Từ Kính Dư cắt đứt điện thoại liền gọi cho Ứng Hoan.
Lúc ấy Ứng Hoan đang ném điện thoại trong phòng để nạp điện, cô tắm rửa xong đi ra ngoài, Lục Mỹ liền nói: Điện thoại của con đã đổ chuông hai lần rồi, vừa rồi mẹ nghe giúp con, nói là câu lạc bộ có việc cần tìm, con mau gọi lại đi.
Vâng.
Ứng Hoan nghĩ rằng câu lạc bộ thật sự có việc tìm mình, vội vội vàng vàng chạy vào phòng lấy di động, thấy người gọi là Từ Kính Dư.
Điện thoại vừa chuyển được, liền nghe thấy âm thanh lười biếng của Từ Kính Dư: Mới vừa đi tắm? Cùng với âm thanh nhai kẹo quen thuộc.
Ứng Hoan nghe thấy âm thanh kia liền biết anh lại đang ăn kẹo bạc hà.
Cô nhỏ giọng hỏi: Vùa rồi anh nói câu lạc bộ có việc tìm tôi?
Từ Kính Dư cười: Bằng không thì sao? Nói tôi tìm em có việc? Tôi sợ mẹ em hỏi tôi là ai, tôi chắc chắn sẽ không nhịn được mà nói ra chuyện tôi đang theo đuổi em.
Ứng Hoan có chút xấu hổ, cô cảm thấy Từ Kính Dư hoàn toàn không kiêng dè chuyện này, đến cả bác sĩ Đỗ giống như cũng đã biết, anh còn sợ cái gì sao? Cô bỗng nhiên nhớ tới thành tích tiếng Anh cấp sáu còn chưa kiểm tra, vội vàng mở máy tính: A đúng rồi, tôi tra điểm thi tiếng anh một chút.
Sau hai tháng có thể kiểm tra thành tích, nhưng lúc trước vẫn luôn thi đấu, Ứng Hoan không có thời gian kiểm tra.
Từ Kính Dư lại bỏ một viên kẹo vào miệng, Ừ, tra đi.
Ứng Hoan nhập tài khoản của Ứng Trì, mạng có chút chậm, Tôi xem cho Ứng Trì trước.
Cũng không biết thằng nhóc này có qua hay không...
Vài giây sau, điểm hiện ra.
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở ra: Hơn điểm chuẩn 5 điểm.
Từ Kính Dư không tỏ ý kiến mà cười cười, Còn nhớ rõ tài khoản của tôi không?
Ứng Hoan đứng dậy, Tôi có mang theo, để tôi tìm một chút.
Không cần, tôi đọc cho em.
A... Ứng Hoan lại ngồi xuống.
Được.
Từ Kính Dư đọc cho cô, chậm rì rì hỏi: Điểm của tôi mà cao hơn em thì có khen thưởng gì không?
Ứng Hoan có chút buồn cười, người này soa lại như vậy, chuyện gì cũng muốn khen thưởng? Nhìn đến thành tích kia, cô sửng sốt kêu lên: Từ Kính Dư anh gạt tôi, rõ ràng tiếng Anh của anh rất tốt!
Điểm của anh là 602!
Từ Kính Dư không để ý nhiều, nhưng thấy cô kinh ngạc như vậy, anh vẫn hỏi: Em thì sao?
Ứng Hoan vội vàng kiểm tra điểm của mình.
586 điểm...
Kém anh 16 điểm.
Tiếng Anh của Ứng Hoan vẫn luôn tốt, lần trước anh thi với thái độ tùy ý như vậy, ai biết thành tích không tùy ý chút nào.
Từ Kính Dư cười, Trước kia tôi ở Mỹ 8 tháng, lúc sau lại đặc huấn nửa năm, tiếng Anh coi như chắp vá đi, trí nhớ của tôi tốt.
Ứng Hoan bĩu môi: Biết anh lợi hại, thâm tàng bất lộ.
Cô thật sự không nghĩ tới tiếng Anh của anh tốt như vậy, vốn dĩ cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là 500 điểm, không nghĩ tới....
