Lần này Thị ủy tổ chức hội nghị chính phủ trong thành phố, đặc biệt khen ngợi những người đã có công trong vụ “Chống bọn không tặc”, trong đó Đơn Cảnh Xuyên được trao tặng phần thưởng vinh dự nhất, Trung ương phái cấp trên xuống tự trao thưởng cho anh, nhất thời anh trở thành nhân vật được toàn bộ ban lãnh đạo thành phố S chú ý nhất.
Sau khi kết thúc trao thưởng còn có hội nghị công tác mới, Đơn Cảnh Xuyên ngồi nghe hội nghị một lúc vẫn không nhịn được, cầm lấy điện thoại di động lặng lẽ đi tới hành lang.
Cố Linh Nhan đứng trước cổng thư viện, cuối cùng chờ đến sứt đầu mẻ trán mới nhận được điện thoại của anh: “Em vừa nhìn thấy anh trên tivi đấy.” Cô khoanh tay cười híp mắt nói: “Mấy đứa Xuyến Nhi thiếu chút nữa là xốc hết cả thư viện lên, nói là anh đẹp trai quá mức rồi.”
Thực ra lúc ấy người lớn tiếng nhất chính là cô.
Đơn Cảnh Xuyên cầm di động đứng trên hành lang, nghe giọng nói nhẹ nhàng trong sáng của cô, khóe miệng không tự chủ được vểnh lên: “Ôn tập thế nào rồi?”
“Đừng nói nữa.” Cố Linh Nhan vừa nghĩ tới kỳ thi giữa kỳ là liền nhức đầu: “Ôn tập không tiến triển... Phiền quá à, phải thi thật nhiều môn...”
“Em...” Cô dừng một chút, muốn nói lại thôi: “Lần trước mẹ em đối với anh như vậy, thật xin lỗi...”
Hôm đó sau khi Cao Kỳ Kỳ đuổi Đơn Cảnh Xuyên ra ngoài liền dắt Cố Linh Nhan về nhà, ba tuần lễ sau đó đều không cho cô ở nội trú trong trường, giống như đèn pha nhìn chằm chằm cô, cho tới hôm qua mới không nhịn được mà ra ngoài chơi mạt chược, khôi phục lại cuộc sống ăn chơi lúc trước, cứ thế mặc kệ cô.
Trong lòng Đơn Cảnh Xuyên vẫn đang phiền não vì mẹ vợ tương lai khinh thường anh, thái độ kiên quyết chèn ép, sắc mặt của Đơn Lợi và Cù Âm cũng không tốt, quan trọng nhất là dạo này anh bề bộn nhiều việc, đến bạn gái nhỏ anh gặp cũng không được gặp, sờ cũng không được sờ.
“Không có việc gì, em ở trường học ngoan một chút.” Anh nói chậm lại: “Em chỉ cần nhớ kỹ những lời anh nói với mẹ em là được rồi.”
“Vâng.” Cố Linh Nhan di di mũi chân trên mặt đất, trên mặt dần dần ửng đỏ: “Nồi, em rất nhớ anh...”
Giọng nói mềm mại của cô kéo dài nửa nhịp, lại nũng nịu đáng yêu, khiến trái tim Đơn Cảnh Xuyên tan chảy nhanh chóng, hai nhân viên bảo vệ canh giữ cửa của phòng hội nghị thấy vẻ mặt anh như vậy thì liền bị dọa đến mức lông tơ dựng đứng.
Giữa ban ngày có thể đừng dọa người như thế được không... Cục phó... Vậy mà trên mặt Cục phó lại xuất hiện biểu tình dịu dàng như nước... Cứu mạng a...
***
Lần này sở cảnh sát lập công lớn, mấy cán bộ trẻ tuổi là Đơn Cảnh Xuyên, Tiêu An cùng Ngôn Kỳ lại càng thêm nóng bỏng tay(*), mặc dù Tiêu An không có ở hiện trường sự việc, nhưng lại điều hành và xử lý rất gọn gàng, sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo cấp trên còn nói chuyện riêng với anh.
(*): Ý chỉ hot, được nhiều người quan tâm, để ý tới.
Lúc Tiêu An và lãnh đạo vừa dứt lời cũng là lúc Phó Chính từ trong phòng hội nghị đối diện đi tới, lãnh đạo và Phó Chính nói chuyện vài câu thì liền dẫn trước rời đi.
