Đêm xuân mang theo hàn ý thấm lạnh
Hoắc Thù ngồi xếp bằng tựa vào cửa sổ trên giường đất, dựa vào gối dựa đỏ thẫm thêu cá chép hoa cúc, một tay đặt lên song cửa sổ, xuyên qua hai cửa sổ mở rộng, nhìn bầu trời đêm. Hai con tuyết hồ ở bên cạnh nàng, một con làm ổ ở giữa chân nàng, một con dựa vào người nàng co thành một khối ngủ
Một trận gió đêm thổi tới, bên ngoài vang lên một trận âm thanh xôn xao
Nhiếp Ngật đi vào tới, thấy nàng ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phân phó nha hoàn đi mang một bình hoa nhưỡng lại đây, liền vén trường bào lên ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, liền thấy một gốc đào cổ bên ngoài cửa sổ lay động nhẹ nhàng trong gió đêm
"Trời muốn mưa" Nhiếp Ngật nói
Hoắc Thù quay đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Thật sao? Huynh làm sao biết?"
"Không khí đã trở nên ẩm ướt hơn rồi, vả lại đoạn thời gian này vừa lúc là thời điểm cần tích góp mưa xuân, năm nay hẳn sẽ có một mùa vụ bội thu" Âm thanh trong sáng của Nhiếp Ngật mang theo vài phần trầm thấp ôn nhu, vô cùng dễ nghe
Hoắc Thù không nghĩ tới hắn sẽ nói ra loại lời này, mưa xuân quý giá như phù sa, nếu thật đúng trời mưa, năm nay xác thật sẽ là năm bội thu
Nha hoàn thật nhanh mang lên một bình bạch ngọc lưu ly, Nhiếp Ngật duỗi tay lấy, đổ ra hai ly hoa nhưỡng
Mùi hoa u nhiên thanh nhã luân chuyển trong không khí mát lạnh, lại có vài phần hương rượu, chất lỏng rót vào trong chén lưu ly bạch ngọc hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, thanh triệt trong suốt, giống như ngọc dịch quỳnh tương*
*ngọc dịch quỳnh tương: Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa là "rượu làm bằng ngọc đẹp." Người xưa cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên. Quỳnh tương vì thế chỉ loại rượu rất quý
"Là hương hoa quế" Hoắc Thù ngửi ngửi, sau đó lại có chút không xác định, "Nhưng mà màu sắc này..."
Nhiếp Ngật chỉ cười không nói, cổ vũ nàng: "Nàng thử xem"
Đối với mỹ thực các loại, Hoắc thất cô nương luôn luôn khó có thể cự tuyệt, nhìn hắn cười một cái, liền bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, ngụm tiếp theo liền uống sạch chất lỏng bên trong chén, sau đó liếm liếm môi, nhìn hắn nói: "Uống rất ngon, còn có hương hoa hồng nữa"
Nhiếp Ngật hơi hơi mỉm cười, cũng không nói thứ này hiếm quý giá cả ra sao, trên thị căn bản không thể tìm thấy, chỉ nói: "Nàng thích là được rồi". Tiếp tục rót hoa nhưỡng cho nàng
Hai con hồ ly ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn nàng
Hoắc Thù không hề có ý chia sẻ, xoa nhẹ đầu hai con hồ ly một lát, nói: "Đây là hoa nhưỡng, không chia cho các ngươi" Nói xong, cười rộ lên như hài tử
Hai con hồ ly hoàn toàn bị hương vị tản ra trong không khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng hiếu kỳ, bám vào tay nàng, nỗ lực thăm dò cái gì đang ở bên trong ly kia. Mặc dù Nhiếp Ngật cũng ngồi bên cạnh uống hoa nhưỡng, nhưng trực giác động vật làm cho hai con hồ ly không dám lỗ mãng nên tất nhiên là không dám đến làm phiền hắn
Hoắc Thù vừa uống hoa nhưỡng vừa chơi đùa với hai con hồ ly, trên mặt thực nhanh lại lộ ra nụ cười xán lạn
Mấy ly hoa nhưỡng xuống bụng, tâm tình Hoắc Thù trở nên thật tốt, quả nhiên mỹ vị các loại có thể làm tâm tình trở nên tốt hơn
Nhiếp Ngật kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng vỗ về vết chai trong lòng bàn tay nàng, biết đây là do tiểu cô nương tập võ trong thời gian dài lưu lại, ôn nhu nói: "Tố Tố, nàng không vui sao?"
Hoắc Thù nhìn hắn xem xét một cái, cúi đầu nhìn ly rượu, trề môi nói: "Cũng có chút xíu, ta vẫn luôn biết tổ mẫu không thích ta, nhưng ta không nghĩ tới tổ mẫu chán ghét ta như vậy, ta lại không biết vì nguyên nhân gì, ta cái gì cũng chưa làm, vì sao lại có người chán ghét ta như vậy chứ?"
Vẻ mặt nàng nghi hoặc, nghĩ trăm lần cũng không ra
Trên thế gian này không có cái gọi là yêu không duyên cớ, cũng không có cái gọi là hận không lý do, lúc này đây nàng thật sự không rõ mình rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến cho tổ mẫu lại chán ghét nàng như vậy
"Người chán ghét nàng nhất định là người không có mắt nhìn" Nhiếp Ngật nói
Hoắc Thù sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn ngơ ngác, sau đó nhịn không được cười, nói: "Thì ra huynh còn rất tự tin với ta"
Nhiếp Ngật nhẹ nhàng cười, trong khi nàng ngơ ngác nhìn qua, nâng cằm nàng lên hôn xuống, nói: "Không phải là tự tin, mà là Tố Tố thật quá tốt, làm cho ta đã thích nàng từ rất lâu rồi"
Hoắc Thù không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói lời âu yếm như thế này, trên mặt hơi nóng nhưng lòng lại vui vẻ rạo rực, rốt cuộc cũng đem những việc hôm nay đã trải qua ở Tĩnh An Hầu phủ ném ra sau đầu
Chuyện không vui, Hoắc thất cô nương luôn luôn không đè nặng trong lòng quá lâu, hơn nữa còn có một người là Nhiếp thế tử đang làm cho nàng vui vẻ, không có gì có thể làm cho nàng quên đi việc không thoải mái dễ dàng hơn như vậy
Uống xong hoa nhưỡng, cả người ấm áp, cơn buồn ngủ cũng ập đến, hai vợ chồng cùng lên giường nghỉ ngơi
Ngủ đến nửa đêm, Nhiếp Ngật vẫn sẽ bừng tỉnh tới lui như cũ
Sau khi bừng tỉnh, trong lúc nhất thời hắn không ngủ lại được, nhìn tiểu cô nương đang rúc trong lòng ngực hắn ngủ ngon lành, nhớ lại thái độ lão phu nhân lúc ở Tĩnh An Hầu phủ, lưu quang lóe qua mắt phượng
Bất quá chỉ là một phụ nhân ngu si thích giận chó mắng mèo mà thôi!
