Nhược Băng cảm thấy mối nguy hiểm đang đe doạ mình, cô chọn cách im lặng không nói gì.
Cũng nhờ anh ta nên Nhược Băng đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô đưa mắt nhìn ra xa...
Mặt biển từng cơn sóng lung linh vỗ. Bầu trời màu ráng mỡ, mây trắng chen ngang, bao la vô cùng.
Đứng trước khung cảnh bao la như vậy càng làm người ta thấy nhỏ bé, cô đơn.
Nhược Băng quay sang nhìn Mạc Tu Nghiêu, hai người trầm mặc không biết nói gì.
Nhược Băng mím mỗi, khẽ nói:
“ Cảm ơn anh.”
“ Có chút cảm xúc nào chưa?”
“ Một chút.”
“ Bây giờ đem linh hồn của cô hoà vào cảnh vật. Hãy để trời, nước làm nền cho bức tranh cô vẽ ra. Hãy để sóng, gió làm nhạc cho bản nhạc của cô.”
Nhược Băng nhắm mắt, tự tưởng tượng trong đầu cảnh ban nãy, bên tai tiếng sóng ào ào, tiếng gió vi vu.
Cảm xúc trong cô dạt dào.
Chợt nghe âm thanh không từ tính bên cạnh vang lên.
“ Mở mắt ra.”
Ánh dương đã nhô lên trên mặt biển- đẹp quá! Nhược Băng đưa tay trước mặt. Ngón cái và ngón giữa tạo ra một khe hở, nheo mắt nhìn mặt trời qua đó.
“ Cô làm gì vậy?”
“ Làm mặt trời trở lên to lớn hơn.”
Mạc Tu Nghiêu bật cười:
“ Giáo viên địa lí của cô có dạy cô mặt trời gấp bao nhiêu lần trái đất thân yêu này không?”
“ Anh nhìn bầu trời bao la rộng lớn như thế, vì ở quá xa mặt trời qua mắt chúng ta cũng chỉ là một quả cầu nhỏ bé mà thôi!”
Cô nàng nào đó thao thao bất tuyệt.
Mạc Tu Nghiêu lắc đầu:
“Có liên quan gì tới hành động của cô?”
“ Nếu tôi không làm vậy, mặt trời quá bé nhỏ trước bầu trời bao la kia. Làm thế này nó sẽ to lớn nhất- là duy nhất.”
Một lúc sau Nhược Băng đột nhiên nói tiếp:
“ Anh ấy rực rỡ như vầng thái dương vậy! Ánh sáng duy nhất trong những ngày tăm tối của tôi.”
Mạc Tu Nghiêu đắng chát cổ họng.
Phải, cô là ánh sáng duy nhất của anh- nhưng anh không phải, thậm chí với cô chẳng là gì cả. Trái tim chợt thắt lại...
Giọng nói mang theo bi thương của cô chợt vang lên.
“ Anh ấy mất rồi.”
Từng tế bào trong cơ thể Mạc Tu Nghiêu khẽ sống lại. Cho nên cô ấy đang là tâm sự với anh, kể lại quá khứ cho anh?
Cô ấy tín nhiệm anh đúng không?
“ Mượn bờ vai của anh vài phút được không?”
Cô dựa người vào anh, hơi thở nam tính quanh quẩn bên chóp mũi làm cô thấy thích. Thích sao?
Vài phút? Em chỉ mượn tạm bợ đúng không? Anh có thể cho em mượn cả đời mà....Lời muốn nói chỉ có thể nuốt ở cổ họng.
“ Khoảng cách giữa chân trời, mặt biển kia là đường chỉ mong manh đúng không?”
“ Ừm.”
Em biết mà, nhưng đường chỉ mong manh em cũng không vượt qua được để đến với anh.
Giờ phút này em thực sự biết em đã động tâm, đã yêu anh mất rồi!
Vậy thì sao chứ?
Anh tận trời cao kia, ung dung cao quý. Mà em chỉ là cơn sóng nhỏ, có thể tan biến bất cứ lúc nào...
“ Em muốn tắm biển không?”
“ Được.”
........
Cách đó không xa, người đàn ông to lớn nằm bất tỉnh trên mỏm đá.
Ngực y huyết đỏ rực.
Đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệnh vì mất màu nhiều.
Lúc sau mơ hồ mở khẽ mắt thì thấy tảng đá nhô ra biển phía xa, bóng dáng người con gái, cô đang đứng dậy, tóc gió thổi bay, lưng thẳng tắp kiên cường.