“Công lao của cục trưởng Tiêu thật đáng khen ngợi.” Phó Chính đẩy kính mắt, nhàn nhạt nói, “Chúc mừng cậu.”
“Trưởng phòng Phó nói quá rồi.” Tiêu An cùng anh đi về phía cầu thang: “Nghe nói hạng mục mới của Thị ủy gặp chút vấn đề?”
Lúc này trong hành lang không còn người nào khác, ánh mắt lạnh lùng của Phó Chính nhìn thẳng tắp về phía anh: “Người mang trọng trách như cục trưởng Tiêu không cần quan tâm đến hạng mục nho nhỏ đó.”
Tiêu An vững vàng nói, “Tháng sau trưởng phòng Phó đã là con rể vàng của nhà họ Lương rồi, sau này liền có thể một tay che bầu trời của thành phố S, đương nhiên không cần tôi phải quan tâm.”
Sắc mặt của Phó Chính càng lạnh hơn mấy phần.
Lúc hai người xuống đến đại sảnh ở tầng một thì liền thấy Lương Kha đang cầm ly cà phê ngồi trên ghế sofa ở quầy bar, Tiêu An nhàn nhạt nói: “Lương Kha đến tham gia bữa tiệc ăn mừng này với anh, vậy tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Phó Chính không chớp mắt, cất bước chuẩn bị đi về phía Lương Kha.
“Phó Chính, anh có cô ấy luôn ở cạnh chăm sóc anh suốt tám năm, ông trời đã thiên vị cho anh tất cả những vận may đó, nên bây giờ anh phải tự mình đền lại, không trách được ai đâu.” Tiêu An đưa lưng về phía anh, mỗi một câu một chữ đều rõ ràng truyền vào tai anh: “Lúc trước không phải tôi sợ anh nên mới trì trệ không đưa cô ấy rời đi, chỉ là bởi vì tôi hiểu cô ấy, muốn theo tâm nguyện của cô ấy, tôi không muốn khiến cô ấy phải khổ sở. Bây giờ là chính anh không chút lưu tình đẩy cô ấy đi, anh cảm thấy cô ấy sẽ tiếp tục lãng phí mấy chục năm của mình cho anh nữa sao?”
“Thứ lỗi cho tôi, coi như cô ấy có làm vậy, thì tôi cũng sẽ không cho phép.”
Ánh nắng chiều loang lổ trải trên mặt đất, trên mặt Tiêu An lại không có một nụ cười, đầu cũng không quay lại mà đi về phía tầng hầm đậu xe, Phó Chính lẳng lặng đứng im ở sảnh, gương mặt từ trước đến nay luôn cao ngạo lại dần dần phủ lên một tầng lạnh lùng thờ ơ chưa ai thấy.
***
Thiệu Tây Bội biết buổi tối hôm nay phải đến bữa tiệc ăn mừng cùng Tiêu An, buổi chiều cô để nhân viên tan tầm từ sớm, muốn có chút thời gian để chuẩn bị trang điểm, ai ngờ vừa định đóng cửa lại nghe thấy có tiếng kêu sau lưng: “Chờ một chút.”
Lúc cô quay đầu lại nhìn người vừa tới thì quả thực có chút ngẩn người, nhân vật chính mấy ngày trước còn ở trên bìa tạp chí báo lá cải lại đang đứng sờ sờ trước mặt cô.
Đối phương đeo kính râm, nhưng cô chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra ngay.
“Cô là chủ tiệm này?” Người kia tháo kính râm xuống, để lộ một khuôn mặt tuyệt đẹp: “Chúng ta cũng coi như là người quen, Thiệu Tây Bội.”
Người phụ nữ này chính là người mà lúc trước Phó Chính đã gọi cô đến hỗ trợ khám thai cùng - ngôi sao đang nổi - Lịch Hâm.
Thiệu Tây Bội cười nhạt, chú ý thấy trên tay cô ấy còn ôm một con mèo, dường như bộ dáng giống hệt Khoai Sọ.
“Cô tiếp khách như thế này?” Lịch Hâm đến gần cô một bước: “Tôi còn có việc, làm phiền cô nhanh lên.”
...