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hôm sau, khi hai vợ chồng đi đến chính viện thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công, lão Vệ Quốc Công liền dò hỏi tình huống Vĩnh Quận Vương thế tử phi như thế nào
Việc Vĩnh Quận Vương thế tử phi bị bệnh nặng, các gia đình tại kinh thành đều biết được tin tức, lão Vệ Quốc Công hỏi thăm bất quá bởi vì vị Vĩnh Quận Vương thế tử phi này là đường tỷ của cháu dâu, bằng không những chuyện như vậy xưa nay ông không hề quan tâm
Vẻ mặt Nhiếp lão phu nhân kinh ngạc, "Bệnh thật sự nghiêm trọng? Vì sao lại như vậy? Lần trước khi ta nhìn thấy hài tử kia, nàng vẫn còn thật hoạt bát đấy"
Nhị thái thái ở một bên nói bổ sung: "Nương, lần trước khi người thấy nàng, cũng là chuyện của ba năm trước đây"
Thân thể này của lão phu nhân cũng đã bệnh mười mấy năm, xưa nay không ra khỏi cửa, kết giao cùng nữ quyến các phủ khác trong kinh cũng không nhiều lắm, quanh năm suốt tháng cũng chưa thấy qua lại đến vài lần, ấn tượng đối với Vĩnh Quận Vương thế tử phi xác thật đã ngừng ở ba năm trước đây
Nhiếp lão phu nhân bừng tỉnh, tiếp theo dò hỏi chuyện Vĩnh Quận Vương thế tử phi, sau khi nghe xong, thần sắc có chút ảm đạm nói: "Sinh lão bệnh tử tuy là chuyện thường tình của thế gian, nhưng cốt nhục tình thân làm sao không khó chịu". Sau đó lại thương tiếc mà vỗ vỗ tay Hoắc Thù, không biết an ủi như thế nào, chỉ nói: "Hài tử ngoan, con cũng đừng quá khổ sở"
Hoắc Thù lên tiếng, thuận miệng nói: "Tổ mẫu cũng phải bảo trọng thân thể mình thật tốt, bằng không chúng con đều sẽ rất khổ sợ"
Nhiếp lão phu nhân càng thương tiếc, biết hôm nay bọn họ muốn đi Vĩnh Quận Vương phủ, đã kêu người đi lấy một chút dược liệu để bọn họ mang đi, trong đó còn có một cây nhân sâm trong cung ban thưởng riêng cho bà dưỡng thân thể
"Tổ mẫu, không cần đâu, hôm qua con đã cho người mang một cây nhân sâm qua tặng đại tỷ rồi" Hoắc Thù cự tuyệt, không muốn lấy đồ lão phu nhân dùng dưỡng thân thể tặng cho người khác
Nhiếp lão phu nhân thấy bọn họ cự tuyệt, cũng không tiếp tục kiên trì, dặn dò vài câu liền để bọn họ rời đi
Hai vợ chồng ngồi trên xe ngựa, cùng nhau đi đến Vĩnh Quận Vương phủ
Khi xe ngựa tới Vĩnh Quận Vương phủ, vừa lúc xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ cũng tới
Hoắc Thù vừa xuống xe, liền thấy Tĩnh An Hầu phu nhân đôi mắt sưng đỏ đỡ Hoắc lão phu nhân xuống xe, đám người Hoắc Quyên Hoắc Diệu cũng cùng nhau tới, chỉ không thấy duy nhất một mình Hoắc Nghiên
Thần sắc Hoắc lão phu nhân tiều tụy, đôi mắt lộ ra vài phần thâm quầng, hiển nhiên là hôm qua nghỉ ngơi không tốt, nghe nói cháu gái lớn muốn gặp bà, nên vẫn chống đỡ thân thể đến đây
Lúc này nhìn thấy Hoắc Thù, thần sắc hơi lạnh lùng, nhấp nhấp môi nhưng cũng không nói cái gì thêm
Hai vợ chồng đi qua thỉnh an Hoắc lão phu nhân, nhưng bởi vì chuyện Hoắc Đình nên cũng không có tâm tư hàn huyên
Vĩnh Quận Vương phi cùng Vĩnh Quận Vương thế tử sau khi biết được tin tức, tự mình đi ra nghênh đón
Nhìn thấy Nhiếp Ngật cũng ở đây, Vĩnh Quận Vương phi có chút kinh ngạc, lại nhìn Hoắc Thù một cái, liền biết Nhiếp Ngật là cho ai mặt mũi. Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng Vĩnh Quận Vương phi lại không lộ ra ngoài, vội tiến tới chào hỏi Hoắc lão phu nhân, sau đó vẻ mặt đau thương nói: "Đình nhi hôm nay có tỉnh một lát, gặp qua mấy hài tử, uống thuốc rồi thực mau đã ngủ lại"
Tĩnh An Hầu phu nhân sau khi nghe xong, nước mắt lại ào ào rơi xuống
Những người khác cũng đều ưu thương bi thống
Đôi mắt Hoắc lão phu nhân ướŧ áŧ, thở dài nói: "Hài tử đáng thương, mấy đứa Chân ca nhi không có việc gì chứ?" Lời này là hỏi Vĩnh Quận Vương thế tử
Vĩnh Quận Vương thế tử Chu Thâm gương mặt gầy ốm, đôi mắt xanh đen, hiển nhiên là đã nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt, nhìn vô cùng chật vật, nghe được lời Hoắc lão phu nhân, sắc mặt bi ai nói: "Mấy đứa Chân ca nhi vẫn còn tốt, Đình nhi bệnh nặng tuy rất mong nhớ bọn nhỏ nhưng cũng không cho người đưa bọn nhỏ đến trước mặt thường xuyên, tránh để bọn nhỏ thấy khổ sở trong lòng"
Hoắc lão phu nhân nghe xong, nhịn không được than ngắn thở dài, đau lòng vì các hài tử
Tĩnh An Hầu phu nhân đỡ Hoắc lão phu nhân, hơi cúi thấp mặt, che khuất cảm xúc trong mắt
Nhàn thoại vài câu, Vĩnh Quận Vương phi cùng thế tử tự mình dẫn bọn họ đi gặp Hoắc Đình
Hoắc Thù cùng Hoắc Diệu, Hoắc Quyên đi chung một chỗ, hỏi: "Bát muội đâu?"
