"Nương, biểu tỷ này thật xinh đẹp, so với tỷ tỷ còn đẹp hơn luôn, sao trước kia chưa bao giờ thấy nàng tại ngoại tổ gia?"
Cát Kỳ dựa vào bên người mẫu thân, tò mò hỏi
Mấy năm nay tuy rằng ở nơi khác cùng phụ mẫu, bất quá ba tỷ đệ Cát gia cũng từng theo mẫu thân về kinh thành vài lần, đi qua Tĩnh An hầu phủ thỉnh an các vị trưởng bối, tự nhiên biết Tĩnh An hầu phủ có bao nhiêu vị biểu tỷ đệ, chỉ là chưa từng gặp qua vị này.
Hôm nay chứng kiến vị biểu tỷ Hoắc gia này, Cát Kỳ chưa từng thấy qua, hơn nữa tướng mạo vị biểu tỷ này vô cùng đẹp, là cô nương Hoắc gia đẹp nhất, nàng nhìn thấy đều không tự chủ được mà nhìn ngây người. Nếu Hoắc gia có biểu tỷ xinh đẹp như vậy, nàng tin mình nếu đã gặp qua một lần nhất định sẽ không quên.
Cát Kỳ ngồi một bên nhàn nhạt uống trà, thần sắc thanh lãnh, làm như không quan tâm, nghe được lời này của muội muội, cũng chỉ ngẩng đầu liếc nàng một cái, sau đó lại tiếp tục uống trà.
Hoắc Bình khẽ cười, nói với tiểu nữ nhi: "Nàng là đích trưởng nữ của Ngũ cữu ngươi, do tiên phu nhân Ngu thị sở sinh, mấy năm nay vẫn luôn sống tại nhà ngoại của nàng Ngu gia, các con chưa nhìn thấy qua là chuyện bình thường"
Cát Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, thắc mắc liền được thông, sau đó nghĩ đến cái gì, a một tiếng, nói: "Thì ra Ngũ cữu mẫu hiện tại là kế thất phu nhân, con cũng có biết đâu"
Hoắc Bình sờ sờ đầu tiểu nữ nhi, cũng không muốn lại nói tiếp vấn đề này, liền nói, "Được rồi, đêm đã khuya, các con trở về nghỉ trước đi"
Cát Kỳ còn muốn hỏi tiếp, lúc này liền thấy Cát Linh đứng dậy, kéo tiểu muội qua, nói với mẫu thân: "Nương, con cùng A Kỳ đi nghỉ trước, người cùng phụ thân cũng nghỉ sớm chút"
Thấy trưởng nữ hiểu chuyện như vậy, Hoắc Bình rất an tâm, cười gật đầu.
Chờ sau khi hai chị em rời đi không lâu, Cát Quý Hoành cũng từ thư phòng trở lại.
Tâm tình Cát Quý Hoành thoạt nhìn không tệ, vừa rồi hắn khảo hạch công khóa nhi tử cũng có vài phần vừa lòng. Đây là con chính thất duy nhất của hắn, đối với công khóa của đứa con này hắn cực kỳ để bụng, nhi tử cũng không chịu thua kém, cho đến nay đều nghiêm túc đọc sạch, cũng không ham chơi, làm hắn rất yên tâm. Chỉ cần con chính thất có tiền đồ đã tốt hơn gấp mấy lần con thị thiếp, con thị thiếp không có cũng không sao
Nhìn dung mạo thê tử nhu mì dưới ánh đèn, Cát Quý Hoành tiến lên ôn nhu ôm chặt nàng, nói "Bình nương, sao còn chưa nghỉ ngơi"
Ánh mắt Hoắc Bình mềm mại nhìn hắn nói "Tướng công còn chưa trở về, thiếp thân tự nhiên phải đợi người"
Cát Quý Hoành đối với cử chỉ tiểu nữ nhân ỷ lại này của thê tử cực kỳ hưởng thụ, lập tức dắt tay nàng trở về nội thất.
Cho lui hết nha hoàn hầu hạ, Hoắc Bình tự mình thay quần áo cho trượng phu, một bên nói "Năm đó lúc Thù nhi được sinh ra, ta cùng lão gia người đang vì tổ mẫu chịu tang, sau liền nghe nói nàng bị ôm đến Ngu gia nuôi dưỡng, không nghĩ đến nhiều năm qua đi, đảo mắt nàng liền lớn như vậy. Năm trước Ngũ ca viết thư cho ta, nói ta phải đi nhìn nàng một cái, ta liền nghĩ sinh nhật lần này, gọi nàng qua đây tham gia náo nhiệt một chút"
Cát Quý Hoành an tĩnh mà nghe, từ sau khi hắn đến Vân Châu thành nhậm chức, người Vân Châu so với người Bình Nam thành cũng gần, hắn đối với Ngu gia Bình Nam thành cũng có nghe thấy, biết Ngu gia cùng Hoắc gia là thông gia, đáng tiếc Ngu thị phúc mỏng, gả vào Hoắc gia một năm liền khó sinh qua đời, chỉ để lại một nữ nhi vừa sinh.