Tiểu Hoan, lau khô tóc trước đi, nếu không sẽ cảm mạo.
Lục Mỹ đi qua phòng, nhìn thấy trên đầu cô còn đang trùm khăn lông, nhịn không được thúc giục vài câu.
Ứng Hoan quay đầu nhìn, vội nói: Vâng ạ.
Từ Kính Dư nghe thấy được, trong đầu anh hiện lên hình ảnh đầu cô còn ướt dầm dề, trùm khăn lên rồi gọi điện thoại cho anh, cười nhẹ: Em lau khô tóc trước, nếu rảnh là gọi cho tôi.
Ứng Hoan ừ một tiếng, Tôi cúp máy nha?
Có thời gian thì đến đây, tôi nói giám đốc đặt vé cho em.
Được.
Từ Từ.
Từ Kính Dư gọi cô lại, Mẹ tôi nói hôm nay vừa xuống máy bay liền đến phòng khám, muốn tháo niềng răng?
Ứng Hoan có chút hỏng mất, vì cái gì quan hệ giữa bác sĩ Đỗ và Từ Kính Dư lại tốt như vậy? Cái gì cũng nói với anh ấy sao?!
Cô khẩn trương hỏi: Cô... còn nói gì sao?
Nói tôi khuyên em đừng tháo niềng gấp. Từ Kính Dư lại ăn thêm một cái kẹo, Cá vàng nhỏ, không phải đã nói em đeo niềng răng không xấu sao? Em gấp cái gì?
Ứng Hoan: ...
Cô đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời.
Cô cũng đâu thể nói cho anh, cô muốn tháo niềng răng vì muốn yêu đương với anh, muốn hôn môi cùng anh chứ.
Bả vai Ứng Hoan sụp xuống, Tôi đi sấy tóc.
Từ Kính Dư cười: Đi đi.
.........
Buổi chiều ngày hôm sau, Ứng Hoan và Chung Vi Vi hẹn nhau ở trước cổng trường, Ứng Hoan tới trước, cô đứng ở cổng trường đợi một lúc, thấy Chung Vi Vi bước xuống từ xe taxi, vội kéo hành lý đi qua, Ba cậu không đưa cậu đi sao?
Chung Vi Vi cười: Hôm nay ông ấy có việc.
Ứng Hoan đánh giá cô ấy một lượt, cười cười: Hơn một tháng không gặp, tóc cậu hình như dài hơn rồi.
Lúc học cao trung tóc Chung Vi Vi rất ngắn, vào đại học liền muốn nuôi tóc dài, hiện tại đã đến ngực rồi, cô gãi gãi tóc: Đẹp không.
Đẹp lắm.
Hai người trở lại ký túc xá, Khương Manh và Lâm Tư Vũ đều đã đến nơi, Lâm Tư Vũ nhìn hai người: Các cậu hẹn nhau sao?
Ứng Hoan gật đầu: Ừ, gặp nhau ở cổng trường, các cậu vừa đến à?
Lâm Tư Vũ chỉ chỉ Khương Manh: Khương Manh đến từ giữa trưa.
Ba mẹ tớ đưa đến. Khương Manh cười cười, quay đầu nhìn Ứng Hoan, không biết có phải hay không, cô ta như thấy Ứng Hoan xinh hơn trước kia, nhớ tới cuộc họp báo mới xem trên mạng hôm trước, không nhịn được liền hỏi: Ứng Hoan, nghỉ đông cậu vẫn luôn đi theo đội thi đấu đúng không?
Thi đấu WSB tương đối đơn giản, ngoại trừ buổi họp báo trước khi bắt đầu thi đấu còn lại không tuyên truyền nhiều, thi đấu theo vòng cũng không phải trận nào cũng đưa tin, chỉ có trận tứ kết, bán kết và trung kết mới đưa tin đầy đủ.
Mấy hôm trước Khương Manh có xem qua một video tuyên truyền, nhìn thấy bóng dáng Ứng Hoan.
