Tôi sinh ra trong một gia đình không được trọn vẹn.
Hồi nhỏ, thấy mấy đứa trẻ khác có bố mẹ bên cạnh chăm sóc, âu yếm tôi đều ghen tị vô cùng.
Chúng đều chế nhạo tôi “đồ không cha” và gọi mẹ tôi là “hồ ly tinh cướp chồng người khác”
Khi đó tôi không hiểu mẹ, oán giận bà lắm! Miệng đời thế gian thật đáng sợ biết bao, đã đẩy tình mẫu tử chúng tôi đi xa.
Năm tôi mười tuổi đã làm mọi công việc thấp nhất trong xã hội.
Bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. Không biết từ bao giờ tôi đã thấy không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn một điều duy nhất là sống!
Năm tôi mười hai, mẹ tôi nói muốn lấy chồng. Tôi đã gặp ông ta- một người đàn ông tốt.
Thế nhưng với tất cả thành kiến trước đó, tôi đã sỉ nhục bà không biết liêm sỉ. Tôi nói nhà này, một là có ông ta, thì không có tôi hoặc có tôi thì không có ông ta.
Sau đó tôi bỏ nhà đi lang bạc khắp ba năm.
Tôi được vào tổ chức, nơi đây đã thay đổi con người tôi.
Tôi trở về nhà, mẹ vẫn mỉm cười nhìn tôi như ngày nào...
Nhưng là qua bức ảnh. Mẹ mất rồi!
Sau khi tôi đi một thời gian mẹ phát bệnh. Ngày nào mẹ cũng mong chờ tôi về...
Hoá ra mẹ rất thương tôi, mẹ không hề lấy ông ta.
Và năm xưa mẹ cũng là bị người ta cưỡng hiếp.
Khoảnh khắc đó tôi như chết lặng.
Tôi khóc như điên dại suốt ba ngày. Tôi muốn chết nhưng người đàn ông suýt trở thành ba tôi- chú Huy đem đến động lực sống cho tôi. Tôi phải trả thù...
Tôi dành thời gian hai năm để phá huỷ tất cả mọi thứ liên quan đến người đàn ông đã gây đau khổ cho mẹ tôi. Nợ máu đã được trả bằng máu..
Nhưng cuối cùng thì sao?
Thân thể tôi không còn sạch sẽ...
Tôi không hề thấy hạnh phúc dù chỉ một giây....
Cho đến khi gặp được cô ấy.
Khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy hình ảnh trước kia của mình, hận thù nặng sâu trong đáy mắt.
Khoảnh khắc ấy không hiểu sao tôi muốn cô ấy vui vẻ, muốn xua bớt phần nào hận thù trong cô ấy.
Tôi rất ít khi cười, nhưng không hiểu sao cười rất tươi với cô ấy.
Nhưng điều cô ấy nói tôi cũng đoán được phần nào nhưng vẫn cố giả vờ không biết gì- chỉ để nghe giọng nói trong trẻo của cô ấy.
Tình yêu mà tôi cứ nghĩ cả đời không có được, lại đâm chồi trong một ngày...
Lúc đào ra quả cầu bằng cát, tôi đã biết trong đó có thuỷ ngân nên mới cứng như thế...Chỉ cần động vào thuỷ ngân một giọt thôi cũng đủ chết người.
Đến cuối cùng tôi vẫn muốn cô ấy sống. Trầm tiểu thư xinh đẹp, tôi vẫn không thể nói rằng tôi yêu cô ấy.
Cô ấy cao quý như hoa lan không nhiễm bụi trần, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, tôi không muốn nhuốm bẩn cô ấy. Tôi không xứng...
Có thứ gì đó bủa vây lấy tôi, rút dần linh hồn tôi...
Tạm biệt...
Tôi yêu em...
#Châu Úc Thành
Hồi nhỏ, thấy mấy đứa trẻ khác có bố mẹ bên cạnh chăm sóc, âu yếm tôi đều ghen tị vô cùng.
Chúng đều chế nhạo tôi “đồ không cha” và gọi mẹ tôi là “hồ ly tinh cướp chồng người khác”
Khi đó tôi không hiểu mẹ, oán giận bà lắm! Miệng đời thế gian thật đáng sợ biết bao, đã đẩy tình mẫu tử chúng tôi đi xa.
Năm tôi mười tuổi đã làm mọi công việc thấp nhất trong xã hội.
Bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. Không biết từ bao giờ tôi đã thấy không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn một điều duy nhất là sống!
Năm tôi mười hai, mẹ tôi nói muốn lấy chồng. Tôi đã gặp ông ta- một người đàn ông tốt.
Thế nhưng với tất cả thành kiến trước đó, tôi đã sỉ nhục bà không biết liêm sỉ. Tôi nói nhà này, một là có ông ta, thì không có tôi hoặc có tôi thì không có ông ta.
Sau đó tôi bỏ nhà đi lang bạc khắp ba năm.
Tôi được vào tổ chức, nơi đây đã thay đổi con người tôi.
Tôi trở về nhà, mẹ vẫn mỉm cười nhìn tôi như ngày nào...
Nhưng là qua bức ảnh. Mẹ mất rồi!
Sau khi tôi đi một thời gian mẹ phát bệnh. Ngày nào mẹ cũng mong chờ tôi về...
Hoá ra mẹ rất thương tôi, mẹ không hề lấy ông ta.
Và năm xưa mẹ cũng là bị người ta cưỡng hiếp.
Khoảnh khắc đó tôi như chết lặng.
Tôi khóc như điên dại suốt ba ngày. Tôi muốn chết nhưng người đàn ông suýt trở thành ba tôi- chú Huy đem đến động lực sống cho tôi. Tôi phải trả thù...
Tôi dành thời gian hai năm để phá huỷ tất cả mọi thứ liên quan đến người đàn ông đã gây đau khổ cho mẹ tôi. Nợ máu đã được trả bằng máu..
Nhưng cuối cùng thì sao?
Thân thể tôi không còn sạch sẽ...
Tôi không hề thấy hạnh phúc dù chỉ một giây....
Cho đến khi gặp được cô ấy.
Khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy hình ảnh trước kia của mình, hận thù nặng sâu trong đáy mắt.
Khoảnh khắc ấy không hiểu sao tôi muốn cô ấy vui vẻ, muốn xua bớt phần nào hận thù trong cô ấy.
Tôi rất ít khi cười, nhưng không hiểu sao cười rất tươi với cô ấy.
Nhưng điều cô ấy nói tôi cũng đoán được phần nào nhưng vẫn cố giả vờ không biết gì- chỉ để nghe giọng nói trong trẻo của cô ấy.
Tình yêu mà tôi cứ nghĩ cả đời không có được, lại đâm chồi trong một ngày...
Lúc đào ra quả cầu bằng cát, tôi đã biết trong đó có thuỷ ngân nên mới cứng như thế...Chỉ cần động vào thuỷ ngân một giọt thôi cũng đủ chết người.
Đến cuối cùng tôi vẫn muốn cô ấy sống. Trầm tiểu thư xinh đẹp, tôi vẫn không thể nói rằng tôi yêu cô ấy.
Cô ấy cao quý như hoa lan không nhiễm bụi trần, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, tôi không muốn nhuốm bẩn cô ấy. Tôi không xứng...
Có thứ gì đó bủa vây lấy tôi, rút dần linh hồn tôi...
Tạm biệt...
Tôi yêu em...
#Châu Úc Thành
/115
|