Lập tức quyết định mau chóng lên Diêu Tử Sơn tìm kho báu, không cần đề cập tới việc Bàng Thống và Tiêu Hách đều điều động thủ hạ nhân mã tăng cường bảo vệ.
Lại nói tới chạng vạng hôm sau, Bao Chửng cùng Tiểu Man sắc mặt ưu phiền tới tìm Công Tôn Sách. Bao Chửng nói: “Công Tôn, ngươi không dị nghị chuyện Bàng Thống quyết định về Lí Nguyên Hạo cũng không sao. Nhưng nếu thực sự trên Diêu Sơn Tử tìm được… kho báu, ngươi tính thế nào?”
Thì ra hôm qua hắn thì thì thầm thầm với Tiểu Man chính là về chuyện này, Công Tôn Sách chợt hiểu. Nói rằng vì kho báu mà chịu khổ sở nên không cam lòng tay không mà về gì đó – Lí Nguyên Hạo nếu là loại hạng người không nhìn nổi tiến lùi như vậy, cũng khó có được thanh thế hôm nay! Ngày hôm ấy ai ngồi đó cũng không ngốc nghếch: cho dù Lí Nguyên Hạo nói đến thiên y vô phùng, bọn họ đều đoán được trên Diêu Tử Sơn kia nhất định có cất giấu thứ gì đó quan trọng hơn, làm cho hắn bỏ qua thân thế vương tử tôn sư mà vượt ngàn dặm xa xôi đi vào nơi hoang vu hiểm trở này, dù đã trọng thương cũng vẫn không chịu buông tay.
Biên thành biên thành, chính là vùng giao tranh giữa các quốc gia. Thứ cất giấu ở nơi này, lại có thể làm một kẻ dã tâm dào dạt như Lí Nguyên Hạo coi trọng như thế, sợ không thể thoát khỏi một chữ “Binh”. Nếu như thế… “Các ngươi trong lòng đều có tính rồi chứ? Nếu thật sự là tài bảo thì thôi cũng được, dù sao cũng có Trung Châu vương, chúng ta thừa dịp hỗn loạn trốn đi là được rồi. Nhưng nếu không phải… Các ngươi yên tâm để Bàng Thống và Lí Nguyên Hạo đi tìm một mình họ sao?”
“Yên tâm cũng chẳng đến ngươi. Nhưng mà…” Bao Chửng khó xử nhìn Tiểu Man vẫn cúi đầu, “Cứ tiếp tục thế này, sợ là Hoàng Thượng sẽ phái người đến. Vậy cũng thật sự là… Gặp lại không bằng không gặp!”
Công Tôn Sách nhìn Tiểu Man: nàng và đương kim thánh thượng là thanh mai trúc mã, lại sớm có hôn ước, lúc này lại trở mặt, tất nhiên cũng chịu khổ sở. Hơn nữa Sài gia của nàng lưu lạc từ tiề n triều, mỗi người từ khi ra đời đều luôn cẩn thận – nàng dứt khoát vứt bỏ thân phận quận chúa để đi theo Bao Chửng, quá trình không nghĩ cũng biết phải gian khổ cỡ nào. Cho nên Công Tôn Sách thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Ba người đương nhìn nhau, chợt nghe trong viện có tiếng tranh cãi ầm ĩ, chạy đi xem liền thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang khắc khẩu.
“… Gia đã chẳng phải là gì của ngươi, chẳng lý gì phải thấp hèn ở nơi này! Triển Chiêu, ta và ngươi chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần, gia nghĩ như thế nào, không mượn ngươi quản!” Bạch Ngọc Đường đứng giữa sân, xanh mặt, hung tợn, từng chữ từng chữ nói.
Công Tôn Sách lo lắng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy Triển Chiêu đứng ở cửa gian phòng mình, trên người còn khoác áo lông chồn bạc của Bạch Ngọc Đường, vốn chỉ là sắc mặt lo lắng bình thường, nghe xong lời của Bạch Ngọc Đường lập tức trở nên trắng bệch, dừng một chút, hắn đột nhiên mỉm cười, chắp tay nói: “Nếu như thế, Triển Chiêu sẽ không giữ Bạch ngũ hiệp. Ngày khác tái kiến trên giang hồ, Triển Chiêu cũng không dám trèo cao nhận Bạch ngũ hiệp là bằng hữu, đến lúc đó coi như chưa bao giờ gặp là được rồi chứ?”