Con mèo Lịch Hâm mang đến cùng một loài với Khoai Sọ, bề ngoài cũng rất giống, nhưng tuổi lại nhỏ hơn Khoai Sọ, cô ấy đến mua đồ ăn cho mèo và một số đồ vật khác, Thiệu Tây Bội không nói thêm gì, động tác lưu loát d’đ/l/q'd giúp cô ấy gói kỹ sản phẩm.
“Tháng sau anh ấy sẽ đính hôn với Lương Kha.” Lịch Hâm ngồi trên ghế, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.
Thiệu Tây Bội vẫn không nói chuyện, chỉ cẩn thận ôm con mèo đút nước cho nó.
“Hẳn là trong nhà cô cũng có một con mèo dạng này?” Lịch Hâm gẩy gẩy tóc, ánh mắt bình tĩnh: “Nó là con mèo tôi sai người mang về từ nước ngoài, về sau Phó Chính tự mình đến tìm tôi rồi lấy đi.”
Cô ấy nói xong câu đó, động tác của Thiệu Tây Bội liền ngừng lại.
“Thực ra bữa tiệc lần trước tôi và anh ấy chưa từng chạm đến nhau, về sau chỉ là tôi nhàm chán nên mới chỉnh anh ấy một chút.” Lịch Hâm chậm rãi nở nụ cười: “Không nghĩ tới vậy mà anh ấy lại muốn một người phụ nữ khác tới xử lý chuyện này, tôi thề đời tôi chưa từng thấy loại đàn ông nào biến thái như anh ấy.”
“Lúc đầu tôi cho rằng anh ấy là loại đàn ông đó, cái loại chỉ cần sắc mà không cần tình, cũng đã bỏ qua, nhưng về sau vì một con mèo mà anh ấy tự mình tìm đến tôi.” Cô ấy đứng dậy, nhận lấy con mèo trong tay Thiệu Tây Bội: “Tôi sai người điều tra mới biết là đưa cho cô.”
Thiệu Tây Bội để những đồ vật trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô nói những lời này cho tôi biết là có ý gì?”
“Nhà anh ấy muốn Lương Kha làm con dâu.” Lịch Hâm được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Về phần anh ấy muốn người nào, chắc là cô rõ nhất.”
Bên trong cửa hàng thú cưng yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh của đồng hồ cũng nghe rõ, Thiệu Tây Bội dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, nhìn về phía cô ta cười nhàn nhạt: “Cô Lịch, cô có việc đi trước, tôi không tiễn.”
***
Tiệc ăn mừng đặt mấy bàn, trên lầu hai của quán rượu lại đặt mấy phòng bao, phòng của sở cảnh sát là náo nhiệt nhất, các sĩ quan đều là những người cởi mở, mọi người uống rượu ồn ào, ăn như gió cuốn, cực kỳ vui vẻ.
“Cục trưởng Tiêu!” Một sĩ quan cầm ly rượu đứng dậy, đi đến giữa Tiêu An cùng Thiệu Tây Bội: “Sao anh không giới thiệu cô gái xinh đẹp sắp về nhà chồng này với chúng tôi một chút?”
Tiêu An nhìn Thiệu Tây Bội, rồi lại nhìn một bàn người đang trêu ghẹo nói: “Các cậu liều mạng bảo tôi đưa cô ấy tới, cũng bởi vì biết cách mạng của tôi còn chưa thành công, muốn cười nhạo tôi có đúng hay không?”
Tất cả mọi người đều cười, một sĩ quan khác vỗ vỗ bàn nói, “Ngày hôm nay nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng tôi cho anh chỗ dựa, anh nhanh nhanh cầu hôn chị dâu đi!”
Nhất thời tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay, đêm nay Tiêu An cũng đã có chuẩn bị, chạm vào cái nhẫn kim cương trong túi mà lần trước Thiệu Tây Bội từ chối, nghiêng người kéo tay cô qua, mỉm cười nhìn cô.
Lúc đầu Thiệu Tây Bội có chút thất thần, lúc này thấy tất cả mọi người đều tươi cười nhìn cô, nhất thời liền lấy lại tinh thần, vừa muốn nói gì thì đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng.
“Sao vậy?” Tiêu An lo lắng xoa đầu cho cô: “Không thoải mái sao?”
