Không Thể Buông Tay

Chương 2: Cố nhân

/66


Đến Lam Quang, hai trợ lý ở văn phòng là Tiểu Lý và Phỉ Phỉ đã đi làm rồi.

Tiểu Lý thấy hai người chủ trẻ tuổi, nhanh chóng chạy đến báo cáo: “Vị khách hàng liên lạc hôm qua đã đến rồi, đang chờ ở phòng khách.”

“Ừ, biết rồi.” Vệ Lam gật đầu, nói với Minh Quang: “Em đi tiếp đãi cô ấy trước, anh đi chuẩn bị tài liệu nha.”

Minh Quang nháy mắt với cô mấy cái: “Có bà xã xinh đẹp tài giỏi của anh ra tay, không cần xem tài liệu gì hết, vị khách hàng kia sẽ sử dụng thiết kế của chúng ta thôi.”

Tiểu Lý ở bên cạnh cố tình run rẩy, lí lắc nói: “Mới sáng sớm mà anh Minh và chị Vệ đã ân ái rồi, còn không để cho thanh niên độc thân tụi em sống với.”

Minh Quang cười ha ha, đi đến phòng làm việc lấy tài liệu.

Vệ Lam mỉm cười, trừng mắt với Tiểu Lý, xoay người đi vào phòng khách.

Đẩy cửa ra, cô gái đứng bên trong đưa lưng về phía cửa, cẩn thận thưởng thức bức tranh trên tường. Đó là tác phẩm mà Minh Quang rất tâm đắc, rất nhiều khách hàng đến đây đều bị mấy bức tranh đó thu hút.

Vệ Lam ho nhẹ một tiếng: “Xin hỏi, là cô Quách đúng không?”

Cô gái nọ quay đầu lại, nhìn thấy người ở cửa, vẻ mặt vốn mỉm cười, bỗng nhiên hai mắt mở to, dường như bị kinh hãi, sau đó, biến thành mừng rỡ khó tin, hai tay che miệng, đôi mắt đã ngấn nước.

Vệ Lam cũng không tin vào mắt mình, cô há miệng, hồi lâu không nói được chữ nào. Hai người đều sững sờ nhìn nhau giây lát, cuối cùng là Vệ Lam phản ứng trước: “Chân Chân, sao lại là cậu?”

Quách Chân Chân chạy đến, ôm chầm lấy cô: “Vệ Lam, mình còn định hỏi sao lại là cậu chứ? Mấy năm nay cậu chạy đi đâu vậy? Sao một chút tin tức cũng không có?”

Quách Chân Chân và Vệ Lam từ nhỏ đã kết bạn trong nhà trẻ, mãi cho đến trung học đều chung lớp, có thể nói là tình bạn rất sâu đậm. Từ thời thơ ấu đến thiếu niên, tất cả những vui vẻ ưu sầu bi thương đều cùng nhau nếm trải, tất cả bí mật cũng chia sẻ cho nhau. Khi ba mẹ Vệ Lam bận công tác, cô từng qua nhà Quách Chân Chân ăn cơm không ít lần.

Hai người từng là cặp đôi thân thiết, còn từng lập lời thề ấu trĩ trong năm mới, chẳng hạn như nói phải vĩnh viễn làm bạn tốt của nhau, cùng nhau lên đại học, cùng nhau yêu đường, làm phù dâu cho nhau, làm mẹ nuôi cho đứa con sau này của đối phương.

Tóm lại, trong mười mấy năm niên thiếu của hai người, mức độ thân thiết còn vượt xa hơn chị em ruột thịt.

Chỉ có điều việc đời khó đoán, một đôi bạn tuyệt vời như vậy, cũng sẽ bỗng nhiên tan rã. Bởi vì liên quan đến một chuyện, sau khi Vệ Lam tốt nghiệp cấp ba, gần như mất liên lạc với tất cả bạn học, đương nhiên bao gồm cả người bạn thân Quách Chân Chân.

Hiện giờ bạn cũ gặp lại, tất nhiên xúc động vô cùng. Quách Chân Chân rất muốn biết, nguyên nhân tại sao người bạn thân của mình lại đột nhiên biến mất. Đây là vấn đề từng quấy nhiễu cô trong nhiều năm. Một người bạn quan trọng nhất trong đời lại mất liên lạc một cách khó hiểu, đối với một cô gái hơn mười mấy hai mươi tuổi mà nói, chắc chắn là một chuyện rất nghiêm trọng.

Vệ Lam nhìn thấy vẻ mặt kích động của cô, ngẩn người, trả lời cô nhưng tránh nói vào vấn đề chính: “Tốt nghiệp trung học xong thì nhà mình xảy ra chút chuyện, cho nên không có liên lạc với ai cả, mấy năm mình nay vẫn ở Giang Thành.”

Quách Chấn Chân vẫn kích động truy hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Cô chú có việc gì sao?”

Vệ Lam đẩy đẩy cô, cười xua tay: “Không phải không phải, tại mình xảy ra chút chuyện.”

