàng tự tin.
Ứng Hoan không xin nghỉ được, nhưng Chung Vi Vi xin nghỉ lại được cho phép.
Chung Vi Vi chỉ xem thử vận may thế nào, cũng không nghĩ sẽ xin được, Ứng Hoan có chút tức giận: Vì sao không cho tớ nghỉ?
Chung Vi Vi cắn môi, cũng cảm thấy kỳ quái: Tớ cũng không biết, chuyện này thật kỳ quái, chắc là giáo viên hướng dẫn nghĩ rằng cậu đi chơi, cho nên mới không phê. Nhưng sao thầy biết cậu đi xem thi đấu?
Không biết. Ứng Hoan nắm tóc, càng cảm thấy bực bội, cô thở dài, nhìn Chung Vi Vi, Đúng rồi, cậu xin nghỉ làm gì, trong nhà có việc sao?
Chung Vi Vi chớp chớp mắt, có chút chột dạ nói: Ừ... trong nhà có người thân kết hôn, tới vốn nghĩ không xin nghỉ được, không nghĩ tới thầy lại cho phép.
Ứng Hoan tức giận đến không muốn nói chuyện.
.....
Ngày 7 tháng 5, buổi họp báo trận tứ kết Quyền Anh thế giới WSB được đưa tin, trên mạng cũng có tuyên truyền.
Bởi vì có liên quan đến Từ Kính Dư, diễn đàn của trường học có topic đăng video và nói về chuyện này.
Trong video, đội viên mặc đồng phục màu đỏ của đội Thiên Bác ngồi trên xe bus, Từ Kính Dư mang tai nghe dựa vào ghế ngồi, thần sắc lãnh đạm, Ứng Trì giơ hai ngón tay với màn ảnh, tươi cười sáng lạn, Trần Sâm Nhiên mặt lạnh lùng không biểu cảm. Sau đó là video chuẩn bị trước khi thi đấu, nhóm vận động viên đang buộc băng vải, cuối cùng video chuyển tới trên người Từ Kính Dư, đặc tả anh vài giây.
Chàng trai cúi đầu, sườn mặt hoàn mỹ, khóe mắt hơi xếch, mũi cao thẳng, môi hơi nhấp, biểu tình chuyên chú nhìn tay mình, ngón tay thon dài thuần thục cột băng vải, cả người hormone bùng phát, giống như muốn thoát ra khỏi màn hình.
Lần này là đặc tả vài giây, khiến cho người xem không nhịn được thét chói tai, sinh viên nữ trong trường đều muốn bùng nổ____
[ A aaaaaaaa! Kính Vương man muốn chết! ]
[ Muốn chui vào trong video này, không dối gạt mọi người, cái cảnh cột băng vải này tôi đã xem hơn hai mươi lần!!! ]
[ Tôi cũng đã nhìn mấy trăm lần, anh trai nhỏ giơ tay kia là ai? Thật dễ thương, thật xinh đẹp! Là sinh viên trường chúng ta sao? Khoa nào? Ngàng nào! ]
[ Vẫn luôn biết Kính Vương đẹp trai, ngẫu nhiên sẽ gặp anh ấy trên trường, nhưng hoàn toàn không dám đi hỏi số điện thoại, chờ anh ấy thi đấu trở về, tôi còn cơ hội sao? ]
.........
Trong lúc nhất thời, Từ Kính Dư và Ứng Trì ở trường học được mọi người chú ý.
Từ Kính Dư là vẫn luôn được chú ý, Ứng Trì thì bắt đầu được chú ý, đã có người tìm kiếm tin tức của cậu....
Ứng Hoan nhìn bình luận, dùng nick clone trả lời một câu: Không có cơ hội, cậu ấy đã có người yêu rồi.
Mới vừa trả lời xong, đã bị một đống người hỏi lại____
[ Làm sao cô biết? Cô nói hươu nói vượn đi?]
[ Chứng cứ đâu? Thích ai chứ?]
[ Cậu ấy thích tôi, đừng hỏi. ]
.......
Ứng Hoan nhấp môi, hít một hơi thật sâu, bỏ điện thoại ra.