Nói xong xoay người trở về phòng đóng cửa lại, áo lông chồn hoa mỹ theo đầu vai chảy xuống uể oải trên mặt đất. Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn nó, sắc mặt biến hóa, sát khí đầy người làm kẻ khác phải sợ run – Công Tôn Sách nhanh nhẹn vọt đến phía sau Tiểu Man, Bao Chửng ngẩn ngơ, cũng nhanh chóng vọt đến phía sau Công Tôn Sách. Tiểu Man quay đầu lại, thần tình bất khả tư nghị.
Bao Chửng: “Này… Bạch thiếu hiệp hẳn là sẽ không trút giận lên người không hiểu võ công đúng không?”
“Khờ dại!” Công Tôn Sách hất cằm đầy ngạo khí, “Phải là sẽ không trút giận lên nữ hài tử không hiểu võ công!”
Tiểu Man: “… Cho nên các ngươi đem ta làm cái khiên?!”
Xa xa Bạch Ngọc Đường đột nhiên định thần lại, cặp mắt sắc bén quét lại đây – hai người lập tức tiếp tục lui về phía sau Tiểu Man, thân mình Tiểu Man cũng trở nên cứng ngắc. Bạch Ngọc Đường “Hừ” một tiếng, phi thân qua tường đi mất. Lúc này ba người mới nhẹ nhàng thở ra. Mà Bàng Thống, kẻ vốn biến mất một ngày lại không biết xuất hiện từ khi nào mà xem diễn, thong thả bước ra từ bóng râm bên tường, mang vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Ai nha nha, trẻ tuổi khinh cuồng, ha ha ha!”
Công Tôn Sách vừa thấy hắn đã muốn trốn, nhưng lại cảm thấy không ổn, đành phải dắt Bao Chửng Tiểu Man kiên trì nghênh đón: “Vương gia, có thể dừng một bước nói chuyện được không?”
Bàng Thống rũ mắt nhìn y, rồi lại nhìn hai người kia, ngẩng đầu ngạo mạn nói: “Các ngươi thương lượng xong rồi chứ? Ai tới nói cùng bổn vương?”
… Công Tôn Sách nhìn đồng bạn vừa thấy Bàng Thống đã lui, lại nhìn về phía Bàng Thống vẫn đang quan sát mình, nhận mệnh. Vì thế Bao Chửng và Tiểu Man đi xem Triển Chiêu, Công Tôn Sách hoàn toàn không cam lòng tình nguyện đi vào phòng Bàng Thống.
Sau khi vào phòng, Bàng Thống liền đưa lưng về phía y, khoanh tay đứng, không lên tiếng. Công Tôn Sách nhất thời cũng không biết nên bắt đầu như thế nào, đành phải trầm mặc. Sau một lúc lâu y vừa muốn mở miệng, Bàng Thống lại giành nói: “Ta biết trong lòng các ngươi ta là loạn thần tặc tử, các ngươi sợ ta và Lí Nguyên Hạo câu kết tạo thành hiệp nghị phản quốc theo giặc… Các ngươi canh giữ nơi này, chính là đề phòng chuyện đó phải không?”
“… Không phải.” Công Tôn Sách lén thở dài, Bàng Thống thật quá kỳ lạ, biết rất rõ bọn họ không có ý tứ này vẫn còn nói như vậy, quả thực… Giống như tiểu hài tử, ấu trĩ!
Bàng Thống xoay người híp mắt, bĩu môi, không phụ sự chờ đợi của y làm ra một biểu tình ủy khuất cực kỳ ấu trĩ: “Các ngươi thật biết lo lắng cho Triệu lão lục kia!”