"Nàng bị bệnh" Hoắc Diệu nhỏ giọng nói, "Nghe nói hôm qua sau khi Bát tỷ trở về, liền vẫn cứ luôn khóc, có lẽ là do không chú ý nên nửa đêm hôm qua liền nóng sốt, hôm nay người liền bệnh đến hồ đồ, không có cách nào đứng dậy, tổ mẫu mới bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi"
Hoắc Thù không ngờ Hoắc Nghiên lại bệnh thành như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng
Lúc này nàng đột nhiên phát hiện Hoắc Quyên đi bên cạnh vẫn không nói gì, thần sắc nhìn như đang lo lắng vì đại tỷ, rồi lại lộ ra một loại vui sướng bị đè nén, chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, cũng không có toát ra bên ngoài rõ ràng
Trong lòng Hoắc Thù có chút nghi hoặc, cảm thấy phản ứng Hoắc Quyên này có chút không đúng
Nghĩ nghĩ liền đã tới nơi Hoắc Đình ở
Nha hoàn vén mành bằng vải mịn lên, đoàn người từ bên ngoài đi vào liền cảm thấy trong phòng vô cùng tối tăm, phát hiện cửa cùng cửa sổ bị đóng chặt, trong không khí phiêu đãng một loại dược vị thật cổ quái, hương khí không thoát ra ngoài được tích tụ lẫn vào nhau, làm người càng thêm khó chịu
Vĩnh Quận Vương thế tử bước nhanh một bước tới trước giường, nhỏ giọng kêu: "Đình nhi, tổ mẫu cùng nhạc mẫu đến thăm nàng đây"
Hoắc Đình nằm nhắm mắt trên giường, bộ dạng gầy gò khô khốc như giấy, nhìn tựa như lão bà gần đất xa trời, đến ngay cả tóc cũng thưa thớt giống như lão bà sáu mươi tuổi, làm người nhìn một cái liền nhịn không được rơi lệ
Hoắc Diệu cùng Hoắc Nghiên nhịn không được che miệng lại, Tĩnh An Hầu phu nhân thần sắc chết lặng, nước mắt bất chợt rơi xuống, Hoắc lão phu nhân càng là mệt nhọc thở phì phò, thân thể lung lay, cả người đều như sắp không chịu đựng nổi
Hoắc Thù vội đi qua đỡ bà, sợ bà một khi khó thở liền ngất xỉu
Ai ngờ khi Hoắc lão phu nhân nhìn thấy là nàng, thần sắc âm trầm, rút tay ra, cả giận nói: "Cút!"
Hoắc Thù ngây ngẩn cả người
Người xung quanh cũng ngây ngẩn cả người
Tĩnh An Hầu phu nhân lúc này mới từ trong bi thống hoàn hồn trở về, nhìn thấy một màn này, trong lòng gấp muốn chết, vội nói: "Mẫu thân đây là thương tâm quá độ vì Đình nhi thôi"
Nhiếp Ngật vốn chỉ muốn nhìn thoáng qua Hoắc Đình nằm trên giường rồi liền tính lễ phép tránh sang một bên, ai ngờ Hoắc lão phu nhân vậy mà trước mặt người Vĩnh Quận Vương phủ làm ra loại chuyện này, thần sắc lập tức trở nên lạnh băng, đi tới giữ chặt Hoắc Thù, nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta liền không quấy rầy thêm"
"Thế Cẩn!" Vĩnh Quận Vương thế tử Chu Thâm vội kêu một tiếng
Vĩnh Quận Vương phi cũng gấp đến độ không được, không thể đắc tội vị chủ tử này được, nếu để hoàng đế trong cung biết được, vị kia lại là người bênh vực người của mình, đâu thèm để ý nguyên nhân, một khi trực tiếp cho người đến gây khó dễ thì Vĩnh Quận Vưing phủ thật sự nhận không nổi. Cho dù người đắc tội với hắn là Hoắc lão phu nhân, nhưng chuyện này là phát sinh tại phủ Vĩnh Quận Vương, lại bởi vì dính dáng đến con dâu trong phủ nên Vĩnh Quận Vương phủ không thể tránh liên can
Vĩnh Quận Vương phi mồ hôi đầy đầu, vội vàng đưa mắt ra hiệu với nhi tử
Vĩnh Quận Vương thế tử vội đi qua, lại kêu lên một tiếng Thế Cẩn, thần sắc mang vài phần cầu xin
Nhiếp Ngật không dao động, lạnh lùng mà nhìn Hoắc lão phu nhân
Hoắc lão phu nhân cứng mặt, không nói gì, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Là ta hồ đồ, lo lắng cho Đình tỷ nhi nên không chú ý đến Thù tỷ nhi. Thù tỷ nhi, là tổ mẫu không đúng"
Tổ mẫu nhận lỗi trước mặt người khác, Hoắc Thù tự nhiên không thể làm bộ làm tịch, vội tỏ vẻ không hề để ý, nói tổ mẫu đừng nên như thế
Sắc mặt Hoắc lão phu nhân càng thêm miễn cưỡng, bị người bức đến bước này, trong lòng giống như bị lửa đốt, vô cùng hối hận lúc trước không ngăn cản hôn sự này. Nếu lúc ấy Vinh Thân Vương đến cửa cầu hôn, trực tiếp lấy việc mệnh cách của Hoắc Thù ra nói, không chừng cửa hôn sự này sẽ không thành, lúc này cũng sẽ không cần bị một tiểu bối buộc xin lỗi cháu gái đáng ghét này
Vệ Quốc Công thế tử chẳng qua chỉ là được hoàng đế sủng ái thôi mà có thể bức người đến tận đây, thực sự quá mức càn rỡ!