Hừ, cho các người đoán!
Chung Vi Vi đang thu dọn hành lý, cô chỉ mang theo một cái ba lô, mùa Hè nên quần áo đều mỏng, một cái ba lô là đủ rồi. Cô cầm di động nhìn thoáng qua bình luận, có chút lo lắng hỏi: Những người này, sẽ không lôi hết tin tức của Tiểu Trì ra bàn tán chứ?
Ứng Hoan nhíu mày: Rất có khả năng.
Lâm Tư Vũ cười ha ha: Ai, nói như vậy, Kính Vương và Tiểu Trì đều thành người nổi tiếng, Ứng Hoan, cậu có cảm thấy áp lực đặc biệt lớn không?
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, không nhịn được cười: Sẽ không đâu, chỉ là sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo.
Cái loại cảm giác kiêu ngạo này, khi Từ Kính Dư đánh KO, khi Ứng Trì đi đấu thắng, cô đều cảm thụ qua.
....
Đêm diễn ra trận tứ kết, Trung Quốc lấy tỷ số 3:2 đánh bại đội tuyển Mỹ, tiến vào trận chúng kết*
* Mình nghĩ phải là bán kết chứ nhỉ
Thi đấu kết thúc đã là rạng sáng 12 giờ rưỡi, Chung Vi Vi ngồi ở hàng sau cùng, cảm thấy mỹ mãn mà buông DVD, đem đồ nhét vào ba lô, đội mũ lên, rất giống trộm lặng lẽ rời đi. Sáng sớm hôm sau cô cũng lặng lẽ rời đi mà không ai biết.
Cùng lúc đó, kênh Thể Thao phát sóng thi đấu, mọi người có thể xem hoàn chỉnh trận đấu.
Cuối tuần, Ứng Hoan về nhà, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đang xem video thi đấu, cũng không biết hai người đã xem đi xem lại đoạn thi đấu của Ứng Trì mấy lần, xem xong lại xem của Từ Kính Dư, Ứng Hải Sinh quay đầu nhìn Ứng Hoan, vui vẻ nói: Ai, thằng bé Ứng Trì thật có tiền đồ, ba phát trên vòng bạn bè, mấy đồng nghiệp cũ đều hỏi ba.
Lục Mỹ xoa tóc, mỉm cười nói: Đồng nghiệp của mẹ cũng hỏi, khen con trai của mẹ đẹp trai.
Ứng Hoan đi qua, đứng phía sau họ, nhìn Ứng Trì trong video, hỏi: Ba mẹ, con đang muốn hỏi hai người. Cuối tháng có muốn đi xem thi đấu hay không? Cùng đi đi, rất khó lại có cơ hội.
Lục Mỹ và Ứng Hải Sinh liếc nhau, có chút do dự, Lục Mỹ nói: Vẫn là không đi, ba con đến hạn kiểm tra, nếu đi xem thi đấu thì không tốt. Gần đây thân thể Ứng Hải Sinh không tốt, không thể đi xa được, Lục Mỹ dù muốn đi cũng không dám đi.
Ứng Hải Sinh cũng biết tình trạng cơ thể mình, cũng rất chú ý, xua xua tay: Ba ở Thượng Hải xem video là được.
Ứng Hoan dừng một chút, nghĩ nghĩ, cười nói: Vâng, con sẽ quay lại video cho ba mẹ.
Lục Mỹ vui vẻ gật đầu: Được được được, con quay lại một ít, mẹ đăng lên vòng bạn bè.
.......
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái đã đến cuối tháng.
Ngày mùa Hè nắng chói chang, nóng đến khó chịu.
Thời tiết ở Tam Á càng nóng, giữa trưa, Ứng Hoan vừa xuống máy bay liền bị nóng đến muốn hôn mê, cô nói tài xế trực tiếp đưa mình đến nơi huấn luyện, sau khi xuống xe, cô đeo ba lô chạy vào cửa.
Vừa nhìn thấy cửa, lúc đang muốn chạy vào bỗng nhiên bị người từ phía sau kéo ba lô lại, cô bị kéo lùi hai bước, đâm vào lồng ngực cứng rắn.