Công Tôn Sách không nói, chỉ biết không thể gạt được hắn. Xét theo sự kiêu ngạo của hắn, Bàng Thống tất nhiên sẽ không cấu kết cùng người Tây Hạ, nhưng trong mắt hắn không có cái gì là hoàng thất uy nghiêm, quân ân cuồn cuộn – trên Diêu Tử Sơn nếu thật sự cất giấu thứ gì đó như “Thiên mang”, ai có thể cam đoan hắn sẽ không lại mưu phản một lần? Cân nhắc nửa buổi, Công Tôn Sách vẫn phát hiện mình nói thế nào cũng không ổn, đặc biệt Bàng Thống ủy khuất kiểu gì thì ủy khuất, vẫn mang ánh mắt sáng lạn giống như sài lang đang chăm chăm nhìn con thỏ nhỏ trong lòng mình, luôn luôn toát lên một vẻ khiến y có lỗi giác rằng chỉ cần mình nói không đúng, đối phương sẽ bổ nhào lại (?)…
Cuối cùng, kẻ mềm lòng trước vẫn là Bàng Thống, hắn chậm rãi gõ nhẹ lên trán y: “Khi nào đó ta sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi! Các ngươi khỏi cần ngây ngốc ở nơi này, ta đáp ứng ngươi cho dù trên Diêu Tử Sơn là cái gì, ta cũng không lấy nó để mưu phản, cũng cam đoan không để người của Triệu lão lục tìm đến các ngươi, được rồi chứ?… Đi, ta cũng đi xem trò náo nhiệt của Triển thiếu hiệp!” Nắm lấy tay Công Tôn Sách đi ra ngoài.
Nói không áy náy chút nào là gạt người. Bàng Thống tốt với mình, Công Tôn Sách là ngốc tử mới có thể không nhìn ra. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng giao thủ đã nhiều lần, Bàng Thống mở miệng là nói đánh đánh giết giết, trên thực tế cũng không làm gì đám người bọn họ – lật đổ công án thái miếu lớn như vậy, có thể đoán được Bàng Thống sẽ tức giận đến mức nào. Công Tôn Sách thực có hoảng hốt, nhưng nói thật thì tự đáy lòng y vẫn cảm thấy Bàng Thống dù thực sự có hối khí, cũng sẽ không… đem y đập nát xương cốt, cũng không rõ vì sao mình lại cảm thấy như vậy. Lần này Lí Nguyên Hạo nhắc tới thứ gì đó trên Diêu Tử Sơn, y khẳng định Bàng Thống cũng nổi lên tâm ý muốn tìm đến cùng lấy làm của riêng, nhưng hắn lại đáp ứng dù thứ đó là gì cũng sẽ không dùng nó để mưu phản… Hắn đã nói nhất định sẽ giữ lời, thật sự là làm khó hắn…
Cứ đi tiếp như vậy, mãi cho tới khi gặp ba người Bao Chửng, Tiểu Man và Triển Chiêu đang chờ họ lên tiếng, Công Tôn Sách mới bừng tỉnh, rút mạnh tay khỏi tay Bàng Thống: “… Vô, vô lễ! Ngươi giữ chặt ta làm cái gì, gì chứ!” .
Bàng Thống bất đắc dĩ buông tay ra: “Vừa rồi không phải ngươi không phản đối sao?… Công Tôn công tử, ngươi sao lại ngây thơ như vậy?”
…… Bàng Thống, đồ tiểu nhân!
Lí Nguyên Hạo coi như thẳng thắn, thật sự điều đến hộ vệ của chính mình. Họ và phi vân kỵ cùng phụ trách phòng vệ. Sát thủ đến đây hai lượt, tổn thất thảm trọng, sau đó liền không xuất đầu lộ diện nữa. Triển thiếu hiệp lòng nhiều phiền muộn, đảo khách thành chủ đi giải quyết vài tên thích khách, ác khí khiến Công Tôn Sách hơi chấn kinh một phen – thế nhưng cảm kích nhất tựa hồ là Lí Nguyên Hạo. Hắn hình như đã sớm mong Bạch Ngọc Đường cút đi để mình có thể danh chính ngôn thuận vây quanh Triển Chiêu. Công Tôn Sách thấy Triển Chiêu vẫn rầu rĩ không vui từ sau khi Bạch Ngọc Đường tức giận bỏ đi, có ý muốn đến khuyên bảo, lại liên tiếp bị lửa nhiệt tình của Lí Nguyên Hạo dọa trở về; sau bị Bàng Thống bắt gặp một lần, đã bị bắt buộc tuyệt đối không được đến gần Lí Nguyên Hạo, nếu không – “Ngươi tuyệt đối không muốn biết bổn vương sẽ trừng phạt ngươi như thế nào!” Y đích xác là không muốn biết, cho nên cũng chỉ có thể rưng rưng từ xa chúc phúc Triển Chiêu.