“Có chút choáng, em ra ngoài hít thở không khí.” Đúng lúc cô có cái cớ, cười nhạt đứng dậy: “Anh cứ uống cùng bọn họ đi, em sẽ quay lại ngay.”
...
Khí trời dần trở nên ấm áp, Thiệu Tây Bội ngồi ở tầng một của quán rượu, bên cạnh bờ ao, thở dài một hơi.
Cô trốn được một lúc nhưng không trốn được cả đời. Cho dù là mấy năm trước hay là bây giờ khi đang ở cùng Tiêu An, trong nội tâm cô vẫn rất rõ ràng, người đàn ông này đáng để cô gửi gắm cả đời.
Những lời Lịch Hâm nói lúc chiều vẫn ở bên tai cô, ánh mắt cô giật giật, đột nhiên trông thấy Phó Chính đứng cách cô không xa, đang nhìn về phía cô.
Anh gầy đi rất nhiều, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, cô nhớ lần trước tát anh một cái, sau đó liền vội vàng đứng dậy rời đi.
“Em đã hận anh đến mức khi nhìn thấy anh thì chỉ muốn trốn?” Anh cười lạnh một tiếng.
“Tránh bị nghi ngờ.” Cô dứt khoát đứng lên, đối diện với anh: “Để vợ tương lai của anh nhìn thấy thì không tốt lắm.”
“Đúng là để Tiêu An nhìn thấy thì không tốt lắm.” Anh chế giễu lại.
“Anh tìm chủ mới cho Khoai Sọ đi.” Cô nhàn nhạt nhìn anh, trong giọng nói khó nén vẻ run rẩy: “Tuần sau em đưa nó đến chỗ anh.”
Phó Chính cũng không nhịn được nữa, tiến lên mấy bước ép sát lấy cô: “Thiệu Tây Bội, em giỏi lắm!”
“Cảm ơn.” Cô ép mình đứng thẳng: “Ít ra bây giờ có người có thể hiểu em rất tốt.”
“Em đang ra uy với anh?” Anh bóp lấy cổ tay cô: “Anh cưới người phụ nữ khác, em gả cho người đàn ông khác, em là đang nhắc nhở anh người phụ nữ của anh muốn đi theo người khác, hả?”
“Người phụ nữ của anh?” Thiệu Tây Bội cười: “Người phụ nữ của anh là Lương Kha, hoặc là bất cứ ai khác, nhưng không có khả năng là em.”
“Em cho rằng anh sẽ tiêu phí tám năm trên thân thể của những người phụ nữ khác?!” Trong mắt anh nổi lên cuồng phong: “Con mẹ nó anh thật buồn nôn, em đi theo anh tám năm cũng thật buồn nôn, em đừng mong thoát khỏi mối quan hệ này.”
“Không sai.” Cô dần cười ra nước mắt: “Làm sao em có thể quên em thật buồn nôn cơ chứ? Lại trao tim mình cho loại người như anh.”
“Thiệu Tây Bội...” Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, muốn nói cái gì lại chần chừ.
“Phó Chính.” Cô chậm rãi nắm lấy tay anh: “Anh thả em ra, có được không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, anh vô thức buông lỏng tay mình, một giây sau liền bị cô dùng sức đẩy ra: “Lòng em đã chết, thủng trăm ngàn lỗ, tự em giữ nó là đủ rồi, không cần anh.”
Lần này, đau đớn đến cực hạn, thì em cũng không cần anh.
***
Cố Linh Nhan chạy như bay xuống dưới tầng một ký túc xá, dụi dụi mắt, bỗng nhiên nhào vào trong lòng người trước mặt.
“Sao đột nhiên anh lại tới?!” Cô ôm cổ anh vừa hỏi vừa nhảy.
Lúc tiệc ăn mừng tổ chức được một phần ba, Đơn Cảnh Xuyên liền bị đám người kia trêu nghẹo đến mức răng cũng muốn rút gân, trực tiếp đi thang máy xuống tầng hầm, lấy xe phóng nhanh ra ngoại ô.
Anh uống một chút rượu, ánh mắt nóng hơn một chút so với bình thường, trong bóng đêm sáng như sao mà nhìn cô, Cố Linh Nhan nhún chân hôn lấy môi anh, dường như hôn đến quay cuồng, đỏ mặt ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói một câu.