Sau lại nghe nói lão phu nhân Ngu gia bởi vì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh bi thương quá độ, Hoắc gia thông cảm Ngu lão phu nhân, liền để Ngu gia ôm hài tử Ngu thị lưu lại trên đời đến nuôi bên người Ngu lão phu nhân, thành toàn một mảnh tấm lòng người mẹ của Ngu lão phu nhân
Hành động này tuy không hợp tình, nhưng vẫn khiến người thông cảm.
Bất quá, hắn lại ngầm nghe được, Ngu gia cùng Hoắc ca ẩn giấu chút chuyện không hài lòng, nhưng cũng không biết vì việc gì.
Đây là việc nhà mẹ đẻ của thê tử, thê tử không nói, hắn tự nhiên cũng không hỏi rõ, mấy năm nay tiền nhiệm tại Vân Châu thành, việc nội trạch cùng việc giao tiếp bên ngoài đều giao cho thê tử xử lý, thê tử đối với việc qua lại với Ngu gia cũng không ưa thích, thế đạo bên này cũng không tốt, trên đường thường có tặc phỉ giặc cỏ, Cát Quý Hoành cũng không muốn để thê tử đi Bình Nam thành
"Hài tử kia năm nay đã mười bốn tuổi, sang năm cập kê liền có thể làm mai, Ngũ ca nhiều năm như vậy cũng không thấy nàng, trong lòng chắc hẳn cũng nhớ thương, vừa rồi còn kêu ta giúp hắn nhìn đứa nhỏ này một cái, trong thiên hạ đáng thương nhất là tấm lòng phụ mẫu" Hoắc Bình nói, nhịn không được thở dài
Cát Quý Hoành nhớ tới Hoắc ngũ gia đã lâu không gặp, Hoắc ngũ gia này tuổi gần bằng thê tử, tình cảm hai huynh muội cũng rất tốt, Hoắc ngũ gia nhờ thê tử giúp đỡ cũng là việc bình thường.
Khoảng cách Bình Nam thành cùng kinh thành đường xa núi cao, có người cả đời còn chưa ra khỏi phạm vi trăm dặm, huống chi là ngoài ngàn dặm xa xôi
"Thù nhi khó có khi đến nơi chúng ta làm khách, chớ có tiếp đãi chậm trễ" Cát Quý Hoành dặn dò nói
Hoắc Bình trong lòng biết trượng phu kính trọng mình mới dặn dò một câu, lập tức cười đáp ứng
Sau khi tắt đèn, hai phu thê liền lên giường nghỉ ngơi.
**********
Hôm sau, Hoắc Thù sau khi rời giường dùng qua đồ ăn sáng, liền đến chính viện thỉnh an cô mẫu
Hai chị em Cát gia đều ở đó
Cát Linh ngồi một bên, bàn tay trắng nhỏ cầm chén trà cúc mai xanh phủ lớp men trắng, đôi mắt thanh lãnh rũ xuống chậm rãi uống trà, trên người khoác một bộ áo ngoài màu nguyệt bạch thêu trúc, an tĩnh mà ngồi, có một loại thần vận thanh lãnh u nhiên, giống như rời xa chốn trần gian huyên náo
So với nàng thì Cát Kỳ chính là người yêu thích náo nhiệt, thích trang điểm mình như ngày lễ lộc tết nhất, một thân lấp la lấp lánh. Dung mạo nàng không xinh đẹp như tỷ tỷ, trên mặt còn mang theo vẻ phì nộn của trẻ con, lại giống như hài tử chưa lớn, không có chút phong thái thiếu nữ nào, tính tình cũng cực kỳ hoạt bát.
Nhìn thấy Hoắc Thù qua đây, Cát Kỳ liền nhảy lại giữ chặt nàng, cười nói: "Thù biểu tỷ tới! Biểu tỷ khó có khi tới Vân Châu phủ, ta vừa rồi đang nói chuyện cùng mẫu thân, hôm nay muốn dẫn biểu tỷ đi dạo Vân Châu thành đó"
Hoắc Thù vừa nghe xong, hai mắt lập tức sáng lấp lánh nhìn Hoắc Bình.
Hoắc Bình thấy thế, không khỏi có chút đau đầu, phát hiện chất nữ nhà mẹ đẻ chưa từng gặp mặt này tựa hồ bị Ngu gia giáo dưỡng quá hoạt bát, chuyện gì đều hiện rõ trên mặt, nói chuyện lại thẳng, nhưng kỳ lạ là không làm cho người ta có tâm lý chán ghét, thật sự là... tính tình làm người ta một lời khó nói hết, cùng các thế gia quý nữ trong kinh xác thực có chút bất đồng.
