Không Quen
Chương 20: Dạo này những chuyện trùng hợp bên cạnh mình đến nhiều vô kể không thể không khiến Phương
/77
|
Hình như không nghĩ tới người này sẽ bất thình lình xuất hiện trước mắt mình, Lật Hàm hơi ngẩn ra mới phản ứng lại: “Anh, anh Phương?”
Cũng đã gặp ngay mặt rồi, đương nhiên Phương Hòe Ninh không dễ giả vờ không nhìn thấy, khá lịch sự gật đầu một cái với cậu ta. Vốn định cứ thế rời đi, kết quả lại nghe Lật Hàm hỏi: “Anh vẫn chưa đi ạ?”
Phương Hòe Ninh “Ừ” một tiếng, trả lời: “Có chút vấn đề vẫn chưa giải quyết.”
Lời này tựa như đang nói đến bên trong tâm khảm Lật Hàm, gương mặt cậu ta đau khổ tỏ ý tán đồng: “Em cũng thế, vấn đề lớn, nghĩ đến nỗi tóc sắp rụng sạch cũng không giải quyết được…”
Liếc nhìn mái tóc rối bời của đối phương, lại nhìn màn hình trước mặt, bước chân của Phương Hòe Ninh đã chếch ra ngoài, cuối cùng vẫn chuyển hướng vào phòng.
Đi qua hỏi: “Vấn đề gì?”
Lật Hàm ngớ ra, sau đó ngạc nhiên nói: “À, là… là… vấn đề của số liệu này, cứ luôn báo error, em đã khởi động lại cơ sở dữ liệu cũng vô dụng, đã kiểm tra một buổi chiều…”
Nói đoạn, cậu ta cảm thấy Phương Hòe Ninh cúi người lại gần, một tay chống trên mặt bàn, một tay di chuột, tức khắc một mùi hương cực kỳ dễ chịu cũng theo đó bay tới, giống một loại mùi thơm của chanh trộn lẫn với cỏ xanh nào đó.
Chỉ là không đợi Lật Hàm ngửi kỹ, Phương Hòe Ninh đã đứng thẳng người.
“Thử sửa lại bộ ký tự trường, chính là chỗ này.” Phương Hòe Ninh chỉ vào màn hình nói.
Lật Hàm lại không cử động, cho đến khi Phương Hòe Ninh nói lại lần nữa cậu ta mới hoàn hồn: “À… à, được.”
Lạch cạch lạch cạch gõ bàn phím xong, Phương Hòe Ninh lại nói: “Khởi động lại đi.”
Lật Hàm nghe lệnh lùi ghế hai bước, cúi người nhấn nút khởi động dưới bàn. Quả nhiên, vấn đề đã được giải quyết thành công sau khi vào lại hệ thống.
Lật Hàm đỏ mặt, suýt chút nữa vui mừng nhảy cẫng lên: “Được, được rồi, cảm ơn anh, cảm ơn anh Phương, anh giỏi quá.” Miệng Lật hàm ngọt ngư thế, trước đó đương nhiên đã nhờ người khác giúp đỡ, trình độ thực tập sinh của Uông Cần không đủ, có chút thực lực lại thiếu kiên nhẫn, mấy sư huynh giúp đỡ cậu ta thử những phương pháp khác chốc lát cũng không thành công thì lười tiếp tục, đến nỗi Lật Hàm vì thế một mình tổn thương thủng não. Chỉ có Phương Hòe Ninh, đơn giản rõ ràng, còn một phát trúng luôn. Át chủ bài quả nhiên là át chủ bài.
Đang lúc Lật Hàm còn muốn đổ sạch sành sanh lời ca tụng đầy bụng về phía đối phương, lại thấy Phương Hòe Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm dưới bàn cậu ta, biểu cảm kinh ngạc.
Lật Hàm nhìn theo phát hiện trong góc đó là chồng sách Lật Đình đưa cho cậu ta vào buổi chiều.
“Đây đều là cậu mượn?” Phương Hòe Ninh đột nhiên hỏi.
Lạt Hàm chả biết gì: “Hả? Không phải, chỉ để nhờ ở đây thôi.”
Cậu ta rất nhạy cảm nhận ra ánh mắt vốn lạnh lùng của Phương Hòe Ninh khi nhìn thấy những quyển sách kia dâng lên một chút hơi nóng, Lật Hàm vội hỏi: “Anh Phương, anh cần sách này sao?”