Trong lòng Ứng Hoan cả kinh, vội quay đầu nhìn, Từ Kính Dư mặc đồng phục màu đỏ đứng dưới ánh mặt trời, tay trái cầm một quả dừa, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng hơi cong: Chạy nhanh như vậy, vội vã muốn gặp tôi sao?
Ứng Hoan đặc biệt vui vẻ, cong môi cười: Không phải!
Cô nhìn anh, lại hỏi: Sao anh lại ở chỗ này?
Mua cho em một quả dừa.
Cô kéo khóa ba lô, nhìn về phía Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ cùng xách ba lô lên, hai người đi ra cửa, vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Khương Manh đang đứng bên ngoài, chính là lấy chìa khóa định mở cửa.
Bốn người đều sửng sốt nhìn đối phương.
Ứng Hoan nhìn thoáng qua Khương Manh, đỡ khung cửa đứng sang bên cạnh, Khương Manh bước vào mắt cũng không liếc họ một cái.
Trong điện thoại, Từ Kính Dư cười nhẹ: Mang kẹo bạc hà cho tôi.
Từ Kính Dư thường ăn kẹo bạc hà, nước ngoài hình như không có, câu lạc bộ cũng không chú ý đến chuyện này, đều là Từ Kính Dư tự mua rồi mang theo.
Được.
Ứng Hoan đóng cửa lại, Từ Kính Dư nghe thấy tiếng, hỏi: Đi học à?
Đi thư viện.
Ứng Hoan nhớ tới thái độ của Khương Manh vừa rồi, cảm thấy có chút phiền muộn, từ sau khi nói thẳng lần trước, quan hệ của cô và Khương Manh liền xé rách, không chỉ như vậy, vì có liên quan nên cô ta cũng không nói chuyện với Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ.
Có đôi khi Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ muốn giảm bớt không khí căng thẳng trong phòng ngủ, hỏi Khương Manh có muốn đi dạo phố với mọi người không, Khương Manh đều từ chối.
Hiện tại, lớp học có lời đồn nói các cô cô lập Khương Manh, đến cả giáo viên cũng tìm các cô nói chuyện. Từ sau đấy, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ không bao giờ thử hòa hoãn quan hệ trong phòng nữa, thích thế nào thì tùy, ai chịu được đi dỗ tính tình công chúa đó?
Từ Kính Dư thừa dịp nghỉ trưa gọi điện cho cô, anh vừa muốn nói chuyện, Ngô Khởi liền nói: Từ Kính Dư, lại đây một chút.
Từ Kính Dư ra dấu ok, nói với Ứng Hoan: Huấn luyện viên Ngô gọi tôi, xong việc sẽ gọi cho em.
Ứng Hoan vội nói: Vâng.
Từ sau khi thi đấu với Ứng Hoan, Ngô Khởi liền cho Từ Kính Dư luyện tập tay phải nhiều hơn, để phòng ngừa khi tiến vào trận chung kết lại đấu với người thuận tay trái. Ngô Khởi kéo Từ Kính Dư sang bên cạnh, đưa video thi đấu cảu Miguel cho anh, Có rảnh thì xem.
Từ Kính Dư nhận ipad: Được.
Ngô Khởi vừa muốn đi, lại nghĩ đến cảnh ở sân bay lần trước, như vì thi đấu trước mặt nên anh ta chưa nói gì cả, chỉ là mấy ngày nữa Ứng Hoan sẽ đến đây, anh ta vẫn không nhịn được hỏi: Hiện tại cậu đang cùng Ứng Hoan yêu đương?
Từ Kính Dư ngẩng đầu nhìn anh ta, nói thẳng: Không, còn đang theo đuổi.
Ngô Khởi cười cười, người trẻ tuổi yêu đương thật bình thường, câu lạc bộ không quy định đội viên không thể yêu đương, nhưng hiện tại đang thi đấu, cho dù ngày thường Từ Kính Dư rất hạn chế, anh ta vẫn nhắc nhở: Hiện tại thi đấu quan trọng nhất, không như trước đây, đừng lãng phí tinh lực.
