Mỗi lúc cô độc, trong lòng hiu quạnh thì người ta lại có thói quen tìm đến rượu, dùng rượu để xua đi đau khổ, thương tổn và mất mát của cuộc đời. Nhưng có một điều mà ai ai cũng biết, nâng chén tiêu sầu lại càng sầu thêm, họ cũng chỉ đang tự lừa dối bản thân, ép bản thân quên đi những chuyện mà bản thân không có cách nào quên được.
Giữa chốn quán bar ồn ào, náo nhiệt vậy mà lại có một người phụ nữ ngồi một mình ở quầy rượu, uống cạn hết ly này đến ly khác.
Có lẽ được di truyền từ ba nên Thiên Kỳ có tửu lượng rất tốt, uống như thế nào cũng không thấy say, chỉ thấy trong lòng càng thêm nặng nề.
Cô ấy biết cứ, cô ấy biết là mình sẽ không có cách nào quên đi được quá khứ trừ phi trên đời này thật sự có canh mạnh bà. Nhưng cho dù là vậy cô ấy vẫn muốn được say một lần, được một lần xoá bỏ đi phần kí ức đầy rùng rợn kia.
Phải, cô ấy hối hận rồi, cô ấy còn rất ghét bản thân mình, phải chi có thể quay lại quá khứ, cô ấy nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy.
Thế nhưng, trên đời này làm gì có thuốc hối hận, chỉ có những thứ gọi là “thuốc độc” kia mới khiến cô ấy có thể cầm cự sống sót qua ngày.
Ban ngày cô ấy là một cô gái dịu dàng, trên môi mang theo nụ cười ngọt ngào khiến người khác phải ngưỡng mộ, trầm trồ; ban đêm, cô ấy như một cái xác không hồn, cô ấy sợ hãi, chạy trốn khỏi cái bóng đen kia, sau đó lại bị nhấn chìm trong tiêu cực.
Một cô gái đã từng rất mạnh mẽ, kiên cường, vậy mà giờ đây lại nhỏ bé và mềm yếu đến mức này. Một câu hỏi được đặt ra, có đáng không?
“À, quý cô này, cô vẫn muốn uống sao?” Anh chàng pha chế thấy cô ấy đã uống nhiều lắm rồi nên buột miệng hỏi.
Cô ấy mỉm cười, giọng nói êm ái như một cơn gió ấm áp vừa mới thổi qua nơi này: “Anh còn loại rượu này mạnh hơn không?”
“Đương nhiên rồi.” Anh chàng pha chế đáp sau đó lại tiếp tục làm công việc của mình.
Chợt, từ đâu có một đám người bước đến, dáng vẻ sang trọng và giàu có, họ nhìn chằm chằm vào Thiên Kỳ như là một con chó bị bỏ rơi ngoài đường.
Thiên Kỳ quay đầu nhìn. Bạn cũ thời đại học?
“Quả nhiên là tôi không nhìn lầm, Thiên Kỳ, cô vẫn sống tốt nhỉ? Còn thời gian đến bar uống rượu nữa cơ.” Cô gái kia nhếch miệng cười, gương mặt vặn vẹo đến khó coi, tỏ rõ thái độ khinh thường.
Mà những người ở đằng sau cũng ngả ngớn theo, có lẽ họ thật sự cảm thấy vui khi gặp lại bạn cũ, đâu phải lúc nào cũng có diệp được nâng bản thân lên rồi chà đạp người khác ở dưới chân mình. Sảng khoái quá còn gì?
Thiên Kỳ rũ mất, cô ấy vờ như không nhìn thấy bọn họ. Bởi vì bọn họ khiến cô ấy cảm thấy chói mắt và hổ thẹn. Trên người là hàng hiệu đắt tiền, trong tay là sự nghiệp vững chắc, không thì cũng có người chống lưng, còn cô ấy, sau bao nhiêu năm, ngoài tiếng xấu ra thì đã có gì đâu chứ.
“Nhìn xem, cô ta không những bị câm mà còn bị điếc nữa. Có phải cô không vui khi gặp lại bọn tôi không? Cũng phải thôi, làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa như vậy, nếu mà không biết thẹn thì cũng thật là trơ trẽn.” Giọng cô ta át đi âm nhạc sôi động ở quán bar, rõ ràng là muốn gây sự chú ý của người khác, khiến Thiên Kỳ bẽ mặt.
