Ở bệnh viện, Tĩnh Ngữ cùng em gái thu xếp lại một chút sau đó cùng nhau đi tàu về quê.
Tiền phòng cô đã trả đủ, vài bộ quần áo cũ cũng được thu xếp ngăn nắp vào vali, còn có cả tiền viện phí cô cũng đã nộp xong, vé tàu thì cô đã mua từ trước, chỉ cần rời khỏi bệnh viện là có thể bắt taxi đến ga tàu về quê, không còn vướng bận.
“Chị ơi, sau khi trở về có phải em sẽ được đi học lại không?” Tĩnh Văn ngẩng đầu nhìn chị mình, non nớt hỏi.
Tĩnh Ngữ xoa đầu em ấy, vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, em sẽ lại được đến trường, được gặp bạn bè, thầy cô, có thích không?”
“Dạ thích lắm.” Em ấy mừng rỡ ôm lấy cô, không còn dáng vẻ mệt mỏi bệnh tật như trước, thấy vậy cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Nhưng mỗi khi cô nghĩ đến đứa bé trong bụng, nghĩ đến bụng mình mỗi ngày sẽ càng một to lên thì cô lại cảm thấy sợ hãi. Cũng không biết đến khi đó, người ở trong xóm sẽ nhìn cô bằng một con mắt ra sao, có phải họ sẽ lấy cô ra làm chủ đề để bàn tán hay không?
Tĩnh Ngữ thở dài, cô cũng không biết tương lai sẽ ra sao, đứa bé rồi sẽ như thế nào, nhưng cô cảm thấy, mình chắc chắn sẽ có thể vượt qua được, sẽ có thể kiên cường đến cùng, phải không?
Còn về phần Đàm Dật Trì, cứ xem như… cô chưa từng quen biết người này đi, đứa con cũng không phải của anh, dù sao thì… anh cũng sẽ không bao giờ biết được chuyện này.
“Tĩnh Văn, chúng ta đi thôi, đừng để trễ chuyến tàu.”
“Được, chúng ta xuất phát thôi nào!”
Em ấy thật hồn nhiên, hồn như đến mức cô cảm thấy chạnh lòng, chỉ muốn gom hết giông bão về phía mình chỉ để giữ nụ cười trên môi em ấy.
…
Trong lúc đó, Đàm Dật Trì cũng vội vã ra sân bay, anh nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, nói rằng công ti ở nước ngoài xảy ra xử cố, anh phải nhanh chóng bay sang đó để xử lí, cũng không biết khi nào mới trở về, chậm thì một tháng, lâu cũng phải mất ba tháng.
Trước khi máy bay cất cánh, trong lòng Đàm Dật Trì cứ có cảm giác cồn cào không yên nhưng lại không rõ vì sao lại như vậy. Chắc có lẽ là công ti xảy ra chuyện nên tâm trạng anh không tốt cũng nên.
Chợt, anh lại vô duyên vô cớ nghĩ đến Lưu Tĩnh Ngữ, lần này anh đi lâu như vậy cũng không biết cô lại làm ra những chuyện gì, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
“Cô gái ngốc đó… sẽ không ngốc đến mức tự tìm đến rắc rối chứ? Lỡ như…” Anh lẩm bẩm một mình rồi sau đó ép bản thân không nghĩ nữa, dù sao thì cô ấy cũng lớn rồi, tự biết chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, còn anh chỉ là người ngoài, có quan tâm cũng chỉ là vô ích.
Vậy mà một lát sau, Đàm Dật Trì không nhịn được mà muốn gọi điện cho Triệu Vân Trác, bảo anh ra để mắt đến cô giúp anh, chỉ là còn chưa kịp gọi thì máy bay lại sắp cất cánh, sau đó thì… không còn cơ hội nữa.
…
Ngồi trên tàu, nhìn ra bên ngoài, như đang nhìn một dòng thác thời gian đang chảy siết, nhanh đến mức cô không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, thậm chí còn có chút chóng mặt, muốn nôn.
Sau đó, Tĩnh Ngữ không nhìn nữa, cô nhìn sang em gái đang ngủ say, dùng một chiếc áo khoác dày đắp lên cho em ấy, nhẹ nhàng để em ấy nằm lên dùi mình, ân cần vỗ về.
Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng động cơ, dường như chỉ có một mình Tĩnh Ngữ là còn thức. Trong thời gian đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều điều, cô cũng không biết mình giữ lại đứa bé là đúng hay sai nữa, có phải là cô đã quá yếu đuối rồi không?
Rồi còn sau này, cô nên làm gì với đứa bé đây trong khi cô không có kinh nghiệm làm mẹ, cũng không có nhiều tiền? Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó khăn trùng trùng, liệu rằng cô có đủ sức để chóng chọi? Ông trời ơi, sao ông lại luôn trêu đùa cô như vậy, sao ông cứ tạo ra cho cô hết thử thách này đến thử thách khác? Cô thật sự… sắp không kiên cường nổi nữa rồi.