Ý tứ này, là sợ anh đặt quá nhiều tinh lực trên người Ứng Hoan? Hay là sợ anh phá giới?
Từ Kính Dư có chút cạn lời, nhàn nhạt mở miệng: Tôi biết, còn không phải vẫn đang theo đuổi sao? Tôi còn có thể làm cái gì?
Anh có thể phá giới một mình sao?
Nếu ngẫu nhiên xúc động rồi tự mình giải quyết thì không nói, nhưng dù sao tình huống này rất ít, vận động viên tinh lực tràn đầy, nhưng rất nhiều lúc chạy đi huấn luyện mấy giờ, quay về lại tắm nước lạnh, cơ bản xúc động gì cũng đều bị áp xuống.
Vậy là tốt rồi, chuyên chú thi đấu đi.
Ngô Khởi cười gượng hai tiếng, vỗ vỗ vai anh rồi quay đi.
Ngày 1-5, Ứng Hoan đã thay nước cho cá vàng, mua kẹo bạc hà cho Từ Kính Dư, cô thu xếp hành lý đầy đủ, đến khi đi xin nghỉ, nói thế nào giáo viên hướng dẫn cũng không đồng ý, giáo viên nhìn Ứng Hoan, khuyên bảo cô: Chương trình học của hai ngày kia cũng rất quan trọng, không nên chỉ vì đi chơi mà xin nghỉ, đến lúc không theo kịp thì không tốt.
Ứng Hoan nhíu mày, nói: Em thực sự có việc gấp.
Giáo viên hướng dẫn: Tôi biết em muốn đi xem thi đấu, giải đấu WSB tôi cũng biết, tháng 5 còn có vòng bán kết, nếu tiến vào trận chung kết thì sao? Em vẫn muốn đi xem? Như vậy ảnh hưởng rất lớn đến việc học.
Ứng Hoan sửng sốt, không biết giáo viên hướng dẫn làm sao biết cô muốn đi xem thi đấu, rõ ràng cô viết vào giấy xin phép là có việc gấp. Cô mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thế nào, cô vốn nghĩ mỗi trận đấu đều đi xem, còn việc học thì sẽ bổ sung sau, nhưng đây là lần đầu tiên cô theo đội thi đấu, có lẽ cũng là lần cuối cùng Ứng Trì được tham gia.
Một tháng em xin nghỉ hai lần, như thế nào cũng không được, lại không phải lý do đặc biệt gì.
Tháng này chỉ có thể cho em nghỉ một lần.
........
Ứng Hoan hoàn toàn không có cách nào cả, chỉ có thể lấy có nói với giám đốc trong trường có việc, nói giám đốc sửa vé cho cô. Giám đốc hơi sửng sốt, nói câu: Bác sĩ nhỏ, biết đâu bọn họ không vào được vòng bán kết thì sao?
Nói xong câu này, giám đốc cũng tự thấy không ổn, vội phi, phi, phi vài tiếng, Không đúng, khẳng định có thể vào trận chung kết, nhưng em thật sự không thể tới?
Ứng Hoan: ....
Cô rất muốn đi, nhưng xin không được, lại sợ Từ Kính Dư và Ứng Trì nghĩ nhiều, chỉ có thể nói: Anh giúp tôi sửa thời gian đi, tôi đã hỏi qua Từ Kính Dư, anh ấy nói không có vấn đề gì lớn, vòng bán kết khẳng định có thể vào.
Cắt đứt điện thoại, cô có chút bực bội kéo kéo tóc.
Trong nháy mắt, ý tưởng trốn học xuất hiện trong đầu cô.
Rất nhanh đã bị cô rũ bỏ.
Chạng vạng, cô gọi điện nói cho Từ Kính Dư biết chuyện này, thật cẩn thận hỏi: Các anh nhất định sẽ thắng chứ?
Lúc ấy Từ Kính Dư vừa kết thúc huấn luyện, đang tháo băng vải, biết cô không thể tới, còn tính là bình tĩnh, khóe miệng khẽ nâng: Không có việc gì, vậy bán kết tới đây đi, vì em có thể xem thi đấu, cần thiết thắng.