Quách Chân Chân oán trách: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho dù là chuyện lớn cỡ nào, cũng không thể không liên lạc với mình. Mình là bạn tốt của cậu mà. Lúc ấy, mình còn đi tìm ông bà nội của cậu, họ chỉ biết là cô chú đón cậu đi rồi, cũng không biết rốt cuộc cậu thế nào. Sau đó, mình lại xuất ngoại, càng không biết liên lạc với cậu như thế nào.”

“Thì ra là cậu xuất ngoại.” Vệ Lam khéo léo nói sang chuyện khác.

“Ừ đúng vậy, mình xuất ngoại được hai năm, hiện tại vừa mới về nước được nửa năm. Nhưng mà ngẫm lại chúng ta cũng thật có duyên phận, đến trang hoàng nhà cửa, lại có thể gặp cậu. Không ngờ bây giờ cậu lại làm thiết kế.”

“Không phải mình.” Vệ Lam lắc đầu. “Văn phòng này là của bạn trai mình mở, anh ấy mới là nhà thiết kế, mình chỉ giúp anh ấy quản lý thôi.”

“Bạn trai?” Mắt của Quách Chân Chân sáng lên. “Trời đất, mình tò mò chết được, gọi anh ấy đến đây đi.”

Vệ Lam cười thầm, cô này thoạt nhìn y hệt như lúc nhỏ, vẫn nhiệt tình cởi mở như trước, đối với chuyện gì cũng tràn ngập hứng thú.

Cô vừa dứt lời, Minh Quang đã đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy hai cô gái này tay trong tay, nước mắt lưng tròng, bèn làm động tác ôm tim hoảng sợ, rồi sau đó cười đùa nói: “Anh đi nhầm phòng à?”

Vệ Lam buồn cười liếc anh một cái: “Đây là Quách Chân Chân, một người bạn thân rất lâu không gặp, không ngờ lại khéo như vậy.”

Quách Chân Chấn buông tay Vệ Lam ra, đi đến trước mặt Minh Quang, nhìn trái phải một phen, vuốt cằm gật đầu: “Không tệ, đây chính là kiểu mà Vệ Lam cậu thích, chúc mừng cậu nha!”

Minh Quang đi đến trước mặt Vệ Lam, khoác vai cô, khóe miệng cong lên vừa nói: “Thiệt không? Anh thật vinh hạnh quá. Nhưng mà lời chúc mừng này anh hy vọng sẽ nghe được khi tụi anh kết hôn.”

Vệ Lam giận dỗi đẩy anh, có hơi sẵng giọng: “Nói gì đó! Làm việc chính đi.”

Dường như Quách Chân Chân cũng mới nhớ ra gì đó, vỗ đầu: “Suýt chút nữa đã quên việc chính rồi. Bạn trai mình nhìn thấy thiết kế của văn phòng hai người trên tạp chí thì rất thích. Anh ấy về nước không lâu, mới mua một căn biệt thự ở Giang Thành, muốn nhờ hai người thiết kế giúp anh ấy.”

Vệ Lam đánh giá từ trên xuống dưới người bạn thân thuở xưa của mình, mới phát hiện cô gái trẻ trước kia đã sớm lột xác. Ngày trước, Quách Chân Chân vốn dĩ rất xinh, hiện giờ tháo bỏ vẻ bụ bẫm trẻ con lúc trước, diện mạo xinh đẹp toàn diện, hơn nữa mặc trên người toàn đồ hiệu, khí chất xinh đẹp hơn. Cô mỉm cười trêu chọc: “Xem ra Chân Chân của chúng ta đã tìm được một người đàn ông kim cương nha.”

Trong mắt Quách Chân Chân không chút nào che giấu kiêu hãnh: “Không gạt cậu, bạn trai mình quả thật rất lợi hại, anh ấy là tổng giám đốc của Tập đoàn Azre.”

Vệ Lam hơi bất ngờ, cô từng nghe nói đến tập đoàn Azre, là một tập đoàn truyền thông có chỗ đứng ở Châu Âu. Nghe nói người sáng lập là một người đàn ông Trung Quốc thần bí, bởi vì có lòng phát triển thị trường quốc nội, hai năm nay nghiệp vụ đã chuyển dời về Trung Quốc, trụ sở chính ở Giang Thành. Nhưng ông chủ của tập đoàn lớn kiểu này, dù sao cũng không đến nỗi còn quá trẻ.

Quách Chân Chân đại khái nhìn ra sự lo lắng của Vệ Lam, cô cười ha ha: “Lam Lam, không phải cậu nghĩ ông chủ của Azre là một lão già đó chứ? Không phải đâu, Je rất trẻ, hơn nữa còn rất điển trai nha. Chờ hôm nào cậu gặp được rồi, sẽ sợ hết hồn cho coi.”

Vệ Lam vì phỏng đoán lúc nãy của mình mà có chút xấu hổ, cười ngượng: “Chân Chân, chúc mừng cậu. Ngày nào đó nhất định phải để mình gặp vị tổng giám đốc của cậu nha.”

Vệ Lam khó mà tưởng tưởng được, một cô gái nhà bên đơn thuần lúc trước, hiện giờ lại có một người bạn trai khó lường như vậy.