Bởi vì việc này, không khí hiện trường có chút không đúng, Nhiếp Ngật cũng lười ở lại chỗ này nên dẫn Hoắc Thù rời đi
Chu Thâm nhanh chóng đưa bọn họ đi ra ngoài, trên đường đi nhỏ giọng khuyên giải an ủi, cũng cảm tạ bọn họ riêng đến nơi này thăm Hoắc Đình
Hoắc Quyên cùng Hoắc Diệu đứng trong một góc, tâm tình cực kỳ phức tạp. Các nàng không ngờ tổ mẫu có thể lớn tiếng nạt Hoắc Thù trước mặt mọi người, tuy rằng khó hiểu, nhưng biết được nếu đắc tội Vệ Quốc Công thế tử cũng không phải là việc sáng suốt. Chỉ là càng không ngờ tới, tổ mẫu cuối cùng cũng vì Vệ Quốc Công thế tử mà nhận lỗi với Hoắc Thù
Việc này làm cho các nàng một lần nữa nhận thức được địa vị của Vệ Quốc Công thế tử
Ánh mắt Hoắc Quyên chuyển hướng nhìn về Hoắc Đình nằm trên giường, nhìn đến đại tỷ ngày xưa nhàn nhã ung dung bởi vì sinh bệnh mà trở nên giống như lão bà, mỹ mạo khí độ tài hoa đặt trên người ma bệnh trước mặt, hoàn toàn bất đồng, trong lòng có chút rầu rĩ, đồng thời lại có chút hưng phấn
Qua một lát sau, Hoắc Đình tỉnh lại một lần nữa
Nhìn thấy mấy người Hoắc lão phu nhân lại đây thăm nàng, Hoắc Đình có chút cao hứng, khó được nâng cao tinh thần nói chuyện cùng các nàng, biết được vị muội phu Vệ Quốc Công thế tử riêng cùng Thất muội muội đến đây thăm nàng, trên mặt nàng có vài phần buồn bã
"Thất muội muội vẫn còn là tân hôn, có tâm ý này thật làm khó bọn họ" Hoắc Đình vừa nói vừa thở phì phò, trong lòng có chút ảm đạm
Sinh thần tổ mẫu năm kia, nàng còn một lòng ngóng trông tiểu muội Hoắc Nghiên có thể được Ý Ninh trưởng công chúa coi trọng, có thể trở thành Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, đến lúc đó hai chị em hợp sức, cùng nhau giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nào ngờ cuối cùng Thất muội Hoắc Thù vẫn luôn không được để ý này lại trở thành Vệ Quốc Công thế tử phu nhân
Hiện giờ Hoắc Thù phong quang vô hạn, còn nàng lại không ở lại trần thế được bao lâu nữa
Nàng luôn luôn là niềm kiêu ngạo của Tĩnh An Hầu phủ, nào ngờ kiêu ngạo này bất quá chỉ kéo dài mấy năm, có Thất muội muội này làm đối lập, nàng lại càng thêm có vẻ buồn cười
Sắc mặt Hoắc lão phu nhân âm trầm, không có tiếp lời
Hoắc Đình thấy thế trong lòng biết có dị, chỉ là nàng bệnh thành như vậy, tinh thần vô dụng, cho dù có biết cũng không làm được cái gì
Trong lòng nàng buồn bã, trò chuyện cùng hai muội muội một lát, biết được tiểu muội ruột Hoắc Nghiên vì mình thương tâm sinh bệnh, trong lòng càng thêm ảm đạm
Sau khi cho Hoắc Diệu cùng Hoắc Nghiên rời khỏi đây, Hoắc lão phu nhân cùng Tĩnh An Hầu phu nhân ở lại trong phòng trò chuyện cùng nàng
Hoắc lão phu nhân nhìn cháu gái bệnh đến không còn hình hài, lão lệ tung hoành
Hoắc Đình miễn cưỡng cười một cái, suy yếu nói: "Tổ mẫu... cháu gái sợ về sau.... không còn cơ hội hiếu thuận với người... Chỉ mong kiếp sau... lại được làm cháu gái tổ mẫu.... hiếu, hiếu thuận với người..."
Một câu trò chuyện ngắn ngủn, Hoắc Đình phải cực kỳ cố hết sức, cuối cùng thở phì phì, nói không nên lời
Tĩnh An Hầu phu nhân nhìn thấy đau lòng nhưng lại bất lực, nữ nhi bệnh thành bộ dạng này, nàng tất nhiên đau lòng không thôi, nhưng nàng lại bất lực không làm được gì. Thậm chí trước lúc nữ nhi lâm chung, người muốn gặp nhất không phải mẫu thân nàng, mà lại là tổ mẫu
Hoắc lão phu nhân kêu một tiếng "Đình nhi", vội nói: "Con hiện tại không cần nói chuyện, nghĩ ngơi cho tốt, nhất định có thể khỏe lại...."
Hai mắt Hoắc Đình vô thần, sau khi lấy hơi một lát, lại nói: "Cháu gái biết thời gian của mình không còn nhiều... con thật không cam lòng... Tổ mẫu, con không cam lòng..." Nói, nàng vươn một cánh tay khô gầy trắng bệch ra ngoài
Hoắc lão phu nhân vội duỗi tay ra, sau đó bị cháu gái nắm thật chặt, lực đạo to lớn, căn bản không giống sức lực của người bị bệnh. Nhưng Hoắc lão phu nhân biết đây là biểu hiện không cam lòng của cháu gái, trước khi chết, có không cam lòng, có oán hận, có bất lực, còn có lưu luyến đối với thế gian này...
Bà đè nén bi thống vào trong lòng, nói: "Đình nhi con yên tâm, tổ mẫu biết nên làm thế nào"
Hoắc Đình vô thần nhìn Hoắc lão phu nhân, nhếch khóe miệng cười một cái, thấp giọng nỉ non: "Tổ mẫu, cháu gái luyến tiếc người... còn có mấy đứa Chân ca nhi... cháu gái thật luyến tiếc chúng..."