Anh nói một câu, Ứng Hoan liền an tâm.
Trước trận tứ kết hai ngày, Ứng Trì gọi video, mấy người Thạch Lỗi đều ở đây, cười hì hì nhìn cô, cô nhìn thoáng qua, ngoại trừ Trần Sâm Nhiên thì tất cả đều có mặt.
Từ sau khi Trần Sâm Nhiên không thể khống chế cân nặng, mà Ứng Trì càng đánh càng có lực, Ngô Khởi không nghĩ lại đổi Ứng Trì nữa, trận tứ kết này vẫn để Ứng Trì dự thi. Khoảng thời gian này tinh thần của Trần Sâm Nhiên vô cùng sa sút, ngoại trừ Hàn Thấm có thể nói chuyện vài câu với cậu ta, thời gian khác cậu ta đều không nói câu nào, càng miễn bàn đến nói chuyện video với Ứng Hoan. Trước kia khi nói qua video, tuy rằng Trần Sâm Nhiên không nói gì nhưng ít ra vẫn đứng ngốc trong phòng.
Bác sĩ nhỏ, cô thật sự không tới sao?
Cô không tới, có phải sẽ cổ vũ chúng tôi trước hay không?
Muốn được bắn tim, không thể chỉ cho tiểu tổ tông và... Thạch Lỗi còn chưa nói dứt câu đã bị một người kéo lại, anh ta quay đầu lại nhìn, là Từ Kính Dư, Ai ai ai! Làm gì thế! Làm gì thế!
Từ Kính Dư mặt không biểu cảm ném người ra: Nói hươu nói vượn cái gì?
Thạch Lỗi cười gượng vài tiếng: Tôi chưa nói gì cả mà!
Ứng Hoan trả lời bọn họ từng vấn đề, thuận tiện nói mọi người cố lên, một đám người cảm thấy mỹ mãn tản ra. Hiện giờ các đội viên đều nhiễm tật xấu, trước khi thi có thể nói chuyện với Ứng Hoan, được cô nói cố lên thì khi thi đấu sẽ đặc biệt cố gắng.
Từ Kính Dư rất không quen nhìn những người này, một đám đều giống như bị bệnh.
Đám người tản ra, Ứng Hoan mới nhìn Ứng Trì, trên mi cốt của cậu có dán băng keo cá nhân. Ứng Trì tươi cười sáng lạn: Chị, lần sau chị tới thì để ba mẹ đi chùng nhé, để bọn họ xem em thi đấu.
Ứng Hoan cũng có ý này, không nghĩ tới hai người cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ là Ứng Trì có lẽ chỉ muốn Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đi xem cậu thi đấu, muốn khoe ra bản lĩnh của mình, còn Ứng Hoan nghĩ, nếu về sau không có cơ hội thì làm sao bây giờ?
Cô khẽ mím môi: Được, khi về chị sẽ nói với bọn họ.
Ứng Trì gãi gãi đầu: Tuần nào ba cũng phải tới bệnh viện hai lần, đi một chuyến cũng rất mệt, nếu không được thì thôi, cũng không nên miễn cưỡng ba, em chỉ tùy tiện nói.... Cậu ngẫm lại lại cười, Có thể xem trên TV, không tới cũng không sao.
Chị biết, chị sẽ hỏi ý ba mẹ trước. Cô gật đầu, Thi đấu cố lên nha, nhất định phải tiến vòng bán kết.
Kia khẳng định.
Thiếu niên tươi cười đến đường hoàng tự tin.
Ứng Hoan không xin nghỉ được, nhưng Chung Vi Vi xin nghỉ lại được cho phép.
Chung Vi Vi chỉ xem thử vận may thế nào, cũng không nghĩ sẽ xin được, Ứng Hoan có chút tức giận: Vì sao không cho tớ nghỉ?
Chung Vi Vi cắn môi, cũng cảm thấy kỳ quái: Tớ cũng không biết, chuyện này thật kỳ quái, chắc là giáo viên hướng dẫn nghĩ rằng cậu đi chơi, cho nên mới không phê. Nhưng sao thầy biết cậu đi xem thi đấu?