"Tam cô mẫu, được không?" Hoắc Thù trông mong nhìn Hoắc Bình.
Hoắc Bình nói: "Ngươi hôm qua mới đến, đường xe mệt nhọc, không bằng hôm nay nghỉ ngơi một ngày..."
"Không cần, tối qua ta đã nghỉ ngơi đủ rồi" Hoắc Thù nói
Cát Kỳ lôi kéo tay nàng, cười hì hì nói với mẫu thân: "Nương, con dẫn biểu tỷ đi dạo, sẽ trở về nhanh thôi, sẽ không ham chơi đâu"
Hoắc Bình có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng không đành lòng từ chối tiểu nữ nhi, chỉ phải đáp ứng, liền phân phó người ra ngoài chuẩn bị xe ngựa, cũng kêu quản sự an bài nhiều ma ma đi theo.
Cát Kỳ không quên tỷ tỷ, quay đầu hỏi: "Tỷ tỷ, muốn đi cùng không?"
Hoắc Thù đứng một bên mỉm cười nhìn, vẫn chưa mạo muội mở miệng.
Cát Linh hơi động mi, nhàn nhạt cự tuyệt, "Các ngươi tự đi dạo đi, ta trở phòng đọc sách" Dứt lời, nàng liền đứng dậy, thong thả ung dung dẫn nha hoàn rời đi, lưu lại một đạo bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp.
Cát Kỳ đã quen với thái độ này của tỷ tỷ, quay đầu làm mặt quỷ với Hoắc Thù, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ của ta đối với ai cũng đều như vậy, tính tình như tiên tử, không thích phàm nhân quấy rầy. Tỷ không cần để ý đến nàng, hôm nay ta dẫn tỷ đi dạo Vân Châu thành, có rất nhiều nơi để đi đó"
Hoắc Thù cười gật đầu, căn bản không để ý đến vị biểu tỷ giống tiên tử kia
Tính tình Cát Kỳ có vài phần tương tự Ngu Thiến, đều là người hoạt bát rộng rãi, thực dễ dàng ở chung, Hoắc Thù thích chơi cùng với nữ hài tử loại này, giống như Linh biểu tỷ vừa rồi, lúc nào cũng mang bộ dạng thanh lãnh, nói chuyện mang theo vài phần như tiên tử, phỏng chừng chắc cũng coi thường mình, nàng cũng thấy mệt đến hoảng, quên thôi
Chờ sau khi xe ngựa chuẩn bị xong, hai cô nương vô cùng cao hứng mà ra cửa.
Hoắc Bình đứng ở cửa nhìn các nàng lên xe rời đi, nghĩ đến năm đó lúc chất nữ được sinh ra, Hoắc gia liên tiếp phát sinh tai họa, mi có hơi nhíu lại
Việc xấu trong nhà không nói ngoài đường, hơn nữa Ngu gia tay nắm binh quyền Tây Bắc, không dễ đắc tội, cho nên sự tình phát sinh năm đó, Tĩnh An hầu phủ mới không lộ ra bên ngoài, đối với thái độ ngang ngược của Ngu gia cũng nhịn vài phần.
Nhưng mệnh cách của vị chất nữ này, nàng lại nghe qua từ chỗ mẫu thân Tĩnh An hầu lão phu nhân, nghe nói cao tăng Tướng Quốc Tự chính mình xem qua mệnh cách, thật đúng là mệnh cách quá cứng, nếu không phải huynh trưởng nhờ cậy nàng, nàng cũng sẽ không phái người kêu chất nữ này tới.
Nghĩ đến tính tình tiểu nữ nhi cùng Hoắc Thù có vài phần hợp nhau, bất quá mới thấy mặt, liền giống như thân tỷ muội, Hoắc Bình không khỏi đau đầu.
Chỉ hy vọng, Hoắc Thù không khắc người thân như lúc mới sinh ra thì tốt nhất
Cho đến buổi chiều, nghe được hai cô nương bình bình an an trở về, trên mặt Hoắc Bình tuy không hiện nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhìn hai cô nương trở về.
Trải qua nửa ngày ở chung, hiện tại Hoắc Xu cùng Cát Kỳ giống như một đôi tỷ muội thân thiết lớn bên nhau từ nhỏ, cực kỳ thân mật.
Cát Kỳ mang một ít đồ tinh xảo mua bên ngoài khi đi dạo ra cho mẫu thân xem, trong miệng một câu "Thù biểu tỷ" hai câu "Thù biểu tỷ" không dứt miệng, đối với tỷ tỷ ruột Cát Linh cũng không có thân thiết như vậy.