Nhưng sau đó, cô ta chợt bước đến gần hơn, khom người xuống, trên môi nở một nụ cười thân thiện, giọng nói đầy mị lực: “Đây là hậu quả của việc tranh giành đàn ông với tôi, nếu năm đó cô chịu buông tay, nhường lại Đàm Dật Trì cho tôi thì tốt rồi không phải sao? Thiên Kỳ, đến cuối cùng, cả tôi và cô đều không có được anh ấy, thậm chí, hiện giờ cô còn thảm hại đến như vậy. Đúng là không khiến cho tôi thất vọng.”
Cô ta cười ngoác miệng, hào phóng vung tiền như bố thí cho một kẻ ăn xin: “Chầu rượu này, tôi mời cô.”
Thiên Kỳ trầm mặc, đột nhiên hướng mắt về phía cô ta: “Không cần đâu, tôi không thiếu tiền đến mức không trả nổi tiền rượu.”
Cô ta sững sờ nhìn Thiên Kỳ, nụ cười cũng bị dập tắt sau đó: “Đừng giả vờ nữa, tôi còn không rõ sao? Một chút lòng tự trọng của cô, không đổi thành tiền được đâu.”
“Nhưng tôi cũng không cần những đồng tiền dơ bẩn của cô, cô tự giữ lại mà dùng đi!” Cô ấy không muốn nhận sự bố thí hay thương hại của bất kì ai, đặc biệt là những người như cô ta, tự cho mình là đúng.
“Sao cơ?” Cô ta cười nhạt nhưng trên trán lại nổi gân xanh: “Cô nói tiền của ai dơ bẩn? Thiên Kỳ, cô nên nhìn lại bản thân mình trước đi, xem xem năm đó cô đã làm ra những chuyện đáng xấu hổ gì? Cô nghĩ bây giờ cô vẫn là Thiên Kỳ của năm đó, được người người yêu mến à? Dám hỏi hiện tại có còn ai đứng về phía cô không?”
“Sao lại không? Không phải còn có tôi à?” Giọng của một người đàn ông bất chợt xen ngang, anh ta mặc một chiếc vest màu xanh đậm, chân mang giày da sáng bóng, ung dung bỏ tay vào túi quần, bước về phía bên này. Từ trong ánh đèn mờ, gương mặt anh ta hiện ra mang theo cảm giác tùy hứng, không nghiêm túc nhưng lại xen lẫn một chút quyền uy như rằng có thể dùng nụ cười ấy nghiền nát đối phương.
Triệu Vân Trác, một cái thực quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ, vì đối với Thiên Kỳ, cô ấy và anh ta không phải là bạn, càng không thể nào trở thành bạn bè. Hai con người, hai tính cách, hai đẳng cấp khác nhau, sao có thể dung hoà thành một?
Nhưng Thiên Kỳ không hiểu vì lí do gì mà cô ấy và anh ta lại cứ vô tình gặp nhau như vậy, còn nhiều lần giúp cô ấy giải vây.
“Triệu tổng? Anh nói vậy là sao? Anh muốn bảo vệ cho cô ta à? Anh đã quên rằng cô ta đã phản bội lại người bạn thân nhất của anh là Đàm Dật Trì à?” Cô ta vạn phần cùng không dám tin người đàn ông này lại đứng ra bảo vệ cho Thiên Kỳ, đúng là nực cười hết phần thiên hạ.
Triệu Vân Trác bước lên phía trước Thiên Kỳ, dùng tấm lưng vững chắc của mình che chắn cho cô ấy.
Anh ta cười khẩy: “Vậy thì sao? Đàm Dật Trì cũng không truy cứu, cô có cái quyền đó sao? Tốt hơn hết cô nên lo cho bản thân mình trước thì hơn, đừng để bản thân trở thành một món đồ chơi rồi bị vứt bỏ lúc nào cũng không hay.”
“Anh, Triệu Vân Trác, anh đừng quá đáng, anh có biết mình đang nói gì không?” Cô ta tức giận như một con mèo xù lông nhưng lại không thể giơ móng vuốt của mình lên, chỉ giỏi nói mồm.
“Tôi đương nhiên biết bản thân đang nói gì rồi, có cần tôi nói thẳng ra cho mọi người cùng nghe không?” Triệu Vân Trác nhún vai, tỏ ra khiêu khích cô ta như đang chơi đùa với một con kiến.