Không biết. Ứng Hoan nắm tóc, càng cảm thấy bực bội, cô thở dài, nhìn Chung Vi Vi, Đúng rồi, cậu xin nghỉ làm gì, trong nhà có việc sao?
Chung Vi Vi chớp chớp mắt, có chút chột dạ nói: Ừ... trong nhà có người thân kết hôn, tới vốn nghĩ không xin nghỉ được, không nghĩ tới thầy lại cho phép.
Ứng Hoan tức giận đến không muốn nói chuyện.
.....
Ngày 7 tháng 5, buổi họp báo trận tứ kết Quyền Anh thế giới WSB được đưa tin, trên mạng cũng có tuyên truyền.
Bởi vì có liên quan đến Từ Kính Dư, diễn đàn của trường học có topic đăng video và nói về chuyện này.
Trong video, đội viên mặc đồng phục màu đỏ của đội Thiên Bác ngồi trên xe bus, Từ Kính Dư mang tai nghe dựa vào ghế ngồi, thần sắc lãnh đạm, Ứng Trì giơ hai ngón tay với màn ảnh, tươi cười sáng lạn, Trần Sâm Nhiên mặt lạnh lùng không biểu cảm. Sau đó là video chuẩn bị trước khi thi đấu, nhóm vận động viên đang buộc băng vải, cuối cùng video chuyển tới trên người Từ Kính Dư, đặc tả anh vài giây.
Chàng trai cúi đầu, sườn mặt hoàn mỹ, khóe mắt hơi xếch, mũi cao thẳng, môi hơi nhấp, biểu tình chuyên chú nhìn tay mình, ngón tay thon dài thuần thục cột băng vải, cả người hormone bùng phát, giống như muốn thoát ra khỏi màn hình.
Lần này là đặc tả vài giây, khiến cho người xem không nhịn được thét chói tai, sinh viên nữ trong trường đều muốn bùng nổ____
[ A aaaaaaaa! Kính Vương man muốn chết! ]
[ Muốn chui vào trong video này, không dối gạt mọi người, cái cảnh cột băng vải này tôi đã xem hơn hai mươi lần!!! ]
[ Tôi cũng đã nhìn mấy trăm lần, anh trai nhỏ giơ tay kia là ai? Thật dễ thương, thật xinh đẹp! Là sinh viên trường chúng ta sao? Khoa nào? Ngàng nào! ]
[ Vẫn luôn biết Kính Vương đẹp trai, ngẫu nhiên sẽ gặp anh ấy trên trường, nhưng hoàn toàn không dám đi hỏi số điện thoại, chờ anh ấy thi đấu trở về, tôi còn cơ hội sao? ]
.........
Trong lúc nhất thời, Từ Kính Dư và Ứng Trì ở trường học được mọi người chú ý.
Từ Kính Dư là vẫn luôn được chú ý, Ứng Trì thì bắt đầu được chú ý, đã có người tìm kiếm tin tức của cậu....
Ứng Hoan nhìn bình luận, dùng nick clone trả lời một câu: Không có cơ hội, cậu ấy đã có người yêu rồi.
Mới vừa trả lời xong, đã bị một đống người hỏi lại____
[ Làm sao cô biết? Cô nói hươu nói vượn đi?]
[ Chứng cứ đâu? Thích ai chứ?]
[ Cậu ấy thích tôi, đừng hỏi. ]
.......
Ứng Hoan nhấp môi, hít một hơi thật sâu, bỏ điện thoại ra.
Hừ, cho các người đoán!
Chung Vi Vi đang thu dọn hành lý, cô chỉ mang theo một cái ba lô, mùa Hè nên quần áo đều mỏng, một cái ba lô là đủ rồi. Cô cầm di động nhìn thoáng qua bình luận, có chút lo lắng hỏi: Những người này, sẽ không lôi hết tin tức của Tiểu Trì ra bàn tán chứ?
Ứng Hoan nhíu mày: Rất có khả năng.