Hoắc Thù đứng ở một bên, cười tủm tỉm nhìn các nàng, khi đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rộ ý cười, rất khó làm cho người ta sinh ra ác cảm với nàng, đến cả Hoắc Bình trong lòng biết rõ mệnh nàng cứng khắc thân nhân, lúc này cũng thấy tiểu cô nương cười rộ lên làm cho người ta vô cùng thích.
Hôm nay cơm tối được đặt tại sảnh chính, người Cát gia đều đến đông đủ, xem như hoan nghênh Hoắc Thù, vị kiều khách từ xa mà đến này
Người đều là thân thích, cũng không phải ở kinh thành, quy củ cũng không có nhiều, cho nên bữa cơm này có thể xem là gia yến, chẳng cần phân biệt nam nữ
Cát Quý Hoành ngồi tại ghế chủ vị, lấy thân phận trưởng bối trò chuyện thân thiết cùng Hoắc Thù, thuận tiện hỏi thăm Ngu gia lão phu nhân cùng Uy Viễn tướng quân..
Hoắc Thù thoải mái hào phóng mà trả lời, sau khi trả lời xong, sẽ đưa ra cho hắn khuôn mặt tươi cười, không có nửa điểm xấu hổ, tự nhiên hào phóng, ngôn hành cử chỉ, so với quý nữ tại kinh thành cũng không thua kém, có thể do nguyên nhân lớn lên tại biên quan, thần thái so với quý nữ thế gia còn có thêm vài phần lỗi lạc thẳng thắn
Nhìn ra được, Ngu gia đã giáo dưỡng vị ngoại tôn nữ này vô cùng tốt, phá lệ tận tâm
Cát Quý Hoành âm thầm gật đầu, xem ra Ngu gia tuy rời xa kinh thành, nhưng nội tình thế gia cũng không hề sai sót.
Hoắc Bình tự nhiên cũng thấy được biểu hiện của chất nữ nhà mẹ đẻ, trong lòng lại vừa cao hứng lại vừa rối rắm.
Hoắc Thù trước mặt trượng phu biểu hiện vô cùng tốt, tự nhiên làm nàng có mặt mũi, rốt cuộc đây cũng là chất nữ nhà mẹ đẻ của nàng; nhưng Hoắc Thù biểu hiện quá mức tốt, lại có cảm giác đánh vào mặt mũi Hoắc gia, rốt cuộc năm đó nàng nghe nói Hoắc gia cùng Ngu gia bởi vì chất nữ này, thật sự đã xảy ra chuyện không vui vẻ gì, cho đến hôm nay, mẫu thân vẫn là không vui khi nhắc đến nàng.
Một bữa cơm liền kết thúc trong sự rối rắm của Hoắc Bình.
*******
Trong một biệt viện tư nhân tại Vân Châu thành, người hầu đem thư mới vừa nhận lại đây
Hỗ Hưng đứng canh trước phòng, thấy tùy tùng lại đây, hỏi: "Nguyên Võ, có chuyện gì?"
"Là bên tri phủ Vân Châu đưa thư mời lại đây, mời chủ tử ngày mai tham gia yến tại tri phủ" Người hầu Nguyên Võ đáp.
Hỗ Hưng tuy chỉ là thị vệ có đầu óc đơn giản, bất quá mấy năm nay đi theo chủ tử cũng học được thêm nhiều kiến thức, cũng không phải cái gì cũng không biết, lập tức nhíu mày nói: "Tri phủ Vân Châu làm sao biết chủ tử tới Vân Châu thành?"
Trong lòng đang hoài nghi có phải đã có người tùy ý tiết lộ hành tung của chủ tử hay không, làm cho người khác biết.
Nguyên Võ liếc nhìn hắn, thầm nghĩ: Tên ngốc to con này, nếu tâm tư chủ tử ngươi có thể đoán được một phần, ngươi sớm đã bị chủ tử đá đi rồi, cũng chỉ có ngốc như vậy, mới có thể lưu lại tại bên người chủ tử.
Nguyên Võ không trả lời, đem thư mời đi vào
Trong chốc lát sau, Nguyên Võ liền đi ra, sau đó nói với Hỗ Hưng: "Ngày mai chủ tử sẽ đi đến nhà Cát tri phủ, ngươi cũng chuẩn bị một chút đi"
Hỗ Hưng gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn, yêu cầu hắn chuẩn bị cái gì a?
Quả nhiên là ngốc tử!
Nguyên Võ lười phản ứng với hắn, vội vàng đi xuống chuẩn bị lễ mừng sinh thần cho phu nhân tri phủ Vân Châu vào ngày mai, lễ này không thể quá nặng, cũng không thể quá nhẹ, vừa đúng vừa đủ mới tốt.