Cô ta vốn cho rằng Ứng Hoan chỉ làm thêm, không có tư cách đi theo đội đến các quốc gia thi đấu, lúc nhìn thấy Ứng Hoan, cô ta ngây ngẩn cả người, lại nhớ đến lúc nói chuyện trên wechat, Ứng Hoan nói không hay xem wechat liền đoán được.
Ứng Hoan nhìn cô ta, Ừ, toàn bộ thời gian nghỉ đông đều đi theo đội, mới về ngày hôm qua.
Từ khi ăn một bữa cơm hữu nghị kia, quan hệ giữa Khương Manh và ba người còn lại không tốt như như trước, lúc ăn cơm cũng là đi ăn với đồng hương ở phòng bên cạnh, thời điểm ăn tết cũng có chúc nhau vài câu, ngẫu nhiên cũng sẽ nói chút chuyện trong nhóm chat, mặt khác đều không nói nhiều.
Ứng Hoan đi theo đội thi đấu, có lúc rất bận, không thể nói chuyện phiếm, nhưng Lâm Tư Vũ biết chuyện Ứng Hoan tùy đội, cô tủm tỉm hỏi: Lúc trước thấy cậu bận quá mà mệt mỏi, cũng chưa kịp hỏi cậu, theo đội có chơi vui không?
Không có gì chơi vui cả, chỉ có thi đấu, rất mệt. Mệt nhất là ngồi máy bay nhiều lần, đến nơi cũng không được nghỉ ngơi, ngày hôm sau bọn họ liền phải khôi phục huấn luyện, ngày thứ ba trực tiếp thi đấu.
Ứng Hoan mở valy, lấy quần áo bỏ vào tủ.
Lâm Tư Vũ kinh ngạc: Tàn nhẫn như vậy? Kia kết quả thi đấu thì sao?
Ứng Hoan ngẩng đầu cười: Thắng.
Lâm Tư Vũ lại hỏi: Kia Kính Vương có phải thắng liên tiếp hay không?
Khương Manh nhìn Ứng Hoan, Ứng Hoan dừng một chút, nhấp môi: Không có, mấy hôm trước thi đấu với đội Cuba, thua.
Lâm Tư Vũ a một tiếng: Vậy còn cơ hội tiến vào chung kết không?
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, ngẩng đầu cười: Trận tứ kết khẳng định có thể vào?
Còn trận chung kết, rất khó nói.
Khương Manh nhìn Ứng Hoan, hỏi: Đến lúc đó chúng ta có thể đi xem không?
Ứng Hoan nhìn cô ta, Có thể, nhưng còn phải xem lúc đó có phải học hay không?
Thời khóa biểu của học kỳ mới còn chưa phát xuống, cô xem qua lịch thi đấu, trận tứ kết từ ngày 7 tháng 5 đến ngày 9 tháng 5, thi ở Tam Á. Ngày mùng 7 và mùng 8 vừa lúc là cuối tuần, nếu cô muốn đi xem thi đấu, phải xin nghỉ hai ba ngày.
Một người xin nghỉ thì không sao, nếu cả phòng xin nghỉ...
Vậy quá khả nghi.
Giáo viên sẽ nổi bão mất.
Khương Manh lại không nghĩ tới chuyện này, cô ta quan tâm hỏi: Vậy cậu có thể xin vé cho bọn tớ không?
Ứng Hoan nhìn Khương Manh, có chút không rõ ý tứ của cô ta là gì, còn muốn theo đuổi Từ Kính Dư sao? Hay chỉ đơn thuần muốn xem thi đấu? Nếu đơn thuần muốn xem thi đấu, cô có thể xin vé, muốn theo đuổi Từ Kính Dư....
Trong lòng cô không muốn lấy vé cho Khương Manh.
Chung Vi Vi nhìn hai người một cái, nói với Khương Manh: Khương Manh, bây giờ cậu còn muốn theo đuổi Từ Kính Dư sao?
Ngày thường Khương Manh vẫn luôn nói muốn theo đuổi ai đó, muốn ngủ với ai đó, kỳ thật trong xương cốt rất kiêu ngạo, thật muốn cô theo đuổi ai đó, vẫn cảm thấy rất mất mặt, cho nên vẫn luôn không nói rõ ràng.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, càng nghĩ càng hối hận, đặc biệt khi biết Ứng Hoan đi theo đội, loại hối hận này càng lớn hơn.