Hơn mười ngày sau, tình huống đã phát triển đến mức không muốn nghị luận cũng không được. Tiểu Man: “Đại Bao, ngươi bảo Lí Nguyên Hạo sao cứ vây quanh Công Tôn Sách và Triển Chiêu mãi thế, hắn không phải nên lấy lòng Bàng Thống sao?”
Bao Chửng: “Ta cảm thấy hắn hễ chạm mặt Bàng Thống là bắt đầu đấu võ mồm! Thật là kỳ quái, không hợp nhãn nhau đến thế mà vẫn còn có thể hợp tác, có gian trá!”
Triển Chiêu: “…”
Công Tôn Sách: “Các ngươi… không thể nghĩ tới chuyện gì thực tế một chút à? Sớm muộn gì ai người bọn họ cũng sẽ xé rách mặt nạ, nhưng vài người chúng ta đến lúc đó sẽ thoát thân như thế nào đây?”
Triển Chiêu: “… A, mọi người nói cái gì?”
Công Tôn Sách vô lực, vỗ vỗ Triển Chiêu: “Anh nói: Triển thiếu hiệp, em và chuột bạch rốt cuộc xích mích ồn ào cái gì?”
Triển Chiêu mặt trắng bệch, ngẩng đầu thấy Công Tôn Sách mặc dù ngữ điệu khi hỏi đầy trêu tức, thần tình lại thân thiết, Bao Chửng, Tiểu Man cũng như thế, không khỏi thở dài nhè nhẹ, nhợt nhạt mỉm cười: “Không phải xích mích cái gì. Bọn em… chung quy không phải người giống nhau.”
Công Tôn Sách là một người thông minh, thần sắc không khỏi cũng trở nên ảm đạm: đúng vậy, chung quy không phải người giống nhau.
Lại nói tới chạng vạng hôm sau, Bao Chửng cùng Tiểu Man sắc mặt ưu phiền tới tìm Công Tôn Sách. Bao Chửng nói: “Công Tôn, ngươi không dị nghị chuyện Bàng Thống quyết định về Lí Nguyên Hạo cũng không sao. Nhưng nếu thực sự trên Diêu Sơn Tử tìm được… kho báu, ngươi tính thế nào?”
Thì ra hôm qua hắn thì thì thầm thầm với Tiểu Man chính là về chuyện này, Công Tôn Sách chợt hiểu. Nói rằng vì kho báu mà chịu khổ sở nên không cam lòng tay không mà về gì đó – Lí Nguyên Hạo nếu là loại hạng người không nhìn nổi tiến lùi như vậy, cũng khó có được thanh thế hôm nay! Ngày hôm ấy ai ngồi đó cũng không ngốc nghếch: cho dù Lí Nguyên Hạo nói đến thiên y vô phùng, bọn họ đều đoán được trên Diêu Tử Sơn kia nhất định có cất giấu thứ gì đó quan trọng hơn, làm cho hắn bỏ qua thân thế vương tử tôn sư mà vượt ngàn dặm xa xôi đi vào nơi hoang vu hiểm trở này, dù đã trọng thương cũng vẫn không chịu buông tay.
Biên thành biên thành, chính là vùng giao tranh giữa các quốc gia. Thứ cất giấu ở nơi này, lại có thể làm một kẻ dã tâm dào dạt như Lí Nguyên Hạo coi trọng như thế, sợ không thể thoát khỏi một chữ “Binh”. Nếu như thế… “Các ngươi trong lòng đều có tính rồi chứ? Nếu thật sự là tài bảo thì thôi cũng được, dù sao cũng có Trung Châu vương, chúng ta thừa dịp hỗn loạn trốn đi là được rồi. Nhưng nếu không phải… Các ngươi yên tâm để Bàng Thống và Lí Nguyên Hạo đi tìm một mình họ sao?”