Lâm Tư Vũ cười ha ha: Ai, nói như vậy, Kính Vương và Tiểu Trì đều thành người nổi tiếng, Ứng Hoan, cậu có cảm thấy áp lực đặc biệt lớn không?
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, không nhịn được cười: Sẽ không đâu, chỉ là sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo.
Cái loại cảm giác kiêu ngạo này, khi Từ Kính Dư đánh KO, khi Ứng Trì đi đấu thắng, cô đều cảm thụ qua.
....
Đêm diễn ra trận tứ kết, Trung Quốc lấy tỷ số 3:2 đánh bại đội tuyển Mỹ, tiến vào trận chúng kết*
* Mình nghĩ phải là bán kết chứ nhỉ
Thi đấu kết thúc đã là rạng sáng 12 giờ rưỡi, Chung Vi Vi ngồi ở hàng sau cùng, cảm thấy mỹ mãn mà buông DVD, đem đồ nhét vào ba lô, đội mũ lên, rất giống trộm lặng lẽ rời đi. Sáng sớm hôm sau cô cũng lặng lẽ rời đi mà không ai biết.
Cùng lúc đó, kênh Thể Thao phát sóng thi đấu, mọi người có thể xem hoàn chỉnh trận đấu.
Cuối tuần, Ứng Hoan về nhà, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đang xem video thi đấu, cũng không biết hai người đã xem đi xem lại đoạn thi đấu của Ứng Trì mấy lần, xem xong lại xem của Từ Kính Dư, Ứng Hải Sinh quay đầu nhìn Ứng Hoan, vui vẻ nói: Ai, thằng bé Ứng Trì thật có tiền đồ, ba phát trên vòng bạn bè, mấy đồng nghiệp cũ đều hỏi ba.
Lục Mỹ xoa tóc, mỉm cười nói: Đồng nghiệp của mẹ cũng hỏi, khen con trai của mẹ đẹp trai.
Ứng Hoan đi qua, đứng phía sau họ, nhìn Ứng Trì trong video, hỏi: Ba mẹ, con đang muốn hỏi hai người. Cuối tháng có muốn đi xem thi đấu hay không? Cùng đi đi, rất khó lại có cơ hội.
Lục Mỹ và Ứng Hải Sinh liếc nhau, có chút do dự, Lục Mỹ nói: Vẫn là không đi, ba con đến hạn kiểm tra, nếu đi xem thi đấu thì không tốt. Gần đây thân thể Ứng Hải Sinh không tốt, không thể đi xa được, Lục Mỹ dù muốn đi cũng không dám đi.
Ứng Hải Sinh cũng biết tình trạng cơ thể mình, cũng rất chú ý, xua xua tay: Ba ở Thượng Hải xem video là được.
Ứng Hoan dừng một chút, nghĩ nghĩ, cười nói: Vâng, con sẽ quay lại video cho ba mẹ.
Lục Mỹ vui vẻ gật đầu: Được được được, con quay lại một ít, mẹ đăng lên vòng bạn bè.
.......
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái đã đến cuối tháng.
Ngày mùa Hè nắng chói chang, nóng đến khó chịu.
Thời tiết ở Tam Á càng nóng, giữa trưa, Ứng Hoan vừa xuống máy bay liền bị nóng đến muốn hôn mê, cô nói tài xế trực tiếp đưa mình đến nơi huấn luyện, sau khi xuống xe, cô đeo ba lô chạy vào cửa.
Vừa nhìn thấy cửa, lúc đang muốn chạy vào bỗng nhiên bị người từ phía sau kéo ba lô lại, cô bị kéo lùi hai bước, đâm vào lồng ngực cứng rắn.
Trong lòng Ứng Hoan cả kinh, vội quay đầu nhìn, Từ Kính Dư mặc đồng phục màu đỏ đứng dưới ánh mặt trời, tay trái cầm một quả dừa, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng hơi cong: Chạy nhanh như vậy, vội vã muốn gặp tôi sao?
Ứng Hoan đặc biệt vui vẻ, cong môi cười: Không phải!
Cô nhìn anh, lại hỏi: Sao anh lại ở chỗ này?
Mua cho em một quả dừa.
/82
|