“Được lắm Triệu Vân Trác, sớm muộn gì anh cũng phải hối hận thôi, cũng chỉ có anh mới qua lại cùng loại phụ nữ này.” Cô ta hùng hổ giơ nanh múa vuốt, trước khi bỏ đi còn không quên nói lời châm chọc, quả thật là không phải dạng vừa.
Giữa chốn quán bar ồn ào, náo nhiệt vậy mà lại có một người phụ nữ ngồi một mình ở quầy rượu, uống cạn hết ly này đến ly khác.
Có lẽ được di truyền từ ba nên Thiên Kỳ có tửu lượng rất tốt, uống như thế nào cũng không thấy say, chỉ thấy trong lòng càng thêm nặng nề.
Cô ấy biết cứ, cô ấy biết là mình sẽ không có cách nào quên đi được quá khứ trừ phi trên đời này thật sự có canh mạnh bà. Nhưng cho dù là vậy cô ấy vẫn muốn được say một lần, được một lần xoá bỏ đi phần kí ức đầy rùng rợn kia.
Phải, cô ấy hối hận rồi, cô ấy còn rất ghét bản thân mình, phải chi có thể quay lại quá khứ, cô ấy nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy.
Thế nhưng, trên đời này làm gì có thuốc hối hận, chỉ có những thứ gọi là “thuốc độc” kia mới khiến cô ấy có thể cầm cự sống sót qua ngày.
Ban ngày cô ấy là một cô gái dịu dàng, trên môi mang theo nụ cười ngọt ngào khiến người khác phải ngưỡng mộ, trầm trồ; ban đêm, cô ấy như một cái xác không hồn, cô ấy sợ hãi, chạy trốn khỏi cái bóng đen kia, sau đó lại bị nhấn chìm trong tiêu cực.
Một cô gái đã từng rất mạnh mẽ, kiên cường, vậy mà giờ đây lại nhỏ bé và mềm yếu đến mức này. Một câu hỏi được đặt ra, có đáng không?
“À, quý cô này, cô vẫn muốn uống sao?” Anh chàng pha chế thấy cô ấy đã uống nhiều lắm rồi nên buột miệng hỏi.
Cô ấy mỉm cười, giọng nói êm ái như một cơn gió ấm áp vừa mới thổi qua nơi này: “Anh còn loại rượu này mạnh hơn không?”
“Đương nhiên rồi.” Anh chàng pha chế đáp sau đó lại tiếp tục làm công việc của mình.
Chợt, từ đâu có một đám người bước đến, dáng vẻ sang trọng và giàu có, họ nhìn chằm chằm vào Thiên Kỳ như là một con chó bị bỏ rơi ngoài đường.
Thiên Kỳ quay đầu nhìn. Bạn cũ thời đại học?
“Quả nhiên là tôi không nhìn lầm, Thiên Kỳ, cô vẫn sống tốt nhỉ? Còn thời gian đến bar uống rượu nữa cơ.” Cô gái kia nhếch miệng cười, gương mặt vặn vẹo đến khó coi, tỏ rõ thái độ khinh thường.
Mà những người ở đằng sau cũng ngả ngớn theo, có lẽ họ thật sự cảm thấy vui khi gặp lại bạn cũ, đâu phải lúc nào cũng có diệp được nâng bản thân lên rồi chà đạp người khác ở dưới chân mình. Sảng khoái quá còn gì?
Thiên Kỳ rũ mất, cô ấy vờ như không nhìn thấy bọn họ. Bởi vì bọn họ khiến cô ấy cảm thấy chói mắt và hổ thẹn. Trên người là hàng hiệu đắt tiền, trong tay là sự nghiệp vững chắc, không thì cũng có người chống lưng, còn cô ấy, sau bao nhiêu năm, ngoài tiếng xấu ra thì đã có gì đâu chứ.
“Nhìn xem, cô ta không những bị câm mà còn bị điếc nữa. Có phải cô không vui khi gặp lại bọn tôi không? Cũng phải thôi, làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa như vậy, nếu mà không biết thẹn thì cũng thật là trơ trẽn.” Giọng cô ta át đi âm nhạc sôi động ở quán bar, rõ ràng là muốn gây sự chú ý của người khác, khiến Thiên Kỳ bẽ mặt.