Phương Hòe Ninh không lảng tránh, gật đầu: “Tôi tìm những quyển sách này rất lâu rồi.” Không ngờ tới vậy mà lại ở sở nghiên cứu?
“Vậy à…” Lật Hàm chớp mắt, lấy điện thoại ra, “Anh đợi một lát, em hỏi giúp anh.”
Cậu ta gửi tin nhắn cho anh trai mình, hỏi Lật Đình nếu như không vội cần, có thể lấy vài quyển ra khỏi chồng sách này không. Ở sở nghiên cứu có người cần.
Có lẽ Lật Đình không bận, hiếm khi trả lời rất nhanh.
Lật Đình: Ai cần?
Lật Hàm: Anh Phương. Anh còn nhớ anh Phương không? Chính là cái người trông rất đẹp trai đưa anh đến bệnh viện lúc trước, bọn em còn cùng đến thăm anh. Hôm nay lúc anh ấy giúp em một lát thì nhìn thấy những quyển sách này, nói muốn đọc những cuốn này lâu rồi, nên là em hỏi anh xem thế nào.
Lần này qua hồi lâu Lật Đình mới nhắn lại, có vẻ như đang suy nghĩ.
Đáp án cũng vượt qua dự đoán của Lật Hàm.
Lật Đình: Đưa cho cậu ta đi.
Lật Đình: Đừng nói là anh mượn, còn một tháng nữa mới đến kỳ hạn, bảo cậu ta trả đúng hạn, anh dùng thẻ của người khác.
Tuy Lật Hàm cảm thấy quái lạ, rõ ràng trước đó Lật Đình vội vội vàng vàng lấy sách về cảm giác như lập tức muốn dùng, bây giờ cứ thế cho mượn hết đi? Mình vốn đang tính toán hỏi mượn anh một hai quyển, ai ngờ anh trai luôn luôn keo kiệt vậy mà lại hào phóng như thế? Nhưng lại nghĩ có lẽ Lật Đình cũng nhớ anh Phương này đã từng giúp đỡ cậu, cho nên mở ra một con đường hiếm hoi?
Lật Hàm: Được, cảm ơn anh.
Để điện thoại xuống, Lật Hàm ngồi xổm cố sức ôm hết sách lên mặt bàn, phấn chấn nói với Phương Hòe Ninh: “Anh Phương, cho anh hết sách này, ảnh đồng ý rồi.”
Đặt ở phía dưới Phương Hòe Ninh chỉ có thể nhìn thấy quyển sách trên cùng, lúc này đặt toàn bộ trước mặt át chủ bài quét qua càng kinh ngạc không thôi, thật sự toàn là những quyển sách nguyên văn mình tìm tòi thật lâu, chạy đi chạy lại thư viện đại học A nhiều lần, nhưng hụt từ đầu đến cuối.
Phương Hòe Ninh cầm lấy mở ra, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Đây là ai mượn?”
Lật Hàm khẽ giật mình: “A? Ờm… là bạn em, một người tên Uông Cần, chắc là anh Phương không biết.”
Phương Hòe Ninh nhíu mày: “Cậu ta mượn gần đây à?”
Lật Hàm: “Đúng, cậu, cậu ấy hỏi mượn người khác lấy thẻ đọc sách.”
Phương Hòe Ninh không nói gì.
Lật Hàm lặng lẽ đánh giá sắc mặt hắn: “Thật sự không sao đâu, nếu như anh cần thì đưa cho anh là được.”
Không biết Phương Hòe Ninh đang nghĩ gì, sau một lát cầm sách trong tay: “Được, tôi sẽ đọc xong sớm, cảm ơn cậu, cũng thay tôi cảm ơn người bạn kia của cậu.”
“Không có gì, anh đã giúp em em phải cảm ơn anh.” Lật Hàm ngượng ngùng, “Cái đó…”
Dường như cậu ta còn lời muốn nói, kết quả vừa mở miệng đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời.
Vương Phục Lương kề cà mãi không đợi được người đến bất đắc dĩ đoạt mệnh liên hoàn call cho át chủ bài.