Đơn Cảnh Xuyên khẽ giật mình, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, một tay ôm ngang người cô đi về phía ô tô đang dừng một bên.
Sau khi kết thúc trao thưởng còn có hội nghị công tác mới, Đơn Cảnh Xuyên ngồi nghe hội nghị một lúc vẫn không nhịn được, cầm lấy điện thoại di động lặng lẽ đi tới hành lang.
Cố Linh Nhan đứng trước cổng thư viện, cuối cùng chờ đến sứt đầu mẻ trán mới nhận được điện thoại của anh: “Em vừa nhìn thấy anh trên tivi đấy.” Cô khoanh tay cười híp mắt nói: “Mấy đứa Xuyến Nhi thiếu chút nữa là xốc hết cả thư viện lên, nói là anh đẹp trai quá mức rồi.”
Thực ra lúc ấy người lớn tiếng nhất chính là cô.
Đơn Cảnh Xuyên cầm di động đứng trên hành lang, nghe giọng nói nhẹ nhàng trong sáng của cô, khóe miệng không tự chủ được vểnh lên: “Ôn tập thế nào rồi?”
“Đừng nói nữa.” Cố Linh Nhan vừa nghĩ tới kỳ thi giữa kỳ là liền nhức đầu: “Ôn tập không tiến triển... Phiền quá à, phải thi thật nhiều môn...”
“Em...” Cô dừng một chút, muốn nói lại thôi: “Lần trước mẹ em đối với anh như vậy, thật xin lỗi...”
Hôm đó sau khi Cao Kỳ Kỳ đuổi Đơn Cảnh Xuyên ra ngoài liền dắt Cố Linh Nhan về nhà, ba tuần lễ sau đó đều không cho cô ở nội trú trong trường, giống như đèn pha nhìn chằm chằm cô, cho tới hôm qua mới không nhịn được mà ra ngoài chơi mạt chược, khôi phục lại cuộc sống ăn chơi lúc trước, cứ thế mặc kệ cô.
Trong lòng Đơn Cảnh Xuyên vẫn đang phiền não vì mẹ vợ tương lai khinh thường anh, thái độ kiên quyết chèn ép, sắc mặt của Đơn Lợi và Cù Âm cũng không tốt, quan trọng nhất là dạo này anh bề bộn nhiều việc, đến bạn gái nhỏ anh gặp cũng không được gặp, sờ cũng không được sờ.
“Không có việc gì, em ở trường học ngoan một chút.” Anh nói chậm lại: “Em chỉ cần nhớ kỹ những lời anh nói với mẹ em là được rồi.”
“Vâng.” Cố Linh Nhan di di mũi chân trên mặt đất, trên mặt dần dần ửng đỏ: “Nồi, em rất nhớ anh...”
Giọng nói mềm mại của cô kéo dài nửa nhịp, lại nũng nịu đáng yêu, khiến trái tim Đơn Cảnh Xuyên tan chảy nhanh chóng, hai nhân viên bảo vệ canh giữ cửa của phòng hội nghị thấy vẻ mặt anh như vậy thì liền bị dọa đến mức lông tơ dựng đứng.
Giữa ban ngày có thể đừng dọa người như thế được không... Cục phó... Vậy mà trên mặt Cục phó lại xuất hiện biểu tình dịu dàng như nước... Cứu mạng a...
***
Lần này sở cảnh sát lập công lớn, mấy cán bộ trẻ tuổi là Đơn Cảnh Xuyên, Tiêu An cùng Ngôn Kỳ lại càng thêm nóng bỏng tay(*), mặc dù Tiêu An không có ở hiện trường sự việc, nhưng lại điều hành và xử lý rất gọn gàng, sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo cấp trên còn nói chuyện riêng với anh.
(*): Ý chỉ hot, được nhiều người quan tâm, để ý tới.
Lúc Tiêu An và lãnh đạo vừa dứt lời cũng là lúc Phó Chính từ trong phòng hội nghị đối diện đi tới, lãnh đạo và Phó Chính nói chuyện vài câu thì liền dẫn trước rời đi.
“Công lao của cục trưởng Tiêu thật đáng khen ngợi.” Phó Chính đẩy kính mắt, nhàn nhạt nói, “Chúc mừng cậu.”