“Yên tâm cũng chẳng đến ngươi. Nhưng mà…” Bao Chửng khó xử nhìn Tiểu Man vẫn cúi đầu, “Cứ tiếp tục thế này, sợ là Hoàng Thượng sẽ phái người đến. Vậy cũng thật sự là… Gặp lại không bằng không gặp!”
Công Tôn Sách nhìn Tiểu Man: nàng và đương kim thánh thượng là thanh mai trúc mã, lại sớm có hôn ước, lúc này lại trở mặt, tất nhiên cũng chịu khổ sở. Hơn nữa Sài gia của nàng lưu lạc từ tiề n triều, mỗi người từ khi ra đời đều luôn cẩn thận – nàng dứt khoát vứt bỏ thân phận quận chúa để đi theo Bao Chửng, quá trình không nghĩ cũng biết phải gian khổ cỡ nào. Cho nên Công Tôn Sách thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Ba người đương nhìn nhau, chợt nghe trong viện có tiếng tranh cãi ầm ĩ, chạy đi xem liền thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang khắc khẩu.
“… Gia đã chẳng phải là gì của ngươi, chẳng lý gì phải thấp hèn ở nơi này! Triển Chiêu, ta và ngươi chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần, gia nghĩ như thế nào, không mượn ngươi quản!” Bạch Ngọc Đường đứng giữa sân, xanh mặt, hung tợn, từng chữ từng chữ nói.
Công Tôn Sách lo lắng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy Triển Chiêu đứng ở cửa gian phòng mình, trên người còn khoác áo lông chồn bạc của Bạch Ngọc Đường, vốn chỉ là sắc mặt lo lắng bình thường, nghe xong lời của Bạch Ngọc Đường lập tức trở nên trắng bệch, dừng một chút, hắn đột nhiên mỉm cười, chắp tay nói: “Nếu như thế, Triển Chiêu sẽ không giữ Bạch ngũ hiệp. Ngày khác tái kiến trên giang hồ, Triển Chiêu cũng không dám trèo cao nhận Bạch ngũ hiệp là bằng hữu, đến lúc đó coi như chưa bao giờ gặp là được rồi chứ?”
Nói xong xoay người trở về phòng đóng cửa lại, áo lông chồn hoa mỹ theo đầu vai chảy xuống uể oải trên mặt đất. Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn nó, sắc mặt biến hóa, sát khí đầy người làm kẻ khác phải sợ run – Công Tôn Sách nhanh nhẹn vọt đến phía sau Tiểu Man, Bao Chửng ngẩn ngơ, cũng nhanh chóng vọt đến phía sau Công Tôn Sách. Tiểu Man quay đầu lại, thần tình bất khả tư nghị.
Bao Chửng: “Này… Bạch thiếu hiệp hẳn là sẽ không trút giận lên người không hiểu võ công đúng không?”
“Khờ dại!” Công Tôn Sách hất cằm đầy ngạo khí, “Phải là sẽ không trút giận lên nữ hài tử không hiểu võ công!”
Tiểu Man: “… Cho nên các ngươi đem ta làm cái khiên?!”
Xa xa Bạch Ngọc Đường đột nhiên định thần lại, cặp mắt sắc bén quét lại đây – hai người lập tức tiếp tục lui về phía sau Tiểu Man, thân mình Tiểu Man cũng trở nên cứng ngắc. Bạch Ngọc Đường “Hừ” một tiếng, phi thân qua tường đi mất. Lúc này ba người mới nhẹ nhàng thở ra. Mà Bàng Thống, kẻ vốn biến mất một ngày lại không biết xuất hiện từ khi nào mà xem diễn, thong thả bước ra từ bóng râm bên tường, mang vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Ai nha nha, trẻ tuổi khinh cuồng, ha ha ha!”
Công Tôn Sách vừa thấy hắn đã muốn trốn, nhưng lại cảm thấy không ổn, đành phải dắt Bao Chửng Tiểu Man kiên trì nghênh đón: “Vương gia, có thể dừng một bước nói chuyện được không?”