Lần này, cô ta hào phóng gật đầu: Phải, anh ấy lại không có bạn gái, cho dù anh ấy không thích người khác theo đuổi, kia.... cũng nói nói chừng, biết đâu đấy?
Chung Vi Vi hơi dừng, nhìn Ứng Hoan.
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, nhìn về phía Khương Manh, Từ Kính Dư đang theo đuổi tớ.
Khương Manh.
Cô ta nhìn Ứng Hoan với ánh mắt không thể tin nổi, một câu cũng không nói nên lời.
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói thẳng: Tớ cũng mới phát hiện, tớ thích anh ấy.
Khương Manh nhướng mày, cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô ta cảm thấy mình bị chơi đùa, lòng tự trọng không tiếp thu được, hung hăng trừng mắt nhìn Ứng Hoan, dùng sức ném ba lô trên tay lên bàn, xoay người ra cửa.
Rầm___
Cửa bị đập mạnh một cái
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Hoan cũng có chút phiền, nhưng chuyện này đều là sự thật, so với lừa gạt đối phương không bằng nói ra sự thật, cô thở dài: Các cậu nhìn tớ thì cũng vô dụng, tớ không nghĩ sẽ biến thành như vậy.
Lâm Tư Vũ: Không phải, cậu và Kính Vương ở bên nhau?
Ứng Hoan nhỏ giọng: Chờ anh ấy thi xong đi.
Lâm Tư Vũ ngửa mặt lên trời: Trời ạ! Tình yêu tới quá nhanh....
....
Tam Á.
Mấy người Từ Kính Dư đang chuẩn bị cho trận thi đấu tiếp theo, bởi vì liên quan đến lần thua vừa rồi, điểm tích phân đã bị rớt hạng.
Thời điểm huấn luyện, cả người Trần Sâm Nhiên đều không tiến vào trạng thái, quan trọng nhất chính là cân nặng lại giảm, khoảng thời gian này sút cân đặc biệt rõ ràng, trong lòng Ngô Khởi vô cùng sốt ruột, nhịn không được mắng: Trần Sâm Nhiên, cậu bị sao thế hả? Cân nặng lại giảm? Còn giảm nữa sẽ vượt ngoài phạm vi.
Ứng Trì nhìn cậu ta một cái, cảm giác Trần Sâm Nhiên gần đây thật sự rất quái lạ, Cậu làm sao? Muốn ngường quyền thi đấu cho tôi à?
Trần Sâm Nhiên trực tiếp đứng lên, hừ lạnh: Cậu tưởng bở.
Ứng Trì nhắc nhở cậu ta: Nhưng cậu đã giảm 2 kg rồi, cậu còn như vậy, có thể chống đỡ được đến khi thi đấu kết thúc sao?
Như thế nào không thể? Trần Sâm Nhiên mím môi, cậu ta biết trạng thái của mình gần đây không tốt, cả người đặc biệt bực bội, cậu ta lạnh lùng nhìn Ứng Trì: Làm tốt công việc dự bị của cậu, tôi chỉ cần không rớt ra ngoài phạm vi là được.
Ứng Trì: ....
(Dường như người chịu ảnh hưởng nhất về mối quan hệ của Ứng Hoan và Từ Kính Dư chính là Trần Sâm Nhiên, sau này mọi người sẽ rõ.
Không phải hủ nữ đâu, tôi còn chưa đọc đam mỹ nữa, nhưng có lẽ bị ảnh hưởng bởi đứa bạn hủ nữ của mình mà thấy Ứng Trì với Trần Sâm Nhiên cứ như Ngốc bạch ngọt thụ x Biệt nữu ngạo kiều công.
Chương này khá phân vân về cách gọi Khương Manh, dù sao giữa cô ta và cô ấy cũng khác biệt, mặc dù lúc nói Thạch Lỗi là anh ta cũng không cảm thấy khác nhiều nhưng đến Khương Manh lại khiến mình phân vân.)