Nhưng sau đó, cô ta chợt bước đến gần hơn, khom người xuống, trên môi nở một nụ cười thân thiện, giọng nói đầy mị lực: “Đây là hậu quả của việc tranh giành đàn ông với tôi, nếu năm đó cô chịu buông tay, nhường lại Đàm Dật Trì cho tôi thì tốt rồi không phải sao? Thiên Kỳ, đến cuối cùng, cả tôi và cô đều không có được anh ấy, thậm chí, hiện giờ cô còn thảm hại đến như vậy. Đúng là không khiến cho tôi thất vọng.”
Cô ta cười ngoác miệng, hào phóng vung tiền như bố thí cho một kẻ ăn xin: “Chầu rượu này, tôi mời cô.”
Thiên Kỳ trầm mặc, đột nhiên hướng mắt về phía cô ta: “Không cần đâu, tôi không thiếu tiền đến mức không trả nổi tiền rượu.”
Cô ta sững sờ nhìn Thiên Kỳ, nụ cười cũng bị dập tắt sau đó: “Đừng giả vờ nữa, tôi còn không rõ sao? Một chút lòng tự trọng của cô, không đổi thành tiền được đâu.”
“Nhưng tôi cũng không cần những đồng tiền dơ bẩn của cô, cô tự giữ lại mà dùng đi!” Cô ấy không muốn nhận sự bố thí hay thương hại của bất kì ai, đặc biệt là những người như cô ta, tự cho mình là đúng.
“Sao cơ?” Cô ta cười nhạt nhưng trên trán lại nổi gân xanh: “Cô nói tiền của ai dơ bẩn? Thiên Kỳ, cô nên nhìn lại bản thân mình trước đi, xem xem năm đó cô đã làm ra những chuyện đáng xấu hổ gì? Cô nghĩ bây giờ cô vẫn là Thiên Kỳ của năm đó, được người người yêu mến à? Dám hỏi hiện tại có còn ai đứng về phía cô không?”
“Sao lại không? Không phải còn có tôi à?” Giọng của một người đàn ông bất chợt xen ngang, anh ta mặc một chiếc vest màu xanh đậm, chân mang giày da sáng bóng, ung dung bỏ tay vào túi quần, bước về phía bên này. Từ trong ánh đèn mờ, gương mặt anh ta hiện ra mang theo cảm giác tùy hứng, không nghiêm túc nhưng lại xen lẫn một chút quyền uy như rằng có thể dùng nụ cười ấy nghiền nát đối phương.
Triệu Vân Trác, một cái thực quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ, vì đối với Thiên Kỳ, cô ấy và anh ta không phải là bạn, càng không thể nào trở thành bạn bè. Hai con người, hai tính cách, hai đẳng cấp khác nhau, sao có thể dung hoà thành một?
Nhưng Thiên Kỳ không hiểu vì lí do gì mà cô ấy và anh ta lại cứ vô tình gặp nhau như vậy, còn nhiều lần giúp cô ấy giải vây.
“Triệu tổng? Anh nói vậy là sao? Anh muốn bảo vệ cho cô ta à? Anh đã quên rằng cô ta đã phản bội lại người bạn thân nhất của anh là Đàm Dật Trì à?” Cô ta vạn phần cùng không dám tin người đàn ông này lại đứng ra bảo vệ cho Thiên Kỳ, đúng là nực cười hết phần thiên hạ.
Triệu Vân Trác bước lên phía trước Thiên Kỳ, dùng tấm lưng vững chắc của mình che chắn cho cô ấy.
Anh ta cười khẩy: “Vậy thì sao? Đàm Dật Trì cũng không truy cứu, cô có cái quyền đó sao? Tốt hơn hết cô nên lo cho bản thân mình trước thì hơn, đừng để bản thân trở thành một món đồ chơi rồi bị vứt bỏ lúc nào cũng không hay.”
“Anh, Triệu Vân Trác, anh đừng quá đáng, anh có biết mình đang nói gì không?” Cô ta tức giận như một con mèo xù lông nhưng lại không thể giơ móng vuốt của mình lên, chỉ giỏi nói mồm.
“Tôi đương nhiên biết bản thân đang nói gì rồi, có cần tôi nói thẳng ra cho mọi người cùng nghe không?” Triệu Vân Trác nhún vai, tỏ ra khiêu khích cô ta như đang chơi đùa với một con kiến.
“Được lắm Triệu Vân Trác, sớm muộn gì anh cũng phải hối hận thôi, cũng chỉ có anh mới qua lại cùng loại phụ nữ này.” Cô ta hùng hổ giơ nanh múa vuốt, trước khi bỏ đi còn không quên nói lời châm chọc, quả thật là không phải dạng vừa.
/75
|