“ Ric....”
Cũng nhờ anh ta nên Nhược Băng đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô đưa mắt nhìn ra xa...
Mặt biển từng cơn sóng lung linh vỗ. Bầu trời màu ráng mỡ, mây trắng chen ngang, bao la vô cùng.
Đứng trước khung cảnh bao la như vậy càng làm người ta thấy nhỏ bé, cô đơn.
Nhược Băng quay sang nhìn Mạc Tu Nghiêu, hai người trầm mặc không biết nói gì.
Nhược Băng mím mỗi, khẽ nói:
“ Cảm ơn anh.”
“ Có chút cảm xúc nào chưa?”
“ Một chút.”
“ Bây giờ đem linh hồn của cô hoà vào cảnh vật. Hãy để trời, nước làm nền cho bức tranh cô vẽ ra. Hãy để sóng, gió làm nhạc cho bản nhạc của cô.”
Nhược Băng nhắm mắt, tự tưởng tượng trong đầu cảnh ban nãy, bên tai tiếng sóng ào ào, tiếng gió vi vu.
Cảm xúc trong cô dạt dào.
Chợt nghe âm thanh không từ tính bên cạnh vang lên.
“ Mở mắt ra.”
Ánh dương đã nhô lên trên mặt biển- đẹp quá! Nhược Băng đưa tay trước mặt. Ngón cái và ngón giữa tạo ra một khe hở, nheo mắt nhìn mặt trời qua đó.
“ Cô làm gì vậy?”
“ Làm mặt trời trở lên to lớn hơn.”
Mạc Tu Nghiêu bật cười:
“ Giáo viên địa lí của cô có dạy cô mặt trời gấp bao nhiêu lần trái đất thân yêu này không?”
“ Anh nhìn bầu trời bao la rộng lớn như thế, vì ở quá xa mặt trời qua mắt chúng ta cũng chỉ là một quả cầu nhỏ bé mà thôi!”
Cô nàng nào đó thao thao bất tuyệt.
Mạc Tu Nghiêu lắc đầu:
“Có liên quan gì tới hành động của cô?”
“ Nếu tôi không làm vậy, mặt trời quá bé nhỏ trước bầu trời bao la kia. Làm thế này nó sẽ to lớn nhất- là duy nhất.”
Một lúc sau Nhược Băng đột nhiên nói tiếp:
“ Anh ấy rực rỡ như vầng thái dương vậy! Ánh sáng duy nhất trong những ngày tăm tối của tôi.”
Mạc Tu Nghiêu đắng chát cổ họng.
Phải, cô là ánh sáng duy nhất của anh- nhưng anh không phải, thậm chí với cô chẳng là gì cả. Trái tim chợt thắt lại...
Giọng nói mang theo bi thương của cô chợt vang lên.
“ Anh ấy mất rồi.”
Từng tế bào trong cơ thể Mạc Tu Nghiêu khẽ sống lại. Cho nên cô ấy đang là tâm sự với anh, kể lại quá khứ cho anh?
Cô ấy tín nhiệm anh đúng không?
“ Mượn bờ vai của anh vài phút được không?”
Cô dựa người vào anh, hơi thở nam tính quanh quẩn bên chóp mũi làm cô thấy thích. Thích sao?
Vài phút? Em chỉ mượn tạm bợ đúng không? Anh có thể cho em mượn cả đời mà....Lời muốn nói chỉ có thể nuốt ở cổ họng.
“ Khoảng cách giữa chân trời, mặt biển kia là đường chỉ mong manh đúng không?”
“ Ừm.”
Em biết mà, nhưng đường chỉ mong manh em cũng không vượt qua được để đến với anh.
Giờ phút này em thực sự biết em đã động tâm, đã yêu anh mất rồi!
Vậy thì sao chứ?
Anh tận trời cao kia, ung dung cao quý. Mà em chỉ là cơn sóng nhỏ, có thể tan biến bất cứ lúc nào...
“ Em muốn tắm biển không?”
“ Được.”
........
Cách đó không xa, người đàn ông to lớn nằm bất tỉnh trên mỏm đá.
Ngực y huyết đỏ rực.
Đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệnh vì mất màu nhiều.
Lúc sau mơ hồ mở khẽ mắt thì thấy tảng đá nhô ra biển phía xa, bóng dáng người con gái, cô đang đứng dậy, tóc gió thổi bay, lưng thẳng tắp kiên cường.
“ Ric....”
/115
|