“Trưởng phòng Phó nói quá rồi.” Tiêu An cùng anh đi về phía cầu thang: “Nghe nói hạng mục mới của Thị ủy gặp chút vấn đề?”
Lúc này trong hành lang không còn người nào khác, ánh mắt lạnh lùng của Phó Chính nhìn thẳng tắp về phía anh: “Người mang trọng trách như cục trưởng Tiêu không cần quan tâm đến hạng mục nho nhỏ đó.”
Tiêu An vững vàng nói, “Tháng sau trưởng phòng Phó đã là con rể vàng của nhà họ Lương rồi, sau này liền có thể một tay che bầu trời của thành phố S, đương nhiên không cần tôi phải quan tâm.”
Sắc mặt của Phó Chính càng lạnh hơn mấy phần.
Lúc hai người xuống đến đại sảnh ở tầng một thì liền thấy Lương Kha đang cầm ly cà phê ngồi trên ghế sofa ở quầy bar, Tiêu An nhàn nhạt nói: “Lương Kha đến tham gia bữa tiệc ăn mừng này với anh, vậy tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa.”
Phó Chính không chớp mắt, cất bước chuẩn bị đi về phía Lương Kha.
“Phó Chính, anh có cô ấy luôn ở cạnh chăm sóc anh suốt tám năm, ông trời đã thiên vị cho anh tất cả những vận may đó, nên bây giờ anh phải tự mình đền lại, không trách được ai đâu.” Tiêu An đưa lưng về phía anh, mỗi một câu một chữ đều rõ ràng truyền vào tai anh: “Lúc trước không phải tôi sợ anh nên mới trì trệ không đưa cô ấy rời đi, chỉ là bởi vì tôi hiểu cô ấy, muốn theo tâm nguyện của cô ấy, tôi không muốn khiến cô ấy phải khổ sở. Bây giờ là chính anh không chút lưu tình đẩy cô ấy đi, anh cảm thấy cô ấy sẽ tiếp tục lãng phí mấy chục năm của mình cho anh nữa sao?”
“Thứ lỗi cho tôi, coi như cô ấy có làm vậy, thì tôi cũng sẽ không cho phép.”
Ánh nắng chiều loang lổ trải trên mặt đất, trên mặt Tiêu An lại không có một nụ cười, đầu cũng không quay lại mà đi về phía tầng hầm đậu xe, Phó Chính lẳng lặng đứng im ở sảnh, gương mặt từ trước đến nay luôn cao ngạo lại dần dần phủ lên một tầng lạnh lùng thờ ơ chưa ai thấy.
***
Thiệu Tây Bội biết buổi tối hôm nay phải đến bữa tiệc ăn mừng cùng Tiêu An, buổi chiều cô để nhân viên tan tầm từ sớm, muốn có chút thời gian để chuẩn bị trang điểm, ai ngờ vừa định đóng cửa lại nghe thấy có tiếng kêu sau lưng: “Chờ một chút.”
Lúc cô quay đầu lại nhìn người vừa tới thì quả thực có chút ngẩn người, nhân vật chính mấy ngày trước còn ở trên bìa tạp chí báo lá cải lại đang đứng sờ sờ trước mặt cô.
Đối phương đeo kính râm, nhưng cô chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra ngay.
“Cô là chủ tiệm này?” Người kia tháo kính râm xuống, để lộ một khuôn mặt tuyệt đẹp: “Chúng ta cũng coi như là người quen, Thiệu Tây Bội.”
Người phụ nữ này chính là người mà lúc trước Phó Chính đã gọi cô đến hỗ trợ khám thai cùng - ngôi sao đang nổi - Lịch Hâm.
Thiệu Tây Bội cười nhạt, chú ý thấy trên tay cô ấy còn ôm một con mèo, dường như bộ dáng giống hệt Khoai Sọ.
“Cô tiếp khách như thế này?” Lịch Hâm đến gần cô một bước: “Tôi còn có việc, làm phiền cô nhanh lên.”
...
Con mèo Lịch Hâm mang đến cùng một loài với Khoai Sọ, bề ngoài cũng rất giống, nhưng tuổi lại nhỏ hơn Khoai Sọ, cô ấy đến mua đồ ăn cho mèo và một số đồ vật khác, Thiệu Tây Bội không nói thêm gì, động tác lưu loát d’đ/l/q'd giúp cô ấy gói kỹ sản phẩm.