Lúc ấy Ứng Hoan đang ném điện thoại trong phòng để nạp điện, cô tắm rửa xong đi ra ngoài, Lục Mỹ liền nói: Điện thoại của con đã đổ chuông hai lần rồi, vừa rồi mẹ nghe giúp con, nói là câu lạc bộ có việc cần tìm, con mau gọi lại đi.
Vâng.
Ứng Hoan nghĩ rằng câu lạc bộ thật sự có việc tìm mình, vội vội vàng vàng chạy vào phòng lấy di động, thấy người gọi là Từ Kính Dư.
Điện thoại vừa chuyển được, liền nghe thấy âm thanh lười biếng của Từ Kính Dư: Mới vừa đi tắm? Cùng với âm thanh nhai kẹo quen thuộc.
Ứng Hoan nghe thấy âm thanh kia liền biết anh lại đang ăn kẹo bạc hà.
Cô nhỏ giọng hỏi: Vùa rồi anh nói câu lạc bộ có việc tìm tôi?
Từ Kính Dư cười: Bằng không thì sao? Nói tôi tìm em có việc? Tôi sợ mẹ em hỏi tôi là ai, tôi chắc chắn sẽ không nhịn được mà nói ra chuyện tôi đang theo đuổi em.
Ứng Hoan có chút xấu hổ, cô cảm thấy Từ Kính Dư hoàn toàn không kiêng dè chuyện này, đến cả bác sĩ Đỗ giống như cũng đã biết, anh còn sợ cái gì sao? Cô bỗng nhiên nhớ tới thành tích tiếng Anh cấp sáu còn chưa kiểm tra, vội vàng mở máy tính: A đúng rồi, tôi tra điểm thi tiếng anh một chút.
Sau hai tháng có thể kiểm tra thành tích, nhưng lúc trước vẫn luôn thi đấu, Ứng Hoan không có thời gian kiểm tra.
Từ Kính Dư lại bỏ một viên kẹo vào miệng, Ừ, tra đi.
Ứng Hoan nhập tài khoản của Ứng Trì, mạng có chút chậm, Tôi xem cho Ứng Trì trước.
Cũng không biết thằng nhóc này có qua hay không...
Vài giây sau, điểm hiện ra.
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở ra: Hơn điểm chuẩn 5 điểm.
Từ Kính Dư không tỏ ý kiến mà cười cười, Còn nhớ rõ tài khoản của tôi không?
Ứng Hoan đứng dậy, Tôi có mang theo, để tôi tìm một chút.
Không cần, tôi đọc cho em.
A... Ứng Hoan lại ngồi xuống.
Được.
Từ Kính Dư đọc cho cô, chậm rì rì hỏi: Điểm của tôi mà cao hơn em thì có khen thưởng gì không?
Ứng Hoan có chút buồn cười, người này soa lại như vậy, chuyện gì cũng muốn khen thưởng? Nhìn đến thành tích kia, cô sửng sốt kêu lên: Từ Kính Dư anh gạt tôi, rõ ràng tiếng Anh của anh rất tốt!
Điểm của anh là 602!
Từ Kính Dư không để ý nhiều, nhưng thấy cô kinh ngạc như vậy, anh vẫn hỏi: Em thì sao?
Ứng Hoan vội vàng kiểm tra điểm của mình.
586 điểm...
Kém anh 16 điểm.
Tiếng Anh của Ứng Hoan vẫn luôn tốt, lần trước anh thi với thái độ tùy ý như vậy, ai biết thành tích không tùy ý chút nào.
Từ Kính Dư cười, Trước kia tôi ở Mỹ 8 tháng, lúc sau lại đặc huấn nửa năm, tiếng Anh coi như chắp vá đi, trí nhớ của tôi tốt.
Ứng Hoan bĩu môi: Biết anh lợi hại, thâm tàng bất lộ.
Cô thật sự không nghĩ tới tiếng Anh của anh tốt như vậy, vốn dĩ cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là 500 điểm, không nghĩ tới....
Tiểu Hoan, lau khô tóc trước đi, nếu không sẽ cảm mạo.