Tiền phòng cô đã trả đủ, vài bộ quần áo cũ cũng được thu xếp ngăn nắp vào vali, còn có cả tiền viện phí cô cũng đã nộp xong, vé tàu thì cô đã mua từ trước, chỉ cần rời khỏi bệnh viện là có thể bắt taxi đến ga tàu về quê, không còn vướng bận.
“Chị ơi, sau khi trở về có phải em sẽ được đi học lại không?” Tĩnh Văn ngẩng đầu nhìn chị mình, non nớt hỏi.
Tĩnh Ngữ xoa đầu em ấy, vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, em sẽ lại được đến trường, được gặp bạn bè, thầy cô, có thích không?”
“Dạ thích lắm.” Em ấy mừng rỡ ôm lấy cô, không còn dáng vẻ mệt mỏi bệnh tật như trước, thấy vậy cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Nhưng mỗi khi cô nghĩ đến đứa bé trong bụng, nghĩ đến bụng mình mỗi ngày sẽ càng một to lên thì cô lại cảm thấy sợ hãi. Cũng không biết đến khi đó, người ở trong xóm sẽ nhìn cô bằng một con mắt ra sao, có phải họ sẽ lấy cô ra làm chủ đề để bàn tán hay không?
Tĩnh Ngữ thở dài, cô cũng không biết tương lai sẽ ra sao, đứa bé rồi sẽ như thế nào, nhưng cô cảm thấy, mình chắc chắn sẽ có thể vượt qua được, sẽ có thể kiên cường đến cùng, phải không?
Còn về phần Đàm Dật Trì, cứ xem như… cô chưa từng quen biết người này đi, đứa con cũng không phải của anh, dù sao thì… anh cũng sẽ không bao giờ biết được chuyện này.
“Tĩnh Văn, chúng ta đi thôi, đừng để trễ chuyến tàu.”
“Được, chúng ta xuất phát thôi nào!”
Em ấy thật hồn nhiên, hồn như đến mức cô cảm thấy chạnh lòng, chỉ muốn gom hết giông bão về phía mình chỉ để giữ nụ cười trên môi em ấy.
…
Trong lúc đó, Đàm Dật Trì cũng vội vã ra sân bay, anh nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, nói rằng công ti ở nước ngoài xảy ra xử cố, anh phải nhanh chóng bay sang đó để xử lí, cũng không biết khi nào mới trở về, chậm thì một tháng, lâu cũng phải mất ba tháng.
Trước khi máy bay cất cánh, trong lòng Đàm Dật Trì cứ có cảm giác cồn cào không yên nhưng lại không rõ vì sao lại như vậy. Chắc có lẽ là công ti xảy ra chuyện nên tâm trạng anh không tốt cũng nên.
Chợt, anh lại vô duyên vô cớ nghĩ đến Lưu Tĩnh Ngữ, lần này anh đi lâu như vậy cũng không biết cô lại làm ra những chuyện gì, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
“Cô gái ngốc đó… sẽ không ngốc đến mức tự tìm đến rắc rối chứ? Lỡ như…” Anh lẩm bẩm một mình rồi sau đó ép bản thân không nghĩ nữa, dù sao thì cô ấy cũng lớn rồi, tự biết chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, còn anh chỉ là người ngoài, có quan tâm cũng chỉ là vô ích.
Vậy mà một lát sau, Đàm Dật Trì không nhịn được mà muốn gọi điện cho Triệu Vân Trác, bảo anh ra để mắt đến cô giúp anh, chỉ là còn chưa kịp gọi thì máy bay lại sắp cất cánh, sau đó thì… không còn cơ hội nữa.
…
Ngồi trên tàu, nhìn ra bên ngoài, như đang nhìn một dòng thác thời gian đang chảy siết, nhanh đến mức cô không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, thậm chí còn có chút chóng mặt, muốn nôn.
Sau đó, Tĩnh Ngữ không nhìn nữa, cô nhìn sang em gái đang ngủ say, dùng một chiếc áo khoác dày đắp lên cho em ấy, nhẹ nhàng để em ấy nằm lên dùi mình, ân cần vỗ về.
Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng động cơ, dường như chỉ có một mình Tĩnh Ngữ là còn thức. Trong thời gian đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều điều, cô cũng không biết mình giữ lại đứa bé là đúng hay sai nữa, có phải là cô đã quá yếu đuối rồi không?
Rồi còn sau này, cô nên làm gì với đứa bé đây trong khi cô không có kinh nghiệm làm mẹ, cũng không có nhiều tiền? Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó khăn trùng trùng, liệu rằng cô có đủ sức để chóng chọi? Ông trời ơi, sao ông lại luôn trêu đùa cô như vậy, sao ông cứ tạo ra cho cô hết thử thách này đến thử thách khác? Cô thật sự… sắp không kiên cường nổi nữa rồi.
/75
|