Quách Chân Chân cười: “Điều đó là tất nhiên, đợi anh ấy có thời gian, chắc là sẽ hẹn hai ngươi cùng thảo luận chuyện thiết kế. Anh ấy dự định sống ở Giang Thành, cho nên rất xem trọng căn biệt thự này. Anh ấy cũng chỉ để mình đến nói chuyện trước với hai người, chi tiết cụ thể, chắc là anh ấy cũng đã có ý tưởng của riêng mình, còn muốn bàn bạc với nhà thiết kế.”

Minh Quang ở bên cạnh nghe cô nói thế, cầm quyển phác thảo trong tay đưa cho cô: “Đây là vài bản thiết kế tham khảo, em cầm về bàn bạc với bạn trai xem. Còn bản thiết kế cụ thể, phải đợi anh nhìn thấy biệt thự của hai người mới có thể vẽ ra được.”

“Vâng.” Quách Chân Chân cầm lấy quyển phác thảo, giơ tay nhìn đồng hồ, ra vẻ uể oải nói. “Vệ Lam, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, vốn dĩ phải ăn cơm cùng với hai người, nhưng mình có hẹn với bạn trai rồi.”

Vệ Lam nhanh chóng cắt ngang lời cô, cười nói: “Bạn trai quan trọng hơn, tụi mình còn nhiều thời gian mà. Dù sao mình cũng ở Giang Thành, không đi đâu cả.”

Quách Chân Chân mỉm cười đứng lên, đánh cô một phát tượng trưng: “Nếu đột ngột mất liên lạc như tám năm trước, mình sẽ không tha cho cậu.”

Vệ Lam giơ điện thoại lên: “Cam đoan sẽ mở máy 24/24 vì cô Quách Chân Chân.”

“Vậy cũng tàm tạm.” Quách Chân Chân giật lấy điện thoại của cô, nhập vào số của mình, rồi trả lại cho cô, “Hôm nào chúng ta hẹn lại nha, nhất định phải tám suốt một ngày một đêm mới được.”

“Nhất định.”

Vệ Lam đứng dậy tiễn cô, đi tới cửa, Quách Chân Chân bỗng nhiên quay đầu lại, mắt ươn ướt lên tiếng: “Vệ Lam, mình cũng không dám tin đây là thật, tám năm sau, chúng ta lại có thể không hẹn mà gặp.”

“Mình cũng rất bất ngờ.” Vệ Lam trịnh trọng nói: “Chân Chân, là mình không tốt, không nên không liên lạc gì với cậu.”

“Cậu biết là tốt rồi.” Quách Chân Chân làm vẻ mặt hung tợn. “Lần sau không phải tàn nhẫn làm thịt cậu thì không được.”

Minh Quang từ phía sau đi lên, nắm lấy vai của Vệ Lam, cười nói: “Nếu Lam Lam nhà anh đã làm sai chuyện, nhất định sẽ để cho em làm thịt.”

Tiễn Quách Chân Chân đi khỏi, Vệ Lam trở lại phòng làm việc, thở dài thườn thượt. Minh Quang từ phía sau đi lên, ôm lây cô: “Sao vậy em? Có phải gặp lại ban cũ, khiến em nhớ lại chuyện không vui trước kia không?”

Vệ Lam day day thái dương, nói mà không chút giấu giếm: “Chuyện lúc trước đã nói với anh đó, bây giờ gặp Chân Chân, khó tránh lại nhớ đến, trong lòng có chút sợ hãi không tên.”

“Đồ ngốc, có anh ở bên cạnh, em còn sợ cái gì? Hơn nữa cũng trải qua nhiều năm như vậy, loại khốn nạn ấy có thể cũng gặp báo ứng rồi.”

Vệ Lam giật mình, nói lẩm bẩm: “Có lẽ vậy.”

“Tóm lại là anh sẽ bảo vệ em thật tốt, tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương lần nữa.”

Vệ Lam quay đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, phì cười thành tiếng: “Tiểu nữ đa tạ công tử!”

“Tạ thế nào đây?” Vẻ mặt Minh Quang đầy ý cười, đưa tay chọt vào chỗ xương sườn của cô.

Vệ Lam sợ nhột, nhịn không được bật cười, vừa đẩy anh vừa chạy trốn ở sô pha, hai người lăn lộn thành một cục. Khi Minh Quang hạ môi xuống thì cô tung cước đá anh bay khỏi sô pha, chống nạnh làm ra dáng vẻ hung dữ: “Còn không mau đi làm kiếm sống, trong nhà không còn gì ăn kìa.”

Minh Quang bật cười: “Xem cái kiểu này của em, chắc chắc là vừa mới nhìn thấy bạn học cũ kề cận bên người giàu có, nên bị kích thích. Là hối hận khi vớ phải ông chủ nhỏ như anh sao? Nhưng mà hối hận cũng vô ích, đã lên thuyền giặc của anh thì đừng mơ tưởng nhảy xuống nhé. Ha ha ha!”

Hai trợ lý ở bên ngoài nghe tiếng động, nhìn nhau cười gian, cực kỳ hâm mộ mà nhỏ giọng nói: “Tình cảm của anh Minh và chị Vệ thật tốt.”

/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status