"Con yên tâm, mấy đứa Chân ca nhi tổ mẫu giúp con che chở bọn nhỏ, đồ của con, không ai có thể đoạt được!" Hoắc lão phu nhân trầm giọng nói
Hoắc Đinh dường như yên tâm, chậm rãi cười rộ lên
Thần sắc Tĩnh An Hầu phu nhân ngưng trệ, trong nụ cười thoải mái của nữ nhi lộ ra vài phần cổ quái, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt
Hoắc Thù ngồi xếp bằng tựa vào cửa sổ trên giường đất, dựa vào gối dựa đỏ thẫm thêu cá chép hoa cúc, một tay đặt lên song cửa sổ, xuyên qua hai cửa sổ mở rộng, nhìn bầu trời đêm. Hai con tuyết hồ ở bên cạnh nàng, một con làm ổ ở giữa chân nàng, một con dựa vào người nàng co thành một khối ngủ
Một trận gió đêm thổi tới, bên ngoài vang lên một trận âm thanh xôn xao
Nhiếp Ngật đi vào tới, thấy nàng ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phân phó nha hoàn đi mang một bình hoa nhưỡng lại đây, liền vén trường bào lên ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, liền thấy một gốc đào cổ bên ngoài cửa sổ lay động nhẹ nhàng trong gió đêm
"Trời muốn mưa" Nhiếp Ngật nói
Hoắc Thù quay đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Thật sao? Huynh làm sao biết?"
"Không khí đã trở nên ẩm ướt hơn rồi, vả lại đoạn thời gian này vừa lúc là thời điểm cần tích góp mưa xuân, năm nay hẳn sẽ có một mùa vụ bội thu" Âm thanh trong sáng của Nhiếp Ngật mang theo vài phần trầm thấp ôn nhu, vô cùng dễ nghe
Hoắc Thù không nghĩ tới hắn sẽ nói ra loại lời này, mưa xuân quý giá như phù sa, nếu thật đúng trời mưa, năm nay xác thật sẽ là năm bội thu
Nha hoàn thật nhanh mang lên một bình bạch ngọc lưu ly, Nhiếp Ngật duỗi tay lấy, đổ ra hai ly hoa nhưỡng
Mùi hoa u nhiên thanh nhã luân chuyển trong không khí mát lạnh, lại có vài phần hương rượu, chất lỏng rót vào trong chén lưu ly bạch ngọc hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, thanh triệt trong suốt, giống như ngọc dịch quỳnh tương*
*ngọc dịch quỳnh tương: Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa là "rượu làm bằng ngọc đẹp." Người xưa cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên. Quỳnh tương vì thế chỉ loại rượu rất quý
"Là hương hoa quế" Hoắc Thù ngửi ngửi, sau đó lại có chút không xác định, "Nhưng mà màu sắc này..."
Nhiếp Ngật chỉ cười không nói, cổ vũ nàng: "Nàng thử xem"
Đối với mỹ thực các loại, Hoắc thất cô nương luôn luôn khó có thể cự tuyệt, nhìn hắn cười một cái, liền bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, ngụm tiếp theo liền uống sạch chất lỏng bên trong chén, sau đó liếm liếm môi, nhìn hắn nói: "Uống rất ngon, còn có hương hoa hồng nữa"
Nhiếp Ngật hơi hơi mỉm cười, cũng không nói thứ này hiếm quý giá cả ra sao, trên thị căn bản không thể tìm thấy, chỉ nói: "Nàng thích là được rồi". Tiếp tục rót hoa nhưỡng cho nàng
Hai con hồ ly ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn nàng
Hoắc Thù không hề có ý chia sẻ, xoa nhẹ đầu hai con hồ ly một lát, nói: "Đây là hoa nhưỡng, không chia cho các ngươi" Nói xong, cười rộ lên như hài tử
Hai con hồ ly hoàn toàn bị hương vị tản ra trong không khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng hiếu kỳ, bám vào tay nàng, nỗ lực thăm dò cái gì đang ở bên trong ly kia. Mặc dù Nhiếp Ngật cũng ngồi bên cạnh uống hoa nhưỡng, nhưng trực giác động vật làm cho hai con hồ ly không dám lỗ mãng nên tất nhiên là không dám đến làm phiền hắn
Hoắc Thù vừa uống hoa nhưỡng vừa chơi đùa với hai con hồ ly, trên mặt thực nhanh lại lộ ra nụ cười xán lạn
Mấy ly hoa nhưỡng xuống bụng, tâm tình Hoắc Thù trở nên thật tốt, quả nhiên mỹ vị các loại có thể làm tâm tình trở nên tốt hơn
Nhiếp Ngật kéo tay nàng qua, nhẹ nhàng vỗ về vết chai trong lòng bàn tay nàng, biết đây là do tiểu cô nương tập võ trong thời gian dài lưu lại, ôn nhu nói: "Tố Tố, nàng không vui sao?"
Hoắc Thù nhìn hắn xem xét một cái, cúi đầu nhìn ly rượu, trề môi nói: "Cũng có chút xíu, ta vẫn luôn biết tổ mẫu không thích ta, nhưng ta không nghĩ tới tổ mẫu chán ghét ta như vậy, ta lại không biết vì nguyên nhân gì, ta cái gì cũng chưa làm, vì sao lại có người chán ghét ta như vậy chứ?"
Vẻ mặt nàng nghi hoặc, nghĩ trăm lần cũng không ra
Trên thế gian này không có cái gọi là yêu không duyên cớ, cũng không có cái gọi là hận không lý do, lúc này đây nàng thật sự không rõ mình rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến cho tổ mẫu lại chán ghét nàng như vậy
"Người chán ghét nàng nhất định là người không có mắt nhìn" Nhiếp Ngật nói
Hoắc Thù sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn ngơ ngác, sau đó nhịn không được cười, nói: "Thì ra huynh còn rất tự tin với ta"
Nhiếp Ngật nhẹ nhàng cười, trong khi nàng ngơ ngác nhìn qua, nâng cằm nàng lên hôn xuống, nói: "Không phải là tự tin, mà là Tố Tố thật quá tốt, làm cho ta đã thích nàng từ rất lâu rồi"
Hoắc Thù không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói lời âu yếm như thế này, trên mặt hơi nóng nhưng lòng lại vui vẻ rạo rực, rốt cuộc cũng đem những việc hôm nay đã trải qua ở Tĩnh An Hầu phủ ném ra sau đầu
Chuyện không vui, Hoắc thất cô nương luôn luôn không đè nặng trong lòng quá lâu, hơn nữa còn có một người là Nhiếp thế tử đang làm cho nàng vui vẻ, không có gì có thể làm cho nàng quên đi việc không thoải mái dễ dàng hơn như vậy
Uống xong hoa nhưỡng, cả người ấm áp, cơn buồn ngủ cũng ập đến, hai vợ chồng cùng lên giường nghỉ ngơi
Ngủ đến nửa đêm, Nhiếp Ngật vẫn sẽ bừng tỉnh tới lui như cũ
Sau khi bừng tỉnh, trong lúc nhất thời hắn không ngủ lại được, nhìn tiểu cô nương đang rúc trong lòng ngực hắn ngủ ngon lành, nhớ lại thái độ lão phu nhân lúc ở Tĩnh An Hầu phủ, lưu quang lóe qua mắt phượng
Bất quá chỉ là một phụ nhân ngu si thích giận chó mắng mèo mà thôi!
