Hai lối đi chia thành hai cánh cửa. Trên vòm mỗi cánh cửa có ngọn đèn rọi ánh sáng mờ ảo. Đây là ngọn đèn ngàn năm không tắt trong cổ mộ. Nhược Băng không nhầm thì thứ chất lỏng màu xanh nhạt kia chính là nguyên nhân lửa cháy mãi. Có người vì tò mò động vào nó mà bị phân huỷ cả người...
Theo sử kí Tư Mã Thiên ghi lại thì dầu này là dầu cá nhân ngư!
Ngọn đèn này có kết cấu hai tầng, khoang chứa bên trong đổ đầy dầu thắp, bấc đèn được ngâm trong giấm, tầng ngoài chứa nước, có tác dụng làm mát dầu.
Người xưa quả thật sức phát minh kinh khủng. Bởi lượng dầu được thắp không phải tiêu hao nhanh do đốt cháy nhiều mà chủ yếu do bay hơi.
Ngoài ra bấc đèn được ngâm trong giấm có thể duy trì được mức nhiệt thấp, nước bao bên ngoài giúp dầu không tăng nhiệt.
Nhược Băng tiến lại gần phía bên tay phải trước. Hoa văn ở đây mềm mại, uyển chuyển hơn nhiều so với phía bên ngoài. Nổi bật nhất chính là tảng núi băng được điêu khắc sống động.
Nhược Băng lại bước tiếp sang phía bên kia- cùng y hệt như thế.
Fuck!!!! Thế này thì đi kiểu quái gì?
Phải bình tĩnh, mấy cái lăng mộ này toán đánh đố người. Nhưng thực sự đều có huyền cơ.
Không một đích đến nào mà không có đường đi- mấu chốt có tìm ra nó không thôi!
Tảng băng?
Đúng rồi! Thành ngữ “bề nổi tảng băng”
Đừng nhìn bề ngoài mà bỏ qua cái sâu bên trong nó.
Bề nổi phải chăng là mặt ngoài, vậy ý của câu này là...
Nhược Băng bình tĩnh từ trong balo lấy ra con dao nhỏ, cạo lớp đá bên ngoài hoa văn tảng băng đó.
Dòng chữ cổ ngữ dần hiện ra.
Cô thật muốn đập nát cái cổ mổ này rồi, cổ ngữ bà đây đọc kiểu quái gì?
A, khoan. Đây là chữ Trung Hoa phồn thể. Chữ phổn thể được dùng ở thời cổ đại, kí tự nhiều hơn, phức tạp hơn cũng khó nhớ hơn chữ giản thể được cách điệu đi.
Tuy nhiên nếu có thể biết chữ giản thể thì từ đó suy ra chữ phổn thể đối với Nhược Băng không hề khó.
“Cánh hoa tàn dưới chân nàng
Phía trước là thiên đường.”
Đây là cánh cửa bên trái.
Nhược Băng tương tự làm với cánh cửa bên phải.
“ Gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu.
Phía trước là địa ngục.”
Ở giữa hai cánh cửa lại là dòng chữ.
“Nơi này hoa trăng cách biệt
Nguyệt huyết lệ
Không hẹn ngày về.”
!!!!!!! Cái cổ mộ quái quỷ gì thế này
Bà đây đi đào mộ chứ không phải giải đố đâu huhu.
Nhược Băng lấy chai nước ra uống, không thể vội vàng được.
Cả cổ mộ im lặng đến đáng sợ. Bóng đêm như con quỷ đang giơ móng vuốt, chỉ cần sơ sẩy- vạn kiếp bất phục.
Chọn năm mươi- năm mươi ư? Nhược Băng không tự tin vận may mình tốt như vậy...
Lúc này đây bỗng dưng cô nhớ hương ngọc lan thoang thoảng trên người nam nhân kia và đêm hôm đó, lan trắng bay trong gió...
Động mà không động, xa cách như u lan, trong trẻo mà lại lạnh lùng cao ngạo, lại giống như là một tiên nhân không cẩn thận bị ngã xuống phàm trần, toàn thân như được tắm trong ánh trăng, không có chút tục khí nhân gian nào!
Bỗng nhiên có hơi lạnh từ đâu đến khiến Nhược Băng khẽ rùng mình.
Cô vểnh tai nghe gió thổi từ hướng nào.
Quả thật có gió từ của bên phải, ứng với câu “Gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu.”
“ Cạch....”
Có tiếng động phát ra từ lối Nhược Băng vừa đi.
Phản xa có điều kiện cực nhanh, Nhược Băng rút khẩu súng lục từ bên hông ra không đến hai giây.