Bàng Thống rũ mắt nhìn y, rồi lại nhìn hai người kia, ngẩng đầu ngạo mạn nói: “Các ngươi thương lượng xong rồi chứ? Ai tới nói cùng bổn vương?”
… Công Tôn Sách nhìn đồng bạn vừa thấy Bàng Thống đã lui, lại nhìn về phía Bàng Thống vẫn đang quan sát mình, nhận mệnh. Vì thế Bao Chửng và Tiểu Man đi xem Triển Chiêu, Công Tôn Sách hoàn toàn không cam lòng tình nguyện đi vào phòng Bàng Thống.
Sau khi vào phòng, Bàng Thống liền đưa lưng về phía y, khoanh tay đứng, không lên tiếng. Công Tôn Sách nhất thời cũng không biết nên bắt đầu như thế nào, đành phải trầm mặc. Sau một lúc lâu y vừa muốn mở miệng, Bàng Thống lại giành nói: “Ta biết trong lòng các ngươi ta là loạn thần tặc tử, các ngươi sợ ta và Lí Nguyên Hạo câu kết tạo thành hiệp nghị phản quốc theo giặc… Các ngươi canh giữ nơi này, chính là đề phòng chuyện đó phải không?”
“… Không phải.” Công Tôn Sách lén thở dài, Bàng Thống thật quá kỳ lạ, biết rất rõ bọn họ không có ý tứ này vẫn còn nói như vậy, quả thực… Giống như tiểu hài tử, ấu trĩ!
Bàng Thống xoay người híp mắt, bĩu môi, không phụ sự chờ đợi của y làm ra một biểu tình ủy khuất cực kỳ ấu trĩ: “Các ngươi thật biết lo lắng cho Triệu lão lục kia!”
Công Tôn Sách không nói, chỉ biết không thể gạt được hắn. Xét theo sự kiêu ngạo của hắn, Bàng Thống tất nhiên sẽ không cấu kết cùng người Tây Hạ, nhưng trong mắt hắn không có cái gì là hoàng thất uy nghiêm, quân ân cuồn cuộn – trên Diêu Tử Sơn nếu thật sự cất giấu thứ gì đó như “Thiên mang”, ai có thể cam đoan hắn sẽ không lại mưu phản một lần? Cân nhắc nửa buổi, Công Tôn Sách vẫn phát hiện mình nói thế nào cũng không ổn, đặc biệt Bàng Thống ủy khuất kiểu gì thì ủy khuất, vẫn mang ánh mắt sáng lạn giống như sài lang đang chăm chăm nhìn con thỏ nhỏ trong lòng mình, luôn luôn toát lên một vẻ khiến y có lỗi giác rằng chỉ cần mình nói không đúng, đối phương sẽ bổ nhào lại (?)…
Cuối cùng, kẻ mềm lòng trước vẫn là Bàng Thống, hắn chậm rãi gõ nhẹ lên trán y: “Khi nào đó ta sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi! Các ngươi khỏi cần ngây ngốc ở nơi này, ta đáp ứng ngươi cho dù trên Diêu Tử Sơn là cái gì, ta cũng không lấy nó để mưu phản, cũng cam đoan không để người của Triệu lão lục tìm đến các ngươi, được rồi chứ?… Đi, ta cũng đi xem trò náo nhiệt của Triển thiếu hiệp!” Nắm lấy tay Công Tôn Sách đi ra ngoài.
Nói không áy náy chút nào là gạt người. Bàng Thống tốt với mình, Công Tôn Sách là ngốc tử mới có thể không nhìn ra. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng giao thủ đã nhiều lần, Bàng Thống mở miệng là nói đánh đánh giết giết, trên thực tế cũng không làm gì đám người bọn họ – lật đổ công án thái miếu lớn như vậy, có thể đoán được Bàng Thống sẽ tức giận đến mức nào. Công Tôn Sách thực có hoảng hốt, nhưng nói thật thì tự đáy lòng y vẫn cảm thấy Bàng Thống dù thực sự có hối khí, cũng sẽ không… đem y đập nát xương cốt, cũng không rõ vì sao mình lại cảm thấy như vậy. Lần này Lí Nguyên Hạo nhắc tới thứ gì đó trên Diêu Tử Sơn, y khẳng định Bàng Thống cũng nổi lên tâm ý muốn tìm đến cùng lấy làm của riêng, nhưng hắn lại đáp ứng dù thứ đó là gì cũng sẽ không dùng nó để mưu phản… Hắn đã nói nhất định sẽ giữ lời, thật sự là làm khó hắn…
Cứ đi tiếp như vậy, mãi cho tới khi gặp ba người Bao Chửng, Tiểu Man và Triển Chiêu đang chờ họ lên tiếng, Công Tôn Sách mới bừng tỉnh, rút mạnh tay khỏi tay Bàng Thống: “… Vô, vô lễ! Ngươi giữ chặt ta làm cái gì, gì chứ!” .