Cát Kỳ dựa vào bên người mẫu thân, tò mò hỏi
Mấy năm nay tuy rằng ở nơi khác cùng phụ mẫu, bất quá ba tỷ đệ Cát gia cũng từng theo mẫu thân về kinh thành vài lần, đi qua Tĩnh An hầu phủ thỉnh an các vị trưởng bối, tự nhiên biết Tĩnh An hầu phủ có bao nhiêu vị biểu tỷ đệ, chỉ là chưa từng gặp qua vị này.
Hôm nay chứng kiến vị biểu tỷ Hoắc gia này, Cát Kỳ chưa từng thấy qua, hơn nữa tướng mạo vị biểu tỷ này vô cùng đẹp, là cô nương Hoắc gia đẹp nhất, nàng nhìn thấy đều không tự chủ được mà nhìn ngây người. Nếu Hoắc gia có biểu tỷ xinh đẹp như vậy, nàng tin mình nếu đã gặp qua một lần nhất định sẽ không quên.
Cát Kỳ ngồi một bên nhàn nhạt uống trà, thần sắc thanh lãnh, làm như không quan tâm, nghe được lời này của muội muội, cũng chỉ ngẩng đầu liếc nàng một cái, sau đó lại tiếp tục uống trà.
Hoắc Bình khẽ cười, nói với tiểu nữ nhi: "Nàng là đích trưởng nữ của Ngũ cữu ngươi, do tiên phu nhân Ngu thị sở sinh, mấy năm nay vẫn luôn sống tại nhà ngoại của nàng Ngu gia, các con chưa nhìn thấy qua là chuyện bình thường"
Cát Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, thắc mắc liền được thông, sau đó nghĩ đến cái gì, a một tiếng, nói: "Thì ra Ngũ cữu mẫu hiện tại là kế thất phu nhân, con cũng có biết đâu"
Hoắc Bình sờ sờ đầu tiểu nữ nhi, cũng không muốn lại nói tiếp vấn đề này, liền nói, "Được rồi, đêm đã khuya, các con trở về nghỉ trước đi"
Cát Kỳ còn muốn hỏi tiếp, lúc này liền thấy Cát Linh đứng dậy, kéo tiểu muội qua, nói với mẫu thân: "Nương, con cùng A Kỳ đi nghỉ trước, người cùng phụ thân cũng nghỉ sớm chút"
Thấy trưởng nữ hiểu chuyện như vậy, Hoắc Bình rất an tâm, cười gật đầu.
Chờ sau khi hai chị em rời đi không lâu, Cát Quý Hoành cũng từ thư phòng trở lại.
Tâm tình Cát Quý Hoành thoạt nhìn không tệ, vừa rồi hắn khảo hạch công khóa nhi tử cũng có vài phần vừa lòng. Đây là con chính thất duy nhất của hắn, đối với công khóa của đứa con này hắn cực kỳ để bụng, nhi tử cũng không chịu thua kém, cho đến nay đều nghiêm túc đọc sạch, cũng không ham chơi, làm hắn rất yên tâm. Chỉ cần con chính thất có tiền đồ đã tốt hơn gấp mấy lần con thị thiếp, con thị thiếp không có cũng không sao
Nhìn dung mạo thê tử nhu mì dưới ánh đèn, Cát Quý Hoành tiến lên ôn nhu ôm chặt nàng, nói "Bình nương, sao còn chưa nghỉ ngơi"
Ánh mắt Hoắc Bình mềm mại nhìn hắn nói "Tướng công còn chưa trở về, thiếp thân tự nhiên phải đợi người"
Cát Quý Hoành đối với cử chỉ tiểu nữ nhân ỷ lại này của thê tử cực kỳ hưởng thụ, lập tức dắt tay nàng trở về nội thất.
Cho lui hết nha hoàn hầu hạ, Hoắc Bình tự mình thay quần áo cho trượng phu, một bên nói "Năm đó lúc Thù nhi được sinh ra, ta cùng lão gia người đang vì tổ mẫu chịu tang, sau liền nghe nói nàng bị ôm đến Ngu gia nuôi dưỡng, không nghĩ đến nhiều năm qua đi, đảo mắt nàng liền lớn như vậy. Năm trước Ngũ ca viết thư cho ta, nói ta phải đi nhìn nàng một cái, ta liền nghĩ sinh nhật lần này, gọi nàng qua đây tham gia náo nhiệt một chút"
Cát Quý Hoành an tĩnh mà nghe, từ sau khi hắn đến Vân Châu thành nhậm chức, người Vân Châu so với người Bình Nam thành cũng gần, hắn đối với Ngu gia Bình Nam thành cũng có nghe thấy, biết Ngu gia cùng Hoắc gia là thông gia, đáng tiếc Ngu thị phúc mỏng, gả vào Hoắc gia một năm liền khó sinh qua đời, chỉ để lại một nữ nhi vừa sinh.