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hôm sau, khi hai vợ chồng đi đến chính viện thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công, lão Vệ Quốc Công liền dò hỏi tình huống Vĩnh Quận Vương thế tử phi như thế nào
Việc Vĩnh Quận Vương thế tử phi bị bệnh nặng, các gia đình tại kinh thành đều biết được tin tức, lão Vệ Quốc Công hỏi thăm bất quá bởi vì vị Vĩnh Quận Vương thế tử phi này là đường tỷ của cháu dâu, bằng không những chuyện như vậy xưa nay ông không hề quan tâm
Vẻ mặt Nhiếp lão phu nhân kinh ngạc, "Bệnh thật sự nghiêm trọng? Vì sao lại như vậy? Lần trước khi ta nhìn thấy hài tử kia, nàng vẫn còn thật hoạt bát đấy"
Nhị thái thái ở một bên nói bổ sung: "Nương, lần trước khi người thấy nàng, cũng là chuyện của ba năm trước đây"
Thân thể này của lão phu nhân cũng đã bệnh mười mấy năm, xưa nay không ra khỏi cửa, kết giao cùng nữ quyến các phủ khác trong kinh cũng không nhiều lắm, quanh năm suốt tháng cũng chưa thấy qua lại đến vài lần, ấn tượng đối với Vĩnh Quận Vương thế tử phi xác thật đã ngừng ở ba năm trước đây
Nhiếp lão phu nhân bừng tỉnh, tiếp theo dò hỏi chuyện Vĩnh Quận Vương thế tử phi, sau khi nghe xong, thần sắc có chút ảm đạm nói: "Sinh lão bệnh tử tuy là chuyện thường tình của thế gian, nhưng cốt nhục tình thân làm sao không khó chịu". Sau đó lại thương tiếc mà vỗ vỗ tay Hoắc Thù, không biết an ủi như thế nào, chỉ nói: "Hài tử ngoan, con cũng đừng quá khổ sở"
Hoắc Thù lên tiếng, thuận miệng nói: "Tổ mẫu cũng phải bảo trọng thân thể mình thật tốt, bằng không chúng con đều sẽ rất khổ sợ"
Nhiếp lão phu nhân càng thương tiếc, biết hôm nay bọn họ muốn đi Vĩnh Quận Vương phủ, đã kêu người đi lấy một chút dược liệu để bọn họ mang đi, trong đó còn có một cây nhân sâm trong cung ban thưởng riêng cho bà dưỡng thân thể
"Tổ mẫu, không cần đâu, hôm qua con đã cho người mang một cây nhân sâm qua tặng đại tỷ rồi" Hoắc Thù cự tuyệt, không muốn lấy đồ lão phu nhân dùng dưỡng thân thể tặng cho người khác
Nhiếp lão phu nhân thấy bọn họ cự tuyệt, cũng không tiếp tục kiên trì, dặn dò vài câu liền để bọn họ rời đi
Hai vợ chồng ngồi trên xe ngựa, cùng nhau đi đến Vĩnh Quận Vương phủ
Khi xe ngựa tới Vĩnh Quận Vương phủ, vừa lúc xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ cũng tới
Hoắc Thù vừa xuống xe, liền thấy Tĩnh An Hầu phu nhân đôi mắt sưng đỏ đỡ Hoắc lão phu nhân xuống xe, đám người Hoắc Quyên Hoắc Diệu cũng cùng nhau tới, chỉ không thấy duy nhất một mình Hoắc Nghiên
Thần sắc Hoắc lão phu nhân tiều tụy, đôi mắt lộ ra vài phần thâm quầng, hiển nhiên là hôm qua nghỉ ngơi không tốt, nghe nói cháu gái lớn muốn gặp bà, nên vẫn chống đỡ thân thể đến đây
Lúc này nhìn thấy Hoắc Thù, thần sắc hơi lạnh lùng, nhấp nhấp môi nhưng cũng không nói cái gì thêm
Hai vợ chồng đi qua thỉnh an Hoắc lão phu nhân, nhưng bởi vì chuyện Hoắc Đình nên cũng không có tâm tư hàn huyên
Vĩnh Quận Vương phi cùng Vĩnh Quận Vương thế tử sau khi biết được tin tức, tự mình đi ra nghênh đón
Nhìn thấy Nhiếp Ngật cũng ở đây, Vĩnh Quận Vương phi có chút kinh ngạc, lại nhìn Hoắc Thù một cái, liền biết Nhiếp Ngật là cho ai mặt mũi. Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng Vĩnh Quận Vương phi lại không lộ ra ngoài, vội tiến tới chào hỏi Hoắc lão phu nhân, sau đó vẻ mặt đau thương nói: "Đình nhi hôm nay có tỉnh một lát, gặp qua mấy hài tử, uống thuốc rồi thực mau đã ngủ lại"
Tĩnh An Hầu phu nhân sau khi nghe xong, nước mắt lại ào ào rơi xuống
Những người khác cũng đều ưu thương bi thống
Đôi mắt Hoắc lão phu nhân ướŧ áŧ, thở dài nói: "Hài tử đáng thương, mấy đứa Chân ca nhi không có việc gì chứ?" Lời này là hỏi Vĩnh Quận Vương thế tử
Vĩnh Quận Vương thế tử Chu Thâm gương mặt gầy ốm, đôi mắt xanh đen, hiển nhiên là đã nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt, nhìn vô cùng chật vật, nghe được lời Hoắc lão phu nhân, sắc mặt bi ai nói: "Mấy đứa Chân ca nhi vẫn còn tốt, Đình nhi bệnh nặng tuy rất mong nhớ bọn nhỏ nhưng cũng không cho người đưa bọn nhỏ đến trước mặt thường xuyên, tránh để bọn nhỏ thấy khổ sở trong lòng"
Hoắc lão phu nhân nghe xong, nhịn không được than ngắn thở dài, đau lòng vì các hài tử
Tĩnh An Hầu phu nhân đỡ Hoắc lão phu nhân, hơi cúi thấp mặt, che khuất cảm xúc trong mắt
Nhàn thoại vài câu, Vĩnh Quận Vương phi cùng thế tử tự mình dẫn bọn họ đi gặp Hoắc Đình
Hoắc Thù cùng Hoắc Diệu, Hoắc Quyên đi chung một chỗ, hỏi: "Bát muội đâu?"