Phương Hòe Ninh đã ở ngay bên ngoài, cho nên không nghe máy, lúc cúp điện thoại hậu tri hậu giác phát hiện trong nhật ký cuộc gọi của mình có mấy cuộc gọi nhỡ, là số lạ xế chiều gọi đến, Phương Hòe Ninh nghi ngờ gọi lại, đổ chuông cả buổi không có người nghe, hắn cũng không để ý, tưởng là quảng cáo mở rộng tiêu thụ gì đó, chỉ quay đầu lại khách sáo gật đầu với Lật Hàm một cái rồi đi vào phòng thí nghiệm đến cứu mạng Vương Phục Lương, không nhìn vẻ mặt tiếc hùi hụi của Lật Hàm sau lưng nữa.
** ** ** **
Lúc Lật Hàm gọi điện cho Lật Đình người sau đang trong siêu thị mua đồ, tiện thể mang chiếc xe điện cùi đỗ trước của tiệm của người ta mấy ngày cũng không có ai trộm đi sửa.
Cúp điện thoại, Lật Đình ngẩn ra một lát mới đi tính tiền.
Qua mấy tuần nữa sẽ phải khai giảng rồi, trên đường về Lật Đình nhìn thấy nhiều cửa hàng ở cổng trường đại học A dán thông báo tuyển dụng trước cửa, Lật Đình nhìn từng cái, lần lượt nhớ kỹ.
Sau khi về nhà theo thường lệ muốn mở quyển sổ ghi chép bìa cứng ra, lúc đặt bút mới nhớ mình đã cài phần mềm mới, Lật Đình móc điện thoại ra nhấn mở cái logo kia.
Không biết là điện thoại của cậu nát quá hay là cách cậu cài đặt có vấn đề, chỉ mở và chạy đã mất một thời gian dài. Có điều hồi lâu sau hình ảnh nhảy ra lại đơn giản đến không ngờ, không hề đẹp đẽ giống những ứng dụng khác trước đó Lật Đình từng sử dụng, thậm chi có phần sơ sài.
Lật Đình không nghĩ nhiều, tiếp tục nhấn vào, sau một lúc loading trang chủ nhảy ra một mục lục chính, chia thành sinh hoạt hằng ngày, ứng dụng học tập, trò chơi giải trí còn có mấy loại khác v.v. Dưới mục lục chính còn có mục lục nhỏ, từng cột từng hàng, vừa tỉ mỉ vừa vụn vặt, Lật Đình lướt chốc lát càng ngày càng không hiểu.
Ngay khi cậu đang hoài nghi có phải mình cài đặt sai phần mềm hay không, cậu thấy chữ “ký sổ” ở hàng đầu tiên trong mục lục nhỏ.
Mở ra nhìn nhìn, hơi phức tạp. Nhưng Lật Đình không từ bỏ, lại lấy ra tinh thần cài đặt phần mềm, từng chút từng chút lặp đi lặp lại thử dần, thậm chí còn dùng máy móc thủ công cùng chuyển đổi, cuối cùng xác minh phần mềm này hoàn toàn chính xác có thể sử dụng, hơn nữa về sau học được rồi hẳn là sẽ vô cùng thuận tiện, lúc này mới yên tâm.
Sau khi thiết lập cảm giác tin cậy, Lật Đình mở ra sổ sách nhỏ bổ sung, đầu tiên kỹ càng ghi chép lại chi phí của hôm nay, nhấn lưu.
Cũng được, có thể sử dụng.
Lật Đình đưa ra đánh giá cho phần mềm này ở trong lòng.
...
Phương Hòe Ninh có một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, là mẹ hắn để lại cho hắn trước khi ra nước ngoài, xe buýt tàu điện ngầm đều cực kỳ thuận tiện, cách đại học A cũng rất gần, hơn mười phút là đến.
Tắm xong đi ra đã sắp mười hai giờ, có điều đối với nghề này của bọn họ, thực ra buổi tối chỉ mới bắt đầu.
Một bên lau tóc một bên nhìn chồng sách trên bàn, Phương Hòe Ninh càng nghĩ càng khó hiểu. Một hai cuốn thì cũng thôi đi, năm cuốn giống nhau, trừ những cuốn đó thư viện A không thể cho bên ngoài mượn ra, những cuốn khác không kém một ly với những cuốn trong lòng mình yêu cầu, cái này không có vấn đề ai mà tin chứ? Phương Hòe Ninh đã xuất sắc từ nhỏ, đương nhiên đã quen thuộc với các loại thủ đoạn mưu cầu từ lâu, tựa như bắt chước sở thích của hắn, tìm cách ngẫu nhiên gặp được với hắn, hay là nghe ngóng tình hình riêng tư của hắn nghĩ cách cung cấp tiện lợi, nhưng lần này cũng không có khả năng lắm, sách mà hắn muốn mượn, trừ bản thân Phương Hòe Ninh ra, sợ là nhân viên quản lý thự viện cũng chưa hẳn nhớ rõ ràng như vậy.