Lục Mỹ đi qua phòng, nhìn thấy trên đầu cô còn đang trùm khăn lông, nhịn không được thúc giục vài câu.
Ứng Hoan quay đầu nhìn, vội nói: Vâng ạ.
Từ Kính Dư nghe thấy được, trong đầu anh hiện lên hình ảnh đầu cô còn ướt dầm dề, trùm khăn lên rồi gọi điện thoại cho anh, cười nhẹ: Em lau khô tóc trước, nếu rảnh là gọi cho tôi.
Ứng Hoan ừ một tiếng, Tôi cúp máy nha?
Có thời gian thì đến đây, tôi nói giám đốc đặt vé cho em.
Được.
Từ Từ.
Từ Kính Dư gọi cô lại, Mẹ tôi nói hôm nay vừa xuống máy bay liền đến phòng khám, muốn tháo niềng răng?
Ứng Hoan có chút hỏng mất, vì cái gì quan hệ giữa bác sĩ Đỗ và Từ Kính Dư lại tốt như vậy? Cái gì cũng nói với anh ấy sao?!
Cô khẩn trương hỏi: Cô... còn nói gì sao?
Nói tôi khuyên em đừng tháo niềng gấp. Từ Kính Dư lại ăn thêm một cái kẹo, Cá vàng nhỏ, không phải đã nói em đeo niềng răng không xấu sao? Em gấp cái gì?
Ứng Hoan: ...
Cô đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời.
Cô cũng đâu thể nói cho anh, cô muốn tháo niềng răng vì muốn yêu đương với anh, muốn hôn môi cùng anh chứ.
Bả vai Ứng Hoan sụp xuống, Tôi đi sấy tóc.
Từ Kính Dư cười: Đi đi.
.........
Buổi chiều ngày hôm sau, Ứng Hoan và Chung Vi Vi hẹn nhau ở trước cổng trường, Ứng Hoan tới trước, cô đứng ở cổng trường đợi một lúc, thấy Chung Vi Vi bước xuống từ xe taxi, vội kéo hành lý đi qua, Ba cậu không đưa cậu đi sao?
Chung Vi Vi cười: Hôm nay ông ấy có việc.
Ứng Hoan đánh giá cô ấy một lượt, cười cười: Hơn một tháng không gặp, tóc cậu hình như dài hơn rồi.
Lúc học cao trung tóc Chung Vi Vi rất ngắn, vào đại học liền muốn nuôi tóc dài, hiện tại đã đến ngực rồi, cô gãi gãi tóc: Đẹp không.
Đẹp lắm.
Hai người trở lại ký túc xá, Khương Manh và Lâm Tư Vũ đều đã đến nơi, Lâm Tư Vũ nhìn hai người: Các cậu hẹn nhau sao?
Ứng Hoan gật đầu: Ừ, gặp nhau ở cổng trường, các cậu vừa đến à?
Lâm Tư Vũ chỉ chỉ Khương Manh: Khương Manh đến từ giữa trưa.
Ba mẹ tớ đưa đến. Khương Manh cười cười, quay đầu nhìn Ứng Hoan, không biết có phải hay không, cô ta như thấy Ứng Hoan xinh hơn trước kia, nhớ tới cuộc họp báo mới xem trên mạng hôm trước, không nhịn được liền hỏi: Ứng Hoan, nghỉ đông cậu vẫn luôn đi theo đội thi đấu đúng không?
Thi đấu WSB tương đối đơn giản, ngoại trừ buổi họp báo trước khi bắt đầu thi đấu còn lại không tuyên truyền nhiều, thi đấu theo vòng cũng không phải trận nào cũng đưa tin, chỉ có trận tứ kết, bán kết và trung kết mới đưa tin đầy đủ.
Mấy hôm trước Khương Manh có xem qua một video tuyên truyền, nhìn thấy bóng dáng Ứng Hoan.
Cô ta vốn cho rằng Ứng Hoan chỉ làm thêm, không có tư cách đi theo đội đến các quốc gia thi đấu, lúc nhìn thấy Ứng Hoan, cô ta ngây ngẩn cả người, lại nhớ đến lúc nói chuyện trên wechat, Ứng Hoan nói không hay xem wechat liền đoán được.
