"Thẻ đánh dấu trang sách này không hiểu sao buổi tối hôm đó lại rơi vào túi quần của em." Đào Diệp dựa vào Du Đại Tuấn cười nói, sáng sớm hôm đó Đào Diệp một thân đau nhức tỉnh lại, ngoại trừ giật mình chính là lòng như tro nguội, hối hận không bóp cổ tên lưu manh này, nhưng là y không thể, tuy tên này chiếm hết tiện nghi, nhưng trước đó cũng đã phát sinh chuyện, toàn thân Alpha ướt đẫm ôm y vào lòng, đè nén hết thảy dục vọng, cổ họng khàn khàn nói.
"Anh...ký hiệu em được rồi sao, ánh sáng nhỏ."
A!!!A!!!A!!!
Tôi là bị mê tâm à!
Đào Diệp muốn khóc cũng không khóc được, lúc đó y bị hương vị đường ngọt khoá chặt người, trong đầu muốn gào thét, nhưng miệng lại không đồng nhất ừ một tiếng.
Ừ một tiếng!
Ừ cái gì mà ừ!
Đào Diệp ôm chăn chỉ muốn khóc.
Vào lúc ấy y không nghĩ đến, đồ vật nhỏ bé y vô tình mang theo trong lúc tâm ý loạn, lại là thứ y trân trọng bao nhiêu năm. Sau này, lại không thể ngờ mình lại tựa vào người gấu lớn này chậm rãi nhớ lại.
"Vốn là vô ý mang theo, nhưng càng nhìn càng không nỡ vứt." Đào Diệp thoáng ngẩng đầu nhìn gấu lớn," Tuy lúc đó em không muốn gặp anh, nhưng đồ vật nhỏ này, em rất thích."
"Anh...ký hiệu em được rồi sao, ánh sáng nhỏ."
A!!!A!!!A!!!
Tôi là bị mê tâm à!
Đào Diệp muốn khóc cũng không khóc được, lúc đó y bị hương vị đường ngọt khoá chặt người, trong đầu muốn gào thét, nhưng miệng lại không đồng nhất ừ một tiếng.
Ừ một tiếng!
Ừ cái gì mà ừ!
Đào Diệp ôm chăn chỉ muốn khóc.
Vào lúc ấy y không nghĩ đến, đồ vật nhỏ bé y vô tình mang theo trong lúc tâm ý loạn, lại là thứ y trân trọng bao nhiêu năm. Sau này, lại không thể ngờ mình lại tựa vào người gấu lớn này chậm rãi nhớ lại.
"Vốn là vô ý mang theo, nhưng càng nhìn càng không nỡ vứt." Đào Diệp thoáng ngẩng đầu nhìn gấu lớn," Tuy lúc đó em không muốn gặp anh, nhưng đồ vật nhỏ này, em rất thích."