Lẽ nào thật sự trùng hợp?
Nhưng cũng khéo quá rồi.
Dạo này những chuyện trùng hợp bên cạnh mình đến nhiều vô kể không thể không khiến Phương Hòe Ninh hoài nghi cuộc sống.
Bỏ đi, sách luôn luôn không có tội, nếu đã muốn từ lâu, giờ đến tay trước hết đọc cái đã, đúng lúc có rất nhiều vấn đề cần tham khảo giải quyết.
Một bên lật sách, một bên Phương Hòe Ninh mở nông trường nhỏ trong máy tính ra. Nông trường nhỏ là tên Phương Hòe Ninh đặt cho chương trình này, chức năng chính là ruộng thí nghiệm code cho hắn, một số đã bắt đầu hình thành, một số vẫn là một nhóm dữ liệu, cao cấp, ngu ngốc, tìm kiếm cái lạ, sắc tình bạo lực, có thể bán có thể không bán, tóm lại các loại ý tưởng cổ quái kỳ lạ và mô hình ứng dụng lung ta lung tung đều sinh ra và dùng thử ở bên trong, tựa như phần mềm ký sổ viết lúc trước, mà vì có thể sửa chữa bất cứ lúc nào, Phương Hòe Ninh còn đặc biệt xây dựng truy cập di động thuận tiện cho điện thoại, logo thì chọn một quả bưởi to rất bắt mắt.
Thứ này đã được xây dựng từ khi Phương Hòe Ninh lên đại học, góp một viên gạch cũng coi như tâm huyết nhiều năm, vậy mà hôm nay vừa leo lên hậu trường lại phát hiện lãnh thổ riêng tư đáng lẽ ngoài mình ra không ai có thể đến lại bị một IP lạ lẫm vào đóng quân.
Át chủ bài Phương từ trước đến nay giữ bình tĩnh như thường không khỏi kinh ngạc nhảy một cái.
Là ai??!!
Cũng đã gặp ngay mặt rồi, đương nhiên Phương Hòe Ninh không dễ giả vờ không nhìn thấy, khá lịch sự gật đầu một cái với cậu ta. Vốn định cứ thế rời đi, kết quả lại nghe Lật Hàm hỏi: “Anh vẫn chưa đi ạ?”
Phương Hòe Ninh “Ừ” một tiếng, trả lời: “Có chút vấn đề vẫn chưa giải quyết.”
Lời này tựa như đang nói đến bên trong tâm khảm Lật Hàm, gương mặt cậu ta đau khổ tỏ ý tán đồng: “Em cũng thế, vấn đề lớn, nghĩ đến nỗi tóc sắp rụng sạch cũng không giải quyết được…”
Liếc nhìn mái tóc rối bời của đối phương, lại nhìn màn hình trước mặt, bước chân của Phương Hòe Ninh đã chếch ra ngoài, cuối cùng vẫn chuyển hướng vào phòng.
Đi qua hỏi: “Vấn đề gì?”
Lật Hàm ngớ ra, sau đó ngạc nhiên nói: “À, là… là… vấn đề của số liệu này, cứ luôn báo error, em đã khởi động lại cơ sở dữ liệu cũng vô dụng, đã kiểm tra một buổi chiều…”
Nói đoạn, cậu ta cảm thấy Phương Hòe Ninh cúi người lại gần, một tay chống trên mặt bàn, một tay di chuột, tức khắc một mùi hương cực kỳ dễ chịu cũng theo đó bay tới, giống một loại mùi thơm của chanh trộn lẫn với cỏ xanh nào đó.
Chỉ là không đợi Lật Hàm ngửi kỹ, Phương Hòe Ninh đã đứng thẳng người.
“Thử sửa lại bộ ký tự trường, chính là chỗ này.” Phương Hòe Ninh chỉ vào màn hình nói.
Lật Hàm lại không cử động, cho đến khi Phương Hòe Ninh nói lại lần nữa cậu ta mới hoàn hồn: “À… à, được.”