Sau lại nghe nói lão phu nhân Ngu gia bởi vì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh bi thương quá độ, Hoắc gia thông cảm Ngu lão phu nhân, liền để Ngu gia ôm hài tử Ngu thị lưu lại trên đời đến nuôi bên người Ngu lão phu nhân, thành toàn một mảnh tấm lòng người mẹ của Ngu lão phu nhân
Hành động này tuy không hợp tình, nhưng vẫn khiến người thông cảm.
Bất quá, hắn lại ngầm nghe được, Ngu gia cùng Hoắc ca ẩn giấu chút chuyện không hài lòng, nhưng cũng không biết vì việc gì.
Đây là việc nhà mẹ đẻ của thê tử, thê tử không nói, hắn tự nhiên cũng không hỏi rõ, mấy năm nay tiền nhiệm tại Vân Châu thành, việc nội trạch cùng việc giao tiếp bên ngoài đều giao cho thê tử xử lý, thê tử đối với việc qua lại với Ngu gia cũng không ưa thích, thế đạo bên này cũng không tốt, trên đường thường có tặc phỉ giặc cỏ, Cát Quý Hoành cũng không muốn để thê tử đi Bình Nam thành
"Hài tử kia năm nay đã mười bốn tuổi, sang năm cập kê liền có thể làm mai, Ngũ ca nhiều năm như vậy cũng không thấy nàng, trong lòng chắc hẳn cũng nhớ thương, vừa rồi còn kêu ta giúp hắn nhìn đứa nhỏ này một cái, trong thiên hạ đáng thương nhất là tấm lòng phụ mẫu" Hoắc Bình nói, nhịn không được thở dài
Cát Quý Hoành nhớ tới Hoắc ngũ gia đã lâu không gặp, Hoắc ngũ gia này tuổi gần bằng thê tử, tình cảm hai huynh muội cũng rất tốt, Hoắc ngũ gia nhờ thê tử giúp đỡ cũng là việc bình thường.
Khoảng cách Bình Nam thành cùng kinh thành đường xa núi cao, có người cả đời còn chưa ra khỏi phạm vi trăm dặm, huống chi là ngoài ngàn dặm xa xôi
"Thù nhi khó có khi đến nơi chúng ta làm khách, chớ có tiếp đãi chậm trễ" Cát Quý Hoành dặn dò nói
Hoắc Bình trong lòng biết trượng phu kính trọng mình mới dặn dò một câu, lập tức cười đáp ứng
Sau khi tắt đèn, hai phu thê liền lên giường nghỉ ngơi.
**********
Hôm sau, Hoắc Thù sau khi rời giường dùng qua đồ ăn sáng, liền đến chính viện thỉnh an cô mẫu
Hai chị em Cát gia đều ở đó
Cát Linh ngồi một bên, bàn tay trắng nhỏ cầm chén trà cúc mai xanh phủ lớp men trắng, đôi mắt thanh lãnh rũ xuống chậm rãi uống trà, trên người khoác một bộ áo ngoài màu nguyệt bạch thêu trúc, an tĩnh mà ngồi, có một loại thần vận thanh lãnh u nhiên, giống như rời xa chốn trần gian huyên náo
So với nàng thì Cát Kỳ chính là người yêu thích náo nhiệt, thích trang điểm mình như ngày lễ lộc tết nhất, một thân lấp la lấp lánh. Dung mạo nàng không xinh đẹp như tỷ tỷ, trên mặt còn mang theo vẻ phì nộn của trẻ con, lại giống như hài tử chưa lớn, không có chút phong thái thiếu nữ nào, tính tình cũng cực kỳ hoạt bát.
Nhìn thấy Hoắc Thù qua đây, Cát Kỳ liền nhảy lại giữ chặt nàng, cười nói: "Thù biểu tỷ tới! Biểu tỷ khó có khi tới Vân Châu phủ, ta vừa rồi đang nói chuyện cùng mẫu thân, hôm nay muốn dẫn biểu tỷ đi dạo Vân Châu thành đó"
Hoắc Thù vừa nghe xong, hai mắt lập tức sáng lấp lánh nhìn Hoắc Bình.
Hoắc Bình thấy thế, không khỏi có chút đau đầu, phát hiện chất nữ nhà mẹ đẻ chưa từng gặp mặt này tựa hồ bị Ngu gia giáo dưỡng quá hoạt bát, chuyện gì đều hiện rõ trên mặt, nói chuyện lại thẳng, nhưng kỳ lạ là không làm cho người ta có tâm lý chán ghét, thật sự là... tính tình làm người ta một lời khó nói hết, cùng các thế gia quý nữ trong kinh xác thực có chút bất đồng.