Bàng Thống bất đắc dĩ buông tay ra: “Vừa rồi không phải ngươi không phản đối sao?… Công Tôn công tử, ngươi sao lại ngây thơ như vậy?”
…… Bàng Thống, đồ tiểu nhân!
Lí Nguyên Hạo coi như thẳng thắn, thật sự điều đến hộ vệ của chính mình. Họ và phi vân kỵ cùng phụ trách phòng vệ. Sát thủ đến đây hai lượt, tổn thất thảm trọng, sau đó liền không xuất đầu lộ diện nữa. Triển thiếu hiệp lòng nhiều phiền muộn, đảo khách thành chủ đi giải quyết vài tên thích khách, ác khí khiến Công Tôn Sách hơi chấn kinh một phen – thế nhưng cảm kích nhất tựa hồ là Lí Nguyên Hạo. Hắn hình như đã sớm mong Bạch Ngọc Đường cút đi để mình có thể danh chính ngôn thuận vây quanh Triển Chiêu. Công Tôn Sách thấy Triển Chiêu vẫn rầu rĩ không vui từ sau khi Bạch Ngọc Đường tức giận bỏ đi, có ý muốn đến khuyên bảo, lại liên tiếp bị lửa nhiệt tình của Lí Nguyên Hạo dọa trở về; sau bị Bàng Thống bắt gặp một lần, đã bị bắt buộc tuyệt đối không được đến gần Lí Nguyên Hạo, nếu không – “Ngươi tuyệt đối không muốn biết bổn vương sẽ trừng phạt ngươi như thế nào!” Y đích xác là không muốn biết, cho nên cũng chỉ có thể rưng rưng từ xa chúc phúc Triển Chiêu.
Hơn mười ngày sau, tình huống đã phát triển đến mức không muốn nghị luận cũng không được. Tiểu Man: “Đại Bao, ngươi bảo Lí Nguyên Hạo sao cứ vây quanh Công Tôn Sách và Triển Chiêu mãi thế, hắn không phải nên lấy lòng Bàng Thống sao?”
Bao Chửng: “Ta cảm thấy hắn hễ chạm mặt Bàng Thống là bắt đầu đấu võ mồm! Thật là kỳ quái, không hợp nhãn nhau đến thế mà vẫn còn có thể hợp tác, có gian trá!”
Triển Chiêu: “…”
Công Tôn Sách: “Các ngươi… không thể nghĩ tới chuyện gì thực tế một chút à? Sớm muộn gì ai người bọn họ cũng sẽ xé rách mặt nạ, nhưng vài người chúng ta đến lúc đó sẽ thoát thân như thế nào đây?”
Triển Chiêu: “… A, mọi người nói cái gì?”
Công Tôn Sách vô lực, vỗ vỗ Triển Chiêu: “Anh nói: Triển thiếu hiệp, em và chuột bạch rốt cuộc xích mích ồn ào cái gì?”
Triển Chiêu mặt trắng bệch, ngẩng đầu thấy Công Tôn Sách mặc dù ngữ điệu khi hỏi đầy trêu tức, thần tình lại thân thiết, Bao Chửng, Tiểu Man cũng như thế, không khỏi thở dài nhè nhẹ, nhợt nhạt mỉm cười: “Không phải xích mích cái gì. Bọn em… chung quy không phải người giống nhau.”
Công Tôn Sách là một người thông minh, thần sắc không khỏi cũng trở nên ảm đạm: đúng vậy, chung quy không phải người giống nhau.
/14
|