Lạch cạch lạch cạch gõ bàn phím xong, Phương Hòe Ninh lại nói: “Khởi động lại đi.”
Lật Hàm nghe lệnh lùi ghế hai bước, cúi người nhấn nút khởi động dưới bàn. Quả nhiên, vấn đề đã được giải quyết thành công sau khi vào lại hệ thống.
Lật Hàm đỏ mặt, suýt chút nữa vui mừng nhảy cẫng lên: “Được, được rồi, cảm ơn anh, cảm ơn anh Phương, anh giỏi quá.” Miệng Lật hàm ngọt ngư thế, trước đó đương nhiên đã nhờ người khác giúp đỡ, trình độ thực tập sinh của Uông Cần không đủ, có chút thực lực lại thiếu kiên nhẫn, mấy sư huynh giúp đỡ cậu ta thử những phương pháp khác chốc lát cũng không thành công thì lười tiếp tục, đến nỗi Lật Hàm vì thế một mình tổn thương thủng não. Chỉ có Phương Hòe Ninh, đơn giản rõ ràng, còn một phát trúng luôn. Át chủ bài quả nhiên là át chủ bài.
Đang lúc Lật Hàm còn muốn đổ sạch sành sanh lời ca tụng đầy bụng về phía đối phương, lại thấy Phương Hòe Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm dưới bàn cậu ta, biểu cảm kinh ngạc.
Lật Hàm nhìn theo phát hiện trong góc đó là chồng sách Lật Đình đưa cho cậu ta vào buổi chiều.
“Đây đều là cậu mượn?” Phương Hòe Ninh đột nhiên hỏi.
Lạt Hàm chả biết gì: “Hả? Không phải, chỉ để nhờ ở đây thôi.”
Cậu ta rất nhạy cảm nhận ra ánh mắt vốn lạnh lùng của Phương Hòe Ninh khi nhìn thấy những quyển sách kia dâng lên một chút hơi nóng, Lật Hàm vội hỏi: “Anh Phương, anh cần sách này sao?”
Phương Hòe Ninh không lảng tránh, gật đầu: “Tôi tìm những quyển sách này rất lâu rồi.” Không ngờ tới vậy mà lại ở sở nghiên cứu?
“Vậy à…” Lật Hàm chớp mắt, lấy điện thoại ra, “Anh đợi một lát, em hỏi giúp anh.”
Cậu ta gửi tin nhắn cho anh trai mình, hỏi Lật Đình nếu như không vội cần, có thể lấy vài quyển ra khỏi chồng sách này không. Ở sở nghiên cứu có người cần.
Có lẽ Lật Đình không bận, hiếm khi trả lời rất nhanh.
Lật Đình: Ai cần?
Lật Hàm: Anh Phương. Anh còn nhớ anh Phương không? Chính là cái người trông rất đẹp trai đưa anh đến bệnh viện lúc trước, bọn em còn cùng đến thăm anh. Hôm nay lúc anh ấy giúp em một lát thì nhìn thấy những quyển sách này, nói muốn đọc những cuốn này lâu rồi, nên là em hỏi anh xem thế nào.
Lần này qua hồi lâu Lật Đình mới nhắn lại, có vẻ như đang suy nghĩ.
Đáp án cũng vượt qua dự đoán của Lật Hàm.
Lật Đình: Đưa cho cậu ta đi.
Lật Đình: Đừng nói là anh mượn, còn một tháng nữa mới đến kỳ hạn, bảo cậu ta trả đúng hạn, anh dùng thẻ của người khác.
Tuy Lật Hàm cảm thấy quái lạ, rõ ràng trước đó Lật Đình vội vội vàng vàng lấy sách về cảm giác như lập tức muốn dùng, bây giờ cứ thế cho mượn hết đi? Mình vốn đang tính toán hỏi mượn anh một hai quyển, ai ngờ anh trai luôn luôn keo kiệt vậy mà lại hào phóng như thế? Nhưng lại nghĩ có lẽ Lật Đình cũng nhớ anh Phương này đã từng giúp đỡ cậu, cho nên mở ra một con đường hiếm hoi?
Lật Hàm: Được, cảm ơn anh.
Để điện thoại xuống, Lật Hàm ngồi xổm cố sức ôm hết sách lên mặt bàn, phấn chấn nói với Phương Hòe Ninh: “Anh Phương, cho anh hết sách này, ảnh đồng ý rồi.”
