Đào Diệp đương nhiên không thể đúng giờ đi làm, vị bác sĩ tác phong chuyên nghiệp luôn đến đúng giờ hiện tại không thể rời giường.
Đào Diệp bọc chăn thành một vòng, đem đầu chôn một nơi, lấy thân cọ chăn bên trong.
"Vợ, đã dậy rồi à?" Du Đại Tuấn bưng chén tiến vào phòng ngủ, lật chăn lên tìm người:"Lại đây, ăn chút đi rồi ngủ tiếp."
"Ừm." Đào Diệp mềm nhũn từ trong chăn thò đầu ra,"Anh luộc gì vậy."
"Tôm bóc vỏ." Du Đại Tuấn tiến đến đầu giường đỡ vợ dậy, lấy gối kê lên đầu giường cho y dựa vào,"Có cần dựa vào anh không?"
"Không cần, vậy được rồi." Bé ngoan Đào Diệp ôm gấu lớn,"Em nghĩ nên rửa mặt đã rồi mới ăn."
"Được." Du Đại Tuấn lấy chăn ra khỏi người."Để anh dẫn em đi rửa mặt."
Đào Diệp dựa vào Alpha trong lồng ngực, ừ một tiếng, để hắn ôm.
Mười hai năm kết hôn của hai người, cứ như vậy dính nhau mà cùng đi rửa mặt.
Đào Diệp nâng chén, cầm đũa gắp con tôm:"Đại Tuấn."
Người luôn bên cạnh bé ngoan, Du Đại Tuấn lên tiếng:"Anh đây, lại sao rồi."
"Lại đây." Đào Diệp vỗ chỗ trống bên cạnh, đợi đến bé ngoan Du Đại Tuấn ngồi xuống:"Há miệng."
"Vợ, em ăn xong đi đã." Du Đại Tuấn cười híp mắt,"Anh không đói bụng, thật đó."
Đào Diệp bọc chăn thành một vòng, đem đầu chôn một nơi, lấy thân cọ chăn bên trong.
"Vợ, đã dậy rồi à?" Du Đại Tuấn bưng chén tiến vào phòng ngủ, lật chăn lên tìm người:"Lại đây, ăn chút đi rồi ngủ tiếp."
"Ừm." Đào Diệp mềm nhũn từ trong chăn thò đầu ra,"Anh luộc gì vậy."
"Tôm bóc vỏ." Du Đại Tuấn tiến đến đầu giường đỡ vợ dậy, lấy gối kê lên đầu giường cho y dựa vào,"Có cần dựa vào anh không?"
"Không cần, vậy được rồi." Bé ngoan Đào Diệp ôm gấu lớn,"Em nghĩ nên rửa mặt đã rồi mới ăn."
"Được." Du Đại Tuấn lấy chăn ra khỏi người."Để anh dẫn em đi rửa mặt."
Đào Diệp dựa vào Alpha trong lồng ngực, ừ một tiếng, để hắn ôm.
Mười hai năm kết hôn của hai người, cứ như vậy dính nhau mà cùng đi rửa mặt.
Đào Diệp nâng chén, cầm đũa gắp con tôm:"Đại Tuấn."
Người luôn bên cạnh bé ngoan, Du Đại Tuấn lên tiếng:"Anh đây, lại sao rồi."
"Lại đây." Đào Diệp vỗ chỗ trống bên cạnh, đợi đến bé ngoan Du Đại Tuấn ngồi xuống:"Há miệng."
"Vợ, em ăn xong đi đã." Du Đại Tuấn cười híp mắt,"Anh không đói bụng, thật đó."