“Tháng sau anh ấy sẽ đính hôn với Lương Kha.” Lịch Hâm ngồi trên ghế, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô.
Thiệu Tây Bội vẫn không nói chuyện, chỉ cẩn thận ôm con mèo đút nước cho nó.
“Hẳn là trong nhà cô cũng có một con mèo dạng này?” Lịch Hâm gẩy gẩy tóc, ánh mắt bình tĩnh: “Nó là con mèo tôi sai người mang về từ nước ngoài, về sau Phó Chính tự mình đến tìm tôi rồi lấy đi.”
Cô ấy nói xong câu đó, động tác của Thiệu Tây Bội liền ngừng lại.
“Thực ra bữa tiệc lần trước tôi và anh ấy chưa từng chạm đến nhau, về sau chỉ là tôi nhàm chán nên mới chỉnh anh ấy một chút.” Lịch Hâm chậm rãi nở nụ cười: “Không nghĩ tới vậy mà anh ấy lại muốn một người phụ nữ khác tới xử lý chuyện này, tôi thề đời tôi chưa từng thấy loại đàn ông nào biến thái như anh ấy.”
“Lúc đầu tôi cho rằng anh ấy là loại đàn ông đó, cái loại chỉ cần sắc mà không cần tình, cũng đã bỏ qua, nhưng về sau vì một con mèo mà anh ấy tự mình tìm đến tôi.” Cô ấy đứng dậy, nhận lấy con mèo trong tay Thiệu Tây Bội: “Tôi sai người điều tra mới biết là đưa cho cô.”
Thiệu Tây Bội để những đồ vật trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô nói những lời này cho tôi biết là có ý gì?”
“Nhà anh ấy muốn Lương Kha làm con dâu.” Lịch Hâm được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Về phần anh ấy muốn người nào, chắc là cô rõ nhất.”
Bên trong cửa hàng thú cưng yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh của đồng hồ cũng nghe rõ, Thiệu Tây Bội dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, nhìn về phía cô ta cười nhàn nhạt: “Cô Lịch, cô có việc đi trước, tôi không tiễn.”
***
Tiệc ăn mừng đặt mấy bàn, trên lầu hai của quán rượu lại đặt mấy phòng bao, phòng của sở cảnh sát là náo nhiệt nhất, các sĩ quan đều là những người cởi mở, mọi người uống rượu ồn ào, ăn như gió cuốn, cực kỳ vui vẻ.
“Cục trưởng Tiêu!” Một sĩ quan cầm ly rượu đứng dậy, đi đến giữa Tiêu An cùng Thiệu Tây Bội: “Sao anh không giới thiệu cô gái xinh đẹp sắp về nhà chồng này với chúng tôi một chút?”
Tiêu An nhìn Thiệu Tây Bội, rồi lại nhìn một bàn người đang trêu ghẹo nói: “Các cậu liều mạng bảo tôi đưa cô ấy tới, cũng bởi vì biết cách mạng của tôi còn chưa thành công, muốn cười nhạo tôi có đúng hay không?”
Tất cả mọi người đều cười, một sĩ quan khác vỗ vỗ bàn nói, “Ngày hôm nay nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng tôi cho anh chỗ dựa, anh nhanh nhanh cầu hôn chị dâu đi!”
Nhất thời tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay, đêm nay Tiêu An cũng đã có chuẩn bị, chạm vào cái nhẫn kim cương trong túi mà lần trước Thiệu Tây Bội từ chối, nghiêng người kéo tay cô qua, mỉm cười nhìn cô.
Lúc đầu Thiệu Tây Bội có chút thất thần, lúc này thấy tất cả mọi người đều tươi cười nhìn cô, nhất thời liền lấy lại tinh thần, vừa muốn nói gì thì đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng.
“Sao vậy?” Tiêu An lo lắng xoa đầu cho cô: “Không thoải mái sao?”
“Có chút choáng, em ra ngoài hít thở không khí.” Đúng lúc cô có cái cớ, cười nhạt đứng dậy: “Anh cứ uống cùng bọn họ đi, em sẽ quay lại ngay.”