Ứng Hoan nhìn cô ta, Ừ, toàn bộ thời gian nghỉ đông đều đi theo đội, mới về ngày hôm qua.
Từ khi ăn một bữa cơm hữu nghị kia, quan hệ giữa Khương Manh và ba người còn lại không tốt như như trước, lúc ăn cơm cũng là đi ăn với đồng hương ở phòng bên cạnh, thời điểm ăn tết cũng có chúc nhau vài câu, ngẫu nhiên cũng sẽ nói chút chuyện trong nhóm chat, mặt khác đều không nói nhiều.
Ứng Hoan đi theo đội thi đấu, có lúc rất bận, không thể nói chuyện phiếm, nhưng Lâm Tư Vũ biết chuyện Ứng Hoan tùy đội, cô tủm tỉm hỏi: Lúc trước thấy cậu bận quá mà mệt mỏi, cũng chưa kịp hỏi cậu, theo đội có chơi vui không?
Không có gì chơi vui cả, chỉ có thi đấu, rất mệt. Mệt nhất là ngồi máy bay nhiều lần, đến nơi cũng không được nghỉ ngơi, ngày hôm sau bọn họ liền phải khôi phục huấn luyện, ngày thứ ba trực tiếp thi đấu.
Ứng Hoan mở valy, lấy quần áo bỏ vào tủ.
Lâm Tư Vũ kinh ngạc: Tàn nhẫn như vậy? Kia kết quả thi đấu thì sao?
Ứng Hoan ngẩng đầu cười: Thắng.
Lâm Tư Vũ lại hỏi: Kia Kính Vương có phải thắng liên tiếp hay không?
Khương Manh nhìn Ứng Hoan, Ứng Hoan dừng một chút, nhấp môi: Không có, mấy hôm trước thi đấu với đội Cuba, thua.
Lâm Tư Vũ a một tiếng: Vậy còn cơ hội tiến vào chung kết không?
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, ngẩng đầu cười: Trận tứ kết khẳng định có thể vào?
Còn trận chung kết, rất khó nói.
Khương Manh nhìn Ứng Hoan, hỏi: Đến lúc đó chúng ta có thể đi xem không?
Ứng Hoan nhìn cô ta, Có thể, nhưng còn phải xem lúc đó có phải học hay không?
Thời khóa biểu của học kỳ mới còn chưa phát xuống, cô xem qua lịch thi đấu, trận tứ kết từ ngày 7 tháng 5 đến ngày 9 tháng 5, thi ở Tam Á. Ngày mùng 7 và mùng 8 vừa lúc là cuối tuần, nếu cô muốn đi xem thi đấu, phải xin nghỉ hai ba ngày.
Một người xin nghỉ thì không sao, nếu cả phòng xin nghỉ...
Vậy quá khả nghi.
Giáo viên sẽ nổi bão mất.
Khương Manh lại không nghĩ tới chuyện này, cô ta quan tâm hỏi: Vậy cậu có thể xin vé cho bọn tớ không?
Ứng Hoan nhìn Khương Manh, có chút không rõ ý tứ của cô ta là gì, còn muốn theo đuổi Từ Kính Dư sao? Hay chỉ đơn thuần muốn xem thi đấu? Nếu đơn thuần muốn xem thi đấu, cô có thể xin vé, muốn theo đuổi Từ Kính Dư....
Trong lòng cô không muốn lấy vé cho Khương Manh.
Chung Vi Vi nhìn hai người một cái, nói với Khương Manh: Khương Manh, bây giờ cậu còn muốn theo đuổi Từ Kính Dư sao?
Ngày thường Khương Manh vẫn luôn nói muốn theo đuổi ai đó, muốn ngủ với ai đó, kỳ thật trong xương cốt rất kiêu ngạo, thật muốn cô theo đuổi ai đó, vẫn cảm thấy rất mất mặt, cho nên vẫn luôn không nói rõ ràng.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, càng nghĩ càng hối hận, đặc biệt khi biết Ứng Hoan đi theo đội, loại hối hận này càng lớn hơn.
