Du Đại Tuấn sững sờ, vợ yêu mềm mại hôn hắn, cả người không biết phải làm sao.
Từng ấy năm đến nay, đều là Du Đại Tuấn lừa lừa gạt gạt ôm hôn, Đào Diệp rất ít chủ động, mà cũng không đến lượt y, hiện tại lại chủ động hôn môi Du Đại Tuấn, Du Đại Tuấn không chờ được nữa, tự giành lấy quyền chủ động.
Từ khi nhìn thấy nhật kí của vợ, Du Đại Tuấn không dám lại gần hôn đối phương. Du Đại Tuấn sợ uỷ khuất vợ, nên luôn bảo trì khoảng cách.
Không dám ôm y, hôn y, suốt đêm cắn răng chịu đựng hơi ấm từ người vợ mà chỉ dám dịch chăn, Đào Diệp lúc này tự hôn, đem tất cả phòng bị trước đây của Du Đại Tuấn bóc bóc tháo bỏ, không kiềm nén tâm tình được nữa mà cứ thế bộc lộ, yêu thương nhiệt liệt cứ như suối chảy che đi tất thảy lo lắng của Du Đại Tuấn.
Cứ hôn y trước đã.
Trong xe ngập tràn mùi vị hoa quế, lại rất nhanh bị gió đường áp chế lại, nên mùi vị vừa ngọt vừa ngột ngạt.
"Đại Tuấn...Đừng..."Đào Diệp ôm ngực, vừa thẹn thùng vừa vỗ gấp vào sau lưng đối phương,"Để em nghe điện thoại đã....Anh là cẩu à!"
Du Đại Tuấn mê muội liếm vết hồng còn mới trên cổ trắng nõn của y, một bên không nhịn được vẫn muốn hôn tiếp, một tay thì buông người yêu, người chủ động ngồi ở ghế lái dường như mất hứng.
"Ba..."Đào Diệp tiếp điện thoại, trừng mắt nhìn thối cẩu hùng Đại Tuấn,"Đại Tuấn tìm được rồi ạ...Vâng vâng vâng...Chồng con không có chuyện gì ạ, không cần liên hệ bên bệnh viện...Vâng, con đến ngay ạ."
"Lái xe." Đào Diệp xoa xoa đầu Du Đại Tuấn, làm cho lòng bàn tay cũng ngứa, "Đến nhà ba em, họ muốn gặp chúng ta."
"Được, vợ cứ quyết định." Du Đại Tuấn kiềm nén xưng hô cất giấu đã lâu nay mới gọi lại, đem người tách ra cài lại dây an toàn, liền hôn hai bên mặt,"Bé ngoan ngồi yên đấy, anh lái xe đây."
Từng ấy năm đến nay, đều là Du Đại Tuấn lừa lừa gạt gạt ôm hôn, Đào Diệp rất ít chủ động, mà cũng không đến lượt y, hiện tại lại chủ động hôn môi Du Đại Tuấn, Du Đại Tuấn không chờ được nữa, tự giành lấy quyền chủ động.
Từ khi nhìn thấy nhật kí của vợ, Du Đại Tuấn không dám lại gần hôn đối phương. Du Đại Tuấn sợ uỷ khuất vợ, nên luôn bảo trì khoảng cách.
Không dám ôm y, hôn y, suốt đêm cắn răng chịu đựng hơi ấm từ người vợ mà chỉ dám dịch chăn, Đào Diệp lúc này tự hôn, đem tất cả phòng bị trước đây của Du Đại Tuấn bóc bóc tháo bỏ, không kiềm nén tâm tình được nữa mà cứ thế bộc lộ, yêu thương nhiệt liệt cứ như suối chảy che đi tất thảy lo lắng của Du Đại Tuấn.
Cứ hôn y trước đã.
Trong xe ngập tràn mùi vị hoa quế, lại rất nhanh bị gió đường áp chế lại, nên mùi vị vừa ngọt vừa ngột ngạt.
"Đại Tuấn...Đừng..."Đào Diệp ôm ngực, vừa thẹn thùng vừa vỗ gấp vào sau lưng đối phương,"Để em nghe điện thoại đã....Anh là cẩu à!"
Du Đại Tuấn mê muội liếm vết hồng còn mới trên cổ trắng nõn của y, một bên không nhịn được vẫn muốn hôn tiếp, một tay thì buông người yêu, người chủ động ngồi ở ghế lái dường như mất hứng.
"Ba..."Đào Diệp tiếp điện thoại, trừng mắt nhìn thối cẩu hùng Đại Tuấn,"Đại Tuấn tìm được rồi ạ...Vâng vâng vâng...Chồng con không có chuyện gì ạ, không cần liên hệ bên bệnh viện...Vâng, con đến ngay ạ."
"Lái xe." Đào Diệp xoa xoa đầu Du Đại Tuấn, làm cho lòng bàn tay cũng ngứa, "Đến nhà ba em, họ muốn gặp chúng ta."
"Được, vợ cứ quyết định." Du Đại Tuấn kiềm nén xưng hô cất giấu đã lâu nay mới gọi lại, đem người tách ra cài lại dây an toàn, liền hôn hai bên mặt,"Bé ngoan ngồi yên đấy, anh lái xe đây."