Đêm hôm đó, Đàm Dật Trì đứng bên ngoài, khoanh tay dựa vào cánh cửa, ánh mắt ảm đảm hướng về cây hoa trà đỏ.
Trong tuyết, màu trắng tinh khôi hoà hợp với màu đỏ e ấp của hoa trà, cảm giác vừa kinh diễm lại vừa dịu dàng, cứ như bị lạc vào một khung cảnh thần tiên, khó lòng rời mắt.
Nhưng vẻ đẹp này lại gợi đến cho anh màu đỏ của máu nên trong lòng chợt dâng lên nổi bi thương. Phải chăng trên người Tĩnh Ngữ vẫn luôn mang theo vẻ đẹp này cơ mà anh lại chưa từng nhận ra?
Cô xinh đẹp theo kiểu dáng phổ thông, không có gì đặc biệt nhưng trên người cô lại có một luồng sáng đẹp đẽ khiến người khác không thể không chú ý đến. Muốn kiên cường, ở cô có kiên cường, muốn dịu dàng, ở cô có dịu dàng, muốn sự tươi mát, ở chỗ cô cũng có sự tươi mát, nhưng nếu anh muốn nhìn thấy sự yếu đuối của cô, vậy phải xem xem anh có thật sự là người mà cô tin tưởng.
Vậy nên anh mới cho rằng, có phải trước mặt anh cô luôn che giấu con người thật của mình không? Cô luôn trốn tránh, luôn tỏ ra là bản thân không sao, có đau cũng sẽ không nói, có khó chịu cũng sẽ không kể cho anh nghe. Cô thà chịu đựng cũng không muốn cho anh biết được những điều đó, biết được cô đã phải khó khăn và thống khổ ra sao. Là bởi vì, cô chưa đủ tin tưởng vào anh, cô vẫn xem anh là một người xa lạ, thậm chí còn không bằng với Âu Dương Chấn trước kia.
Đàm Dật Trì thở dài, từ trước đến nay anh chưa từng phải đi lấy lòng bất kì người phụ nữ nào, toàn là bọn họ lấy lòng anh, đeo bám anh, giờ đây, tự dưng lại phải đi cầu xin sự thương hại từ một cô nhóc, trong lòng không khỏi tuông trào cảm giác nghi hoặc. Nhưng cho dù là vậy, lần này anh vẫn muốn quyết tâm đến gần cô thêm một chút, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô, bảo vệ cho cô, cho dù… cô có đẩy anh ra, cho dù… cô có không cần, anh cũng nhất quyết không rời đi dù chủ một bước. Vì anh biết, nếu hôm nay anh rời đi, sau này chắc chắn anh sẽ không còn bất kì cơ hội nào nữa, mà bức tường giữa anh và cô cũng sẽ càng lúc càng dày, thế nên, nếu anh muốn oán trách thì hãy trách bản thân mình chưa làm tốt, trách tình yêu của anh chưa đủ khiến cho cô rung động, trách tuổi tác của hai người quá lớn nên đôi lúc không hiểu được đối phương nghĩ gì.
Suy cho cùng, anh vẫn cần phải học hỏi nhiều hơn nữa, học cách lắng nghe, học cách thấu hiểu, học cách yêu thương, học cách quan tâm, chăm sóc một người, học cách… làm một người chồng, một người ba tốt, chỉ có như vậy, chỉ có hoàn thiện bản thân thì anh mới có thể bước vào trái tim cô, là một người đàn ông đủ cứng rắn, đỏ vững chắc để cô dựa vào.
…
Bên trong phòng, Tĩnh Ngữ nằm trên giường nhưng lại không có cách nào ngủ được, trong lòng cứ có một cảm giác căng thẳng khó chịu. Đương nhiên, cô không phải đang lo sợ rằng anh sẽ làm gì cô, dù sao cô cũng thành dáng vẻ như vậy rồi, vừa xấu xí lại vừa luộm thuộm, đến việc tắm rửa gội đầu cũng cảm thấy khó khăn, sao anh thật sự có những suy nghĩ đó với cô, không phải là rất kì lạ rồi sao?
Vậy nên, thứ mà Tĩnh Ngữ lo sợ chính là, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ thấy được con người thật của mình, một cô gái yếu đuối, bất lực với cuộc sống, bất lực với tương lai. Nó là điểm yếu của cô cũng là thứ mà cô luôn muốn che đậy, cô ghét phải rơi nước mắt trước mặt người khác, bởi vì khóc cũng sẽ không giải quyết được vấn đề, cô ghét phải tỏ ra yếu đuối, bởi vì yếu đuối sẽ bị người khác khinh thường, rẻ mạt. Cũng như vậy, nên cô chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là phải vùng lên chiến đấu, vùng dậy đấu tranh, không bao giờ để cho người khác tìm ra một chút điểm yếu nào từ cô.