"Nàng bị bệnh" Hoắc Diệu nhỏ giọng nói, "Nghe nói hôm qua sau khi Bát tỷ trở về, liền vẫn cứ luôn khóc, có lẽ là do không chú ý nên nửa đêm hôm qua liền nóng sốt, hôm nay người liền bệnh đến hồ đồ, không có cách nào đứng dậy, tổ mẫu mới bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi"
Hoắc Thù không ngờ Hoắc Nghiên lại bệnh thành như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng
Lúc này nàng đột nhiên phát hiện Hoắc Quyên đi bên cạnh vẫn không nói gì, thần sắc nhìn như đang lo lắng vì đại tỷ, rồi lại lộ ra một loại vui sướng bị đè nén, chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, cũng không có toát ra bên ngoài rõ ràng
Trong lòng Hoắc Thù có chút nghi hoặc, cảm thấy phản ứng Hoắc Quyên này có chút không đúng
Nghĩ nghĩ liền đã tới nơi Hoắc Đình ở
Nha hoàn vén mành bằng vải mịn lên, đoàn người từ bên ngoài đi vào liền cảm thấy trong phòng vô cùng tối tăm, phát hiện cửa cùng cửa sổ bị đóng chặt, trong không khí phiêu đãng một loại dược vị thật cổ quái, hương khí không thoát ra ngoài được tích tụ lẫn vào nhau, làm người càng thêm khó chịu
Vĩnh Quận Vương thế tử bước nhanh một bước tới trước giường, nhỏ giọng kêu: "Đình nhi, tổ mẫu cùng nhạc mẫu đến thăm nàng đây"
Hoắc Đình nằm nhắm mắt trên giường, bộ dạng gầy gò khô khốc như giấy, nhìn tựa như lão bà gần đất xa trời, đến ngay cả tóc cũng thưa thớt giống như lão bà sáu mươi tuổi, làm người nhìn một cái liền nhịn không được rơi lệ
Hoắc Diệu cùng Hoắc Nghiên nhịn không được che miệng lại, Tĩnh An Hầu phu nhân thần sắc chết lặng, nước mắt bất chợt rơi xuống, Hoắc lão phu nhân càng là mệt nhọc thở phì phò, thân thể lung lay, cả người đều như sắp không chịu đựng nổi
Hoắc Thù vội đi qua đỡ bà, sợ bà một khi khó thở liền ngất xỉu
Ai ngờ khi Hoắc lão phu nhân nhìn thấy là nàng, thần sắc âm trầm, rút tay ra, cả giận nói: "Cút!"
Hoắc Thù ngây ngẩn cả người
Người xung quanh cũng ngây ngẩn cả người
Tĩnh An Hầu phu nhân lúc này mới từ trong bi thống hoàn hồn trở về, nhìn thấy một màn này, trong lòng gấp muốn chết, vội nói: "Mẫu thân đây là thương tâm quá độ vì Đình nhi thôi"
Nhiếp Ngật vốn chỉ muốn nhìn thoáng qua Hoắc Đình nằm trên giường rồi liền tính lễ phép tránh sang một bên, ai ngờ Hoắc lão phu nhân vậy mà trước mặt người Vĩnh Quận Vương phủ làm ra loại chuyện này, thần sắc lập tức trở nên lạnh băng, đi tới giữ chặt Hoắc Thù, nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta liền không quấy rầy thêm"
"Thế Cẩn!" Vĩnh Quận Vương thế tử Chu Thâm vội kêu một tiếng
Vĩnh Quận Vương phi cũng gấp đến độ không được, không thể đắc tội vị chủ tử này được, nếu để hoàng đế trong cung biết được, vị kia lại là người bênh vực người của mình, đâu thèm để ý nguyên nhân, một khi trực tiếp cho người đến gây khó dễ thì Vĩnh Quận Vưing phủ thật sự nhận không nổi. Cho dù người đắc tội với hắn là Hoắc lão phu nhân, nhưng chuyện này là phát sinh tại phủ Vĩnh Quận Vương, lại bởi vì dính dáng đến con dâu trong phủ nên Vĩnh Quận Vương phủ không thể tránh liên can
Vĩnh Quận Vương phi mồ hôi đầy đầu, vội vàng đưa mắt ra hiệu với nhi tử
Vĩnh Quận Vương thế tử vội đi qua, lại kêu lên một tiếng Thế Cẩn, thần sắc mang vài phần cầu xin
Nhiếp Ngật không dao động, lạnh lùng mà nhìn Hoắc lão phu nhân
Hoắc lão phu nhân cứng mặt, không nói gì, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Là ta hồ đồ, lo lắng cho Đình tỷ nhi nên không chú ý đến Thù tỷ nhi. Thù tỷ nhi, là tổ mẫu không đúng"
Tổ mẫu nhận lỗi trước mặt người khác, Hoắc Thù tự nhiên không thể làm bộ làm tịch, vội tỏ vẻ không hề để ý, nói tổ mẫu đừng nên như thế
Sắc mặt Hoắc lão phu nhân càng thêm miễn cưỡng, bị người bức đến bước này, trong lòng giống như bị lửa đốt, vô cùng hối hận lúc trước không ngăn cản hôn sự này. Nếu lúc ấy Vinh Thân Vương đến cửa cầu hôn, trực tiếp lấy việc mệnh cách của Hoắc Thù ra nói, không chừng cửa hôn sự này sẽ không thành, lúc này cũng sẽ không cần bị một tiểu bối buộc xin lỗi cháu gái đáng ghét này
Vệ Quốc Công thế tử chẳng qua chỉ là được hoàng đế sủng ái thôi mà có thể bức người đến tận đây, thực sự quá mức càn rỡ!