"Tam cô mẫu, được không?" Hoắc Thù trông mong nhìn Hoắc Bình.
Hoắc Bình nói: "Ngươi hôm qua mới đến, đường xe mệt nhọc, không bằng hôm nay nghỉ ngơi một ngày..."
"Không cần, tối qua ta đã nghỉ ngơi đủ rồi" Hoắc Thù nói
Cát Kỳ lôi kéo tay nàng, cười hì hì nói với mẫu thân: "Nương, con dẫn biểu tỷ đi dạo, sẽ trở về nhanh thôi, sẽ không ham chơi đâu"
Hoắc Bình có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng không đành lòng từ chối tiểu nữ nhi, chỉ phải đáp ứng, liền phân phó người ra ngoài chuẩn bị xe ngựa, cũng kêu quản sự an bài nhiều ma ma đi theo.
Cát Kỳ không quên tỷ tỷ, quay đầu hỏi: "Tỷ tỷ, muốn đi cùng không?"
Hoắc Thù đứng một bên mỉm cười nhìn, vẫn chưa mạo muội mở miệng.
Cát Linh hơi động mi, nhàn nhạt cự tuyệt, "Các ngươi tự đi dạo đi, ta trở phòng đọc sách" Dứt lời, nàng liền đứng dậy, thong thả ung dung dẫn nha hoàn rời đi, lưu lại một đạo bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp.
Cát Kỳ đã quen với thái độ này của tỷ tỷ, quay đầu làm mặt quỷ với Hoắc Thù, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ của ta đối với ai cũng đều như vậy, tính tình như tiên tử, không thích phàm nhân quấy rầy. Tỷ không cần để ý đến nàng, hôm nay ta dẫn tỷ đi dạo Vân Châu thành, có rất nhiều nơi để đi đó"
Hoắc Thù cười gật đầu, căn bản không để ý đến vị biểu tỷ giống tiên tử kia
Tính tình Cát Kỳ có vài phần tương tự Ngu Thiến, đều là người hoạt bát rộng rãi, thực dễ dàng ở chung, Hoắc Thù thích chơi cùng với nữ hài tử loại này, giống như Linh biểu tỷ vừa rồi, lúc nào cũng mang bộ dạng thanh lãnh, nói chuyện mang theo vài phần như tiên tử, phỏng chừng chắc cũng coi thường mình, nàng cũng thấy mệt đến hoảng, quên thôi
Chờ sau khi xe ngựa chuẩn bị xong, hai cô nương vô cùng cao hứng mà ra cửa.
Hoắc Bình đứng ở cửa nhìn các nàng lên xe rời đi, nghĩ đến năm đó lúc chất nữ được sinh ra, Hoắc gia liên tiếp phát sinh tai họa, mi có hơi nhíu lại
Việc xấu trong nhà không nói ngoài đường, hơn nữa Ngu gia tay nắm binh quyền Tây Bắc, không dễ đắc tội, cho nên sự tình phát sinh năm đó, Tĩnh An hầu phủ mới không lộ ra bên ngoài, đối với thái độ ngang ngược của Ngu gia cũng nhịn vài phần.
Nhưng mệnh cách của vị chất nữ này, nàng lại nghe qua từ chỗ mẫu thân Tĩnh An hầu lão phu nhân, nghe nói cao tăng Tướng Quốc Tự chính mình xem qua mệnh cách, thật đúng là mệnh cách quá cứng, nếu không phải huynh trưởng nhờ cậy nàng, nàng cũng sẽ không phái người kêu chất nữ này tới.
Nghĩ đến tính tình tiểu nữ nhi cùng Hoắc Thù có vài phần hợp nhau, bất quá mới thấy mặt, liền giống như thân tỷ muội, Hoắc Bình không khỏi đau đầu.
Chỉ hy vọng, Hoắc Thù không khắc người thân như lúc mới sinh ra thì tốt nhất
Cho đến buổi chiều, nghe được hai cô nương bình bình an an trở về, trên mặt Hoắc Bình tuy không hiện nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhìn hai cô nương trở về.
Trải qua nửa ngày ở chung, hiện tại Hoắc Xu cùng Cát Kỳ giống như một đôi tỷ muội thân thiết lớn bên nhau từ nhỏ, cực kỳ thân mật.
Cát Kỳ mang một ít đồ tinh xảo mua bên ngoài khi đi dạo ra cho mẫu thân xem, trong miệng một câu "Thù biểu tỷ" hai câu "Thù biểu tỷ" không dứt miệng, đối với tỷ tỷ ruột Cát Linh cũng không có thân thiết như vậy.