Cô ép bản thân phải mạnh mẽ là thế, nhưng từ khi có sự xuất hiện của anh, cô luôn bị dồn vào đường cùng, bất lực đến mức quỳ xuống nhặt từng tờ tiền bị người ta vứt trên sàn, thống khổ đến mức phải van xin anh buông tha sau đó lại mặt dày nhận tiền từ chỗ anh như một kẻ trơ trẽn bán thân nuôi miệng.
Vậy nên nếu phải nói một cách chính xác, thật ra cô không ghét anh nhiều như cô thường nói, cô chỉ đang giận chính bản thân mình vì đã để lộ dáng vẻ thê thảm nhất của bản ở trước mặt anh. Cũng là nói, mỗi lần đứng trước mặt anh, nhìn vào mắt anh, cô có cảm giác như bản thân không còn một chút lòng tự tôn nào, tất cả đều đã bị anh nghiền nát thành tro tàn, khiến cô bất giác cảm thấy xấu khổ, cảm thấy tự ti, cảm thấy bản thân đang bị thương hại,mà tất cả những điều đó đã hình thành nên cô của bây giờ, mỏng manh đến nỗi không dám chơi đùa với lửa bỏng, chơi đùa với vận mệnh. Có vẻ như… cô sắp không còn đủ sức để diễn vở kịch “tôi ổn” nữa rồi, bởi vì… cô thật sự cảm thấy không ổn chút nào, cô muốn tìm thấy ánh sáng dẫn lối cho bản thân mình, cô muốn thoát khỏi vũng bùn lầy đáng sợ ấy, chỉ là… cô không đủ sức.
Chợt, Tĩnh Ngữ nghe thấy tiếng bước chân của ai đó vọng vào nên cô vội vàng nhắm mắt, giả vờ như đang chìm vào giấc ngủ say, hơi thở đều đều.
Người đàn ông kia bước vào, anh không trở về chỗ của mình để ngủ - dưới sàn, mà lại đến bên cạnh giường cô, ân cần kéo chăn lên đắp kín người cho cô, còn tiện tay vuốt ve mái tóc cô.
Đàm Dật Trì nhìn cô chăm chăm, khoé môi bất giác cong lên mỉm cười, không nhịn được mà cúi người xuống, nhẹ hôn lên bờ môi cô và nói hai tiếng: “Ngủ ngon!”
Bàn tay giấu trong chăn của cô siết chặt, không dám cử động hay để lộ ra bất cứ sơ hở nào, phải đến một lúc sau, trong phòng không còn tiếng động này nữa cô mới lén mở mắt ra.
Cô nghiêng người nhìn Đàm Dật Trì đang nằm ngủ ở dưới sàn, bỗng cảm thấy anh không nên xuất hiện ở nhà cô. Anh đẹp như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, trên người anh toát lên một loại phong cách giàu sang mà ở dưới quê ít người có được. Vậy nên mới nói, anh rất khác người và hoàn toàn không phù hợp với chốn quê hẻo lánh này, tại sao cứ phải nằng nặc ở lại, là để trải nghiệm cuộc sống nghèo nàn sao?
Nhưng nghĩ kĩ một chút, với quyền lực và địa vị của anh, nếu anh thật sự vì đứa bé trong bụng cô mà đến đây, anh đã sớm cho người đưa cô đi, đâu cần phải tốn công tốn sức nhiều như vậy?
Không lẽ… là vì yêu thật sao? Vì anh muốn tôn trọng cô nên mới không ép buộc cô làm điều mình không muốn?
Nhưng sau đó, Tĩnh Ngữ vội bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đối với cô, tình yêu là một thứ gì đó quá mơ hồ, không ai lại thật lòng muốn ở bên cạnh một cô gái nhà quê cái gì cũng không có như cô. Đặc biệt là người như anh, sớm đã quen với những cô gái xinh đẹp, kiều diễm, đến người yêu cũ của anh cũng là một người có thiên phú và tố chất, còn cô, cô thì có cái gì chứ? Cô chẳng là gì cả, thậm chí bây giờ trong mắt người khác cô còn không bằng đến một cây cỏ dại mọc dưới chân họ, vì họ cảm thấy, cô chính là một nỗi nhục nhã của cả xóm, chưa chồng mà đã có thai, không những vậy, họ còn lấy ba mẹ cô ra để chửi, để sỉ nhục, mắng mỏ.
“Đàm Dật Trì, tại sao chú lại phải tìm đến tôi chứ? Không phải chú luôn cho rằng tôi là một kẻ chỉ biết gây phiền phức cho chú sao? Cớ sao cứ phải tự rước lấy phiền phức cho bản thân như vậy?”