Đặt ở phía dưới Phương Hòe Ninh chỉ có thể nhìn thấy quyển sách trên cùng, lúc này đặt toàn bộ trước mặt át chủ bài quét qua càng kinh ngạc không thôi, thật sự toàn là những quyển sách nguyên văn mình tìm tòi thật lâu, chạy đi chạy lại thư viện đại học A nhiều lần, nhưng hụt từ đầu đến cuối.
Phương Hòe Ninh cầm lấy mở ra, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Đây là ai mượn?”
Lật Hàm khẽ giật mình: “A? Ờm… là bạn em, một người tên Uông Cần, chắc là anh Phương không biết.”
Phương Hòe Ninh nhíu mày: “Cậu ta mượn gần đây à?”
Lật Hàm: “Đúng, cậu, cậu ấy hỏi mượn người khác lấy thẻ đọc sách.”
Phương Hòe Ninh không nói gì.
Lật Hàm lặng lẽ đánh giá sắc mặt hắn: “Thật sự không sao đâu, nếu như anh cần thì đưa cho anh là được.”
Không biết Phương Hòe Ninh đang nghĩ gì, sau một lát cầm sách trong tay: “Được, tôi sẽ đọc xong sớm, cảm ơn cậu, cũng thay tôi cảm ơn người bạn kia của cậu.”
“Không có gì, anh đã giúp em em phải cảm ơn anh.” Lật Hàm ngượng ngùng, “Cái đó…”
Dường như cậu ta còn lời muốn nói, kết quả vừa mở miệng đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời.
Vương Phục Lương kề cà mãi không đợi được người đến bất đắc dĩ đoạt mệnh liên hoàn call cho át chủ bài.
Phương Hòe Ninh đã ở ngay bên ngoài, cho nên không nghe máy, lúc cúp điện thoại hậu tri hậu giác phát hiện trong nhật ký cuộc gọi của mình có mấy cuộc gọi nhỡ, là số lạ xế chiều gọi đến, Phương Hòe Ninh nghi ngờ gọi lại, đổ chuông cả buổi không có người nghe, hắn cũng không để ý, tưởng là quảng cáo mở rộng tiêu thụ gì đó, chỉ quay đầu lại khách sáo gật đầu với Lật Hàm một cái rồi đi vào phòng thí nghiệm đến cứu mạng Vương Phục Lương, không nhìn vẻ mặt tiếc hùi hụi của Lật Hàm sau lưng nữa.
** ** ** **
Lúc Lật Hàm gọi điện cho Lật Đình người sau đang trong siêu thị mua đồ, tiện thể mang chiếc xe điện cùi đỗ trước của tiệm của người ta mấy ngày cũng không có ai trộm đi sửa.
Cúp điện thoại, Lật Đình ngẩn ra một lát mới đi tính tiền.
Qua mấy tuần nữa sẽ phải khai giảng rồi, trên đường về Lật Đình nhìn thấy nhiều cửa hàng ở cổng trường đại học A dán thông báo tuyển dụng trước cửa, Lật Đình nhìn từng cái, lần lượt nhớ kỹ.
Sau khi về nhà theo thường lệ muốn mở quyển sổ ghi chép bìa cứng ra, lúc đặt bút mới nhớ mình đã cài phần mềm mới, Lật Đình móc điện thoại ra nhấn mở cái logo kia.
Không biết là điện thoại của cậu nát quá hay là cách cậu cài đặt có vấn đề, chỉ mở và chạy đã mất một thời gian dài. Có điều hồi lâu sau hình ảnh nhảy ra lại đơn giản đến không ngờ, không hề đẹp đẽ giống những ứng dụng khác trước đó Lật Đình từng sử dụng, thậm chi có phần sơ sài.
Lật Đình không nghĩ nhiều, tiếp tục nhấn vào, sau một lúc loading trang chủ nhảy ra một mục lục chính, chia thành sinh hoạt hằng ngày, ứng dụng học tập, trò chơi giải trí còn có mấy loại khác v.v. Dưới mục lục chính còn có mục lục nhỏ, từng cột từng hàng, vừa tỉ mỉ vừa vụn vặt, Lật Đình lướt chốc lát càng ngày càng không hiểu.