Hoắc Thù đứng ở một bên, cười tủm tỉm nhìn các nàng, khi đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rộ ý cười, rất khó làm cho người ta sinh ra ác cảm với nàng, đến cả Hoắc Bình trong lòng biết rõ mệnh nàng cứng khắc thân nhân, lúc này cũng thấy tiểu cô nương cười rộ lên làm cho người ta vô cùng thích.
Hôm nay cơm tối được đặt tại sảnh chính, người Cát gia đều đến đông đủ, xem như hoan nghênh Hoắc Thù, vị kiều khách từ xa mà đến này
Người đều là thân thích, cũng không phải ở kinh thành, quy củ cũng không có nhiều, cho nên bữa cơm này có thể xem là gia yến, chẳng cần phân biệt nam nữ
Cát Quý Hoành ngồi tại ghế chủ vị, lấy thân phận trưởng bối trò chuyện thân thiết cùng Hoắc Thù, thuận tiện hỏi thăm Ngu gia lão phu nhân cùng Uy Viễn tướng quân..
Hoắc Thù thoải mái hào phóng mà trả lời, sau khi trả lời xong, sẽ đưa ra cho hắn khuôn mặt tươi cười, không có nửa điểm xấu hổ, tự nhiên hào phóng, ngôn hành cử chỉ, so với quý nữ tại kinh thành cũng không thua kém, có thể do nguyên nhân lớn lên tại biên quan, thần thái so với quý nữ thế gia còn có thêm vài phần lỗi lạc thẳng thắn
Nhìn ra được, Ngu gia đã giáo dưỡng vị ngoại tôn nữ này vô cùng tốt, phá lệ tận tâm
Cát Quý Hoành âm thầm gật đầu, xem ra Ngu gia tuy rời xa kinh thành, nhưng nội tình thế gia cũng không hề sai sót.
Hoắc Bình tự nhiên cũng thấy được biểu hiện của chất nữ nhà mẹ đẻ, trong lòng lại vừa cao hứng lại vừa rối rắm.
Hoắc Thù trước mặt trượng phu biểu hiện vô cùng tốt, tự nhiên làm nàng có mặt mũi, rốt cuộc đây cũng là chất nữ nhà mẹ đẻ của nàng; nhưng Hoắc Thù biểu hiện quá mức tốt, lại có cảm giác đánh vào mặt mũi Hoắc gia, rốt cuộc năm đó nàng nghe nói Hoắc gia cùng Ngu gia bởi vì chất nữ này, thật sự đã xảy ra chuyện không vui vẻ gì, cho đến hôm nay, mẫu thân vẫn là không vui khi nhắc đến nàng.
Một bữa cơm liền kết thúc trong sự rối rắm của Hoắc Bình.
*******
Trong một biệt viện tư nhân tại Vân Châu thành, người hầu đem thư mới vừa nhận lại đây
Hỗ Hưng đứng canh trước phòng, thấy tùy tùng lại đây, hỏi: "Nguyên Võ, có chuyện gì?"
"Là bên tri phủ Vân Châu đưa thư mời lại đây, mời chủ tử ngày mai tham gia yến tại tri phủ" Người hầu Nguyên Võ đáp.
Hỗ Hưng tuy chỉ là thị vệ có đầu óc đơn giản, bất quá mấy năm nay đi theo chủ tử cũng học được thêm nhiều kiến thức, cũng không phải cái gì cũng không biết, lập tức nhíu mày nói: "Tri phủ Vân Châu làm sao biết chủ tử tới Vân Châu thành?"
Trong lòng đang hoài nghi có phải đã có người tùy ý tiết lộ hành tung của chủ tử hay không, làm cho người khác biết.
Nguyên Võ liếc nhìn hắn, thầm nghĩ: Tên ngốc to con này, nếu tâm tư chủ tử ngươi có thể đoán được một phần, ngươi sớm đã bị chủ tử đá đi rồi, cũng chỉ có ngốc như vậy, mới có thể lưu lại tại bên người chủ tử.
Nguyên Võ không trả lời, đem thư mời đi vào
Trong chốc lát sau, Nguyên Võ liền đi ra, sau đó nói với Hỗ Hưng: "Ngày mai chủ tử sẽ đi đến nhà Cát tri phủ, ngươi cũng chuẩn bị một chút đi"
Hỗ Hưng gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn, yêu cầu hắn chuẩn bị cái gì a?
Quả nhiên là ngốc tử!
Nguyên Võ lười phản ứng với hắn, vội vàng đi xuống chuẩn bị lễ mừng sinh thần cho phu nhân tri phủ Vân Châu vào ngày mai, lễ này không thể quá nặng, cũng không thể quá nhẹ, vừa đúng vừa đủ mới tốt.
/181
|