Trong tuyết, màu trắng tinh khôi hoà hợp với màu đỏ e ấp của hoa trà, cảm giác vừa kinh diễm lại vừa dịu dàng, cứ như bị lạc vào một khung cảnh thần tiên, khó lòng rời mắt.
Nhưng vẻ đẹp này lại gợi đến cho anh màu đỏ của máu nên trong lòng chợt dâng lên nổi bi thương. Phải chăng trên người Tĩnh Ngữ vẫn luôn mang theo vẻ đẹp này cơ mà anh lại chưa từng nhận ra?
Cô xinh đẹp theo kiểu dáng phổ thông, không có gì đặc biệt nhưng trên người cô lại có một luồng sáng đẹp đẽ khiến người khác không thể không chú ý đến. Muốn kiên cường, ở cô có kiên cường, muốn dịu dàng, ở cô có dịu dàng, muốn sự tươi mát, ở chỗ cô cũng có sự tươi mát, nhưng nếu anh muốn nhìn thấy sự yếu đuối của cô, vậy phải xem xem anh có thật sự là người mà cô tin tưởng.
Vậy nên anh mới cho rằng, có phải trước mặt anh cô luôn che giấu con người thật của mình không? Cô luôn trốn tránh, luôn tỏ ra là bản thân không sao, có đau cũng sẽ không nói, có khó chịu cũng sẽ không kể cho anh nghe. Cô thà chịu đựng cũng không muốn cho anh biết được những điều đó, biết được cô đã phải khó khăn và thống khổ ra sao. Là bởi vì, cô chưa đủ tin tưởng vào anh, cô vẫn xem anh là một người xa lạ, thậm chí còn không bằng với Âu Dương Chấn trước kia.
Đàm Dật Trì thở dài, từ trước đến nay anh chưa từng phải đi lấy lòng bất kì người phụ nữ nào, toàn là bọn họ lấy lòng anh, đeo bám anh, giờ đây, tự dưng lại phải đi cầu xin sự thương hại từ một cô nhóc, trong lòng không khỏi tuông trào cảm giác nghi hoặc. Nhưng cho dù là vậy, lần này anh vẫn muốn quyết tâm đến gần cô thêm một chút, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô, bảo vệ cho cô, cho dù… cô có đẩy anh ra, cho dù… cô có không cần, anh cũng nhất quyết không rời đi dù chủ một bước. Vì anh biết, nếu hôm nay anh rời đi, sau này chắc chắn anh sẽ không còn bất kì cơ hội nào nữa, mà bức tường giữa anh và cô cũng sẽ càng lúc càng dày, thế nên, nếu anh muốn oán trách thì hãy trách bản thân mình chưa làm tốt, trách tình yêu của anh chưa đủ khiến cho cô rung động, trách tuổi tác của hai người quá lớn nên đôi lúc không hiểu được đối phương nghĩ gì.
Suy cho cùng, anh vẫn cần phải học hỏi nhiều hơn nữa, học cách lắng nghe, học cách thấu hiểu, học cách yêu thương, học cách quan tâm, chăm sóc một người, học cách… làm một người chồng, một người ba tốt, chỉ có như vậy, chỉ có hoàn thiện bản thân thì anh mới có thể bước vào trái tim cô, là một người đàn ông đủ cứng rắn, đỏ vững chắc để cô dựa vào.
…
Bên trong phòng, Tĩnh Ngữ nằm trên giường nhưng lại không có cách nào ngủ được, trong lòng cứ có một cảm giác căng thẳng khó chịu. Đương nhiên, cô không phải đang lo sợ rằng anh sẽ làm gì cô, dù sao cô cũng thành dáng vẻ như vậy rồi, vừa xấu xí lại vừa luộm thuộm, đến việc tắm rửa gội đầu cũng cảm thấy khó khăn, sao anh thật sự có những suy nghĩ đó với cô, không phải là rất kì lạ rồi sao?
Vậy nên, thứ mà Tĩnh Ngữ lo sợ chính là, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ thấy được con người thật của mình, một cô gái yếu đuối, bất lực với cuộc sống, bất lực với tương lai. Nó là điểm yếu của cô cũng là thứ mà cô luôn muốn che đậy, cô ghét phải rơi nước mắt trước mặt người khác, bởi vì khóc cũng sẽ không giải quyết được vấn đề, cô ghét phải tỏ ra yếu đuối, bởi vì yếu đuối sẽ bị người khác khinh thường, rẻ mạt. Cũng như vậy, nên cô chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là phải vùng lên chiến đấu, vùng dậy đấu tranh, không bao giờ để cho người khác tìm ra một chút điểm yếu nào từ cô.
