"Vợ à, anh phải đi công tác...Tầm mười ngày hoặc nửa tháng mới về. Ân, em tự chăm sóc bản thân cho tốt nha."
Du Ngả Diệp mới về đến nhà, liền thấy ba lớn một bên gọi điện thoại, một tay thì thu dọn đồ đạc.
"Ba lớn, ba kêu con về nhà làm gì a."
Du Đại Tuấn cúp điện thoại, nhìn gương mặt con trai như vợ mình, bất giác cười lên.
"Ngả Diệp a, thật tốt khi dung mạo con không giống ba."
"A?" Ngả Diệp không hiểu nhìn ba hắn,"Ba nói gì vậy."
"Thật nhanh a, chớp mắt con trai nhỏ của ba đã 15 tuổi rồi. Ba còn nhớ ngày đó con còn trong bụng, nghịch ngợm cực kì...Lúc sinh ra, cũng nhỏ xíu...Hắc, sao ba lại nhắc đến làm gì nhỉ." Du Đại Tuấn trừng mắt nhìn, đem đôi mắt đỏ ngầu hoảng hốt nén lại,"Con là một Alpha, phải chăm sóc tốt cho ba nhỏ, biết không."
"Ba lớn, ba định đi đâu."
"Ba hả...Ba đi công tác." Du Đại Tuấn sờ đầu con,"Rất nhanh sẽ về, con phải nhớ lời ba, biết chưa."
"A...Ân, vâng ạ."
"Chăm sóc ba nhỏ thật tốt, ba đi đây."
Du Ngả Diệp nhìn ba lớn hướng hắn cười cười, sau đó không ngoái đầu lại, đóng sập cửa. Du Ngả Diệp thấy bản thân tự nhiên run lên, vội vã đuổi theo lại không thấy bóng người nữa.
Giống như là, vĩnh viễn biến mất.
- ----------------------
"Đào bác sĩ. Đào bác sĩ?"
Du Ngả Diệp mới về đến nhà, liền thấy ba lớn một bên gọi điện thoại, một tay thì thu dọn đồ đạc.
"Ba lớn, ba kêu con về nhà làm gì a."
Du Đại Tuấn cúp điện thoại, nhìn gương mặt con trai như vợ mình, bất giác cười lên.
"Ngả Diệp a, thật tốt khi dung mạo con không giống ba."
"A?" Ngả Diệp không hiểu nhìn ba hắn,"Ba nói gì vậy."
"Thật nhanh a, chớp mắt con trai nhỏ của ba đã 15 tuổi rồi. Ba còn nhớ ngày đó con còn trong bụng, nghịch ngợm cực kì...Lúc sinh ra, cũng nhỏ xíu...Hắc, sao ba lại nhắc đến làm gì nhỉ." Du Đại Tuấn trừng mắt nhìn, đem đôi mắt đỏ ngầu hoảng hốt nén lại,"Con là một Alpha, phải chăm sóc tốt cho ba nhỏ, biết không."
"Ba lớn, ba định đi đâu."
"Ba hả...Ba đi công tác." Du Đại Tuấn sờ đầu con,"Rất nhanh sẽ về, con phải nhớ lời ba, biết chưa."
"A...Ân, vâng ạ."
"Chăm sóc ba nhỏ thật tốt, ba đi đây."
Du Ngả Diệp nhìn ba lớn hướng hắn cười cười, sau đó không ngoái đầu lại, đóng sập cửa. Du Ngả Diệp thấy bản thân tự nhiên run lên, vội vã đuổi theo lại không thấy bóng người nữa.
Giống như là, vĩnh viễn biến mất.
- ----------------------
"Đào bác sĩ. Đào bác sĩ?"