...
Khí trời dần trở nên ấm áp, Thiệu Tây Bội ngồi ở tầng một của quán rượu, bên cạnh bờ ao, thở dài một hơi.
Cô trốn được một lúc nhưng không trốn được cả đời. Cho dù là mấy năm trước hay là bây giờ khi đang ở cùng Tiêu An, trong nội tâm cô vẫn rất rõ ràng, người đàn ông này đáng để cô gửi gắm cả đời.
Những lời Lịch Hâm nói lúc chiều vẫn ở bên tai cô, ánh mắt cô giật giật, đột nhiên trông thấy Phó Chính đứng cách cô không xa, đang nhìn về phía cô.
Anh gầy đi rất nhiều, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, cô nhớ lần trước tát anh một cái, sau đó liền vội vàng đứng dậy rời đi.
“Em đã hận anh đến mức khi nhìn thấy anh thì chỉ muốn trốn?” Anh cười lạnh một tiếng.
“Tránh bị nghi ngờ.” Cô dứt khoát đứng lên, đối diện với anh: “Để vợ tương lai của anh nhìn thấy thì không tốt lắm.”
“Đúng là để Tiêu An nhìn thấy thì không tốt lắm.” Anh chế giễu lại.
“Anh tìm chủ mới cho Khoai Sọ đi.” Cô nhàn nhạt nhìn anh, trong giọng nói khó nén vẻ run rẩy: “Tuần sau em đưa nó đến chỗ anh.”
Phó Chính cũng không nhịn được nữa, tiến lên mấy bước ép sát lấy cô: “Thiệu Tây Bội, em giỏi lắm!”
“Cảm ơn.” Cô ép mình đứng thẳng: “Ít ra bây giờ có người có thể hiểu em rất tốt.”
“Em đang ra uy với anh?” Anh bóp lấy cổ tay cô: “Anh cưới người phụ nữ khác, em gả cho người đàn ông khác, em là đang nhắc nhở anh người phụ nữ của anh muốn đi theo người khác, hả?”
“Người phụ nữ của anh?” Thiệu Tây Bội cười: “Người phụ nữ của anh là Lương Kha, hoặc là bất cứ ai khác, nhưng không có khả năng là em.”
“Em cho rằng anh sẽ tiêu phí tám năm trên thân thể của những người phụ nữ khác?!” Trong mắt anh nổi lên cuồng phong: “Con mẹ nó anh thật buồn nôn, em đi theo anh tám năm cũng thật buồn nôn, em đừng mong thoát khỏi mối quan hệ này.”
“Không sai.” Cô dần cười ra nước mắt: “Làm sao em có thể quên em thật buồn nôn cơ chứ? Lại trao tim mình cho loại người như anh.”
“Thiệu Tây Bội...” Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, muốn nói cái gì lại chần chừ.
“Phó Chính.” Cô chậm rãi nắm lấy tay anh: “Anh thả em ra, có được không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, anh vô thức buông lỏng tay mình, một giây sau liền bị cô dùng sức đẩy ra: “Lòng em đã chết, thủng trăm ngàn lỗ, tự em giữ nó là đủ rồi, không cần anh.”
Lần này, đau đớn đến cực hạn, thì em cũng không cần anh.
***
Cố Linh Nhan chạy như bay xuống dưới tầng một ký túc xá, dụi dụi mắt, bỗng nhiên nhào vào trong lòng người trước mặt.
“Sao đột nhiên anh lại tới?!” Cô ôm cổ anh vừa hỏi vừa nhảy.
Lúc tiệc ăn mừng tổ chức được một phần ba, Đơn Cảnh Xuyên liền bị đám người kia trêu nghẹo đến mức răng cũng muốn rút gân, trực tiếp đi thang máy xuống tầng hầm, lấy xe phóng nhanh ra ngoại ô.
Anh uống một chút rượu, ánh mắt nóng hơn một chút so với bình thường, trong bóng đêm sáng như sao mà nhìn cô, Cố Linh Nhan nhún chân hôn lấy môi anh, dường như hôn đến quay cuồng, đỏ mặt ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói một câu.
Đơn Cảnh Xuyên khẽ giật mình, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, một tay ôm ngang người cô đi về phía ô tô đang dừng một bên.
/71
|