Bởi vì việc này, không khí hiện trường có chút không đúng, Nhiếp Ngật cũng lười ở lại chỗ này nên dẫn Hoắc Thù rời đi
Chu Thâm nhanh chóng đưa bọn họ đi ra ngoài, trên đường đi nhỏ giọng khuyên giải an ủi, cũng cảm tạ bọn họ riêng đến nơi này thăm Hoắc Đình
Hoắc Quyên cùng Hoắc Diệu đứng trong một góc, tâm tình cực kỳ phức tạp. Các nàng không ngờ tổ mẫu có thể lớn tiếng nạt Hoắc Thù trước mặt mọi người, tuy rằng khó hiểu, nhưng biết được nếu đắc tội Vệ Quốc Công thế tử cũng không phải là việc sáng suốt. Chỉ là càng không ngờ tới, tổ mẫu cuối cùng cũng vì Vệ Quốc Công thế tử mà nhận lỗi với Hoắc Thù
Việc này làm cho các nàng một lần nữa nhận thức được địa vị của Vệ Quốc Công thế tử
Ánh mắt Hoắc Quyên chuyển hướng nhìn về Hoắc Đình nằm trên giường, nhìn đến đại tỷ ngày xưa nhàn nhã ung dung bởi vì sinh bệnh mà trở nên giống như lão bà, mỹ mạo khí độ tài hoa đặt trên người ma bệnh trước mặt, hoàn toàn bất đồng, trong lòng có chút rầu rĩ, đồng thời lại có chút hưng phấn
Qua một lát sau, Hoắc Đình tỉnh lại một lần nữa
Nhìn thấy mấy người Hoắc lão phu nhân lại đây thăm nàng, Hoắc Đình có chút cao hứng, khó được nâng cao tinh thần nói chuyện cùng các nàng, biết được vị muội phu Vệ Quốc Công thế tử riêng cùng Thất muội muội đến đây thăm nàng, trên mặt nàng có vài phần buồn bã
"Thất muội muội vẫn còn là tân hôn, có tâm ý này thật làm khó bọn họ" Hoắc Đình vừa nói vừa thở phì phò, trong lòng có chút ảm đạm
Sinh thần tổ mẫu năm kia, nàng còn một lòng ngóng trông tiểu muội Hoắc Nghiên có thể được Ý Ninh trưởng công chúa coi trọng, có thể trở thành Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, đến lúc đó hai chị em hợp sức, cùng nhau giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nào ngờ cuối cùng Thất muội Hoắc Thù vẫn luôn không được để ý này lại trở thành Vệ Quốc Công thế tử phu nhân
Hiện giờ Hoắc Thù phong quang vô hạn, còn nàng lại không ở lại trần thế được bao lâu nữa
Nàng luôn luôn là niềm kiêu ngạo của Tĩnh An Hầu phủ, nào ngờ kiêu ngạo này bất quá chỉ kéo dài mấy năm, có Thất muội muội này làm đối lập, nàng lại càng thêm có vẻ buồn cười
Sắc mặt Hoắc lão phu nhân âm trầm, không có tiếp lời
Hoắc Đình thấy thế trong lòng biết có dị, chỉ là nàng bệnh thành như vậy, tinh thần vô dụng, cho dù có biết cũng không làm được cái gì
Trong lòng nàng buồn bã, trò chuyện cùng hai muội muội một lát, biết được tiểu muội ruột Hoắc Nghiên vì mình thương tâm sinh bệnh, trong lòng càng thêm ảm đạm
Sau khi cho Hoắc Diệu cùng Hoắc Nghiên rời khỏi đây, Hoắc lão phu nhân cùng Tĩnh An Hầu phu nhân ở lại trong phòng trò chuyện cùng nàng
Hoắc lão phu nhân nhìn cháu gái bệnh đến không còn hình hài, lão lệ tung hoành
Hoắc Đình miễn cưỡng cười một cái, suy yếu nói: "Tổ mẫu... cháu gái sợ về sau.... không còn cơ hội hiếu thuận với người... Chỉ mong kiếp sau... lại được làm cháu gái tổ mẫu.... hiếu, hiếu thuận với người..."
Một câu trò chuyện ngắn ngủn, Hoắc Đình phải cực kỳ cố hết sức, cuối cùng thở phì phì, nói không nên lời
Tĩnh An Hầu phu nhân nhìn thấy đau lòng nhưng lại bất lực, nữ nhi bệnh thành bộ dạng này, nàng tất nhiên đau lòng không thôi, nhưng nàng lại bất lực không làm được gì. Thậm chí trước lúc nữ nhi lâm chung, người muốn gặp nhất không phải mẫu thân nàng, mà lại là tổ mẫu
Hoắc lão phu nhân kêu một tiếng "Đình nhi", vội nói: "Con hiện tại không cần nói chuyện, nghĩ ngơi cho tốt, nhất định có thể khỏe lại...."
Hai mắt Hoắc Đình vô thần, sau khi lấy hơi một lát, lại nói: "Cháu gái biết thời gian của mình không còn nhiều... con thật không cam lòng... Tổ mẫu, con không cam lòng..." Nói, nàng vươn một cánh tay khô gầy trắng bệch ra ngoài
Hoắc lão phu nhân vội duỗi tay ra, sau đó bị cháu gái nắm thật chặt, lực đạo to lớn, căn bản không giống sức lực của người bị bệnh. Nhưng Hoắc lão phu nhân biết đây là biểu hiện không cam lòng của cháu gái, trước khi chết, có không cam lòng, có oán hận, có bất lực, còn có lưu luyến đối với thế gian này...
Bà đè nén bi thống vào trong lòng, nói: "Đình nhi con yên tâm, tổ mẫu biết nên làm thế nào"
Hoắc Đình vô thần nhìn Hoắc lão phu nhân, nhếch khóe miệng cười một cái, thấp giọng nỉ non: "Tổ mẫu, cháu gái luyến tiếc người... còn có mấy đứa Chân ca nhi... cháu gái thật luyến tiếc chúng..."
"Con yên tâm, mấy đứa Chân ca nhi tổ mẫu giúp con che chở bọn nhỏ, đồ của con, không ai có thể đoạt được!" Hoắc lão phu nhân trầm giọng nói
Hoắc Đinh dường như yên tâm, chậm rãi cười rộ lên
Thần sắc Tĩnh An Hầu phu nhân ngưng trệ, trong nụ cười thoải mái của nữ nhi lộ ra vài phần cổ quái, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt
/181
|