Ngay khi cậu đang hoài nghi có phải mình cài đặt sai phần mềm hay không, cậu thấy chữ “ký sổ” ở hàng đầu tiên trong mục lục nhỏ.
Mở ra nhìn nhìn, hơi phức tạp. Nhưng Lật Đình không từ bỏ, lại lấy ra tinh thần cài đặt phần mềm, từng chút từng chút lặp đi lặp lại thử dần, thậm chí còn dùng máy móc thủ công cùng chuyển đổi, cuối cùng xác minh phần mềm này hoàn toàn chính xác có thể sử dụng, hơn nữa về sau học được rồi hẳn là sẽ vô cùng thuận tiện, lúc này mới yên tâm.
Sau khi thiết lập cảm giác tin cậy, Lật Đình mở ra sổ sách nhỏ bổ sung, đầu tiên kỹ càng ghi chép lại chi phí của hôm nay, nhấn lưu.
Cũng được, có thể sử dụng.
Lật Đình đưa ra đánh giá cho phần mềm này ở trong lòng.
...
Phương Hòe Ninh có một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, là mẹ hắn để lại cho hắn trước khi ra nước ngoài, xe buýt tàu điện ngầm đều cực kỳ thuận tiện, cách đại học A cũng rất gần, hơn mười phút là đến.
Tắm xong đi ra đã sắp mười hai giờ, có điều đối với nghề này của bọn họ, thực ra buổi tối chỉ mới bắt đầu.
Một bên lau tóc một bên nhìn chồng sách trên bàn, Phương Hòe Ninh càng nghĩ càng khó hiểu. Một hai cuốn thì cũng thôi đi, năm cuốn giống nhau, trừ những cuốn đó thư viện A không thể cho bên ngoài mượn ra, những cuốn khác không kém một ly với những cuốn trong lòng mình yêu cầu, cái này không có vấn đề ai mà tin chứ? Phương Hòe Ninh đã xuất sắc từ nhỏ, đương nhiên đã quen thuộc với các loại thủ đoạn mưu cầu từ lâu, tựa như bắt chước sở thích của hắn, tìm cách ngẫu nhiên gặp được với hắn, hay là nghe ngóng tình hình riêng tư của hắn nghĩ cách cung cấp tiện lợi, nhưng lần này cũng không có khả năng lắm, sách mà hắn muốn mượn, trừ bản thân Phương Hòe Ninh ra, sợ là nhân viên quản lý thự viện cũng chưa hẳn nhớ rõ ràng như vậy.
Lẽ nào thật sự trùng hợp?
Nhưng cũng khéo quá rồi.
Dạo này những chuyện trùng hợp bên cạnh mình đến nhiều vô kể không thể không khiến Phương Hòe Ninh hoài nghi cuộc sống.
Bỏ đi, sách luôn luôn không có tội, nếu đã muốn từ lâu, giờ đến tay trước hết đọc cái đã, đúng lúc có rất nhiều vấn đề cần tham khảo giải quyết.
Một bên lật sách, một bên Phương Hòe Ninh mở nông trường nhỏ trong máy tính ra. Nông trường nhỏ là tên Phương Hòe Ninh đặt cho chương trình này, chức năng chính là ruộng thí nghiệm code cho hắn, một số đã bắt đầu hình thành, một số vẫn là một nhóm dữ liệu, cao cấp, ngu ngốc, tìm kiếm cái lạ, sắc tình bạo lực, có thể bán có thể không bán, tóm lại các loại ý tưởng cổ quái kỳ lạ và mô hình ứng dụng lung ta lung tung đều sinh ra và dùng thử ở bên trong, tựa như phần mềm ký sổ viết lúc trước, mà vì có thể sửa chữa bất cứ lúc nào, Phương Hòe Ninh còn đặc biệt xây dựng truy cập di động thuận tiện cho điện thoại, logo thì chọn một quả bưởi to rất bắt mắt.
Thứ này đã được xây dựng từ khi Phương Hòe Ninh lên đại học, góp một viên gạch cũng coi như tâm huyết nhiều năm, vậy mà hôm nay vừa leo lên hậu trường lại phát hiện lãnh thổ riêng tư đáng lẽ ngoài mình ra không ai có thể đến lại bị một IP lạ lẫm vào đóng quân.
Át chủ bài Phương từ trước đến nay giữ bình tĩnh như thường không khỏi kinh ngạc nhảy một cái.
Là ai??!!
/77
|