Khẩu PSS màu bạc loé sáng...
“ Là ai?”
Nhược Băng nắm chặt PSS, dù là người hay quỷ- cô cũng không sợ.
Đến đi! Ta phụng bồi ngươi...
Theo sử kí Tư Mã Thiên ghi lại thì dầu này là dầu cá nhân ngư!
Ngọn đèn này có kết cấu hai tầng, khoang chứa bên trong đổ đầy dầu thắp, bấc đèn được ngâm trong giấm, tầng ngoài chứa nước, có tác dụng làm mát dầu.
Người xưa quả thật sức phát minh kinh khủng. Bởi lượng dầu được thắp không phải tiêu hao nhanh do đốt cháy nhiều mà chủ yếu do bay hơi.
Ngoài ra bấc đèn được ngâm trong giấm có thể duy trì được mức nhiệt thấp, nước bao bên ngoài giúp dầu không tăng nhiệt.
Nhược Băng tiến lại gần phía bên tay phải trước. Hoa văn ở đây mềm mại, uyển chuyển hơn nhiều so với phía bên ngoài. Nổi bật nhất chính là tảng núi băng được điêu khắc sống động.
Nhược Băng lại bước tiếp sang phía bên kia- cùng y hệt như thế.
Fuck!!!! Thế này thì đi kiểu quái gì?
Phải bình tĩnh, mấy cái lăng mộ này toán đánh đố người. Nhưng thực sự đều có huyền cơ.
Không một đích đến nào mà không có đường đi- mấu chốt có tìm ra nó không thôi!
Tảng băng?
Đúng rồi! Thành ngữ “bề nổi tảng băng”
Đừng nhìn bề ngoài mà bỏ qua cái sâu bên trong nó.
Bề nổi phải chăng là mặt ngoài, vậy ý của câu này là...
Nhược Băng bình tĩnh từ trong balo lấy ra con dao nhỏ, cạo lớp đá bên ngoài hoa văn tảng băng đó.
Dòng chữ cổ ngữ dần hiện ra.
Cô thật muốn đập nát cái cổ mổ này rồi, cổ ngữ bà đây đọc kiểu quái gì?
A, khoan. Đây là chữ Trung Hoa phồn thể. Chữ phổn thể được dùng ở thời cổ đại, kí tự nhiều hơn, phức tạp hơn cũng khó nhớ hơn chữ giản thể được cách điệu đi.
Tuy nhiên nếu có thể biết chữ giản thể thì từ đó suy ra chữ phổn thể đối với Nhược Băng không hề khó.
“Cánh hoa tàn dưới chân nàng
Phía trước là thiên đường.”
Đây là cánh cửa bên trái.
Nhược Băng tương tự làm với cánh cửa bên phải.
“ Gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu.
Phía trước là địa ngục.”
Ở giữa hai cánh cửa lại là dòng chữ.
“Nơi này hoa trăng cách biệt
Nguyệt huyết lệ
Không hẹn ngày về.”
!!!!!!! Cái cổ mộ quái quỷ gì thế này
Bà đây đi đào mộ chứ không phải giải đố đâu huhu.
Nhược Băng lấy chai nước ra uống, không thể vội vàng được.
Cả cổ mộ im lặng đến đáng sợ. Bóng đêm như con quỷ đang giơ móng vuốt, chỉ cần sơ sẩy- vạn kiếp bất phục.
Chọn năm mươi- năm mươi ư? Nhược Băng không tự tin vận may mình tốt như vậy...
Lúc này đây bỗng dưng cô nhớ hương ngọc lan thoang thoảng trên người nam nhân kia và đêm hôm đó, lan trắng bay trong gió...
Động mà không động, xa cách như u lan, trong trẻo mà lại lạnh lùng cao ngạo, lại giống như là một tiên nhân không cẩn thận bị ngã xuống phàm trần, toàn thân như được tắm trong ánh trăng, không có chút tục khí nhân gian nào!
Bỗng nhiên có hơi lạnh từ đâu đến khiến Nhược Băng khẽ rùng mình.
Cô vểnh tai nghe gió thổi từ hướng nào.
Quả thật có gió từ của bên phải, ứng với câu “Gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu.”
“ Cạch....”
Có tiếng động phát ra từ lối Nhược Băng vừa đi.
Phản xa có điều kiện cực nhanh, Nhược Băng rút khẩu súng lục từ bên hông ra không đến hai giây.
Khẩu PSS màu bạc loé sáng...
“ Là ai?”
Nhược Băng nắm chặt PSS, dù là người hay quỷ- cô cũng không sợ.
Đến đi! Ta phụng bồi ngươi...
/115
|