Lần này, cô ta hào phóng gật đầu: Phải, anh ấy lại không có bạn gái, cho dù anh ấy không thích người khác theo đuổi, kia.... cũng nói nói chừng, biết đâu đấy?
Chung Vi Vi hơi dừng, nhìn Ứng Hoan.
Ứng Hoan trầm mặc vài giây, nhìn về phía Khương Manh, Từ Kính Dư đang theo đuổi tớ.
Khương Manh.
Cô ta nhìn Ứng Hoan với ánh mắt không thể tin nổi, một câu cũng không nói nên lời.
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói thẳng: Tớ cũng mới phát hiện, tớ thích anh ấy.
Khương Manh nhướng mày, cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô ta cảm thấy mình bị chơi đùa, lòng tự trọng không tiếp thu được, hung hăng trừng mắt nhìn Ứng Hoan, dùng sức ném ba lô trên tay lên bàn, xoay người ra cửa.
Rầm___
Cửa bị đập mạnh một cái
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Ứng Hoan.
Ứng Hoan cũng có chút phiền, nhưng chuyện này đều là sự thật, so với lừa gạt đối phương không bằng nói ra sự thật, cô thở dài: Các cậu nhìn tớ thì cũng vô dụng, tớ không nghĩ sẽ biến thành như vậy.
Lâm Tư Vũ: Không phải, cậu và Kính Vương ở bên nhau?
Ứng Hoan nhỏ giọng: Chờ anh ấy thi xong đi.
Lâm Tư Vũ ngửa mặt lên trời: Trời ạ! Tình yêu tới quá nhanh....
....
Tam Á.
Mấy người Từ Kính Dư đang chuẩn bị cho trận thi đấu tiếp theo, bởi vì liên quan đến lần thua vừa rồi, điểm tích phân đã bị rớt hạng.
Thời điểm huấn luyện, cả người Trần Sâm Nhiên đều không tiến vào trạng thái, quan trọng nhất chính là cân nặng lại giảm, khoảng thời gian này sút cân đặc biệt rõ ràng, trong lòng Ngô Khởi vô cùng sốt ruột, nhịn không được mắng: Trần Sâm Nhiên, cậu bị sao thế hả? Cân nặng lại giảm? Còn giảm nữa sẽ vượt ngoài phạm vi.
Ứng Trì nhìn cậu ta một cái, cảm giác Trần Sâm Nhiên gần đây thật sự rất quái lạ, Cậu làm sao? Muốn ngường quyền thi đấu cho tôi à?
Trần Sâm Nhiên trực tiếp đứng lên, hừ lạnh: Cậu tưởng bở.
Ứng Trì nhắc nhở cậu ta: Nhưng cậu đã giảm 2 kg rồi, cậu còn như vậy, có thể chống đỡ được đến khi thi đấu kết thúc sao?
Như thế nào không thể? Trần Sâm Nhiên mím môi, cậu ta biết trạng thái của mình gần đây không tốt, cả người đặc biệt bực bội, cậu ta lạnh lùng nhìn Ứng Trì: Làm tốt công việc dự bị của cậu, tôi chỉ cần không rớt ra ngoài phạm vi là được.
Ứng Trì: ....
(Dường như người chịu ảnh hưởng nhất về mối quan hệ của Ứng Hoan và Từ Kính Dư chính là Trần Sâm Nhiên, sau này mọi người sẽ rõ.
Không phải hủ nữ đâu, tôi còn chưa đọc đam mỹ nữa, nhưng có lẽ bị ảnh hưởng bởi đứa bạn hủ nữ của mình mà thấy Ứng Trì với Trần Sâm Nhiên cứ như Ngốc bạch ngọt thụ x Biệt nữu ngạo kiều công.
Chương này khá phân vân về cách gọi Khương Manh, dù sao giữa cô ta và cô ấy cũng khác biệt, mặc dù lúc nói Thạch Lỗi là anh ta cũng không cảm thấy khác nhiều nhưng đến Khương Manh lại khiến mình phân vân.)
/82
|