Cô ép bản thân phải mạnh mẽ là thế, nhưng từ khi có sự xuất hiện của anh, cô luôn bị dồn vào đường cùng, bất lực đến mức quỳ xuống nhặt từng tờ tiền bị người ta vứt trên sàn, thống khổ đến mức phải van xin anh buông tha sau đó lại mặt dày nhận tiền từ chỗ anh như một kẻ trơ trẽn bán thân nuôi miệng.
Vậy nên nếu phải nói một cách chính xác, thật ra cô không ghét anh nhiều như cô thường nói, cô chỉ đang giận chính bản thân mình vì đã để lộ dáng vẻ thê thảm nhất của bản ở trước mặt anh. Cũng là nói, mỗi lần đứng trước mặt anh, nhìn vào mắt anh, cô có cảm giác như bản thân không còn một chút lòng tự tôn nào, tất cả đều đã bị anh nghiền nát thành tro tàn, khiến cô bất giác cảm thấy xấu khổ, cảm thấy tự ti, cảm thấy bản thân đang bị thương hại,mà tất cả những điều đó đã hình thành nên cô của bây giờ, mỏng manh đến nỗi không dám chơi đùa với lửa bỏng, chơi đùa với vận mệnh. Có vẻ như… cô sắp không còn đủ sức để diễn vở kịch “tôi ổn” nữa rồi, bởi vì… cô thật sự cảm thấy không ổn chút nào, cô muốn tìm thấy ánh sáng dẫn lối cho bản thân mình, cô muốn thoát khỏi vũng bùn lầy đáng sợ ấy, chỉ là… cô không đủ sức.
Chợt, Tĩnh Ngữ nghe thấy tiếng bước chân của ai đó vọng vào nên cô vội vàng nhắm mắt, giả vờ như đang chìm vào giấc ngủ say, hơi thở đều đều.
Người đàn ông kia bước vào, anh không trở về chỗ của mình để ngủ - dưới sàn, mà lại đến bên cạnh giường cô, ân cần kéo chăn lên đắp kín người cho cô, còn tiện tay vuốt ve mái tóc cô.
Đàm Dật Trì nhìn cô chăm chăm, khoé môi bất giác cong lên mỉm cười, không nhịn được mà cúi người xuống, nhẹ hôn lên bờ môi cô và nói hai tiếng: “Ngủ ngon!”
Bàn tay giấu trong chăn của cô siết chặt, không dám cử động hay để lộ ra bất cứ sơ hở nào, phải đến một lúc sau, trong phòng không còn tiếng động này nữa cô mới lén mở mắt ra.
Cô nghiêng người nhìn Đàm Dật Trì đang nằm ngủ ở dưới sàn, bỗng cảm thấy anh không nên xuất hiện ở nhà cô. Anh đẹp như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, trên người anh toát lên một loại phong cách giàu sang mà ở dưới quê ít người có được. Vậy nên mới nói, anh rất khác người và hoàn toàn không phù hợp với chốn quê hẻo lánh này, tại sao cứ phải nằng nặc ở lại, là để trải nghiệm cuộc sống nghèo nàn sao?
Nhưng nghĩ kĩ một chút, với quyền lực và địa vị của anh, nếu anh thật sự vì đứa bé trong bụng cô mà đến đây, anh đã sớm cho người đưa cô đi, đâu cần phải tốn công tốn sức nhiều như vậy?
Không lẽ… là vì yêu thật sao? Vì anh muốn tôn trọng cô nên mới không ép buộc cô làm điều mình không muốn?
Nhưng sau đó, Tĩnh Ngữ vội bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đối với cô, tình yêu là một thứ gì đó quá mơ hồ, không ai lại thật lòng muốn ở bên cạnh một cô gái nhà quê cái gì cũng không có như cô. Đặc biệt là người như anh, sớm đã quen với những cô gái xinh đẹp, kiều diễm, đến người yêu cũ của anh cũng là một người có thiên phú và tố chất, còn cô, cô thì có cái gì chứ? Cô chẳng là gì cả, thậm chí bây giờ trong mắt người khác cô còn không bằng đến một cây cỏ dại mọc dưới chân họ, vì họ cảm thấy, cô chính là một nỗi nhục nhã của cả xóm, chưa chồng mà đã có thai, không những vậy, họ còn lấy ba mẹ cô ra để chửi, để sỉ nhục, mắng mỏ.
“Đàm Dật Trì, tại sao chú lại phải tìm đến tôi chứ? Không phải chú luôn cho rằng tôi là một kẻ chỉ biết gây phiền phức cho chú sao? Cớ sao cứ phải tự rước lấy phiền phức cho bản thân như vậy?”
/75
|