"Em nói thật, năm đó anh nghĩ gì vậy." Đào Diệp nghĩ đến thối cẩu hùng năm xưa làm mất mặt y thật muốn nhào lên đánh hắn, y giơ tay nhéo má hắn,"Năm đó anh đuổi giết em hả!"
Du Đại Tuấn bị vợ nhéo má cũng không giận, đi lại nắm lấy tay Đào Diệp, nhớ lại năm đó dùng sơn đỏ viết lên cáctông, giờ nghĩ lại thấy mình ngốc thật.
Du Đại Tuấn một bên ngoan ngoãn cho vợ nhéo má, một bên đổ súp vào chén.
Đào Diệp buồn cười, định nhón chân hôn hắn một cái.
"Ba, con với bạn về rồi ạ."
Du Đại Tuấn đành trơ mắt nhìn vợ yêu chạy ra cửa đón nhóc con trở về.
Mất đi cơ hội được vợ hôn, Du Đại Tuấn bỗng thấy buồn cười.
"Tiểu tử thối này."
- --------------
"Lại đây, ăn cái này đi."
"Cảm ơn chú Đào ạ." Bé ngoan Liên Nguyên nâng chén tiếp nhận đũa sườn của Đào Diệp,"Tay nghề chú thật lợi hại."
"Đúng rồi nha." Du Đại Tuấn nâng chén cơm nhanh chóng tiếp lời,"Tay nghề vợ chú tốt lắm đó."
"Anh im miệng cho em." Đào Diệp nhỏ giọng vỗ vào đùi người bên cạnh, liền ngẩng đầu nói với bé ngoan đang ăn cơm,"Con đừng nghe chú Đại Tuấn,
Du Đại Tuấn bị vợ nhéo má cũng không giận, đi lại nắm lấy tay Đào Diệp, nhớ lại năm đó dùng sơn đỏ viết lên cáctông, giờ nghĩ lại thấy mình ngốc thật.
Du Đại Tuấn một bên ngoan ngoãn cho vợ nhéo má, một bên đổ súp vào chén.
Đào Diệp buồn cười, định nhón chân hôn hắn một cái.
"Ba, con với bạn về rồi ạ."
Du Đại Tuấn đành trơ mắt nhìn vợ yêu chạy ra cửa đón nhóc con trở về.
Mất đi cơ hội được vợ hôn, Du Đại Tuấn bỗng thấy buồn cười.
"Tiểu tử thối này."
- --------------
"Lại đây, ăn cái này đi."
"Cảm ơn chú Đào ạ." Bé ngoan Liên Nguyên nâng chén tiếp nhận đũa sườn của Đào Diệp,"Tay nghề chú thật lợi hại."
"Đúng rồi nha." Du Đại Tuấn nâng chén cơm nhanh chóng tiếp lời,"Tay nghề vợ chú tốt lắm đó."
"Anh im miệng cho em." Đào Diệp nhỏ giọng vỗ vào đùi người bên cạnh, liền ngẩng đầu nói với bé ngoan đang ăn cơm,"Con đừng nghe chú Đại Tuấn,